Chương 3 Tìm lửa
Thục Mỹ chạy lên tầng ba, xông vào từng căn phòng, mở ngăn kéo và tủ áo, nằm bò dưới đất nhòm gầm giường, vén chăn bông đệm giường, làm kinh động bụi dày ngủ say nhiều năm, cả tầng ba mù mịt bụi bặm ruột bông. Bụi bặm ruột bông không cam lòng bị cắt ngang giấc ngủ, tập kết binh lực trong không khí, đánh thốc vào lỗ mũi Thục Mỹ. Bụi nhanh chóng làm dấy lên cơn sóng gió dị ứng trong cơ thể Thục Mỹ, mũi cay sè ngứa ngáy, Thục Mỹ ngẩng đầu há miệng như hà mã, hắt! Khoảnh khắc sóng gió ùa ra khỏi khoang miệng, miệng chị nhọn như mỏ chim, xì! Nước bọt bắn tung tóe, hình thành mưa to trong phòng. Càng nhiều bụi bặm bị cơn mưa nước bọt đánh thức, ồ ạt phản công, làm bùng nổ nhiều tràng hắt xì hơn, hà mã, hắt, chim, xì, hà mã, hắt, chim, xì.
Thục Mỹ cười, hắt xì thì hắt xì, sao trong đầu lại xuất hiện hai loài động vật này?
A, đúng rồi, phía sau Bạch Cung từng có một sở thú. Trong đó có hà mã. Chỉ vì em năm nói em ấy muốn ngắm hà mã.
Không có em trai út đếm giúp, ban nãy rốt cuộc đã hắt xì mấy cái nhỉ?
Thục Mỹ ngồi trên sàn phòng em năm, ngăn kéo cái tủ năm ngăn đều bị chị lôi ra, mùi long não nồng nặc phả vào mũi. Lỗ mũi chiến đấu quyết liệt với bụi bặm, vào khoảng lặng khi những tiếng hắt xì dừng lại, chị nghe thấy tiếng gặm nhỏ xíu. Chị bụm kín miệng, làm chết ngạt thêm nhiều tiếng hắt xì, dỏng tai nghe kỹ, giống như có người đang cầm cái cưa tí hon, cẩn thận cưa gỗ. Gì thế, ngày Quỷ Môn mở, căn phòng này chỉ có chị, đào đâu ra tiếng cưa gỗ. Âm thanh phát ra từ bàn học của em năm, cọt cà cọt kẹt, Thục Mỹ vừa đến gần, gõ gõ mặt bàn, tiếng cưa gỗ liền ngưng bặt. Chị ngồi xổm xuống nhìn vào gầm bàn, cả cái bàn gỗ đã trở thành tổ mối, chân bàn lung lay, có khả năng đố sup bất cứ lúc nào.
Trên mặt bàn hình chữ nhật là một tấm bản đồ thế giới, biển xanh mênh mông, lãnh thổ các nước dùng màu sắc khác nhau để biểu thị, bên dưới bản đồ liệt kê quốc kỳ các nước, dưới quốc kỳ có tên nước. Năm đó họ mới dọn vào căn nhà này, cha nhờ thợ thiết kế nội thất dùng ván ép ngăn tầng ba làm sáu căn phòng nhỏ, mỗi đứa con gái và con trai út đều có một phòng. Phòng của con trai lớn, phòng ngủ chính của cha mẹ ở tầng hai, diện tích lớn hơn nhiều. Lúc đấy tất cả các tiệm đồ gia dụng đều bản loại bàn học có in bản đồ thế giới này, thân và bốn chân bàn quét sơn màu nâu cam, hai ngăn kéo gắn tay nắm hình cung màu bạc, cha đã mua bảy cái, trong phòng mỗi đứa con đều đặt một cái bàn học in bản đồ thế giới, đó cũng là cái bàn học đầu tiên trong đời Thục Mỹ. Em trai út hồi nhỏ thuộc lòng toàn bộ quốc kỳ các nước trên mặt bàn, Thục Mỹ thường che tên nước dưới quốc kỳ, kiểm tra xem em có đọc sai không. Hồi đó em trai út thường ngồi trước bàn, mê mẩn nhìn chằm chằm vào bản đồ thế giới, cả người như thể rơi vào biển xanh trên bản đồ vậy. Em thường chỉ bừa vào một nước nào đó, hỏi: “Chị cả, đây là đâu? Em muốn đi.”
Thục Mỹ ngồi xuống bên bàn học có bản đồ thế giới, biển xanh phai màu, hình vẽ loang lổ. Bản đồ này đã hoàn toàn lỗi thời, chị không học hành là bao, cũng chưa từng ra nước ngoài, nhưng chị nhìn là biết, Mông Cổ đã độc lập từ lâu, hiện giờ lãnh thổ chính trị khác hẳn, nhưng trên mặt bàn này vẫn là bản đồ thời Trung Hoa Dân Quốc. Em trai út từng hỏi chị: “Chị cả, có muốn sang thăm em không? Em trả tiền vé máy bay cho chị, chị cùng sang đây với chị hai chị ba, em dẫn các chị đi bơi biển Baltic.” Chị lắc đầu đáp: “Thôi khỏi, đừng lãng phí tiền. Chị ở đây rất tốt mà. Hơn nữa chị không biết bơi, chết đuối mất. Chết đuối ở cái biển gì đó, biến thành ma da thì làm thế nào? Úi dà, không được không được đâu, chị sẽ lạc đường, không về nhà được.”
Chị nhìn quanh căn phòng của em năm, sau khi em năm mất, đồ đạc bày biện trong phòng không thay đổi gì, những chiếc đầm màu hồng trong tủ áo đều vẫn còn. Sau đám tang em năm, cha ở lì trong căn phòng này, mãi không chịu ra. Mấy chị em gái muốn vào thu dọn di vật của em năm, cha hầm hầm nhìn, lắc đầu, giữa hai hàm răng rít lên tiếng gầm gừ trầm thấp. Cha không nói, nhưng các cô đều hiểu, thế thì giữ nguyên trạng thôi. Giữ nguyên trạng, giả vờ mỗi buổi sáng căn phòng này vẫn sẽ tiếp tục hắt xì.
Chị đã rất nhiều năm không bước vào phòng em năm rồi, hôm nay sao lại đột nhiên mở cửa phòng này? Chị hỏi bản thân: “Mình đang tìm thứ gì nhỉ?”
À.
Tìm lửa.
Dương Hiểu Chu gọi điện đến, bảo chị chuẩn bị bếp lò, phải bước qua lửa. Lời nói của Dương Hiếu Chu là que diêm, quẹt vèo qua trán chị, báo hại cả đầu chị bắt lửa. Đầu óc bốc cháy, chị xông lên tầng ba mở hết cửa sáu căn phòng, lục tung ngóc ngách, cháy hỏng cả não, chị đã quên là phải tìm bếp lò.
Chị tiếp tục lục lọi, miệng lẩm bẩm: “Đồ ngốc, chẳng phải bảo em đừng trở về sao?”
Hắt xì.
Lại một cái hắt xì nữa. Trước kia em năm sáng ra thức dậy liền bắt đầu hắt xì trong căn phòng này. Em năm có cơ địa dị ứng, da dẻ trắng nõn mỏng manh, quệt một cái sẽ để lại vết máu, ăn tôm nổi mẫn đỏ, sáng dậy hắt xì dữ dội. Ván ép là ván gỗ giá rẻ, không cách âm, em trai út ở trong phòng mình cất tiếng đếm, một, hai, ba, bốn, năm, sáu, em năm hắt xì xong, em trai út dõng dạc đêm số lần xong, cả nhà liền dậy hết, chẳng cần đồng hồ báo thức. Sau khi em năm mất, tiếng hắt xì biến mất, ti vi trong nhà tắt, máy thu thanh tắt, em trai út mấy tháng trời không nói một câu. Căn nhà này có lẽ từ lúc đó bắt đầu đi vào trạng thái ngủ, mãi không tỉnh lại.
Là em trai út tìm thấy thi thể của em năm.
“Ôi chao, sao em lại trở về chứ? Trong nhà đâu có bếp lò! Chỉ có lò hương hóa vàng mã cúng thần thôi!”
Thục Mỹ đứng dậy, lũ mối dường như biết kế hoạch ăn gỗ đã bị con người phát giác, bèn phát ra âm thanh liều mạng hơn, gặm tưng bừng. Sàn nhà có khe nứt to tướng, bàn học sắp bị mối ăn sạch, đây chính là nhà của Thục Mỹ. Nhưng nhà chưa sập, bàn chưa đổ, bản thân chị khắp người cũng toàn là vết nứt mà, vẫn sống đó thôi.
Chị vào phòng em trai út, trên giường, dưới sàn, bên tường, trên cái bàn có bản đồ thế giới đều chất đầy thùng giấy, chẳng còn chỗ đi lại. Trên mỗi thùng giấy đều có nét chữ của em trai út, trên thùng này viết “tiểu thuyết Mỹ đọc năm thứ nhất đại học”, trên thùng kia viết “kịch Ireland đọc năm thứ ba đại học”, còn có “CD Jazz”, “đạo cụ diễn kịch”, “cúp giải thưởng văn học”, “VHS”. Nhìn thấy “VHS”, chị thoáng rùng mình, ồ, những cuộn băng video đó đều vẫn còn ư? Nghĩ đến đống băng video đó, chị liền nghe thấy tiếng thét gào của mẹ, vội dời mắt đi, bếp lò, bếp lò, mình đang tìm bếp lò kia mà.
Tất cả đồ đạc trước khi rời Đài Loan của em trai út đều ở trong căn phòng này. Trước khi em vào tù ở Đức, luật sư gửi về một thùng, là một số sách vở quần áo đồ dùng của em bên Đức. Vừa hay em hai Thục Lệ từ Đài Bắc về, hai chị em mở thùng ra, mấy chiếc quần jean, áo sơ mi, áo khoác com lê, mấy cuốn sách, mô hình tàu lặn, và rất nhiều ảnh chụp chung với T. T trong ảnh đang ôm, đang hôn em trai út, hai người đều cười rất vui vẻ. Thục Mỹ chưa bao giờ chụp ảnh thân mật kiểu này với chồng, trông cũng tốt đẹp mà, sao đến cuối cùng lại ra nông nỗi ấy? Trong thùng còn có rất nhiều gói kẹo mềm vị mật ong của Đức, mùi thơm nức mũi. Trong thùng có một lá thư em trai út viết tay, dặn dò địa chỉ gửi thư cho em ấy sau này, kẹo mềm mật ong này là món em trai út khoái khẩu, em ấy nhờ luật sư mua cả đống, muốn biếu chị cả, chị hai, chị ba, chị tư. Cuối thư có mấy câu: “Chị đừng lo, em không sao. Những thứ này em tạm thời không có chỗ để, cứ giúp em cất tạm vào căn phòng ở nhà cũ đã. Mấy năm thôi, chuyện sau này, ra rồi hằng nói.”
Thục Mỹ lồng khung ảnh chụp chung của em trai út và T, đặt trên bàn cạnh giường mình. Tấm ảnh đó chụp ở bãi cát, phía sau em trai út và T có một chiếc tàu lặn rất to, cả hai đều mặc quần bơi, tay trong tay, cầm que kem, tươi cười. Lần trước Dương Hiểu Chu vào phòng chị giúp sửa cửa sổ, nhìn thấy tấm ảnh đó, hỏi chị có thể cầm lên xem không? Dương Hiểu Chu xem rất lâu rất lâu, rồi ngẩng đầu bảo chị: “Cậu ấy chẳng thay đổi gì cả. Dáng vẻ khi cười ấy.”
A, Thục Mỹ sực nhớ, sân sau chắc có bếp lò. Tết Trung thu lần trước, chị cố ý nướng thịt trong sân, muốn hun chết hoa lan.
Chị thực tình không chịu nổi hoa lan nữa. Chị không chịu nổi vườn lan Tiểu Cao nữa.
Chị nuôi gà ở sân sau, chính là để đuổi hoa lan đi. Đứa con đầu lòng chị sinh trong ruộng rau muống là con gái, chồng chị nói đã đến Thành Cước Ma quỳ xuống thề độc, nếu đứa tiếp theo là con trai thì lão sẽ cai cờ bạc, dẫn chị đi gặp cha mẹ chồng ngay. Cha mẹ chồng ư? Chị trước giờ vẫn tưởng chồng chỉ có một thân một mình, hóa ra là trưởng nam một nhà nông ở làng bên. Chị cố gắng tiếp tục mang thai nhưng liên tiếp sẩy thai, chị nghe chồng nói với người hàng xóm giết rắn, Thành Cước Ma vùng này thiêng thật, mấy cái thai bị sẩy của vợ tôi chắc chắn đều là con gái. Năm con gái tròn ba tuổi, chị cuối cùng cũng sinh được bé trai bụ bẫm, không cần đi gặp cha mẹ chồng, họ đến thẳng bệnh viện, gửi bao lì xì, bồng cháu đích tôn, nhận con dâu, hỏi han sui gia, hoàn toàn ngó lơ cô cháu gái khóc tỉ tỉ ở bên cạnh.
Sinh con trai rồi, không ngờ chồng chị quả thật không cờ bạc nữa, chuyển hết đam mê sang hoa lan.
Người giết rắn kế bên đã lên báo, một chậu hoa lan dày công chăm sóc được trao huy chương vàng tại triển lãm hoa lan quốc tế, tiền thưởng một triệu. Người giết rắn ước chừng dọn vào dãy nhà này với họ cùng lúc, mở tiệm cho thuê băng VHS, sở thích là bắt, nuôi, giết, ăn thịt rắn, dáng người nhỏ thó, tướng mạo xấu xí, trung niên độc thân, cả ngày lẫn đêm đều đeo kính râm dày cộp. Lúc đó vùng này chưa được mở mang gì, đất hoang đất ruộng bờ thửa nhà nát kênh rạch đều là thiên đường của loài bò sát, phong cảnh nông thôn đơn điệu yên bình, thỉnh thoảng có nhà vọng ra tiếng la hét, chắc chắn là trong nhà gặp rắn. Thấy rắn, lập tức đến tiệm cho thuê băng tìm ông chủ, ông ta chỉ dùng một cây sào tre, một túi lưới là có thể chế ngự các loài rắn, lại còn có thể báo làu làu tên rắn, có độc hay không, thích hợp nấu canh hay ngâm rượu, con màu sắc sặc sỡ thì bỏ vào lồng, con béo tốt thì lột da làm thịt, thết đãi hàng xóm. Thục Mỹ quả từng thấy mấy chậu hoa lan ông ta bày ở quầy tiệm cho thuê băng, trong mắt chị thì tầm thường không có gì kỳ lạ, chẳng phải chỉ là mấy đóa hoa vàng vàng tím tím thôi sao, vậy mà được giải tiền triệu. Khi con khóc nhèo nhẹo, chị thường bế con dỗ cho đi sở thú, leo lên tầng hai của tiệm cho thuê băng, sẽ thấy mười mấy cái lồng rắn cỡ lớn. Hai đứa bé thấy rắn liền nín khóc, ngơ ngác ngắm rắn độc trong lồng. Ông chủ nói mình đi Thái Lan chọn rắn giống, tốn rất nhiều tiền mới mang rắn về đây được. Chị đứng thần ra nhìn con rắn Thái, những nơi con rắn này đi qua còn nhiều hơn chị. Trên da mấy con mãng xà nước ngoài này có hoa văn tinh xảo, thú vị hơn hoa lan nhiều. Chồng chị nói, giết rắn thì lão chả dám, nhưng trồng hoa đơn giản vậy ai mà không biết, bèn đóng giàn hoa ở sân sau, từ đó lao vào trồng lan.
Chồng chị mua một trăm chậu hoa lan nở rộ, bắt đầu thực hiện kế hoạch trồng lan bạc triệu ở sân sau. Lão hoàn toàn không có kiến thức trồng lan, ngày ngày tưới nước, kết quả rễ thối hoa héo, năm đầu tiên khoản đầu tư mất trắng.
Lão tiếp tục mua nhiều hoa lan hơn, không biết đi đâu tậu được một cuốn Kim chỉ nam về hoa lan, cả ngày ngồi ở sân sau đọc sách, dán mắt vào hoa lan. Chồng cũng giống chị, chưa học hết trung học, còn trẻ măng đã bắt đầu đi làm, lái máy xúc, xe tải, xe cẩu đều rất giỏi, vai có thể gánh đủ thứ vật nặng, nhưng mắt lại không gánh được những câu chữ sách vở gần như không có trọng lượng, nuôi rễ khí, tỉa cành, thay chậu, đọc rồi chẳng hiểu gì cả. Năm thứ hai tình hình vẫn ảm đạm, người giết rắn kế bên lại giành được giải xuất sắc của triển lãm lan quốc tế.
Đợi đến khi các con đi học cả rồi, vườn lan ở sân sau cuối cùng cũng đón chào đợt nở rộ huy hoàng đầu tiên. Chồng chị tự học mọi thứ, đã biết hạn chế tưới nước, nuôi rễ khí sinh hướng ra ngoài, cắt tỉa rễ thối, tỉa cành thay chậu, dựng lưới chống nắng, lều che mưa. Độ dày hoa, dáng hoa nở, số lượng nhụy vẫn chưa đạt tiêu chuẩn dự thi, lão chuyển một dàn karaoke tới, hướng vào hoa lan mà hát những bản tình ca tiếng Đài nhẹ nhàng. Ban ngày lão chạy xe tải chở hàng, hễ tan làm liền ra sân sau, bắt đầu viết thư pháp, viết “Vường lan Tiểu Cao” lên tấm gỗ, treo ở lối vào sân sau. Con nói với chị “vườn” chứ không phải “vường”, cha viết sai rồi, lúc đó chồng đang ở sân sau hát tình ca cho hoa lan nghe và viết thư pháp, tiếng hát ồm ồm khiến chó hoang sủa nhặng lên. Chị từng lật đống vở luyện thư pháp chất cao như núi đó, thấy chồng liên tục viết đi viết lại “vường lan Tiểu Cao”, viết cả ngàn Lần vạn lần. Lão luôn cẩn thận vận chuyển hoa lan, đánh xe chở đi cho chuyên gia thẩm định, làm chị nhớ tới lời mời hóng gió ở nhà máy dệt may năm xưa.
Lại mấy năm trôi qua, lan hồ điệp của “vường lan Tiểu Cao” cuối cùng đã dự thi và đoạt giải, được một món tiền thưởng nhỏ, thu hút chuyên gia bình chọn đến nhà xem lan, họ ra giá cao bảo muốn mua chậu nào đó, chồng từ chối, chị tức đến nỗi muốn cầm dao phay chém người, lão nói giọng yếu ớt: “Sẽ tăng giá mà.” Mấy ngày sau, bão ập tới, làm miền Trung đảo thiệt hại nặng nề, cả “vường lan Tiểu Cao” trong nháy mắt bị thổi bay hết, chẳng còn lại một cánh hoa một chậu đất nào. Chồng chị đứng trong cửa nhìn gió dữ tàn phá sân sau, chứng kiến rào giậu và gian hoa thảy đều biến mất, câm như hến. Lúc đó chị nghĩ rằng chồng sẽ mở cửa đi cứu lan, nhưng lão chỉ nói: “Sang nhà bên vay tiền cha em, ngày mai anh phải đi mua hoa lan mới.”
Vay cha nhiều tiền hơn, bỏ nhiều thời gian hơn, xây tường bao vững chắc, lắp mái trong suốt che gió che mưa, “vường lan Tiểu Cao” nhộn nhịp trở lại, lan hồ điệp đủ màu đua nở. Bấy giờ chị và chồng đã ngủ riêng, lão kê chiếc giường xếp ở vườn lan, ngáy cho hoa lan yêu dấu nghe. Có hôm sáng tinh mơ, chị lặng lẽ ra sân sau, thấy chồng tự thỏa mãn trước hoa lan, ngay hôm đó chị liền lao ra chợ Lớn mua một ổ gà con, thả hết vào sân sau. Hồi nhỏ chị sống ở tam hợp viện, nuôi gà là chuyện cơm bữa, chị biết rõ gà lớn rất nhanh, không ngừng gây tiếng ồn, ngày đêm đi ị, gà náo động đối đầu với hoa yên tĩnh, đó là kế sách đuổi lan của chị.
Nuôi gà, giết gà, nướng gà, toàn bộ đều hoàn thành ở vườn lan Tiểu Cao.
Nhưng hoa lan không tàn. Chồng không chết.
Mấy năm trước khi nghe tin em trai út giết T, chị đang quét phân gà trong vườn lan Tiểu Cao ở sân sau. Chị ngồi dưới đất khóc nức lên, mấy con gà trống bình thường hay gáy sảng giật mình trước tiếng nức nở của chị, nấp sau chậu hoa lan, lặng thinh nhìn chị khóc. Em trai út thông minh như vậy, học vị cao như vậy, đã viết nhiều sách như vậy, ra nước ngoài luôn rồi, sao đến cuối cùng lại thế này? Con cái nhà họ Trần, kết hôn xong chẳng một ai có kết cục tốt đẹp, sao ngay cả em trai út cũng trở thành tội phạm giết người? Kẻ muốn giết chồng là chị cả đây cơ mà!
Chị tìm thấy bếp nướng thịt bằng gốm và một bao than củi bên cạnh chậu hoa bỏ hoang. Dưới bếp nướng thịt có một tấm biển, trên đó có tên em trai út, còn có Trường Thành ở Trung Quốc.
Bước qua lửa? Bước qua thế nào? Em hai có biết không? Ối, quên nói với em hai rồi. Còn em ba nữa. Bảo chúng nhanh chóng về Vĩnh Tĩnh. Em tư thì sao? À, không chừng em tư nghe em trai út trở về sẽ chịu rời khỏi Bạch Cung.
Chị cầm điện thoại lên, lần lượt gửi tin nhắn cho Thục Lệ, Thục Thanh, Tổ Khiết: “Mau về nhà, em trai trở về rồi.”
Tiếp theo chị dùng điện thoại tìm kiếm các đoạn phim trên mạng, nhập vào từ khóa “bước qua lửa”, hiện ra đầu tiên là “Hoàng Bào Đại Đế dạy cách bước qua lửa”, có cả triệu lượt xem.
Chị nhấp vào đoạn phim, một người đàn ông mặc áo dài vàng, đeo kính dày cộp, ngón tay kẹp vàng mã, dưới chân là lò lửa.
Ồ. Là người giết rắn sống ở nhà bên khi xưa.