← Quay lại trang sách

HÒN ĐÁ THẦN

Bran đứng dậy, phủi bụi và cỏ dính trên người đi. Will há hốc miệng nhìn nó. “Cậu đạp xe từ tận Clwyd đến đây đấy à?”

Bran gật đầu. “Sáng nay Caradog Prichard lái cái xe tải gầm rú ầm ĩ của lão đến để tìm con Pen. Lão quyết tâm bắn chết nó cho bằng được. Tớ sợ quá, Will ạ. Trông lão không còn giống người nữa. Và tớ nghĩ là suốt đêm lão đã đi lùng tìm bác John Rowlands cùng với con Pen, quần áo lão nhăn nhúm hết, râu thì không cạo.” Hơi thở nó giờ đã trở lại bình thường. Nó nhấc cái xe đạp lên. “Đi thôi! Nhanh lên!”

“Bọn mình đi đâu bây giờ?”

“Tớ không biết. Đi đâu cũng được. Miễn là đi khỏi đây.” Nó đẩy cái xe đạp lên bờ cỏ viền quanh lề đường bên trái, rồi dẫn cả bọn qua những bụi rậm và cây cao để đến vùng đồng hoang kéo dài xuống thung lũng, xa khỏi cái hồ.

Will vội chạy theo nó, với con Pen bám sát bên cạnh. “Nhưng lão có biết tớ với bác ấy và con chó đang ở đây thật không? Làm sao mà lão biết được.”

“Đấy là phần duy nhất mà tớ không hiểu nổi,” Bran nói. “Lão ấy đang cãi cọ ầm ĩ với ông anh họ Rhys của cậu, về chuyện con Pen đang ở đâu, rồi bỗng dưng lão ngưng lại giữa chừng và im bặt. Cứ như là lão đang lắng nghe cái gì ấy. Rồi lão nói, Ta biết bọn chúng đã đi đâu. Bọn chúng đã đi đến chỗ cái hồ. Lão nói thẳng như thế. Anh Rhys cố thuyết phục lão là không phải, nhưng tớ nghĩ là chẳng có tác dụng gì. Không biết bằng cách nào mà lão lại biết chắc được như thế. Tớ dám chắc là lão đang trên đường đến Ty-Bont rồi. Pen! Này!” Nó huýt sáo, và con chó đứng lại phía trước đợi chúng. Giờ chúng đang lên dốc, trên một lối đi uốn lượn dành cho cừu, xuyên qua những bụi dương xỉ diều hâu cao ngang thắt lưng.

“Nhưng làm sao mà cậu đến đây trước lão được?” Will hỏi.

Bran ngoái lại toét miệng cười với cậu một cái; nó đã đi lên trước để dắt xe. Dường như có điều gì đó đã làm thay đổi nó, nó không còn là thằng bé tuyệt vọng Will nhìn thấy hôm trước nữa.

“Caradog Prichard sẽ không vui lòng cho lắm đâu,” Bran nghiêm trang đáp. “Cậu biết không, lúc ấy tớ đang có con dao bấm trong túi, mà tình cờ tớ lại đi ngang qua xe của lão đúng lúc lão không để ý đến, thế là tớ xọc dao vào bánh xe sau của lão rồi đâm một cái thật mạnh. Tiện thể tớ chọc thủng luôn cả cái bánh xe dự phòng của lão nữa. Cậu biết là lão luôn gắn cái bánh xe dự phòng ở bên cạnh thùng xe chứ? Thật là sai lầm, lẽ ra lão phải cất nó ở bên trong mới phải.”

Nỗi căng thẳng trong người Will bỗng đứt phựt như cái lò xo căng quá độ, và cậu cười phá lên. Cậu cười hoài, cười mãi, như không sao dừng được. Bran ngừng chân, cũng toét miệng cười, rồi điệu cười của nó chuyển thành tiếng khúc khích, và chẳng mấy chốc cả hai đứa đã cười như điên, cười đến chóng cả mặt, vừa cười váng lên vừa lảo đảo bám vào nhau, trong một trận cười nắc nẻ thích thú, và con Pen cũng vui vẻ nhảy cỡn lên quanh hai đứa.

“Thử tưởng tượng mặt lão ta mà xem,” Will hổn hển nói, “khi lão đang định hùng hổ lái xe vút đi thì phụt! Cái bánh xe xẹp lép, và lão ta điên cuồng lao ra thay bánh xe, rồi lại hùng hổ lái xe đi, thế là lại phụt thêm một tiếng nữa...”

Hai đứa lại ngã bổ chửng ra, cười không thành tiếng nữa.

Bran tháo cặp kính màu xuống để lau. “Nhưng cậu phải nhớ là rốt cuộc thì nó sẽ khiến cho mọi chuyện càng tồi tệ hơn thôi,” nó nói, “vì chẳng mấy chốc lão sẽ biết là có người cố tình chọc thủng bánh xe của lão, và điều đó sẽ làm lão càng phát điên phát rồ lên hơn.”

“Thế cũng đáng,” Will nói. Cậu đã bình tĩnh lại, nhưng vẫn còn hết sức vui vẻ, và đưa mắt liếc nhìn Bran vẻ ngường ngượng. “Này,” cậu nói. “Sau tất cả mọi việc đã xảy ra mà cậu vẫn đến đây như thế, thật là tốt.”

“Ờ, có gì đâu,” Bran đáp lại. Nó đeo kính lên, cặp mắt lại chìm vào bóng đen không thể dò thấu; mái tóc trắng của nó sẫm màu lại vì ướt mồ hôi, dính chặt vào trán. Hình như nó đang định nói gì đó, nhưng lại thôi. “Đi nào!” nó giục; nhảy lên xe và bắt đầu loạng choạng đạp xe xuôi theo con đường khúc khuỷu nằm giữa những bụi dương xỉ.

Will chạy theo. “Bọn mình đang đi đâu đây?”

“Có trời mới biết được!”

Chúng vui vẻ lao đi trong cuộc đuổi bắt điên rồ xuyên qua cả thung lũng: qua những sườn núi trống trải, xuống các lòng chảo, lên những đỉnh đồi, ra vào những tảng đá nhẵn phủ đầy địa y; qua đám dương xỉ điều hâu, thạch nam cùng với kim tước, và chốc chốc lại gặp phải những khoảng đất lầy nằm gần một trong những con suối nhỏ đổ ra sông, xuyên qua những cành lau sậy cùng lá diên vĩ. Chúng đã rời khỏi cái hồ một quãng khá xa, giờ chúng đang đi trên vùng đất trung tâm của thung lũng, trên những cánh đồng cỏ rộng mênh mông, liền kề với các thửa ruộng của Trang Trại Clwyd và Prichard ở phía xa hơn, bên kia rặng đồi nhô lên.

Đột nhiên Bran phanh kít lại, đổ nhào sang bên. Tưởng nó bị ngã, Will vội chạy lại đỡ, nhưng Bran túm lấy cánh tay cậu và vội vã chỉ sang vùng đồng hoang. “Kia kìa! Trên đường ấy! Có một khúc quanh ở dưới tít kia, cậu có thể nhìn thấy những cái xe đang đi tới, trước khi chúng đến được đây - tớ dám chắc là tớ đã nhìn thấy cái xe tải của lão Prichard!”

Will túm lấy cái vòng cổ của Pen và cuống cuồng nhìn quanh. “Bọn mình phải trốn đi thôi - đằng sau mấy tảng đá kia có được không?”

“Đợi đã! Tớ biết bọn mình đang ở đâu rồi! Có một chỗ trốn tốt hơn nhiều, ở ngay trên kia thôi - đi nào!” Bran lại lao đi. Con chó chăn cừu to lớn giật ra khỏi tay Will và chạy theo nó. Will cũng chạy. Chúng vòng qua mấy thân cây gần đó, và thoáng nhìn thấy ở đằng xa là những bức tường đá xám và mái nhà lợp đá phiến, phía sau một đoạn hàng rào thấp đổ nát bằng đá. Căn nhà từ đằng sau nom khác hẳn. Will chỉ nhận ra nó khi đã quá muộn. Cậu chưa kịp lên tiếng ngăn nó lại thì Bran đã lao vọt vào bên trong, đẩy cánh cửa sau mở ra, và cậu không có cách nào khác ngoài đi theo nó.

Trần trụi dưới con mắt của Vua Xám, cảm thấy sức mạnh của Bóng Tối đột ngột đè nặng lên cậu như một bàn tay khổng lồ, cậu loạng choạng đi theo chú chó và thằng bé tóc trắng vào căn nhà nhỏ, nơi bầy milgwn đã tha mất con cừu bị thương, căn nhà nơi Owen Davies đã đánh nhau với Caradog Prichard để bảo vệ người phụ nữ đã sinh ra rồi bỏ rơi Bran; căn nhà đang bị ám ảnh hơn bao giờ hết bởi sự độc ác của Bóng Tối đang trỗi dậy.

Nhưng Bran, đang dựng chiếc xe đạp của mình dựa vào tường, thì hoàn toàn vui vẻ và chẳng bị ảnh hưởng gì hết. “Hoàn hảo, phải không? Đây là một cái lán cũ dành cho người chăn cừu, bao nhiêu năm rồi chẳng còn ai dùng nó nữa... nhanh lên, lại chỗ kia - cúi đầu xuống.”

Hai đứa khom mình bên cạnh ô cửa sổ, Pen cũng nằm yên bên cạnh, và chúng nhìn thấy qua khuôn cửa xù xì một chiếc xe tải nhỏ màu xám băng qua con đường cách đó chừng hơn bốn mươi mét. Lão Prichard lái xe chậm rì rì. Chúng có thể thấy lão liếc nhìn sang hai bên đường, lùng sục tìm kiếm. Lão thờ ơ đưa mắt liếc nhìn căn nhà, rồi lái xe đi tiếp.

Chiếc xe tải biến mất trên con đường dẫn đến Tal y Llyn. Bran tựa lưng vào tường. “Phù! May quá!”

Nhưng Will thì không để ý gì đến nó. Tâm trí của cậu đang dồn cả vào việc che chắn những ý nghĩ của mình khỏi cơn thịnh nộ hiểm ác của Vua Xám. Cậu nghiến răng chậm rãi thốt ra mấy lời một cách hết sức khó khăn, “Mình... đi... khỏi... đây... thôi...” Bran trố mắt nhìn cậu, nhưng không thắc mắc gì.

“Được thôi. Tyrd yma, Pen.” Nó quay lại nhìn con chó, và đột nhiên giọng nó lạc hẳn đi, the thé như tiếng gió thổi trên những sợi dây cáp điện thoại. “Pen! Có chuyện gì thế? Will, nhìn nó kìa!

Con chó đang nằm ép bụng xuống sàn, bốn chân duỗi ra, đầu ngoặt sang bên, áp lên mặt sàn. Đó là một cảnh tượng khủng khiếp, trái tự nhiên; không một sinh vật sống nào có thể nằm ở tư thế như vậy. Từ trong họng nó phát ra một tiếng rên ư ử yếu ớt, nhưng nó không hề nhúc nhích. Như thể có những chiếc ghim vô hình đã găm chặt nó xuống sàn vậy.

“Pen!” Will hoảng hốt gọi. “Pen!” Nhưng cậu không thể nhấc đầu con chó lên. Con vật không phải bị tê liệt vì một lý do bình thường nào. Chỉ phép thuật mới có thể đè nó xuống đất mạnh đến nỗi không bàn tay người trần nào nâng nổi nó dậy. “Cái gì thế?” Giọng Bran đầy vẻ sợ hãi.

“Là Brenin Llwyd đấy,” Will trả lời. Bran thấy giọng nói của cậu như trầm hơn, âm vang hơn lúc trước. “Chính là do Brenin Llwyd, hắn đã quên mất thỏa thuận hắn đã giao hẹn khi nói chuyện với tớ hôm qua. Hắn quên mất rằng hắn đã cho tớ thời hạn một ngày một đêm.”

“Cậu đã nói chuyện với hắn ấy à?” Bran nghe thấy mình thì thào thốt lên một câu hỏi ngắt quãng và nó khom mình ngồi bất động bên cửa sổ.

Nhưng Will lại không chú ý tới nó nữa. Cậu nói, nửa như với chính mình, vẫn bằng cái giọng người lớn kỳ lạ đó. “Bùa chú đó không phải dành cho tớ, mà là nhắm đến con chó. Như vậy thì nó chỉ là một thứ công cụ gián tiếp. Không biết là...”

Cậu ngừng lại, mắt liếc nhìn Bran, đưa một ngón tay chỉ về phía nó vẻ cảnh cáo. “Cậu có thể ngồi xem, nếu muốn, mặc dù tốt hơn hết là không nên, nhưng cậu không được nói gì, cũng không được cử động. Phải ngồi im hoàn toàn.”

“Được thôi,” Bran đáp.

Nó ngồi co ro ở một góc, trên nền sàn lát đá phiến bẩn thỉu, nứt vỡ, và ngắm nhìn Will chuyển đến đứng ở giữa sàn, bên cạnh chú chó đang nằm bẹp trong tư thế đáng sợ.

Will cúi xuống nhặt lên một thanh gỗ vụn từ lớp rác rưởi đã tích tụ lại suốt bao nhiêu năm nay, nằm rải rác khắp nơi trên sàn. Cậu chạm thanh gỗ xuống sàn phía trước chân mình, rồi quay lại và dùng đầu thanh gỗ vạch một vòng tròn quanh mình cùng với Pen. Đường tròn được vẽ tới đâu thì một vòng lửa xanh bùng lên đến đó, rồi Will đứng thẳng dậy khi đã vẽ xong, có vẻ thoải mái hơn, như một người vừa rũ bỏ được gánh nặng đã đè lên mình suốt bấy lâu. Cậu giơ thanh gỗ thẳng đứng lên trên đầu mình, cho nó chạm vào cái trấn thấp, và cậu thốt lên mấy lời bằng một thứ tiếng mà Bran không hiểu.

Căn nhà bỗng như tối hẳn lại, đến nỗi cặp mắt yếu của Bran chớp chớp hoài mà vẫn chẳng nhìn thấy gì ngoài vòng lửa xanh lạnh lẽo và dáng người lờ mờ của Will đứng giữa. Nhưng rồi nó trông thấy một ánh sáng khác bắt đầu tỏa ra trong phòng: một đốm lửa nhỏ màu xanh, tỏa ra đâu đó ở góc nhà đằng xa, cứ đều đều sáng dần lên cho tới khi nó trở nên chói lọi đến nỗi Bran phải nhìn đi nơi khác.

Will gằn giọng thốt lên một lời nữa, đầy giận dữ, vẫn bằng thứ tiếng mà Bran không hiểu được ấy. Vòng lửa xanh bùng lên cao, hạ xuống thấp, rồi lại lên cao, xuống thấp, lên cao, xuống thấp, cứ thế ba lần liền, rồi đột nhiên vụt tắt. Ngay lập tức cả căn nhà lại tràn ngập ánh sáng ban ngày, còn đốm sáng rực rỡ kia thì đã biến mất không chút dấu vết. Bran chậm rãi thở ra một hơi dài, nhìn quanh phòng để xem ánh sáng đó đã ở chỗ nào. Nhưng giờ căn nhà có vẻ khác hẳn và bình thường đến nỗi nó không thể biết được nữa. Nó cũng không biết vòng tròn đã được vẽ nên ở chỗ nào, mặc dù nó biết rõ vòng tròn đó nằm quanh Will.

Will, vẫn đang đứng bất động ở giữa nhà, là thứ duy nhất trong phòng chưa có vẻ gì là đã thay đổi hoàn toàn trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó - và thậm chí cả cậu cũng có vẻ khác biệt, vẫn là một chú bé như trước, nhưng lại cáu kỉnh nhìn quanh phòng như thể đang tìm một viên bi lạc đã lăn đi đâu mất vậy.

Cậu liếc nhìn Bran và nói, vẻ bực bội, “Cậu lại đây mà xem này.” Rồi, không buồn đợi Bran đang lo lắng đứng dậy, cậu đi đến góc nhà phía bên kia, quỳ xuống và bắt đầu bới tìm trong đống đá nhỏ đầy bụi bặm đang nằm vương vãi ở đó, giữa đám đổ nát. Cậu gạt đống đá sang bên, để lộ ra khoảng trống nơi chỉ có độc một hòn sỏi trắng. Cậu bảo Bran, “Cậu nhấc nó lên đi.”

Ngạc nhiên, Bran thò tay ra cầm lấy viên sỏi. Nhưng nó bỗng nhận ra rằng mình không thể xê dịch nổi viên đá ấy. Nó lấy ngón tay đẩy viên sỏi. Nó dạng chân ngồi xuống, dùng cả ngón cái lẫn ngón trỏ cố lôi viên sỏi lên khỏi mặt đất. Nó nhìn chằm chằm vào viên sỏi, rồi chuyển sang nhìn Will.

“Nó là một phần của sàn nhà. Chắc chắn là thế rồi.”

“Sàn nhà làm bằng đá phiến cơ mà,” Will nói. Giọng cậu vẫn có vẻ cáu bẳn, gần như dằn dỗi.

“Ờ.... đúng thế. Đúng là trên đá phiến thì không có sỏi. Nhưng dù sao thì nó cũng đã gắn chặt vào sàn rồi. Một mẩu thạch anh chẳng hạn. Nó không chịu nhúc nhích gì cả.”

“Nó là một hòn đá thần,” Will nói, giọng cậu trầm hẳn xuống, có vẻ mệt mỏi. “Tên do thám của Vua Xám đấy. Lẽ ra tớ phải đoán trước được mới phải. Ở nơi này, nó là mắt, là tai, là miệng của hắn. Nhờ có nó - chỉ nhờ có viên sỏi này, nằm ở đây - mà không những hắn biết được mọi việc đang xảy ra ở nơi này, mà còn có thể dùng quyền năng của mình để làm ra một số bùa phép nữa. Chỉ một số phép nhất định thôi. Không phải là phép thần thông quảng đại gì cả. Nhưng, ví dụ đây, hắn đã có thể làm Pen bị tê liệt đến nỗi bọn mình không thể nhấc nó lên nổi, cũng như bọn mình không thể nhấc hòn đá thần lên vậy.”

Bran rầu rĩ quỳ bên chú chó, và vuốt ve cái đầu đang áp sát xuống sàn một cách quái dị. “Nhưng nếu Caradog Prichard lần theo dấu vết và tìm được bọn mình ở đây - hoặc là lão, hoặc là lũ chó của lão sẽ đánh hơi thấy - thì lão chỉ việc bắn Pen ngay chỗ nó đang nằm. Và bọn mình sẽ không thể làm gì để ngăn lão lại cả.”

Will chua chát nói, “Đó chính là ý định của hắn đấy.”

“Nhưng Will, bọn mình không thể để chuyện đó xảy ra được! Cậu phải làm gì đó chứ!”

“Tớ chỉ có thể làm được một điều mà thôi,” Will nói. “Mặc dù tất nhiên là tớ không thể nói cho cậu biết đó là điều gì được, vì hòn đá kia vẫn đang nằm đấy. Tớ sẽ phải mượn xe đạp của cậu. Nhưng tớ không dám chắc cậu có nên ở lại đây một mình không”

“Phải có ai đấy ở lại chứ. Bọn mình không thể để Pen nằm như thế được. Nhất là lại chỉ có một mình nó nữa.”

“Tớ biết. Nhưng hòn đá thần...” Will lừ mắt nhìn viên sỏi, như thể nó là một đứa bé con hư đốn đang ngồi đó, ôm chặt trong lòng một vật báu quá quý giá để cho nó có thể cầm chơi. “Đó không phải là một vũ khí lợi hại cho lắm,” cậu nói tiếp, “nhưng là một trong những thứ vũ khí cổ xưa nhất. Cả hai phe đều dùng nó, Ánh Sáng và Bóng Tối. Cũng có quy luật nữa, gần như thế. Không người nào trong hai phe có thể bị ảnh hưởng bởi hòn đá thần - chỉ bị nó quan sát mà thôi. Hòn sỏi đáng ghét kia có thể cho Vua Xám biết tớ đang nói gì, làm gì ở nơi này. Chỉ là một ý tưởng chung chung thôi, một hình ảnh chẳng hạn - cũng may mà nó không được cụ thể như là xem ti vi. Nó không thể làm gì để hại tớ, hay ngăn tớ làm điều dự định - nó chỉ có thể làm như vậy một cách gián tiếp, thông qua quyền lực nó có để điều khiển các vật khác. Ý tớ là, nó không thể thực sự ảnh hưởng đến tớ, vì tớ là một Cổ Nhân, nhưng nó có thể truyền sức mạnh của Bóng Tối - hoặc là sức mạnh của Ánh Sáng, nếu nó thuộc về một Cổ Nhân - để gây ảnh hưởng đến con người, loài vật và các thứ khác trên trần thế. Nó có thể khiến Pen không cử động được, và vì thế khiến cho tớ không thể nhấc nổi nó lên. Cậu có hiểu không? Nên nếu cậu ở lại thì chẳng ai biết nó có thể làm gì với cậu.”

Bran bướng bỉnh nói, “Tớ cóc sợ.” Nó ngồi xếp bằng trên sàn, bên cạnh chú chó. “Nó không thể giết tớ được, phải không?”

“Ồ, không.”

“Đấy, thế thì sợ gì. Tớ sẽ ở lại. Cậu đi đi, lấy xe đạp mà đi.”

Will gật đầu, như thể cậu đã chờ đợi câu trả lời đó. “Tớ sẽ cố đi thật nhanh. Nhưng cẩn thận đấy nhé. Phải hết sức tỉnh táo. Nếu có chuyện gì thật thì nó sẽ đến theo một cách mà cậu không ngờ nhất đấy.”

Rồi cậu lao ra khỏi cửa, còn Bran ngồi lại một mình trong căn nhà với chú chó bị đè bẹp một cách phi lý trên sàn nhà lát đá bởi một ngọn gió vô hình, mắt nhìn đăm đăm vào một viên sỏi trắng.

* * *

“Chào chị Jones. Chị có khỏe không?”

“Tôi ổn cả, anh Prichard, cảm ơn anh. Còn anh thế nào?”

Bộ mặt tái nhợt phì nộn của Caradog Prichard bóng nhẫy mồ hôi. Sự sốt ruột đã làm lão quên phắt cả phép lịch sự của người xứ Wales. Lão hỏi độp một cái, “John Rowlands đâu rồi?”

“Ông John ấy à?” bà Megan Jones thân mật hỏi lại, chùi hai bàn tay đầy bột vào tạp dề. “Trời ơi, tiếc quá, giá anh đến sớm hơn một tí. Ông ấy với Idris đã đi Abergynolwyn từ nửa tiếng trước rồi. Phải đến giờ ăn trưa họ mới về, chắc là sẽ muộn đấy... Anh muốn gặp ông ấy gấp phải không, anh Prichard?”

Caradog Prichard đờ đẫn nhìn bà mà không đáp. Lão hỏi tiếp, giọng the thé, đầy căng thẳng, “Thế con chó của Rowlands có đây không?”

“Pen ấy à? Trời ơi, không,” bà Jones thật thà đáp. “Ông John đi vắng mà.” Bà cười với lão vẻ hòa nhã. “Thế anh muốn gặp con chó hay là ông chủ của nó thế? Thôi, dù sao thì anh cũng cứ ngồi đợi tự nhiên, nhưng như tôi đã bảo đấy, chắc là muộn họ mới về. Để tôi rót cho anh một chén trà nhé, anh Prichard, với một cái bánh tráng nóng nữa.”

“Không,” lão Prichard đáp, lơ đễnh đưa bàn tay lên cào cào mớ tóc đỏ quạch. “Không... không, cảm ơn chị.”

Lão đang chìm đắm trong những ý nghĩ của mình đến nỗi gần như không biết có mặt bà ở đó. “Tôi sẽ đi vào thị trấn xem có gặp họ ở đấy không. Chắc là ở quán Vương Miện... John Rowlands có công chuyện gì với Idris Ty-Bont, phải không?”

“Ồ,” bà Jones vui vẻ đáp, “ông ấy chỉ đến thăm chúng tôi thôi. Vì ông ấy cũng có việc gì đó ở Abergynolwyn mà. Chỉ ghé qua chơi thôi mà, anh Prichard. Cũng giống như anh ấy.” Bà ngây thơ mỉm cười với lão.

“Thôi” Caradog Prichard nói. “Cảm ơn chị nhiều. Chào chị”

Bà Megan Jones nhìn theo lão trong khi lão vội vã quay đầu chiếc xe tải màu xám và lái đi xuôi con đường. Nụ cười của bà biến mất. “Một người chẳng lấy gì làm tử tế,” bà nói với cái sân trại. “Và trong đôi mắt ti hí của lão ta có cái vẻ gì đó không hay ho chút nào. May mà thằng bé Will lại đang dẫn con chó đi dạo.”

* * *

Will nhấn mạnh lên bàn đạp, lòng thầm biết ơn con đường uốn lượn xuyên qua thung lũng vì bề mặt nhẵn nhụi của nó, và chỉ thả cho xe tự chạy xuống dốc khi nào trái tim nện thình thịch đến độ như muốn nhảy bật ra khỏi lồng ngực cậu. Cậu lái xe bằng một tay. Cậu không nhắc gì đến cánh tay bị đau của mình, và Bran đã không nhận ra, nhưng bây giờ chỉ cần cậu chạm vào ghi đông bằng tay trái là đã đau đến điếng người. Cậu cố không nghĩ xem nó sẽ còn đau đến mức nào khi cậu phải ôm thêm cây đàn hạc vàng nữa.

Đó là điều duy nhất cậu còn có thể làm được. Tiếng nhạc của cây đàn hạc là phép thuật duy nhất nằm trong tầm với của cậu có khả năng giải thoát cho Pen khỏi quyền năng của hòn đá thần. Hơn nữa, cũng đã đến lúc cậu đem cây đàn hạc đến với hồ nước đẹp tươi, để hoàn thành sứ mệnh cao cả hơn của nó. Tất cả mọi thứ đang dồn về một mối, tựa như hai con đường cùng dẫn tới một rặng đèo; cậu chỉ mong là rặng đèo đó giờ đang bị ngăn bởi một vật cản gì đấy, để có thể chặn đứng cả hai con đường cùng một lúc. Hơn bao giờ hết, giờ đây việc cản bước Bóng Tối cũng đang phụ thuộc vào những quyết định và cảm xúc của người trần không kém gì phụ thuộc vào sức mạnh của Ánh Sáng. Có lẽ còn nhiều hơn thế nữa là đằng khác.

Ánh nắng chập chờn chiếu vào mắt cậu, lúc ẩn lúc hiện sau những đám mây đang bay vùn vụt trên bầu trời. Cậu thầm nhủ vẻ châm biến, ít nhất thì hôm nay cũng là một ngày đẹp trời cho mọi việc xảy ra. Bánh xe đạp rít lên trên đường, cậu đã gần về đến Trang Trại Clwyd. Cậu tự hỏi không biết nên giải thích với dì Jen chuyện cậu đột ngột quay về rồi sau đó lại đột ngột bỏ đi như thế nào. Có lẽ sẽ chỉ có dì ấy ở nhà. Hẳn là dì ấy đã chứng kiến việc Caradog Prichard xuất hiện sáng sớm hôm đó, và việc lão phải thay hai cái bánh xe bị thủng. Có lẽ cậu có thể nói với dì rằng cậu quay về để lấy một thứ hòng đánh lạc hướng lão Prichard, làm lão không thể tìm ra con Pen được... một vật mà ông John Rowlands đã gợi ý... nhưng cậu sẽ vẫn phải rời khỏi nhà với cây đàn hạc vàng. Dì Jen hẳn sẽ không để cho cái vật quấn trong mảnh bao bố ấy lọt khỏi cặp mắt sắc của mình mà chí ít cũng không hỏi xem trong đó là cái gì. Và liệu bất kỳ người nào khác, chứ đừng nói đến thằng cháu của dì, có thể tìm được lý do chính đáng nào để không cho dì nhìn thấy vật đó không?

Đây không phải là lần đầu tiên Will thầm ước có ông Merriman ở bên, để giải quyết những chuyện rắc rối ấy. Với một Chúa Tể Ánh Sáng thì chuyện di chuyển một món đồ hay một sinh vật từ nơi này đến nơi khác, thậm chí từ thời gian này đến thời gian khác, cũng là rất dễ dàng, có thể làm xong trong nháy mắt. Nhưng với Cổ Nhân trẻ tuổi nhất thì đó là một năng lực mạnh quá sức, cho dù cậu có đang cần đến nó tới mức nào đi chăng nữa.

Cậu đã về đến trang trại; đạp xe vào sân; rồi đi qua cánh cửa sau. Nhưng khi cậu cất tiếng gọi thì không ai lên tiếng trả lời. Đột nhiên cậu chợt nhớ ra, như mở cờ trong bụng, rằng trong mảnh sân trước nhà không có chiếc ô tô nào. Chắc hẳn dì dượng cậu đã ra ngoài; dù sao thì cậu cũng đã gặp may. Cậu chạy lên nhà, vào phòng mình, đọc những lời thần chú cần thiết để giải trừ phép bảo vệ bao bọc quanh cây đàn hạc vàng, rồi kẹp nó dưới cánh tay, một cái bọc cồng kềnh hình tam giác dị dạng quấn trong mảnh bao bố, và lại chạy xuống nhà. Cậu đã đi được nửa đường qua sân để đến chỗ chiếc xe đạp thì một chiếc xe Land-Rover bình bịch tiến vào cổng.

Trong một giây, Will cứng đờ người vì hốt hoảng; rồi cậu chậm rãi, thận trọng bước đến chỗ cái xe đạp và quay đầu xe lại, chuẩn bị lên đường. Owen Davies trèo ra khỏi xe và đứng nhìn cậu. Ông hỏi, “Cháu đã để ngỏ cửa cổng đấy à?”

“Ôi trời ơi.” Will phát hoảng thực sự: cậu đã vô tình phạm phải cái tội lỗi cố hữu ở các trang trại. “Vâng, đúng là cháu đấy, chú Davies ạ. Thật là ẩu quá. Cháu rất xin lỗi.”

Owen Davies, gương mặt gầy guộc đầy nghiêm trang, lắc lắc cái đầu đội mũ lưỡi trai vẻ trách cứ. “Một trong những điều quan trọng nhất cần phải nhớ ở trang trại, đó là khi mở bất kỳ cánh cổng nào ra thì cũng phải đóng nó lại. Cháu không thể biết được con gia súc nào của dượng cháu có thể xổng ra ngoài mất trong khi nó đang cần được nhốt. Chú biết cháu là người Anh, và chắc hẳn là một chú bé thành thị, nhưng như thế không phải là cớ cho cháu cẩu thả như vậy.”

“Cháu biết ạ,” Will nói. “Và cháu cũng chẳng phải là trẻ thành thị nữa cơ. Cháu xin lỗi, thật đấy. Cháu sẽ bảo với dượng David như thế ạ.”

Ngạc nhiên vì sự tự tin thành thực này, Owen Davies lập tức từ bỏ cái vẻ đứng đắn đang sắp sửa nuốt chửng ông. “Ờ,” ông nói. “Thôi thì lẫn này cả hai chú cháu mình cùng bỏ qua chuyện này vậy. Chú dám chắc là cháu sẽ không lặp lại cái lỗi này nữa.”

Ông đưa mắt nhìn sang bên cạnh. “Đấy có phải là xe đạp của Bran không? Nó về cùng với cháu à?”

Will kẹp chiếc đàn hạc quấn trong bọc vào sát hơn giữa khuỷu tay và bên sườn của mình. “Cháu mượn của bạn ấy ạ. Bran đang đạp xe đến, còn cháu thì đang... đang đi dạo trên thung lũng, và cháu trông thấy bạn ấy, nên bọn cháu muốn thử phóng cái máy bay mô hình cháu tự làm xem sao.” Cậu vỗ vỗ vào cái bọc dưới tay mình, rồi trèo lên yên xe. “Vì thế nên cháu quay lại đó bây giờ đây. Có được không ạ? Chú có cần bạn ấy ở nhà làm gì không?”

“Ồ, không” Owen Davies đáp. “Chú không cần gì cả.”

“Bác John Rowlands đã đưa con Pen đến chỗ ông Jones ở Ty-Bont hoàn toàn yên ổn,” Will vui vẻ thông báo. “Cháu sẽ ăn trưa ở đó luôn, bà Jones nói là sẽ hơi muộn - cháu đưa Bran cùng về đó được không ạ, chú Davies? Có được không ạ?”

Khuôn mặt xương xương của Owen Davies lại có cái vẻ lo lắng quen thuộc khi ông nghĩ đến chuyện cư xử sao cho phải phép. “Ồ, thôi, bà Jones không biết thằng bé đến mà, không cần phải phiền bà ấy...”

Ông đột ngột im bặt. Tựa hồ ông vừa nghe thấy một điều gì đó mà ông không hiểu được. Will bối rối khi thấy nét mặt ông trở nên sửng sốt một cách lạ thường, như nét mặt của một người đang mơ thấy giấc mơ quen thuộc nhưng chưa bao giờ hiểu được nó. Cậu không nghĩ là một người dễ đoán và đơn giản như bố của Bran lại có thể có một vẻ mặt như vậy.

Owen Davies nhìn thẳng vào cậu, điều đó còn khác thường hơn nữa. Ông hỏi, “Cháu bảo cháu với Bran đang chơi ở đâu kia?”

Lòng tự trọng của Will khiến cậu lờ cái từ “chơi” kia đi. Cậu đá vào bàn đạp chiếc xe một cái. “Ở trên chỗ đồng hoang ấy ạ. Phía trên thung lũng một quãng, gần con đường. Cháu không biết miêu tả cụ thể thế nào - nhưng nó nằm khoảng ở giữa đường từ đây đến trang trại của ông Jones.”

“À,” Owen Davies lơ đễnh nói. Ông chớp chớp mắt nhìn Will, rõ ràng là vẻ bồn chồn quen thuộc của ông đã quay trở lại. “Ờ, chú đoán là Bran đến ăn trưa cùng với cháu cũng được, có ông John Rowlands ở đấy nữa mà - có Chúa biết, Megan Jones đã quen với việc phải nấu cho nhiều miệng ăn rồi. Nhưng cháu nhớ dặn nó là nó phải về nhà trước khi trời tối đấy nhé.”

“Cảm ơn chú ạ!” Will đáp, rồi đi ngay trước khi ông kịp đổi ý, không quên cẩn thận đóng cổng lại sau lưng mình. Cậu chào với lại một tiếng, vừa kịp lúc để nhìn thấy bố của Bran chậm rãi đưa một tay lên vẫy, trong khi cậu đạp xe đi.

Nhưng cậu chưa đi được bao xa, loay hoay chậm chạp lái xe bằng một tay với cây đàn hạc kẹp dưới cánh tay trái vẫn đang nhức nhối, thì mọi ý nghĩ về Owen Davies trong đầu cậu đã bị thay thế bởi những mối lo về Vua Xám. Cả thung lũng đang hồi hộp dưới quyền lực và sự thù địch của hắn. Mặt trời đang vào lúc ấm nóng nhất, mặc dù vào một ngày tháng Mười một như hôm nay thì có nghĩa là nó mới lên cao được một nửa. Khoảng thời gian cuối cùng để hoàn thành sứ mệnh đơn độc duy nhất của Will đã bắt đầu. Tâm trí cậu đang quá mải mê với những đoạn khởi đầu ngấm ngầm của cuộc chiến đến nỗi thân thể cậu phải cố gắng lắm mới có thể đẩy chiếc xe đạp cùng với bản thân mình từ từ tiến đi trên đường.

Cậu không chú ý mấy khi thấy một chiếc xe Land-Rover vượt qua mình, đi về cùng hướng. Cả lúc đi lẫn lúc về đã có mấy chiếc ô tô đi qua cậu, và ở vùng này xe Land-Rover lại rất thông dụng. Chẳng có lý do gì khiến cho chiếc xe này khác biệt với những chiếc xe kia cả.