LỬA TRÊN NÚI
Đó là một đám cháy rất to, nhưng lại không có nhiều khói. Lửa cháy thành một vệt dọc theo sườn núi thấp, mà từ chỗ họ đứng thì chỉ có thể thoáng trông thấy bên trên hàng rào, các lưỡi lửa liếm gọn đám dương xỉ diều hâu. Đám cháy nom như một vết thương dài, một đường rạch trên sườn núi màu nâu hiền hòa, giờ đây đang bập bùng một sức sống đáng sợ, chết người. Thế nhưng đám cháy không có màu sắc gì rõ rệt, và họ đứng quá xa nên cũng không nghe được âm thanh nào. Trong một thoáng Will chỉ biết băn khoăn là làm sao mà ông John Rowlands lại nhìn ra được đám lửa.
Rồi họ hối hả bảo cho nhau biết phải làm gì, và giọng nói nhẹ nhàng của ông Rowlands trở nên cấp bách hẳn. “Cả hai đứa chạy về trang trại, mau lên. Gọi đội cứu hỏa ở Tywyn và cả cảnh sát nữa, rồi ở nhà có ai thì dẫn đến đây ngay. Tất cả những người hai đứa trông thấy. Và đem thêm cả chổi chữa cháy nữa, Bran, cháu biết chỗ cất rồi đấy. Đi nào, Owen.”
Hai người đàn ông chạy dọc theo lối mòn cắt ngang qua thung lũng, còn hai thằng bé thì lao về cánh cổng dẫn tới các thửa ruộng của Trang Trại Clwyd. Bran quay ngoắt đầu lại, làm mớ tóc trắng rối tung lên: “Từ từ thôi nhé,” nó sốt sắng bảo, “không thì cậu sẽ ốm nặng hơn đấy...” rồi nó vụt đi như một vận động viên chạy nước rút, để Will lại phía sau đóng cổng rồi lẹt đẹt bám theo dấu chân của nó.
Lúc cậu bắt kịp được với Bran ở trang trại thì các cuộc đàm thoại đã xong xuôi. Ông David Evans đưa chúng đi cùng trên chiếc Land-Rover, với anh Rhys và một người nông dân cao gầy tên là Tom Ellis, đang có mặt ở đó lúc chúng chạy về. Phía sau của chiếc xe con được chất đầy chổi chữa cháy, bao bố và mấy cái xô, tuy dượng của Will có vẻ không trông đợi gì vào chúng. Riêng lần này thì mấy con chó phải ở lại nhà.
“Trong đám cháy thì chúng chẳng có ích gì đâu,” anh Rhys nói, khi thấy Will nghiêng đầu lắng nghe tiếng sủa ai oán của chúng. “Còn lũ cừu thì có thể tự chạy đi được - mà giờ này chúng đã chạy xa rồi ấy chứ.”
“Không biết con Cafall đang ở đâu nhỉ,” Will buột miệng, rồi nhìn thấy vẻ mặt của Bran, và thầm ước là mình đã không nói gì.
Đến gần, đám cháy trên núi nom đáng sợ hơn nhiều so với khi nhìn từ đằng xa lại. Giờ họ đã có thể ngửi thấy mùi của nó, nghe thấy tiếng của nó; ngửi thấy mùi khói, khét lẹt hơn một đống lửa mừng ở trại; nghe thấy âm thanh nhẹ nhàng mà khủng khiếp của những ngọn lửa đang nuốt chửng đám dương xỉ diều hâu, như tiếng giấy bị vò nát trong lòng bàn tay, và tiếng lắc rắc bất thần bùng lên khi một bụi rậm hay một khoảng kim tước bắt lửa. Và họ có thể nhìn thấy những lưỡi lửa cao vọt lên, xung quanh đám cháy thì đỏ rực, vàng chói, nhưng ở trung tâm thì lại gần như vô hình, tuy dữ dội hơn nhiều.
Khi họ lao ra khỏi chiếc xe, ông David Evans hét bảo đem chổi chữa cháy đến. Will và Bran lôi chúng ra: đó là những cái chổi xể, được kết giống như loại chổi thời xưa, nhưng những cọng chổi dài hơn, xoè rộng hơn. Ông John Rowlands và bố của Bran, mỗi người đã cầm trong tay một cái chổi, đang đập vào rìa đám cháy đang lan dần ra, cố chế ngự nó; nhưng gió lại thổi mạnh hơn, và ngọn lửa, lúc thì bùng lên, lúc thì bò lan, chẳng mấy chốc đã vượt qua họ và lan xuống dưới chân núi. Ông Owen Davies chỉ vừa kịp nhảy tránh sang một bên thì đám lửa đã quét lên trên, gầm rú trên sườn núi, xông qua những bụi dương xỉ khô nỏ.
Những tiếng lắc rắc mỗi lúc một to hơn; không khí đầy khói và những mẩu tro than đen bốc lên như xoáy lốc. Hơi nóng hừng hực phả vào mặt họ. Họ đứng thành một hàng, gắng hết sức mình đập những cây chổi dập lửa xuống, nhưng chỉ thỉnh thoảng mới dập tắt được một đốm lửa nhỏ. Ông John Rowlands tuyệt vọng hét lên cái gì đó bằng tiếng Wales, rồi khi thấy gương mặt thộn ra của Will ở bên cạnh, liền hổn hển nhắc lại: “Chúng ta phải đẩy lửa lên cao hơn, trước khi nó lan sang đất của Prichard! Đừng để lửa cháy đến chỗ đống đá!”
Dõi mắt nhìn về phía sườn núi thoai thoải đầy sỏi đá của mỏm Craig yr Aderyn, lần đầu tiên Will mới nhìn thấy góc của một căn nhà bằng đá xám nhô ra ở phía bên kia sườn núi. Ánh sáng phản chiếu trên một tia nước bắn tung lên bên cạnh căn nhà; ai đó đang đổ nước lên khắp khoảng đất xung quanh đấy, hòng chặn đứng đám cháy nếu nó lan xa được đến thế. Nhưng Will, khi đập mạnh cây chổi đầu bẹt của mình xuống một cách vô ích, thì cảm thấy không gì có thể dập tắt hoặc kiểm soát được cái đám lửa địa ngục trước mặt họ, giờ đang gào rú bùng lên vì gặp một bụi mâm xôi. Nó giống như một con thú khổng lồ đang tàn phá ngọn núi, nuốt gọn tất cả những gì nó gặp trên đường với sự tham lam không gì thỏa mãn nổi. Nó quá mạnh, còn họ thì lại quá nhỏ bé, đến nỗi thậm chí cả một cố gắng của họ để chặn đứng đường đi của nó cũng có vẻ thật nực cười. Cậu thầm nhủ: Nó cũng giống như là Bóng Tối vậy – và lần đầu tiên cậu mới tự hỏi không biết đám cháy đã bắt đầu như thế nào.
Dưới chân họ, từ con đường chạy qua chân mỏm núi lớn, vang lên tiếng chuông leng keng của chiếc xe cứu hoả, và Will trông thấy những mảng màu đỏ tươi loáng thoáng giữa các thân cây, cùng với một cái ống nước uốn lượn trong không trung. Đâu đó có tiếng người gọi í ới, tiếng động cơ nổ bình bịch. Nhưng trên sườn núi này, lửa vẫn đang thắng thế, trong khi ngọn gió ào ào phả vào từng đám lửa, và dần dần họ buộc phải đi xuống dưới, về phía hàng cây mọc bên đường. Lửa đắc thắng bùng lên, đuổi theo họ.
“Xuống dưới đường đi!” người đàn ông gầy gò tên là Tom Ellis kêu lên. “Mấy cái cây này sẽ bắt lửa ngay đấy!”
Will hổn hển chạy bên cạnh John Rowlands. “Rồi sẽ ra sao ạ?”
“Khi đã cháy hết thì cuối cùng lửa sẽ tự tắt thôi.” Nhưng khuôn mặt nhăn nheo của người nông dán xứ Wales đanh lại.
Bran chạy tới phía bên kia của ông, làn da trắng của nó lấm đầy tro than bẩn thỉu. “Tất cả là tại ngọn gió này đã thổi lửa lên thung lũng - đất của lão Prichard có gặp nguy thật không ạ, bác Rowlands?”
Ông John Rowlands chậm bước lại một chút, để nhìn quanh bầu trời. Bây giờ mây đang kéo đến trên nền trời xanh, những đám mây màu trắng xám tả tơi kỳ lạ, dường như kéo đến từ tất cả mọi hướng “Bác không biết nữa... gió này báo là thời tiết sẽ thay đổi, và nó đang đổi hướng rồi, nhưng không biết là đổi theo hướng nào... chẳng chóng thì chày chúng ta cũng sẽ có mưa thôi.”
“Mưa sẽ dập tắt được lửa, phải không ạ?” Will khấp khởi hỏi. Nhưng vừa dứt lời thì cậu đã nghe thấy tiếng lửa răng rắc bùng lên sau lưng mình như tiếng cười ngạo nghễ, và cậu không ngạc nhiên chút nào khi ông John Rowlands lắc đầu.
“Chỉ có một trận mưa thật lớn, thật lâu thì mới dập tắt được... mặt đất quá khô, chưa bao giờ nó lại khô như thế vào mùa này trong năm - nếu không phải là một trận mưa rào thì sẽ chẳng có tác dụng gì hết.” Ông lại nhìn quanh, cau mày đưa mắt về phía rặng núi và bầu trời. “Có cái gì đó lạ lắm, đám cháy này, và tất cả mọi thứ... có cái gì đó không ổn...” Ông nhún vai bỏ cuộc, không tìm kiếm nữa, rồi tiến lên trước trong khi mấy bác cháu vòng qua một khúc quanh và đi về phía chiếc xe cứu hỏa với cái động cơ đang kêu ầm ầm đến điếc cả tai.
Will thầm nghĩ: À, bác John Rowlands, bác đã thấy được nhiều hơn những gì bác tưởng mình nhìn thấy, nhưng như thế vẫn là chưa đủ. Chúa Tể Bóng Tối đã ra tay trên rặng núi này. Vua Xám đang dựng nên một bức tường để bao bọc lấy cây đàn hạc vàng cùng với những Người Say Ngủ đang cần được đánh thức, không cho ta đến với họ và hoàn thành sứ mệnh của mình. Vì nếu hắn có thể giữ cho Ánh Sáng không tìm được chúng thì các Cổ Nhân sẽ không có được quyền năng trọn vẹn và sẽ không có ai để ngăn chặn Bóng Tối trỗi dậy...
Cậu kêu lên, mà không nhận ra là mình đang thốt ra thành lời, “Sẽ không có tác dụng đâu!”
Một giọng nhẹ nhàng hỏi bên tai cậu, “Cái gì sẽ không có tác dụng cơ?” Cặp mắt kính sẫm màu của Bran, che kín đôi mắt phía sau, đang nhìn chằm chằm vào mặt cậu.
Will nhìn lại nó và đột nhiên nói thẳng toẹt ra, “Tớ chẳng biết phải nghĩ về cậu như thế nào nữa.”
“Tớ biết là cậu không biết,” Bran nói, một thoáng cười ở khóe miệng làm gương mặt trắng bệch lạ lùng của nó hơi giật giật. “Nhưng dù sao thì cậu vẫn cứ phải cần đến tớ.” Nó quay đi, vì khói từ đám cháy trên sườn đồi đã tràn xuống bao trùm lấy chúng. “Đừng lo,” nó toét miệng cười bảo. “Cũng chẳng ai khác biết phải nghĩ về tớ như thế nào mà.” Rồi nó lao đi, vừa chạy vừa lướt đi, gần như nhảy nhót trên con đường, về phía chiếc xe cứu hỏa.
Will chạy theo nó. Và rồi, trong khoảnh khắc, cả hai đứa đều dừng phắt lại trước một cảnh tượng kỳ lạ hơn bất kỳ cảnh tượng nào chúng đã từng nhìn thấy. Dưới cái bóng lù lù của mỏm đá Craig yr Aderyn, những người lính cứu hỏa đang dùng hai chiếc vòi để phun nước ướt đẫm cả trên núi lẫn bên đường để ngăn đám cháy lan qua mỏm đá và tràn xuống Trang Trại Prichard. Mấy người khác thì đang chạy đi chạy lại với xô chậu, chổi chữa cháy, tất cả những gì có thể được dùng để dập tắt tàn lửa bay lạc, trước khi chúng kịp bùng lên.
Thế nhưng ở giữa sự hối hả đó, lão Caradog Prichard lại đang đứng cứng đờ, không biết đến gì khác ngoài cơn thịnh nộ của mình, với mái tóc đỏ dựng ngược lên, áo vấy máu và một tay cầm khẩu súng trường chĩa về phía trước - còn tay kia thì đang chỉ thẳng vào ông John Rowlands vẻ cáo buộc, trong khi lão gào thét một cách điên giận vào mặt ông.
“Đem con chó đến cho ta! Đem nó đến đây ngay! Ta sẽ chứng minh cho các người thấy đó chính là nó, nó với con chó trắng quái dị của thằng nhóc quái dị con lão Davies ấy! Ta sẽ cho các người thấy sáu con cừu trên đồng của ta, sáu con liền, họng bị cắn rách, mẹ kiếp, đến gần như đứt lìa cả đầu ra – tất cả chỉ vì khát máu, lũ chó khốn nạn ấy là thế đó, và vì thế ta sẽ bắn chết chúng nó! Đem chúng nó đến đây cho ta! Đem chúng nó đến đây! Và ta sẽ cho tất cả các người thấy!”
Hai thằng bé đứng sững, kinh hoàng nhìn lão; trong lúc ấy lão như không còn là người nữa, mà là một sinh vật điên rồ bị cơn thịnh nộ xâm chiếm đã biến thành một con thú. Ở lão chỉ còn một nỗi thôi thúc muốn gây đau đớn cho người khác; đó là, và luôn luôn là cảnh tượng khủng khiếp nhất trên toàn thế gian.
Trong lúc ngắm lão Prichard bằng con mắt của người thường và tầm nhìn sâu sắc của một Cổ Nhân, một nỗi thương hại vô bờ bỗng trào lên trong lòng Will: cậu biết rõ chuyện gì sẽ xảy ra với Caradog Prichard, đó sẽ là điều không thể tránh khỏi, nếu những cơn thịnh nộ này của lão không được ngăn chặn kịp thời, ngay bây giờ, ngăn chặn vĩnh viễn, trước khi quá muộn. Hãy dừng lại đi, cậu những mong có thể kêu lên như vậy: xin hãy dừng lại, trước khi Vua Xám nhìn thấy ông, chìa tay ra cho ông, và ông, một cách vô thức, sẽ đón lấy nó, để rồi sẽ bị hủy diệt đời đời....
Không suy nghĩ xem mình đang làm gì, cậu tiến một bước tới trước, và cử động của cậu khiến lão đàn ông tóc đỏ quay phắt sang. Ngón tay của lão hằn học ngoắt về phía cậu, trỏ vào cậu.
“Mày cũng có ở đó nữa, Sais bach mày cũng đồng mưu với chúng nó, mày và tất cả bọn ở trang trại dượng mày. Lũ chó ấy đều là chó của trại Clwyd, những con súc sinh khát máu ấy, tất cả đều là do chúng mày, và ta sẽ đòi nợ chúng mày, đòi nợ tất cả chúng mày...”
(*) (thằng bé người Anh),
Miệng lão sùi bọt mép. Không ai có thể phân trần gì với lão được. Will lùi lại, và những tiếng gào thét tức tối của lão Prichard đã khiến cho cả những người lính cứu hỏa cũng phải ngạc nhiên dừng tay. Không còn âm thanh gì khác ngoài tiếng động cơ xe cứu hỏa chạy ầm ầm cùng với tiếng lắc rắc của đám cháy đang kéo tới, và trong chốc lát, không ai nhúc nhích. Rồi ông David Evans lao về phía trước, thân hình nhỏ bé nhanh nhẹn, trong tay là một cây chổi chữa cháy, mặt và áo lấm đầy tro than, và không hề sợ hãi gì, ông túm lấy vai Prichard, lắc mạnh người lão.
“Đám cháy đang lan đến chỗ chúng ta rồi, Caradog Prichard - ông muốn trang trại của mình thành tro à? Tất cả bọn tôi ở đây đang hì hục đến bật máu tay để giữ cho lửa không lan đến nhà ông, và vợ ông cũng đang ở nhà tìm cách chữa cháy, thế mà ông lại đứng đây gào thét đến vỡ phổi ra, trong cái đầu ngớ ngẩn của ông chẳng nghĩ đến cái gì khác ngoài mấy con cừu bị chết! Ông sẽ còn có thêm nhiều cừu chết nữa, và cả một trang trại chết đấy, nếu ông không tỉnh lại ngay bây giờ đi. Ngay bây giờ!”
Prichard đờ đẫn nhìn ông, hai con mắt ti hí sáng quắc nheo lại một cách nghi ngờ trên bộ mặt béo phị của lão, rồi dường như lão dần tỉnh lại, nhận ra mình đang ở đâu và chuyện gì đang xảy ra xung quanh mình. Lão bàng hoàng nhìn những ngọn lửa đang liếm đến gần hàng rào. Tiếng động cơ xe cứu hỏa vang lên to hơn, trong khi những người lính cứu hỏa quay vòi phun lại đón đầu đám cháy đang tràn tới; tàn lửa bay lên tán loạn, trong khi mọi người cuống cuồng đập vào các bụi dương xỉ. Caradog Prichard ré lên một tiếng kêu sợ hãi, quay phắt đi, và hối hả chạy về trang trại của mình.
Không nói một lời, Will và Bran chạy lại giúp những người đang dập lửa, men theo một góc chéo lên sườn núi, cố giữ cho lửa không tràn tới mỏm núi và lan qua đó. Bầu trời tối dần lại khi mây kéo đến dày hơn và màn đêm đang sụp xuống, nhưng không có vẻ gì là sắp mưa. Gió lại thổi mạnh, lúc thì ngừng hẳn, lúc thì nổi lên thành một luồng gió mới ào ào xông đến; không thể biết được lúc sau nó sẽ thế nào. Will cảm thấy sự thù địch của Vua Xám đang dồn tới chỗ cậu từ trên các đỉnh núi cao ở đầu thung lũng mỗi lúc một mạnh mẽ hơn; nó tạo thành một bức tường dữ dội không kém gì bức tường lửa đang gầm rú tiến về phía họ từ phía bên kia, mặc dù người duy nhất có thể cảm nhận được sức mạnh của cả hai, người duy nhất mắc kẹt giữa hai quyền năng đó, là Cổ Nhân Will Stanton, người từ khi ra đời đã có sứ mệnh phải đi theo hành trình tìm kiếm này, cho dù nó có dẫn tới đâu đi chăng nữa...
Một cảm giác phấn chấn điên cuồng bỗng dâng lên trong cậu, tay chân cậu đã rũ xuống nay bỗng cứng cáp trở lại nhờ một luồng sức lực không biết từ đâu tới. Cậu đột nhiên reo lên một tiếng đắc thắng, toét miệng cười với Bran, và đập mạnh vào đám lửa đang nuốt gọn bụi dương xỉ dưới chân mình, như thế chỉ bằng một cú đập ấy cậu có thể đè dí những ngọn lửa xuống đất.
Rồi một vật gì vụt qua trên sườn núi cao hơn thu hút sự chú ý của cậu, khiến cậu phải rời mắt khỏi đường lửa, và nhìn thấy, giữa đám đá trần trụi phía trên đầu, là một con cáo trắng xám đang lao về phía trước với tốc độ đáng kinh ngạc. Cái đuôi xù bay về phía sau, cặp tai cụp lại, nó nhảy lên vách đá dốc đứng của mỏm Craig yr Aderyn. Khói cuồn cuộn bốc lên theo làn gió, và con cáo biến mất. Will chỉ nhìn thấy nó trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Cậu nghe thấy Bran kêu lên một tiếng rền rĩ:
"Cafall!"
Rồi thằng bé người Wales lập tức bò lên vách đá, không để ý gì những tiếng can ngăn lo lắng ở phía dưới, không để ý đến cả đám cháy cùng những cuộn khói, không để ý đến gì hết ngoài con vật lông trắng thoáng vụt qua mà nó ngỡ là con chó của mình.
“Bran, quay lại đi! Không phải là Cafall đâu!”
Will cuống cuồng bò theo nó, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực cậu. “Bran! Quay lại đi!”
Vách đá mỗi lúc một dốc hơn, cho đến khi chúng đã lên đến đỉnh mỏm đá, lao qua những bụi dương xỉ diều hâu, trượt trên đám cỏ trơn ướt, vòng qua những gờ đá xám nhô ra. Cuối cùng thì Bran cũng dừng lại bên một trong những gờ đá này, thở hổn hển, mắt nhìn khắp xung quanh. Will loạng choạng chạy đến cạnh nó, gần như nói không ra hơi.
“Cafall!” Tiếng gọi của Bran rơi tõm vào hư vô.
“Đó không phải là Cafall đâu, Bran.”
“Chính là nó đấy. Tớ đã nhìn thấy mà.”
“Đấy là một con cáo, Bran ạ. Một con milgwn. Bran, đó là ảo ảnh để đánh lừa thôi, cậu không hiểu sao?”
Will ho sù sụ, nghẹt thở vì một cuộn khói mới bốc lên từ đám mây khói đen sì đang bao bọc trên sườn núi phía sau và dưới chân chúng. Chúng không nhìn thấy gì khác ngoài khói và vách đá dốc đứng, cùng với những mảng trời xám xịt trên đầu. Dưới kia không thấy bóng dáng của trang trại, những người lớn hay thung lũng đâu hết, còn trong tai chúng thì không có âm thanh gì khác ngoài tiếng gió rít, và đâu đó là tiếng chim kêu the thé, yếu ớt. Bran nhìn Will vẻ không tin.
“Bran, tớ dám chắc mà.”
“Thôi được rồi. Tớ đã chắc chắn đó là nó... tớ xin lỗi.”
“Cậu không phải xin lỗi. Không phải là vì cậu nhìn nhầm. Chính là Vua Xám đã tạo ra ảo ảnh để cậu nhìn thấy. Nhưng rắc rối bây giờ là bọn mình không thể đi xuống theo đường cũ được nữa, lửa đang tràn đến sau lưng bọn mình rồi.”
“Có đường xuống ở phía bên kia đấy,” Bran nói, gạt mồ hôi trên mí mắt. “Ở đó không có dương xỉ cho lửa kéo đến, chỉ toàn đá thôi. Nhưng đường khó đi lắm.” Nó lo ngại nhìn khuôn mặt tái xanh, lấm bẩn của Will.
“Tớ không sao đâu. Bọn mình đi thôi, đi nào.” Hai đứa trèo lên cái cầu thang toàn cỏ và đá xù xì, phải bám vào đó bằng cả tay lẫn chân.
“Ở đây có tổ chim này!” Will vừa thoáng thấy một đống cành cây và lá dương xỉ đan lộn xộn nằm trên đầu cậu chừng một thước.
“Nếu không có đám cháy thì ở đây cũng sẽ có chim nữa đấy. Tớ bảo cậu rồi mà, vào mùa xuân chim toàn kéo về đây làm tổ thôi. Không chỉ có bọn chim cốc đâu - cả quạ nữa cơ. Nhiều chim lắm... chính vì thế nên họ mới gọi nó là Mỏm đá Tổ chim. Đây rồi...” Bran dừng lại, đứng thẳng trên một gờ đá rộng, hai bên mép mọc đầy dương xỉ. “Đây là đỉnh mỏm đá. Nó dẫn xuống phía bên kia, về hướng Trang Trại Prichard.”
Nhưng Will đang đứng như trời trồng, mắt nhìn nó đăm đăm. “Mỏm đá Tổ chim ấy à?”
“Đúng thế,” Bran ngạc nhiên đáp lại. “Mỏm đá Tổ chim. Craig yr Aderyn, mỏm đá của loài chim. Tớ tưởng cậu phải biết chứ.”
Will nhớ lại và khe khẽ đọc:
Vào ngày vong nhân, khi năm sắp tàn,
Người trẻ nhất mở ra rặng đồi cổ nhất,
Qua cánh cửa của loài chim, nơi làn gió dừng lại...
Bran trố mắt nhìn cậu. “Ý cậu là... cánh cửa của loài chim... là ở đây ấy à?”
“Nó tên là Mỏm đá Tổ chim. Chắc chắn nó phải ở đây rồi. Tớ biết mà. Và hôm nay lại là ngày vong nhân...” Will quay phắt lại, ngước lên nhìn bầu trời nơi mây đang dồn tới như những cụm khói xám. “Và gió thì đang đổi chiều, cậu có cảm thấy không. Không... Đấy, nó lại nổi lên rồi kìa... Một cơn gió xấu, cơn gió của Bóng Tối. Tớ không thích nó chút nào, Bran ạ, nó đem theo hơi hướng của Vua Xám.” Giờ thì cậu nói với Bran chỉ như nói với một đồng minh, không phải là bất kỳ cái gì khác nữa.
Thằng bé tóc trắng lầm lầm nói, “Gió đang đổi sang hướng Bắc rồi. Gió bấc bao giờ cũng là thứ gió độc nhất. Ở đây người ta gọi nó là Gwynt Traed yr Meirw, cơn gió thổi quanh chân người chết. Nó thường đem dông bão đến. Và có khi còn đem đến những thứ tệ hơn cả dông bão nữa.”
Tiếng lửa lắc rắc từ xa dường như vang lên to hơn. Will ngoái qua vai nhìn xuống đồi; khói ở đó dày hơn, và cậu cảm thấy không khí nóng hơn. Gió lồng lộng thổi giật từng cơn, hút tro than từ bên dưới lên thành những xoáy lốc đen sì kỳ lạ quanh đầu chúng. Bất thình lình, Will cảm nhận được chắc chắn một cách đáng sợ rằng Vua Xám đang biết đến sự có mặt của cậu, biết rõ ràng, đang thu thập quyền năng để chuẩn bị tấn công - và đám cháy trên núi đã bắt đầu vào đúng khoảnh khắc đầu tiên khi hắn nhận ra sự có mặt của cậu. Cậu chùn lại vì cảm giác lẻ loi đáng sợ bất thần kéo đến. Một Cổ Nhân, đơn độc không có sự giúp đỡ của những người khác thuộc phe Ánh Sáng, thì rất dễ bị tấn công bởi thế lực Bóng Tối đang vào lúc mạnh nhất. Tuy cậu không thể bị hủy diệt vĩnh viễn, nhưng cậu có thể bị tước hết mọi sức mạnh; quyền năng toàn vẹn của một Chúa Tể Bóng Tối, nếu gặp đúng lúc cậu không có khả năng tự vệ, có thể ném cậu ra ngoài Thời Gian một quãng xa đến nỗi tới khi cậu có thể trợ giúp những người bạn của mình thì đã quá muộn. Vậy là giờ đây Vua Xám đang tấn công Will bằng lửa, và bằng tất cả những gì mà hắn có thể điều khiển.
Mà Bran còn dễ bị tấn công hơn thế. Will vội vã quay lại. “Bran, đi thôi, lần theo gờ đá này lên đỉnh núi đi. Trước khi đám cháy...”
Tiếng nói của cậu tắt ngấm trong cổ họng. Trên gờ đá, khắp xung quanh chúng, từ trong các hốc và khe đá, quanh các góc và vách núi, hiện ra những hình thù trắng xám mờ ảo như những bóng ma của bầy milgwn đang lén lút bò tới, có hơn hai chục con: đầu cúi thấp, răng nhe ra, trên mỗi cái đuôi xù giương cao là một điểm trắng lấp lánh. Mùi thú vật tanh tưởi của chúng bốc lên trong không khí còn mạnh hơn cả mùi khói. Đứng trên cùng là con cáo đầu đàn, thủ lĩnh của chúng, lưỡi đỏ lòm thè lè ra ngoài cái miệng nhệch xuống như một điệu cười khủng khiếp, với hàm răng trắng dài bằng ngón tay và sắc như dao, nom tựa những nhũ băng bằng xương. Mắt con vật sáng quắc; cỗ bờm trắng xù lên quanh bộ vai và cái cổ to kềnh của nó.
Will siết chặt hai nắm tay, giận dữ hét lên những lời thần chú bằng Cổ Ngữ, nhưng con cáo xám khổng lồ không hề nhúc nhích. Thay vào đó, nó lại nhảy chồm lên trong không trung, vươn thẳng đứng trên một chỗ, có lần Will đã nhìn thấy một con cáo nhảy lên như vậy trên một cánh đồng gần nhà cậu ở Buckinghamshire, cách xa thung lũng này, để phát hiện xem trong đồng lúa mì mọc cao quá đầu nó có mối hiểm nguy gì đang rình rập không. Khi nó nhảy lên, con cáo đầu đàn sủa lên một tiếng sắc gọn, trầm trầm nhưng rõ ràng. Bầy milgwn gầm gừ trong họng. Và một luồng lửa bùng lên đánh ào một cái ngay bên cạnh Will, với một âm thanh như xé vải, đám cháy cuối cùng cũng đã tràn lên mỏm đá Craig yr Aderyn và gầm rú giữa những bụi dương xỉ diều hâu xung quanh hai đứa.
Will lùi lại. Không có đường nào để thoát nữa, trừ phi đi qua con cáo đầu đàn. Và con cáo lớn thì lại đang khom mình nằm bất động, bụng hạ xuống thấp, lấy tư thế chuẩn bị để nhảy vọt lên.
Ở bên vai Will bỗng có một tiếng thét chói tai. Bran lao tới trước, tay huơ lên một cành sồi đang cháy bùng bùng như bùi nhùi, một bó lửa; nó xọc thẳng cành cây vào mặt con cáo xám. Con vật gầm lên và ngã xuống giữa bầy đồng loại, và rồi lũ cáo hoảng hốt chạy tán loạn. Bran ném cành cây đi trước khi lửa kịp cháy đến tay nó. Nhưng, thật không ngờ một luồng gió lại thổi bạt cành cây sang bên kia gờ đá, ném văng nó xuống phía sườn núi chưa bị cháy. Cành cây lăn qua mép gờ đá và rơi xuống phía mỏm núi nơi lửa lẽ ra không thể lan tới được. Lửa bùng lên khi đám cháy ngấu nghiến nuốt lấy con mồi mới của mình.
Bran kinh hoàng kêu lên. “Will! Tớ ngu quá, đã làm lửa lan sang Prichard - bọn mình bị chặn cả hai đường rồi!”
“Đỉnh núi!” Will vội hét to. “Bọn mình phải chạy lên đỉnh núi!”
Bản năng cổ xưa của cậu đã cho cậu biết chắc hai đứa phải đến đâu; nơi ấy, tuy chưa nhìn thấy, nhưng đang khẩn thiết lên tiếng gọi cậu, nó đang thức tỉnh để đáp lại sứ mệnh của cậu. Cậu biết nó sẽ trông như thế nào; cậu biết mình sẽ phải làm gì khi đến được đó. Nhưng đến được đó lại là một việc khác hẳn. Lửa cháy lắc rắc ở cả hai bên chúng, làm da chúng nóng bỏng; trước mặt, bầy milgwn đang tập hợp lại thành một hình bán nguyệt hẹp, chờ đợi, chờ đợi…
Đầy tuyệt vọng, Will dựng lên một hàng rào bảo vệ quanh mình và Bran, cậu đứng quay mặt về phía Bắc và kêu lên mấy tiếng bằng Cổ Ngữ: đó là câu Thần Chú Helledd, giúp cho một người lữ hành có khả năng chống lại bất kỳ sự tấn công nào của những kẻ thống trị mảnh đất nơi người đó đang đi. Nhưng cậu không hy vọng gì lắm vào câu thần chú này; cậu biết nó không thể giữ được lâu. Bên cạnh mình, cậu nghe thấy Bran kêu lên mấy tiếng khẩn thiết, như một đứa bé kêu cứu mà không biết là mình đang hét lên thành lời.
"Cafall! Cafall!"
Và bỗng nhiên, không hiểu từ đâu, bên gờ đá cạnh hai đứa, một vệt trắng lao ra, nhảy xổ vào con cáo gần nhất, đẩy nó sang bên, khiến nó lăn lông lốc và rống lên đau đớn. Hình bán nguyệt hẹp ngập ngừng giãn ra. Cafall gầm gừ lao vào con cáo tiếp theo, bộ răng của nó cắn ngập vào vai con vật, lũ cáo kêu ré lên sợ hãi rồi bỏ chạy. Chú chó trắng đứng đó, trong khe hở nó vừa phá được giữa bầy milgwn, hăng máu như một con bò mộng, chân trụ vững trên mặt đá, và thông điệp long lanh trong cặp mắt xám bạc kỳ lạ của nó là quá rõ ràng. Will túm lấy tay Bran, kéo nó chạy qua lối đi trống bên cạnh Cafall, trong lúc bọn cáo đang thở hồng hộc, do dự không dám lại gần.
“Lên đây, Bran, nhanh lên! Chỉ có chỗ này thôi!”
Mắt Bran ngước lên nhìn mặt đất đen sì và bộ lông trắng, nhìn rặng núi sẫm tối và bầu trời xám xịt; nó nhìn thấy con cáo đầu đàn của bọn milgwn đang theo dõi chúng, con vật đã tự chủ trở lại và đang sẵn sàng để đuổi theo con mồi. Rồi Cafall, cong lưng lại đối mặt với con vật, bắt đầu gầm gừ to dần, một âm thanh khiến máu trong người Bran như đông lại, đáng sợ hơn bất kỳ âm thanh nào nó đã từng nghe. Con chó đang giúp chúng chạy thoát, để hoàn thành một sứ mệnh xa xưa nào đó. Không có lý do gì khiến cho chúng không nghe theo nó cả. Với một cảm giác lẫn lộn giữa tin cậy và hổ thẹn, Bran quay đi và chạy theo Will lên phía trên.
Bò bằng tay và chân trên đỉnh núi đầy sỏi đá, Will tiến về nơi hai đứa phải đến; nó đang cất tiếng hát vẫy gọi cậu. Bên dưới những tảng đá chúng bám vào, khói đang cuồn cuộn như một mặt biển xám xịt; trên đầu, những con chim không ai nhìn thấy gào lên quàng quạc với nỗi hoảng sợ điên giận. Khi không còn trèo cao hơn được nữa thì Will trông thấy một kẽ hở hẹp chìa ra ở mặt đá phía trước mặt mình, một dải nứt dài đã được nắng mưa sương gió bào mòn và mở rộng. Hai cạnh đá granit xám phủ đầy địa y xanh rì. Nó đang vẫy cậu đến với một tiếng gọi không thể cưỡng nổi.
Cậu gọi Bran: “Ở đây!” Rồi cậu lên giọng cao hơn, ra lệnh. “Cafall!”
Hai cạnh đá granit ở khe hở vươn cao quá đầu cậu gấp ba lần. Khi bước vào, Will ngoái nhìn qua vai mình; cậu thấy Bran đang bám theo vẻ bối rối, rồi một hình thù trắng xóa len qua chân thằng bé, đó chính là Cafall đang lao tới, khẽ dụi mũi vào tay Bran một cái khi nó chạy qua. Bên ngoài vách đá, vang lên tiếng gầm thét náo loạn của bầy milgwn đang điên cuồng trong cơn thịnh nộ tuyệt vọng vì chúng không thể vào trong. Giờ thì Will mới hiểu ra, quyền lực của chủ nhân chúng có thể điều khiển được các vách đá, những rặng núi và những nơi cao nhất của Gwynedd; nhưng chỉ có thế mà thôi. Bên trong các vách đá và trong lòng núi là một lãnh địa hoàn toàn khác.
Cậu đi tiếp. Ở đầu bên kia, khe hở giữa vách đá mở rộng ra đôi chút. Ánh sáng nhạt nhòa đi. Mọi vật trở nên mờ ảo, như trong một giấc mơ. Bên ngoài, lũ cáo vẫn đang gầm gừ, gào rú. Và rồi trước mặt Will không còn gì nữa ngoài mặt đá xám trơ trọi: một bức tường trống trơn đáng sợ, chặn đứng khe hở ấy. Will nhìn tảng đá không chớp, cảm giác ấm áp và nhẹ nhõm nhờ phát hiện này tràn đầy tâm trí cậu, mãnh liệt như một niềm hạnh phúc vô bờ. Chú chó Cafall vẫn ở bên cạnh cậu, đứng thẳng đầy kiêu hãnh như một con tuấn mã. Will đặt một tay lên cái đầu trắng muốt của nó. Tay kia cậu giơ lên, những ngón tay vươn thẳng ra trước mặt làm một cử chỉ ra lệnh, và cậu thốt ra ba từ Cổ Ngữ.
Vậy là trước mặt cậu, phiến đá tách ra tựa một cánh cổng khổng lồ, để lọt ra tiếng nhạc nhẹ nhàng khe khẽ, rất khẽ, quen thuộc đến não lòng, mà cũng vô cùng xa lạ, vừa nghe thấy đã biến mất. Will bước qua cánh cổng đá, tiến về phía trước, cùng với Cafall quả quyết đi bên cạnh, đầu ngẩng cao, đuôi ve vẩy. Và Bran, sau một thoáng băn khoăn, cũng đi theo.