← Quay lại trang sách

Chương 8 Bạch Cung không có ban ngày

Cô sợ cửa sổ. Cô từ chối ánh sáng.

Hồi nhỏ sống ở tam hợp viện, cả nhà chui rúc trong căn phòng chật hẹp, năm chị em gái chen kín chiếc giường lớn, người này làm gối cho người kia, cô gối lên bắp chân chị hai, chị ba gối lên bụng cô, chị cả gối lên mông em năm. Cạnh giường có một cánh cửa sổ gỗ, nhìn ra ngoài là ruộng lúa. Cô thích nằm bên cửa sổ, giả vờ ngủ, thật ra ham ngắm trăng sao. Lúc đó cô sợ tối, ban đêm mót tiểu, không dám ra nhà xí ngoài tam hợp viện, thường nhịn tiểu đến khi trời sáng. Bọn trẻ con lân cận đều nói trong nhà xí có ma, cô sợ chết đi được. Bây giờ, cô không sợ tối, mò mẫm đi vệ sinh, mò mẫm gọi điện thoại, không sợ ma chút nào. Bây giờ cô đã biết, thứ đáng sợ trong chỗ tối không phải ma, mà là bản thân.

Hồi nhỏ, có một dạo Vĩnh Tĩnh xảy ra trộm cướp, có mấy nhà buổi tối bị đột nhập, chị cả kể nghe đâu kẻ trộm là mấy gã vạm vỡ ở nơi khác, luôn chọn đêm không trăng để ra tay, nửa đêm mò vào nhà cướp bóc, thấy phụ nữ liền cưỡng hiếp. Mẹ ra chợ Lớn mua thức ăn cũng nghe lời đồn đáng sợ về bọn trộm, nên buổi tối đi ngủ cửa đóng then cài, còn kê thêm hai cái ghế chặn cửa. Lời đồn càng loan truyền càng đáng sợ, người người lo lắng, dân làng thành lập đội tự vệ, ban đêm tuần tra ngõ tối đường nhỏ trong làng. Một đêm nọ, không trăng không sao, bên ngoài vọng vào tiếng quát tháo truy đuổi, cô giật mình thức dậy. Cha mẹ chị em trên giường đều ngủ say cả, chỉ có cô thức. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, không thấy ruộng lúa vốn có, trước mặt là một bóng người đen đen chậm rãi áp sát cửa sổ. Một tia chớp làm cô chói mắt, cô dụi mắt, tia chớp biến mất, một người đàn ông mặt mũi mờ nhạt đứng trước cửa sổ, đang nhìn cô. Cô muốn há miệng la lên, gã đàn ông nọ đặt ngón trỏ lên miệng, ý bảo cô im lặng. Cô cảm thấy có sức mạnh nào đó trong chớp mắt cắt đứt thanh đới của mình, cả người giống như ngọn nến bị thổi tắt, chỉ có thể câm nín nhìn gã đàn ông ngoài cửa sổ, không tài nào động đậy. Gã đàn ông ngoài cửa sổ lui lại mấy bước, quần tụt xuống đến đầu gối, vừa nhìn cô vừa bắt đầu tự thỏa mãn.

Tiếng la hét càng lúc càng gần, tốc độ nhấp của gã đàn ông xa lạ càng lúc càng nhanh. Một thứ vật chất trăng trắng sang sáng phun lên cửa sổ, gã ta lại đặt ngón trỏ lên miệng, vẫy vẫy tay với cô, kéo quần lên chạy đi. Một đám đàn ông hò hét khác xông tới ngay sau đó, bóng người màu đen không ngừng chạy qua chạy lại trước cửa sổ nhà cô, vung gậy chửi rủa, có người hô hào báo cảnh sát, cuối cùng đánh thức cả nhà. Cha mẹ tỉnh dậy rồi, cả tam hợp viện đều tỉnh dậy rồi, nhà nông lân cận đều tỉnh dậy rồi, hóa ra là đội tự vệ suýt nữa bắt được kẻ trộm, nhà họ Vương vừa bị trộm, vàng của bà Vương mất sạch sành sanh.

Ngày hôm sau, mẹ quyết định đem tiền chợ mấy ngày đi mua súng hơi dùng để phòng ngự. Mẹ nói mọi người nhịn đói mấy ngày không chết đâu, nhưng ai mà biết kẻ trộm mấy ngày nữa có chọn trúng mình không. Súng hơi đặt ngay mép giường, tỏa ra mùi kim loại rờn rợn, dường như đang chờ bọn trộm đến thăm bất cứ lúc nào.

Cô không biết súng hơi có thể bảo vệ cả nhà họ chăng, nhưng cô hỏi mẹ, cửa sổ mắc thêm tấm rèm được không? Mẹ đang bận nấu bữa trưa cho bà nội, nghe cô đòi rèm cửa sổ, bèn đáp lại bằng cái tát. Lúc đó cô trách mình ngốc, lẽ ra nên nhờ chị ba nói, cha mẹ thương chị ba nhất, nói thì cửa sổ sẽ có rèm. Mỗi đêm, hễ nằm xuống cô liền nhìn thấy thứ vật chất phát sáng màu trắng phun tới. Nếu có rèm cửa sổ thì không nhìn thấy nữa rồi.

Cô bắt đầu sợ cửa sổ, đi ngủ chọn vị trí cách cửa sổ xa nhất, ở trường sợ ngồi nhằm chỗ gần cửa sổ, bắt xe buýt nhất định phải ngồi gần lối đi. Nhà tổng vệ sinh ăn Tết, cô vừa khéo bị phân công rửa cửa sổ, cô nhắm mắt lại lau, nhưng cứ nhìn thấy thứ chất lỏng xa lạ màu trắng phát sáng trong đêm tối đó.

Sau khi dọn đến dãy nhà kia, cô cuối cùng đã có phòng riêng. Nhà dùng ván gỗ ngăn ra thành nhiều phòng nhỏ, để bảy đứa con nhà họ Trần đều có phòng của mình. Đứa con gái thứ tư là cô cố ý chọn căn phòng không gần ban công, em năm nói muốn căn phòng gần ban công tầng ba, như vậy cả ban công là của em ấy, cô không tranh giành với em. Phòng cô chỉ có một cánh cửa sổ tí tẹo lắp kính mờ, mở ra chỉ là lối đi, không thông với bên ngoài, điều này khiến cô cảm thấy rất yên tâm. Cuối cùng, trong căn phòng mới này, cửa sổ mở ra ngoài đã biến mất, cô ngủ một giấc ngon.

Về sau cô đến tiệm vải trên phố tìm vải vụn màu tối rẻ tiền, chủ tiệm tặng cô vải may quần áo còn thừa miễn phí. Cô nhờ chị cả giúp đạp máy khâu ráp những mảnh vải vụn này lại, nhờ em trai lớn đóng một thanh gỗ phía trên cửa sổ, treo tấm vải lên, thể là thành rèm cửa sổ, che khuất ô cửa sổ này. Mỗi đêm trước khi ngủ, cô kiểm tra chắc chắn rèm che kín từng góc, không thấy cửa sổ nữa, và đảm bảo em năm ở căn phòng sát vách, chỉ cách cô một bức ván gỗ mỏng thì mới yên tâm ngủ được. Em năm ở sát vách, cô mới ngủ được.

Hiện giờ, cô sống ở căn phòng tầng bốn trong Bạch Cung, diện tích rộng rãi, có phòng vệ sinh và phòng tắm khép kín. Căn phòng này có cửa sổ sát đất nhập khẩu từ Đức, nếu đứng bên cửa sổ thì có thể chiếm giữ điểm cao, nhìn thấy cả Vĩnh Tĩnh.

Nhưng cô kỳ thực không biết Vĩnh Tĩnh lúc này trông như thế nào.

Ruộng đồng vẫn như cũ chăng? Quán “Mì Ngoại Tinh” vẫn còn chứ? Dãy nhà phố vẫn còn chứ? Thành Cước Ma có bị dỡ bỏ không? Chị hai nói tam hợp viện họ sống hồi nhỏ đã sập hẳn trong trận động đất. Sập rồi thì tốt, cô vừa nghĩ đến cánh cửa sổ thời thơ ấu đó, toàn thân đã nổi mẩn đỏ. Tam hợp viện sập rồi, vậy dãy nhà đó vẫn yên lành ư? Động đất lần ấy, cô tưởng rằng Bạch Cung sắp sập rồi, cô vui lắm, cứ ngỡ Bạch Cung sắp chết rồi, điều đó chứng tỏ bản thân cô cũng sắp chết rồi. Kết quả Bạch Cung chẳng mảy may tổn hại, chỉ để lại một số vết nứt trên tường, cả tòa nhà không chút tổn hại.

Anh nói, nhảm nhí, nhà chúng ta sử dụng vật liệu xây dựng cao cấp nhất, động đất gì cũng không sợ. Cho dù nhà cửa cả Đài Loan sập hết, yên tâm đi, Trần Tố Khiết, tòa Bạch Cung này của chúng ta vẫn đứng vững.

Anh nói, Trần Tố Khiết, em thà chết không ra ngoài, nên không biết thế giới bên ngoài thay đổi nhiều nhường nào.

Anh nói, Trần Tố Khiết, em kéo rèm cửa sổ ra nhìn bên ngoài một chút đi.

Anh nói, Trần Tố Khiết, anh nhân lúc em ngủ, kéo toàn bộ rèm cửa sổ ra, có được không?

Anh nói, Trần Tố Khiết ơi Trần Tố Khiết, gần đây em có nghe thấy những tiếng ồn kia không? Đó là công nhân của anh đang đào móng. Anh bảo cho mà biết, anh phải xây tòa nhà cao nhất thế giới ở vùng đất nhỏ này.

Anh nói, Trần, Tố, Khiết, gia đình chúng ta đều dọn đến sống trong tòa nhà cao nhất thế giới ở bên cạnh, trong Bạch Cung này chỉ còn lại một mình em thôi đấy? Có muốn cùng chuyển nhà với anh không? Anh để dành một tầng cho em, nguyên một tầng đấy nhé. Nhưng anh không cho em lắp rèm cửa sổ đâu.

Mấy năm nay, anh gọi tên đầy đủ của cô. Ngữ điệu khiêu khích, có lúc còn thêm thang âm, hát tên cô thành giai điệu.

Có đến mấy lần, anh gọi nhầm tên, đã gọi tên em năm. Trước khi kết hôn, có lần anh hỏi, sao tên năm chị em nhà em kỳ lạ thế? Thục Mỹ, Thục Lệ, Thục Thanh, đều lót chữ Thục mà, sao đến em thì biến thành Tố, cả em gái em nữa.

Bởi vì, chị em cô đều là những đứa con không được mong đợi. Cha mẹ muốn sinh con trai, nào ngờ đẻ liền tù tì ba đứa con gái, liên tiếp ba đứa Thục, đứa thứ tư lại là con gái, không thể tiếp tục lấy chữ Thục nữa, phải đổi chữ khác, để tránh cái thai tiếp theo lại trúng lời nguyền tên gì đó, tọt ra lại là con gái. Cho nên đứa con gái thứ tư là cô lót chữ Tố, hòng cắt đứt vận rủi đẻ con gái. Ai ngờ thai thứ năm vẫn là con gái.

Lúc đó, anh nói gì, cô đáp nấy. Bây giờ, anh đá tung cửa, gọi vào căn phòng tối hù, cô không hề trả lời. Anh gọi, la lối, uống say rồi đá đống báo và tạp chí chất đến tận trần nhà. Thật ra cô không sợ anh tìm thấy cô, căn phòng này giống như mê cung vậy, anh không có kiên nhẫn đi trong mê cung. Cô nấp ở góc nào trong phòng gọi điện thoại, anh hoàn toàn không biết.

Cô cũng hiểu rõ, đe dọa thì đe dọa, chứ anh tuyệt nhiên không dám kéo rèm cửa sổ căn phòng này ra. Có một dạo anh biến mất, nghe người làm vườn của Bạch Cung nói, anh đã đi Trung Quốc, làm ăn ngày càng lớn, còn liên tục lên tin thời sự, ông trùm thực phẩm bánh quy đã mua lại công ty điện tử nào đó, tiến quân vào ngành điện tử, xây dựng thung lũng Silicon của phương Đông. Mấy tháng sau anh đột nhiên trở về, dẫn cả đám bạn vào Bạch Cung họp mặt, ầm ĩ cả đêm. Sáng hôm sau anh đá bật cửa phòng cô, cưỡng chế mở toang rèm cửa sổ. Ánh nắng ùa vào phòng như nước lũ, bụi bặm dày đặc bay mù mịt trên không. Cô thấy ánh sáng thì hoàn toàn mất kiểm soát, cổ họng gầm gừ như mãnh hổ, nhảy lên lưng anh, nện anh túi bụi. Anh hất mạnh cô ra, cô va vào đống báo và tạp chí, lại lập tức nhảy bổ lên lưng anh, giơ móng tay đã mấy tháng không cắt cào mặt anh. Anh kêu đau xin tha, cô nhảy sang một bên, rít lên: “Anh kéo rèm cửa sổ lại ngay bây giờ! Nếu không tôi cào nát mắt anh, sau đó châm lửa. Tôi sẽ cho một mồi lửa đốt mớ tạp chí và báo này, tôi không tin Bạch Cung của anh chịu được lửa!”

Sau đó, anh chỉ đứng ở cửa phòng gọi tên cô, không dám mở cửa bước vào nữa. Gọi mấy tiếng, nói mấy câu mát mẻ rồi bỏ đi. Căn phòng này cuối cùng cũng hoàn toàn thuộc về cô, không ai vào được. Người làm vườn của Bạch Cung đưa cơm, chỉ có thể im lìm mở cửa, để lại cơm canh, rồi lặng lẽ đóng cửa rời khỏi. Cô ra lệnh, trước khi hắn ta mở cửa, phải tắt hết đèn bên ngoài phòng. Cô biết bên ngoài căn phòng này là một ngọn đèn chùm pha lê mua từ Paris, rủ xuống ba mét, lấp lánh như ngân hà, cô không tài nào chịu nổi ánh sáng của ngọn đèn đó xói vào phòng mình. Ngọn đèn đó, anh vẫn không gỡ đi. Đó là đèn em năm chỉ định muốn có.

Vải rèm cửa sổ căn phòng này do cô đích thân đi chọn. Đen tuyển, chất vải dày nặng, có thể chặn hoàn toàn nguồn sáng. Một lớp không đủ, cô đặt tổng cộng ba lớp, thuê thợ làm tấm rèm ba lớp trước cửa sổ, bảo đảm không có bất cứ ánh sáng nào xuyên vào được. Cô nghe nói ở ngôi làng nhỏ vùng biên thùy gần vòng cực, mùa đông có đêm dài, ngày không chút ánh nắng. Chính là cô muốn tạo ra đêm đen vĩnh hằng trong căn phòng này, không cho phép bất cứ ban ngày nào vào đây.

Giữa cô và thế giới bên ngoài, trước tiên có cửa sổ nhập khẩu từ Đức đóng kín ngăn cách âm thanh, rồi lại có rèm cửa màu đen ba lớp dày nặng che kín tất cả nguồn sáng, ánh nắng ánh trăng tiếng gió đều không tìm thấy khe hở chui vào. Những rèm cửa sổ này sau khi lắp lên, chưa bao giờ được tháo xuống giặt. Đôi khi không chắc lắm mình có còn sống không, cô bèn vùi mặt vào tấm rèm màu đen, nín thở rồi hít sâu. Rất nhanh, mạt bụi và bụi hặm ở đậu trên rèm chui vào cơ thể cô, gây dị ứng, cô bắt đầu hắt xì dữ dội. Hắt xì hắt xì hắt xì hắt xì hắt xì, ít nhất năm lần. Hắt xì năm lần xong, cô liền chắc chắn mình vẫn chưa chết. Hắt xì khiến cô nhớ tới em năm. Em năm sáng sớm thức dậy, cứ hắt xì mãi, hắt xì liên tục, mỗi ngày ít nhất mười lần.

Một cách xác nhận mình vẫn chưa chết khác là gọi điện thoại. Cô thường gọi điện trò chuyện với các chị, chị cả vẫn ở nhà máy may chứ? Chị hai, chị ba đều ở Đài Bắc, nói sẽ đến Bạch Cung thăm em cơ mà? Sao mãi vẫn chưa đến? Cô có một máy điện thoại, tha hồ gọi, các chị bận mấy cũng sẽ nghe.

Hôm nay lúc đưa bữa sáng tới người làm vườn của Bạch Cung hỏi cô, hôm nay cúng rằm tháng Bảy, ông chủ không có nhà, có định xuống tầng cúng không? Cô từ chối bằng sự im lặng.

Rằm tháng Bảy, Quỷ Môn Quan sắp mở rồi. Cô bây giờ không sợ ma, nhưng cô tin có ma. Làm sao đây làm sao đây, ma sắp ra rồi, nhất định phải cúng thôi, bằng không ma sẽ giận đấy! Mẹ đâu? Mẹ đi đâu rồi nhỉ?

Trước khi người làm vườn khép cửa, cô gào to: “Mẹ đâu? Mẹ tôi đâu? Có thấy mẹ tôi không? Rằm tháng Bảy phải cúng, phải hỏi mẹ tôi đấy! Chỉ có mẹ tôi mới biết cúng thế nào!”

Người làm vườn không ngó ngàng đến cô, đóng cửa lại. Cô vội vàng lần mò trong bóng tối tìm thấy bàn sách, vặn mở ngọn đèn bàn yếu ớt duy nhất trong phòng, bắt đầu đọc báo.

Trong phòng cô chất đầy bảo và tạp chí. Báo chí buộc lại thành chồng, chất thành những ngọn núi nhỏ, cao đến trần nhà. Núi báo và tạp chí choán gần hết căn phòng, chỉ chừa lại lối đi chật hẹp quanh co, cô nằm rạp giữa lối đi này. Cô vào phòng tắm giặt quần áo xong, treo quần áo ướt lên đống báo phơi khô. Xương gà, cơm canh ăn còn thừa thì vứt trong đống tạp chí. Bảo và tạp chí lên mốc, bốc mùi hôi thối. Tất cả báo đều ra cùng một ngày. Tất cả tạp chí đều là tập san phát hành tuần đó, tháng đó. Mùi thối lan ra bên ngoài, người làm vườn nói ông chủ chỉ thị phải tới quét dọn, bằng không ngay cả tầng dưới cũng ngửi thấy cái mùi từ tầng bốn bay ra, như vậy rất khó giải thích với khách quý đến thăm. Người làm vườn cam đoan sẽ không động đến báo của cô, chỉ quét sạch xương gà và đồ ăn thừa, đặt một cái máy hút ẩm. Máy hút ẩm cần mẫn vận hành suốt một ngày, đến nửa đêm kêu bíp bíp. Cô đập mạnh cái máy, nhưng nó vẫn không câm miệng, tiếp tục bíp bíp. Cô mở máy ra, thấy bình nước đã đầy. Đúng lúc nửa đêm đang khát, cô tu hết cả bình nước, rồi đặt bình về chỗ cũ, máy hút ẩm cuối cùng đã câm miệng.

Hôm nay rằm tháng Bảy phải cúng cô hồn, phải tìm được mẹ, chỉ có mẹ biết cúng thế nào, cô trước giờ không biết cách cúng, người làm vườn ở Bạch Cung càng không thể nào biết được. Cô rút một tờ ra khỏi đống báo bên bàn sách, tiêu đề nổi bật là “Nghi vấn về việc trưởng nam của đại gia bánh quy hủy hôn...” Thật ra cô đã đọc ngàn vạn lần rồi, nhưng những năm qua, cô tiếp tục đọc, đọc mãi, luôn cảm thấy mình đã bỏ sót điều gì đó.

Có tiếng khóc của trẻ sơ sinh.

Trong Bạch Cung sao có thể có trẻ sơ sinh. Chắc chắn là ma.

Mẹ!

Chắc chắn là vì hôm nay Bạch Cung không cúng cô hồn nên ma kéo đến.

Làm sao đây? Mẹ đâu mất rồi. Trời ơi. Mẹ biến mất rồi. Cô không nhớ ra mẹ đã đi đâu.

Cô phải mau chóng gọi điện thoại cho các chị.

“Mẹ đâu mất rồi! Mẹ đâu mất rồi! Mẹ đâu mất rồi!”

Tiếng gào của cô vang vọng trong phòng, đánh thức tất cả mạt bụi, chuột, gián, nhện. Những năm qua, bảo lên mốc đã hấp thu hết thảy tiếng gào của cô, cô xáo trộn đống báo, sẽ có tiếng gào trong quá khứ theo cả đàn gián béo múp rớt ra.

Lúc mới cưới dọn vào đây, căn phòng này có tiếng vọng lớn, hai vợ chồng lăn lộn trên giường, tiếng kêu la vang vọng khắp căn phòng. Họ thường quên đóng cửa sổ, âm thanh tân hôn vui vẻ thấm ra ngoài qua cửa sổ, vượt qua hàng rào chạm hoa vàng óng và tường bao Bạch Cung, chảy qua ruộng lúa gần đó, bao phủ những con đường làng của vùng đất nhỏ, đánh thức lũ gia súc ngủ say, vọng đến tai em năm. Thi thoảng, khi vui sướng đến đỉnh điểm anh sẽ gọi tên em năm, lúc đó cô có niềm vui thắng lợi, cố ý không đóng cửa sổ, em năm chắc chắn nghe thấy hết. Căn phòng này sẽ để lộ bí mật, cho nên cô phải phong kín nó, phong kín như bưng.

Hồi đó anh không gọi cả tên lẫn họ cô, mà gọi cô là Tiểu Khiết.

Anh nói, Tiểu Khiết, Bạch Cung xây cho em, là món quà dành cho em. Đây là phòng mới của em, có thích không? Sau này, em muốn gì, anh mua tất tần tật cho em, nói đi, rốt cuộc em muốn gì?

Bấy giờ cô chỉ muốn mỗi một việc.

Cô hy vọng em năm biến mất.