← Quay lại trang sách

Chương 1524 Đại Đạo công bằng, tồn tại bất tử (2)

Trước đó ý chí xuyên qua, hắn bồi bạn Khương Tầm rất nhiều năm, trợ giúp Khương Tầm trưởng thành, trợ giúp Khương Tầm tìm tới đường ra từ trong tuyệt cảnh, thậm chí biết được Khương Tầm chết, hắn vẫn đau lòng, hắn rất có tình cảm đối với vị hậu bối còn có không ra đời này.

Bạch Kỳ thì âm thầm cảm khái, chủ nhân quả nhiên nhớ tình cũ, bây giờ Tiên đạo đã đứng vững gót chân tại Đại Thiên thế giới, hắn vẫn còn nhớ thương chúng sinh ở Đại Đạo hư không phía dưới, Tiên đạo có chủ nhân, quả nhiên là phúc phận của Tiên đạo.

- Chủ nhân, Hoàng Kinh Tuyệt thành tựu Đại La Kim Tiên, bất quá hắn vẫn không có xây dựng giáo phái, có chút đáng tiếc.

Bạch Kỳ ‌ nói theo.

Đại La xây dựng giáo phái, tuy là lung lạc quyền lực, nhưng cũng là lan truyền đạo pháp của bọn họ, thôi động Tiên đạo phát triển.

Bây giờ Hoàng Kinh Tuyệt đã được vinh dự mang danh người người thứ hai bên dưới Đạo Tổ, loại tồn tại này, vô số Tu Tiên giả chờ hắn giảng đạo.

Khương Trường Sinh hỏi:

- Vậy hắn ở bên trong Kinh Tuyệt có giảng đạo hay không?

- Cũng không có, ‌nếu là thế, vậy cũng rất tốt, ít nhất có thể đồng hóa Kinh Tuyệt, cũng không biết tên ngốc này đến cùng đang suy nghĩ cái gì.

Bạch Kỳ bất đắc dĩ nói, nàng trước kia bái phỏng qua Hoàng Kinh Tuyệt, bất quá Hoàng Kinh Tuyệt không thích nói nhiều, dẫn đến bọn hắn ở chung rất nặng nề ngột ngạt, hai người cũng không có thành lập duyên hảo hữu.

Khương Trường Sinh lộ ra nụ cười, Bạch Kỳ thấy thế nghĩ không ra.

Hắn không tiếp tục theo hỏi tiếp, mà hỏi những‌ người khác.

Các đệ tử của hắn đều có thành tựu riêng, bao gồm cả Bình An, Hoang Xuyên, Lăng Tiêu, cũng đều đã trưởng thành, chưởng quản một phương.

Theo bản đồ Tiên đạo càng lúc càng lớn, bao gồm nhiều vô số kể vũ trụ, Thiên Đình cũng không thể không khuếch trương, số lượng Chính thần đã qua ngàn vạn, bên trong hết thảy đại thiên địa của Tiên đạo đều có Thiên Đình Thiên Giới, bên trong có rất nhiều truyền tống đại trận, có thể kết nối mỗi một phe Thiên Giới.

Mấy canh giờ sau.

Khương Trường Sinh đứng dậy, giãn ra thân thể.

Bạch Kỳ không khỏi hỏi:

- Chủ nhân, ngài muốn đi ra ngoài đi một chút?

Khương Trường Sinh cười nói:

- Đúng vậy, bất quá không phải đi nhân gian, mà là đi Đại Thiên thế giới, ngươi dám đi cùng?

Có một việc rất buồn cười, đừng nhìn Tiên đạo bây giờ cường thịnh, địa vị của Phúc Nguyên thánh mẫu cực cao, trên thực tế, Bạch Kỳ không hề rời đi qua thiên địa phụ cận Đại La tiên vực, nàng không dám xông vào Đại Thiên thế giới.

Bạch Kỳ nghe xong, nói:

- Tự nhiên dám, đi theo chủ nhân ngài, tuyệt đối sẽ không gặp nguy hiểm, mà thân phận chủ nhân ngài như vậy, nếu muốn làm việc, ta còn có thể giúp ngài nói chuyện, không phải sao, cũng không phải ai cũng có thể đối thoại với ngài.

Khương Trường Sinh không nói nhảm nữa, nhấc tay áo một cái, mang theo Bạch Kỳ rời khỏi Tử Tiêu cung.

Lúc Bạch Kỳ lần nữa mở mắt, phát hiện mình đứng bên trong một mảnh ánh sáng chói lóa bảy màu, nhìn lại bên cạnh, chính là thân ảnh của chủ nhân.

- Chủ nhân, ngài thế nào không ngồi Đại Đạo Càn Nguyên Thần Tọa?

Bạch Kỳ hoang mang hỏi.

Trong truyền thuyết Tiên đạo, mỗi lần Đạo Tổ hiện thân đều ngồi trên thần tọa, trong lúc được nàng tận lực tuyên truyền, chúng sinh đều cho rằng chỉ có để Đạo‌ Tổ đứng dậy, mới chứng minh sự mạnh mẽ của kẻ địch, tựa như Vĩnh Hằng tộc trước đó.

- Bởi vì lần này không phải dùng thân phận của Đạo Tổ làm việc.

Khương Trường Sinh nhìn chằm chằm phía trước, bình tĩnh nói.

Lời ấy để Bạch Kỳ càng thêm tò mò địa phương tiếp theo đi đến.

Bên trong thời gian từ nay về sau, Bạch Kỳ một mực quan sát phong cảnh hư không dọc đường, nàng thấy hết thảy đều tràn ‌ngập mới lạ.

Nửa canh giờ sau.

Khương Trường Sinh dừng lại, Bạch Kỳ định thần nhìn lại, con ngươi của nàng dần dần xuất hiện ánh lửa, cấp tốc chiếm cứ song đồng.

Chỉ thấy phía trước bọn họ là một cái biển lửa, chiếm cứ hư không, nhìn không thấy đích, nhìn không thấy đáy, biển lửa này cực kỳ hùng vĩ.

Bên trong biển lửa vô biên, mơ hồ có một‌ quái vật khổng lồ đang vặn vẹo, tựa hồ đang bị phong ấn.

Bạch Kỳ thấy thân ảnh khủng bố kia, toàn thân run lên, nàng không khỏi hỏi:

- Chủ nhân, trong này cất giấu đồ vật gì?

Khương Trường Sinh trả lời:

- Một vị tồn tại bị Vĩnh Hằng tộc trục xuất.

Hắn sở dĩ tới đây, là bởi vì gần đây nghiên cứu mảnh vỡ đại đạo, thông qua Vĩnh Hằng đạo quyển hiểu rõ đến bơi phong ấn vị này.

Đây là một vị tồn tại sống sót từ thời Viễn Cổ Tiên Đạo, tồn tại bất tử bất diệt, mạnh như Vĩnh Hằng tộc cũng chỉ có thể dùng Đại Đạo chi hỏa trong Vĩnh Hằng đạo quyển tra tấn hắn, khiến cho hắn chịu đựng vô tận thống khổ, vĩnh viễn không thể thoát thân.

Khương Trường Sinh tính toán một thoáng, giá trị hương hỏa của đối phương là 91 ức Thiên Đạo giá trị hương hỏa, nằm ở cảnh giới Vĩnh Hằng Chí Thượng.

Hắn rất tò mò, dạng cảnh giới này như thế nào sống sót từ Viễn Cổ Tiên Đạo.

Ánh mắt của hắn xuyên thấu biển lửa vô biên, thấy một Thần Quy to lớn, mai rùa hiện lên màu đen, mặt ngoài như là dãy núi chập trùng, cao chót vót đáng sợ, đầu lâu của chúng nó có tới chín cái, phân biệt là đầu rồng, đầu hổ, đầu mèo, rắn đầu, đầu gấu, đầu điêu, đầu trâu, đầu ngựa, đầu sói, từng người trải rộng vết sẹo.

- Hỏi hắn một chút.

Khương Trường Sinh đạm mạc mở lời, nghe vậy, Bạch Kỳ tổ chức ngôn ngữ, cao giọng hỏi thăm.

- Ngươi là ai? Vì sao bị phong ấn tại đây? Hi vọng ngươi thành thật trả lời, đây chính là một chút hi vọng để ngươi thoát khốn.

Tiếng Bạch Kỳ quanh quẩn ở trong hư không.

Thần Quy chín đầu từ từ mở mắt, hung quang doạ người lấp lánh ở trong biển lửa, vô cùng đáng sợ.

- Khí tức của các ngươi...

Một tiếng khàn khàn mà già nua truyền ra, quy thân của hắn cũng bắt đầu rung động.

Bạch Kỳ khẽ nói:

- Nghe không hiểu à, chẳng lẽ ngươi muốn ta hỏi lần thứ hai?

Thần Quy chín đầu phát ra nụ cười âm lãnh mà khàn khàn:

- Nhiều năm qua đi, Tiên đạo quả nhiên vẫn còn, các ngươi tiếp nhận truyền thừa phải không, đáng thương, tự cho rằng nắm giữ lực lượng Chúa Tể hết thảy, thật tình không biết các ngươi đã lâm vào số mệnh không thể nghịch chuyển, các ngươi sẽ chết rất thảm.