← Quay lại trang sách

Chương 4 Với một người nam

Thuyền Con đứng dậy cáo từ, ánh mắt của chị cả Thục Mỹ, chị hai Thục Lệ, chị ba Thục Thanh, em trai út Thiên Hoành đều hoang mang, làm sao đây? Thuyền Con đi rồi, thiếu mất người ngoài, mọi người không thể nói những lời khách sáo, không thể vòng vo tam quốc, phải đối mặt nhau trong căn nhà cũ này. Nhưng miến tuyến chân giò, gà rán đều ăn hết rồi, lời khách sáo đã dùng hết sạch, thật sự không có lý do giữ khách lại.

Trần Thiên Hoành cùng Thuyền Con đi ra xe tải, mây đen trên trời tan hết, nóng ẩm không có gió, lại là đêm hè trăng sáng sao tỏ.

“Sao cậu lại quen chị cả tớ?”

“Ở hồ bơi Vĩnh Hưng đấy. Trước đây chị cả quét dọn, rán xúc xích, bán kem ở đó, tớ vừa về chưa bao lâu, gần như ngày nào cũng đi bơi, mỗi ngày đều mua kem chỗ chị cả. Hồ bơi chẳng có mấy mống, kem không ai mua, có lẽ là buồn chán quá, tớ bèn tán gẫu với chị ấy. Nói chuyện phiếm một hồi, hóa ra em trai út của chị ấy là bạn học cấp hai của tớ.”

Ánh trăng rắc phấn vàng lên làn da đen sạm của Thuyền Con, nếp nhăn thoắt sâu thoắt nông theo chuyển động của cơ mặt. Khóe miệng Thuyền Con có vụn gà rán bóng mỡ, kẽ răng có thịt có miến tuyến, vẻ mặt đủ đầy. Nếp nhăn trên trán giấu ánh dương, nếp nhăn cánh mũi giấu ánh trăng, nếp nhăn khóe mắt giấu ánh sao, cái mũi lấm tấm mồ hôi giấu nước mưa dồi dào, vừa nói vừa cười, có ánh nắng có ánh trăng có ngôi sao có sợi mưa, cả khuôn mặt giống như ruộng nương chưa khai khẩn, đất đai màu mỡ, cỏ cây tốt tươi, giun lật xới đất, gió mưa tự do tuần hoàn. Thiên Hoành nghĩ, mặt mình chắc là đất hoang cằn cỗi, không một ngọn cỏ, trong nếp nhăn cất giấu toàn cặn bẩn lâu năm, nên không dám cười, vì cười sẽ tác động toàn bộ cơ mặt, dồn nén các nếp nhăn, ép ra quá nhiều thứ tệ hại.

“Có cần tớ chở cậu đi chào hỏi cô bạn bán gà rán không?”

Thiên Hoành thoáng ngẫm nghĩ rồi lắc đầu. Ba người chị đang chờ gã ở nhà, gã phải về nhà đối mặt.

“Dương Hiểu Chu, xin lỗi nhé, ban nãy đã cố giữ cậu lại.”

“Đâu có, là tớ đói bụng, muốn ăn gà rán thôi!”

“Cảm ơn cậu. Tớ vẫn lấy làm lạ lắm, sao hôm nay lại gặp cậu ở xưởng nước tương.”

“Cảm ơn gì chứ, bạn học cũ. Có việc cứ đến tìm tớ bất cứ lúc nào. Tớ vẫn sống ở ngôi nhà lúc trước.”

Thiên Hoành nhớ đến ngôi nhà của cô chủ nhiệm cấp hai, chợt có đôi tay nóng ướt bóp cổ, và cả chai nước tương chọc vào mông.

Thuyền Con nhận ra Thiên Hoành biến sắc mặt, bèn nói ngay: “Yên tâm đi, mẹ tớ không ở đó. Cả nhà tớ di dân sang Canada rồi, chỉ có tớ ở đây thôi. Lúc tớ nói muốn trở về, mẹ tớ suýt tức chết. Mẹ càng tức, tớ càng cảm thấy mình có thành tựu. À, xin lỗi nhé, tớ thật là, nói miết nãy giờ. Lây chị cả cậu đó, rất thích nói chuyện. Phiền lắm đúng không?”

Thiên Hoành lắc đầu: “Cậu nói đi, nghe cậu nói tớ đỡ buồn ngủ. Nếu không tớ nằm xuống đây ngay và luôn được ấy chứ. Nói nhiều vào.” Dạ dày Thiên Hoành bắt đầu đảo trộn, nghiền nát gà rán, nghiền ra cơn buồn ngủ díp mắt. Cơn buồn ngủ cay cay, nóng nóng, chạy khắp toàn thân. Thuyền Con bắt đầu nói.

Đầu tiên cậu ấy nói: “Tớ xin lỗi.”

Năm xưa, mẹ cậu ấy đột nhiên nói cả nhà sẽ dọn đi, cậu ấy phải lập tức chuyển trường, cậu ấy không hề biết đã xảy ra chuyện gì. Mấy năm nay cậu ấy quen chị cả, nghe chị cả kể mới biết chuyện mẹ mình đã làm.

Vì chẳng biết gì cả nên cậu ấy luôn nghe lời mẹ, thi đỗ trường cấp ba khó thi nhất, thi đỗ khoa đại học khó vào nhất. Thuyền Con có người anh học đến tiến sĩ ở Canada, cả nhà di dân theo. Thuyền Con tiếp tục học ở Canada, quen một cô gái ở lớp tiến sĩ, cùng vào rừng làm nghiên cứu, hằng ngày nấp trong nhà gỗ quan sát cú mèo. Cậu ấy nói với mẹ mình sắp kết hôn, mẹ liếc nhìn cô gái, nói da đen thui, không được. Thuyền Con không dám dịch lời mẹ sang tiếng Anh, mẹ lườm Thuyền Con, tự nói lại một lượt bằng tiếng Anh với cô gái. Mẹ nói tiếp, cho con đi học cái học vị tương lai không tìm được việc này đã đành, con còn dẫn giống này về cho mẹ.

Giống này ư?

Anh trai nói, anh ấy cũng sắp kết hôn.

Với một người nam.

“Cậu thử tưởng tượng vẻ mặt mẹ tớ xem, siêu buồn cười! Lúc đó tớ mới phát hiện, mỗi lần mẹ tớ lộ ra vẻ mặt suy sụp, tớ sẽ rất vui, thật tình rất vui, lấy được học vị tiến sĩ cũng không vui như thế.”

“Vậy... vợ cậu đâu?”

“Ly hôn rồi.” Nói đến ly hôn, mặt Thuyền Con vẫn là đất đai màu mỡ, mắt mũi đều là cây cối khỏe mạnh, không có cỏ hoa cuồng nộ. “Thật ra cũng hết cách, không cãi nhau, gắng gượng mấy năm trời, mệt chết đi được. Bọn tớ đã trò chuyện rất lâu, thông qua cô ấy, thông qua trò chuyện, tớ rốt cuộc mới nhận thức về bản thân. Hóa ra tớ là một thằng ngốc chỉ biết nghe lời mẹ, hoàn toàn không biết mình muốn gì. Năm xưa bọn tớ kết hôn, vốn chưa nghĩ rõ ràng. Tớ nôn nóng muốn kết hôn như thế, thật ra chỉ để chọc tức mẹ tớ. Nhưng cần gì phải thế? Có anh tớ đã đủ rồi, dáng vẻ hạnh phúc vui vẻ đó của anh tớ đã đủ rồi.”

Thiên Hoành nghĩ, gã có thông qua T để nhận thức về bản thân không?

“Tớ nhìn thấy sách của cậu trong một hiệu sách tiếng Trung ở Canada. Tớ cứ cảm thấy tên quen lắm, cầm lên xem, đúng là cậu. Có một tiểu thuyết viết về mẹ tớ nhỉ? Cô giáo tâm thần ấy, cái người cầm roi mây đánh học sinh ấy. Tớ đọc rồi mới nhớ lại mọi chuyện. Thật kỳ lạ, tớ vốn đã quên Vĩnh Tĩnh rồi. Đọc sách của cậu, tớ liền quyết định rời Canada, trở về nơi này. Hôm chính thức ly hôn, bọn tớ đến sở thú đi dạo, thấy hà mã há miệng cho nhân viên sở thú chải răng, tớ mới nhớ tới một chuyện. Không bao lâu sau khi nhà tớ dọn đi, có một hôm tớ và anh trai nhân lúc cha mẹ đi vắng, lẻn ra ngoài bắt tàu hỏa về Vĩnh Tĩnh. Kết quả trên đường đi hai anh em bất ngờ nhìn thấy một con hà mã ngã trong ruộng lúa, miệng há hoác. Chuyện khoa trương như thế mà tớ cũng quên. Nghĩ lại thật sự rất khoa trương, Vĩnh Tĩnh sao có thể có hà mã chứ? Hay là tớ nhớ nhầm? Cậu có ấn tượng không?”

Thiên Hoành phì cười. Hình ảnh đó đúng là quá hoang đường, một con hà mã phốp pháp dạo qua đường phố Vĩnh Tĩnh, cuối cùng say ngã trong ruộng lúa.

Gã từng kể với T câu chuyện hà mã ở quê nhà, T dùng đất sét làm rất nhiều hà mã con béo núc ních. T nói, hà mã trong câu chuyện của gã bi thương quá, lại còn uống say, cậu ấy chưa thấy hà mã uống say bao giờ, nên chỉ có thể làm ra dáng vẻ đáng yêu thế này thôi. Những con hà mã ấy về sau đều bị đập vỡ, bộ dạng nứt vỡ lại khớp với hà mã trong ký ức của gã.

“Hôm đó bọn tớ đi cả ngày trong sở thú, lúc nói tạm biệt cô ấy đã khóc. Nhưng không phải vì buồn, thật ra tớ hiểu, đó là nói cảm ơn tớ.”

Thiên Hoành cảm thấy mình hẳn cũng hiểu. Gã cũng từng nhìn thấy vẻ mặt cảm kích kiểu vậy. Vật lộn, va đập, con dao trên tay gã đâm vào người T. T không kêu đau, trái lại trên mặt nở nụ cười, nụ cười chứa chan cảm kích. T rút dao ra, không rên la, lại bổ nhào vào gã, vung nắm đấm dính đầy máu tươi nện gã. Lại một trận vật lộn, con dao lại găm vào người T.

T nói: Go, now.

Sau đó, cảnh sát thẩm vấn vụ án, đầu óc gã dày đặc sương mù. Trong cơ thể gã có rất nhiều thuốc viên không biết tên đang quẩy tưng bừng, bị trói lâu lắc lâu lơ, không uống, không ăn, gần như ngạt thở, nắm đấm để lại vết bầm đen trên da gã. T cầm dao lam, cắt một miếng da hình chữ nhật trên cánh tay gã, có lẽ do thuốc trong người quá nhiều, gã không thấy đau chút nào, nhìn T cầm miếng da của mình, gã cứ nghĩ đến chị năm.

Trước khi chết, ở trước mặt gã, chị năm nói phải “biểu diễn”. Chị năm cầm con dao thủ công cắt cánh tay mình, máu tươi trào ra như suối. Chị năm bảo: “Suỵt, cấm nói với người khác đấy. Chẳng đau tẹo nào.” Chị năm lấy thuốc nước, vải gạc tự băng bó vết thương. “Đợi đóng vảy rồi lại cắt ra.” Gã nhớ chị năm cười tươi như hoa, trông rất hạnh phúc.

Thuyền Con nói, cậu ấy nuôi dơi ở sân sau nhà cũ. Lúc về đây, cậu ấy phát hiện những động vật trong ký ức thuở nhỏ đều chẳng thấy đâu nữa. Bướm phấn vàng biến mất, dơi trên cây biến mất, rắn ít hẳn, ếch ít hẳn, mùa hè tiếng ve yếu ớt. Cây vốn nhiều dơi đậu bị chặt sạch, chỉ để xây một tòa Bạch Cung. Cậu ấy muốn phục hồi giống dơi, đã tiến hành rất nhiều nghiên cứu, trước tiên nuôi mấy con ở sân sau.

“Nhớ đến tìm tớ nhé. Đến xem dơi.”

Xe tải nhẹ của Thuyền Con chạy vào đêm tối, để lại khói bụi mịt mù.

Khói bụi xâm nhập đôi mắt, gã nhắm mắt lại, dụi dụi. Mở mắt ra, thuyền nhẹ đã lướt qua, trước mặt chỉ còn lại trăng tròn vằng vặc.