← Quay lại trang sách

Chương 1525 Bên ngoài Đại Đạo (1)

Nghe được lời Thần quy chín đầu, Bạch Kỳ buồn bực, tên ngốc này nói chuyện ác ý lớn như thế?

Chờ chút.

Khí tức của nó.

Bạch Kỳ tựa hồ cảm nhận được cái gì, ‌đôi mắt đẹp trừng lớn, sau đó quay đầu nhìn về phía Khương Trường Sinh.

Khương Trường Sinh bình tĩnh nói:

- Cho nên ngươi chối bỏ Tiên đạo, chỉ cầu sống tạm?.

Nghe vậy, Thần quy chín đầu bên trong biển lửa vô biên nổi giận, chín cái đầu điên cuồng nhập vào xuất ra liệt diễm, dẫn đến biển lửa bên trong nhấc lên kinh đào hải‌ lãng, hùng vĩ đáng sợ.

- Ruồng bỏ... Sống tạm... Hài hước! Hài hước!

Bên trong tiếng gào thét của Thần quy chín đầu tràn ngập ‌lửa giận cùng hận ý.

- Cút đi, hậu bối, các ngươi bất quá cũng là ngấp nghé lực lượng của ta, cứu ta? Ngay cả Tiên đạo Đạo Tổ trước đó đều làm không được, các ngươi bằng cái gì?

Lời Thần quy chín đầu kém chút chọc Bạch Kỳ tức chết, nàng tức giận nói:

- Ngươi hiểu cái gì, ta chủ nhân là...

Còn chưa có nói xong, nàng bỗng nhiên suy nghĩ chủ nhân trước đó khuyên bảo, nàng không thể không nghẹn trở về.

Khương Trường Sinh đột nhiên vung tay áo, pháp lực chí cường của Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên hóa thành gió lốc đủ để xoắn nát vũ trụ đánh tới, thổi tan biển lửa vô biên, thân ảnh Thần quy chín đầu lộ ra, nó vẫn bị từng đầu hỏa khóa quấn quanh, cực kỳ thống khổ.

Rất nhanh, tất cả xiềng xích liệt diễm trên người nó đều đứt từng khúc, sau đó tan thành mây khói.

Chín ánh mắt của nó đều toát ra vẻ không thể tin được.

Nương theo lấy biển lửa vô biên tiêu tán, lộ ra một mảnh hư vô lĩnh vực vô biên vô tận, ngay cả Đại Đạo quy tắc cũng không có, mà Thần quy chín đầu thân ở trong đó giống như lúc nào cũng có thể sẽ bị hắc ám nuốt hết.

- Ngươi..

Thần quy chín đầu nhìn Khương Trường Sinh, muôn vàn hoang mang đều nghẹn ở trong miệng, thế nào cũng nhả không ra.

Phong ấn Vĩnh Hằng tộc trên người nó dễ dàng bị xua tan như thế?

Sao có khả năng.

Tiên đạo Đạo Tổ đời trước đều làm không được việc này.

Thần quy chín đầu tựa hồ suy nghĩ điều gì, cả kinh kêu lên:

- Đại Thiết Thiên Thuật! Ngươi vậy mà nắm giữ Đại Thiết Thiên Thuật? Ngươi từ đâu tập được, thuật này đã trải qua bị truyền thừa đứt đoạn, dù cho là Viễn Cổ Tiên Đạo, cũng chỉ có mấy vị nắm giữ thuật này.

Khương Trường Sinh mở lời:

- Hiện tại ngươi có thể nói lai lịch của ngươi.

Nghe vậy, Thần quy chín đầu lâm vào trong trầm mặc, không còn dám kêu gào.

Qua một hồi lâu, nó mới chậm rãi mở lời:

- Ta tên Thương Tứ, chính là Thánh thú của một phương khí vận Tiên đạo trước đó, bởi vì Tiên đạo nghênh đón mạt lộ, ta bị Đạo Tổ ngay lúc đó dùng thần thông vô thượng tước đoạt khí vận Tiên đạo, thu hoạch được mệnh cách bất tử bất diệt, sau khi Tiên đạo yên diệt, Vĩnh Hằng tộc sinh ra, sau khi đó bị Vĩnh Hằng tộc trấn áp, ai, chuyện ta hối hận nhất chính là bảo hộ ‌Vĩnh Hằng tộc, không nghĩ tới bọn hắn vậy mà lại phản ta.

Nghe nói như thế, trong lòng Khương Trường Sinh ‌cảm thấy cổ quái.

Lại là tồn tại Đạo Tổ che chở, giống như Đọa Đạo trước đó, ngay cả mệnh số đều giống nhau, Đọa Đạo cũng bị Tham Nhân phản bội.

Đây là trùng hợp?

Không.

Đoán chừng là Đại Đạo gây chuyện, Đại Đạo sẽ thay đổi, cải biến một cách vô tri vô giác biến số xung quanh sinh linh.

Khương Trường Sinh đột nhiên cảm thấy mình sau này cũng có thể gặp phải phản bội, không biết sẽ bị người nào phản bội.

Thương Tứ tiếp tục giảng về quá khứ của mình, càng giảng lòng càng chua xót, đồng thời cũng bắt đầu xúc động.

Nó cuối cùng đã thoát khốn.

Mà lại đối phương cũng đến từ Tiên đạo, đoán chừng sẽ không làm khó dễ nó.

Rất lâu.

Khương Trường Sinh cắt ngang nó thao thao bất tuyệt, hỏi:

- Ngươi có nhận biết Đọa Đạo?

Đọa Đạo chính là sủng vật của Đạo Tổ Viễn Cổ Tiên Đạo, bị phong ấn bên trong Tham Nhân thần bia, bây giờ đợi ở bên trong Đạo Giới.

- Đọa Đạo? Nó cũng còn sống?

Thương Tứ kinh ngạc hỏi, ngữ khí phức tạp.

Không có kinh hỉ, xem ra nó và Đọa Đạo không hợp.

Khương Trường Sinh bắt đầu lưỡng lự xử trí nó như thế nào, tên này lệ khí quá nặng, tùy tiện mang về Tiên đạo, cũng không biết có thể ủ thành kiếp nạn hay không, mà hắn nhìn không thấu xu hướng nhân quả của nó, đoán chừng có quan hệ đến mệnh cách của nó.

Nhìn không thấu nhân quả, không thể dự phòng.

- Chắc hẳn ngươi chính là Tiên đạo Đạo Tổ hiện thời, lúc trước trận chiến kia, ta cảm nhận được, mặc dù không rõ ràng ngươi làm được bằng cách nào, nhưng sau khi ngươi đánh tan Vĩnh Hằng tộc, sẽ còn nghênh đón Đại Đạo kiếp nạn càng lớn, không bằng thả ta đi, có lẽ ta có thể vì ngươi chia sẻ bộ phận áp lực, sinh tại Đại Thiên thế giới, thân thể chúng ta đều quấn xiềng xích, ta bất tử ‌bất diệt, nếu như có thể để cho ta làm một ít chuyện, ta tình nguyện từ bỏ dạng mệnh cách này.

Chín ánh mắt của Thương Tứ nhìn chằm chằm Khương Trường Sinh, thành khẩn nói, nó thậm chí cúi xuống cái đầu cao ngạo.

Khương Trường Sinh hỏi:

- Ngươi‌ muốn đi làm cái gì?

Trong mắt Thương Tứ lộ ra hận ý, nói:

- Tự nhiên là đi trả thù, lúc trước Vĩnh Hằng tộc tính cả rất nhiều đạo thống vây công ta, trấn áp ta, đến nay còn đạo thống sống sót, ngoại trừ trả thù bọn hắn, ta vẫn phải đi truy tầm chỗ‌ ẩn thân của ý chí Đại Đạo, trong mắt của ta, phía sau ý chí Đại Đạo có thể là một loại đồ vật nào đó chúng ta không cách nào tưởng tượng, Tiên đạo mong muốn thoát khỏi số mệnh, phải biết rõ ràng bản chất của ý chí Đại Đạo.

Nói xong, nó mong đợi nhìn Khương Trường Sinh, sợ Khương Trường Sinh không đồng ý.

Từ xưa đến nay, phàm là tìm ‌đến nó, đều ham lực lượng của nó hoặc mong muốn huyết nhục của nó, người trước mắt này cứu vớt nó, tất nhiên có mưu đồ.

- Tốt, ngươi đi đi.

Khương Trường Sinh mở lời.

Lời vừa nói, Thương Tứ sửng sốt, Bạch Kỳ cũng lộ vẻ kinh ngạc.

Cứ như vậy thả đi?

Thương Tứ vội vàng bái tạ Khương Trường Sinh, cấp tốc bỏ chạy, trong chớp mắt, khí tức của nó không còn sót lại chút gì, không thể truy tìm.

Bạch Kỳ vội vàng hỏi:

- Chủ nhân, này...