Chương 15 Di thư
Út à,
Trước giờ không trả lời, nhưng chị có nhận được. Thư em viết cho chị mấy năm nay, chị đều nhận được. Em gửi đến nhà cũ, chị cả lén mang tới cho chị, anh ta không biết, anh ta thật sự không biết. Anh ta cho rằng nhà chúng ta có người ở tù, có hai người ở tù, rất mất mặt. Đồ ngu, nhà bọn họ không có sao? Đồ ngu. Đồ chết tiệt.
Không trả lời, chị không trả lời thư em, không trả lời. Bởi vì chị không biết. Em biết chị tư của em rất ngốc mà, viết thư khó quá, chị không biết. Chị ngốc, ngốc đến nỗi lấy nhầm người. Ngốc chết đi được, ngốc chết đi được, ngốc chết đi được, ngốc, đúng là ngốc.
Bây giờ trả lời thư, rất chậm, quá chậm rồi. Nhưng những lá thư em viết cho chị, chị có đọc cả. Em viết sách chị cũng có đọc. Chị bây giờ không ra ngoài, chỉ đọc mãi. Đọc báo lúc trước, đọc sách của em. Có lúc chị sẽ đoán xem, những tiểu thuyết em viết đó có viết về chị không. Chị đã đọc tận mấy lần, cuốn nào cũng đọc. Người phụ nữ ngốc nhất định là chị, đúng không? Nhưng lại hình như không phải. Út à, sách của em rất hay, chị đọc thường không hiểu. Đọc không hiểu, là tại chị ngốc. Em không ngốc, họ nói em đã giết người, phải ở tù mấy năm trời. Chị nghe mà ước ao lắm. Ước ao em có hiểu không? Em chắc chắn hiểu, em thông minh như thế, không giống chị tư em.
Chị tư em đúng là ngốc. Những lá thư em viết cho chị, chị đều nhận được, cất giữ kỹ. Rất nhiều giấy trong phòng chị lên mốc cả rồi, nhưng chị không muốn thư của em lên mốc, chị hỏi người làm vườn ở Bạch Cung làm thế nào, hắn đi kiếm một cái hộp chống ẩm cho chị, loại cắm điện ấy, thư của em đều trong đó. Thư ngoan ngoãn, không lên mốc, sau khi em ra chị sẽ trả cho em, trả hết cho em, em có thể sắp xếp lại một chút, cuốn sách tiếp theo chính là những lá thư này. Chị đã đọc rất nhiều lần, thật tình không gạt em, sách của em chị đều có mua đều có đọc, thư của em chị vẫn luôn đọc.
Mẹ đâu mất rồi, nói cho em hay nhé, mẹ đâu mất rồi ấy. Chị liên tục gọi điện cho những người khác, chị cả phớt lờ chị, chị hai phớt lờ chị, chị ba phớt lờ chị, tất cả đều phớt lờ chị. Chị muốn gọi cho chị năm của em, nhưng chị ngốc, chị đúng là ngốc, chị không biết tức là không biết.
Chúng ta phải tìm thấy mẹ, thế thì nhà chúng ta sẽ ổn thôi, không sao nữa, Bạch Cung
Vừa rồi chị cả gọi điện, nói em về rồi.
Trong điện thoại chị ấy nói, Tố Khiết em mau ra đây, em trai về rồi. Em trai từ Đức về rồi.
Đồ ngốc này, em về làm gì. Em về cái vùng đất quỷ tha ma bắt này, muốn làm gì chứ.
Em ngốc chết đi được.
Chị
Xong đời, chị xong đời rồi. Tiêu tùng rồi. Chị như này. Chị ngốc chết đi được. Không đi được nữa. Chị không đi được nữa. Chị những muốn châm một mồi lửa thiêu Bạch Cung này. Thiêu rồi thì không còn trắng nữa. Đốt thành than, than đen, trắng biến thành đen, những thứ vàng kim đều cháy sạch sành sanh.
Có một lá thư.
Còn có một lá thư.
Hai lá thư.
Bên trong hộp chống ẩm của chị, ngoài thư em viết cho chị, còn có hai lá thư. Thư cũ mèm, thư lâu lắc rồi. Viết tay. Chị tìm thấy trong nhà họ Vương. Họ đều không biết chị có những lá thư này. Nghe nói bây giờ chẳng ai viết thư nữa. Ý chị là viết tay ấy. Tuy chị không ra ngoài, nhưng chị biết hết, chị biết hết chị biết mà, chị đâu có ngốc đến thế. Tiểu Vương. Không không không, là người làm vườn. Có cho chị điện thoại di động mẫu mới.
Út à, lá thư đó. Di thư, cậu ta viết trước khi chết. Chị đã đọc mấy năm rồi, đọc mãi đọc mãi. Chẳng ai biết về hai lá thư này. Có vài người biết về hai lá thư này. Em không biết về hai lá thư này.
Em phải, thật đó, em phải đọc, lá, những lá, di thư này.
Đó là do Cây Cau viết. Em không quên cậu ta đâu nhỉ, chính là người trồng khế đó. Cao cao. Ở sát vách.
Chị cả lại gọi điện, bảo chị mau mau về nhà. Về nhà về nhà về nhà, chị không về đâu. Chị không dám chị không muốn ngốc quá không biết cách. Chị không muốn.
Mẹ đâu mất rồi.
Em về rồi. Vì sao em phải về.
Chị tư, Tố Khiết