Chương 2 Em chỉ đến tập múa thôi
Dãy nhà phố thật sự quá nóng, điều hòa hỏng, không khí vẩn đục, giống như chất khí dễ cháy nào đó, nếu có người châm lửa lúc này thì hết thảy sẽ hóa thành tro. Trong nhà tù ở Berlin, gã thường mường tượng ra cảnh chất khí cấu kết với ngọn lửa, bùng nổ, thiêu đốt, tường đổ, hàng rào sắt tan chảy, giấy cháy, lửa dữ mặc sức vui đùa. Lửa cháy hết, tất cả vật thể chỉ còn lại mạt vụn, chờ gió đến, chờ mưa đến, thổi đi tất tật, mọi thứ trở về hư vô. Nhưng gió lần lữa mãi không đến, nơi xa có sấm ầm ì, mưa luôn lỡ hẹn.
Thuyền Con nói cậu ấy phải về rồi, chị cả giữ lại: “Dương Hiểu Chu, em mua nhiều gà rán thế này, ăn phụ nhé, nếu không mấy người bọn chị ăn không hết sẽ lãng phí.”
Chị cả kéo cái bàn tròn gấp dùng cúng rằm tháng Bảy ra dựng ngoài hiên, bảo mọi người ngồi bên ngoài ăn gà rán, ít ra có chút gió. Gà lăn bột rán nhanh ở nhiệt độ cao, rắc bột ô mai và bột ớt, vỏ ngoài giòn rụm, thịt tươi mềm, ăn vào cay nóng, da đầu đổ mồ hôi, nước mũi chảy ròng ròng. Lâu lắm rồi gã chưa được nếm mùi vị này, vừa bỏ vào nhìn quanh bàn tròn, mọi người đều im lặng, cắm cúi ăn gà rán. Chị cả phá vỡ sự im lặng, nói mấy câu khách sáo với Thuyền Con, chị hai chị ba hùa theo, Thuyền Con khách sáo đáp lại. Giữ Thuyền Con lại đương nhiên có mục đích, người ngoài ở đây thì có thể tha hồ khách sáo, né tránh lẫn nhau. Lời khách sáo giống như quả bóng rổ ném bừa, cứ cố ý không vào rổ, chẳng ai muốn tiếp cận trung tâm, ném không vào là tốt nhất. Những lời xã giao rỗng tuếch vô hại, nói thời tiết, nói bình minh nói hoàng hôn, nói lá rụng, nói gió, nói mưa, nói rằm tháng Bảy, nói chuyện ma, nói gà rán, nói cảm ơn, nói không có chi, chỉ không nói về nhau, đối đãi theo phép lịch sự, dùng lễ tiết ngôn ngữ đẩy nhau càng lúc càng xa, chẳng ai cập bờ được, tiếp tục lênh đênh. Sợ mình trở thành hòn đảo cô đơn, thì bắt chước nhện nhả tơ, phun ra lời nói ở thể lỏng, kết tinh thành tơ trong không khí, dùng tơ mảnh dạng sợi để kết nối với nhau, rõ ràng đã thất tán, rõ ràng đã trở thành hòn đảo, song vẫn nghe thấy tiếng gọi của nhau, ít nhất có những sợi sáo ngữ. Không bao giờ hỏi, không bao giờ nói: “Khỏe không?” Chung quy là người một nhà, biết rõ đôi bên đều là mạt vụn tro tàn chờ gió thổi tan, không hỏi những lời làm tổn thương này.
Chị hai hỏi Thuyền Con: “Cô bán gà rán ban nãy, chị nhìn mặt thấy quen lắm.”
“Chị hai chắc chắn từng gặp cô ấy, hồi nhỏ cô ấy cả nhà bà, mẹ và dì đều múa thoát y. Nhưng bây giờ mọi người đều xem trên mạng, muốn xem múa thoát y mở điện thoại lên là có ngay! Nhóm múa thoát y làm ăn ế ẩm, cô ấy đổi sang bán gà rán. Cô ấy cũng là bạn học cùng lớp trước đây của Trần Thiên Hoành đấy.” Chị hai nhớ ra, ở hội miếu Thành Cước Ma, mình từng xem cô bán gà rán múa thoát y.
Trần Thiên Hoành đương nhiên nhớ cô bạn học múa thoát y, hồi nhỏ thường xem bạn múa thoát y trong hội miếu Thành Cước Ma, đám cưới, đám tang, nếu gặp ngày tốt trong lịch vạn niên, cả ngày phải chạy mấy số. Cô bạn không rảnh làm bài tập, luôn cóp của nó. Giáo viên ra bài tập làm văn, nó dùng tay phải viết bài của mình trước, tiếp theo dùng tay trái viết thêm một bài cho cô bạn, giọng điệu, dùng từ đều khác nhau, giáo viên chưa bao giờ nhận ra. Lên cấp hai, hai đứa cùng bị phân đến lớp lưu ban, nó tiếp tục làm bài tập giúp cô bạn. Bây giờ nghĩ lại đúng là rất hoang đường, chẳng phải vùng đất nhỏ nếp sống bảo thủ sao? Đám hiếu đám hỷ, sao lại để một cô bé cởi không còn mảnh vải? Trần Thiên Hoành thấy cơ thể cô bạn từ từ thay đổi trên sân khấu, dưới ánh đèn bảy màu, ngực dần nở nang, bên dưới và nách mọc lông. Khi ngực cô bạn nhô lên thành núi cao, nó đã rời khỏi lớp lưu ban, chuyển sang lớp chọn.
Lần đó sau khi tan học, cô chủ nhiệm dẫn hai nam sinh vạm vỡ đến gốc cây nhội đánh nó. Lòng bàn tay cô chủ nhiệm nóng bỏng, in hằn vết đỏ trên hai má nó “Đồ biến thái chết tiệt, đồ đồng tính chết tiệt, tao đã tới tận nhà cảnh cáo mày rồi, bảo mày tránh xa con trai tao ra, nói với mày chỉ như nước đổ đầu vịt. Nước đổ đầu vịt phải không? không thủng đúng không? Không sao, tao không tin như thế này mà mày vẫn không thủng ra.”
Hai nam sinh kia thúc đầu gối vào bụng nó, một tên lấy chai nước tương đập mạnh vào mông nó: “Sướng chứ? Có sướng không? Ngứa đòn hả?” Nó ra sức vùng vẫy phản kháng, chai nước tương rơi xuống đất, vỡ nát. Một nam sinh nhặt mảnh vỡ sắc lẹm, gí sát mặt nó. Nó nhìn thấy anh trai Trần Thiên Nhất, nhưng anh chạy thẳng.
“Em chào cô ạ!”
Cô bạn học múa thoát y phi xe đạp tới dưới cây nhội, tươi cười rạng rỡ, lớn tiếng chào hỏi cô chủ nhiệm: “Thưa cô, em đến lễ, nhân thể luyện tập một chút, mấy ngày nữa có người muốn làm lễ ở cây nhội, thuê nhà em tới múa, em phải đến tập trước. Nghe nói là đánh bạc thắng lớn, muốn cảm tạ thần ạ.”
Cô chủ nhiệm đỏ gay mặt, rít lên: “Trò là ai? Khối nào, lớp nào? Xéo đi! Tôi đang xử phạt học sinh lớp mình. Nếu trò nói ra thì trò toi đời đấy!”
“Em chả nhìn thấy gì đâu cô ơi, cô khỏi lo. Em chỉ đến tập múa thôi mà, cứ vờ như em không thấy là được.”
Cô bạn học mua thoát y ném cặp sách xuống đất, miệng ngâm nga bài hát tiếng Đài thịnh hành nhất lúc đó “Tàu hỏa từ từ chuyển bánh, tạm biệt quê hương và người thân của tôi, tạm biệt cha mẹ thân yêu nhé, giã từ bạn bè ra trận nhé.” Cô bạn vừa cao giọng hát, vừa đứng dưới cây nhội uốn éo cơ thể, trút bỏ bộ đồng phục cấp hai trên người.
Hai nam sinh kia ngây ra nhìn, buông tay, nó ù té chạy về phía ruộng chuối đằng sau cây nhội. Nó chạy mãi chạy mãi, chạy qua kênh nước, chạy qua ruộng lúa, chạy qua hồ bơi Vĩnh Hưng, chạy qua vườn khế, nhất thiết không được dừng lại, nhất thiết không được quay đầu, phía sau có ma đuổi theo đấy, mẹ từng nói với nó, thấy ma thì phải chạy mãi chạy mãi, chạy đến khi ma không đuổi kịp. Nó chạy chạy chạy chạy đến ga tàu hỏa Vĩnh Tĩnh, nó muốn chờ chuyến tàu tiếp theo, nhảy lên rời khỏi nơi này, không bao giờ trở về nữa. Nó tê liệt quỵ xuống ven đường, khóc rống lên. Một chiếc ô tô phóng vút về phía nó, thắng gấp. Cửa sổ xe hạ xuống, tài xế là người hàng xóm giết rắn, cô bạn học múa thoát y xuống xe ôm lấy nó.
Người giết rắn thấy nó mặt mày bầm tím, không đứng dậy nổi, lập tức chở nó rời Vĩnh Tĩnh, tới bệnh viện lớn ở thành phố Chương Hóa cấp cứu. Nó nhớ rất rõ, người giết rắn phóng như bay, quá tốc độ vượt đèn đỏ, nó nhìn ra đằng sau, thấy Vĩnh Tĩnh thoắt chốc thu nhỏ. Trên xe, cô bạn học múa thoát y nắm chặt tay nó, hết hát lại kể chuyện cười. Trên xe có cái lồng, bên trong chứa mấy con rắn to. Rắn có lẽ bị say xe, chợt nhả ra một con ếch béo múp. Ếch giũ mình, chưa chết, nhảy tới nhảy lui trong lồng.
Bác sĩ nói, xương sườn gãy rồi, phải nhập viện điều trị. Nó nằm viện một thời gian, khi xuất viện về đến Vĩnh Tĩnh, mọi thứ đều đã thay đổi. Bạch Cung đã khánh thành, đài phun nước Apollo trong vườn hoa tuôn ra cột nước. Vốn dĩ chị năm sẽ cưới con trai trưởng nhà họ Vương bên cạnh, giờ biến thành chị tư là cô dâu. Quay lại trường, giáo viên chủ nhiệm đổi người, Thuyền Con chuyển trường. Nó đạp xe đến nhà Thuyền Con, người đi lầu trống, cửa dán biển “Bán nhà”. Cô bạn học múa thoát y đã có thai, bỏ học tiếp tục đi múa. Cô bạn nói: “Mẹ tớ bảo, bụng tớ còn chưa to lên, vẫn có thể múa ba tháng nữa, kiếm thêm chút đỉnh, nuôi em bé tốn lắm.”
Thuyền Con ăn hết gà rán cay trên tay, uống một ngụm nước đá to rồi nói: “Cô ấy giờ đã lên chức bà, con đàn cháu đống rồi,”
Cậu hẳn cũng còn nhớ cô bạn học múa thoát y, T nhỉ? Dọn vào căn hộ nhỏ có mùi kẹo, gã và T nhanh chóng cảm nhận được áp lực về kinh tế. Gã chuyển hết tiền gửi ngân hàng ở Đài Loan vào tài khoản ở Đức, đóng tiền thuê nhà một năm, tài khoản chạm đáy. Đăng ký làm bạn đời với T, trong hộ chiếu của gã dán thêm một tờ giấy tạm trú, gã có thể đi làm công kiếm tiền. Nhưng gã có thể làm gì đây? Không biết tiếng Đức, lại sợ tiếp xúc với đám đông như thế. Có lẽ nên đi học tiếng Đức trước chăng?
Gã đi học một buổi, cả phòng học đều là học sinh Bắc Âu trẻ trung, vô tư vui vẻ, tiếng cười trong veo không tạp chất, lên kế hoạch cuối tuần đi đâu khiêu vũ uống rượu, ở giữa họ, gã cảm thấy mình bẩn thỉu, ép mình cười theo, lớp học chan hòa ánh nắng lập tức vần vũ mấy đám mây đen. Song không biết tiếng Đức thì có thể làm việc gì? Áp lực cuộc sống sinh ra cây xương rồng trên vai gã, gai nhỏ tua tủa, hễ cử động liền nhói đau. Bất cứ lời mời viết bài nào đến từ Đài Loan, gã đều nhận tất. Khổ nỗi nhuận bút không đủ trang trải tiền thuê nhà, mấy cuốn sách xuất bản trước kia cũng chẳng bán được là bao, vào thời khắc khốn đốn, “viết lách” thật sự không phải là tài năng để mưu sinh.
T nói, đừng lo, cậu ấy không tìm găng tay lẻ đôi nữa, không kéo cello nữa, sẽ đi tìm việc, nghĩ cách kiếm tiền. T ở nhà dùng đất sét nặn những động vật nhỏ, hải cẩu, cá hương, cá trích Kiel, cá chình, đều là động vật biển Baltic. Con giống đất sét to cỡ lòng bàn tay, màu trầm xám nâu, dáng vẻ chất phác đáng yêu, vảy trên thân cá rất tinh xảo. T làm một lô, bỏ vào ba lô ra ngoài bán. T nói, bán ở chợ phải thuê sạp, không có lợi, còn gửi bán ở tiệm của bạn phải trích hoa hồng, cách kiếm được tiền mặt trực tiếp là diễn kịch.
Diễn kịch ư?
T làm nhiều tấm thẻ nhỏ, bên trên viết tay một đoạn. Gã tra tự điển, thử dịch cả đoạn, không thể hiểu hết nguyên văn, nhưng đại ý là: Tôi vừa câm vừa điếc, không tìm được việc, những thứ này do tôi tự tay làm, mỗi con 10 euro, cảm ơn các bạn ủng hộ.
T đeo ba lô ra ngoài, chọn giờ cao điểm bắt một loại tàu chậm gọi là RE [24] . Trên tàu này nhiều chỗ ngồi có bàn, cậu ấy lên tàu liền đặt mấy con giống đất sét lên mỗi bàn, lại gài thêm tấm thẻ nhỏ kia. Sau đó, T đi từng bàn dùng đôi mắt xanh thẳm hỏi hành khách có muốn mua không. Màn kịch người câm điếc có hiệu quả, một ngày bán được mười mấy con, được yêu thích nhất là hải cẩu cười béo tròn.
T tìm được công việc dán nhãn dán, công ty quảng cáo đưa cho cả túi nhãn dán, cậu ấy chỉ cần đạp xe đi dán khắp các đường phố rộn rịp ở Berlin là được. Tủ điện, tường ngoài, đèn đường, cột đều không bỏ sót, chỗ nào cũng dán. Bên cạnh nhãn dán công ty phát cho, T nhân tiện dán cả nhãn mình thiết kế. Trên nhãn dán của cậu ấy có chiếc tàu lặn, còn có bàn tay giơ ngón giữa.
T dẫn chó mực ra ngoài, cắm chốt bên máy ATM. Cổ con chó treo tấm biển giấy, trên đó viết: Ich habe Hunger, tôi đói quá. Trọn một ngày, chiếc mũ đặt phía trước chó mực chất đầy tiền lẻ.
T đến tiệm ăn nhanh làm công, đứng ở quầy nhận đơn và tính tiền, khi khách trả tiền mặt, cậu ấy sẽ quan sát kỹ, nếu khách móc ra tiền lẻ vừa đủ thì khỏi nhập đơn gọi món vào máy thu ngân, máy thu ngân hoàn toàn không cần mở ra, tiền chui thẳng vào túi mình. Tiệm ăn nhanh gọi đồ ra đồ ào ào, chẳng ai để ý thấy trò này của cậu ấy.
Ban đêm, T đến quán rượu múa thoát y làm phục vụ. Có buổi tối, công ty điện ảnh bao quán để quay phim. Cảnh phim đó cần rất nhiều diễn viên quần chúng, T đăng ký cho mình, cũng đăng ký cả cho gã. Gã thật ra sợ đám đông, nhưng nghĩ đến việc có thể xem quay phim, xem nơi T làm việc, còn có thể kiếm chút tiền, bèn gồng mình đồng ý.
Là phim truyền hình về tội phạm, ánh đèn hiện trường chói mắt, trinh sát nằm vùng, muốn tiếp cận vũ nữ thoát y. Gã và T ngồi cùng một bàn, đạo diễn yêu cầu họ ngẩng đầu xem múa thoát y với biểu cảm si mê. Dưới gầm bàn, tay gã và T nắm chặt.
Quay phim xong tan làm, điền biên lai nhận thù lao, gã nhận ra trên mấy chiếc máy quay, chân máy quay, đèn đạo cụ ở hiện trường đều có thêm nhãn dán nhỏ in hình tàu lặn.
Họ ra khỏi quán rượu múa thoát y, trời Berlin vừa hửng sáng. Sớm mai mùa hè rét cắt da cắt thịt, T cởi áo khoác đang mặc đưa cho gã, chỉ còn độc một chiếc áo may ô bó sát người. T lại gầy đi rồi, góc cạnh khuôn mặt càng sắc nét. Họ quyết định tiết kiệm tiền không mua vé xe, tay trong tay đi về nhà. Dọc đường, gã kể với T chuyện cũ về cô bạn học múa thoát y.
T nghe xong rất căm phẫn, hướng về con phố trống trải phẫn nộ gào thét, bà giáo đó, mụ ta không có tư cách làm giáo viên! Một tràng những lời thô tục tiếng Đức vang vọng trên phố. Gã cảm thấy lời chửi rủa tiếng Đức nghe rất êm tai, cạo cổ họng, chà răng lưỡi, thô ráp như giấy nhám, mài giũa những chuyện xưa bẩn thỉu lồi lõm.
Trên con phố vắng tanh, lần đầu tiên gã cảm thấy giữa họ không có bất cứ chướng ngại ngôn ngữ nào. Tiếng Anh gã nói, T hiểu hết, tiếng Anh xen lẫn rất nhiều tiếng Đức T nói, gã cũng hiểu hết.
Không kéo cello nữa, chơi đàn thì hay đấy, còn đưa đẩy họ gặp nhau, nhưng quả thật không kiếm được tiền, tiền thuê nhà đuổi sát đằng sau, đàn tạm cất đi đã. Không tìm găng tay lẻ đôi nữa, cũng chẳng thì giờ đâu mà vào rừng hái hành gấu.
Mấy năm trôi qua như thế, hai người sống cùng quẫn. Lúc thật sự túng tiền, T đi ứng tuyển show tóc đẹp, để nhà thiết kế xoẹt một nhát, cắt mất mái tóc dài màu vàng trong buổi trình diễn. Tóc ấy bán cho tiệm tóc giả, T nói, không cần lo, còn cây cello có thể bán.
Trong vai gã có cây xương rồng, trong vai T cũng có. Được xét nhập quốc tịch, gã từ bỏ hộ chiếu Đài Loan, nhận hộ chiếu Đức. T nói, anh ở lại rồi, tốt quá.
Gã làm phục vụ ở một quán ăn Đài Loan, hai người đều có thu nhập, cuộc sống dần ổn định, mua chiếc ô tô cũ của bạn, cuối cùng đã có khoản tiền để dành. T nói, chúng mình về quê tôi nghỉ mát đi.
Họ chạy xe về biển Baltic, ở nhà bạn T. Hằng ngày họ uống rượu, ăn cá, bơi lội, ăn kem trên bãi cát, nhà T cách đó không xa, nhưng T hoàn toàn không nhìn về phía nhà mình, đi ngang qua ngó lơ, không nhắc đến cha mẹ câu nào. Bạn T cầm máy ảnh, chụp ảnh cho họ trước tàu lặn. Hôm đó, T hút cần sa cuốn, cười vang, cứ ôm gã thơm gã mãi. Bạn T cũng cười rất vui vẻ, hút cần sa, cởi bikini khỏa thân tắm nắng trên bãi cát. Cô ấy kể, năm xưa T nói muốn bắt xe đi Berlin, không bao giờ về nữa, hỏi tôi có muốn cùng đi không, may mà không đi đấy! Nếu không đi rồi mới nhận ra cậu ấy là gay, ha ha ha!
Bây giờ nghĩ lại, có thời điểm chính xác không nhỉ? Thời điểm bắt đầu tan vỡ của gã và T.
Trên đường từ biển Baltic về Berlin, hai người luân phiên lái xe, đều im lặng. Khi sắp đến Berlin, T bật khóc. Về đến căn hộ ở Berlin, mấy hôm nóng bức, gió thổi tới mùi của nhà máy kẹo gần đó, trên da đều là mùi kẹo dâu dinh dính. Cuộc sống dường như vẫn như cũ, song gã có dự cảm rằng điều gì đó không ổn, thứ gì đó hỏng rồi. Bóc kẹo mới mua, mùi khét gay mũi. Khui rượu, nút bần vỡ nát, trong rượu toàn là vụn bần. Đĩa vùng thoát khỏi đôi tay, bay xuống sàn nhà. Cắt móng tay chảy máu. Vòi sen bỗng nhiên phun ra nước nóng bỏng giãy. Ban đêm, T ôm gã thật chặt, nghẹn ngào nói mớ, cánh tay cong lại móc lấy cổ gã, gã suýt ngạt thở. Sâu trong túi T có những viên thuốc không biết tên.
T bán những con giống nhỏ bằng đất sét trên tàu RE, lô này là hà mã, tròn vo, miệng há to. Gặp một đám người nước ngoài da màu uống say, xảy ra xung đột, hà mã bị ném xuống sàn tàu, vỡ tan tành. T mặt mày bầm tím về nhà, cánh tay có mấy vết thương, ngón chân bị gãy, luôn miệng mắng chửi người ngoại quốc.
Tiệm ăn nhanh phát hiện ra T đút túi tiền mặt, lập tức đuổi việc.
Quán rượu múa thoát y ngừng kinh doanh. Chó mực bị ốm, mấy ngày đã chết.
Chỉ còn lại công việc dán nhãn dán, y hẹn đi nhận nhãn dán, người của tổ chức đó hỏi T có muốn gia nhập tổ chức của họ không? Họ nói, cần nhất là thanh niên Đức như cậu ấy gia nhập, hiện giờ có một số việc chạy vặt, tiền lương không cao nhưng nếu hợp tác vui vẻ chưa biết chừng có cơ hội làm toàn thời gian.
T đã gia nhập tổ chức đó.
Diện mạo T thay đổi thấy rõ, không còn mặc nguyên cây đen nữa, trên người xuất hiện quần áo thời thượng, kiểu tóc chải chuốt.
Gã nhận ra, nhãn dán mà T dán khắp nơi có nhóm số. Không lâu sau, hai cánh tay T đều xuất hiện hình xăm.
Hình xăm nhỏ xíu, nằm giữa cánh tay và bả vai. Cánh tay phải 18, cánh tay trái 44.