Phần 2: EM TRAI TRỞ VỀ RỒI Chương 1 Hồ bơi Vĩnh Hưng
Gã tỉnh lại, Thuyền Con không ngồi trên ghế lái. Xe dừng ở ven đường, gần tối rồi, sắc trời xanh lam dần chuyển thành cam. Gã xuống xe thư giãn gân cốt, bên cạnh là ruộng cải bắp, trong không khí có mùi khét. Đây là mùi khét mà gã quen thuộc, nông dân đốt cỏ khô và rơm rác trong ruộng, người giết rắn cầm đuốc đốt rắn, ở nhà ai đó tỏi cháy thành than trong chảo dầu nóng, bất cứ lúc nào cũng có người đang cúng, hóa vàng mã. Đôi khi mùi khét ẩn giấu vị ngọt, có hương thơm của khoai lang nướng, khoai môn nướng. Thỉnh thoảng có hỏa hoạn, đốt nhà đốt ruộng đốt người, ở dãy nhà cũ có một căn bị cháy lúc đêm khuya.
Mùi khét kéo gã về với hiện thực, cơn buồn ngủ bay biến, gã không ở Berlin, mà ở quê hương Vĩnh Tĩnh, Gã đưa mu bàn tay lên gần mũi, hít mạnh. Ngọn nguồn của mùi khét là bản thân gã, chứ không phải quê hương.
Thuyền Con đâu? Chẳng phải cậu ấy nói muốn mua miến tuyến sao? Trước khi ngủ, gã nghe Thuyền Con nói cậu ấy biết ở đâu có thể mua được miến tuyến chân giò ngon.
Gã nhìn quanh, thấy bảng hiệu “Hồ bơi Vĩnh Hưng” bên kia đường.
Vẫn còn. Hồ bơi vẫn còn.
T à, chính ở nơi này, tôi đã học cách bơi.
Kỳ nghỉ hè từ lớp 7 lên lớp 8, cô chủ nhiệm viết lên một bên bảng đen dòng chữ “Đếm ngược đến kỳ thi lên cấp ba còn 715 ngày, học sinh lười chính là học sinh kém”, tuyên bố với giọng lạnh lùng hà khắc, cả lớp chỉ được nghỉ ba ngày, sau đó tất cả đều phải mặc đồng phục quay lại trường, bắt đầu phụ đạo hè. Từ lớp 7-17 chuyển sang lớp 7-2 mới một học kỳ, nó chưa ngày nào ngủ đủ giấc, phải đeo kính cận, mỗi ngày đều học thuộc lòng bài khóa. Trên đường tan học, nó gặp mấy bạn nam ở lớp 7-17 lúc trước đứng dưới cây nhội hút thuốc tán gẫu, thảo luận nghỉ hè sẽ đi đâu chơi. Cậu bạn sau khi tan học làm đồng cốt ở phủ miếu hỏi: “Các cậu đã mọc lông chưa?” Cả đám con trai đều xấu hổ đỏ mặt lắc đầu, cậu ta đắc ý khoe: “Tớ mọc rồi đấy, có muốn xem không?” Mọi người liền quay lại thành một vòng, xem cậu bạn đồng cốt kéo khóa quần, phơi bày vùng kín của mình. Có người hét: “Đen, lại to, còn mọc cả lông.” Ba chữ “đen”, “to”, “lông” tiếng Đài đều bắt vần với nhau, nghe giống như câu thần chú có vần, hô hào khí khái của cậu bạn mọc lông. Trần Thiên Hoành xem mà nghệt mặt ra, muốn giơ tay sờ, trong mắt nó, thứ này còn vươn cao hơn cây nhội già bên cạnh.
Thật ra, hồi còn bé xíu, nó từng sờ. Của Quần Đùi Đỏ. Hôm ấy về đến nhà, nó lăn ra ốm nặng, truyền nước, uống thuốc, trán vẫn nóng hầm hập do sốt cao, mấy ngày liền không hạ sốt, không thể đi học phụ đạo hè, đành xin phép nghỉ. Mẹ nói chắc chắn là trúng tà, vội vàng lấy cái áo của nó phủ lên chén sứ miệng tròn đựng đầy gạo, niệm chú gọi vía cho nó. Mẹ mở áo ra, xem kỹ các hạt gạo phân bố, nói trong chén gạo hiện ra một cái cây to khỏe, có trận gió độc, trên cây treo thứ dơ bẩn, một cái cọc thổ to, hèn gì sốt cao.
Dương Hiểu Chu và mấy bạn học đến nhà thăm nó, mọi người đều rất ngưỡng mộ nó bị sốt, lớp phụ đạo hè chẳng nhẹ nhàng gì, cô chủ nhiệm bắt cả lớp mỗi ngày đều phải học thuộc lòng năm mươi từ vựng tiếng Anh. Cô đã mua roi mây mới, nói nghỉ hè nóng quá, không muốn đánh người, sau này để nam sinh đánh nữ sinh, nữ sinh đánh nam sinh, ai dám không đánh mạnh tay thì xử phạt gấp đôi. Các bạn đều vội về nhà học từ tiếng Anh, chỉ có Thuyền Con ở lại, dạy nó bài vở ở trường mấy hôm nay. Thuyền Con nói: “Chờ cậu hết sốt rồi, có muốn đi Viên Lâm không? Yên tâm đi, mẹ tớ không biết đâu.”
Bấy giờ trong mắt bọn nó, thị trấn Viên Lâm bên cạnh chính là đô thị lớn hấp dẫn. Viên Lâm có rap chiếu bóng, siêu thị, công viên, ga tàu hỏa tấp nập, hiệu sách lớn, tiệm thời trang, quán ăn nhanh, bảng hiệu neon, tuy chỉ là một “thị trấn” nhưng hoàn toàn có thể thỏa mãn tưởng tượng về văn minh thành thị lúc đó của chúng. Còn nữa, ở Viên Lâm bắt tàu hỏa hoặc xe khách, có thể đến thẳng Đài Bắc. Đài Bắc đấy, muốn đi Đài Bắc xem thử ghê. Không ngờ Thuyền Con lại hẹn nó đi Viên Lâm, nó vội gật đầu, sau khi đến Viên Lâm, có lẽ chúng có thể nhảy lên tàu hỏa, lén đi Đài Bắc.
Sau khi Thuyền Con về nhà, nó chìm vào giấc ngủ sâu, trong mơ luôn có cây nhội. Tỉnh dậy, nó nhận ra mình cũng đã mọc lông mảnh.
Lớp phụ đạo hè quả thật khắc nghiệt, ngoài cửa sổ tiếng ve râm ran mang tác dụng ru ngủ, mỗi ngày bọn nó đều phải liên tục học thuộc lòng rồi kiểm tra, không đạt điểm chuẩn thì phải chìa tay ra, chờ roi quất. Tất cả học sinh không đạt điểm chuẩn đầu tiên lên trước bảng đen chịu phạt đứng, nam sinh một hàng, nữ sinh một hàng, sau đó cô giáo đưa cây roi mây ra, nam sinh đánh nữ sinh, nữ sinh đánh nam sinh. Có nam sinh cố ý nhẹ tay, cô chủ nhiệm đứng bên liếc mắt bảo: “Đánh yếu xìu như thế, trò yêu trò ấy phải không? Trò thích trò ấy phải không? Tôi đã nói rồi còn gì, đến trường không phải để yêu đương, mà là để học. Muốn yêu đương? Muốn đám cưới? Muốn mang thai? Muốn đẻ con hả? Thế thì chuyển sang lớp lưu ban, ở đó hai trò có thể tình thương mến thương, cố gắng đẻ con, tăng sinh đẻ đền ơn nước!” Nam sinh nọ trút hết nỗi phẫn nộ và hổ thẹn vào cây roi, hai tay giơ cao, vụt mạnh vào lòng bàn tay nữ sinh phía trước. Lòng bàn tay nữ sinh thoắt cái đã xuất hiện lần đỏ tía, vẻ mặt méo mó, nước mắt vỡ bờ.
Phạt roi kết thúc, tất cả nam sinh nữ sinh không đạt chuẩn đều phải khom lưng, cùng nói: “Cảm ơn cô giáo.”
Chờ mãi mới đến Chủ nhật, Thuyền Con và nó hẹn nhau cùng đạp xe đi Viên Lâm. Thuyền Con nói, tuyệt đối không thể chạy xe lên đường cái, như thế rất dễ bị người khác nhìn thấy, không chừng sẽ có người đi mách với mẹ cậu ấy. Chúng len lỏi giữa những con đường làng xóc nẩy, đồng ruộng màu mỡ, mỗi mẫu ruộng đều xanh mướt thích mắt, nông dân đang bận rộn phun thuốc trừ sâu, trong không khí có mùi hóa chất gay mũi. Hai cậu trai Vĩnh Tĩnh guồng chân đạp xe, tưởng tượng đằng sau có kẻ địch đuổi theo, như gió lướt chớp giật, vượt qua con kênh lềnh bềnh lợn chết, ngang qua vườn khế, băng qua nghĩa địa, gặp một đàn bướm phấn vàng tươi bay dập dờn, cuối cùng chúng đã đến biên giới của quê hương. Chúng dừng lại, uống cạn nước trong bình, lũ bướm vàng không để tâm chúng nhễ nhại mồ hôi, đậu lên người chúng. Phía trước là Viên Lâm, đằng sau là Vĩnh Tĩnh, đạp dấn thêm mấy bước sẽ vượt qua biên giới vô hình đó, tiến vào Viên Lâm phồn hoa rồi.
Đến Viên Lâm, Thuyền Con quen đường quen lối, hai đứa đi ăn nhục viên Viên Lâm trước, rồi mua băng cát xét album của ngôi sao thần tượng, tới quán bida xem các học sinh cấp ba đánh bida, vào hiệu sách mua tập ảnh khỏa thân của ngôi sao nữ Nhật Bản, tay cầm một gói to gà giòn lắc muối, ngồi ở phòng chờ trong ga tàu hỏa, xem chuyến tàu chạy đến Đài Bắc tiếp theo. Thuyền Con nói: “Mẹ tớ muốn anh tớ sau này làm bác sĩ, còn tớ làm giáo viên, kế thừa vị trí của mẹ, thần kinh, tớ chẳng muốn dạy học, bảo tớ ngày ngày đánh học sinh, tớ cóc thèm. Có điều anh tớ mới thảm, sau khi lên cấp ba bị mẹ ép sắp phát điên, ít ra mẹ không kêu tớ sau này phải thi trường y. Trước kia mẹ cũng muốn tớ làm bác sĩ, nhưng bây giờ mẹ nói tớ ngốc, làm giáo viên là được.”
Thuyền Con mở tập ảnh của ngôi sao nữ Nhật Bản ra, hai đứa vừa nhìn tàu hỏa qua lại vừa lật xem. Thuyền Con nói: “Rie Miyazawa nổi tiếng ở Nhật lắm đấy! Không ngờ lại chịu chụp kiểu này, cởi sạch. Tớ đoán, nhất định là mẹ cô ấy ép.”
Nhìn ảnh cô minh tinh Nhật Bản, nó nghĩ bụng, thế này đã là gì. Gia đình cô bạn cùng lớp hồi tiểu học của nó lập nhóm múa thoát y, thường thấy cô bạn cởi sạch ở đủ các hội miếu, đám cưới, đám tang, nó chứng kiến bầu ngực bạn dần dần đầy đặn, mông nở nang, nhưng chỗ kín mãi chưa có lông, về sau hỏi mới biết, hóa ra là múa thoát y phải cạo lông, bằng không có những ông chủ nhìn thấy lông sẽ cho rằng “ảnh hưởng đến thuần phong mỹ tục”, cảnh sát sẽ đến bắt, không có lông thì không sao.
Màn đêm sắp đẩy lùi ban ngày, chúng phải lên đường về nhà. Chặng về, Thuyền Con chọn một lối tắt khác, ngang qua ga tàu hỏa Vĩnh Tĩnh, vòng qua một ruộng cúc mênh mông. Ga Vĩnh Tĩnh là ga không người trực, chỉ có tàu chậm nhất mới dừng lại, địa điểm hẻo lánh, rất ít người lên tàu xuống tàu. Đạp xe thêm một đoạn, hai đứa đến hồ bơi Vĩnh Hưng, hồ bơi tối đến bật đèn chói mắt, trong hồ bơi xanh lam có lác đác mấy người đang bơi. Hồ bơi Vĩnh Hưng mới khai trương không bao lâu, là hồ bơi duy nhất ở vùng đất nhỏ, thường có xe quảng cáo chạy khắp xã: “Hồ bơi Vĩnh Hưng mở cửa mới toanh, ưu đãi nhân dịp khai trương, vé vào cửa toàn bộ giảm 20%, hoan nghênh ông dẫn bà, bà rủ cháu, cả nhà cùng đến học bơi.”
Thuyền Con hỏi: “Trần Thiên Hoành, cậu có biết bơi không?”
Nó lắc đầu, nhớ tới lời mẹ dặn: “Mẹ tớ nói, không được học bơi, dưới nước có ma da.”
“Xạo sự. Bơi thích lắm, tớ dạy cậu, nhé?” Thuyền Con nói gì, nó đều gật đầu.
Gã từng ẩu đả với T trên bãi biển Baltic, đột nhiên bị T đẩy xuống biển Baltic lạnh băng. Tuy là tháng Tám giữa hè nhưng nước biển Baltic vẫn lạnh lẽo, cả người gã rơi vào lòng biển, chân đạp không chạm đáy, đâm ra hoảng sợ, nước biển lạnh buốt bắt đầu xâm nhập tất cả lỗ mở trên người gã, mắt, miệng, mũi đều ngập lụt. T từ sau lưng vớt gã ra khỏi biển, lôi lên bờ.
“Đài Loan là một hòn đảo, sao anh có thể không biết bơi?”
Ho sặc sụa một trận, gã nằm trên bãi cát, bỗng nhớ đến lời mẹ dặn hồi nhỏ: “Không được bơi, có ma da.” Sở trường của ma da là lỗi người ta xuống nước, đến khi ngập đầu. Vừa rồi khi vùng vẫy trong nước, gã luôn cảm thấy có một luồng sức mạnh kéo mình xuống. Không chỉ dưới nước ở Vĩnh Tĩnh có ma, mà dưới nước biển Baltic cũng có ma.
“Tôi biết bơi, tôi biết thật mà. Nhưng chân tôi nhất định phải chạm được đáy, mắt nhất định phải đeo kính bơi. Nước phải trong veo, màu xanh lam cơ.”
T tròn mắt, cười bảo: “Nước không hề xanh lam.”
“Phải. Nhưng nước hồ bơi thì màu xanh lam. Chân duỗi thẳng có thể chạm đáy, không lo chết đuối. Ban nãy cậu vốn muốn mưu sát tôi.”
T hút cần sa, ôm gã thật chặt, thu hút ánh mắt của những người khác trên bãi cát. Song gã không sợ những ánh mắt đó, có T gã cảm thấy rất an toàn. Gã cố ý ho thêm mấy tiếng, T ôm chặt hơn.
T à, huấn luyện viên dạy bơi vỡ lòng của tôi tên là Thuyền Con.
Thuyền Con nói nó không cần chuẩn bị gì cả, chỉ cần bịa ra một cái cớ với người nhà, gặp cậu ấy ở cổng hồ bơi Vĩnh Hưng là được. Ăn cơm tối xong, nó nói dối người nhà rằng phải đến nhà bạn làm bài tập, guồng chân đạp xe đến lớp học bơi của Thuyền Con. Thuyền Con đã chuẩn bị quần bơi, kính bơi, khăn bông cho nó, bảo nó đến phòng thay đồ thử quần bơi xem có rộng quá không. Trong phòng thay đồ chật hẹp, nó mặc vào chiếc quần bơi màu lam sẫm hình tam giác bó sát người, lo lắng thấp thỏm. Nó cảm thấy bụng mình không phẳng lắm, nước da nhợt nhạt quá, tay chân gầy như sào tre, bộ phận dưới bụng vẫn chưa dậy thì, mất hút trong chiếc quần bơi bó sát. Nó đánh bạo bước ra, Thuyền Con đã thay xong quần bơi, đang chờ nó. Mắt nó dừng lại trên chiếc quần bơi của Thuyền Con, nhớ tới câu hét của cậu bạn dưới cây nhội kia, trán nóng như lửa đốt.
Hồ bơi Vĩnh Hưng có hai cái bể, một là bể bơi tiêu chuẩn, một là bể nước nồng cho trẻ em vầy nước. Thuyền Con nói: “Muốn học, bọn mình đến bể tiêu chuẩn kia mà học. Mách nhỏ với cậu nhé, rất nhiều đứa nhãi ranh lén tiểu ở bể vầy nước, có lần tớ còn thấy phân nổi lên cơ, đừng bao giờ lội vào.”Bể vầy nước có mấy pho tượng mô phỏng bức “cậu bé đi tiểu” [15] của Bỉ, tượng nào tượng này đều liên tục tè ra cột nước.
Hồ bơi vào buổi tối rất yên tĩnh, cánh đồng gần đó vắng đến tiếng ếch dễ kêu ran, trong nước chỉ có mấy người đang chậm rãi đạp nước. Thuyền Con đã biết bơi, bơi ếch, bơi tự do, bơi ngửa đều biết cả, còn biết lặn xuống bể bơi, nín thở dán sát đáy bể. Thuyền Con trước tiên dạy nó đạp nước, lặp đi lặp lại: “Đừng sợ, không có ma da đâu, đầu gối cậu phải thả lỏng.” Thuyền Con dùng tay đỡ bụng nó, nắm chân nó. Lúc đạp nước, nó bất cẩn đạp trúng hạ bộ của Thuyền Con. Nó vội ngừng, đạp chân chạm đáy đứng lên. Thuyền Con cười tươi rói, nháy mắt nói: “Sau này tớ không sinh con được sẽ tìm cậu tính sổ. Nào, tiếp tục.”
Mùa hè đó, hai đứa thường nói dối người nhà, linh đến hồ bơi Vĩnh Hưng. Lớp phụ đạo hè đã vào những buổi cuối, lễ khai giảng cận kề, nó đã biết cách bơi tự do về phía trước, tuy lấy hơi chưa suôn sẻ nhưng ít ra nó có thể nối và di chuyển trong nước rồi, Cho đến khi…
Hôm đó trời đột nhiên đô mưa to, sấm đánh đùng đùng, chớp xé bầu trời. Nhân viên cứu hộ huýt còi lanh lảnh, mời tất cả mọi người trong bể bơi lên bờ. Hai đứa nó đang thi đấu vật trong nước, lôi kéo, xô đẩy, chìm nổi, cười đùa, mặc kệ nhân viên cứu hộ gọi, mặc kệ mưa dông ấm áp táp mặt. Chúng vừa lên bờ thì thấy cô chủ nhiệm.
Mắt cô chủ nhiệm bắn ra tia sét, đánh trúng hai cậu con trai. Cô không nói một lời, lôi Thuyền Con đi ra ngoài ngay.
Hôm sau, cô chủ nhiệm nói phải luân chuyển chỗ ngồi, Thuyền Con ngồi cạnh nó bị chuyển đến ngay trước bục giảng.
Khai giảng rồi, cả lớp đổi chỗ, Thuyền Con vẫn ngồi ngay trước bục giảng, nó thì bị đổi đến bàn cuối trong góc lớp, sát bên thùng rác, đằng trước là một bạn học cao to vạm vỡ, che mất tầm nhìn. Đây thông thường là chỗ của học sinh có điểm thi tháng đứng chót lớp, hiện tại thành chỗ nó ngồi. Trước khi đổi chỗ, cô chủ nhiệm thường khen ngợi thành tích tiếng Anh của nó, giờ thì cô lơ đẹp. Cô phân công nhiệm vụ quét dọn vệ sinh, nó phụ trách gom rác, rửa sạch thùng rác. Xe đạp của Thuyền Con không thấy đâu nữa, hằng ngày cậu ấy đều cùng đến, cùng về với mẹ. Hết giờ học, nghỉ trưa, Thuyền Con đều phải tới văn phòng chủ nhiệm, ngồi cạnh mẹ học thuộc lòng từ tiếng Anh. Thuyền Con từng vác nó lên vai ở hồ bơi vào kỳ nghỉ hè, bây giờ cách nó xa lắc, nhìn thẳng lên bảng.
Hơn ba mươi năm đã trôi qua, hồ bơi Vĩnh Hưng vậy mà vẫn còn.
Gã đi qua đường, không nghe thấy tiếng nước. Trước kia chỉ cần lại gần sẽ nghe thấy tiếng cơ thể va đập vào mặt nước. Về sau hồ bơi đắt khách, tiếng cười của bọn trẻ đọ âm lượng với tiếng côn trùng kêu gần đó, song lúc này
lại rất tĩnh lặng. Gã nghĩ có lẽ là vì rằm tháng Bảy, nghỉ một ngày chăng?
Trước cổng có một cây cọ chết khô đồ nghiêng, cánh cửa ở lối vào bị tróc sơn, ô cửa bán vé chất đầy đồ tạp nham và rác rến, tường bao đã biến mất. Gã bước vào, bên trong khô cạn.
Bể bơi tiêu chuẩn, bể vầy nước đều hoàn toàn không có nước, chỉ trơ lại gạch men trắng lát hồ. Bức tượng cậu bé đi tiểu màu trắng ngã xuống đáy bể, nứt vỡ, bẩn thỉu, không còn phun ra cột nước nữa. Kế gạch men dưới đáy be mọc ra cỏ dại cao lút đầu gã. Một hàng cây cọ ven bể úa vàng chẳng có sức sống, trên cây lủng lẳng đèn trang trí vỡ nát, trên một cây trong số đó kẹt lại con diều đã thôi bay lượn. Trong bể bơi tiêu chuẩn chẳng có lấy một giọt nước, nhưng lại la liệt xe đạp gỉ sét, gấu Teddy mất đầu, xô pha mốc đen, chậu cảnh chết khô.
Gã ngồi xuống mép bể bơi tiêu chuẩn, nhìn con gấu Teddy mất đầu trong bể, ngơ ngẩn.
Nước đâu?
“Đóng cửa mấy năm rồi. Làm ăn ế ẩm, đành chịu.” Thuyền Con cầm túi, ngồi xuống cạnh gã.
“Rất đáng tiếc, nhưng chẳng còn cách nào. Tớ thường xuyên là người duy nhất mua vé vào, một mình bơi ở đây cả buổi tối, toàn bộ đều là của tớ. Chỗ này đóng cửa thật sự đáng tiếc, nếu có tiền tớ sẽ mua lại, tự bơi.”
Nước đâu? Gã nhìn Thuyền Con, đầu lại choáng váng. Dường như có người đã khoét một cái lỗ sau đầu gã, nước bên trong chảy ra hết, tuổi thơ khô cạn, tuổi trẻ khô cạn, hồ bơi Vĩnh Hưng khô cạn, ngay cả biển Baltic cũng khô cạn rồi.
Thuyền Con mở túi, bên trong là một cái nồi to. Thuyền Con mở nắp nồi, mùi dầu vừng thơm phưng phức, chân giò màu nâu sáng nổi bồng bềnh. Gã vừa ngửi mùi thịt chân giò béo ngậy, vừa nhìn Thuyền Con, thời gian ngừng lại, vầng tịch dương mắc kẹt trên ngọn cây cọ, hương dầu vừng ngưng đọng giữa gã và Thuyền Con.
Thuyền Con lấy từ trong túi ra một bó miến tuyến dài mảnh: “Làm thủ công đấy. Ai nói cái xứ này của chúng ta ngoài Bạch Cung ra chẳng có gì cả, tức chết đi được. Bản tin thời sự nói vậy đấy, xem thấy tức lắm. Rồi rồi, chúng ta chẳng có gì cả, nhưng ít nhất còn có miến tuyến thủ công.” Miến tuyến được nắng chiều nhuộm thành màu vàng óng, giống như mái tóc dài màu vàng của T.
“Tớ quen chị cả cậu ngay ở đây đấy. Đi thôi, chị ấy đang chờ bọn mình.”