← Quay lại trang sách

CĂN NHÀ TRÊN ĐỒNG HOANG

Chỉ còn lại một mình bên chú chó chăn cừu đang nằm bất động, Bran lại đi đến đống gạch đá ở góc nhà và ngắm nhìn hòn đá thần. Đó chỉ là một hòn đá nhỏ bé, bình thường: giống như bất kỳ viên thạch anh trắng nào nằm rải rác khắp vùng này. Bran cúi xuống định nhặt lên, và lại cảm thấy khó tin khi viên sỏi không hề nhúc nhích. Cũng giống như tư thế nằm bẹp dí đáng sợ của Pen vậy. Bran cảm thấy mình đang nhìn thấy những điều không thể.

Nó băn khoăn tự hỏi tại sao mình lại không thấy sợ. Có lẽ bởi vì một phần trong tâm trí nó vẫn còn tin rằng những điều này là không thể xảy ra, mặc dù chúng đang nằm ngay trước mắt nó. Một viên sỏi thì có thể làm gì được nó? Nó đi ra cửa căn nhà, đứng nhìn qua thung lũng, về phía Mỏm đá Tổ chim. Ở đây rất khó nhìn thấy được mỏm đá ấy: nó chỉ còn là một khối đá sẫm màu, bị thu nhỏ lại bởi rặng núi phía sau. Thế nhưng cả ở đó cũng chứa đựng một điều không thể; Bran đã đặt chân vào vực thẳm nằm sâu bên trong mỏm đá này, và ở lòng hang thần kỳ trong đó đã được gặp ba vị Chúa Tể của Pháp Thuật Tối Cao... Trong trí nhớ của Bran đột nhiên hiện lên ký ức về vị chúa tể với chòm râu rậm trong chiếc áo choàng màu nước biển, ký ức về cặp mắt trên khuôn mặt khuất dưới cái mũ trùm, đang nhìn vào mắt nó, và một cảm giác ấm áp bỗng trào lên trong lòng nó. Nó sẽ không bao giờ quên được người đó, rõ ràng là người hùng mạnh nhất trong số ba vị chúa tể. Ở người có một vẻ gì hết sức đặc biệt nhưng cũng vô cùng gần gũi. Thậm chí người còn biết cả Cafall nữa.

Cafall.

“Đừng sợ, cậu bé. Các Pháp Thuật Tối Cao sẽ không bao giờ cướp mất con chó của cậu đâu... Chỉ có các sinh vật của trái đất mới có thể cướp bóc của nhau thôi, cậu bé ạ. Tất cả các sinh vật, nhưng hơn hết thảy là con người. Con người có thể cướp đi sự sống... Hãy coi chừng đồng loại của mình đấy, Bran Davies à - rốt cuộc thì chỉ có họ mới có thể hãm hại cậu mà thôi...”

Nỗi đau mất mát mà Bran mới tạm quên đi giờ lại xuyên qua lòng nó như một mũi tên. Những hình ảnh vụt qua trong đầu nó, đầu tiên là Cafall khi còn là một chú cún con chân run rẩy, rồi Cafall đi theo nó tới trường, rồi Cafall học những tín hiệu và lời ra lệnh của một con chó chăn cừu. Cafall ướt đẫm nước mưa, bộ lông dài dính sát vào người, rẽ đôi ở sống lưng. Cafall đang chạy, Cafall uống nước trong suối, Cafall đang ngủ, cằm áp lên chân Bran ấm nóng.

Cafall đã chết.

Lúc ấy Bran mới nghĩ đến Will. Tất cả là lỗi của Will. Nếu Will chưa bao giờ đưa nó đến...

“Không,” Bran bất thần nói to. Nó quay lại lừ mắt nhìn hòn đá thần. Có phải hòn đá đang tìm cách sai khiến đầu óc nó, làm cho nó nghĩ xấu về Will, hòng chia rẽ hai đứa không? Dù sao thì Will cũng đã nói rằng Bóng Tối sẽ tìm đường lẻn đến chỗ nó theo một cách nó không ngờ nhất. Đúng là thế rồi. Đầu óc nó đang bị điều khiển một cách tinh vi, để chống lại Will. Bran thấy rất hài lòng với bản thân mình vì đã sớm nhận ra điều đó.

“Mày có thể thôi cố gắng đi,” nó giễu cợt bảo hòn đá thần. “Sẽ chẳng có tác dụng gì đâu, thấy chưa?”

Nó lại quay về ngưỡng cửa và ngắm nhìn rặng đồi. Đầu óc nó lại nghĩ về Cafall. Thật khó để không nhớ lại hình ảnh cuối cùng ấy: hình ảnh khủng khiếp nhất, nhưng lại vô cùng quý báu vì nó là hình ảnh gần gũi nhất. Bran lại như nghe thấy tiếng súng nổ, vang vọng khắp quanh sân. Nó nghe thấy giọng nói của bố nó, trong khi Cafall đang nằm trong vũng máu còn Caradog Prichard thì gầm gừ đắc thắng: Cafall định tấn công lũ cừu, không còn nghi ngờ gì nữa... Nếu bố ở vào địa vị ông Caradog thì bố không thể nói là bố sẽ không bắn nó được. Đó là điều đúng đắn...

Điều đúng đắn, điều đúng đắn. Bố nó lúc nào cũng biết rõ cái gì là đúng, cái gì là sai. Bố nó, cùng với tất cả bạn bè của bố nó ở nhà thờ, và cả những vị mục sư với các bài giảng đạo đầy chắc chắn về cái thiện, cái ác, và cách sống sao cho đúng đắn nữa. Đối với Bran, tất cả những điều đó chỉ là sự phục tùng kỷ luật: hai lần đi nhà thờ vào mỗi Chủ nhật, phải ngồi im lắng nghe không được cựa quậy, và không được phạm phải các tội lỗi mà Kinh Thánh đã cấm.

Với bố nó thì còn hơn thế: những cuộc họp mặt cầu nguyện, đôi khi hai lần một tuần, và luôn phải cư xử sao cho đúng với phép tắc của một người trợ tế. Đi nhà thờ cùng với những chuyện tương tự thì chẳng có gì là sai cả, nhưng Bran biết bố nó chú tâm vào những việc đó hơn bất kỳ thành viên nào của nhà thờ mà nó đã từng gặp. Ông như một người bị ám ảnh, với khuôn mặt lúc nào cũng lo lắng, đôi vai khom xuống tựa hồ bị đè nặng bởi một cảm giác tội lỗi nào đó mà Bran chưa bao giờ hiểu được.

Trong cuộc sống của hai bố con nó không có một chút tươi sáng nào; sự sám hối vô nghĩa bất tận của bố nó không cho phép hai bố con vui đùa. Bran chưa bao giờ được đi xem phim ở rạp, chiếu bóng tại Tywyn, và vào ngày Chủ nhật thì nó không được làm gì khác ngoài đi nhà thờ và đi dạo trên đồi. Bố nó thường miễn cưỡng lắm mới cho phép nó đi dự các buổi hòa nhạc và diễn kịch ở trường. Thậm chí cả John Rowlands cũng phải mất rất nhiều thời gian mới thuyết phục bố nó cho phép Bran đi thi chơi đàn hạc ở một eisteddfodau(cuộc thi văn nghệ). Như thể ông Owen Davies muốn nhốt cả bản thân mình lẫn Bran vào một cái hộp trong thung lũng, sống một cuộc đời ảm đạm và cô độc, không tiếp xúc gì với tất cả những điều vui tươi trên thế gian; tựa như họ đã bị kết án tù chung thân vậy.

Bran thầm nghĩ: Thật là không công bằng. Mình chỉ có mỗi Cafall, vậy mà bây giờ cả Cafall cũng không còn nữa... Nó có thể cảm thấy nỗi đau lại đang bóp nghẹt lấy họng mình, nhưng nó khó khăn nuốt xuống và nghiến răng lại, nhất quyết không khóc. Thay vào đó, nỗi giận dữ và căm hờn dồn lên trong đầu nó. Tại sao bố nó lại phải làm cho mọi thứ u ám như vậy? Họ có gì khác với những người bình thường đâu...

Nhưng không phải vậy, một giọng nói lên tiếng trong tâm trí nó. Mày khác mà. Mày là thằng bé quái dị có mái tóc trắng, làn da tái nhợt không bao giờ bắt nắng, và cặp mắt không chịu nổi ánh sáng mạnh. Thằng Bạch Tạng, ở trường chúng nó gọi mày như thế, cả Mặt Bủng nữa, và có một thằng bé ở trên thung lũng vẫn thường hướng về phía mày rồi làm cái cử chỉ cổ xưa để chống lại Mắt Quỷ, mỗi khi nó nghĩ là mày không nhìn thấy. Bọn họ không thích mày. Đúng là mày rất khác biệt. Bố mày, và bộ mặt của mày khiến mày cảm thấy khác biệt suốt đời, mày sẽ là một thằng quái dị cả trong thâm tâm cho dù mày có tìm cách nhuộm tóc hay tô phấn lên da.

Bran đi đi lại lại trong căn nhà nhỏ, giận dữ nhưng vẫn cảm thấy bối rối. Nó đập mạnh tay vào cửa. Nó cảm thấy như đầu mình sắp nổ tung. Nó đã quên mất hòn đá thần. Nó không nghĩ ra rằng những ý nghĩ ám ảnh này cũng có thể là do bàn tay tinh vi của Bóng Tối. Tất cả mọi điều trên thế gian dường như đã biến mất, chỉ còn lại nỗi phẫn nộ dữ dội đối với bố mình, đang tràn ngập trong đầu nó.

Thế rồi bên ngoài cánh cửa đổ nát của căn nhà, có tiếng xe chạy lạo xạo trên đá và phanh kít lại. Bran nhìn ra vừa kịp lúc trông thấy bố mình nhảy ra khỏi chiếc Land-Rover và đi về phía căn nhà.

Thằng bé đứng yên, đầu nhức nhối vì cơn giận và nỗi kinh ngạc. Ông Owen Davies đẩy cửa ra, đứng ở ngưỡng cửa nhìn nó.

"Bố cũng đoán là con ở đây mà,” ông nói.

Bran hỏi cộc lốc, “Tại sao ạ?”

Bố nó hơi gục đầu xuống một cách kỳ lạ, đó là một trong những cử chỉ bồn chồn quen thuộc của ông.

“Will vừa quay lại trang trại để tìm cái gì đó, và nó bảo hai đứa đều đang chơi đâu đó ở trên này... chắc nó cũng sắp đến rồi đấy.”

Bran đứng im phăng phắc. “Sao bố lại đến đây? Will đã nói gì, làm bố tưởng có chuyện gì hay sao?”

“Ồ, không, không” Owen Davies vội vã đáp.

“Ờ, thế thì...”

Nhưng bố nó đã nhìn thấy Pen. Ông đứng như trời trồng trong giây lát. Rồi ông khẽ hỏi, “Nhưng có chuyện gì không ổn phải không?”

Owen Davies bước hẳn vào trong nhà và cúi xuống bên chú chó chăn cừu đang nằm bất động. “Nó bị làm sao thế? Có phải nó bị ngã không? Bố chưa bao giờ thấy con vật nào nằm như thế cả...” Ông vuốt ve đầu con chó, sờ nắn chân nó, rồi đưa tay ra định nhấc một bàn chân của nó lên. Pen rên lên một tiếng khe khẽ, gần như không nghe nổi, và trợn ngược mắt. Bàn chân của nó không hề cựa quậy.

Bàn chân không bị cứng nhắc hay đơ ra; chỉ đơn giản là nó đã dính chặt xuống đất, cũng giống như hòn đá thần vậy. Bố của Bran lần lượt thử nhấc cả bốn bàn chân của con chó lên, nhưng không lần nào có thể di chuyển được bàn chân dù chỉ một phân. Ông đứng lên và chậm chạp lùi ra xa, mắt vẫn dán vào Pen. Rồi ông ngẩng đầu lên nhìn Bran, và trong mắt ông là một nỗi sợ khủng khiếp pha lẫn với vẻ buộc tội.

"Con đã làm gì nó thế hả?”

Bran đáp, “Đó là do quyền lực của Brenin Llwyd đấy ạ”

“Vớ vẩn!” Owen Davies quát. “Toàn là chuyện mê tín vớ vẩn! Bố không muốn con nói đến những chuyện ngoại đạo cũ rích đấy như thế chúng là chuyện có thật nữa.”

“Được thôi, bố,” Bran nói. “Thế thì chính là vì chuyện mê tín vớ vẩn mà bố không thể dịch chuyển con chó được.”

“Chắc là các khớp xương của nó bị cứng,” bố nó đáp lại, vẫn không rời mắt khỏi Pen. “Bố thấy như là nó đã bị gãy lưng, và dây thần kinh cùng với các cơ bắp đều cứng lại.” Tuy nhiên giọng nói của ông không có vẻ gì thuyết phục cho lắm.

“Nó chẳng bị làm sao cả. Nó không hề bị thương. Nó bị như vậy là vì...” Bran đột nhiên cảm thấy rằng nếu cho bố nó biết về hòn đá thần thì sẽ là quá mức. Vì vậy nó chỉ nói, “Đó là do quyền lực xấu xa của Brenin Llwyd. Chính hắn đã đánh lừa chúng ta, khiến cho Cafall bị bắn khi nó chẳng gây ra chuyện gì hết, và giờ thì hắn đang giúp cho lão Caradog Prichard điên ấy càng có thể dễ dàng bắn Pen hơn.”

“Bran, Bran!” Giọng bố nó lạc cả đi vì lo âu. “Con không được để cho mình bị ảnh hưởng đến thế vì cái chết của Cafall. Chúng ta không thể làm gì về chuyện ấy được, bachgen ạ, nó đã đi tấn công đàn cừu và chúng ta không thể làm gì khác được. Một con chó giết cừu thì phải bị giết thôi.”

Bran nói, cố giữ cho giọng mình khỏi run lên, “Bố, nó không phải là một con chó giết cừu, và bố không biết bố đang nói gì đâu. Nếu bố biết thì tại sao bố không thể dịch chuyển Pen lấy một phân nào? Đó là do Brenin Llwyd, con nói thật đấy, và bố không thể làm gì được đâu.”

Nhưng nhìn vào vẻ lo sợ trong cặp mắt của Owen Davies, nó biết trong thâm tâm, bố nó cũng tin đó là sự thật.

“Lẽ ra bố phải biết trước,” bố nó rầu rĩ nói. “Khi bố tìm thấy con ở đây, lẽ ra bố phải biết rằng những chuyện như thế này sẽ xảy ra.”

Bran trố mắt nhìn ông. “Bố nói thế là thế nào?” Dường như bố nó không nghe thấy câu hỏi ấy. “Chính là nơi này, chứ không phải là nơi nào khác. Cùng máu mủ thì sẽ nhận ra, người ta bảo thế. Cùng máu mủ thì sẽ nhận ra. Mẹ con đã từ vùng núi đến nơi này, đến từ trong bóng tối, và vậy là con cũng đến đây. Con đã đến đây, mặc dù con không biết. Và mọi sự xấu xa lại từ đây mà ra.” Mắt ông mở to, và ông đang chớp chớp mắt rất nhanh, nhưng không nhìn vào cái gì hết.

Một nỗi nghi ngờ về ý nghĩa ẩn sau lời nói của ông bắt đầu lan tỏa trong óc Bran như một màn sương buổi tối tràn lên thung lũng, “Nơi này. Bố cứ nói là nơi này..”

“Đây là nhà cũ của bố,” Owen Davies nói.

“Không” Bran thốt lên. “Ôi, không.”

“Mười một năm trước,” ông Davies nói tiếp, “bố đã từng sống ở đây.”

“Con không biết. Con chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đấy. Nó đã bị bỏ trống từ khi con còn bé tí nên con chưa bao giờ nghĩ rằng nó đã từng là một căn nhà cả. Con vẫn thường đến chỗ này khi con đi chơi một mình ở quanh đây. Nếu bị mắc mưa. Hoặc chỉ là để ngồi thôi. Thỉnh thoảng” - nó nuốt khan - “thỉnh thoảng con giả vờ đây là nhà của mình”

“Nó là nhà của Caradog Prichard,” bố nó đờ đẫn nói. “Trước kia bố ông ta dùng nó làm nhà cho người chăn cừu. Nhưng bây giờ tất cả người làm của Caradog Prichard đều sống dưới trang trại.”

“Con không biết,” Bran lại nói.

Owen Davies đến đứng bên cạnh Pen, cúi xuống, đôi vai gầy khom lại. Ông cay đắng nói, “Quyền năng của Brenin Llwyd, thì ra là thế. Thì ra đó là cái đã đưa nàng từ trên núi xuống với ta, rồi lại cướp mất nàng. Không thứ gì khác có thể gây ra chuyện đó. Bố đã cố gắng nuôi nấng con một cách bình thường, tránh xa khỏi tất cả những điều đó, bằng những lời cầu nguyện và sự lương thiện, thế mà suốt thời gian đó Brenin Llwyd vẫn cứ tìm cách vươn tay ra để bắt con về nơi mẹ con đã biến mất. Lẽ ra con không nên đến đây.”

“Nhưng con không biết,” Bran nói. Nỗi giận dữ đột ngột bùng lên trong nó như một đốm lửa bị gió thổi. “Làm sao mà con biết được? Bố chưa bao giờ nói cho con biết. Cũng chẳng có chỗ nào khác để đến cả. Bố chẳng bao giờ cho con đến Tywyn, thậm chí không cho con đến bể bơi hay ra biển cùng với các bạn. Bố còn cho con đi đâu khác nữa, ngoài vùng đồng hoang này? Và làm sao con biết được là con không nên đến đây?”

Ông Davies đau khổ đáp lại, “Bố muốn giữ cho con không dính dáng gì tới tất cả những điều đó. Chuyện đó đã kết thúc, đã qua rồi, bố chỉ muốn giữ cho con khỏi bị quá khứ ám ảnh mà thôi. Trời ơi, lẽ ra bố con mình không nên ở lại đây. Đáng ra bố nên chuyển đi khỏi thung lũng này ngay từ đầu mới phải.”

Bran lắc lắc đầu như muốn đẩy cái gì đi; bầu không khí trong thung lũng dường như đang trở nên nặng nề, ngột ngạt, đầy căng thẳng, giống như không khí báo trước dông bão. Nó lạnh lùng nói, “Bố chẳng bao giờ cho con biết điều gì cả. Con chỉ làm theo những gì bố bảo con làm mà thôi. Đây là điều đúng, Bran, hãy làm đi, đây là điều tốt nhất, con phải xử sự như thế này. Bố chẳng bao giờ nói về mẹ con, chưa bao giờ cả. Con không có mẹ - ờ, như thế cũng chẳng có gì là lạ lắm, ở trường cũng có hai đứa không có mẹ. Nhưng con thậm chí còn không biết gì về mẹ của con cả. Con chỉ biết tên mẹ là Gwen thôi. Và con biết là mẹ có tóc đen và mắt xanh, nhưng đó là chỉ vì bác Rowlands gái đã bảo với con, chứ không phải là bố. Bố chẳng bao giờ chịu nói gì với con hết, ngoại trừ chuyện mẹ đã bỏ đi khi con còn bé. Con thậm chí còn không biết mẹ còn sống hay đã chết nữa.”

Owen Davies lặng lẽ nói, “Bố cũng không biết, con trai ạ."

“Nhưng con muốn biết mẹ như thế nào!” Nỗi căng thẳng gào thét trong đầu Bran như biển cả đang nổi sóng; giờ nó đã hét lên. “Con muốn biết! Và bố sợ không dám cho con biết, vì chắc hẳn là lỗi của bố nên mẹ mới bỏ đi! Chính là do lỗi của bố, con đã biết thế từ lâu rồi. Bố đã không cho mẹ tiếp xúc với bất kỳ ai khác, cũng như bố đã luôn ngăn cấm con ấy, vì thế nên mẹ mới bỏ đi!”

“Không phải,” bố nó trả lời. Ông bắt đầu đi đi lại lại trong căn buồng nhỏ một cách rầu rĩ; ông lo lắng nhìn Bran vẻ cảnh giác, như thể nó là một con thú hoang sắp sửa nhảy xổ vào ông vậy. Bran tưởng cái vẻ cảnh giác đó là do nỗi sợ; nó không đọc thấy điều gì khác trên nét mặt của ông cả.

Owen Davies ngập ngừng lên tiếng, “Con còn nhỏ, Bran ạ. Con phải hiểu rằng, bố luôn cố gắng làm những điều đúng đắn, luôn dạy con những điều đúng đắn. Bố không muốn cho con biết những điều có thể khiến con bị nguy hiểm...”

“Nguy hiểm!” Bran khinh bỉ nói. “Làm sao mà biết về mẹ con lại có thể là nguy hiểm được?”

Trong khoảnh khắc, sự tự chủ của ông Davies tan biến. “Nhìn kia mà xem!” ông quát, chỉ tay vào Pen. Chú chó vẫn nằm bất động, bẹp dí một cách đáng sợ, như một bộ da thuộc căng ra để phơi khô. “Nhìn xem! Con bảo đó là do bàn tay của Brenin Llwyd - thế mà con còn hỏi làm sao lại có thể nguy hiểm được hay sao?”

“Mẹ con không liên quan gì đến Brenin Llwyd cả!” Nhưng khi nghe thấy những lời ấy thốt ra khỏi miệng mình, Bran bỗng im bặt, mắt trố ra.

Trong sự im lặng, giọng nói ảo não của bố nó vang lên, “Đó là một điều mà chúng ta sẽ không bao giờ biết được.”

“Bố nói thế nghĩa là thế nào?”

“Con nghe đây. Bố không biết mẹ con đã đi đâu. Mẹ con đến từ trên núi, rồi cuối cùng đã quay trở lại đó, và không ai còn gặp lại mẹ con nữa.” Owen Davies đang phải khó khăn thốt ra từng từ, như thể mỗi từ đều khiến ông nhói đau. “Mẹ con ra đi một cách tự nguyện, mẹ con đã bỏ đi. Bố không hề khiến mẹ phải bỏ đi.” Giọng ông đột nhiên vỡ òa ra. “Khiến mẹ con bỏ đi! Lạy Chúa Jesus, bố đã lên núi tìm mẹ con đến phát điên lên, đi tìm nhưng không thấy một dấu vết gì, cất tiếng gọi nhưng không bao giờ nghe thấy tiếng trả lời. Khắp nơi không có một âm thanh nào ngoài tiếng chim hót, tiếng cừu kêu, và tiếng gió gào hú trong tai. Và Brenin Llwyd, đằng sau màn sương của hắn bao phủ khắp Cader và Llyn Mwyngil, đang lắng nghe tiếng gọi vang vọng của bố, mỉm cười đắc thắng vì bố sẽ không bao giờ biết được mẹ con đã đi đâu...”

Nỗi đau đớn trong giọng nói của ông rõ rành rành, không chút giấu giếm, đến nỗi Bran chỉ biết im lặng, không thể cắt ngang.

Owen Davies nhìn nó. Ông khẽ nói, “Bố đoán là đã đến lúc phải cho con biết, vì bố con mình đã nói đến chuyện này. Bố phải đợi cho đến khi con đủ lớn để có thể hiểu được, con biết đấy. Bố là bố của con, Bran ạ, theo giấy tờ, vì bố đã nhận nuôi con ngay từ đầu. Bố đã nuôi con từ khi con còn là một đứa trẻ sơ sinh, và có Chúa biết, trong trái tim và trong tâm hồn, bố là bố của con. Nhưng bố không phải là bố đẻ của con. Bố không biết cha đẻ của con là ai, mẹ con không bao giờ nhắc đến người đó. Khi mẹ con xuất hiện từ trên núi, mẹ con đã mang con theo. Mẹ con ở với bố ba ngày, rồi vĩnh viễn ra đi. Và đã đem theo một phần của bố.” Giọng ông run lên, rồi ông đằng hắng, lấy lại bình tĩnh. “Mẹ đã để một mẩu giấy nhắn lại cho bố.”

Ông lôi chiếc ví da sờn rách từ trong túi và lấy ra một mẩu giấy nhỏ. Ông mở mẩu giấy ra một cách vô cùng nhẹ nhàng, rồi trao cho Bran. Tờ giấy mỏng mảnh và nhăn nhúm, các nếp gấp đã gần như rách hết; trên đó chỉ có mấy dòng chữ viết bằng bút chì, nét chữ tròn trịa lạ lùng.

(*) Tên thằng bé là Bran. Xin cảm ơn anh, Owen Davies.

Bran gấp mẫu giấy lại như cũ, hết sức chậm rãi và cẩn thận, rồi đưa lại cho bố.

“Đó là tất cả những gì của mẹ con còn để lại cho bố, Bran ạ,” ông nói. “Mẩu giấy này - và con.”

Bran không biết phải nói gì. Đầu óc nó đầy những hình ảnh và câu hỏi hỗn độn: giống như một giao lộ nơi cả chục con đường cắt nhau mà không có biển chỉ dẫn cho ta biết phải đi đường nào. Nó nghĩ như nó đã nghĩ cả ngàn lần kể từ khi nó đủ lớn để suy nghĩ, về sự bí ẩn mang tên người mẹ của mình, một người không có khuôn mặt, không có giọng nói, vị trí của bà trong đời nó chẳng là gì khác ngoài một chỗ trống nhói đau.

Giờ đây, sau bao nhiêu năm, bà lại đem đến cho nó một nỗi trống trải, một sự vắng bóng khác: như thể bà đang tìm cách cướp mất bố nó - ít nhất là người bố mà nó đã luôn coi là bố đẻ, cho dù hai bố con có khác biệt đến thế nào đi chăng nữa. Nỗi giận dữ và bối rối dâng lên hạ xuống trong đầu Bran như một trận gió. Nó điên cuồng tự hỏi: Mình là ai? Nó nhìn Pen, nhìn căn nhà, nhìn hòn đá thần của Brenin Llwyd. Nó lại như nghe thấy giọng nói đầy cay đắng của bố nó khi kể lại: Brenin Llwyd đằng sau màn sương của hắn bao phủ khắp Cader và Lyn Mwygnil...

Những cái tên vang vọng mãi trong đầu nó, và nó không hiểu tại sao lại như vậy. Lyn Mwygnil, Tal y Llyn... tiếng gào rú trong đầu nó vang lên to hơn; dường như vọng ra từ hòn đá thần. Bran đưa mắt nhìn về phía hòn đá. Một lần nữa, cũng như khi Will còn ở đó lúc trước, căn nhà bắt đầu tối lại, và một đốm sáng xanh tỏa ra từ góc nhà tranh tối tranh sáng, và đột nhiên Bran thấy một phần trong người nó, một phần mà từ trước đến nay nó chưa bao giờ biết đến, bỗng như bừng tỉnh. Tựa hồ một cánh cửa vừa mở ra đâu đó trong lòng nó, mà nó không biết ở phía bên kia sẽ là cái gì. Một loạt những hình ảnh vụt qua tâm trí nó, không có ý nghĩa gì hết, như một giấc mơ trải qua trong lúc đang thức.

Nó ngỡ như mình đã nhìn thấy sương mù cuộn xoáy trên núi, và trong màn sương đó là dáng người cao lớn trong chiếc áo choàng màu xanh sẫm của vị chúa tể mà Will gọi là Merriman, đầu đội mũ trùm cúi xuống, cánh tay chìa ra, chỉ về phía một căn nhà trong thung lũng - chính là căn nhà nơi Bran đang đứng lúc này. Một hình ảnh vụt lóe lên cho Bran thấy một người phụ nữ, với mái tóc đen nhánh tung bay, và nó cảm thấy một cảm giác đầy yêu thương âu yếm bao trùm lên mình, đến nỗi suýt nữa nó đã cất tiếng kêu khẩn thiết mong tình cảm đó ở lại với mình.

Nhưng cảm giác ấy biến mất, màn sương lại cuộn xoáy, và rồi dáng người đội mũ trùm lại hiện ra, cùng với người phụ nữ, đang ngoái đầu lại nhìn căn nhà, hai cánh tay vươn về phía ấy một cách đầy khao khát. Sau đó vị chúa tể tên gọi là Merriman khoát tay quấn chiếc áo choàng quanh người phụ nữ, rồi họ cùng chìm khuất sau màn sương, biến mất khỏi tầm mắt và Bran biết, họ cũng đã biến mất khỏi thế giới này. Nó chỉ còn nhìn thấy một hình ảnh nữa: xa tít bên dưới, nơi màn sương vừa rẽ ra, là mặt nước hồ đang lấp lánh như một viên ngọc quý bị thất lạc.

Bran không hiểu nổi. Nó biết rằng, bằng một cách nào đó, nó đã nhìn thấy một phần quá khứ của mẹ mình, nhưng như thế là chưa đủ. Merriman thì có liên quan gì đến việc mẹ nó xuất hiện hay biến mất? Nó chớp chớp mắt, và thấy là mình lại đang nhìn vào bố. Cặp mắt của ông Davies mở to đầy lo lắng; ông đang nắm chặt cánh tay Bran và gọi tên nó.

Và trong cái phần mới hiện ra trong tâm trí mình, cái phần mà trước kia nó chưa biết đến, Bran bất thình lình nhận ra rằng giờ mình đã có quyền năng làm được những điều mà bình thường nó không thể. Nó quên bẵng hết những gì đã xảy ra trong ngày hôm đó, mà chỉ nhớ lại hình ảnh vụt qua của mẹ mình, đang đứng trên núi, phía dưới là mặt hồ long lanh; bỗng dưng nó chỉ muốn đến hồ Taly Lyn và những sườn núi của ngọn Cader Idris, để xem liệu cái phần tâm trí mới này có thể tìm lại thêm những ký ức khác giống như thế không. Và nó cũng biết là mình còn có thể làm được một điều nữa. Nó đứng bật dậy và cất tiếng gọi chú chó bằng một giọng khỏe khoắn, không giống thường ngày chút

nào, "Tyrd yma, Pen!"

Và ngay lập tức, chú chó đang nằm tê liệt áp sát trên sàn liền đứng dậy, nhảy chồm lên, và thằng bé cùng chú chó lao ra ngoài, chạy ngang qua vùng đồng hoang.

Ông Owen Davies, nét mặt hằn lên những nếp nhăn đầy sợ hãi và lo lắng, đứng lặng người nhìn theo chúng hồi lâu. Rồi ông khó nhọc bước lên xe và lái đi khỏi căn nhà nhỏ, xuôi theo con đường dẫn tới trang trại của Idris Jones.

* * *

Will đạp xe chậm hơn là cậu tưởng. Cái bọc đàn cồng kềnh áp vào ngực, đè lên cánh tay bị bầm tím của cậu, làm cậu đau đến nỗi suýt nữa đã đánh rơi nó. Chốc chốc cậu lại phải dừng xe để chuyển tư thế cầm. Còn có những lý do khác khiến cậu hay phải dừng lại, đó là vì nỗi thù địch dữ dội đang dâng lên trong thung lũng giờ đập mạnh vào cậu như một bàn tay khổng lồ, đẩy cậu đi, đe dọa tóm lấy cậu bằng những ngón tay thô kệch và bóp nát cậu.

Nhưng Will vẫn bướng bỉnh đạp xe đi tiếp. Đầu tiên là căn nhà, sau đó là cái hồ. Trong sự hỗn loạn chói tai nổi lên trong đầu cậu, tìm cách chặn bước cậu, chỉ có những ý nghĩ và hình ảnh đơn giản nhất là còn tồn tại được một cách nguyên vẹn. Đầu tiên là căn nhà, sau đó là cái hồ. Cậu bắt đầu lẩm nhẩm nói lên thành tiếng. Đó là hai nhiệm vụ quan trọng hơn hết thảy dành cho cây đàn, mà cậu phải hoàn thành trong vòng hai hoặc ba giờ tới. Phải dùng tiếng đàn thần để giải thoát Pen khỏi quyền lực của hòn đá quỷ quái đang nằm trong căn nhà kia, để nó có thể chạy trốn mũi súng của Caradog Prichard. Đó là việc đơn giản.

Nhưng rồi sau đó, việc hệ trọng hơn bất kỳ điều gì khác trên đời, là tiếng đàn phải đánh thức những Người Say Ngủ đang nằm bên hồ nước đẹp tươi, những con người đang ngủ giấc ngàn thu bên bờ hồ Tal y Llyn - cho dù những người đó là ai hay là cái gì đi chăng nữa. Bởi vì nếu một Chúa Tể Bóng Tối như Vua Xám có thể có được quyền năng đáng sợ như sức mạnh đang tràn ngập khắp thung lũng lúc này đây, sau hàng bao nhiêu thế kỷ nằm yên dưới ngọn núi của mình, thì quả thực Bóng Tối đang trỗi dậy, toàn bộ quyền lực của chúng đang mạnh lên như một đám mây rộng mênh mông, hòng nuốt chửng thế giới.

Cuối cùng thì cậu cũng đến được căn nhà. Và thấy nó trống trơn.

Will đứng trong căn phòng xây bằng đá, không một bóng người, lòng đầy bối rối và lo ngại. Làm cách nào mà Pen lại có thể thoát khỏi quyền lực của hòn đá thần? Bran đã đi đâu? Có phải Caradog Prichard đã đến đây, với sự trợ giúp của Vua Xám, và đem cả hai đi rồi không? Không thể nào. Caradog Prichard chỉ là một tên thuộc hạ vô tình, không hay biết gì về mối liên quan giữa bản thân mình với Vua Xám; lão ta chỉ là người trần, với những bản năng của người trần - những bản năng xấu xa nhất, còn các bản năng tốt thì thật đáng buồn là đã bị nhấn chìm. Nhưng Bran đi đâu rồi?

Cậu đi đến góc nhà. Hòn đá thần, viên sỏi nhỏ màu trắng, vẫn nằm nguyên chỗ cũ, một vật vô thưởng vô phạt mà lại đáng sợ đến chết người. Khắp xung quanh cậu sức mạnh của Vua Xám vẫn đang không ngừng dội xuống: Will tuyệt vọng dùng quyền lực của chính mình để tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra với Bran và chú chó, nhưng chẳng thấy gì cả. Cậu đau khổ nghĩ thầm: lẽ ra mày không bao giờ được để họ lại đây một mình. Cảm thấy hổ thẹn và giận dữ với chính mình, cậu lại cúi xuống, đặt tay lên hòn đá nhỏ tròn nhẵn mà cậu biết là đang dính chặt vào mặt đất, cậu sẽ không thể di chuyển nó dù chỉ là tí chút. Thế nhưng cậu lại nhấc được hòn đá thần lên một cách dễ dàng như nhấc bất cứ hòn đá nào khác, và nó nằm trong lòng bàn tay cậu, như đang sẵn sàng xin được đem ra sử dụng.

(*) Hãy đi đi, bỏ cuộc đi, ngươi không thể chiến thắng được đâu, bỏ cuộc đi, đi đi.

Will trố mắt nhìn nó. Cậu không thể tin nổi vào mắt mình. Cái gì đã làm hòn đá thần rời ra? Cậu không biết có phép thuật nào lại có thể làm được điều đó. Đó là một phần của Quy Luật, rằng phe Ánh Sáng không thể dịch chuyển hòn đá thần của phe Bóng Tối, cũng như phe Bóng Tối không thể đụng tới hòn đá thần của phe Ánh Sáng. Sự bất động khủng khiếp đó, một khi đã có hiệu lực, thì không thể bị cái gì phá vỡ ngoại trừ chính chủ nhân của hòn đá. Nếu vậy thì ai đã có thể phá bỏ quyền lực trong hòn đá thần của Brenin Llwyd, ngoại trừ chính bản thân Brenin Llwyd, vị Vua Xám?

Will sốt ruột lắc lắc đầu. Cậu đang bỏ phí thời giờ quý báu. Dù sao cậu cũng biết một điều chắc chắn: hòn đá thần giờ đã không còn chủ, mọi quyền lực bị phá vỡ, nó không thuộc về Quy Luật nữa và cậu có thể phù phép bắt nó cho cậu biết chuyện gì đã xảy ra, khiến nó rơi vào tình trạng lạ lùng như hiện giờ.

Will vẫn nắm chắc cây đàn hạc trong tay; cậu cảm thấy như mình sẽ không bao giờ đặt nó xuống nữa, nhất là lại ở nơi này. Nhưng cậu đứng ở giữa căn phòng, với hòn đá thần nằm trong lòng bàn tay, và thốt lên mấy lời bằng Cổ Ngữ, rồi rũ bỏ hết mọi ý nghĩ khác và chờ đợi xem hòn đá thần sẽ truyền những hình ảnh gì vào đầu mình. Cậu biết những điều nó cho cậu thấy sẽ không hề đơn giản hay dễ hiểu. Chưa bao giờ là như thế cả.

Khi cậu đang đứng đó, mắt nhắm lại, mạch máu đập thình thịch trong đầu, một loạt những hình ảnh bỗng vụt qua nhanh đến nỗi chúng giống như một đoạn truyện, một phần câu chuyện được kể lại. Will nhìn thấy gương mặt của một người đàn ông, cương nghị và đẹp đẽ, nhưng đầy mệt mỏi, với cặp mắt xanh sáng trong và bộ râu đã ngả bạc. Mặc dù người đó đang mặc bộ y phục rất lạ lùng và sang trọng, cậu vẫn nhận ra người đó ngay tức thì: đó chính là gương mặt của vị chúa tể thứ hai trong cái hang dưới lòng Mỏm đá Tổ chim, vị Chúa Tể mặc áo choàng màu xanh nước biển, người đã nói chuyện với Bran thân mật một cách đặc biệt - đến mức khó hiểu.

Trong mắt người ấy có một nỗi đau buồn sâu sắc. Rồi Will trông thấy khuôn mặt của một người phụ nữ, với mái tóc đen, cặp mắt xanh, đang co rúm lại trong sự pha trộn khủng khiếp giữa đau khổ và tội lỗi. Và cậu nhìn thấy Merriman đang đứng đâu đó cùng với họ. Sau đó cậu nhìn thấy một nơi khác, một căn nhà thấp với những bức tường dày bằng đá và trên mái là một cây thánh giá - một nhà thờ, hoặc một tu viện - và Merriman đang dẫn người phụ nữ kia ra khỏi đó, trong tay bà có ôm một đứa bé sơ sinh. Họ đứng ở một nơi rất cao, trên một Con Đường Cổ, xung quanh họ là một màn sương mù cuộn xoáy, và rồi những hình ảnh vùn vụt lao qua nhanh đến nỗi Will không theo dõi kịp, chỉ thoáng trông thấy một căn nhà nhỏ, một ông Owen Davies trẻ hơn, mặt chưa có nếp nhăn, đang đứng thẳng, mỉm cười; rồi chó và cừu cùng những sườn núi phủ đầy dương xỉ diều hâu xanh tươi, và một giọng đang gọi, "Gwennie, Gwennie..."

Tiếp theo đó, rõ ràng hơn cả, cậu nhìn thấy Merriman, trong chiếc áo choàng màu xanh sẫm có mũ trùm, lại đang đứng với người phụ nữ tóc đen, trên sườn núi bên trên Thung Lũng Dysynni, trên Đường Cadfan. Người phụ nữ đang lặng lẽ khóc, những giọt nước mắt long lanh chậm chạp lăn xuống má. Trong tay bà giờ không còn gì nữa. Merriman giơ tay ra, những ngón tay duỗi thẳng, và Will nghe thấy, qua tiếng gió đang gầm hú, là tiếng nhạc trong trẻo như tiếng chuông luôn vang lên mỗi khi một Cổ Nhân đi theo Con Đường Cổ, mà cậu đã từng nghe thấy ở những nơi khác, vào những lúc khác. Rồi màn sương mù lại cuộn lên, cùng những hình ảnh thoáng qua, khó hiểu, nhưng nhờ vào tiếng nhạc, cậu biết rằng mình đang được chứng kiến cuộc hành trình trở về một khoảng thời gian xa xưa, cách đây rất lâu: việc du hành vượt Thời Gian đối với một Cổ Nhân hay một Chúa Tể Bóng Tối thì không có gì là khó khăn, nhưng với con người thì là không thể, ngoại trừ trong giấc mơ. Trong hình ảnh cuối cùng vụt qua, cậu nhìn thấy người phụ nữ đã đi cùng Merriman quay người buồn rầu trở lại tu viện xây bằng đá nọ, biến mất đằng sau những bức tường dày của nó. Và cậu thấy đâu đó, ở một nơi khác, nhưng lại hiện ra bên trên tu viện giống như hình phản chiếu trên một tấm kính che một bức tranh khác, là vị chúa tể trong chiếc áo màu nước biển, chỉ có một mình, trên đầu là chiếc vương miện vàng của một vị vua.

Vậy là đột nhiên Will hiểu ra bản chất thực của Bran Davies, đứa bé đã được đưa đến từ quá khứ để lớn lên trong tương lai, và cậu cảm thấy vô cùng thương cảm cho người bạn của mình, người bạn có một số phận đáng sợ mà ngay cả nó cũng chưa hề biết rõ. Chỉ nghĩ về một quyền năng mạnh mẽ đến vậy, một trách nhiệm nặng nề đến vậy, cũng đã đủ khủng khiếp rồi. Giờ thì cậu đã hiểu ra rằng số phận của mình, Will Stanton, Cổ Nhân cuối cùng, là trợ giúp Bran khi thời điểm đó tới, cũng giống như Merriman đã luôn ở bên để trợ giúp người cha vĩ đại của Bran. Người cha ấy đã không biết đến sự tồn tại của con trai mình khi nó chào đời, và giờ đây, sau bao nhiêu thế kỷ, mới được nhìn thấy nó lần đầu tiên, với tư cách là một Chúa Tể của Pháp Thuật Tối Cao...

Giờ cậu cũng đã hiểu rõ tại sao hòn đá thần lại không còn chủ nữa. Bên cạnh một con người thuộc cấp bậc như thế này thì quyền năng của Vua Xám chẳng còn đáng kể gì nữa. Nhưng - chuyện này chỉ đúng nếu như Bran thực sự hiểu mình đang làm gì. Có bao nhiêu phần của cái bản chất hùng mạnh vô biên vốn bị chôn vùi trong nó đã được đánh thức? Nó đã nhìn thấy những gì trong căn nhà này; những hình ảnh nào đã được truyền vào đầu óc ngây thơ của nó?

Ôm chặt cây đàn hạc vào người, vội vã đến quên cả cánh tay bị đau, Will lao ra khỏi căn nhà, trèo lên xe và đạp xuống con đường dẫn đến hồ Tal Llyn. Bran không thể đi đâu khác được. Giờ thì mọi con đường đều dẫn tới hồ, dẫn tới chỗ những Người Say Ngủ. Bởi vì bây giờ, không chỉ có sứ mệnh của cây đàn hạc vàng để đánh thức những Người Say Ngủ đang bị lâm nguy, mà còn có quyền lực của Pháp Thuật Tối Cao, nếu vẫn chưa được nhận biết và kiểm soát một cách đúng đắn, thì nó không những có thể phá hủy sứ mệnh này, mà còn có thể tiêu diệt toàn bộ Ánh Sáng.