← Quay lại trang sách

Chương 13 Hà mã rất nguy hiểm

Thục Thanh đỗ xe xong, cánh cổng màu vàng từ từ khép lại sau lưng cô.

Cô đã bao lâu chưa vào Bạch Cung nhỉ? Dưới ánh trăng, Bạch Cung lấp lánh tỏa sáng. Màu trắng của Bạch Cung là trắng tinh vô cùng kỳ dị, không có bất cứ tì vết nào, ô nhiễm không khí và mưa axit đều không hề ảnh hưởng đến Bạch Cung, sơn trắng vĩnh viễn thuần khiết như tuyết đầu mùa. Bạch Cung nhìn xa giống như khối nham thạch lớn trắng phau đột nhiên trồi lên giữa vùng đất quê bằng phẳng, nhìn gần sơn vàng trên cổng chìa ra móng tay giũa nhọn, chọc thẳng vào đôi mắt. Cô đoán nhà họ Vương chắc là mời thợ sơn giám sát mọi lúc? Chỉ cần tường ngoài có chút bong tróc, sơn trắng dính bụi, ô nhiễm không khí làm màu trắng biến chất, tức khắc có người quét bồi sơn mới.

Con trai trưởng nhà họ Vương ngồi trên ghế dài cạnh đài phun hơi, nhả khói, một vòng trắng trong không khí. Anh ta thở dài nói: “Chị ba bây giờ không hút nữa nhỉ?”

Năm mười tám tuổi, trước kỳ thi đại học, lũ mối áp lực ngày đêm chút một chậm rãi gặm nhấm cơ thể cô. Cô cầm vở ghi ra sau dãy nhà cũ, đi vòng quanh đầm nuôi cá, học từ vựng tiếng Anh. Con trai trưởng nhà họ Vương chìa ra gói thuốc: “Chị ba, làm điếu thuốc cho tỉnh não, thuộc từ nhanh hơn đấy.”

Cô nhận thuốc, con trai trưởng nhà họ Vương lấy bật lửa châm thuốc cho cô, trên bật lửa bằng nhựa có hình dán cô gái khỏa thân. Anh ta dạy cô cách hút thuốc, nín hơi, nhả khói. Cô làm theo, khói trắng xộc vào lồng ngực, hun chết mấy con mối trong cơ thể, chân rời đất, đầu mọc cánh, bỗng nhiên muốn nhảy xuống đầm, cùng bơi lội với cá.

“Ái chà, chị ba cừ quá, lần đầu hút thuốc mà mượt thế.”

Cô lườm anh ta, tiếp tục hút thuốc, học ba từ vựng, không trả lời. Hồi nhỏ cô theo cha chạy xe tải, công nhân bốc xếp cầm thuốc dụ cô, dạy cô cách rít nhả, thấy cô ho chảy nước mắt giàn giụa, cả đám công nhân cười bò lê bò càng. Sau mấy lần, cô đã học được. Cha phát hiện toàn thân cô tỏa ra mùi thuốc thì cau mày, gượng cười, không nói gì.

“Chị ba à, không cần lo lắng đâu, chăm chỉ thế mà làm gì. Mọi người đều nói thành tích của chị ba tốt như vậy, chắc chắn sẽ thi đỗ trường hàng đầu, theo đuôi em trai tôi!”

“Anh làm ơn đi có được không, rõ ràng lớn tuổi hơn tôi mà gọi tôi là chị ba gì chứ. Còn nữa, anh bị hâm à, ‘theo đuôi’ không phải dùng như vậy.”

Anh ta liên tục lấy ngón cái xoay bánh xe trên bật lửa, điều chỉnh độ lửa, ngọn lửa thoắt lớn thoắt nhỏ. Anh ta châm một lần hai điếu thuốc, bỏ vào miệng rít mạnh, vừa nhả khói vừa nói: “Gọi chị ba, là tôn trọng cô mà. Hạng dân quê thô lỗ như chúng tôi, không biết học hành, nhưng ít nhất biết tôn trọng người có học. Cô xem thằng em tôi, sắp tốt nghiệp đại học rồi, sau này sẽ ở lại Đài Bắc làm việc, sướng quá, còn nói cái gì mà muốn đi Mỹ du học, ngưỡng mộ ghê. Tôi không giỏi học hành, chỉ có thể theo ông già buôn bán, cực khổ, ngốc nghếch lắm.”

Cô giật lấy bật lửa, bánh xe nóng giãy. Cô nhìn hình dán cô gái khỏa thân trên đó, tóc vàng da trắng ngực to. Cô từng thấy tay công nhân chở hàng nhà mình thuê đứng trong góc tối vừa ngắm bật lửa vừa vọc hạ bộ, chỉ mới mấy giây đã xuất ra. “Đàn ông các anh đều thích kiểu này à?”

“Vớ vẩn, tôi thích mỹ nữ lý trí, có đầu óc cơ, giống như chị ba vậy.”

Cách đây đã bao lâu rồi? Bây giờ, cô đã gần lục tuần, con trai trưởng nhà họ Vương đã trên sáu mươi rồi nhỉ? Cô ngồi xuống bên cạnh, cướp lấy điếu thuốc anh ta đang ngậm, định đưa lên miệng thì sực nhớ đến chồng, lại nhét thuốc về miệng anh ta. Cô nhìn bụng anh ta, giống như có quả địa cầu nhô lên đoạn giữa cơ thể. “Mới ít lâu không gặp mà bụng anh cũng lộ rõ quá thì phải?” Lần trước gặp anh ta ở đài truyền hình, chồng cô phỏng vấn anh ta, thương nhân Đài Loan họ Vương nổi tiếng lần đầu công khai chuyện riêng tư gia đình và bí quyết thành công trước ống kính, nhà đài phỏng vấn độc quyền. Anh ta bày ra tất tật sản phẩm nhà mình, bánh quy, mì ăn liền, kẹo, thực phẩm bảo vệ sức khỏe. Lúc tạm nghỉ ghi hình, anh ta đi về phía cô, trông rất ranh mãnh, giống hệt vẻ mặt ở bên đầm nuôi cá năm xưa.

“Chị ba, làm ơn làm phước, giới thiệu tí nào.”

“Giới thiệu cái khỉ gió gì.”

“Bác sĩ đó.”

“Tem tém lại đi, anh bị ốm chắc? Vừa rồi trước ống kính, anh chẳng bảo mình không chết được kia mà? Ăn đồ nhà họ Vương sản xuất sẽ sống lâu trăm tuổi kia mà?”

“Úi dào, tôi không chết được đâu. Tôi muốn hỏi, chị đi chỗ nào sửa thế? Ôi, gương mặt sáng mịn, vóc dáng yểu điệu, chị ba nhà họ Trần mãi mãi tuổi mười tám, bái phục bái phục.”

Mới không gặp ít lâu, bụng anh ta càng lồ lộ. Nhưng mặt mày nhẵn bóng, khóe mắt vầng trán đều không có vết hằn năm tháng. Anh ta và chồng cô đi cùng một phòng khám, định kỳ tiêm ở đó.

“Chị ba à, tôi đâu phải lên hình hằng ngày như chồng chị. Chồng chị là phát thanh viên điển trai có thâm niên nhất Đài Loan, càng già càng bảnh, đương nhiên phải giữ dáng, không giống như dân làm ăn chúng tôi, bụng càng to hợp đồng càng nhiều.” Anh ta đưa điếu thuốc ngậm trong miệng cho cô: “Yên tâm đi, tôi không mách anh rể đâu.”

Cô chìa ngón tay nhận thuốc, rít sâu một hơi, nhìn đài phun nước Apollo phía trước. Năm xưa, người bạn kiến trúc sư của chồng cô lấy ra mấy tấm ảnh cung Versailles cho nhà họ Vương xem, em năm đứng bên cạnh, nhìn thấy đài phun nước Apollo trong ảnh liền nói mình muốn. Kiến trúc sư chưa đi Pháp bao giờ, mời bác thợ cả chuyên làm tượng thần Đạo giáo dựa theo ảnh thi công, tạo ra đài phun nước có Apollo điều khiển chiến xa bốn ngựa kéo, cùng thú biển, thần biển trồi lên khỏi mặt nước. Thợ cả làm tượng thần lúc đó chỉ có thể dựa vào mấy tấm ảnh trong sách mà tưởng tượng, kết quả Apollo rất giống tượng Quan Công, bốn con tuấn mã quả thực khí thế oai hùng, ấn công tắc, không chỉ miệng tuấn mã, miệng thú biển, miệng thần biển phun ra cột nước, mà ngay cả đôi mắt Apollo cũng phun ra cột nước. Hôm đám cưới em tư Tố Khiết, đài phun nước Apollo phun ra lượng nước khủng, nghe đồn đó là nước tuyết châu Âu nhập khẩu, uống vào có thể chữa bách bệnh, nhiều người lấy xô hứng nước tuấn mã phun ra, đem về nhà uống dần. Đồng thời, nhiều khách khứa móc ra cả đống tiền xu, ném vào đài phun nước Apollo, cầu phát tài.

Thành đài phun nước có khắc tiếng Pháp Basin d’Apollon. Năm xưa cô vừa nhìn đã nhận ra thiếu mất một chữ s. Nhưng cô không nói gì. Bấy nhiêu năm trôi qua, Apollo vẫn rất giống Quan Công, chữ s thứ hai vẫn thiếu. Apollo Quan Công già rồi, trên người vằn vện những vệt nước, nom thật tang thương.

“Có muốn xem phun nước không? Lâu lắm không mở rồi.”

“Mấy năm trước bảo tàng nọ ở Đài Nam chẳng phải cũng làm một cái sao? Nghe nói là tỷ lệ 1:1, mời hẳn một người Pháp? Giống y hệt bản gốc bên Pháp. Lúc đó tôi nghĩ, cậu cả nhà họ Vương sao không nhảy ra bảo, đài phun nước Apollo đầu tiên toàn Đài Loan không phải ở Đài Nam, mà là ở Chương Hóa! Ở nhà tôi đấy!”

Con trai trưởng nhà họ Vương ngửa mặt lên trời cười to: “Chị ba ơi chị ba, chị có thể tưởng tượng cảnh đó không? Tôi thông báo cho đám phóng viên đến đây quay phim chụp hình đài phun nước, em gái chị ở trên tầng mà thình lình xông ra quậy ầm ĩ thì tôi tiêu tùng rồi còn gì? Thôi cho tôi xin, người làm ăn chúng tôi, tiêu một phát là toi, không có cơ hội lần thứ hai đâu.”

Tiêu một phát là toi? Không có cơ hội lần thứ hai. Cô ngẩng đầu nhìn tầng trên Bạch Cung, sau khung cửa sổ sát đất kia có rèm cửa màu đen. Đó là mặt đen tối duy nhất của cả tòa Bạch Cung.

“Em gái tôi gần đây...” Lời nói kẹt ở cổ họng. Hôm nay âm lượng của Tố Khiết trong điện thoại vẫn như xưa, vẫn có thể lớn tiếng gào “Mẹ đâu mất rồi” như thế, tình trạng hẳn không quá tệ?

“Chị ba, không phải đâu nhỉ? Hôm nay không phải là chị cất công về đây thăm Tố Khiết đâu nhỉ?”

Cô ném điếu thuốc vào đài phun nước Apollo, nhả ra ngụm khói cuối cùng.

“Xe tôi đỗ ở đây có được không? Làm ơn đừng nói với chồng tôi. Anh biết đấy, anh ấy phiền phức lắm.” Cô nhìn đồng hồ đeo tay, bản tin thời sự tối sắp kết thúc, chồng cô sắp tan làm rồi. Anh chạy xe về căn nhà ven hồ, không thấy xe cô trong ga ra dưới hầm, nhất định sẽ lập tức gọi điện tìm người.

Trong hôn lễ linh đình ở Bạch Cung năm xưa, chồng cô làm phù rể. Khoảnh khắc hà mã sổng khỏi hàng rào, anh dắt tay cô chạy lên tầng trên Bạch Cung. Lúc đó anh nói: “Nguy hiểm, hà mã rất nguy hiểm.”

Năm xưa cô làm sao biết rằng hà mã không hề nguy hiểm. Nguy hiểm là người dắt tay cô kìa.

Trong đám cưới em tư, cô chợt nảy ý nghĩ kết hôn. Người dắt tay cô, bấy giờ không những là tác giả ăn khách mà trong thời gian ngắn đã ngồi lên ghế phát thanh viên thời sự.

Cứ nhận lời thôi.

Ngoài kết hôn, Học xong đại học ở Đài Bắc, cô đã nhận thức đầy đủ về bản thân. Hóa ra, mình chỉ là một đứa giỏi học gạo và thi cử. Thi viết thì cô rất giỏi, điểm số chắc chắn rất cao. Nhưng gặp môn nào phải lên bục báo cáo, diễn thuyết, đứng trước đám đông, cô không thể tháo gỡ sợi dây khâu chặt giữa đôi môi. Học ngoại ngữ, cô rất nhanh về ngữ pháp và viết, song miệng không theo kịp tay, tay viết lưu loát, miệng nói ngắc ngứ. Bốn năm đại học, cô chẳng kết giao được người bạn nào, bạn cùng phòng thích vui chơi, trong khi cô là kẻ không tài sôi nổi. Sau khi tốt nghiệp, trong vòng nửa năm cô đã đổi ba công việc ở Đài Bắc. Lý do là gì, sau đó cô đã quên tuốt tuột. Chỉ nhớ mình rất hoang mang, làm biên tập duyệt bản thảo ngoại văn ở nhà xuất bản, làm nhân viên ở văn phòng dịch thuật, làm thư ký ở công ty ngoại thương, đều khô khan khó chịu. Chốn công sở luôn phải giao du với người ta, cô thực sự không giỏi, liên hoan, thù tạc, hẹn hò tập thể cô đều trốn thật xa. Một lần nọ nhà xuất bản có tác giả nước ngoài đến thăm, vào giờ chót sếp gọi cô đi làm phiên dịch, đối diện với tác giả, cô nghe hiểu hết từng câu, khổ nỗi ngữ pháp, cấu trúc câu ứ đọng trong đầu, hầu như không thể dịch được. Sếp hỏi: “Chẳng phải cô tốt nghiệp khoa ngoại ngữ à? Sao tiếng Anh còn kém hơn tôi vậy?”

Cha nói, về nhà một chuyến trước đã, nghỉ ngơi một thời gian hẵng ra ngoài tìm việc. Cha giao cho cô sổ sách kế toán xe tải chở hàng của nhà, bảo con ở Đài Bắc kiến được bao nhiêu, nhà mình nhất định sẽ trả con nhiều hơn.

Về nhà làm kế toán, em trai út có thắc mắc bài vở gì sẽ tới hỏi cô. Cô muốn tiếp tục học tiếng Ann, Dell Sang tiệm băng video của người hàng xóm giết rắn thuê băng VHS, một bộ phim Hollywood xem hai ba lần, ép bản thân nói tiếng Anh theo nhân vật trong phim. Em trai út cùng xem phim với cô, bắt chước nhân vật nói chuyện. Cô nhận ra, em trai út chẳng mấy chốc đã học được giọng nói trong phim, chỉ võ vẽ dăm ba câu tiếng Anh nhưng lặp lại nghe rất rõ ràng. Em trai út thường hỏi cô: “Chị ba khi nào dẫn em đi Đài Bắc? Em muốn đi Đài Bắc.”

Cô muốn. Nhưng cô sợ.

“Kết hôn với anh nhé, anh dẫn em về Đài Bắc. Anh mua nhà cho em ở, không phô trương như Bạch Cung, nhưng em chắc chắn sẽ thích.”

Anh nhất định đã nhìn thấu cô, biết cô ở nhà làm kế toán, lúc nào cũng chực lấy gối đè mình chết ngạt. Lúc viết cuốn truyện ký về Cây Cau, anh kè kè bên người chiếc máy ghi âm, đi khắp nơi phỏng vấn những người quen biết Cây Cau. Anh hỏi cô: “Làm trợ lý cho anh được không? Em là thổ địa, anh chẳng quen ai cả.”

Nói chuyện phiếm một hồi, họ nhận ra đôi bên chỉ cách nhau mấy khóa, từng học cùng một trường đại học. Anh hẳn đã nghe những lời rỉ tai ở vùng đất nhỏ. Chắc hẳn có người nói với anh: “Cô thứ ba nhà họ Trần học nhiều như thế phỏng có ích gì? Vẫn về đây đấy thôi. Trông xinh phết, nhưng học cao quá, bà mai không tìm được người dám chòi mâm son. Cứng tuổi rồi mà vẫn ế. Cô em nhỏ nhất sắp lấy chồng luôn rồi.”

Sau khi sách xuất bản, anh đích thân chạy xe từ Đài Bắc xuống phía nam, mang một thùng sách tặng cô.

“Lấy anh nhé, chúng mình cùng rời khỏi chốn khi họ cò gáy này.”

Khi anh cầu hôn, miệng cô ngậm chặt. Nhưng anh hiểu, và chính cô cũng biết, không nói ra miệng, song đó chính là ưng thuận rồi.

Anh biết tỏng cô, cô chắc chắn sẽ là người vợ tốt, người bạn đời tốt biết ngậm chặt miệng, vật bày biện đẹp đẽ làm nền tôn ngài phát thanh viên lên, người nội trợ hiền thục hoàn hảo. Nếu đau, miệng kín, không nói vào đâu được. Không chịu nói.

Con trai trưởng nhà họ Vương ấn công tắc đài phun nước, cột nước ào ào phun ra từ đôi mắt Apollo, nhưng miệng tuấn mã, thần biển, thú biển đều không nhỏ nước được. Apollo Quan Công cô đơn khóc dưới ánh trăng, nét mặt đau buồn.

“Lâu lắm không mở đó mà, chắc là chỗ nào bị kẹt rồi, ngày mai gọi thợ tới sửa.”

“Không cần sửa đâu, phun cho ai xem chứ?” Kỳ lạ thay, khi đối diện với con trai trưởng nhà họ Vương, Thục Thanh nói rất nhanh, không lắp bắp, rất lưu loát. “Tôi về nhà một chuyến.”

“Có cần tôi lái xe chở chị không? Tôi cũng lâu lắm không về rồi.”

Cô lắc đầu, ngẩng nhìn rèm cửa sổ màu đen trên tầng của Bạch Cung.

“Hôm nay nếu không phải ông bà già kêu về cúng thì tôi cũng không chạy xe về, không ngờ gặp được chị. Không vào ăn cơm à? Không chào hỏi Tố Khiết một tiếng à?”

Cô vẫn lắc đầu, bụng đói rồi, muốn ăn khổ qua và cà tím ghét cay ghét đắng quá. Chẳng biết bên chị cả có cà tím không? Lát nữa đi bộ về nhà, xem có thể mua được khổ qua, hoặc khế không?

“Tôi muốn đi bộ.”

Cánh cổng màu vàng chậm rãi mở, cô đi ra, liên tục tự nhủ đừng quay đầu lại đừng quay đầu lại nhất thiết đừng quay đầu lại. Cô biết ánh mắt con trai trưởng nhà họ Vương dính lên lưng cô, giống như năm xưa.

Nhưng cô đương nhiên vẫn quay đầu lại.

Cô thấy, trên tầng Bạch Cung, chỗ cửa sổ sát đất nhìn ra vườn hoa, rèm cửa màu đen thoáng đung đưa.

Khuôn mặt trắng bệch sưng phù của Tố Khiết ló ra từ góc tối, nhòm xuống qua cửa sổ, thấy con trai trưởng nhà họ Vương đứng bên đài phun nước Apollo hút thuốc, mắt nhìn thẳng về phía trước. Tố Khiết nhìn theo ánh mắt của anh ta, thấy cánh cổng màu vàng đang chầm chậm đóng lại. Ngoài cổng, một người phụ nữ đang đứng.

Chị ba.

Di động của Thục Thanh reo. Là chồng cô. Chẳng phải mới vừa tan làm sao? Chẳng phải bản tin thời sự mới vừa kết thúc sao?

Cô tắt máy.

Cô đói quá. Muốn ăn khổ qua. Khổ qua sống.

Cô nhớ ra rồi, trong túi xách có một gói kẹo mềm mật ong mua từ Berlin.

Em trai út.

Cô bốc một nắm kẹo, nhét tọt vào miệng, đoạn nhìn con trai trưởng nhà họ Vương, nhìn Tố Khiết.

Thục Thanh và Tố Khiết gần ba mươi năm không gặp nhau rồi.

Thục Thanh nhớ, lần trước gặp Tố Khiết, Tố Khiết hỏi: “Hà mã đâu? Con hà mã đó đâu? Hà mã ở bên ngoài, em không muốn ra ngoài.”