← Quay lại trang sách

Chương 10 Tốt nhất là Paris cũng nghe thấy

Gió đến, len vào khe cửa sổ từng nhà từng hộ của vùng đất nhỏ, kêu vù vù. Đêm khuya, vùng đất nhỏ ngáp dài, chuẩn bị đi ngủ, tạm biệt rằm tháng Bảy trong giấc mơ. Tiếng gió vù vù lọt vào tai, giống như có người dọa dẫm bên tai, gợi lên nhiều câu chuyện ma ở quê, trong nghĩa địa ma trơi chảy lập lòe, tro tiền âm phủ bay lả tả, trong rừng tre có cái bóng trôi lơ lửng. Tôi cũng đã đến dãy nhà phố, theo gió chen vào nhà. Báo cáo khí tượng dự đoán miền Trung đảo tối nay có xác suất đổ mưa rất cao, vùng đất nhỏ khô hạn lâu ngày có cơ hội đón chào trận mưa to lâu lắm không gặp.

Ba đứa con gái và thằng con út của tôi lên tầng ba, đi vào phòng cũ của chúng, khuấy động bụi bặm lưu cữu. Thục Mỹ lấy giẻ lau và chổi lông gà nhanh nhẹn dọn sạch giường đệm, giẻ lau trắng trông như bị nhúng vào mực đen. Tường ngăn các phòng làm bằng ván gỗ mỏng, không có hiệu quả cách âm, ba chị em gái nói với qua tường, tiếp tục tán gẫu.

“Chị cả ơi, căn nhà bên cạnh, nhà trước kia cho thuê băng video ấy, sao cứ đen sì sì mãi thế, không xử lý gì à?”

“Đúng thế, đen sì sì, bên ngoài còn treo biển ‘Bán nhà’, ai lại mua nhà bị cháy chứ.”

“Cho dù dọn dẹp sạch sẽ, người muốn mua đi hỏi thăm đôi chút thì ai còn dám mua? Nhà ma đấy.”

“Ai mà biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nghe nói có điều tra, nhưng chưa bao giờ nghe thấy kết quả điều tra nào cả.”

“Dẫu không phải nhà ma, không bị cháy, chắc cũng chẳng bán được đâu nhỉ? Bây giờ thị trường nhà đất tiêu điều lắm, ai lại đến nơi xó xỉnh này mua nhà chứ.”

“Tiếng gì thế?”

“Tiếng gió đấy.”

“Không phải.”

“Tiếng gió mà.”

“Mấy đứa im miệng hết cho chị. Nghe kỹ đi.” Suỵt.

Chẳng lẽ bọn chúng nghe thấy tiếng tôi đi xuyên tường?

“Mối đấy.” Trần Thiên Hoành nói. Nó vuốt ve mặt bàn có tấm bản đồ thế giới, ngón tay đặt lên nước Đức. Trước khi xa nhà, nó lúc nào cũng nhìn cái bàn này, chỉ bừa vào một nước, tự nhủ, sau này nhất định phải tới đó, không bao giờ trở về nữa. Nó áp tai sát mặt bàn có bản đồ, nghe thấy tiếng mối ăn.

Giọng em trai út đùng đục, phân nhánh, xuyên qua tường, lọt vào tai ba người chị, chị cả Thục Mỹ nghĩ đến chỉ may bị đứt, chị hai Thục Lệ nghĩ đến tóc bạc lia chia, chị ba Thục Thanh nghĩ đến gót giày cao gót bị gãy.

“Em ngủ trước đi, hôm nay em vừa về đến, chắc chắn bị lệch múi giờ nghiêm trọng.”

“Đúng đấy, ngủ trước đi, có chuyện gì, sáng mai chúng ta hãy nói.”

“Mấy đứa ngủ trước đi, chị xuống tầng đóng cửa.”

“Khi nhà bên cạnh cháy, các chị có mặt không?” Trần Thiên Hoành hỏi.

Chẳng ai trả lời. Không biết trả lời thế nào. Chúng dường như đều biết chút ít. Nhưng thật ra đều chẳng biết gì.

Chỉ có tôi chuyện gì cũng biết. Chỉ có tôi nhìn thấy mọi sự.

Thiên Hoành, con không nghe thấy cha, nên con không bao giờ biết rằng chính mẹ con đã phóng hỏa. Nghe tin con bị xử ngồi tù ở Đức, bà ấy đi tới đi lui trong tầng hầm của người hàng xóm giết rắn, hạ quyết tâm phải chết. Con không biết, rất nhiều người đều không biết, khi còn sống cha cũng không biết, trong dãy nhà này, riêng căn của người giết rắn có tầng hầm.

Chị năm của con biết. Sau khi Tiểu Vương hàng xóm quyết định đổi sang cưới chị tư con, khắp người chị năm nổi dị ứng nghiêm trọng, người giết rắn mở cánh cửa giấu dưới sàn, dẫn nó vào tầng hầm, lấy rượu thuốc cất kỹ. Người giết rắn dùng bông thấm rượu thuốc, nhẹ nhàng thoa lên người chị năm con. Con bé nhìn thấy chiếc đầm của mẹ con treo trên giá áo trong tầng hầm.

Chị năm con nhân lúc người giết rắn không chú ý, trộm lấy chiếc đầm đó. Nó mặc chiếc đầm ấy, đi tìm A Thiền. A Thiền trông thấy nó, nổi trận lôi đình. Chị năm con uy hiếp A Thiền, nếu để Tổ Khiết cưới Tiểu Vương thì sẽ nói ra chuyện ở tầng hầm. A Thiền sao có thể chịu uy hiếp, bà ấy gầm lên, đi nói với cha mày đi! Đi nói đi! Cha mày nghe rồi nhất định mừng rơn. Con tư gả vào Bạch Cung, còn mày, mọi người đều biết mày bị Tiểu Vương chơi cho hoa tàn nhụy rữa rồi, Tiểu Vương ở bên ngoài nói mày thế nào, khó nghe hết sức, để xem sau này ai dám cưới mày.

Sau đám cưới linh đình đó, chị năm con không ngừng đòi tự sát, A Thiền cứ nghĩ ầm ĩ một đợt là hết thôi, sau này lại nhờ bà mai giúp đứa con gái thứ năm tìm một tấm chồng. Chị năm con tự rạch ở khắp nơi, đến trước Bạch Cung mở họp báo tuyên bố tự sát, đến trước mặt Tiểu Vương cầm dao rạch mặt và ngực mình. Con không biết đâu, nó còn xuống tầng hầm để lại một vũng máu, muốn cho mẹ con xem.

Nghe con vào tù, A Thiền trốn trong tầng hầm, không chịu ra ngoài. Bà ấy dường như nghe thấy mỗi một cái miệng ở vùng đất nhỏ đều đang dè bỉu: “Đẻ cả đám con gái, khó khăn lắm mới tòi ra con trai, kết quả hai thằng con trai đều vào tù.”

Bà ấy nói với người giết rắn, bà ấy phải đốt hết mọi thứ. Đốt tầng hầm, đốt bản thân bà ấy và người giết rắn, đốt sạch quá khứ. Bà ấy là một người mẹ thất bại, một người vợ thất bại. Hai đứa con trai đều là tội phạm, chồng chết rồi, bà ấy chẳng có lý do, cũng chẳng còn mặt mũi nào mà tiếp tục sống ở nơi này nữa.

Đêm ấy gió lớn, lửa bùng lên lúc nửa đêm. Các tầng trong căn nhà của người giết rắn thoáng chốc đều chìm vào biển lửa. Tầng trệt chất đống băng VHS và DVD, nhanh chóng bén lửa. Tầng hai nuôi cả bầy rắn và nhiều động vật khác, đều bị nướng khét trong đám cháy.

Thục Mỹ bị xe cứu hỏa đánh thức, mở cửa sổ nhìn ra ngoài, khiếp sợ trước ngọn lửa bừng bừng. Xe cứu hỏa bơm nước, khói đen xộc thẳng lên trời. Trong phòng ở Bạch Cung, chị tư con cũng nghe thấy tiếng xe cứu hỏa, nó không dám kéo rèm cửa sổ ra, nó tưởng tượng, có phải là Bạch Cung bốc cháy không? Hay quá, trong phòng chất nhiều báo cũ thế này, chắc chắn rất dễ cháy. Nó tưởng tượng cơ thể mình bén lửa, đây nhất định là cảnh em năm muốn nhìn thấy nhất. Năm xưa em năm hỏi nó với giọng bình tĩnh, trong đôi mắt to chứa đầy nghi vấn: “Chị tư, tại sao? Chị nói cho em biết tại sao đi? Chẳng phải chúng ta là chị em thắm thiết nhất sao?” Nó chưa bao giờ nói ra miệng, vì nó ghen ghét. Từ nhỏ đến lớn, mọi người đều chỉ ngắm em năm, chẳng ai nhìn nó lấy một cái. Em năm xinh đẹp nhất, em năm yểu điệu nhất, ngực em năm to nhất, chồng chưa cưới của em năm giàu nhất, em năm hát hay nhất. Còn chị tư là nó không xinh xắn, ngực bé tẹo, không hề bị dị ứng, không có thằng con trai nào thích. Nó rất ngưỡng mộ cơ địa dị ứng của em năm, mảnh mai nõn nà, ai nấy đều thương. Hà mã là của em năm, Paris cũng là của em năm, Bạch Cung là của em năm, đài phun nước Apollo là của em năm. Tiểu Vương phàn nàn với nó: “Em gái em khô quá.” Nó mở rộng cơ thể, ướt át đón tiếp Tiểu Vương. Tiểu Vương chê ngực nó nhỏ, nó nói những thứ khác của nó đều được, cái gì cũng được. Tiểu Vương nói: “Vậy anh muốn làm qua phía sau với em.” Nó lập tức gật đầu, kêu rất lớn tiếng, để em năm nghe thấy, để cả Vĩnh Tĩnh nghe thấy, tốt nhất là Paris cũng nghe thấy. Tiểu Vương nói: “Đệch! Anh phải cưới em! Vẫn chưa có cô nào cho anh chơi kiểu này cả, gái bán hoa cũng không chịu.” Giây phút đó nó cảm thấy mình thắng rồi, hà mã là của nó rồi.

Thục Mỹ gọi điện thoại cho chị hai, chị ba, chị tư con: “Nhà bên cạnh cháy rồi, căn nhà của người giết rắn ấy, mẹ hình như ở trong đó.”

Đội cứu hỏa dần dần kiểm soát đám cháy, rất nhiều động vật bò ra, rắn mối, tê tê, cầy hương, trăn lớn. Con trăn bám vào tường bao căn nhà, không biết là vì nhiệt độ cao hay khói dày đặc, rơi xuống khỏi mặt tường, nhân viên cứu hỏa hớt hải bỏ chạy. Một con diều hậu to kềnh bay ra từ khói mù, những người xúm lại xem kinh hãi hét lên. Gió mạnh, cánh diều hâu bén lửa, ngược chiều gió bay vút về phía đông, vòm không vùng đất nhỏ lóe lên một vệt lửa. Mọi người suy đoán, đích đến của diều hâu chắc là dãy núi miền Trung đảo.

Đội cứu hỏa dọn dẹp hiện trường vụ cháy, tìm thấy hai cái xác cháy đen dưới tầng hầm. Họ phán đoán, là người giết rắn và Thiền Dầu Nành.

Bấy giờ vùng đất nhỏ mới biết, trong căn nhà này có tầng hầm.