Chương 10 Chúc sự nghiệp phát triển lớn mạnh, niềm vinh quang của Vĩnh Tĩnh
Con có rất nhiều lời muốn nói. Chị cả con có rất nhiều lời muốn nói. Nhưng van cổ họng đóng chặt, lời muốn nói không thoát ra được, chất chứa trong lòng thành đồi cát. Trong lòng con có ngọn đồi cát. Trong lòng chị cả con có ngọn núi đã biến mất. Muốn nói với người khác, rất muốn tìm ai đó để nói. Song lại không muốn nói với người khác. Để trong lòng giống như là giả vậy. Nói ra miệng thì tựa hồ là thật. Cho nên không nói ra miệng. Im lặng chính là trốn tránh. Giấu trong lòng, sau khi đã chết, bí mật chết theo.
Khi còn sống, cha hầu như không nói chuyện, chính vì trong lòng cha cũng giấu một ngọn núi. Ngọn núi đã hẹn cùng đi. Ngọn núi mãi mãi không đến được.
Con đi tắm, con bao nhiêu tuổi thì ống nước dãy nhà này bấy nhiêu tuổi, mồ hôi của con là sông lớn, nhưng vòi sen nước chảy yếu ớt. Gạch men buồng tắm có nhiều mốc đen, giá gỗ để đồ dùng tắm gội đã gãy sụp. Chắc con còn nhớ chứ? Giá gỗ này do anh con tự tay đóng.
Thay áo cộc tay và quần đùi thoải mái, con tìm cái ghế đẩu gỗ, ngồi xuống cạnh chị cả. Cái ghế đẩu này cũng do anh con đóng, ngần ấy năm rồi, ghế vẫn chắc chắn, bề mặt vân gỗ trơn nhẵn. Máy may của chị cả kêu xành xạch inh tai, xua đi sự im lặng giữa hai chị em, ồn như thế thì không cần nói chuyện nữa. Chị cả tiếp tục gấp rút làm việc, con ngồi trên ghế đẩu, nhìn ra bên ngoài. Cổng dãy nhà mở toang, Vĩnh Tĩnh ngoài kia đã bị đêm tối chiếm lĩnh, đèn đường sáng lên, lũ dĩn đen lợi dụng đêm tối để ẩn mình, nhắm trúng đôi chân con. Lúc máy may tạm nghỉ, có tiếng tắc tắc tắc tắc, a, con đã nhiều năm không nghe âm thanh thạch sùng. Con đi đến bên cửa sổ, trên cửa số lưới có con thạch sùng màu nâu nhạt đang bò, săn bắt dĩn. Một cơn gió ấm xuất phát từ nơi xa, dọc đường cuốn theo khói bụi, cái nóng, hơi ẩm, thổi đến dãy nhà này. Gió vuốt nhẹ mặt con và mái tóc chưa khô, lướt qua tai con, hôn gò má lởm chởm râu của con. Con dường như nghe thấy có người nói chuyện với mình.
Lời nói đến từ đâu? Não? Họng? Hay tim? Có lúc, lời nói đến từ gió.
Mẹ con không biết đọc biết viết, nhưng bà ấy biết cách tung tin đồn. Đi khắp nơi đưa chuyện, chờ gió nổi, lời nói theo gió bay tứ tung, vào miệng vào tai mọi người, tin tức lan xa, rỉ tai nhau truyền đi.
Bà ấy ra chợ Lớn mua thức ăn, khi cò kè trả giá với ông bán thịt lợn vô tình tiết lộ, con trai út nhà họ Vương, cái thằng vừa học xong đại học về đây ấy, không đàng hoàng đâu, thích tiếp cận bé trai.
Lúc mua rau muống lại tỉ tê với thím bán rau, nghe nói nhé, thằng Cây Cau nhà họ Vương, cái thằng học vấn rất cao ấy, cái thằng trồng khế ấy, là dê xồm đấy, hơn nữa không tìm con gái, nghe nói nhé, toàn tìm bé trai thôi.
Đi Thành Cước Ma tham gia buổi tập của đoàn tụng kinh thì kể với các thành viên, nghe nói nhé, thằng Cây Cau, chính là thằng con út nhà họ Vương đó, cái thằng hằng ngày đều mặc quần đùi đỏ ấy, cái thằng ngay cả mùa động cũng vẫn mặc quần đùi đỏ ấy, giả vờ trồng khế, thật ra toàn dẫn nam sinh tiểu học đến vườn khế của nó, sờ tới sờ lui, suỵt, tuyệt đối không được nói với người khác nhé.
Bên cạnh Thành Cước Ma là lò mổ, đồ tể đang cầm vòi nước rửa nền xi măng nhuộm đỏ. Nước chảy rào rào làm màn che, mẹ con tiết lộ bí mật với đồ tể, giữ kín miệng nhé, cái ông họ Vương đó, trong nhà có một đứa con tên là Cây Cau. À, đúng rồi, Cây Cau tức là vô tri đấy mà. Vô tri nhé, hóa ra là gặp rắc rối ở Đài Bắc mới về Vĩnh Tĩnh. Nghe nói là thích bé trai. Đồ tể mở vòi nước đến mức lớn nhất, nước hòa tiết lợn chảy về phía Thành Cước Ma và thửa ruộng bên cạnh, những bí mật này cũng len lén chảy đi theo nước tiết.
Con dùng bút và bàn phím viết tiểu thuyết, còn mẹ con dùng miệng. Miệng dựng chuyện, tô vẽ, thêm thắt nhân vật, thế là thành tin vịt. Tin vịt càng vô căn cứ, ở vùng đất quỷ tha ma bắt này, càng khiến người ta tin sái cổ. Virus tin vịt lan truyền qua nước bọt, tôi nói với anh, anh nói với anh ta, anh ta đi nói với người lạ, cây nhội nghe thấy rồi, kênh nước nghe thấy rồi, cá trong đầm nghe thấy rồi, ruộng trầu nghe thấy rồi, hoa cúc nghe thấy rồi, cuối cùng ngay cả ma quỷ lang thang cũng nghe thấy. Gió nổi, cuốn tin vịt lên, truyền đến tai mỗi người.
Năm xưa cha là người hầu như không nói chuyện, đương nhiên cũng không đưa chuyện. Nhưng tin đồn A Thiền tung ra truyền miệng trong xã, cuối cùng cũng đến tai cha. Tin đồn biến chúng, biến tấu, đủ thứ phiên bản nhanh chóng sinh sôi. Cây Cau trong lời đồn đã trở thành một tên biến thái chuyên chọn bé trai để sàm sỡ.
Mẹ con rất thông minh, trong câu chuyện bịa đặt hoàn toàn không có con. Con chưa từng xuất hiện trong bất cứ phiên bản nào của câu chuyện. Song trong những chuyện đồn đại đó đều có một bé trai mặt mũi mờ nhạt. Mặt mũi mờ nhạt là mánh khóe kể chuyện, hình dáng người bị hại không rõ nét thì có thể khiến trí tưởng tượng bay xa, khơi gợi càng nhiều sự thông cảm và căm phẫn, đương nhiên, cả hoảng sợ nữa.
Năng khiếu viết tiểu thuyết của con có lẽ được di truyền từ mẹ. Con còn nhớ nghi thức gọi vía của bà ấy không? Đối mặt với hạt gạo, bà ấy có thể tuôn ra cả cuốn tiểu thuyết, trong câu chuyện có gió lớn có mưa to có ác quỷ. Con viết câu chuyện trên giấy, bà ấy dấy sóng gió trên gạo.
Mấy năm cuối đời, cha sống một mình trong miếu, mỗi lần con xuất bản sách, các chị con lại mang sách tới thăm cha. Cha ít học, chỉ đến trường hết cấp hai, những câu chuyện mà con viết, cha... cha... cha nghĩ mình đọc nhất định không hiểu. Nhưng cha đều... Cha không biết nói thế nào. Ma cũng sẽ bí từ. Nhưng cha đều đọc từng chữ một. Đọc từng cuốn một. Bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối mỗi ngày đều như đếm ngược, nhưng mỗi ngày đều giống một cuốn tiểu thuyết dày cộp, không đọc xong nổi, không sống hết nổi. Cuối cùng cũng đọc xong rồi.
Đọc xong trăn trở mãi không ngủ được. Trong mơ đều là con chữ đó, những câu chuyện đó.
Con còn nhớ lần đó con đoạt giải thưởng văn học? Phụ trương văn học trên báo đưa tin con đoạt giải. Con không hé răng với cả nhà, thông thường trang trương văn học chẳng có độc giả nào ở xó xỉnh này. Nhưng nhân viên văn phòng xã Vĩnh Tĩnh khi giở báo đã đọc được, anh ta thấy lý lịch trích ngang của con ghi người Vĩnh Tĩnh Chương Hóa, bèn vào hệ thống hành chính hộ tịch, tra được địa chỉ hộ tịch của con. Bấy giờ chuẩn bị tuyển cử, xã trưởng đương nhiệm muốn tái đắc cử, phải nắm lấy từng cơ hội tạo thanh thế. Nhân viên này đặt mẩu tin cắt từ báo lên bàn xã trưởng để xin chỉ thị. Điều tra sâu hơn, phát hiện con là em trai ruột của xã trưởng tiền nhiệm Trần Thiên Nhất. Trần Thiên Nhất thuộc đảng phái đối địch, năm xưa đắc cử với số phiếu cao, nếu không phải bị ngồi tù vì tham ô, mua chuộc cử tri, biết đâu bây giờ vẫn là xã trưởng. Nếu chụp ảnh chung với em trai xã trưởng tiền nhiệm, thì có thể tạo hình tượng vượt qua đảng phái, nói không chừng có thể dùng để tuyên truyền, giành phiếu của đảng phái địch trong cuộc tuyển cử lần này, tái đắc cử thành công. Họ lập tức quyết định trao tặng bằng khen và tấm biển, khen thưởng con em ưu tú của Vĩnh Tĩnh.
Họ đến nhà tìm con, vừa hay chị cả con ở nhà.
Chị cả con đang tất bật đạp may may, trả lờ: trai tôi à... Em trai tôi còn mấy năm nữa mới ra mà. Vừa hay hôm nay mẹ tôi đi thăm nó.”
“À ờm, chị cả Trần, có lẽ chị hiểu nhầm ý tôi rồi. Tôi muốn nói đến một cậu em trai khác của chị cơ.”
Cha đứng dậy khỏi ghế mây, nói con ở Đài Bắc, lâu lắm rồi không về. Nhân viên văn phòng xã cho cha xem mẩu báo, chúc mừng nhé, đoạt giải thưởng lớn đấy, tiền thưởng hậu hĩnh lắm, đăng cả lên báo rồi. Họ muốn khen thưởng con em ưu tú quê ta, hy vọng gia đình liên lạc với con để về quê nhận tuyên dương.
Cả nhà không tìm được con, số thuê bao lúc trước đã không hoạt động, mọi người không biết con sống ở đâu. Nhân viên văn phòng xã nói, không sao, thế thì ông Trần thay con trai nhận tuyên dương, chúng ta chụp tấm ảnh là được. Người này nói trước kia mình được Trần Thiên Nhất chiếu cố rất nhiều, lần này nhân cơ hội cảm ơn nhà họ Trần.
Xã trưởng xuất hiện ở cửa, nhân viên đưa lên một tấm biển lớn, trên đó viết “Chúc sự nghiệp phát triển lớn mạnh, niềm vinh quang của Vĩnh Tĩnh”. Bên dưới tấm biển có hình vẽ thô sơ, là một con chim ưng tung cánh bay qua Trường Thành Trung Quốc. Tên xã trưởng khắc bên trên lớn hơn tên con nhiều. Cha, chị cả con và xã trưởng đương nhiệm cầm tấm biển, đứng ngay trước dãy nhà chụp ảnh gượng gạo mỉm cười. Chụp ảnh xong, xã trưởng bắt tay khom người, ghé tai cha nói: “Tuyển cử lần này, rất mong ủng hộ!”
Cha ngẩn ngơ nhìn tấm biển. Trường Thành trên đó, cha từng đi mấy lần. Cái năm đôi bờ mở cửa cho thăm thân, cha đã theo ông Vương sang Hồng Kông rồi bay đến Bắc Kinh bàn chuyện làm ăn. Cả hội leo lên Trường Thành, ông Vương nói, nơi này nhất định có thể giúp chúng ta kiếm bộn tiền. Vậy phải bán thứ gì? Ông Vương nói, họ thiếu thứ gì, ta bán thứ nấy.
Hướng dẫn viên Bắc Kinh dẫn đến mấy cô gái trẻ, cùng ông Vương và cha leo Trường Thành. Ông Vương nói, bất đáo Trường Thành phi hảo hán [21] , đã đến rồi thì chúng ta cứ vui vẻ, ôm ôm ấp ấp, làm hảo hán đi. Ông Vương nói, anh xem mấy em này gầy như thế, không đủ dinh dưỡng, chắc chắn là không được ăn ngon. Chúng ta tới bán đồ ăn, trên bao bì in mấy chữ Nhật, anh chớ thấy hô hào bài Nhật mà lầm, thật ra họ ngưỡng mộ người Nhật đấy. Cứ giả vờ là thực phẩm của Nhật, cầm chắc bán chạy như tôm tươi. Bọn cha xem nhà xưởng, tìm thiết bị, tìm nguồn vốn, ông Vương nói, kiếm một mớ, sau này chúng ta cùng về Vĩnh Tĩnh tu sửa từ đường, xây cao ốc tráng lệ. Sau này, Bắc Kinh trở thành tháp nước màu bạc, cha bảo ông Vương, mấy cô gái cho anh hết, Trường Thành cho anh hết, tôi không cần gì cả.
Hôm đó mẹ con đi thăm tù về, nhìn thấy biển “Chúc sự nghiệp phát triển lớn mạnh, niềm vinh quang của Vĩnh Tĩnh” bèn ngồi bệt xuống sàn nhà đá mài khóc toáng. Cố gắng nhiều lần như thế, khó khăn lắm mới đẻ hai đứa con trai, một đứa ngồi tù, một đứa biệt tăm.
Lúc đó cả nhà đều không biết con đã sang Đức.
Đến khi nghe được tin con, thì con nói sắp “kết hôn”.
Đối tượng là một chàng trai Đức nhỏ hơn con mười mấy tuổi.
Hôm nghe tin con kết hôn, vừa hay có bão. Mẹ con ba máu sáu cơn, cầm tấm biển “Chúc sự nghiệp phát triển lớn mạnh, niềm vinh quang của Vĩnh Tĩnh” lên sân thượng, nói phải đem tấm biển giao cho gió. Lúc nào cũng là gió. Sao đều là gió. Gió làm hỏng việc, gió chẳng lành, tung tin đồn nhảm, hủy hoại tất cả.
Con còn nhớ buổi chiếu phim ở Thành Cước Ma không? Đột nhiên một cơn gió lớn ào đến, thổi sập màn ảnh. Mẹ con tìm thấy con giữa đám người tháo chạy. Lúc đó con ngồi trên đùi Cây Cau.