Phần 3: ĐỪNG KHÓC NHÉ Chương 1 Rơi vào mê cung chỉ tay ấy
Sắp mưa rồi.
Ngày sắp tàn, đêm sắp đến, A Thiền nhổ cỏ trong ruộng, bầu trời u ám, mây đen chất chồng, nhìn về phía đông, vùng núi miền Trung đảo xa xa có sấm rền. Giun trong đất ra khỏi hang, mẹ từng nói với cô đây là dấu hiệu mưa to. Cô cầm liềm gảy giun, thật ra không cần nhìn giun bò lên mặt đất, cô dựa vào mái tóc của mình đã có thể phán đoán hôm đó có mưa không. Tóc cô xoăn tự nhiên, con gái nhà khác phải tốn công đi tiệm uốn tóc, còn tóc cô bẩm sinh đã gợn sóng, nếu không khí ngậm đầy hơi nước, tóc cô sẽ dậy sóng, cả mái đầu ba đào cuồn cuộn. Mẹ nhìn thấy mái tóc xoăn tít của cô, cầm lược muốn gỡ mớ tóc xoắn ốc ấy, nhưng chiếc lược nhỏ như thuyền con gặp biển cả thịnh nộ, răng lược bị tóc xoăn quấn lấy, thuyền chìm vào biển tóc sâu thẳm. Mẹ than thở, làm làm cô dâu rồi, đầu tóc bù xù thế này chẳng khác nào ma nữ, may mà con trai trưởng nhà họ Trần trông có vẻ thật thà, không nuốt lời hứa. May thay bà mai là người bên chúng ta, so bát tự, hỏi cầm tinh, xét gia thế, nhưng chỉ không nói với nhà họ Trần ma nữ treo cổ trong rừng tre mà vùng này đồn thổi là người nhà ta. Không nói thì không sao, sẽ chẳng ai biết. Suỵt. Nói ra, xem ai dám cưới con. Mẹ là quả phụ, có người chịu cưới con gái thì mẹ yên tâm rồi.
A Thiền mười tám tuổi, chẳng bao lâu nữa sẽ lấy chồng. Đằng trai họ Trần trước đây là nhà giàu nhất Vĩnh Tĩnh, nhưng sau khi người Nhật đi, chính phủ Quốc dân đến Đài Loan tiến hành cải cách ruộng đất, mấy giáp ruộng đều bị chính phủ cưỡng chế trưng thu với giá thấp, nhà họ Trần không còn là đại địa chủ nữa. Mẹ lấy tay ra dấu, vẽ ra biên giới vô hình trong xã, nói trước kia ấy à, từ bên nọ đến bên kia, những thứ nhìn thấy, những thứ không nhìn thấy, toàn bộ đều của nhà họ Trần. Nâng khăn sửa túi cho nhà giàu vất vả ra trò, hơn nữa lại là nàng dâu trưởng. Nhưng bây giờ nhà họ Trần không còn là đại địa chủ, mới bằng lòng cưới con gái cả của xưởng dầu nành, nếu không sao có thể vừa mắt chúng ta. Bà mai nói, con trai trưởng nhà họ Trần ngũ quan cân đối, mũi cao, dáng dong dỏng, tính tình thật thà, kiệm lời, học vấn cũng khá, tốt nghiệp cấp hai, tướng mạo lịch sự, nhiều cô mến lắm.
Gặp mặt hai lần đã phải kết hôn rồi. Cô chẳng biết gì chồng tương lai, chỉ biết anh tên Trần Thiên Sơn, mọi đều gọi là A Sơn. A Sơn mặc quần tây lưng cao, sơ trắng thẳng thớm, tay cầm cuốn sách, không giống người nhà quê cho lắm. Lần thứ hai gặp mặt, A Thiền và A Sơn chụp một tấm ảnh chung. Thợ chụp ảnh bảo cô tựa sát vào người A Sơn, cô để ý thấy tay A Sơn thon dài, tay cắt gọn gàng, nhìn xuống dưới nữa, kẽ móng chân lộ ra ngoài xăng đan không dính tí đất nào. A Sơn có mùi thơm thoang thoảng, cô chưa bao giờ ngửi thấy mùi này. Gót chân A Sơn trông trắng mịn, không có vết chai A Sơn không nói chuyện, nhưng vừa đến gần cô đã ngử hấy hơi thở thơm mát, chẳng chút nặng mùi.
Cô chưa từng gặp người đàn ông thế này. Những công nhân trong xưởng dầu nành ai nấy áo quần xốc xếch cũ mèm, hôi nách hôi miệng, kẽ móng tay giắt toàn đất và cặn thức ăn, răng là đá lởm chởm, tóc là dây thép nhờn dầu mỡ.
Mấy giọt mưa rơi xuống, đập lên trán cô. Cô nghe tiếng la hét của mẹ, bị tiếng gió gây nhiễu, cô nghe không rõ lời mẹ nói. Nhưng cô biết, chắc chắn là bảo cô rút quần áo phơi trong sân. Xung quanh chuồn chuồn chim én bay là là, giun thi nhau chui lên mặt đất. Nhìn kỹ, bay xao xác trên trời không phải là chim én mà là dơi.
Cô biết cách bắt dơi, nấu thành canh ngon. Lần thứ hai gặp A Sơn, cô nói với anh, ve vừa bò ra khỏi lòng đất đem rán dầu rất ngon. Những điều đều là Mắt Kính dạy cô.
Mắt Kính là công nhân vận chuyển trong xưởng nước tương Phương Cống Cống, phụ trách vận chuyển, rửa, chọn đậu nành, thân hình nhỏ thó, đeo cặp kính gọng to, mắt nhỏ mũi nhỏ miệng nhỏ. Mắt Kính từ bé đã đến xưởng làm việc, nhanh nhẹn tháo vát, biết nói tiếng Nhật, tiếng Đài, tiếng phổ thông, nghe những công nhân khác kể, anh ấy đi Đài Trung mua đậu nành gặp quân Mỹ, còn biết nói tiếng Anh. Mắt Kính cùng lớn lên với cô, tất cả quy trình sản xuất nước tương đều do Mắt Kính dạy cô.
Mưa rơi dày hạt hơn, tiếng la hét của mẹ to hơn. Cô đặt cái liềm cắt cỏ trong tay xuống, chạy ù ra sân rút quần áo.
Chăn ga, vỏ gối, quần áo trên sào tre phơi đồ đều chẳng thấy đâu nữa. Mưa to bắt đầu đập mạnh lên mái xưởng nước tương, tiếng mưa át mất tiếng mẹ. Cô không cần nghe rõ lời mẹ, cô biết mẹ nhất định đang quát, sắp lấy chồng rồi, đểnh đoảng như vậy, sau này làm sao làm nàng dâu trưởng trong tam hợp viện?
Cô ướt đẫm cả người lao vào nhà, tiếng quát của mẹ hình thành âm vọng bất tận trong xưởng, không ngừng đập vào màng nhĩ. Đột nhiên, một đôi tay đưa cho cô chiếc khăn bông.
Tay Mắt Kính khác hẳn với tay A Sơn. Tay A Sơn trắng mịn, tay Mắt Kính cồm cộm vết chai. Mẹ dạy cô gọi vía, đọc chỉ tay, xem tướng, tụng kinh, đo lường trời đất, từ hạt gạo dựng lại quá khứ, suy đoán tương lai, từ lá chuối chẩn đoán cây chuối có khỏe mạnh không, từ chỉ tay biết được cảnh ngộ của con người. Cô không biết chữ, dựa vào những kỹ năng này dẫn đường ở vùng đất nhỏ. Đọc không hiểu kinh sách trong miếu, nhưng chỉ cần nghe người khác xướng một lần cô sẽ ghi nhớ, lập tức mở miệng tụng.
Lúc đó cô vẫn chưa có cơ hội đọc chỉ tay của chồng tương lai, nhưng cô thường đọc kỹ chỉ tay của Mắt Kính. Chỉ tay của Mắt Kính rất phức tạp, đường chỉ đan xen cắt nhau rối beng trong lòng bàn tay, những gì mẹ dạy cô đều khó mà ứng dụng, không đọc ra được độ dài sinh mệnh và cảnh ngộ cuộc đời trong tương lai.
Cô thường cúi đầu đọc chỉ tay của Mắt Kính, cô không dám ngẩng lên, vì biết Mắt Kính đang đăm đắm nhìn mặt cô. Đậu nành trong chum lặng lẽ lên men, cô cũng chỉ lặng lẽ cầm tay Mắt Kính, cả người rơi vào mê cung chỉ tay ấy. Đọc mãi đọc mãi, cô lẩm bẩm, nói liền thoắng, Mắt Kính lắng nghe, mặt thấp thoáng nụ cười.
Sau khi kết hôn thì không thể đọc chỉ tay của Mặt Kính nữa.
Cô nhận lấy chiếc khăn, lau khô mái tóc rối. Mẹ nói trước khi kết hôn phải đi thẩm mỹ viện ở Viên Lâm để duỗi thẳng tóc. Trên mặt bàn xếp chồng đồ phơi trên sào tre đã phân loại và gấp gọn. Mắt Kính lúc nào cũng nhanh hơn cô môt bước, rút quần áo trước, tính sổ sách đặt hàng trước, biết chum nước tương nào lên men xong, biết khi nào trời mưa to trước, tính được ve bao giờ sẽ bò ra khỏi lòng đất. Cô nói với Mắt Kính cô sắp kết hôn rồi, Mắt Kính không nói không rằng, cô nghĩ mình thật là lắm mồm, đâu cần phải nói, Mắt Kính chuyện gì cũng biết mà.
Mưa sầm sập như hàng vạn con ngựa phi nước đại, cô và Mắt Kính bị tiếng mưa bao phủ. Mắt Kính nói, Thiền Dầu Nành, tôi nghỉ việc rồi, chúc mừng, chúc mừng, sắp lấy chồng rồi, chúc mừng nhé.
Mắt Kính đưa cho cô một chiếc khăn bông khác để lau người. Người lau khô, Mắt Kính đã rời đi. Từ đó cô không gặp Mắt Kính.
Cô đứng trước gương, ngắm mái tóc bị mưa oanh tạc. Hồi nhỏ, khi người Nhật còn ở đây, còi báo động không kích hú vang, bom của quân Mỹ từ không trung rơi xuống, nổ thành một cái hố to trên mặt đất. Mắt Kính nói nghỉ việc, cô lại nghe thấy báo động không kích. Nói với mẹ thế nào đây? Nói trong cơ thể có một cái hố to. Cô biết mẹ nhất định sẽ bảo, đừng nói, suỵt, đừng nói thì không ai biết, không ai biết thì không sao.
Hôm sau, cô và mẹ đạp xe đến Viên Lâm duỗi tóc. Ngang qua rừng tre, mẹ nhìn quanh nhìn quất, sau khi chắc chắn không có ai mới chắp hai tay, vái vọng vào rừng tre.
Suỵt, suỵt, nhất thiết không được nói ma nữ trong rừng tre là bà ngoại, mẹ của mẹ.