Chương 8 Thức cột Ionic[20]
Tô Khiết hình như nghe thấy có người gọi tên cô.
Không thể nào. Cửa sổ đóng chặt, rèm cửa dày bịch, chẳng âm thanh nào lọt vào được.
Là em trai út ư? Chị cả nói em ấy về rồi.
Cô đã mấy ngày không tắm, người ngợm chắc rất hôi hám, em trai út về rồi, tắm trước cái đã, rồi hẵng quyết định có nên ra ngoài không?
Ra ngoài?
Sau đám tang của em năm, cô không ra ngoài thêm lần nào nữa.
Cô vốn tưởng rằng mình là người thắng cuộc, cô dâu là cô, không phải em năm. Đám cưới đó, cô là vai chính. Nhưng em năm quá đáo để, đã dùng đám tang của mình khiến cả Vĩnh Tĩnh quên mất đám cưới linh đình ấy.
Bạch Cung hoàn thành vào mùa hè, cả tòa nhà ngoài tuyền trắng, thức cột Hy Lạp, trán tường, mái trang trí Baroque, mặt tường dùng sơn vàng tô điểm. Bệ tường bao trắng tinh, bên trên là hàng rào chạm trổ hoa cúc vàng uốn quanh. Cổng toàn bộ màu vàng kim, dưới nắng sớm chiếu rọi, tỏa ra ánh sáng chói mắt. Vườn hoa mô phỏng cung điện Versailles, đài phun nước Apollo, sông đào nhân tạo hình chữ thập, trong sông đào nuôi cá koi béo núc. Tố Khiết nhớ, hôm đám cưới, chồng cô nhắc đi nhắc lại với khách đến thăm, thức cột Ionic, thức cột Ionic, thức cột Ionic, nói rất nhiều lần, biến thành thức cột O-nic-i, thức cột I-i-i, mà sao cũng được, cột là cột, vật liệu xây dựng này nhập khẩu từ châu Âu, lần đầu xuất hiện ở Đài Loan đấy.
Sân sau Bạch Cung có một sở thú nhỏ, trong lồng đầy nhóc chim nhiệt đới hót lảnh lót. Còn có một ao nước, bên trong có một con hà mã to. Miệng hà mã há hoác, giống như đang ngáp. Con hà mã này thường tông vào hàng rào bảo vệ, gây ra tiếng va đập ầm ầm.
Hôm đám cưới, Bạch Cung lần đầu tiên mở cửa với bên ngoài, cư dân vùng đất nhỏ đâu đã từng thấy kiến trúc kiểu Âu hùng vĩ như vậy, ùa vào Bạch Cung. Đầu bếp tiệc cơ động nổi tiếng nhất miền Trung đảo thời đó đích thân đứng bếp, vườn hoa Bạch Cung bày năm trăm bàn, kết quả ngồi kín hết, vào giờ chót liên tục thêm bàn, vườn hoa quả thực không chứa nổi nữa, phải kê bàn sang ruộng bên cạnh. Bao lì xì nhiều kinh khủng, dùng bao gạo cỡ lớn đựng tiền mặt, đầy ắp mười bao tiền mừng của khách. Đại hỷ của con trai trưởng nhà họ Vương, các quan chức, xã hội đen, ngôi sao đều đến chúc mừng, vùng đất nhỏ chưa bao giờ xuất hiện nhiều xe sang màu đen của Đức như thế, kẹt xe cứng ngắc. Nơi đây chưa khi nào bị tắc đường, đột nhiên mỗi đường lớn ngõ nhỏ đều ken đặc xe nhập khẩu, dân bản xứ lần đầu chứng kiến cảnh tượng ách tắc thế này.
Con trai trưởng nhà họ Vương xuất phát từ Bạch Cung, huy động đội xe gồm mười chiếc của Đức đen loáng mới toanh, đến nhà họ Trần rước dâu. Con trai trưởng nhà họ Vương và Tố Khiết quỳ xuống, cúi lạy cha mẹ Tố Khiết. Chị cả, chị hai, chị ba, hai em trai của Tố Khiết đều có mặt, chỉ mỗi em năm vắng mặt Lúc quỳ lạy, cô dâu Tố Khiết nói lời cảm ơn với bố mẹ, dập đầu. Nghi thức kết thúc, Tố Khiết ngỡ rằng mình sẽ khóc, nhưng mắt cô ráo hoảnh, khóe miệng không kìm được nhếch lên. Cô đã thắng, em năm thua rồi, sau này nữ chủ nhân của Bạch Cung là cô.
Con gà dẫn đường là gà trống được chọn lựa kỹ càng, màu lông kiêu hãnh, mào thẳng tắp. Dây pháo đặt làm riêng, kéo dài cả cây số, do con trai trưởng nhà họ Vương phụ trách châm lửa, bắt đầu nổ từ Bạch Cung, ngang qua Thành Cước Ma, sạp gà rán, miếu Thiên Hậu, ruộng cúc, hồ bơi, dường như không có điểm cuối, có thể nổ một mạch đến sông Trạc Thủy, đến eo biển Đài Loan. Cô dâu lên xe hoa, chiếc quạt gấp ném ra khi rời nhà mẹ đẻ được đặt làm ở Tây Ban Nha, may thủ công, thêu ren, rơi trước cửa nhà họ Trần, mặt quạt xòe ra, cả nhà họ Trần đều nghe thấy tiếng nhạc Flamenco. Váy cưới của cô dâu là tác phẩm của nhà thiết kế Mỹ, lại mời thợ may Nhật đính một trăm hạt ngọc trai ở ngực, đuôi váy dài tận ba mét. Tuy vùng này trồng hoa, nhưng chú rể khăng khăng muốn hoa trong hôn lễ phải nhập khẩu từ châu Âu, hoa kết bó hoa cưới đến từ Hà Lan, là những bông tulip trang nhã. Phù dâu nhí bưng khay trà lưu ly nhập khẩu từ Ý, trên khay đựng táo Fuji nhập khẩu từ Nhật. Cô dâu vào Bạch Cung, bếp lò bước qua được đặt nung ở Thủy Lý Nam Đầu, miếng ngói giẫm lên đến từ Tuscany xa, gạch nước Ý. Trong phòng tân hôn có bồn tắm mát xa, gạch men xuất xứ Bồ Đào Nha, cửa sổ khép kín nhập khẩu từ Đức, giường là giường nước của Pháp, chú rể nói: “Nước trong giường không phải nước máy ở chỗ chúng ta, mà là nước tuyết núi Alps Thụy Sĩ.”
Cổng Bạch Cung mở rộng, để mọi người thấy được trang hoàng lộng lẫy bên trong. Đèn chùm pha lê vận chuyển đường không từ Paris sang, từ trần nhà rủ xuống đến sàn nhà, tỏa ra ánh sáng bảy màu. Đồ dùng trong nhà bằng gỗ cối đỏ phối với xô pha cao cấp của Ý, thảm trải sàn của Trung Đông. Chiếc đàn dương cầm cánh hiệu Steinway màu đen bày giữa phòng khách, có người đang diễn tấu Schubert. Nghệ sĩ dương cầm mặc bộ com lê da trăn, ngẩng đầu lên, mọi người mới nhận ra đó là người giết rắn mở tiệm cho thuê băng video.
Giờ lành khai tiệc, mời rượu. Vang đỏ Pháp, vang trắng California Mỹ, Mao Đài Trung Quốc. Chú rể cô dâu đều thay trang phục mời rượu, chú rể là com lê gấm màu đỏ, cô dâu là đầm kim sa trễ ngực màu đỏ. Mọi người đều nghe nói tuần sau họ sẽ đi Paris hưởng tuần trăng mật.
Nhà họ Vương tiến quân vào Trung Quốc thành công, bán bánh quy, chỉ mới mấy năm ngắn ngủi đã về quê xây tòa Bạch Cung lạ thường này. Con trai trưởng nhà họ Vương cầm micro hô: “Sau này nhà họ Vương chúng tôi sẽ đi kiếm nhiều nhân dân tệ hơn, đền đáp quê nhà, về đây xây một tòa nhà cao nhất thế giới, mọi người nói có được không nào!”
Tiếng hoan hô nhấn chìm Vĩnh Tĩnh, ca koi trong sông đào hình chữ thập ở vườn hoa Bạch Cung nhảy lên mặt nước, sâm banh Pháp nổ giòn.
Chẳng ai để ý thấy bàn nhà họ Trần yên lặng.
Tiệc rượu đến giữa chừng, trên sông đào hình chữ thập nổi lềnh bềnh vô số cốc nhựa và chai rượu, nhiều bà con lấy túi bóng ra đựng thức ăn trên bàn, trong túi xách nhét đầy vang đỏ Pháp.
Em năm đã xuất hiện. Em mặc đầm ren trắng, cười chúm chím đi vào Bạch Cung, tìm đến bàn nhà họ Trần, ngồi xuống cạnh em trai út. Thức ăn trên bàn này hầu như đều chưa được động đũa. Em năm ngồi xuống nói: “Út à, em ham ăn lắm mà, sao trong bát trống trơn thế kia? Sao món nào món nấy còn đầy vun vậy?”
A Thiền đứng dậy, định lôi em năm đi. Em năm giằng thoát khỏi tay mẹ, về chỗ ngồi, cầm đũa lên bắt đầu ăn ngấu nghiến. Trên sân khấu con trai trưởng nhà họ Vương phát biểu, ca sĩ hát, vũ đoàn múa, em năm vỗ tay theo.
“Các người lo gì chứ? Tôi không sao mà.” Tố Khiết từ xa nhìn thấy em năm ngồi cùng người nhà, vừa cười vừa ăn thịt húp canh, tay bèn túm lấy váy siết mạnh. “Cô dâu mời rượu nhé!” Có người đưa rượu vang đỏ cho cô, cô buông tay, trong lòng bàn tay toàn là mảnh kim sa màu đỏ. Những mảnh kim sa đỏ bị cô rứt xuống, giống như máu, tỏa sáng dưới ánh nắng.
Trời chưa tối, thầy phong thủy nhắc nhà họ Vương, giờ lành đã đến, nên đốt pháo hoa thôi. Ánh nắng vẫn rực rỡ, đầu bếp chuẩn bị lên món ngọt. Pháo hoa nổ bung trên bầu trời trắng lóa, chẳng có màu sắc gì, mái Bạch Cung có thêm vô vàn khói bụi xam xám. Nhiều pháo hoa đặt trên cây gần đó được châm lửa, nổ bắn lên bầu trời, làm bầy dơi còn đang say ngủ trên cây choàng tỉnh. Gió nổi lên, khói bụi bay về phía bàn tiệc, chè trôi nước nhuốm mùi thuốc pháo. Khói bụi càng tích tụ càng dày, trông giống như thác nước trên không lờ lững chảy. Lũ dơi vượt qua khói bụi, bay tứ tán. Pháo hoa nổ mười phút, nổ xong, dơi không thấy đâu nữa, em năm cũng chẳng thấy đâu nữa.
Bồn tắm mát xa và giường nước trong phòng tân hôn, đèn chùm trong phòng khách, pháo hoa, đó đều là những thứ em năm yêu cầu.
Trải qua ngần ấy năm, bồn tắm mát xa đã hỏng từ lâu. Giường nước rất nhiều năm trước bị cô dùng kéo cắt rách, nước tuyết núi Alps chảy ra khỏi phòng, chảy xuống cầu thang Bạch Cung, chảy vào thảm trải sàn Ba Tư Trung Đông.
Tố Khiết xả đầy nước nóng bỏng trong bồn tắm, không cởi quần áo, nằm luôn vào bồn. Tắm một cái, em trai út về rồi.
Cô vẫn không bật đèn.
Hễ bật đèn, cô nhất định sẽ nhìn chằm chằm đôi tay mình. Nhìn kỹ, mảnh kim sa màu đỏ đính trên váy bị cô rứt xuống trong đám cưới năm xưa nong rộng chỉ tay, từ lòng bàn tay chậm rãi hiện lên.