Chương 1600 Bắn trúng đối thủ (2)
Oanh!
Mặt đất rung động, dãy núi lắc lư, vô số đá vụn trượt xuống rơi xuống, từng đàn chim sợ quá chạy mất.
Bạch Kỳ, Kiếm Thần, Cơ Võ Quân, Diệp Tầm Địch, Vong Trần đại tiên đang xem chiến, phía trước là Khổng Khuyết đang chiến đấu cùng một Thiên Tướng.
Đó là đại nguyên soái Thiên Đình - Từ Thiên Cơ, tồn tại Đại La.
Từ Thiên Cơ trước kia kiến công lập nghiệp cho thiên tử Đại Cảnh, cũng là một phần tử trong Long Khởi quan, dù sao hắn cũng từng quét rác cho Đạo Tổ.
- Kẻ này không tệ, tuổi còn trẻ, lại vô cùng có thiên phú chiến đấu, Từ Thiên Cơ đã bắt đầu nghiêm túc.
Vong Trần đại tiên vuốt râu cười nói, hắn là ý chí hóa thân, phụ trách truyền trí nhớ cho bản tôn, để bản tôn không quá buồn tẻ.
Bạch Kỳ đắc ý cười nói:
- Đó là đương nhiên, đây chính là nghĩa tử của ta, còn nhận được chân truyền của chủ nhân.
Kiếm Thần nhẹ giọng cười nói:
- Hắn cách Đại La không xa.
Diệp Tầm Địch lắc đầu, cảm khái nói:
- Yêu nghiệt thế hệ thật sự là một đời khoa trương hơn một đời, lúc nào để cho hắn đi tham gia đấu tranh với Đạo Quỷ? Nghe nói chiến đấu cùng Đạo Quỷ, có thể tăng trưởng cảm ngộ về Đại Đạo.
Bạch Kỳ khẽ nói:
- Ta mới không cho hắn đi, chờ hắn hạ phàm, tất phải là Đại La Kim Tiên.
Đại La Kim Tiên.
Mọi người cũng không có cảm thấy hoang đường, ngược lại cảm thấy Khổng Khuyết định có thể trở thành Đại La Kim Tiên.
Dệ nhất thiên tư Thiên Đạo, lại thêm Đạo Tổ tự mình bồi dưỡng, Đại La Kim Tiên chẳng qua là hạn cuối của tương lai Khổng Khuyết, mà không phải thành tựu tối cao nhất.
Một bên khác.
Đạo Môn.
Trên biển mây, một tòa phù đảo bị mây trắng che đậy, trên đảo có một đạo nhân cầm kiếm mà đứng, mặt hướng đến một gốc cây già.
Hắn dáng người thẳng tắp, bờ vai rộng, mặc dù ăn mặc đạo bào, cũng lộ ra phong thần tuấn dật, giống như tiên trong sách.
Hắn nhắm mắt lại, đi tắm ở trong ngộ kiếm.
Từ sau khi Kiếm Thần quật khởi, Kiếm đạo đã trở thành pháp môn bắt buộc của Đạo Môn, Đạo Môn vì để cho địa vị mình trường tồn, bọn hắn không ngừng hấp thu sở trường các giáo phái, hoàn thiện đạo pháp.
Đột nhiên, đạo nhân cầm kiếm mở mắt, trong mắt tràn đầy nhuệ khí, tựa như trong mắt cất giấu kiếm.
- Loại cảm giác này chẳng lẽ là ta bắn trúng đối thủ?
Hắn quay đầu nhìn về phía chân trời, trong mắt lộ ra chiến ý.
Một thân ảnh xuất hiện phía sau hắn, rõ ràng là chưởng giáo Đạo Môn, Hỗn Nguyên Tử.
Hỗn Nguyên Tử cau mày nói:
- Xích Tâm Tử, tâm ngươi loạn, đây cũng không phải là chuyện tốt.
Nam tử cầm kiếm tên là Xích Tâm Tử, chính là tiểu sư đệ của Hỗn Nguyên Tử, cũng là tiểu đồ đệ của Bỉ Ngạn đạo quân, là đặc biệt thu nhận, lúc ấy đưa tới cực rung chuyển lớn tron Đạo Môn.
Xích Tâm Tử quay người nhìn về phía Hỗn Nguyên Tử, nói:
- Sư huynh, đối thủ trong mệnh của ta xuất thế, ngài nói, ta nên khi nào đi tìm hắn?
Hỗn Nguyên Tử lắc đầu nói:
- Ngươi còn chưa đủ mạnh, an tâm tu luyện đi, bây giờ Tiên đạo thiên kiêu như mây, đối thủ của ngươi rất nhiều, không cần suy nghĩ ở một người.
Xích Tâm Tử cười cười, không nói gì thêm.
- Chúng sinh chỉ nghe Khổng Khuyết, lại không biết thiên tư của ngươi, ngươi có thể là người khiêng đỉnh của Đạo Môn đời kế tiếp, chớ có lỗ mãng, đối thủ của ngươi không phải một vị nào đó, mà là chúng sinh, bởi vì ngươi muốn tranh vị trí Thiên Đạo Thánh Nhân!
Hỗn Nguyên Tử căn dặn.
Xích Tâm Tử gật đầu, nghĩ thầm:
- Thiên Đạo Thánh Nhân tính cái gì, Võ Tắc Tiên Thánh, Hắc Ám đại đế lại không phải là tuyệt đối mạnh mẽ, đợi Hoàng Kinh Tuyệt, Thiên Tôn các tồn tại bước vào cảnh giới càng cao hơn, tuyệt đối có thể thắng được Thiên Đạo Thánh Nhân!
Trong lòng hắn nghĩ như vậy, nhưng không dám biểu lộ ra, dù sao ngẩng đầu ba thước có Thánh Nhân, không thể nói trước, sẽ phạm vào kỵ húy.
Hỗn Nguyên Tử lại căn dặn vài câu, mới rời khỏi.
Ngàn năm sau, Bạch Kỳ mới mang theo Khổng Khuyết trở về, đi qua ngàn năm lịch luyện, tinh khí thần Khổng Khuyết đều cải biến, trải qua chiến đấu, hắn càng giống Tiên Đế.
Bạch Kỳ đi vào bên cạnh Khương Trường Sinh, đang muốn hồi báo những năm này Khổng Khuyết tiến bộ, bỗng nhiên nhìn thấy trong Vạn Vật Tam Thiên Đỉnh có một cỗ khí tức sinh linh, nàng định thần nhìn lại, phát hiện bên trong lại có một hài nhi.
Chờ chút!
Đó là…!
Bạch Kỳ thấy được đạo văn giữa mi tâm hài nhi, đó là biểu tượng huyết mạch Khương tộc, chẳng qua đầu đạo văn này là màu tím cực kỳ hiếm thấy.
Nàng tựa hồ suy nghĩ điều gì, quay đầu nhìn về phía Mộ Linh Lạc, phát hiện Mộ Linh Lạc không ở trong điện.
Nàng nhìn về phía Khương Trường Sinh, thần sắc đầy cổ quái.
Khương Trường Sinh mở miệng nói:
- Mang theo Khuyết Nhi đi tu luyện đi.
Trong lòng hắn cũng không bình tĩnh.
Hắn và Mộ Linh Lạc muốn sinh một đứa con gái, dùng cảnh giới của bọn hắn, mong muốn làm loại chuyện này, tự nhiên hài lòng như ý, nhưng lúc Mộ Linh Lạc sinh con, nàng gặp phải nhân quả cắn trả, Khương Trường Sinh cưỡng ép ra tay, vẫn để nàng bị trọng thương, mà nhân quả cắn trả không thể tiêu trừ, hắn không thể không chuyển dời nàng đến Đạo Giới.
Tiến vào Đạo Giới, cỗ nhân quả cắn trả kia liền biến mất, để Khương Trường Sinh thở dài một hơi.
Mà con của bọn hắn cũng gặp nhân quả cắn trả, mà Đạo Giới còn gạt bỏ đứa bé này tiến vào, Khương Trường Sinh không thể không đưa nàng vào Vạn Vật Tam Thiên Đỉnh, dùng pháp lực bản thân tăng thêm chí bảo tiến hành bảo hộ.
Hắn thậm chí thi triển Đại Thiết Thiên Thuật trên người hài tử, tránh né nhân quả cắn trả.
Trong khoảng thời gian này, Khương Trường Sinh một mực đang suy nghĩ, vấn đề nằm ở đâu.
Hắn hoài nghi có quan hệ với Hồng Mông Đại Đạo, hắn đã sáng tạo Đại Đạo, sau này nếu sinh thêm dòng dõi, Đại Đạo không dung.
- Chủ nhân, nàng gọi là gì?
Bạch Kỳ thận trọng hỏi.
Sẽ không thật sự là hài tử của chủ nhân đó chứ?
Trong nội tâm nàng kêu rên, sớm biết chủ nhân muốn hài tử, nàng đã không đi tìm Khổng Khuyết, nàng cũng có thể sinh mà.