Chương 3 Những giọt mưa chết tiệt này là kim mảnh
Khi sinh đứa con gái thứ tư, A Thiền hai mươi lăm tuổi. Đau. Sinh ba đứa con gái trước đều vào ngày mưa. Hôm nay bà đỡ đến tam hợp viện, ngoài cửa sổ lại bắt đầu lất phất mưa. A Thiền siết nắm tay, la hét, chửi rủa thời tiết. Cô nằm trên giường, nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ, tưởng tượng những giọt mưa đó đều là kim ông trời rải xuống, nhắm trúng âm hộ và mông cô. Mưa là kim, không phải tên. Tên sẽ bắn xuyên qua người cô, nội tạng vỡ nát, nghênh đón cái chết. Nhưng những giọt mưa chết tiệt này là kim mảnh, không ngừng đâm tới đâm lui, không chết được, một cuộc tùng xẻo cơ thể chậm rãi.
Lại là con gái. Bà đỡ giao đứa con gái thứ tư cho cô, đi báo tin cho mẹ chồng, lại là con hĩm. Mẹ chồng ở ngoài cửa, không bước chân vào, nghe con dâu cả lại sinh con gái thì không buồn trả lời, xỏ đôi guốc gỗ Nhật Bản, nói phải ra ngoài mua đồ. Guốc gỗ gõ lóc cóc trên nền đất, cô nằm trên giường, cảm thấy mình chính là mặt đất bị mẹ chồng giẫm lên, guốc gỗ nghiền qua người cô, xương gãy, gót guốc để lại vết lõm vĩnh viễn trên da cô.
Đau, đau quá, mẹ ơi. Mỗi lần sinh con, cô đều nghĩ đến mẹ. Nhưng hôm nay mẹ không có ở đây, chồng cô A Sơn cũng vắng mặt. Chỉ có cô, và đứa con gái thứ tư.
Mẹ từng kể với A Thiền rất nhiều câu chuyện về “đau”. Mẹ và A Thiền đều không biết chữ, nhưng hai mẹ con đều rất thích nói chuyện. Dây thanh đới của hai mẹ con rung liên tục, nhả ra lời nói với mật độ cao, cả xưởng nước tương ong ong tiếng vọng, vách tường quanh năm hút lấy cuộc đối thoại huyên thuyên của họ. Trước Tết tổng vệ sinh, các công nhân lấy bàn chải lông lợn làm sạch tường, bàn chải chải ra vết bẩn đã tích tụ suốt một năm, cuộc đối thoại của hai mẹ con theo vết bẩn thoát khỏi bức tường, rơi vào tai đám công nhân.
Mẹ nói, nỗi đau khi sinh nở không phải là đau. Lúc mẹ sinh con, đương nhiên cũng đau, nhưng so với những nỗi đau khác thì sinh con chẳng đáng là gì.
Hồi mẹ còn nhỏ, bà ngoại bị cưỡng hiếp, có người nông dân phát hiện bà toàn thân trần truồng, bị mấy gã đàn ông đè xuống nền rừng tre. Người nông dân cầm cuốc đuổi bọn đàn ông chạy đi, lấy bao gạo bọc thân thể lõa lồ của bà, đưa bà về nhà. Nhưng nhà chồng không chịu cho bà vào, đuổi bà về nhà mẹ đẻ. Bà nói với mẹ bấy giờ còn nhỏ tuổi, mẹ chết đây, vào trong rừng tre treo cổ. Hôm nay con không được nói gì cả, ngày mai hẵng nói với mọi người, bảo họ tới rừng tre nhặt xác. Mẹ rất ngoan rất nghe lời, hôm sau mới nói ra. Mẹ chạy theo vào rừng tre, thấy một thân thể gầy gò treo trên cây tre rất to. Gió đến, cây tre cao vút đong đưa theo gió, cái xác cũng khẽ lắc lư, đốt tre phát ra âm thanh quái dị, giống như có người cầm dao cạo tre, có nhịp điệu, tựa một bài hát. Gió phe phẩy lá tre, cũng giống như một bài hát, giống như có người vừa hát vừa khóc. Ngồi nghe hát, mẹ cảm thấy cơn gió sắc bén chặt gãy, vót nhọn toàn bộ cây tre, từ từ đâm xuyên qua cơ thể mình. Đau.
Hội miếu có nghi lễ bước qua lửa, trước miếu rải một lớp cát đen dày, rồi chồng vàng mã lên, những người đàn ông khiêng hoặc bưng tượng thần đi chân đất xếp hàng, chờ giờ lành bước qua lửa. Một hàng dài dặc đều là đàn ông, từ người già đến đứa trẻ mười mấy tuổi, chỉ không cho phép phụ nữ bước qua lửa. Lửa châm lên, cánh đàn ông bắt đầu nối đuôi nhau nhanh chân chạy qua đống vàng mã đang cháy. Một người trong bọn bưng bức tượng thần ngập ngừng trước đống lửa, bị trưởng lão chửi, ông ấy hấp tấp giẫm vào lửa song lập tức ngã nhào, tượng thần lăn lông lốc. Mọi người kinh hãi hô hoán cứu tượng thần, chẳng ai cứu người đàn ông bị ngã đó cả. Mẹ xông tới, chạy vào đống lửa lôi người đàn ông ra. A Thiền ơi A Thiền, mẹ kể con nghe, sau đó mẹ bị chửi té tát, nói cái gì mà phụ nữ không được bước qua lửa, sẽ đắc tội với thiên đình. Nhưng A Thiền à, người đàn ông bị ngã đó là cha các con mà, mẹ không cứu ông ấy thì ai cứu đây? Con không nhớ gì về cha con nhỉ? Da dẻ khắp người ông ấy cháy đen, nằm nhà kêu gào mấy ngày rồi chết. Lúc chết mắt mở trân trân, mẹ giơ tay vuốt cho ông ấy khép mắt, song đôi mắt ấy vẫn không chịu nhắm lại. Trưởng lão trong miếu bảo, chính vì mụ đàn bà nhà chị giẫm qua lửa, chọc giận thần linh nên chồng chị mới chết. Thật ra mấy hôm đó mẹ cũng muốn kêu gào than đau, hai chân mẹ cũng bị thiêu đốt, tuy không cùng chết với cha con, nhưng con biết đau cỡ nào không? Đến giờ chân vẫn còn đau, sau này mẹ chết rồi làm ma nhất định cũng đau.
A Thiền nhìn con gái thứ tư đang khóc trong lòng, uất hận sục sôi. Người đau là mẹ, con khóc cái gì mà khóc! Bị cơn phẫn uất khuấy đảo, cô có một ý nghĩ, muốn giơ đứa bé lên thật cao, ném ra ngoài cho dầm mưa.
Cô mệt lử, nhưng không sao ngủ được. Cô rất muốn ăn cơm, thịt ba chỉ mỡ màng với một bát cơm trắng, rưới thêm mỡ lợn, song thật ra thứ gì cũng nuốt không trôi. Cô rất muốn nói chuyện, nhưng miệng khô khốc. Lời nói chất chứa trong lồng ngực, tràn ra chính là chửi mắng, nhìn thấy con gái là chửi. Cô chửi A Sơn, tiền đi phụ việc đồng áng chẳng đủ nuôi con. Cô đánh con gái, hễ trông thấy cô, ánh mắt đứa nào đứa nấy liền lộ vẻ khiếp sợ.
A Sơn về, vừa nghe lại là con gái bèn ngồi ở mép giường, tránh né ánh mắt của A Thiền, bế con gái thứ tư lên dỗ. A Sơn nói, ngoan nào, ngoan nào, đừng khóc, đừng khóc, tiếp theo sẽ là em trai.
Lúc đó A Thiền đã có dự cảm rằng đứa thứ năm nhất định lại là một cơn mưa lớn.
Gả đến nhà họ Trần, cô nhanh chóng nhận ra, gia đình danh giá này khi xưa là đại địa chủ, nhưng giờ chẳng những không có tiền mà còn nợ nần chồng chất. Sau khi ruộng đất trước kia bị trưng thu, mẹ chồng vẫn giữ nếp sống vốn có, mua dây chuyền ngọc trai Nhật Bản, khuyên tai vàng ròng, vòng ngọc, trâm bạc, giỗ tổ cúng thần đều phải mua hoa quả đắt nhất, mổ con lợn béo nhất.
Nàng dâu trưởng là cô phải phụ trách quét dọn sảnh thờ, giỗ tổ, cúng bái vào các ngày lễ lớn nhỏ, mỗi ngày nấu ba bữa cho mẹ chồng. Lẽ ra là các nàng dâu luận phiên, nhưng mấy người em dâu của A Sơn đều sinh con trai đầu lòng, mẹ chồng bảo, con dâu sinh con trai không cần luân phiên, giao mọi việc cho nàng dâu trưởng chỉ biết sinh con gái.
Thực sự không có tiền mua gạo mua rau mua thịt nữa, A Sơn mới đi làm, ra ruộng làm công kiếm tiền. A Thiền về nhà mẹ đẻ vay tiền, mẹ dúi một khoản cho cô, nhưng mấy đứa em trai sắp cưới vợ, trong nhà cũng cần tiền. A Sơn là người nho nhã, cả ngày ngồi đọc sách, dạy mấy đứa con gái đọc sách viết chữ. Đọc sách có ích gì đâu? A Thiền vứt hết mấy cuốn sách trên giá của A Sơn, dù sao cô cũng không đọc hiểu, đọc sách có nuôi gia đình được không? Trong sách có trồng lúa được không? Trong sách có nuôi lợn được không? Ném sách cho lợn, lợn có chịu ăn không?
Có lúc chăn bông không thể bịt ngạt tiếng khóc của A Thiền, mẹ chồng ở sát vách nghe thấy bèn quát lớn, lên cơn tâm thần à, đồ điên, năm xưa bà mai phải gió kia không nói ma nữ treo cổ đó là người nhà gái. Di truyền đấy, tâm thần đẩy, đồ điên đẻ ra đồ điên.
Cúng tổ tiên ở tam hợp viện, mấy cây hương bốc cháy trong lư hương, mẹ chồng nhìn thấy, hoảng hốt la lên: “Hóa lư hương”! Hóa lư hương!” [25]
A Thiền đứng bên lư hương, nhìn ngọn lửa rừng rực, một tay bế con, tay kia thò vào lư.
Lửa đốt ngón tay, lại có cảm giác khoái trá.
Nếu không phải mẹ chồng táng cho cô cái tát nảy lửa, cô nhất định sẽ để lửa trong lư hương nuốt mất tay mình. Lúc đó cô nghĩ, không có tay càng hay. Không có tay thì không thể cầm hương cúng bái, không cần nấu ba bữa cơm, không cần cho lợn cho gà ăn, không cần quét nhà, không cần ra ruộng nhổ cỏ, không cần đánh con, không cần bế con nữa.