← Quay lại trang sách

Chương 11 U-995

Nghe tiếng mối gặm, tiếng gió, tiếng thạch sùng, Trần Thiên Hoành rơi vào vực sâu giấc ngủ. Đáng tiếc không có tiếng mưa, gã rất muốn nghe tiếng mưa của đảo. Trong mơ có mưa, có cát, có hải triều. Nước biển lạnh như băng, cát ma sát vết thương.

Sau khi giết T, gã chạy xe một mạch về phía bắc, đến thị trấn nhỏ Laboe bên bờ biển Baltic. Đêm khuya, thị trấn nhỏ đã ngủ, trên bãi cát không một bóng người. Trên bãi cát của thị trấn nhỏ có một chiếc tàu lặn

U-995 to đùng thời Thế chiến II. Nhìn từ xa, U-995 giống như một con cá voi xám khổng lồ mắc cạn, cô độc mà trang nghiêm. Đêm xuống, U-995 được đèn màu xoài chín thắp sáng, vỏ kim loại của thân tàu phản chiếu ánh sáng vàng óng kỳ dị.

Bên cạnh U-995 có đồi cát nhỏ, trên đồi có cỏ héo úa. Gió biển sắc như dao cạo, gã ăn mặc phong phanh, lẩy bẩy cả người. Gã ngã ngồi xuống đồi cát, vết thương dính phải cát, vẫn thấy đau, chứng tỏ bản thân vẫn còn sống. Gã nằm ngửa, gối lên cỏ, cỏ trông có vẻ khô vàng song nằm lên lại rất ẩm ướt. Trong cỏ có rất nhiều lông chim màu trắng, còn có vụn vỏ sò màu trắng.

Gã ngắm U-995 trong màn đêm, nghĩ đến T nằm trên sàn nhà trong căn hộ nhỏ. Khi rời khỏi đó, gã không đóng cửa. T căm ghét cảnh sát, nên gã không thể báo cảnh sát. Cửa mở, để hàng xóm đi báo cảnh sát.

Mùa hè năm đó, họ ăn kem, hút cần sa bên cạnh U-995, T vừa cười vừa kể một câu chuyện: năm mười lăm tuổi, cậu ấy hẹn một thằng có xích mích ở trường ra quyết đấu cạnh tàu lặn, không được mang theo bất cứ vũ khí nào, chỉ có thể dùng nắm đấm. Thằng kia thấp hơn T nhiều nhưng đậm người, nó húc T ngã xuống biển, đoạn nhào tới, đè đầu T dưới mặt nước. T nín thở, giả chết bất động, thằng lùn buông tay, T nhảy bật dậy đánh trả, cậu ấy từ bé lớn lên ở vùng biển này, biết ở đâu có đá, chỗ nào sâu chỗ nào cạn, cầm hòn đá lên đập vỡ đầu thằng lùn, rồi kéo tới chỗ nước sâu.

Sau đó thì sao? Thằng lùn không sao chứ?

T cười ha hả, trưng ra biểu cảm thắng lợi, nói nó nằm viện lâu lắm, đáng tiếc không chết, bị đần.

Gã thò tay vào ba lô lấy ra con dao đó, con dao ban nãy đâm vào người T. Nên dùng dao ra sao? Nên giết bản thân bằng cách nào? Cắt cổ tay, lặng lẽ nằm xuống? Giống chị năm khi xưa vậy, cắt cổ tay, đầu trùm túi bóng? Phía trước là biển nâu đen, sóng biển phát ra lời kêu gọi chào mời, có lẽ gã nên đi vào lòng biển lạnh giá, bơi ra chỗ sâu.

Năm đó mọi người đều không tìm thấy chị năm, chỉ có nó biết chị năm ở đâu. Nó ra kênh nước, tìm thấy chị năm nửa người ngâm trong nước bẩn, bên cạnh lềnh phềnh mấy con lợn chết. Đầu chị năm trùm túi bóng, hôm đó nóng bức, chị năm chảy mồ hôi dầm dề, túi bóng dính bết lên mặt chị. Nó cố lay chị tỉnh, nhưng chị không có phản ứng. Nó ôm chị khóc, người qua đường nghe tiếng khóc chạy tới, rồi đi thông báo. Khi mọi người tìm thấy hai chị em, nó đã khóc đến ngủ lịm đi. Nhìn xa xa như thể bên con kênh có hai thi thể đang nằm.

Gã nhìn biển Baltic, thấy từng đốm từng đốm trăng trắng đằng xa.

Thiên nga hoang dã.

Một con, hai con, ba con, gã đếm mãi, đếm đến ba mươi, rồi đếm lại, lần này đếm đến hai mươi, đếm lại lần nữa, lần này đếm đến ba mươi lăm. Những đốm trắng trên mặt biển dập dềnh theo con sóng, càng trôi càng xa. Đếm một hồi, gã ngủ thiếp đi. Có lẽ gã không cần vung dao giết bản thân, gã cảm thấy hơi ấm cơ thể mình không ngừng trôi tuột, người từ từ lún vào bãi cát. Ngủ, không bao giờ tỉnh lại nữa.

Gã không biết mình đã ngủ bao lâu, chợt có cú chạm xồm xoàm lông lá, có tiếng kêu của động vật.

Mở mắt ra, trước mặt là một cụm màu trắng. Trắng phau, như đám mây ngày nắng, như bông gòn.

Gã chậm rãi ngồi dậy, nhận ra mình đang ở trong mây. Đàn thiên nga hoang dã trên mặt biển đã lên bờ, tụ tập lại cạnh gã, có mấy con ở sát bên gã, đầu vùi vào thân, ngủ tít. Trong đó có một con giẫm lên con dao kia, liếc nhìn gã, lẳng lặng dùng mỏ chải chuốt bộ lông.

Bị đàn thiên nga hoang dã trắng muốt vây quanh, gã bỗng thấy buồn cười. Gã mới giết bạn đời của mình, sao có thể thấy buồn cười chứ? Nhưng màu lông của mấy con thiên nga này trắng quá, lấp lánh phát sáng trong đêm tối, chúng hoàn toàn không sợ gã, tin tưởng gã, ngủ bên cạnh gã. Gã đột nhiên cảm thấy không cô đơn nữa. Gã quả thực thấy buồn cười. Thằng con út đến từ thôn quê miền Trung Đài Loan, lúc này lại ở trên bãi cát bờ biển miền Bắc nước Đức, quần áo trên người rách nát, vết thương viêm tấy đau nhức, đã lâu chưa tắm, trên da dính phân khô, giờ lại bị một đàn thiên nga hoang dã màu trắng ở biển Baltic vây quanh, khung cảnh này quá hoang đường, nét cười từ sâu trong cơ thể hiện ra trên môi.

Gã nhớ đến con hà mã hôm đám cưới chị tư.

Phía sau Bạch Cung có sở thú nhỏ, động vật lớn nhất là một con hà mã. Tiểu Vương nhờ người giết rắn đi kiếm hà mã, người giết rắn nói ông ta có đường dây, cứ để ông ta lo. Công nhân đào một ao nước thật sâu để đón hà mã. Hôm hà mã đến Vĩnh Tĩnh, cô dâu đã đổi người. Hôm chị tư và Tiểu Vương kết hôn, chị năm dắt nó rời bàn tiệc, bảo muốn dẫn nó cùng đi xem hà mã. Hai chị em đi đến sân sau Bạch Cung, các loài chim nhiệt đới hót ríu rít, nhiều khách ăn cưới cũng đang hò hét. Khách khứa đều đã uống say, xúm xít trước hàng rào hà mã, cầm đồ ăn ném cho nó. Hà mã há cái miệng to tướng, để lộ hàm răng sắc nhọn. Khách khứa đổ rượu cao lương, vang đỏ Pháp, vang trắng Đức vào miệng hà mã, ném táo Nhật, tôm hùm.

Chị năm nói: “Hà mã là của chị.”

Người giết rắn mặc bộ com lê da trăn, đang cho chim ăn. Ông ta nói với chị năm: “Tôi biết cách mở hàng rào đấy.”

Pháo hoa hôn lễ bắt đầu bắn, khách khứa tản ra, chạy đi xem pháo hoa. Người giết rắn nháy mắt với hai chị em, mở hàng rào, hà mã đủng đỉnh đi ra. Hà mã đã uống rất nhiều rượu, lắc la lắc lư, ngó chị năm.

Chị năm bảo hà mã: “Đi thôi.”

Hà mã sải bước nhỏ chạy về phía bàn tiệc. Tiếng la hét vang lên, hà mã đâm đổ mấy bàn, giẫm qua mấy người, quan khách bỏ chạy tứ tán.

Pháo hoa hôn lễ đã kết thúc, nhưng trong mắt chị năm bắt đầu bắn pháo hoa.

Nhìn hà mã đâm đổ bàn tiệc tròn, hai chị em họ không nhịn được phá lên cười ha hả.

Hà mã va đụng khắp nơi, rồi chạy ra khỏi Bạch Cung, chạy qua đường phố Vĩnh Tĩnh, cuối cùng ngã xuống ở ruộng lúa.

Gã yên lặng ngồi trên cát, buồn tiểu, bèn ngồi tiểu luôn, đã bị trói lên ghế lâu như thế, gã quen rồi. Trời hửng sáng, vầng dương ló dạng, lông thiên nga hoang dã được ánh nắng nhuộm màu, vàng óng không tì vết. Thiên nga bắt đầu di chuyển về phía biển, tao nhã lội xuống nước, trên mặt biển sạch sẽ lại xuất hiện từng đốm từng đốm sao trăng trắng.

Gã sờ túi, tìm thấy di động của T. Gã biết mật khẩu, lập tức mở khóa. Gã biết mật khẩu thẻ ATM và số tiền gửi ngân hàng của T, biết T lúc ngủ thích nằm bên nào, mé trong đùi có mấy nốt ruồi nâu nhạt. Nhưng T, cái người trói gã, đánh gã, cưỡng bức gã đó, thì gã hoàn toàn không quen biết.

Trời mưa rồi. Gã nhìn thiên nga hoang dã trên mặt biển, lại nhìn chiếc U-995 trên bãi cát. U-995 dầm mưa trên bãi cát, mãi mãi không về với biển khơi nữa. Trong danh bạ điện thoại, gã tìm thấy Mama. Gã vừa ấn phím gọi đã òa khóc.