MỎM ĐÁ TỔ CHIM
Không có cách nào để biết liệu có phải chúng đang ở sâu bên trong mỏm đá Craig yr Aderyn hay là đã đi qua hai cánh cửa đá xám kia để bước vào một nơi chốn khác, một thời gian khác. Chuyện đó đối với Will không quan trọng. Niềm sung sướng đang trào dâng trong lòng cậu, vì sứ mệnh đầu tiên của cậu với tư cách là một Cổ Nhân đã thực sự khởi đầu. Khi quay nhìn lại, cậu không hề ngạc nhiên khi thấy hai cánh cửa chúng vừa đi qua đã không còn ở đó nữa. Bức tường đá ở cuối căn phòng nơi chúng đang đứng giờ đây lại nhẵn mịn, không một vết nứt, và cao tít bên trên tường có treo một tấm khiên vàng, tỏa ra những tia phản chiếu mờ đục nhờ một ánh sáng rọi tới từ đâu đó sâu tít trong căn phòng.
Will do dự quay sang nhìn Bran, nhưng thằng bé người Wales có vẻ không hề bối rối chút nào. Khuôn mặt tai tái của nó, không còn cặp kính bảo vệ nữa, nom yếu ớt đến lạ lùng, nhưng Will không đọc được chút biểu cảm nào trong đôi mắt như mắt mèo của nó; một lần nữa cậu lại cảm thấy nỗi hiếu kỳ mãnh liệt đối với thằng bé kỳ dị, người không có chút sắc tố, được sinh ra trong vùng thung lũng bị Bóng Tối rình rập này - vừa là một người trần, lại vừa là một sinh vật đã được các Cổ Nhân từ bao nhiêu thế kỷ trước biết đến. Tại sao mà cậu, Will, cũng chính là một Cổ Nhân, lại cảm nhận được quá ít về bản chất của Bran như vậy?
“Cậu có sao không?” cậu hỏi.
“Tớ không sao,” Bran đáp. Nó đang nhìn lên những bức tường sau lưng Will. “Duw,” nó khe khẽ thốt lên. “Đẹp quá. Nhìn những cái kia mà xem.”
Đó là một căn buồng dài, trống rỗng. Trên các bức tường có treo bốn tấm thảm thêu, mỗi bên hai tấm, với màu sắc đậm, tươi thắm đến nỗi dường như chúng cũng đang lấp lánh trong ánh sáng lờ mờ, như tấm khiên vàng kia. Will chớp mắt ngạc nhiên khi nhận ra những hình ảnh thêu trên thảm, lộng lẫy như trên một tấm kính màu: một con ngựa thần màu bạc, một cánh đồng toàn hoa hồng nhung đỏ thắm, một vầng mặt trời vàng chói lọi...
Bây giờ cậu mới thấy rằng dường như tất cả ánh sáng trong phòng đều tỏa ra từ một ngọn lửa duy nhất. Trên một chiếc giá nến bằng sắt gắn ở bức tường đá gần cuối phòng có cắm một cây nến khổng lồ. Cây nến cao đến vài ba thước, và nó cháy sáng với một ngọn lửa trắng không rung rinh chút nào, rực rỡ đến chói mắt. Cái bóng dài của cây nến bao trùm lên sàn và tường phòng, không hề lay động, không hề chập chờn. Will nhận ra sự im lặng ấy là sự im lặng của Pháp Thuật Tối Cao, một quyền năng lớn hơn Ánh Sáng hay Bóng Tối hay bất kỳ đồng minh nào khác - đó là quyền năng mạnh nhất, nhưng cũng biệt lập nhất trên toàn vũ trụ, và trong căn phòng này, cậu cùng với Bran sẽ sớm phải đối mặt với nó.
Có một tiếng rên ư ử khe khẽ ở bên cạnh cậu, gần như không nghe thấy nổi. Cậu cúi xuống, và thấy chú chó Cafall đang quay lại nhìn Bran.
Will khẽ bảo, “Cứ đi đi.”
Cái mũi mát lạnh của con chó dụi vào tay cậu một cái, rồi Cafall quay đi và nhanh nhẹn chạy lại với cậu chủ của mình, đuôi ve vẩy. Bran thọc tay vào lớp lông trên đầu con chó với vẻ âu yếm tha thiết, và Will biết rằng, bất chấp vẻ bề ngoài bình thản của nó, trong đầu thằng bé vẫn có một cảm giác hồ nghi đang chuyển dần thành nỗi hốt hoảng, mà Cafall đã nhận thấy, và vì thế, chú chó muốn làm cậu chủ yên lòng trở lại. Will thấy lòng hơi nhói lên một nỗi thương cảm dành cho Bran, nhưng không còn thời gian để giải thích nữa. Cậu biết là cậu phải tin vào cảm giác bản năng của mình, nó cho cậu biết rằng cái vẻ tách biệt kỳ lạ ở Bran rồi sẽ có lúc trở thành một quyền lực mạnh mẽ không ngờ.
Cậu lên tiếng nói to mà không quay đầu lại “Đi đường này.” Rồi cậu quả quyết bước xuôi căn phòng dài, cao vút. Bran đi theo cùng với Cafall; Will có thể nghe thấy tiếng chân của nó vọng lại cùng tiếng bước chân của cậu trên nền đá. Cậu đã đến chỗ ngọn nến cao cắm trên tường. Cái giá nến bằng sắt được gắn vào tường ở ngang vai cậu; còn cây nến trắng muốt thì vươn lên cao hơn nhiều, cao quá đầu cậu, đến nỗi ngọn lửa trắng của nó tỏa sáng như một vầng trăng tròn rực rỡ.
Will dừng lại. “Đầu tiên là mặt trăng” cậu nói. “Sau đó là các vì sao, và nếu mọi sự đều ổn thì sẽ đến một ngôi sao chổi, rồi sau đó là bụi sao. Và cuối cùng sẽ là mặt trời.”
“Cái gì cơ?” Bran hỏi.
Will đưa mắt về phía nó mà không thực sự trông thấy gì cả. Mắt cậu còn đang mải nhìn vào trong tâm trí và ký ức mình, chứ không phải chỗ Bran. Ở nơi này, cậu là một Cổ Nhân, bận bịu với những sứ mệnh của Ánh Sáng, những điều khác không còn quan trọng nữa. Cậu giải thích, “Đó là thứ tự của vạn vật để giúp ta nhận biết được Pháp Thuật Tối Cao. Như vậy thì không ai có thể đến gần nó được, ngoại trừ những người bẩm sinh có khả năng ấy.”
Bran nói, “Tớ vẫn chẳng hiểu mô tê gì cả. “ Rồi nó vội lo lắng lắc lắc đầu vẻ xin lỗi. “Tớ xin lỗi, tớ không có ý tỏ ra...”
“Không sao đâu,” Will nói. “Cứ đi theo tớ. Rồi cậu sẽ thấy.”
Tiếng bước chân lại vang lên, và rồi chúng đã đến cuối căn phòng dài, trước mặt không có gì khác ngoài một lỗ hổng trên sàn. Bran nghi ngại nhìn lỗ hổng đó.
Will bảo, “Làm theo tớ đây.” Cậu ngồi bên mép của cái hình chữ nhật thô sơ đục vào nền đá, và chỉ trong giây lát đã thấy được một cái cầu thang dốc dẫn xuống phía dưới. Khi cẩn thận tụt xuống, cậu thấy cầu thang rất hẹp và tối; đi xuống đó cũng giống như trèo xuống một cái giếng vậy. Đưa tay sang hai bên, cậu thấy tay chạm vào mặt đá ngay tức thì, và lớp đá ở trên đỉnh cũng nằm sát đầu cậu. Cậu chậm rãi trèo xuống. Một lát sau, cậu nghe thấy tiếng bước chân thận trọng của Bran đi theo mình, và tiếng sột soạt từ bàn chân của Cafall. Ánh sáng le lói từ căn phòng phía trên còn rọi xuống chỗ chúng một lát, tạo nên những bóng đen rung rinh chập chờn trên tường, nhưng chẳng mấy chốc ánh sáng đó đã biến mất, và trong hầm cầu thang không còn lấy một tia sáng nào nữa. Tay Will sờ thấy ở bên thành hầm có hai đường rãnh trơn nhẵn đục vào mặt đá để tạo thành lan can, làm chỗ bám tay vững chãi cho bất kỳ ai đang tìm đường xuống cầu thang. Cậu khẽ nói, giọng vang vang vọng lên nghe thật lạ, “Bran này, nếu cậu đưa tay ra hai bên...”
“Tớ tìm thấy rồi,” Bran nói. “Giống như lan can ấy, phải không? Ai nghĩ ra cái ý này cũng hay đấy”
Những lời nó thốt ra có vẻ phớt tỉnh, nhưng trong giọng nó có một thoáng căng thẳng. Tiếng nói của chúng vang lên âm âm trong cầu thang, nghẹt lại như bị sương mù che phủ.
Will dặn, “Đi cẩn thận đấy nhé. Có thể tớ sẽ dừng lại đột ngột đấy.” Cậu đang cố chú ý lắng nghe tiếng nói bản năng của mình; chú ý tới những hình ảnh và cảm tưởng đang thoắt ẩn thoắt hiện trong đầu cậu. Có cái gì đó đang cất tiếng gọi cậu, cái gì đó ở gần, rất gần...
Cậu đưa tay ra phía trước, vừa kịp lúc để không đâm sầm vào một bức tường đá chắn đường Không còn bậc thang nào phía trước nữa: chỉ là một ngõ cụt toàn đá.
“Cái gì thế?” Bran lên tiếng hỏi ở phía sau.
“Đợi một lát.” Những lời hướng dẫn đang hiện về trong trí nhớ của Will, như vọng lại từ một thế giới nào đó. Cậu đứng trụ vững hai chân trên bậc thang cuối cùng, đưa lòng bàn tay lên áp vào mặt đá xù xì mờ ảo chắn trước mặt chúng rồi đẩy mạnh. Cùng lúc đó cậu nói mấy lời bằng Cổ Ngữ vừa xuất hiện trong đầu cậu.
Và tảng đá lặng lẽ mở ra, cũng như khi hai cánh cửa lớn đã lặng lẽ mở ra trên Mỏm đá Tổ chim, tuy ở đây không có tiếng nhạc nào phát ra cả. Với Bran và Cafall theo sát phía sau, Will tiến về phía trước, bước vào một quầng sáng dịu nhẹ, khiến cậu kinh ngạc đến nỗi chỉ biết đứng lại trố mắt nhìn.
Chúng không còn ở cùng một thế gian với nơi chúng vừa rời khỏi nữa. Chúng đang ở một vùng thuộc một thời gian khác hẳn, đứng trên mái nhà của trái đất. Khắp xung quanh chúng là bầu trời đêm mở rộng, như một chiếc bát khổng lồ màu đen úp chụp xuống, và trên nền trời ấy, những ngôi sao đang rực sáng như hằng hà sa số đốm lửa nhỏ xíu lấp lánh. Will nghe thấy Bran hít vội một hơi. Chúng đứng đó và nhìn lên trên. Những ngôi sao tỏa sáng khắp bốn bề. Trong khoảng không gian vô tận đó, không hề có một âm thanh nào. Will bỗng cảm thấy choáng váng; cậu cảm thấy như hai đứa đang đứng ở điểm tận cùng của vũ trụ, và nếu trượt chân thì chúng sẽ rơi ra khỏi Thời Gian...
Trong khi nhìn ngắm quanh mình, dần dần cậu cũng nhận ra thực tế nơi chúng đang đứng đã bị đảo ngược một cách kỳ lạ. Không phải là cậu cùng với Bran đang đứng dưới một bầu trời đen thẳm vô tận để ngắm nhìn những ngôi sao trên trời, mà là ngược lại. Chính hai đứa mới là người đang bị quan sát. Mỗi đốm sáng chói rực trên khoảng bán cầu đầy sao và mặt trời ấy đều đang chú ý vào chúng, ngắm nghía, đánh giá, suy xét. Bởi vì khi thực hiện cuộc hành trình tìm kiếm cây đàn hạc vàng, cậu và Bran đang thách thức quyền năng vô hạn của Pháp Thuật Tối Cao trong vũ trụ. Chúng phải đối mặt với quyền pháp ấy trên đường đi của mình mà không có gì bảo vệ, và chúng chỉ được phép vượt qua nếu đã được ban cho khả năng ấy từ lúc chào đời. Dưới bầu trời sao vô tận không biết xót thương ấy, bất kỳ kẻ không chính đáng nào dám đột nhập tới thì sẽ bị đẩy vào hư vô, một cách dễ dàng như một người phủi con kiến trên tay áo mình vậy.
Will đứng chờ đợi. Không còn gì khác cho cậu làm cả. Cậu tìm kiếm những người bạn trên bầu trời. Cậu tìm thấy chòm Đại Bàng, chòm Kim Ngưu, với ngôi sao Aldebaran rực đỏ và nhóm Thất Tinh sáng lung linh; cậu thấy chòm sao Thợ Săn với chàng thợ săn Orion giương cao chiếc chùy như đang khích lệ, thấy hai ngôi sao Betelgeuse và Rigel nhấp nháy ở vai và chân chàng. Cậu thấy chòm Thiên Nga và Đại Bàng bay tới với nhau dọc theo con đường rực sáng của dải Ngân Hà; cậu thấy chòm Tiên Nữ mờ nhạt ở đằng xa, cùng với những hàng xóm gần của Trái Đất là Kình Ngư, Tiểu Khuyển, và sao Thiên Lang, ngôi sao hình chú chó. Will ngắm chúng với niềm hy vọng thiết tha; và với một lời chào nữa, vì trong thời gian học tập các tri thức một Cổ Nhân cần có, cậu đã bay lượn giữa tất cả những vì sao ấy.
Rồi bầu trời bỗng xoay tít, các ngôi sao lệch đi, thay đổi, giờ thì chòm Nhân Mã phóng tới phía trên đầu, và ngôi sao kép Acrux màu xanh thì lại đỡ lấy chòm Nam Tào. Chòm Trường Xà lười nhác vươn mình khắp bầu trời, cùng với chòm Sư Tử tiến bước bên cạnh và chòm Tàu Thủy nhàn nhã lướt đi trên mặt biển vô tận của vũ trụ. Rồi cuối cùng một đốm sáng rực rỡ với cái đuôi dài uốn cong hiện ra trên nửa phần bầu trời nom như chiếc bát úp sấp, bay qua một cách oai vệ; và Will biết rằng cậu với Bran đã vượt qua thử thách đầu tiên.
Cậu khẽ siết tay Bran, và thấy một quầng sáng phản chiếu hơi lóe lên khi mái tóc trắng của nó quay lại.
“Một ngôi sao chổi!” Bran thì thầm.
Will khẽ đáp lại, “Cứ đợi đi. Nếu mọi chuyện đều ổn cả thì sẽ còn thêm nhiều điều nữa đấy.”
Cái đuôi dài chói lọi của ngôi sao chổi dần dần chìm xuống đường chân trời của thế giới và khoảng thời gian vô danh này, rồi biến khỏi tầm mắt. Nhưng trên bầu trời thẳm tối các vì sao vẫn tỏa sáng và chậm rãi xoay vòng; đứng bên dưới bầu trời ấy, Will cảm thấy mình bé nhỏ vô cùng đến nỗi tưởng chừng cậu không hề tồn tại. Không gian mênh mông đè nặng xuống người cậu một cách đáng sợ, đầy đe dọa - và rồi, trong một cử động thoáng qua như một vũ điệu, như tia sáng lấp lánh ở vảy một con cá vừa nhảy bật lên khỏi mặt nước, một ngôi sao băng hiện ra chói lòa trên bầu trời. Rồi một ngôi sao băng nữa, một ngôi nữa, ở đây, ở kia, ở khắp cả nền trời.
Cậu nghe thấy Bran tắc lưỡi một cách thích thú, sự thích thú như lan toả ra từ niềm vui rạo rực vừa bất ngờ trào lên trong cậu. Hãy ước một điều với ngôi sao băng kia đi, một giọng nói khe khẽ thốt lên trong đầu cậu, như vọng tới từ thuở ấu thơ xa xôi nào đó. Ước một điều với ngôi sao băng - một tiếng reo vui sướng đầy tin tưởng, cổ kính như cặp mắt của con người.
“Hãy ước một điều với ngôi sao băng kia đi” tiếng nói của Bran nhẹ nhàng vang lên trong tai cậu. Xung quanh chúng, các thiên thạch vun vút lao xuống rồi biến mất, khi những đám bụi sao nhỏ xíu đập vào bầu khí quyển của trái đất trên quãng đường dài của chúng, sáng rực lên trước khi tắt ngấm.
Mình ước, Will tha thiết nhủ thầm trong đầu, Mình ước là.... Ôi, mình ước là...
Nhưng bầu trời rực rỡ ánh sao đã biến mất, trong một khoảnh khắc thời gian mà chúng không nắm bắt kịp, và màn đêm bao trùm lấy chúng nhanh đến nỗi chúng kinh ngạc chớp mắt trong bóng tối dày đặc, như không tin nổi vào mắt mình. Chúng đã trở lại trên cái cầu thang bên dưới Mỏm đá Tổ chim, dưới chân là những bậc thang đá, hai bên là lan can đá nhẵn mịn. Và khi Will đưa tay ra mò mẫm phía trước mặt, cậu không còn thấy bức tường chắn đường nữa, mà là khoảng không mở rộng.
Chậm chạp, ngập ngừng, cậu bước xuống những bậc thang tối om, và Bran cùng với Cafall đi theo cậu. Rồi hết sức từ từ, một ánh sáng yếu ớt bắt đầu tỏa ra từ dưới chân chúng. Will trông thấy những tia sáng lờ mờ chiếu lên các vách đá bao quanh chúng rồi hình dạng của các bậc thang dưới chân mình; sau đó, hiện ra đằng sau một khúc lượn trên cái cầu thang dài, là một khoảng hình tròn đánh dấu đoạn cuối của cầu thang. Ánh sáng mỗi lúc một rực rỡ hơn, khoảng tròn rộng ra hơn; Will cảm thấy bước chân mình cũng nhanh hơn, hối hả hơn, và cậu tự chế giễu mình vì sự nóng vội đó, nhưng không thể ngăn mình đừng bước nhanh được.
Rồi bản năng của cậu lên tiếng khiến cậu thận trọng trở lại, và đến mấy bậc thang cuối cùng, phía trước quầng sáng, cậu liền dừng bước. Sau lưng mình cậu nghe thấy Bran và chú chó cũng dừng lại cùng một lúc. Will đứng đó, dỏng tai lắng nghe mọi giác quan của mình, cố tìm hiểu xem sự cảnh báo này đang từ đâu đến. Mặc dù mắt không thực sự nhìn thấy gì, cậu vẫn cảm nhận được rằng các bậc thang nơi chúng đang đứng đã được đục vào đá một cách hết sức cẩn thận và cân xứng, mỗi bậc được đặt theo một góc nghiêng hoàn hảo, bậc nào cũng nhẵn mịn như gương, các đường chạm trổ rõ nét như thể chúng mới được tạc nên ngày hôm qua. Thế nhưng ở giữa mỗi bậc lại có một chỗ lõm rất dễ nhận ra, những chỗ lõm ấy chỉ có thể được tạo nên bởi bàn chân người đi qua từ bao thế kỷ nay. Rồi cậu không chú ý tới những chi tiết đó nữa, vì sâu thẳm trong tâm trí cậu một điều nhận thức mới đang lên tiếng giục giã, bảo cho cậu biết phải làm gì.
Will thận trọng kéo ống tay áo bên trái lên quá khuỷu tay, để hở cánh tay trần ra. Ở mặt dưới cánh tay cậu là một vết sẹo bầm tím, vết bỏng do vô ý, như dấu sắt nung trên làn da: đó là dấu hiệu của Ánh Sáng, một hình tròn chia làm tư bởi một hình chữ thập. Cố ý làm một cử chỉ thật chậm rãi, nửa như để tự vệ, nửa như thách thức, cậu giơ tay lên trước mặt, như muốn che mắt cho khỏi chói, hay chuẩn bị chắn đỡ một cú đòn sắp sửa giáng xuống. Rồi cứ thế, cậu bước xuống nốt mấy bậc thang cuối cùng và tiến vào quầng sáng. Vừa đặt chân xuống sàn, ngay lập tức giác quan của cậu cảm thấy một cú sốc không giống với bất kỳ cái gì cậu từng trải qua. Một ánh sáng trắng hiện ra chói lòa làm cậu lóa mắt rồi biến mất; một tiếng sấm ầm ầm vang lên trong giây lát làm cậu inh tai, rồi biến mất; một sức ép như luồng hơi từ vụ nổ lớn khủng khiếp nào đó đập mạnh vào người cậu, rồi cũng biến mất.
Will đứng im, hơi thở gấp gáp. Cậu biết là nhờ vào sự bảo vệ của một mình cậu mà chúng đã đi được cánh cửa cuối cùng của Pháp Thuật Tối Cao: một bức tường sống, sẵn sàng nuốt chửng bất kỳ kẻ nào dám tự ý đột nhập vào đây bằng một luồng năng lượng đáng sợ chẳng khác nào tia lửa hủy diệt của mặt trời. Rồi cậu nhìn vào căn phòng trước mặt mình, và trong một thoáng ảo giác, cậu tưởng như mình vừa nhìn thấy chính mặt trời thật.
Đó là căn buồng rộng thênh thang như một lòng hang, trần cao, được thắp sáng bởi những cây đuốc cháy bùng bùng cắm trên những chiếc giá trên các bức tường đá, mù mịt khói. Khói bốc lên từ chính những cây đuốc kia. Nhưng ở giữa sàn nhà lại có một đống lửa lớn sáng rực đang cháy một mình, không có lò hay ống khói gì hết. Đống lửa không hề bốc khói, mà lại tỏa ra một vầng hào quang trắng rực rỡ đến nỗi Will không thể nhìn thẳng vào nó. Đống lửa không có nhiều hơi ấm cho lắm, nhưng không khí trong phòng sực nức mùi gỗ cháy nồng đượm, cùng với những tiếng lách tách, răng rắc của đống lửa đốt bằng củi.
Will tiến về phía trước, đi qua đống lửa, ra hiệu cho Bran đi theo; rồi đột ngột đứng phắt lại khi cậu trông thấy cái gì đang nằm phía trước.
Ở cuối gian phòng có ba hình người mờ mờ ảo ảo đang ngồi trên ba chiếc ngai lớn, nom như được tạc bằng thứ đá phiến màu xanh xám của xứ Wales. Những hình thù ấy không hề nhúc nhích. Dường như đó là ba người đàn ông, mình khoác những chiếc áo choàng dài có mũ trùm màu xanh dương, với ba sắc độ khác nhau. Một chiếc màu xanh sẫm, một chiếc màu xanh nhạt, còn chiếc ở giữa thì có màu lục lam giống như mặt biển mùa hè. Giữa ba chiếc ngai là hai cái rương gỗ được chạm trổ hết sức cầu kỳ. Mới đầu cậu ngỡ trong căn phòng lớn ấy không còn gì khác, nhưng sau một hồi nhìn ngắm kỹ càng thì Will cũng nhận ra có thứ gì đó đang chuyển động trong bóng tối dày đặc phía sau đống lửa và xung quanh ba vị chúa tể được chiếu sáng kia. Ba hình người ấy nom tựa những hình thù màu sáng trên một bức vẽ tối màu, được chiếu sáng để khiến mắt ta phải chú ý tới; đằng sau họ, trong bóng tối, là những sinh vật khác mà không ai biết được bản chất, đang rình rập.
Cậu không thể biết bản chất của ba người kia ra sao, chỉ cảm nhận được một quyền năng vô cùng hùng mạnh. Khả năng ngoại cảm Cổ Nhân của cậu cũng không thể xuyên thấu được bóng tối xung quanh họ. Tựa hồ có một rào chắn vô hình bao quanh họ, không một phép thần nào có thể xuyên thủng được.
Will đúng cách ba chiếc ngai một quãng và ngước nhìn lên. Khuôn mặt của ba vị chúa tể kia đã bị che kín dưới bóng những chiếc mũ trùm đầu. Trong một lát, chỉ có sự im lặng bao trùm khắp căn phòng, thỉnh thoảng vang lên tiếng lắc rắc khe khẽ của đống lửa; thế rồi, từ trong bóng tối, một giọng nói trầm trầm cất lên, “Chúng ta đón chào cậu, Will Stanton. Và chúng ta gọi tên cậu theo dấu hiệu cậu mang bên mình. Will Stanton, Người Đi Tìm Dấu Hiệu.”
“Xin chào các ngài,” Will nói, gắng sức thốt ra một giọng nói thật mạnh mẽ và rõ ràng, rồi kéo ống tay áo xuống che cánh tay bị sẹo. “Thưa các vị chúa tể,” cậu nói, “hôm nay chính là ngày vong nhân.”
“Phải,” người mặc chiếc áo xanh nhạt nhất đáp. Dưới bóng chiếc mũ trùm, mặt người ấy có vẻ xương xương, mắt sáng lấp lánh, và giọng nói của người ấy rất khẽ, hơi rít lên như huýt gió. “Phảảảảải...” Những tiếng thì thào vọng lại từ trong bóng tối như tiếng rắn, tựa hồ có hàng trăm giọng nói xuýt âm khác đang vang lên từ những vật vô hình sau lưng cậu, và Will thấy những sợi tóc con ở gáy dựng đứng cả lên. Ở đằng sau cậu nghe thấy Bran vô tình buột ra một tiếng rên rỉ, và biết rằng nỗi kinh hoàng hẳn đang lan tỏa trong đầu thằng bé như một màn sương trắng. Sức mạnh Cổ Nhân trong Will nổi dậy. Cậu hỏi lại ngay, với vẻ trách cứ lạnh lùng, “Thế nào, thưa ngài?”
Nỗi kinh hoàng lập tức biến mất, như đám mây bị gió thổi bạt, và vị chúa tể mặc áo màu xanh nhạt khẽ bật cười. Will đứng đó cau mày nhìn người ấy, không hề dao động: một chú nhóc thấp bé, chắc nịch, mặc áo len và quần bò, nhưng lại vẫn biết mình có đủ quyền năng để được gặp mặt ba vị chúa tể này. Cậu lên tiếng với vẻ tự tin hơn hẳn, “Hôm nay là ngày vong nhân, và người trẻ nhất đã mở cửa ngọn đồi cổ nhất, qua cánh cửa của loài chim. Và đã được Pháp Thuật Tối Cao cho phép đi qua. Tôi đến để xin cây đàn hạc vàng, thưa các vị chúa tể”
Người thứ hai, mặc chiếc áo màu nước biển, nói “Và người thiếu niên ô thước đã đi cùng với cậu.”
“Thưa vâng.”
Will quay lại nhìn Bran và vẫy nó lại, nó đang rụt rè đứng gần đống lửa. Bran đi tới trước hết sức chậm rãi, chân bước một cách miễn cưỡng như thế nó phải kéo lê chúng qua vũng nước mật, rồi đến đứng bên cạnh cậu. Ánh sáng từ những ngọn đuốc trên tường rọi lên mái tóc trắng của nó.
Vị chúa tể mặc áo màu nước biển hơi cúi người về phía trước một chút; chúng lờ mờ thấy được một gương mặt sắc sảo, cương nghị, với một bộ râu nhọn. Thật kinh ngạc làm sao, người ấy lại gọi, “Cafall?”
Chú chó trắng đang đứng thẳng bên cạnh Bran, mình hơi run rẩy. Nó không hề nhúc nhích một phân nào, tựa như đang nghe theo một mệnh lệnh từ trong thâm tâm bảo cho nó biết chỗ của nó là ở đâu, nhưng đuôi nó vẫy loạn lên, nó chưa bao giờ vẫy đuôi mạnh như thế với ai, trừ Bran. Nó khẽ rít lên một tiếng ư ử.
Hàm răng trắng hiện lên lấp lóa trên khuôn mặt bị che kín. “Nó được đặt tên hay lắm. Tên hay lắm."
Bran đột nhiên nói, vẻ ghen tức dữ dằn, “Nó là chó của tôi!” Rồi nó nói thêm, giọng hơi nghẹt đi, “Thưa ngài.” Will có thể cảm thấy chính thằng bé cũng hoảng hốt vì sự táo bạo của chính mình.
Nhưng tiếng cười phát ra từ trong bóng tối có vẻ rất hiền hòa. “Đừng sợ, cậu bé. Các Pháp Thuật Tối Cao sẽ không bao giờ cướp mất con chó của cậu đâu. Chắc chắn là các Cổ Nhân cũng sẽ không làm vậy, còn phe Bóng Tối thì sẽ tìm cách, nhưng chúng sẽ thất bại.” Người đó lại đột ngột cúi về phía trước, khiến cho gương mặt cương nghị có chòm râu nhọn bỗng hiện ra rõ ràng trong thoáng chốc; giọng nói của người ấy trở nên nhẹ nhàng hơn, nhưng cũng trở nên đau buồn đến se lòng. “Chỉ có các sinh vật của trái đất mới có thể cướp bóc của nhau thôi, cậu bé ạ. Tất cả các sinh vật, nhưng hơn hết thảy là con người. Con người có thể cướp đi sự sống, tự do, tất cả những gì mà người khác có - đôi khi là vì tham lam, cũng có khi là vì ngu ngốc, nhưng không bao giờ vì ý muốn của ai khác ngoại trừ bản thân mình. Hãy coi chừng đồng loại của mình đấy, Bran Davies à - rốt cuộc thì chỉ có họ mới có thể hãm hại cậu mà thôi.”
Nỗi khiếp sợ hiện lên trong đầu óc Will khi cậu cảm thấy nỗi đau buồn sâu thẳm trong giọng nói ấy, bởi vì trong đó có một sự thương cảm hướng thẳng đến với Bran, như thể thằng bé người Wales đang ở cận kề một nỗi đau khôn nguôi nào đó. Cậu cũng thoáng cảm nhận được giữa Bran với vị chúa tể kia có một sự gần gũi bí hiểm, và biết rằng người mặc chiếc áo màu xanh nước biển kia đang cố gắng giúp đỡ Bran, tiếp sức cho nó, nhưng không thể giải thích cho nó tại sao. Rồi dáng người đội mũ trùm lại ngả về phía sau, và cảm giác ấy biến mất.
Will cất giọng khàn khàn nói, “Tuy nhiên, thưa ngài, mọi quyền lợi của giống loài ấy đều có liên quan tới phe Ánh Sáng. Và vì sứ mệnh bảo vệ họ, tôi xin giành lấy chiếc đàn hạc vàng.”
Vị chúa tể có giọng nói nhẹ nhàng trong chiếc áo màu nhạt nhất, người đã lên tiếng đầu tiên, liền đứng ngay dậy. Chiếc áo choàng của người ấy xoáy lượn quanh mình như một màn sương mù màu xanh; đôi mắt sáng lóe lên trên khuôn mặt gầy guộc tái xanh thoáng hiện ra dưới chiếc mũ trùm. “Hãy trả lời ba câu đố mà quy luật đã đề ra, hỡi Cổ Nhân, cậu cùng con Bạch Ô Thước, kẻ phụ tá của cậu đây, và cây đàn hạc sẽ là của cậu. Nhưng nếu các người trả lời sai thì cánh cửa đá sẽ khép lại, các người sẽ bị bỏ lại trên đỉnh núi lạnh mà không có gì bảo vệ, và Ánh Sáng sẽ không bao giờ đoạt được chiếc đàn hạc vàng”
“Chúng tôi sẽ trả lời,” Will nói.
“Thằng nhóc kia trả lời trước.” Màn sương mù xanh lại xoay tít. Một ngón tay xương xẩu chỉ vào Bran, và cái mũ trùm tối sẫm quay về phía nó. Will cũng lo ngại quay sang; cậu đã hơi đoán biết được điều này.
Bran há hốc miệng. “Tôi ấy à? Nhưng – nhưng mà tôi...”
Will đưa tay ra chạm vào tay nó. Cậu khẽ nói, “Cứ thử đi. Chỉ cần cậu thử thôi. Bọn mình đến đây chỉ là để thử thôi mà. Nếu câu trả lời đang ngủ yên trong cậu thì nó sẽ tỉnh dậy. Nếu không thì cũng chẳng sao. Nhưng cậu phải cố thử đi.”
Bran rầu rĩ nhìn cậu, và Will thấy cổ họng nó nhấp nhô trong khi nó nuốt nước bọt. Rồi mái tóc trắng của nó lại quay đi. “Thôi được.”
Cái giọng nhẹ nhàng, xuýt âm hỏi, “Ba vị Lão Trưởng của thế giới là ai?”
Will có thể cảm thấy đầu óc của Bran đang quay cuồng hốt hoảng khi nó cố gắng hiểu xem câu hỏi ấy có nghĩa là gì. Không có cách nào để cậu có thể giúp thằng bé cả. Ở nơi này, quy luật của Pháp Thuật Tối Cao không cho phép một Cổ Nhân truyền hình ảnh hay ý nghĩ vào đầu người khác: Will chỉ có thể nghe lỏm ý nghĩ của người kia mà thôi. Vậy là cậu đành phải đứng đó, căng thẳng lắng nghe những ý nghĩ điên đảo của bạn mình trong khi chúng cuống cuồng tìm lại trật tự để nghĩ ra câu trả lời.
Bran vẫn đang lúng túng. Ba vị Lão Trưởng của thế giới... đâu đó trong đầu nó biết được câu trả lời...thật là kỳ lạ, nhưng cũng thật quen thuộc, như thế nó đã nhìn thấy, hay đọc thấy ở đâu đó... ba sinh vật già nhất, ba thứ cổ xưa nhất... nó đã đọc được ở trường, bằng tiếng Wales... ba vật cổ xưa nhất.
Nó lôi cặp kính từ trong túi áo sơ mi ra, như thể khi nghịch nghịch cặp kính thì đầu óc nó sẽ sáng suốt hơn, và nó nhìn thấy đôi mắt của chính mình phản chiếu lại trên kính, đang nhìn thẳng vào nó. Cặp mắt kỳ lạ... đôi mắt quái dị, bọn ở trường vẫn gọi nó thế. Ở trường. Ở trường... Cặp mắt tròn màu vàng hung kỳ lạ, giống như mắt một con cú. Nó chậm rãi bỏ đôi kính lại vào túi, đầu óc mò mẫm tìm một ký ức đang vọng về. Đứng bên cạnh nó, Catall khẽ cựa quậy, quay đầu lại để chạm vào tay Bran. Lớp lông trên đầu nó nhẹ nhàng quệt vào tay Bran, nhẹ nhàng như lông hồng. Lông hồng. Lông hồng. Lông hồng…
Nó đã nhớ ra.
Will, khi đứng bên cạnh nó, cũng cảm thấy trong đầu mình sự nhẹ nhõm đang dâng lên trong đầu thằng bạn, và cậu phải cố gắng lắm mới kìm giữ được niềm vui của mình.
Bran vươn người đứng thẳng lên và hắng giọng. “Ba vị Lão Trưởng của Thế Gian,” nó nói, “là con Cú của Cwm Cawlwyd, con Đại Bàng của Gwernabwy, và con Chim Két của Celli Gadarn.”
Will khẽ thốt lên, “Ôi, giỏi lắm! Cậu giỏi lắm!”
“Đúng như vậy,” giọng nói nhẹ nhàng vang lên trên đầu chúng một cách vô cảm. Tà áo xanh nhạt xoay tròn trước mặt chúng tựa bầu trời buổi ban mai, và người đó ngồi lại trên ngai vàng.
Từ chiếc ngai giữa vị chúa tể mặc áo màu nước biển đứng lên, tiến về phía trước, rồi cúi xuống nhìn Will. Đằng sau chòm râu xám, gương mặt người đó có vẻ trẻ trung lạ lùng, mặc dù làn da đã sạm nâu và dãi nắng dầm sương, như da của một người thủy thủ phải lênh đênh trên biển dài ngày.
“Will Stanton,” người đó hỏi, “ba con người hào phóng nhất hòn đảo Anh quốc là ai?”
Will nhìn người ấy đăm đăm. Câu hỏi đó không khó đến mức không trả lời nổi; cậu biết câu trả lời đang nằm đâu đó trong đầu mình, câu trả lời cậu đã học được từ Cuốn Sách Gramarye, cuốn sách pháp thuật quý báu của Ánh Sáng mà ngay khi cậu, Cổ Nhân cuối cùng, đã đọc được, thì nó lập tức bị phá hủy. Will bắt đầu óc mình phải làm việc, tìm kiếm. Nhưng cùng lúc đó một câu đố khác, bí hiểm hơn, lại khiến cậu bận tâm. Vị chúa tể mặc chiếc áo màu nước biển kia là ai mà lại quan tâm tới Bran như vậy? Người lại biết về Cafall nữa... rõ ràng người là một vị chúa tể của Pháp Thuật Tối Cao, thế nhưng ở người vẫn có một vẻ gì đó... một vẻ gì đó...
Will đẩy những băn khoăn ấy sang bên. Lời giải đáp cho câu đố đã hiện về trong trí nhớ của cậu. Cậu đáp lại rõ ràng, “Ba người hào phóng nhất hòn đảo Anh quốc. Nudd Hào Phóng, con trai của Senllyt. Mordaf Hào Phóng, con trai của Serwan. Rhydderch Hào Phóng, con trai của Tydwal Tudglyd. Nhưng vua Arthur là người hào phóng hơn cả ba người ấy.”
Khi thốt lên câu cuối cùng, cậu cố tình để cho giọng nói của mình vang vọng khắp gian phòng như tiếng chuông.
“Đúng như vậy,” vị chúa tể có chòm râu nhọn nói. Người nhìn Will vẻ trầm tư, như muốn nói thêm gì đó, nhưng rồi chỉ chậm rãi gật đầu một cái. Rồi người khoát tay quấn chiếc áo choàng quanh mình như một đợt sóng xanh biếc, và quay về ngai của mình.
Gian phòng dường như tối lại, ánh lửa bập bùng tạo nên vô số những bóng đen nhảy nhót. Đằng sau lưng hai đứa bỗng vang lên một tiếng lắc rắc to và những tàn lửa bùng lên khi một khúc củi gãy làm đôi khiến lửa bốc cao hơn; Will vội quay ngoắt lại theo bản năng. Khi cậu quay về phía trước thì vị chúa tể thứ ba, người từ nãy tới giờ chưa hề cử động hay lên tiếng, đã vươn người đứng lên phía trước ngai của mình, lặng thinh. Chiếc áo choàng của người đó có màu xanh thẫm, rất thẫm, màu xanh đậm nhất trong số ba chiếc áo, và cái mũ trùm thì được kéo về phía trước thấp đến nỗi không hề thấy mặt người ấy đâu, chỉ thấy một vùng bóng tối.
Giọng người ấy rất trầm và âm vang, như tiếng đàn cello, tràn ngập cả gian phòng như tiếng nhạc. “Will Stanton,” giọng nói đó hỏi, “bờ biển nào là bờ biển mà lại sợ con sóng vỗ bờ?”
Will giật mình bước tới trước, hai tay siết lại thành nắm đấm, bởi vì giọng nói ấy đã vọng vào tận sâu thẳm tâm hồn cậu. Chắc chắn, chắc chắn là... nhưng khuôn mặt dưới chiếc mũ trùm đã bị che kín, và cậu không có cách nào khác để nhận ra người đó là ai. Bất kỳ giác quan nào của cậu khi cố vươn tới những cái ngai lớn kia đều gặp phải một bức tường chắn của Pháp Thuật Tối Cao. Will lại đành phải bỏ cuộc và chuyển sự chú ý về với câu đố.
Cậu chậm rãi nhắc lại, “Bờ biển sợ con sóng vỗ bờ..."