← Quay lại trang sách

Chương 6 Canh rắn

Chị cả con cầm bật lửa châm bếp lò dưới đất, rồi đốt vàng mã đang kẹp giữa ngón tay. Nó cầm vàng mã bén lửa huơ ba vòng thuận chiều kim đồng hồ trên đầu con, tiếp theo huơ ba vòng ngược chiều kim đồng hồ trước ngực con, miệng niệm “Thuận ngược, ngược thuận, lửa đốt, đốt lửa, thân ngay thẳng, tâm trong sạch, vật xấu cháy, vật xấu đi.” Ngọn lửa mau chóng nuốt chửng vàng mã trong tay nó. Nó ném vàng mã sắp cháy hết vào bếp lò. Vàng mã trong lò cháy rực, con hít thở sâu, nhắm mắt, sải bước qua lò lửa.

Chị cả con cầm điện thoại lên, nhìn đạo sĩ áo vàng trong đoạn phim, xác nhận lần nữa nghi thức bước qua lửa. Đạo sĩ áo vàng nói: “Bước qua lửa, gột tâm linh, xua vận rủi, nhảy qua lửa, không sao nữa.”

Chị cả con lớn tiếng niệm ba lần, âm điệu cao lên dần: “Nhảy qua lửa, không sao nữa. Nhảy qua lửa, không sao nữa. Nhảy qua lửa, không sao nữa.”

Nghi thức bước qua lửa hoàn thành, chị cả con muốn ôm chặt con, nhưng cánh tay nó dính chặt trên eo, không giơ ra được.

Thuyền Con nói: “Tớ xuống bếp nấu miến tuyến chân giò.”

Cha có từng ôm con không?

Lúc con còn sơ sinh, tóc xoăn mặt tròn, hay khóc hay cười, khi khóc có hơi tủm tỉm, khi cười có chút nghẹn ngào, được ôm chặt mới yên tâm ngủ. Mẹ con hằng ngày đều ôm anh con, rất sợ nó không phải là thật, rất sợ nó biến mất, lấy một miếng vải buộc nó thật chặt ở trước ngực. Trước khi sinh anh con, mẹ con đã nằm mơ thấy hoa. Cha hỏi hoa gì thế? Bà ấy nói hoa màu đỏ, màu tím, màu vàng, dáng hoa phú quý, cánh hoa nhòn nhọn, dài dài, trải miên man tận mấy giáp ruộng, thơm nức mũi, tỉnh dậy vẫn ngửi thấy. Mẹ con nói, lần này chắc chắn đẻ con trai, nhà họ Trần có người nối dõi rồi. Sau khi anh con chào đời, mẹ con không để nó rời khỏi tầm mắt, sợ vừa quay đầu đi thì bế về lại là bé gái. Đợi bà nội con đến thăm rồi, bà thím đến thăm rồi, ông cậu đến thăm rồi, ông chú đến thăm rồi, mọi người đều xác nhận Thiền Dầu Nành đẻ tăng tằng năm cái hĩm rốt cuộc đã tòi ra được thằng cu, bà ấy mới chịu buông đứa bé ra. Bà nội con cuối cùng cũng bỏ bao lì xì cho mẹ con, năm lần sinh trước bà nội không hề xuất hiện.

Anh con được ba tháng tuổi, tay mẹ con như con rắn luồn vào quần cha, nói không đủ, một đứa không đủ, chúng ta cố thêm đứa nữa. Cả đám chị sẽ bắt tay ăn hiếp em trai, đẻ hai thằng thì sau này không sợ các chị đòi chia gia sản. Trước khi sinh con ra, mẹ con mãi không nằm mơ thấy hoa. Bà ấy vác cái bụng bự ngày ngày bế anh con ra ruộng cúc đi dạo, ghé ven đường hái hoa bách nhật hồng cài lên tóc, cầm cánh hoa mát xa cái bụng lùm lùm, hoa vẫn không đi vào giấc mơ. Con còn nhớ không? Sau này mẹ con đánh con, bà ấy mắng: “Đồ biến thái, lúc đó mơ không thấy hoa nhẽ ra phải biết rồi, đẻ nhằm thằng biến thái, không được trò vè gì!”

Con hiểu “không được trò vè gì” nghĩa là sao không?

Cha mẹ mắng con. Cha mẹ đánh con.

Sau tai họa mưa đá, ông Vương đến nhà bàn chuyện làm ăn. Ông ta viết lên giấy danh sách thiệt hại trong thiên tại lần này, bóng đèn ruộng cúc, ngói lợp mái, kính cửa sổ, thiên tai chính là cơ hội kinh doanh đấy, những thứ bị hỏng, bị vỡ đều phải thay mới, ông ta tìm nguồn hàng, cha phụ trách chở hàng, hàng xóm tốt cùng phát tài to. Cha và ông ta chạy xe máy đi khắp xã thăm các hộ nhà nông, giành được nhiều đơn hàng với giá thị trường thấp hơn tiệm kim khí. Ông ta không ngừng gọi điện thoại, trong một ngày đã điều động lượng lớn hàng hóa từ các nơi trên đảo, cha chạy xe tải đến các huyện thị chở hàng.

Kiếm được một khoản, ông Vương nói nhất định phải ăn mừng, bèn sang chỗ người hàng xóm giết rắn hỏi, có hàng ngon thích hợp nấu món nhắm rượu không?

Người giết rắn nói, có chứ, rắn từ Miến Điện, béo nung núc, làm thịt tại chỗ thêm rượu thuốc nấu thành canh, nữ uống rồi da dẻ nõn nà, nam uống rồi toàn thân rắn chắc. Ông ấy bắt từ trong lồng ra một con rắn hoa văn tinh xảo, con rắn cong mình, bạnh cổ, chống cự cái chết. Người giết rắn thuần thục nắm lấy đầu nó, hét to một tiếng: “Giết rắn đây!” Tất cả trẻ con gần đó nghe thấy, ba chân bốn cẳng chạy tới xúm lại xem. Ông ấy cột đầu rắn vào sợi thừng treo lơ lửng, lấy kéo nhắm cổ rắn cắt xoẹt, vết cắt hình tròn, lộ ra thịt rắn màu đỏ, tiếp theo dùng kéo cắt một đường thẳng đứng, hai tay lột da rắn. Ông ấy cầm bát sứ hứng máu lấy mật rắn màu đen, doạn dùng dao nhỏ chọc túi mật, nhỏ vào rượu thuốc. Thân rắn thái khúc, rút bỏ bìu rắn, hầm cùng rượu thuốc, nhân sâm, táo đỏ. Canh rắn bốc hơi thơm lừng, mùi cũng giống con rắn, lặng lẽ bò uốn éo, từ mắt cá chân bắt đầu bò lên, vòng quanh eo, lách qua cánh tay, cuối cùng há mồm tấn công dữ dội ở mũi miệng, cắn phập vào ký ức khứu giác mạnh mẽ khó quên.

Cha bê cái bàn tròn to từ trong nhà ra, bày tiệc ở trước cửa, A Thiền bưng lên cải bắp, gà tam bôi [18] , khô cá cơm xào lạc, mì xào hàu, hai nhà họ Trần và họ Vương ngồi quây quần một bàn, cạn ly nào! Uống sống rượu thuốc pha máu rắn, mật rắn. Ông Vương nói, hợp tác chặt chẽ, lần sau phải trúng một quả đậm hơn.

Hoành à, con còn nhớ không? Bầu trời Vĩnh Tĩnh tối hôm đó có màu sắc kỳ dị, cứ như da bò thuộc đã dùng nhiều năm, tỏa ra ánh sáng nâu lấp lánh. Mặt trăng vàng vọt, có ngôi sao vén đám mây màu nâu ra, dịu dàng nháy mắt với cha. Tiếng châu chấu ri ri, lọt vào tai giống như bà nội cầm que lấy ráy tai lấy ráy cho cha, ngưa ngứa, đầu cổ tê tê. Một bàn người lớn trẻ nhỏ đều say, canh rắn chứa lượng rượu cao, thoa phấn màu hoa đào lên mặt mỗi người. Gió nhón chân mà đến, sợ gây tiếng ồn quấy

Cha cảm thấy rất hạnh phúc. Trước khi con chào đời, cả nhà chúng ta thường ôm bụng đói, trên bàn không có gà vịt. Bây giờ trên bàn chúng ta có rắn có hàu, mỗi người đều ăn no ngủ kỹ, con gái cả đã lấy chồng sinh con, ở ngay sát vách, hai đứa con trai dần dần khôn lớn, mọi thứ đều giống như buổi tối tươi sáng này, dễ chịu, ổn thỏa. Chính vào đêm đó, cha cảm thấy trọng trách làm cha của mình đã hoàn thành được một giai đoạn, không còn phải lo lắng các con bị đói nữa, không còn phải cố gắng sinh đẻ nữa.

Cha không để ý thấy mọi người đều say, chỉ có A Thiền tỉnh táo, không uống ngụm canh rắn nào, không nếm ngụm rượu thuốc mật rắn nào.

A Thiền không tìm thấy con.

Bà ấy nói, con chắc chắn lại đi tìm Cây Cau rồi lắng nhẵng bên cạnh, Cây Cau hứng mưa đá khắp người chi chít vết thương, khế thu hoạch xong bị hư hỏng cả, phải ngủ nghê nghỉ ngơi tử tế, vậy mà con còn đi quấy rầy người ta suốt.

Bà ấy bưng một bát canh rắn nóng hội hổi đi vào nhà họ Vương, lên tầng, cửa phòng Cây Cau để mở. Cha không nhìn thấy.

Cha không nhìn thấy gì hết.

Cha chỉ có thể dựng lại cảnh tượng hôm ấy giữa Cây Cau và con, thông qua lời kể đã nhịn cả đêm mới bộc phát

Bà ấy kể. Cây Cau nằm trên giường, hai tay gởi sau đầu, mắt nhắm lại, vẻ mặt rất kỳ lạ. Con toàn thân đỏ bừng, gối lên eo Cây Cau, hai tay nắm chặt cái ấy của Cây Cau. Cây Cau cương cứng.

Bà ấy đông cứng lại mấy giây. Đặt canh rắn lên bàn. Đi đến bên giường. Bế con lên. Con nóng rực cả người. Ngủ như chết. Nhưng hai tay cứ nắm chặt Cây Cau. Không chịu buông.

Ngón cái, ngón trỏ của bà ấy bấm vào bắp đùi con, véo, xoắn, con khẽ run người rồi mới buông Cây Cau ra. Giả vờ ngủ, bà ấy nói, Cây Cau từ đầu đến cuối giả vờ ngủ. Thảo nào biệt hiệu là Cây Cau, vô tri, trông lực lưỡng như thế, học cao như thế, đọc nhiều sách như thế, hóa ra là tên biến thái. Đồ rác rưởi. Rõ ràng biết bà ấy đi vào, bị bà ấy nhìn thấy, vậy mà vẫn tiếp tục giả vờ ngủ.

Bà ấy nói, may đấy, may mà tôi tốt bụng, tính mang canh rắn lên cho Cây Cau, tận mắt nhìn thấy, bằng không tôi chẳng biết gì ráo.

Bà ấy bế con về nhà, đi ngang qua bàn tròn canh rắn đang chơi đoán số ngón tay ồn ào, không hé một lời. Bà ấy nín nhịn, chờ con tỉnh lại. Canh rắn, rượu thuốc khiến con ngủ mê mệt mười mấy tiếng đồng hồ, trong mơ còn tè dầm nữa. Mẹ con thức trắng đêm, sáng hôm sau thấy đệm giường của con ướt, lòng bàn tay như quả lựu đạn đã giật kíp nổ, xáng vào người con.

Con đau đớn tỉnh dâu khóc to me con tiếp tuc lần theo tiếng khóc lên tầng ba, bèn kể lại chuyện đêm qua. Bà ấy lại đánh, càng lúc càng mạnh tay. Bà ấy quay sang cha, nói đến lượt cha đánh. Trong đầu cha hiện lên hình ảnh con nắm lấy Cây Cau, cha ngồi xuống bên bàn học của con, nhìn tấm bản đồ thế giới trên bàn, không thể nhúc nhích.

Sau này, rất nhiều năm sau, cô chủ nhiệm cấp hai của con đến nhà, nói con quyến rũ con trai cô ấy, yêu cầu cha mẹ sắp xếp cho con chuyển trường.

Mẹ con một mực khom lưng xin lỗi, nói chúng tôi không biết dạy con, xin lỗi cô giáo, sau này tuyệt đối sẽ không có bất cứ qua lại nào với con trai cô nữa.

Cô chủ nhiệm của con đi rồi, con nói: “Con không muốn chuyển trường.”

Mẹ con vớ lấy cái ghế, quăng về phía con.

Bà ấy nói, mày quên béng rồi, hồi còn nhỏ mày đã hại chết Cây Cau. Đồ biến thái. Vô dụng. Vô trị. Rằm tháng Bảy vịt sắp chết mà chẳng hay [19] . Sao không đi chết đi. Làm ma chúng tao không nhìn thấy, khuất mắt thì được trò vè hơn đấy.

Vừa nhắc đến Cây Cau, mắt con lập tức trũng xuống, nước mắt tuôn trào. Cô chủ nhiệm chửi con biến thái trước mặt cha mẹ, con chỉ trơ mặt bướng, mãi đến khi nghe mẹ con nhắc đến Cây Cau, bức tường trên mặt con sụp đổ trong tích tắc.

Con nhớ hết, nhớ hết tất thảy.

Nhưng rất nhiều chuyện, con hoàn toàn không biết. Con không biết rằng, cha sống thêm mấy năm đó, đều là vì người giết rắn.

Cha mẹ chưa từng ôm con. Cha mẹ đánh con.