← Quay lại trang sách

Chương 12 Hội đồng hương Chương Hóa Nội Hồ

Thục Thanh gần đây tích cực giảm cân, người chồng phát thanh viên nói cô béo lên thấy rõ, chứng tỏ thường ngày vô kỷ luật, cơ thể nhão ra. Anh dùng ngón cái và ngón trỏ véo mỡ ở eo cô, chậm rãi tăng sức, cô nín thở, hai nắm tay siết chặt, cô biết tất cả đều tại tấm ảnh đó. Dạo trước cô cùng chồng đi tham gia chương trình khai của đài truyền hình, bị chụp một tấm ảnh bụng dưới lùm lùm, trang giải trí giật tít “Vợ phát thanh viên nghi có thai?” Bộ đồ mặc hôm đó do nhà thiết kế bạn thân của chồng cung cấp, đến nơi thay trang phục mới nhận ra kích cỡ quá nhỏ, cố mặc lên sân khấu. Cô vừa mặc bộ đồ đó vào, cơ thể đã dự báo nỗi đau.

Chồng vào bếp, vứt bỏ toàn bộ mì sợi, đường, bột mì, đồ ăn vặt. Anh đập một gói kẹo vào mặt cô: “Có phải em ngày ngày trốn trong nhà ăn kẹo không? Bắt đầu từ bây giờ, em không được ăn kẹo. Em mù chữ giống mẹ em à? Không biết đọc chữ à? Em đọc nhãn thành phần dinh dưỡng của thực phẩm đi, chỉ cần có carbohydrate, chỉ cần có đường, hết thảy đều không được ăn.”

Chồng nhắc đến người nhà của cô, mục đích là sỉ nhục.

Mẹ sinh ra vào thời Nhật thuộc, từng học trường công thời kỳ thực dân, mới hai ngày đã bỏ học, chưa học được gì cả, chỉ nhớ thầy cô trong trường dạy mọi người cách tránh không kích của quân Mỹ. Không đi học là nỗi nuối tiếc cả đời của mẹ, không có khả năng đọc, vạn vật đối địch với mẹ. Gửi tiết kiệm ở bưu điện, làm thủ tục ở văn phòng hành chính hộ tịch đều phải dẫn theo con gái, mọi biển báo trên đường đều đọc không hiểu. Thi lấy bằng lái xe máy phải thi viết, trạm Quản lý xe cơ giới châm chước cho mẹ thi nghe, giám khảo hỏi, mẹ trả lời miệng là được, nhưng thi mười mấy lần mới đạt. Mẹ không có khả năng viết, luôn chê tên mình lắm nét, khó học, “Lâm A Thiền” trong mắt mẹ là ký hiệu xa lạ, nhất là chữ “Thiền”, nhiều nét lại khó viết, mấy đứa con gái luân phiên dạy mẹ viết, cuối cùng đều là kết cục mẹ phẫn nộ xé giấy.

Vì sao chỉ đến trường công hai ngày? Lời kể của mẹ mỗi lần mỗi khác. Có lúc mẹ nói gia đình chê trường công đắt quá, con gái đi học làm gì, lấy chồng là được rồi; có lúc mẹ nói giáo viên ở trường là phần tử chống Nhật, ngày thứ hai đã bị người Nhật bắn chết trong lớp học, thầy chết rồi, nên không đi học nữa; có lúc mẹ nói không học thuộc được năm mươi âm tiếng Nhật, sợ bị thầy đánh, bèn dứt khoát không đi học nữa; có lúc mẹ nói ngày thứ hai đi học thì gặp phải máy bay quân sự của Mỹ đến ném bom, một quả bom trong đó nổ trúng phòng học, làm chết rất nhiều bạn nhỏ, trường đóng cửa. Mẹ nói còn có một quả bom khác rơi xuống đầm nuôi cá gần đó, cá bị nổ văng ra, mẹ tưởng là trời mưa, nhưng hóa ra giọt mưa đều là thịt cá, khắp trời nồng nặc mùi cá. Mẹ theo mọi người lao đi nhặt cá, trên đường, trong ruộng, trên cây khắp nơi toàn là cá, mẹ bắt được những mấy con đem về cải thiện bữa ăn cho gia đình, nào ngờ mấy anh chị em khác cũng bắt được cá, phòng bếp trong nhà cuối cùng chất một núi cá.

Mẹ mù chữ, không đọc được, không viết được, cho nên mẹ nói nhiều, lời nói ào ào không dứt, luôn chửi con mắng chồng, luôn kể lể. Những năm tháng thiếu thốn, chẳng có chữ nghĩa chẳng có tranh ảnh, thường xuyên ôm bụng đói đi ngủ, “truyện kể ru ngủ” là thứ không tồn tại, song Thục Thanh trước khi ngủ nhất định sẽ nghe thấy mẹ nói dông dài, những lời lải nhải tủn mủn giống như vật chất dạng bụi lơ lửng trong không khí, bay vào tai cô, nghe mãi nghe mãi liền ngủ thiếp đi, quên mất cái bụng đánh trống. Hôm nay trong ruộng có rắn tháng này tiền chợ không đủ ai đám cưới phải gửi tiền mừng ai chết rồi phải gửi tiền phúng nhà ai sinh con trai nhà ai cưới con dâu hết tiền rồi thật sự hết tiền rồi mái nhà dột rồi sợi dây chuyền ngọc trai đó vốn là bằng nhựa đợi tôi sinh con trai tôi không tin mình không sinh được con trai. Mẹ ngủ rồi vẫn không yên tĩnh, ngáy như sấm, nói mớ như pháo nổ, giấc ngủ thúc đẩy màn chửi bới, những lời thô tục tuôn như suối. Cổ họng mẹ có hệ thống văn tự riêng, mắng mỏ cay nghiệt, thần chú vỗ về, câu chuyện rối rắm, tụng kinh vang dội, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bịa đặt cảnh đời phức tạp. Mẹ lầm rầm câu thần chú ma lực, một bát gạo, một chiếc áo đã có thể vỗ về trẻ con hay khóc. Mới đang hòa nhã niệm chú gọi vía, quay người một cái đã đổi sắc mặt, lập tức thốt ra lời nguyền rủa sắc bén, thao thao bất tuyệt, không ngừng phun trào dung nham nóng bỏng, chửi cho người ta táng đởm kinh hồn, nhức xương nhức thịt.

Thục Thanh là người học cao nhất trong nhà, năm chị em gái, cô là đứa duy nhất rời nhà lên Đài Bắc học đại học. Đài Bắc đấy, cả nhà họ Trần chưa có ai từng đi, vật giá nhất định cao lắm nhỉ? Trọ ở đâu? Ăn ở đâu? Sinh hoạt phí bao nhiêu? Con gái nhà họ Trần chưa có ai dám thi đại học, tốt nghiệp cao đẳng nghề là tất tả tìm việc, cha mẹ sao có thể cho con gái học đại học? Nhưng Thục Thanh là cô con gái thứ ba tốt số, thi đỗ trường hàng đầu ở thành phố, cha mua một thùng pháo, sáng trưa tối đều đốt pháo, ầm ĩ ba ngày, nữ sinh đầu tiên của vùng đất nhỏ thi đỗ trường hạng nhất mà.

Một ngày trước khi khai trường, cha chạy xe tải nặng, cả nhà cùng Thục Thanh đi lên phía bắc. Đây là lần đầu tiên người nhà quê vào thành phố lớn, Thục Thanh và cha hai em trai ngồi ở đầu xe phía trước, mấy chị em gái khác ngồi ở thùng rơ moóc phía sau, chạy lên đường cao tốc, hướng về Đài Bắc. Giữa đường trời đổ cơn mưa to, thùng rơ moóc không căng bạt, Thục Mỹ, Thục Lệ, Tố Khiết, Mãn Muội cầm hộp nhựa đựng cau che mưa, toàn thân ướt sũng vẫn không than phiền vì sao Thục Thanh được ngồi đằng trước, Thục Thanh sắp học đại học rồi, người đầu tiên của nhà chúng ta, sắp đi Đài Bắc rồi, như vậy chúng ta mới có thể theo đi Đài Bắc.

Xe tải chạy vào Đài Bắc, đi vào nội thành phồn hoa, bị bảo vệ chặn lại ở cổng trường, xe tải lớn thế này, không được vào khuôn viên trường đâu! Cha xuống xe đưa thuốc lá và cau, bảo đám con gái ngồi phía sau chuyển xuống một thùng hoa quả, anh bảo vệ ơi, con gái tôi lên đại học, phải dọn vào ký túc xá, cả nhà chúng tôi đều đến hết, anh làm ơn nhé.

Cả nhà cùng Thục Thanh làm thủ tục nhận phòng ký túc xá, ồn ào huyện náo, ai nấy tay xách nách mang, Thục Thanh cảm thấy thật mất mặt, bao nhiêu người đang nhìn. Vào phòng ký túc xá, trải chiếu lác chăn bông mang ở quê lên, có người kêu đói bụng, mẹ bèn lấy ra bếp gas du lịch và xoong chảo đã chuẩn bị sẵn, ăn cơm ở Đài Bắc chắc chắn rất đắt, nấu ở đây là được, nhanh lắm. Căn phòng ký túc chật hẹp bốn người ở, lại chen vào chín người nhà họ Trần, bếp gas du lịch nổi lửa, rau thịt mang dưới quê lên bỏ vào chảo xào nhanh, trong hộp cơm có cơm nấu sẵn, cả nhà chen chúc bắt đầu ăn bữa tối. Mùi thơm của tỏi len qua khe cửa và cửa sổ, khiến giám thị ký túc đến gõ cửa, ký túc xá quy định không được nấu nướng! Mẹ mời giám thị vào, nói như pháo ran, giám thị hoàn toàn không có cơ hội lên tiếng, trên tay đột nhiên có bát cơm, miệng đột nhiên ngập thịt, thịt nuốt xuống lập tức lại bị nhét đầy rau muống xào tỏi, đây là rau muống Vĩnh Tĩnh chúng tôi tự trồng đấy, bảo đảm không có thuốc trừ sâu đâu! Ba người bạn cùng phòng và người nhà lục tục đến nơi, trông thấy cơm canh với đám người đầy phòng, vẻ mặt nhăn nhó. Thục Thanh cúi gằm mặt và cơm, không dám mở miệng. Cô thầm đếm trong căn phòng nhỏ này rốt cuộc đã nhồi nhét bao nhiêu người, một hai ba bốn năm sáu bảy tám, cuối cùng đếm đến hai mươi.

Sau khi người nhà về Chương Hóa, ký túc xá cuối cùng cũng yên tĩnh. Trên bàn học của cô chất đầy hoa quả, đậu phụ khô, nước tương, các bạn cùng phòng đã đi ngủ trước, ánh trăng xuyên qua cây dừa rọi vào phòng, Đài Bắc tháng Chín, ngoài cửa sổ bắt đầu đổ mưa nhỏ, gõ lên mái tôn, phát ra âm thanh giòn giã. Chăn của cô còn vương mùi bữa tối, có tỏi có sườn có mướp có tôm. Cô lặng lẽ ngồi trên giường, bên tai vẫn văng vẳng tiếng mẹ khua xẻng xào thức ăn, chẳng hiểu sao cô đã khóc suốt đêm.

Hôm khai giảng trời quang, ánh nắng vàng rực, cô vừa ra khỏi ký túc xá đã nhận ra mình hiện nguyên hình dưới nắng. Cô nhìn kiểu tóc, quần áo trang sức, giày tất của các sinh viên người Đài Bắc, sao mà xa hoa, bản thân đem so rõ dáng nghèo khó. Hôm đó cô mặc chiếc đầm chị cả may cho, vải hoa, chị cả tự rập, cắt rồi may, là quà tặng cô lên đại học. Song cách phối đồ, phối màu của các bạn học Đài Bắc đều có cảm giác nhẹ nhàng, trong khi chiếc đầm trên người cô màu sắc hoa văn quá sặc sỡ, nặng nề không thanh thoát. Còn giọng nói nữa, ngôn ngữ của bạn học người Đài Bắc trên lớp không phải hệ thống phát âm mà cô quen thuộc, vừa mở miệng, khẩu âm đã vẽ bản đồ, trên bản đồ ghi rõ địa hình giai cấp, bạn học ở khu vực trung tâm khẩu âm trong trẻo, người nhà quê ở vùng sâu vùng xa khẩu âm ề à. Vừa tan học, cô chạy về ký túc xá thay đổ, ngay lập tức quyết tâm, nhất định phải trở thành người Đài Bắc.

Hiện giờ, cô là người Đài Bắc rồi, giọng nói sau nhiều năm điều chỉnh đã chôn vùi dấu vết âm mũi của quê nhà, ăn vận tổn dáng, mặt đắp bột vàng, cổ tay xức nước hoa, ra vào bằng xe sang của Đức, ở nhà đẹp hướng hồ.

Quê hương không có hồ, chỉ có rạch nước hôi thối, kênh tưới, đầm nuôi cá, cô đọc thấy “hồ” trên sách, không thể tưởng tượng cụ thể hình dáng của hồ, lượng nước thế nào hội tụ mới gọi là “hồ”? Sau khi kết hôn cùng chồng chuyển nhà đến Nội Hồ thành phố Đài Bắc, cửa sổ chạm sàn rộng thênh của chung cư nhìn thẳng ra công viên Đại Hồ, cô mới biết thành phố Đài Bắc có hồ. Chồng cô kéo một đám bạn đến nhà xõa, uống sâm banh Pháp rượu trắng Đức, nhắm với giăm bông Tây Ban Nha, những từ ngữ hâm mộ ném về phía cô. Một vị khách trong bọn dẫn theo nhà nhiếp ảnh, chụp ảnh mùi mẫn của đôi vợ chồng mới cưới ở chung cư sang trọng hướng hồ, xô pha đặt đóng ở Ý, quầy bar thủ công Thụy Điển, tấm ảnh màu ngày hôm sau được đăng báo. Mọi người ra về, Thục Thánh nhìn cảnh hồ lúc đêm xuống mà ngơ ngẩn, non nước tĩnh lặng, ánh trăng vằng vặc, ánh sao lấp lánh, nhà cửa trước mắt đều là chung cư giá khủng, một căn khó kiếm, Đài Bắc thịnh thế, cô may mắn được ở trong đó, cuối cùng cô thật sự là người Đài Bắc rồi.

Ánh trăng đêm đầu tiên ở chung cư hướng hồ giống hệt ánh trăng cái đêm cô dọn vào ký túc xá đại học, sáng như bạc. Cô lí nhí nói với người chồng phát thanh viên: “Em gái mấy ngày nữa động quan, ngày mai em về Chương Hóa.”

“Không được đi.”

Một đám mây đen che đi vầng trăng bàng bạc, chung cư tối như mực.

“Tôi sẽ cho gửi liễn phúng điếu và vòng hoa, em yên tâm, trên đó còn viết tên cả đám chính khách nổi tiếng, ủy viên lập pháp, ngôi sao lớn, hết sức vẻ vang. Em đừng đi, chắc chắn sẽ có phóng viên đến chụp ảnh đám tang, em nán lại đây, một thời gian nữa hãy về.”

Giọng chồng cứng rắn, câu nào cũng là mệnh lệnh. Mây đen tụ tập, mưa như trút nước. Anh kéo cô lên chiếc xô pha đặt đóng ở Ý, cô lắc đầu nói: “Đừng anh, em không muốn.” Mây đen dày đặc che khuất mặt trăng, cũng che lấp thính giác của chồng, anh không nghe thấy lời từ chối và xin tha của cô, cưỡng ép tiến vào cơ thể cô từ phía sau, của quý của anh cứng như con dao, khoan vào vùng khô ráo đằng sau cô, thân thể cô mỏng manh như tờ giấy, bị con dao đột nhiên xé toạc, đây là nỗi đau đớn cô chưa bao giờ trải nghiệm.

Sáng hôm sau, cô không thể xuống giường đi lại, mỗi một bước đều như bị xé ra. Mẹ gọi điện hỏi: “Con về ngay chứ?”

Từ nhỏ, mẹ chưa bao giờ mắng cô, rất cưng cô. Đám tang em năm, cô vắng mặt từ đầu chí cuối, mẹ cuối cùng cũng nổi giận, xổ ra những lời thô tục trong điện thoại. Ở đầu này điện thoại, cô vừa nghe mẹ chửi tục vừa nhìn hồ nước trước mặt, cảm thấy rất rất buồn ngủ. Sau đám cưới, cô không thể nào dỗ giấc, cuộc tấn công bằng lời lẽ thô tục của mẹ chính là truyện kể ru ngủ dành cho cô, nghe mãi nghe mãi, cơn buồn ngủ rũ rượi ập đến.

Cô đã ngủ rất lâu rất lâu, tỉnh dậy, người chồng phát thanh viên chẳng thấy bóng dáng, cô nhìn hồ nước ngoài cửa sổ, quyết định ra ven hồ đi dạo. Cô men theo hồ tản bộ, vẫn còn đau nhưng đỡ nhiều rồi. Cô ngồi xuống cái ghế ven hồ, trên bãi cỏ bên cạnh có một đám người dựng sạp hàng, lá cờ màu đỏ viết “Hội đồng hương Chương Hóa Nội Hồ”. Cô đến sạp hàng mua nhục viên, ngồi bên hồ ăn, nhục viên có mùi vị kỳ kỳ, cô thầm nghĩ: “Đây hẳn là nhục viên Chương Hóa rởm mà người Đài Bắc làm.” Một con thủy điểu màu trắng chân dài xinh đẹp mon men lại gần cô, cô mở miệng nói với nó: “Khó ăn lắm, tao sợ mày ăn rồi sẽ chết đấy.” Ở ven hồ Đài Bắc ăn nhục viên Chương Hóa rởm, nghe hội đồng hương Chương Hóa Nội Hồ bắt đầu hát karaoke ầm ĩ trên bãi cỏ. Lấy karaoke làm tấm chắn âm thanh, cô nói rất nhiều với thủy điểu, con chim mãi vẫn không bay đi, nhục viên mãi vẫn không ăn hết.

Em trai út từ Đức trở về, từng đến chung cư hướng hồ này. Em nói với cô: “Chị ba, sang Đức, gần nhà em có một cái hồ lớn hơn cái này gấp mấy lần.”

Cô hỏi: “Cửa sổ nhà em ở Berlin có nhìn thấy hồ không?”

“Không nhìn thấy. Nhưng cửa sổ nhà em, hễ mở ra sẽ có mùi kẹo đấy. Sang thăm em là biết.”

Hôm nghe tin em trai út giết người, cô đi siêu thị ở trung tâm thương mại, mua một gói kẹo Đức.

Cô nhìn địa chỉ nhà máy sản xuất trên bao bì, đích thực ở Berlin. Cô xé gói kẹo ra, thò mũi vào kẹo, hít một hơi thật sâu. Út à, đây chính là mùi em ngửi thấy khi mở cửa sổ hả?

Cô vừa ngắm cảnh hồ ngoài cửa sổ, vừa ăn hết cả gói kẹo, trong lòng rất khâm phục em trai út.

Em trai út có dũng khí giết người.

Cô cũng muốn giết phứt phát thanh viên.