Chương 15 Khoét hoa đỏ dưới da ra
Một ông trăng, hai ông trăng, ba ông trăng, bốn ông trăng, năm ông trăng.
Một con thiên nga, hai con thiên nga, tám con thiên nga, mười lăm con thiên nga, năm con thiên nga, sáu con thiên nga, không có thiên nga. Thiên nga chết sạch rồi.
Tám con hà mã, mười hai con hà mã, một con hà mã. Hà mã ngoan, hà mã nhảy, hà mã kêu.
Chị gái, em trai, các người còn nhớ tiếng kêu của hà mã không?
Trong thế giới của tôi có năm ông trăng.
Đêm nay, thế giới của tôi, trên bầu trời chi chít một triệu ông trăng. Một triệu, đúng, ông này nối tiếp ông kia thoăn thoắt thắp sáng, tôi đếm ngón tay từng ông một, đếm tới một triệu, không sai. Ông trăng nhiều quá, chen chúc xô đẩy nhau. Ông trăng và ông trăng va đụng nhau, kết nối, hợp nhất, cho đến khi lấp đầy cả bầu trời.
Một ông trăng siêu lớn.
Tôi cần một ông trăng siêu lớn mới nhìn rõ được. Tôi phải nhìn rõ, các người hiện giờ trông thế nào.
Các người còn nhớ không? Tiếng kêu của hà mã ấy? Mẹ dẫn tôi đi Viên Lâm sắm vàng, nói sắp lấy chồng rồi, đã nhận một khoản tiền sính lễ lớn của nhà họ Vương, của hồi môn nhà họ Trần không thể quá bèo được. Tôi nói Viên Lâm có gì ghê gớm đâu, mẹ à, sau này con sẽ đi hưởng tuần trăng mật, Paris đấy, con sang đó mua vàng cho mẹ.
Mẹ nói, tiệm vàng Kiến Thành ở Viên Lâm đã có tiếng từ hồi người Nhật ở đây, rất nhiều người nơi khác đều cất công đến tiệm này mua trang sức vàng làm của hồi môn. Paris ghê gớm cỡ nào? Bắt tàu hỏa đến được không? Chạy xe máy đến được không? Chưa đi bao giờ, đừng mơ hão.
Mẹ mua vòng tay, mặt trang sức, dây chuyền, khuyên tai bằng vàng ròng, kiểu dáng cổ lỗ sĩ, mẹ nói thế mới hào phóng, gọi là “chơi sộp”, kết hôn phải đeo những thứ này mới ra dáng.
Tôi hỏi ông chủ tiệm vàng, có cách nào đánh một sợi xích vàng cho hà mã đeo không?
Chị gái, em trai, trong ký ức thính giác của các người đều lưu giữ tiếng kêu của hà mã. Âm sắc nhạc cụ ống đồng trầm thấp, rất giống với tiếng ngáy của mẹ.
Út à, lúc em tập diễn kịch Shakespeare trong tù, đạo diễn mang đến mấy món nhạc cụ ống đồng, em thổi bừa, đột nhiên tìm thấy một nhóm thang âm giống hệt tiếng kêu của hà mã.
Tôi ở trong tiệm vàng, đeo tất cả trang sức vàng lên người, soi gương, cơ thể tôi tỏa ra hào quang vàng rực. Khuyên tai vàng đu xà trên dái tai tôi, làn da trước ngực nhuộm vàng, Tiểu Vương chắc chắn sẽ thích. Anh ấy thích bộ ngực tôi.
Tôi gọi anh ấy là Tiểu Vương.
Tiểu Vương nói, nhà bọn anh trúng một quả đậm trên thị trường cổ phiếu, đại gia chứng khoán đấy nhé. kinh doanh ở đại lục cất cánh, bánh quy bán vèo vèo, đơn vị bán ra là hàng triệu hàng tỷ. “Em muốn gì cứ nói.”
Da tôi dễ bị dị ứng, đeo trang sức rẻ tiền rất dễ nổi mẩn. Có lần tôi lấy sợi dây chuyền vàng anh rể tặng chị cả đeo, ngực lập tức nở rộ những đóa hoa đỏ. Chị cả sầm mặt: “Dối trá! Nói cái gì mà quà mừng sinh con trai, vàng ròng cơ đấy.”
Đeo vàng ròng thì tôi không sao, da vui vẻ ma sát với vàng, hoa đỏ không nở, ánh vàng rực rỡ.
Da hà mã trông dày cui, đeo dây xích vàng chắc chắn sẽ không bị dị ứng. Ông chủ tiệm vàng nói mình chưa thấy hà mã bao giờ, không biết hà mã to cỡ nào? Lúc đó tôi cũng chưa từng thấy, tôi nói, có khi còn to hơn tiệm vàng này của các vị. Ông chủ nói, vậy phải dùng rất nhiều rất nhiều vàng cô ạ.
“Không hề gì, bao nhiêu vàng cũng được, ông xã tương lai của tôi là đại gia chứng khoán mà.”
Một nhát, hai nhát, một nhát, hai nhát.
Người hàng xóm giết rắn nói, ông ta có đường dây kiếm được hà mã.
Người giết rắn thứ gì cũng kiếm được. Cư dân dãy nhà này đều biết, muốn thứ gì cứ đi hỏi ông ta, ông ta nhất định có cách xoay xở. Thật ra, lắm lúc còn chẳng cần nói, ông ta đã biết mình muốn gì rồi. Ông ta có lúc lấy tiền, có lúc không lây xu nào. Mua rắn của ông là nấu canh phải trả tiền, tiền công giết rắn tính riêng, thuê băng VHS của ông ta phải trả tiền, mời ông ta đánh dương cầm phải trả tiền. Bị rắn cắn nhờ ông ta giải độc khỏi trả tiền, nhà có rắn nhờ ông ta tới bắt khỏi trả tiền, mẹ ngủ với ông ta khỏi trả tiền, bài toán tính không ra hỏi ông ta khỏi trả tiền, tiếng Anh không biết hỏi ông ta khỏi trả tiền. Tôi bị dị ứng nở hoa đỏ khắp người, đi bác sĩ khám vô ích, ông ta cho tôi uống rượu thuốc rắn, xoa dầu, ép hoa đỏ lặn đi, không thu một cắc.
Đúng rồi, các người đều không biết. Chỉ có tôi và chị cả biết, mẹ ngủ với ông ta. Chị cả đã biết từ lâu rồi, chị ấy tận mắt nhìn thấy. Chính vì chị cả tận mắt nhìn thấy, mẹ mới ghét thậm ghét tệ chị cả, từ sáng đến tối soi mói chị ấy. Chị cả chưa học hết cấp hai đã nói muốn đi Sa Lộc làm công nhân, mẹ thở phào nhẹ nhõm.
Sau này tôi cũng biết. Nhưng tôi không tận mắt nhìn thấy.
Tôi xuống tầng hầm, phát hiện dưới đấy treo mấy chiếc đầm của mẹ.
Một nhát, hai nhát, một nhát, hai nhát.
Đúng rồi, các người đều không biết có một tầng hầm. Dãy nhà này chỉ mỗi căn của người giết rắn có tầng hầm.
Không đau, thật sự không đau. Một nhát, hai nhát. Ông trăng siêu lớn chiếu rọi, ánh lên mặt dao, lấp lánh chói mắt.
Là em trai út phát hiện ra xác tôi.
Các người đều không tìm thấy tôi, chỉ có em ấy Tôi đi đâu. Mỗi lần em ấy bị mẹ đánh, mỗi lần tôi bị mẹ đánh, chúng tôi đều ra kênh nước bên ruộng cúc.
“Chị năm ơi, họ đều nói em là thằng biến thái.”
Tôi bảo em trai út: “Biến thái rất hay mà, ngốc ạ. Chị bảo này, chị sắp lấy Tiểu Vương rồi, sau khi kết hôn sẽ có thật nhiều thật nhiều tiền. Bạch Cung xây xong, em dọn sang ở với anh chị, dù sao cũng nhiều phòng thế mà. Chị nuôi thằng nhóc biến thái, chị dẫn em đi Paris, mua Chanel.”
Chúng ta không đi Paris. Em tự mình đi Berlin. Không đau, thật sự không đau, tôi không hiểu vì sao mới đầu thấy tôi cầm lưỡi dao cắt lên người mình, vẻ mặt các người lại kinh hoàng đến thế. Tôi đâu phải là ma. Nhưng bây giờ tôi là ma rồi.
Cắt, một nhát, hai nhát, chỗ này, chỗ kia, xem chỗ nào chảy máu nhiều hơn. Thật sự không đau, có khoái cảm. Máu chảy ra như nước, rất ẩm ướt, thật đẹp. Tôi làm ma bấy nhiêu năm vẫn hoài niệm cái cảm giác xé toạc khi lưỡi dao rạch da ra. Các người sao có thể không hiểu nhỉ? Tôi đây mới không hiểu, sao các người không muốn cầm lưỡi dao cắt bản thân.
Lần đầu tiên là vì cánh tay tôi lại bị dị ứng, ngứa quá, thực tình không chịu nổi, hoa đỏ bị móng tay gãi thành màu xanh xám. Càng ngứa, cơn đau từ sâu trong
da trỗi lên. Tôi rất muốn biết rốt cuộc dưới sao tôi dễ mọc hoa đỏ như thế. Vừa hay trên bàn học dán bản đồ thế giới có con dao thủ công, rạch ra là được rồi, rạch ra sẽ hết ngứa, khoét hoa đỏ dưới da ra, ngắt bỏ từng đóa. Mũi dao lướt qua cánh tay, để lại một đường mảnh, máu đỏ tươi chảy ra. Không đau đâu, tôi nhìn máu, quên mất cơn ngứa dị ứng. Máu hóa ra đẹp thế này à. Muốn ngắt bỏ hoa đỏ, lại bất ngờ đào được giếng, hóa ra trong cơ thể có ngần ấy nước suối màu đỏ. Cơ thể tôi trước kia hằng tháng đều chảy ra nước suối màu đỏ, nhưng năm mười bảy tuổi tôi đã tắt kinh. Tắt kinh có gì to tát đâu, dù sao ngực tôi cũng phổng phao như thế rồi, Tiểu Vương mê bộ ngực của tôi mà.
Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, hắt xì, mỗi sáng thức dậy, tôi đều hắt xì dữ dội. Em trai út ở cách mấy phòng chắc chắn sẽ lớn tiếng đếm, đếm xong, cả nhà đều tỉnh giấc.
Út à, em đứng ven đường, chị cả đứng cạnh em, chị ba sải bước chạy về phía em, chị hai nhảy xuống khỏi xe tải nhẹ.
Út à, em chưa mở miệng, người giết rắn đã kiếm một thùng băng VHS cho em, không thu tiền. Chúng ta nhân lúc cả nhà ra ngoài cúng bái, trong nhà chỉ còn lại hai chị em mới bỏ băng VHS vào đầu máy.
Ven đường, dưới ánh trăng, mọi người đều không biết phải nói gì.
Ông trăng siêu lớn nhanh chóng thu nhỏ.
Một nhát, hai nhát. Cánh tay, bắp đùi. Lần sau sẽ thử mắt cá chân, xem ở đâu lượng máu nhiều hơn? Ở đâu ẩm ướt hơn?
Các người quả thực chẳng biết phải nói gì. Chị hai nói: “Gầy xọp rồi.”
Chị ba nói: “Chị đang ăn kẹo này, kẹo Berlin.” Thật ra chị hai, chị ba đều không nói, đây là lời trong lòng họ, chỉ có tôi mới nghe thấy.
Những lời lẩm bẩm một mình ở Bạch Cung của chị tư, tôi ở đây cũng nghe thấy. Chị tư đi lại trong phòng, luôn miệng gào: “Mẹ đâu mất rồi! Mẹ đâu mất rồi! Mẹ ơi! Mẹ đi đâu thế?”
Ông trăng siêu lớn tiếp tục thu nhỏ, trong thế giới của tôi, chỉ còn lại một ông trăng.
Cái đầu bị trùm túi bóng, đồng tử tiếp tục giãn to. Chị cả ngẩng lên nhìn bầu trời, thấy một đám mây đen nặng trĩu.
Út à, em còn nhớ không? Hồi em còn bé, vùng đất nhỏ đã đổ một trận mưa đá, đập nát tất cả bóng đèn trong ruộng cúc. Hôm sau chúng ta ngồi bên ruộng cúc, nhìn mảnh vỡ bóng đèn vương vãi trên mặt đất. Vĩnh Tĩnh không có bóng đèn hoa cúc tối mò, mây đen trên bầu trời trông đầy đe dọa, có cơn gió lạnh buốt lồng lộn, và và phát ra lời cảnh cáo, có chuyện lớn gì sắp xảy ra ở vùng đất quái quỷ này. Lúc đó chúng ta làm sao biết được mẹ sẽ đi báo cảnh sát. Lúc đó chúng ta chẳng biết gì cả.
Một cơn gió thổi đến, lạnh căm căm, cuốn thốc rác rưởi tro bụi lá rụng trước dãy nhà cũ, trên mặt đất dấy lên lốc xoáy nhỏ. Chị cả chỉ mây đen trên trời, hình như có giọt mưa be bé. Chị ấy nhìn cậu em út và hai cô em gái, thật sự rất muốn nói chuyện, miệng há ra để nói, cổ họng rung lên để nói, chứ không phải giấu lời nói trong cơ thể. Chị cả muốn nói: “Sắp mưa rồi.”
Nhưng chị ấy chẳng nói gì hết. Trong cơ thể chị ấy có một cái hố to, những lời muốn nói đều rơi vào trong hố. Gió rít, rằm tháng Bảy giữa hè, cơn gió lạnh này rất bất thường. Giống như mấy lần đó, Cây Cau biến mất, Minh Nhật thư cục ngừng kinh doanh, hà mã sổng ra, em năm tôi đây biến mất, em trai lớn nhận trát đòi, cha chết, mẹ chết, nhà cháy, nghe nói em trai út giết người ở Đức.
Suỵt.
Gió đến, thạch sùng ngậm miệng, dế ngậm miệng, ếch ngậm miệng, mối ngậm miệng, Vĩnh Tĩnh ngậm miệng.