Chương 7 Toàn thân dính đầy mùa thu Berlin
Chiếc xe sang màu đen nhập khẩu từ Đức của Thục Thanh chạy băng băng trên đường cao tốc về phía nam.
Vừa nghe em trai út đã về đến Vĩnh Tĩnh, cô liền lái xe xuống phía nam, liên tục vượt tốc độ, bị camera bắn tốc độ ghi lại mấy lần, cô hoàn toàn có thể lường trước vẻ mặt của người chồng phát thanh viên khi nhận giấy phạt. Khuôn mặt ngày ngày lên ti vi đó thể nào cũng có phấn trang điểm, nhận giấy phạt không hề cau mày, biểu cảm nhất định bình tĩnh không gợn sóng, thứ có thay đổi duy nhất là đôi mắt lạnh lùng đó, màu nhãn cầu dường như nhạt đi, xuất hiện một tầng sương mù mong mỏng, nếp nhăn xung quanh mắt hơi lan ra, không chớp mắt, con ngươi đột ngột xuất hiện núi băng cứng rắn.
Cô tiếp tục đạp ga. Đã muốn đâm vào núi băng, chi bằng đâm với tốc độ cao.
Út à, không ngờ em lại trở về.
Em trai út viết thư cho từng người chị, nói không cần thăm tù, xin họ tuyệt đối đừng đi.
Thục Thanh vẫn đi.
Nhưng Chồng cô và nhóm phỏng vấn đi Berlin thực hiện chuyên đề, cô năn nỉ xin theo, anh không chịu: “Tôi biết em muốn đi thăm tù, nhưng tôi không muốn để người khác biết cậu em vợ mình là tội phạm giết người ở Đức. Em động não suy nghĩ chút đi, mấy tay phóng viên muốn chỉ trích tôi sẽ viết thế nào. May mà em trai em viết sách đều không phải sách bán chạy, không phải là người nổi tiếng gì, lúc đó tin tức cũng chỉ có một mẩu nho nhỏ, phóng viên mới chẳng buồn truy, bằng không ấy à, truy xét tiếp chắc chắn sẽ lần tới em, cuối cùng người xúi quẩy chính là tôi đây.”
“Anh không cho em theo thì em tự đi. Anh nghĩ xem, em tự đi, hay là em đi với anh, cái nào dễ xảy ra chuyện hơn.”
Trước khi đi cô liên lạc với luật sư của em trai út, nhà tù em trai út đang thi hành án cách hai tuần sẽ có đợt thăm nom, đệ đơn xin là được. Chọn ngày xong, cô và luật sư đi thăm tù hai tiếng. Chồng cô ban đầu nói sẽ đi cùng, nhưng đến phút chót lại nuốt lời, bảo lo bị chụp được cảnh ra vào nhà tù, bèn quyết định sắp lịch phỏng vấn chính khách. Luật sư dặn nhớ mang theo hộ chiếu, nhưng ví, thẻ tín dụng, tiền mặt, chìa khóa, di động, bất cứ vật dụng thông tin liên lạc nào cũng không được mang vào nhà tù, khách đến thăm phải để lại mọi thứ trong tủ gửi đồ có khóa.
Thục Thanh ra khỏi khách sạn, tìm hồi lâu mới thấy taxi, kết quả mười lăm phút đã đến nơi. Nhà tù cách nội thành phồn hoa gần như thế khiến cô rất kinh ngạc, cô tưởng rằng nhà tù sẽ ở vùng ngoại ô không người, nhưng gần nhà tù thật ra là khu dân cư thông thường. Berlin vừa vào thu, nắng chiếu lên lá cây ngả vàng, ánh vàng rực rỡ. Gió khuấy động lá rụng vàng óng trên mặt đất kêu xào xạc. Cô y hẹn đi tới cổng phía tây mà nhà tù ghi rõ, luật sư đã chờ cô ở đó. Tên của luật sư là cái tên tiếng Đức rất phổ biến, song gương mặt sắc nét đen sạm kiểu Nam Á, tiếng Anh rất lưu loát, nhanh nhảu tự giới thiệu, nói rõ quy trình thăm tù. Luật sư nhìn thấu câu hỏi trong mắt cô, chủ động nói anh ta là trẻ mồ côi được một đôi vợ chồng người Đức nhận nuôi, đến từ Việt Nam.
Cô chỉ mang theo một chiếc túi xách đơn giản, tủ gửi đồ ở ngoài cổng nhà tù, luật sư móc từ trong túi ra đồng 1 euro, giúp cô nhét túi xách vào tủ, khóa lại. Lúc đó cô nghĩ, thật sự là không thể đem theo thứ gì, hơn nữa người còn chưa vào trong, đồ đã phải để lại bên ngoài. Cô kỳ thực đã chuẩn bị một bao lì xì đựng tiền euro, xem ra không có cơ hội đưa cho em trai út thật rồi.
Luật sư nói, mấy lần muốn tự sát, sau khi tư vấn tâm lý, tình hình đã chuyển biến tốt hơn nhiều. Cậu ấy vốn từ chối chị đến thăm, nhưng Shakespeare khiến cậu ấy đổi ý.
“Shakespeare?”
“Hãy hỏi cậu ấy.”
Luật sư bấm chuông, đi vào cổng, kiểm tra hộ chiếu, đổi hộ chiếu lấy thẻ vào thăm, nữ cảnh sát dẫn cô đến căn phòng nhỏ, soát kỹ toàn thân, ngay cả lót giày cũng lật ra, xác nhận trên người cô chỉ có hộ chiếu, không lận theo bất cứ đồ cấm nào. Qua mấy lớp cửa canh gác nghiêm ngặt, cô được dẫn tới phòng tiếp khách, chờ em trai út. Luật sư nói anh ta đợi ở ngoài cửa, nếu cần thì gọi. Phòng tiếp khách sáng sủa trắng toát, sơn trắng bàn trắng ghế trắng đèn trắng, nhiệt độ trong phòng lạnh cóng, còn lạnh hơn bên ngoài, sắc thu vàng cam ấm áp bị chặn ở bên ngoài cửa sổ.
Gầy đi rồi.
Tóc húi cua rất ngắn, hai má hóp vào, da nhợt nhạt khô ráp, trán tróc vảy.
Thục Thanh vừa nhìn thấy em trai út liền quay đầu muốn tìm túi xách, mới nhớ ra toàn bộ đồ đạc đều ở trong tủ gửi đồ bên ngoài. Trong túi xách của cô có lọ kem dưỡng da mặt loại mang theo bên người, da em trai út khô quá, tróc vảy cả rồi.
Cô lấy ngón tay khẽ phủi rơi vảy trên mặt em trai em: “Sao cả môi cũng khô thế này, chị sẽ gửi ngay một hộp son dưỡng môi cho em. Chị biết em thích nhãn hiệu nào, chính là loại lúc trước em giới thiệu cho chị dùng đó, chị đến giờ vẫn đang dùng, trong túi xách chị có, nhưng họ không cho chị mang vào thứ gì cả.”
Em trai út không nói, mím môi Hai chị em nhìn nhau im lặng, không khí trong phòng tiếp khách rất khô, lời nói của Thục Thanh va phải vách tường màu trắng, hình thành tiếng vang vọng thong thả, cả không gian kêu u u. Chờ cho từ ngữ Thục Thanh thốt ra và vảy trắng trên mặt mình đều chầm chậm rơi xuống nền nhà, em trai út mới khẽ mỉm cười lên tiếng: “Bấy lâu không gặp em, vừa mở miệng đã nói son dưỡng môi rồi, chị thật là.”
Thục Thanh cũng cười. Lần trước gặp em trai út là sau khi cha qua đời, em trai út vội về Đài Loan chịu tang, mẹ đuổi em ấy đi.
“Người Đức bọn em cũng rách việc thật, thứ gì cũng không được mang theo, chị vốn còn tưởng tượng sẽ mang một nồi lẩu cay vào cho em chứ.”
“A, lẩu cay. Thật tình lâu lắm rồi chưa được ăn lẩu cay.”
“Không sao, chị đã hỏi luật sư rồi, thời gian còn lại không nhiều, em sẽ ra nhanh thôi. Chị dẫn em đi ăn, chị ba mời.”
“Anh rể chờ ở bên ngoài à?”
“Anh ấy…. anh ấy hôm nay đi phỏng vấn với đồng nghiệp. Anh ấy không đến mới tốt đấy. Hôm nay chị tự mình ra khỏi khách sạn, muốn tìm taxi, kết quả trên phố chẳng bói đâu ra taxi, hay là chị xui xẻo nhỉ? Dù sao thì chị cứ đi mãi, đi lung tung, vốn nghĩ rằng với cá tính của chị, lạc đường chắc chắn sẽ rất căng thẳng, nhưng không biết vì sao, giống như mấy tập tản văn về Berlin em viết trước kia ấy, chị tự đi lung ta lung tung, đột nhiên cảm thấy rất nhẹ nhõm.”
Lúc đó cô cảm thấy mình có thể đi tiếp thế này mãi, không về khách sạn nữa, không về căn hộ bên hồ ở Đài Bắc đó nữa.
“Vào đây không căng thẳng chứ?”
“Căng thẳng cái quái gì, người bị giam là em mà, đâu phải chị.”
Em trai út cười, vươn vai. Nước bọt khiến sự ngăn cách vắt ngang giữa hai người ẩm ướt một chút, bờ vai Thục Thanh thả lỏng một chút.
Em trai út nói mình ổn, uống thuốc theo toa bác sĩ, gần đây thèm ăn hơn, đồ ăn nhà tù khó nuốt cũng thấy ngon miệng. Vẫn không muốn vận động lắm, chỉ muốn ở trong phòng giam. Ở đây mỗi người một phòng, không cần chung đụng với người khác, em ấy có rất nhiều thời gian để đọc sách, viết lách, ngủ, suy nghĩ. Em ấy nói trong tù có thư viện, có thể mượn sách, đương nhiên đều là sách tiếng Đức, nhưng em ấy rất cố gắng học tiếng Đức, hiện giờ trò chuyện với bác sĩ tâm lý có thể diễn đạt hoàn toàn bằng tiếng Đức rồi. Sách tiếng Đức thì từ từ đọc, dù sao cũng có khối thời gian. Bên ngoài, kỳ lạ thay, cứ lười học tiếng Đức, rõ ràng sống ở Đức mà, sao không chịu học.
“Em đang tập kịch đấy. Hamlet của Shakespeare.” Người của nhà hát Berlin hợp tác với nhà tù, chọn tù nhân làm diễn viên, dựng vở Hamlet trong tù, mở cửa công diễn với bên ngoài. Khi chính thức biểu diễn, khán giả có thể vào nhà tù xem kịch.
“Em diễn ai? Ma hả?”
“Bậy nào, ma người khác diễn. Đạo diễn cho năm diễn viên diễn Hamlet, em là một trong số đó. Hằng ngày em đều học thuộc lòng độc thoại của Shakespeare bằng tiếng Đức, chết mất thôi, siêu khó. Chị ba, em kể chị nghe nhé, đi tập kịch em mới biết, em chẳng là cái đinh gì đâu. Người giả gái đóng Ophelia từng giết ba người, một người diễn Hamlet khác từng giết năm người. Em mới một người thôi.”
“Em đâu phải cố ý...”
Em trai út dời ánh mắt lên trần nhà màu trắng. Thục Thanh chưa từng thấy đôi mắt bi thương đến vậy. Trong đôi mắt đó có biển, em trai út phải hao hết sức lực toàn thân mới có thể ngăn biển trào ra khỏi vành mắt.
“Bao giờ công diễn buổi đầu tiên? Chị sang. Chị dẫn cả nhà chị hai sang. Tiền vé máy bay của các chị ấy chị trả.”
“Đừng. Em phải diễn rất nhiều rất nhiều đoạn độc thoại, tiếng Đức ấy. Em mà thấy các chị ở ghế khán giả chắc chắn sẽ không nén nổi khóc òa lên. Như vậy bảo diễn làm sao. Em còn phải nhảy một điệu, hát một bài nữa. Các chị không được đến.”
“Ngốc ạ, bọn chỉ có thể len lén ngồi ở hàng ghế sau cùng, đội mũ đeo mặt nạ, em sẽ không biết bọn chị là ai đâu.”
“Mọi người ổn cả chứ?”
Đến lượt cô hướng mắt lên trần nhà.
Phải thành thực chăng? Năm chị em gái nhà họ Trần vốn là những đứa con không được mong đợi, cả đời này, có cơ hội “ổn” sao?
Em trai út nói, trong thư viện nhà tù có một quả địa cầu, nhưng trên đó lại không có Đài Loan. Lúc vào đây, chị có thấy ngoài cửa sổ phòng giam toàn là rác không? Bởi vì tất cả phạm nhân đều vứt rác thẳng ra ngoài cửa sổ, họ một ngày phải quét ba lần mà không sao quét hết được. Có lần em trai út nhìn ra ngoài, phát hiện có một tập bản đồ, em ấy hét lên với người lao công, cuốn sách đó đừng vứt đi, cho tôi được không? Nhưng người lao công không đếm xỉa đến em ấy, vẫn quẳng tập bản đồ vào thùng rác. Em ấy chỉ tò mò, trong tập bản đồ đó có Đài Loan không? Nếu có Đài Loan thì có tìm thấy Vĩnh Tĩnh không?
Lúc tạm biệt, Thục Thanh nói: “Chị sẽ dặn luật sư, hễ có tin tức gì đều phải thông báo cho chị. Hôm em ra, chị dẫn theo chị cả và chị hai, đón em ở ngoài. Sau đó, chúng ta đi chơi. Chị cả, chị hai đều chưa sang châu Âu bao giờ, chúng ta đi Chị sẽ tìm xem Berlin ở đâu có lẩu cay, ra cái dẫn em đi ăn ngay, cho em chết vì cay luôn.”
Thục Thanh muốn ôm em trai út, nhưng chỉ giơ tay vuốt ve mặt em. Rõ ràng là cậu em út yêu quý được cô ôm chặt hồi nhỏ, mà sao lúc này lại hoàn toàn không thể mở rộng vòng tay. Có lẽ cô sợ nếu ôm nhau rồi, có thứ cố sức giữ gìn nào đó sẽ bị dồn ép giữa họ, vỡ nát tan tành.
Luật sư dang tay ôm siết em trai út, còn thơm lên má. Ra khỏi nhà tù, luật sư nói anh ta lái xe đến, có thể chở cô một chặng. Cô lắc đầu, cô muốn đi dạo. Luật sư dang tay ra, cô lắc đầu, người lùi lại một bước, No no no, thank you, goodbye.
Cô nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian còn sớm, chồng cô mấy hôm nay phải đến tối mới về khách sạn. Nửa ngày này chỉ thuộc về bản thân cô.
Cô ngẫu hứng đi bộ một đoạn, thấy công viên bèn quyết định vào ngồi nghỉ chân. Một người cha ngồi trên ghế dài trong công viên đọc sách, hai đứa con lăn lộn giữa đống lá rụng, chơi đánh đu, tiếng cười lanh lảnh như đàn gõ.
Mấy năm mới cưới, cô đã phá thai hai lần, đều là chồng đi cùng cô.
Chồng cô nói: “Khóc lóc cái gì? Trước khi cưới đã nói chúng ta chỉ cần hai người vui vẻ là được rồi. Em nhìn nhà em xem, đẻ cả bầy, kết quả thì sao?”
Chồng cô là bạn học cùng lớp thời đại học của Cây Cau, qua lại thân thiết với nhà họ Vương. Sau khi Cây Cau qua đời mấy năm anh nhiều lần đến Vĩnh Tinh thăm hỏi, ở ngay nhà họ Vương sát vách. Anh nói mình đang viết một cuốn truyện ký về Cây Cau. Lúc đó nhà họ Vương đã xây nhà xưởng rất lớn ở Trung Quốc, cha đầu tư khá nhiều vốn. Con trai cả nhà họ Vương nói muốn cưới em năm, phải xây một ngôi biệt thự sang trọng ở vùng đất nhỏ cho em năm. Chồng cô dẫn mấy người bạn làm xây dựng từ Đài Bắc tới, vẽ ra bản thiết kế Bạch Cung. Cuốn truyện ký về Cây Cau đó bán chạy, chồng cô trở thành tác giả ăn khách, lời mời bắt đầu tìm đến tận cửa.
Sau khi kết hôn rất nhiều năm, chồng có lần nói với cô: “Hồi đó tôi thật ra là ưng ý em năm của em, khuôn mặt đó, thân hình đó quá hút hồn, ai thấy mà chẳng ham. Nhưng đã bị cậu cả nhà họ Vương chấm trúng rồi, tôi ngẫm lại, em cũng không tệ, học vấn ngang tôi, tuổi xêm xêm, nhan sắc cũng khá, cải tạo một chút là được. Quả nhiên lúc đó tôi đã đúng, em năm của em ấy mà, cá tính mạnh mẽ như thế, dọa chết người ta. Chọn em là đúng rồi, làm bà phát thanh viên, perfect.”
Cô rời công viên, dùng điện thoại gọi xe. Ở cột điểm đến, cô nhập vào địa chỉ chung cư ở Berlin của em trai út và T lúc trước. Sau khi xuống xe, cô đứng trước chuông cổng chung cư, đọc nhiều cái tên của chủ hộ trên đó. Trước kia em trai út ở căn hộ nào? Tầng nào nhỉ? Cô ngồi trên bậc thềm trước chung cư, lấy son dưỡng môi từ túi xách ra, thoa tới thoa lui lên môi, bỗng nhiên cô ngửi thấy mùi thơm ngòn ngọt. A, em trai út từng nói gần đây có một nhà máy kẹo. Cô nhắm mắt hít sâu, mật ong, là hương vị mật ong cô thích nhất. Cô tưởng tượng có người đang cầm mật ong tưới lên đầu cô, khắp người đều là mật ong dinh dính, đi lăn lộn trong đống lá rụng, toàn thân dính đầy mùa thu Berlin. Cô theo mùi tìm kiếm nhà máy kẹo nọ, quanh đi quẩn lại ở đường phố lân cận, nhưng không tìm thấy. Mãi đến khi chồng gọi điện đến: “Tôi về tới khách sạn rồi mà em vẫn chưa về, em muốn chết à. Hay là em ở trong tù vui quá, không muốn ra nữa?”
Đó quả là một ngày đẹp đẽ. Sau khi về Đài Loan, mỗi lần chồng đánh cô, cô liền ép mình nhớ lại cái hôm ở Berlin đó. Giẫm lên lá rụng, ngửi mùi mật ong, tìm kẹo. Một mình mình, chẳng ai biết cô, không sợ lạc đường, không muốn về nhà.
Xe cô chạy vào Vĩnh Tĩnh, bao năm rồi không về, trên đường đã có thêm siêu thị lớn nhượng quyền, cửa hàng tiện lợi và mấy tòa nhà mới. Bạch Cung đột nhiên đập vào tầm mắt. Bạch Cung ban đêm vẫn lấp lánh trắng tinh, diện tích còn lớn hơn trong ký ức. Cô dụi mắt, cô thật sự không nhớ, Bạch Cung bề thế ngần này sao? Hay là ký ức cô cố tình thu nhỏ Bạch Cung?
Cô dừng xe trước Bạch Cung, tắt máy xuống xe. Trong không khí có mùi thơm của thức ăn làm bằng bột mì, mùi tương vừng, hương hồ tiêu. Cô đói ngấu, gần đây tích cực giảm cân, hôm nay hầu như chưa ăn gì. Chắc hẳn là mùi thơm tỏa ra từ tiệm “Mì Ngoại Tỉnh” đó? Ông chủ đến từ Tứ Xuyên còn buôn bán sao? Trước kia cô thích nhất là mì xúp ông chủ Tứ Xuyên nấu, thêm ớt đặc chế, ăn xong lưỡi bốc lửa, sau đầu cả ngày đều có cảm giác cay cay.
Cô hướng về Bạch Cung hét to: “Trần Tố Khiết! Em ra đây cho chị! Cả chị cũng về rồi, em ra đây!”
Một chiếc xe đua Porsche màu trắng trờ đến bên cạnh cô. Con trai trưởng nhà họ Vương từ ghế lái bước ra, đi về phía cô, nói: “Vừa rồi suốt dọc đường tôi cứ nghĩ, chiếc xe đằng trước trông quen lắm, rất giống xe của ông anh cột chèo phát thanh viên, quả nhiên không sai. Chào chị ba, tôi cũng vừa từ Đài Bắc về. Rằm tháng Bảy, về nhà cúng hả? Ông anh phát thanh viên đâu? Có muốn vào ngồi chơi không?”