← Quay lại trang sách

Chương 9 Đi tìm nhiều găng tay cô đơn hơn

Thuyền Con vào bếp, đặt nồi chân giò lên bếp lò hâm nóng, tiếp theo nấu miến tuyến. Miến tuyến chẳng mấy chốc đã chín, vớt lên cho vào nước đá. Múc thịt chân giò và canh vào bát, rồi bỏ thêm miến tuyến ướp lạnh, bưng đến trước mặt Trần Thiên Hoành.

Thục Mỹ, Thiên Hoành, Thuyền Con mỗi người một bát miến tuyến thịt chân giò, thịt chân giò màu nâu sáng, nước canh đặc sánh. Tuy đang giờ cơm tối nhưng Thiên Hoành không muốn ăn, trời nóng quá, nhiệt độ trong phòng đào giếng múc nước trên lưng gã. Gã ép mình ăn vài miếng, miến tuyến trơn, thịt chân giò béo, rất ngon, nhưng mấy miếng miến tuyến nóng vào họng liền biến thành than củi cháy đỏ. Sự im lặng nhanh chóng phình lên giữa ba người, mỗi người đều cảm thấy muốn nói gì đó, hoặc phải nói gì đó, song lại chẳng có lời nào để nói. Sự im lặng và nhiệt độ cao hè nhau bóp họng, cả ba đều ngạt thở. Thục Mỹ và Thuyền Con hút miến tuyến rột rột, Thiên Hoành cầm đũa gõ bát sứ, cố gắng phát ra một chút âm thanh, ngăn sự im lặng tiếp thế này. Ăn nhiều vào. Lát nữa chị cả đi mổ gà, hầm canh gà cho em. Em mới ăn có một hai miếng. Hay là uống chút canh đi. Người vừa ra tù phải ăn miến tuyến chân giò mà. Nhưng chị cũng không biết vì sao phải ăn miến tuyến. Chị hai lát nữa sẽ về tới. Chị ba chắc cũng sắp tới rồi. Em còn nhớ không? Hồi nhỏ các chị cho em uống sữa. Ôi chao, ngốc quá, em làm sao nhớ được chứ. Nhưng chị nhớ. Mẹ bảo mẹ phải chuyên tâm chăm sóc con trai trưởng, nên giao em cho bọn chị trông. Sau đó mẹ mắng bọn chị, nói em bị đám vịt trời bọn chị dạy hư, mới không ra dáng đàn ông.

Thiên Hoành cúi đầu nhìn khe nứt to trên sàn nhà đá mài, những khe nứt này dường như có sức sống, mở rộng trong tầm mắt, sau đó thu hẹp lại. Sơn trắng trên tường bị tróc, trông như tranh trừu tượng lập thể. Trên bàn chất đống đồ cúng rằm tháng Bảy, trong đó có những mấy gói bánh quy Vương Gia, gã cau mày, sao chị cả lại mua bánh quy này để cúng cô hồn chứ

Bên máy may của chị cả Thục Mỹ chất đống găng tay đủ màu. Thiên Hoành cầm găng tay lên, chiếc tay trái màu đỏ, chiếc tay phải màu đen, kích cỡ so le, cọc cạch, đường may trên vải chưa hoàn thành. Chị cả cuối cùng cũng nghĩ ra lời để nói: “Lô này sẽ xuất khẩu sang châu Âu đấy, nói không chừng cũng bán cả sang Đức.”

Găng tay cọc cạch, cậu còn nhớ không T?

Gã và T bắt tàu điện ngầm kiếm găng tay lẻ đôi.

Mùa xuân Berlin thoắt ấm thoắt lạnh, T một tay dắt chó mực, một tay dắt gã, nói phải đi tìm Handschuh. Gã tra tự điển, Hand, tay, Schuh, giày, giày tay, giày mang trên tay, tức là găng tay. Họ bắt tàu điện ngầm, đi vu vơ, tùy ý lên xuống tàu, chuyển tàu. Đôi mắt T tìm kiếm trong toa tàu, sàn nhà ga, thấy găng tay liền vui mừng hớn hở, vội vã lượm lên. Nhiều găng tay lẻ đôi bị người ta giẫm đạp, trông nhếch nhác tả tơi, T cẩn thận nhặt lấy, quý như vàng. Gã tìm giúp, mới phát hiện muốn tìm găng tay lẻ đổi thật ra không khó. Cả một ngày, họ chạy khắp Berlin, ba lô đựng đầy găng tay đủ loại, chất liệu, kiểu dáng, màu sắc muôn hình muôn vẻ.

Nhặt những chiếc găng tay người ta đánh rơi này làm gì?

Ngôn ngữ mất hiệu lực, vốn từ tiếng Anh của T có hạn, tiếng Đức của gã quá kém, dựa vào tự điển trên tay chẳng tác dụng gì, một tràng dài lời nói nếu chỉ hiểu được vài từ đơn nào đó thì giống như chỉ có thể lựa ra đậu Hà Lan trong canh rau củ thập cẩm, rồi từ đậu Hà Lan phỏng đoán mùi vị của cả bát canh. T nói thao thao, hoa chân múa tay, thấy gã tỏ vẻ nghi hoặc thì cười to, sau đó hôn gã. Xưa nay chưa có ai hôn gã trong thế giới bên ngoài, dưới cây hoa anh đào Nhật Bản vừa nở rộ, dưới cây dẻ mới trổ lá non, trên ghế tàu điện ngầm, trên bãi cỏ công viên.

Họ bắt phà, băng qua Wannsee, đến thị trấn nhỏ AltKladow mộc mạc ven bờ hồ. Gã ngồi bên hồ viết bưu thiếp cho chị ba: “Em ở Wannsee Berlin, mặt hồ rộng mênh mông, như biển vậy.” Lần trước gã tới Nội Hồ Đài Bắc thăm chị ba, ngồi bên cửa sổ nhìn ra hồ uống cà phê, tán gẫu, ngắm thủy điểu màu trắng ở công viên Đại Hồ chao liệng, toa tàu điện màu bạc phát sáng lướt qua rìa hồ. Anh rể ba đột nhiên trở về, thấy gã, đôi mắt mang hình viên đạn, khác hẳn dáng vẻ trên ti vi. Gã vội vàng cáo từ, ánh mắt chị ba buồn bã, cô đơn tuyệt vọng. Gã từng thấy ánh mắt như vậy, Cây Cau leo ra khỏi tháp nước, Thuyền Con nói tạm biệt gã, chị năm ngẩng đầu ngắm pháo hoa trong đám cưới chị tư, đều có ánh mắt giống nhau.

Đầu xuân, vạn vật thức tỉnh, không khí trong trẻo, bạn tình mới mẻ. T dẫn gã đi vào một vạt rừng, nói muốn tìm Bärlauch, hành gấu. Gấu ư?

Trên mảnh đất rừng này, từ giữa lá khô ló ra nhiều chiếc lá xanh mơn mởn. Chó mực tìm chỗ râm mát êm ái, đánh một giấc say sưa. T ngắt lá xanh trên mặt đất, và trong tay, đưa đầu ngón tay lại gần mũi gã, có mùi rau hẹ thoang thoảng. A, đây chính là hành gấu à, lá dài, phiến rộng, sắc xanh tươi. T lấy túi vải ra, bắt đầu hái hành gấu mọc hoang. Ánh nắng lọt xuống qua tán lá, trong rừng bảng lảng một lớp sương mù mỏng, chim hót ong kêu, khiến gã nhớ tới vườn khế hồi nhỏ. Chợt thấy buồn ngủ, nền rừng mềm mại giống như nam châm, kéo người gã xuống mặt đất. Gã nằm xuống nền rừng, nhắm mắt, nhanh chóng đi vào giấc mộng. Đến khi thân thể T đè lên, ý thức gã đã tỉnh nhưng thể xác vẫn dính chặt trong mơ, không chịu trở về hiện thực. Miệng T nhai lá hành gấu, hôn gã. T đưa mùi hành gấu vào răng lưỡi gã, trong miệng gã mọc ra một vạt rừng.

T theo gã về căn hộ chung cư nhỏ, trước tiên làm nóng nguyên miếng bơ, thêm tỏi và hành gấu băm nhỏ xào sơ, tiếp theo trút bơ vào đồ chứa, đặt ra ngoài cửa sổ cho nguội đi đông lại. Rửa hành gấu, bỏ vào khăn vải thắt nút kiểu gì cũng được, tay vung khăn vải giữa không trung, lực ly tâm làm mất lượng nước trong hành gấu. Bỏ hành gấu vào máy xay, thêm tỏi, dầu ô liu, hạt thông rang, muối, tiêu, nghiền đều là có xốt pesto hành gấu tươi. Đựng xốt pesto vào lọ thủy tinh, có thể phết bánh mì, nêm mì, làm xốt salad. Cái lạnh mùa xuân khiến bc để ngoài cửa sổ chẳng mấy chốc đã đông cứng, T lấy bánh mì đen ra, đầu tiên phết bơ đã thêm tỏi và hành gấu lên bánh mì, kẹp phô mai lát, tiếp theo phết xốt pesto vừa làm xong, rồi thêm mấy lá hành gấu nguyên vẹn tươi rói. cuối cùng kẹp giăm bông.

Gã đón lấy sandwich T làm, cắn một miếng, nước mắt trào ra. Sao lại có bánh mì ngon thế này? Hành gấu vì sao có ma lực đánh thức các cơ quan trọng người? Mới một miếng, miệng đã có mùa xuân, trong thực quản trăm hoa đua nở, da dày bừng nắng ấm, cả người lập tức trở lại vạt rừng không ven hồ đó. Người xa lạ đối diện là ai? Bao nhiêu tuổi? Đến từ đâu? Ngụ ở đâu? Vì sao ngày nào cũng ở lại nhà mình? Nhà cậu ấy đâu? Vì sao cậu ấy muốn nấu bữa tối cho mình ăn? Vì sao cậu ấy kéo cello cho mình nghe?

Mấy ngày sau, T nói muốn dắt gã đến lễ khai mạc phòng trưng bày nghệ thuật. Gã sợ đám đông, gã sợ người lạ, gã sợ xã giao, nên lắc đầu từ chối. Gã dùng hết các loại từ vựng, cố gắng giải thích, gã càng nói, T càng khó hiểu ra mặt. T la hét, đánh đổ cốc nước, thủy tinh vỡ vụn trên mang theo nền nhà. T mặc vào tất cả quần áo màu đen, chó mực và cây cello đen, bỏ đi.

Gã trở về với cuộc sống một mình nấu bữa tối nhạt thếch, lặng lẽ viết lách, từ nhỏ gã đã bị ép học cách tạm biệt, T chẳng qua chỉ là một người xa lạ, dù sao chẳng bao lâu nữa gã sẽ rời Berlin về Đài Bắc, không cần dây dưa quá nhiều.

Đêm khuya, chuông điện reo, gã đã ngủ say, chẳng buồn quan tâm. Chuông điện reo dai dẳng, cuối cùng buộc gã rời giường. Đầu kia máy bộ đàm, chó sủa gâu gâu.

T để con chó ở lại căn hộ của gã, kéo gã ra ngoài. T nói, đêm nay, chỉ anh, và tôi. Không có ai cả.

Đêm trăng, sao thưa. Suốt dọc đường họ không nói chuyện, đôi bên giữ khoảng cách một mét, đi qua nhiều phố nhỏ tối tăm. Đi lâu thật lâu, đi vào một con phố đầy cây hoa anh đào Nhật Bản, hoa anh đào nở rộ, trên đường cánh hoa màu hồng phấn, trong khong khi có mui hương thoang thoảng. Mùi hương đó rất nhạt, trên đường phố Berlin lúc đêm khuya thanh vắng, hít sâu mới loáng thoáng ngửi được. Áo khoác đen của T dính cánh hoa hồng phấn. T giơ tay ra.

Hai người dắt tay nhau đến một phòng trưng bày nghệ thuật, T lấy chìa khóa mở cửa, bật đèn, kéo ghế, tắt đèn, mời gã ngồi xuống.

Chính giữa phòng trưng bày có đồi cát nhỏ, trần nhà treo lơ lửng những chiếc găng tay lẻ đôi mà họ cùng tìm thấy. T dựng đàn cello, bắt đầu diễn tấu. Găng tay đong đưa theo tiếng nhạc, trong găng tay nhấp nháy đèn LED, có nhiều xe tải nhỏ, tàu hỏa nhỏ bắt đầu chuyển động, leo lên đồi cát. Tiếng nhạc cello dừng, găng tay thôi đong đưa, xe tải nhỏ phanh lại, đồi cát trở lại lặng phắc.

Gã vỗ tay cật lực, găng tay khẽ rung rinh. Gã sờ đồi cát, là cát mịn mềm. Trên đồi cát có đường ray gỗ để xe tải đồ chơi leo lên leo xuống, thủ công tinh xảo, T nói, đều là cậu ấy tự tay làm. Đỉnh đồi cát có một mô hình tàu lặn. Tàu lặn không bị âm thanh điều khiển, lặng lẽ nằm đó.

T nói, là cát của Ostsee. Ostsee, biển phía đông, biển Baltic.

T nói, cậu ấy đến từ biển Baltic. Một ngày kia, tôi sẽ dẫn anh về quê tôi. Ở đó có một chiếc tàu lặn.

Khi mùa hè sang, họ lại tới cánh rừng có hành gấu. Lúc đó hành gấu đã đơm hoa nhỏ màu trắng, nhẩm đếm thì hoa có sáu cánh, nhìn từ xa giống như nền rừng phủ đầy tuyết trắng. T nói, hành gấu nở hoa sẽ không ngon nữa, đắng, không hái. Họ nhảy xuống cái hồ lấp lánh ánh sáng vàng kim, tóc T vào mùa hè càng nhạt màu, cùng màu với nắng. T nói, đừng đi, đừng về Đài Loan, chúng mình cùng nhau đi tìm nhiều găng tay cô đơn hơn nhé. Bấy giờ, gã đã biết T không có chỗ ở tại Berlin, ngủ trên xô pha trong căn hộ thuê chung của bạn.

Gã cũng sắp phải dọn khỏi căn hộ nhỏ do Hiệp hội văn học cung cấp, nếu ở lại thì họ trọ chỗ nào?

Tìm rất lâu, xem rất nhiều chung cư, cuối cùng họ tìm thấy một căn hộ có giá thuê rẻ ở phía đông Berlin, cách ga tàu điện ngầm xa lắc, nhưng gần bên một nhà máy kẹo. Điện thoại của chị cả Thục Mỹ reo.

“A lỗ, Thục Lệ hả, em ở ga tàu hỏa Vĩnh Tĩnh? Chị, chị, chị...” Thục Mỹ liếc em trai út, rồi quay đầu nhìn Thuyền Con: “Chị cho người đi đón em! Em ở đó chờ chút nhé, cậu ấy chạy xe đi đón em, một tẹo là tới! À em ăn no chưa, bọn chị có miến tuyến chân giò đấy!”

Tiếng chị cả sang sảng, có tuổi rồi nhưng đề xi ben không giảm. Đàn bà nhà họ Trần tiếng như chuông ngân, khóc, cười, cãi, chửi, hát, cả vùng đất nhỏ đều nghe thấy. Gã ở trong nhà tù Berlin, vào lúc sáng sớm vô cùng yên tĩnh, cũng sẽ nghe thấy tiếng của đàn bà nhà họ Trần.

Thuyền Con đưa tay chùi dầu mỡ trên miệng: “Tớ đi đón chị hai cậu. Có cần tiện thể mua gà rán cho cậu

Bạn học cũ của cậu làm đấy, chính la cô bạn múa thoát y hồi trước. Tớ thấy cậu chẳng ăn được mấy miếng miến tuyến, liệu có đói không?”

Gà rán bạn học cũ múa thoát y làm?

Gã lâu lắm rồi chưa ăn gà rán, quả thực là không đói, nhưng có lẽ nhìn thấy sẽ muốn ăn. Gã gật đầu. Gã nhìn chiếc xe tải nhẹ của Thuyền Con chạy khỏi tầm mắt, có một chuyện, gã chưa bao giờ kể với Thuyền Con.

Cô chủ nhiệm cấp hai đến nhà, nói nó quyến rũ Thuyền Con, biến thái. Nó nhớ rất rõ, cô chủ nhiệm nói với cha mẹ: “Hiểu Chu nhà chúng tôi sau này phải học Đại học quốc lập Đài Loan, làm bác sĩ, thằng nhãi biến thái nhà các người làm tôi tức chết đi được. Các người tự đem về nhà mà dạy! Sao đen đủi vậy chứ, thằng biến thái đồng tính chết tiệt lại chuyển sang lớp chọn của tôi. Ôi, chuyện này mà đồn ra ngoài, Hiểu Chu nhà chúng tôi sau này làm sao cưới vợ được!”

Cha mẹ hứa với cô chủ nhiệm sẽ nhanh chóng sắp xếp chuyển trường, cấm nó nói chuyện với Thuyền Con. Ngày hôm sau quay lại trường, nó không cầm lòng được viết một mảnh giấy nhắn, nhân lúc cả lớp tập hợp chào cờ, lén nhét vào cặp sách của Thuyền Con.

Nó đã quên rằng cô chủ nhiệm thường nhân lúc cả lớp chào cờ ngoài sân để vào lớp, mở từng chiếc cặp kiểm tra xem có đồ cấm không. Hôm đó, cô tìm thấy hai cuốn tranh, băng VHS, một cuốn tạp chí điện ảnh, Một cuốn tiểu thuyết, một mảnh giấy nhắn.

Sau buổi chào cờ, cô chủ nhiệm lấy tất cả đồ cấm ra, lần lượt xử phạt từng học sinh phạm quy, roi mây quất vào lòng bàn tay, phạt viết bài văn tiếng Anh, bạt tai, phun axit sunfuric rỉa rói. Nhưng cô cất kỹ mảnh giấy nhắn.

Sau khi tan học, nó đạp xe đến dưới cây nhội chờ Thuyền Con.

Nó muốn nói với Thuyền Con, cảm ơn cậu đã dạy tớ bơi, tớ phải chuyển trường rồi, tạm biệt nhé. Người đến là cô chủ nhiệm.

Cô chủ nhiệm dẫn theo hai học sinh, ở dưới gốc cây, tóm lấy nó, đá đạp nó.

Nó bị bóp cổ, anh trai nó là Trần Thiên Nhất đúng lúc đạp xe ngang qua. Nó gào lên cầu cứu, Trần Thiên Nhất lập tức quay đầu đi, dấn mạnh bàn đạp, rời khỏi thật mau. Tát, đấm, chửi. Nó cảm thấy mình sắp chết mất thôi. Là cô bạn múa thoát y cùng lớp hồi trước đã cứu nó.