← Quay lại trang sách

Chương 12 Giá như mình không nói gì cả

Trần Thiên Hoành nằm trên giường, chập chờn lúc ngủ lúc thức. Cái nóng đổ mưa xối xả trên da gã, cơ thể xuất hiện nhiều con sông. Các con sông gặp nhau, hợp dòng, chảy vào giường đệm, giường đệm hấp thu sống lớn, hình thành biển cả. Gã ướt đẫm cả người, cảnh mộng hỗn loạn, trong mơ có vật nhọn nào đó đâm về phía gã, làm gã giật mình tỉnh giấc.

Ồn quá. Cứ có tiếng xe tải xuyên tường lọt vào, gã dậy mở cửa, đi về phía phòng chị năm lúc sinh thời. Phòng chị năm nằm sát ban công, có cửa sổ mở ra ngoài, hẳn là mát mẻ hơn?

Cửa phòng chị năm để mở, cửa sổ mở toang, chị hai ngồi trên giường của chị năm, đang ngắm trăng ngoài song. Dưới ánh trăng, nếp nhăn trên mặt chị hai hằn sâu hơn, nhưng rất thoải mái, không che giấu, rất thành thực. Hôm nay nhìn mặt chị ba, gã cứ cảm thấy quá mịn màng, nếp nhăn bị ngoại lực cưỡng chế xóa đi, ánh mắt chiều tà mà làn da lại đang buổi ban trưa, có sự chênh lệch thời gian rõ rệt.

“Nóng quá nhỉ? Chị cũng không tài nào ngủ được. Chị vừa xuống tầng tắm hai lần rồi, tắm xong lại toát mồ hội đầy người.”

Gã ngồi xuống cạnh chị hai, khung giường kêu cọt kẹt, tiếng kêu trĩu nặng năm tháng. Mối cũng tỉnh dậy rồi. Có lẽ mối cũng suốt đêm không ngủ.

“Chị hai, bây giờ mấy giờ.”

“Chị cũng không rõ, đồng hồ đeo tay của chị chả biết vứt đâu. Ôi dào, cũng thế cả thôi, dù sao mỗi lần về chị đều cảm thấy như lệch múi giờ. Thời gian ở đây khác biệt, chậm hơn.”

“Vì sao có tiếng xe tải hả chị?”

“Chị cả bảo, nhà họ Vương đã xây một trung tâm phân phối hàng hóa gì đó ở gần đây, nói cái gì mà phải tạo ra một kênh mua sắm trực tuyến lớn nhất miền Trung, chị cũng chẳng biết nữa. Sau khi xây xong, tối tối có rất nhiều xe tải lớn chạy ngang qua con đường này.”

Lại có một chiếc xe tải phóng qua, mặt đường rung lên, sàn các tầng trong nhà cũng rung theo. Gã tưởng tượng những chiếc xe tải đó chở hàng hóa từ khắp nơi trên thế giới đến vùng đất nhỏ, toàn cầu hóa đã đến, song cư dân nơi này lại hoàn toàn không hay biết, không cảm nhận được cái gọi là “phồn hoa”, vẫn lệch múi giờ với thế giới bên ngoài.

Cuối cùng cũng có một cơn gió mát thổi tới. Gió giống như những chiếc xe tải kia vậy, hối hả đi đường, sau khi vơ vét thứ gì đó ở vùng đất nhỏ liền tiếp tục hành trình, tuyệt đối không quay đầu lại. Gió thổi vào căn nhà cũ, mang đến mây đen, che khuất trăng tròn.

“Hôm nay trước khi về nhà, em đã đi mấy chỗ. Chị có biết hồ bơi đã đóng cửa không?”

“Ừm, biết. Trước kia chị cả từng làm việc ở đó.”

“Em có đi vườn khế nữa, không ngờ vẫn còn.” Nhắc đến vườn khế, hai chị em đều lặng thinh. Em trai út nghĩ bụng, tại mình hết.

Chị hai cũng nghĩ bụng, tại mình hết.

Họ chưa bao giờ nói ra miệng. Năm đó. Năm 1984, năm McDonald’s đến Đài Loan mở cửa hàng đầu tiên.

Trần Thiên Hoành tám tuổi. Cây Cau, con trai thứ nhà họ Vương hàng xóm bỏ công việc lương cao ở Đài Bắc, về quê trồng khế. Nó rất thích Cây Cau, hễ tan học là chạy đến vườn khế tìm anh. Nó cảm thấy mùi mồ hôi trên người anh Cây Cau cao gầy rất thơm, da anh rất sáng, răng anh rất trắng. Cây Cau lúc nào cũng mặc chiếc quần đùi đỏ, bụng có lông mảnh. Cây Cau lúc nào cũng đang đọc sách, đọc to tiểu thuyết dịch, đàn ghi ta và hát dân ca Mỹ cho nó nghe. Nó rất thích tóm bừa hạ bộ của Cây Cau, anh nhẹ nhàng gạt tay nó ra và bảo: “Trẻ con không được làm vậy.” Có mấy lần, nó nhân lúc Cây Cau ngủ, cả gan nắm lấy bên dưới của anh. Cây Cau trở nên cương cứng, nó không hiểu vì sao bên dưới anh lại phồng lên như vậy. Lần đổ mưa đá đó, Cây Cau nằm trong phòng dưỡng thương, nó uống mấy bát canh rắn cho thêm rượu, ý thức tản mát, chạy tới phòng anh. Nó thấy Cây Cau ngủ say, bèn giơ tay nghịch hạ bộ của anh, mẹ đột nhiên bưng bát canh đi vào. Mẹ chẳng nói câu nào, ném cho nó ánh mắt nghiêm khắc, bế nó về nhà.

Trong phòng Cây Cau, mẹ đã nhìn thấy mấy tờ áp phích trên tường. Thiền Dầu Nành không biết chữ, nhưng bà biết rõ, những áp phích đó sẽ dấy lên sóng lớn ngút trời.

Thành Cước Ma chiếu phim, nó ngồi trên đùi Cây Cau xem phim. Tay nó thò ra sau, nắm lấy hạ bộ Cây Cau, anh khẽ khàng dời tay nó ra, giơ ngón tay chỉ vào màn ảnh bảo: “Chuyên tâm xem phim đi.” Nó thử thêm mấy lần, Cây Cau bèn mặc kệ, để nó sờ. Thứ bên dưới quần đùi đỏ từ từ phồng lên cứng ngắc.

Mẹ nói, tại mày hết, mày đã hại chết Cây Cau. Mẹ nói, nhìn thấy mày và Cây Cau làm xằng, tạo mới đi báo cảnh sát.

Mẹ khai với cảnh sát mình nhìn thấy mấy tờ áp phích phản động trong phòng con trai út nhà họ Vương. Nghe đâu cậu út nhà họ Vương đó hằng ngày đều đọc sách cấm.

Trước khi chính thức truy bắt, có mấy người nơi khác mặt mũi hiền hòa tới đây. Họ phát hiện, con trai út nhà họ Vương, biệt hiệu Cây Cau, thường đến Minh Nhật thư cục tụ họp.

Cảnh sát tìm thấy Thục Lệ ở Đài Bắc.

“Cô Trần Thục Lệ, xin hỏi, có phải cô thường giúp một hiệu sách tên là Minh Nhật thư cục chuyển sách từ Đài Bắc về không?”

Thục Lệ hoàn toàn không biết rằng, những sách vở cô mang hộ mỗi lần về quê đều là tạp chí, sách cấm Đảng ngoại [29] .

Cảnh sát đe dọa Thục Lệ: “Cô Trần, chúng tôi biết cô không liên quan đến việc này. Cô chỉ cần ngoan ngoãn hợp tác với chúng tôi thì sẽ không sao, bây giờ là năm Dân Quốc thứ mấy rồi, chúng tôi cũng không muốn làm lớn chuyện. Đề nghị cô nói rõ với chúng tôi, trên tầng hai của Minh Nhật thư cục, thành viên hội đọc sách có những ai? Bên trong có sách gì? Trên tường có gì?”

Trên tường có Marx, Lenin. Tên sách thì cô thật tình không nhớ. Nhưng cô nhớ, trên tường còn có Mao Trạch Đông, Tưởng Trung Chính, Tưởng Kinh Quốc [30] . Cô phát run nãy giờ, không nín tiểu nổi.

Họ, họ là ai? Thành viên hội đọc sách của Minh Nhật thư cục có những ai? Cây Cau, ông chủ béo, ông chủ gầy. Cô đọc không hiểu những cuốn sách đó, cô chỉ tới ăn cơm trò chuyện, không tham gia hội đọc sách. “Đảng ngoại”, “dân chủ”, “tự do”, những từ này cô nhất loạt nghe không hiểu. Cô chỉ mang khoai chiên McDonald’s từ Đài Bắc về mời họ ăn.

“Cảm ơn cô Trần đã hợp tác. Cô yên tâm, cô chắc chắn sẽ không sao đâu, chúng tôi đã điều tra bối cảnh của cô, hiển nhiên, cô quả thật không trực tiếp dính líu vào vụ án này. Bây giờ là đã buông lỏng hơn rồi, chúng tôi chịu rất nhiều áp lực từ nước ngoài, vụ này rất khó xử lý. Thật ra chúng tôi cũng sợ phiền phức mà. Vụ này nếu vào mười năm trước, cô Trần ạ, phải mất đầu đấy.”

Cô ngồi thừ trong nhà nguyên ngày, mới nhớ ra phải cảnh báo cho ông chủ béo và ông chủ gầy. Cô bắt chuyến xe đêm từ Đài Bắc về Vĩnh Tĩnh nhưng người của Tổng cục quân cảnh [31] đã đến Vĩnh Tĩnh sớm hơn cô một bước.

Đó là một ngày hè khát mưa đã lâu. A Thiền biết, rạng sáng hôm nay cảnh sát sẽ đến bắt người. Bà dậy sớm ra ngoài, hẹn với đoàn tụng kinh ở Thành Cước Ma. Người hàng xóm giết rắn đem một chậu hoa lan đến Thành Cước Ma cúng bái, kết quả dự thi được giải nhất, bèn mời đoàn tụng kinh và nhóm múa thoát y tạ thần. A Thiền nói với người giết rắn, sáng sớm có chuyện lớn, bà muốn tránh đi, liệu có thể tụng kinh lúc tinh mơ không?

A Thiền không biết chữ, đọc không hiểu kinh sách. Nhưng bà có cách nghe để học thuộc lòng những âm điệu từ ngữ đó, nghe các thành viên khác đọc to mấy lần, bà đã có thể nhớ kỹ. Hôm đó mọi người trong đoàn tụng kinh đều chưa ngủ đẫy giấc, mặt mày ngái ngủ, tụng kinh sớm thế này, thần linh cũng còn chưa tỉnh đâu nhỉ? Nhưng người giết rắn bỏ phong bì rất hào phóng, mọi người mặc áo dài tụng kinh, trước ngực đeo micro, chỉnh âm lượng của âm ly đến mức lớn nhất, bắt đầu tụng kinh tạ thần. Giọng A Thiền to nhất, bà dốc hết sức lực toàn thân, xướng như hét vào micro,

Phía trước Thành Cước Ma là lò mổ lợn, đồ tể lấy dao mổ ra, chửi một tiếng “Đệch!” Sớm như vậy đã tụng kinh rồi. Dao mổ thọc vào mình lợn, con lợn tru lên thảm thiết. Lợn tru tréo trước khi chết, như thể so âm lượng với đoàn tụng kinh ở Thành Cước Ma đối diện, lợn tru càng lớn, đề xi ben của đoàn tụng kinh càng cao. Nhịp lợn tru và tụng kinh khớp lại, móc nối, kiềm chế, điều hòa lẫn nhau, vận luật tiết tấu đều ăn khớp, tán tụng thần thánh và giết chóc đẫm máu bổ trợ cho nhau, phổ ra một bài hát hoang đường nhất. Cảnh sát đến vùng đất nhỏ này cũng nghe thấy bài hát ấy.

Hôm đó tiết lợn nhiều lạ thường, đồ tể nghe tụng kinh, lờ đờ muốn ngủ, chẳng buồn dọn sạch máu tươi trên mặt đất. Tiết lợn thành sông, chảy về phía Thành Cước Ma. A Thiền đang hét vào micro, chợt cảm thấy dưới chân ươn ướt, cúi đầu nhìn thì thấy nền đất đẫm máu.

Khi Thục Lệ về đến Vĩnh Tĩnh, ngoài Minh Nhật thư cục đã giăng dây phong tỏa, cô đứng xa xa nhìn ông chủ béo và ông chủ gầy bị tống vào xe cảnh sát.

Thục Lệ liên tục và mặt mình: “Tại mình hết. Tại mình hết. Tại mình hết. Giá như mình không nói gì cả. Giá như mình không nói gì cả.”

Cảnh sát xông vào nhà họ Vương, không tìm thấy Cây Cau.

Cảnh sát không biết rằng người giết rắn nửa đêm lay Cây Cau dậy, bảo anh mau xé áp phích, tốt nhất là đốt hết, sách có thể mang đi thì mau mang đi, tìm chỗ trốn trước đã.

Cây Cau nhanh chóng xé áp phích trên tường xuống, nhưng có thể trốn vào đâu được? Sách có thể giấu vào đâu được? Người giết rắn nói: “Tôi chỉ cậu, yên tâm, rất kín đáo. Bảo đảm tạm thời họ tuyệt đối không tìm thấy cậu.”

Cảnh sát lùng khắp nơi không bắt được Cây Cau. Cảnh sát cũng không tìm thấy bất cứ sách vở nào của Cây Cau. Khi họ xông vào, cả căn phòng gần như trống không.

Thục Lệ không nói, hội đọc sách của Minh Nhật thư cục, ngoài Cây Cau, ông chủ béo và ông chủ gầy, thật ra còn một thành viên nữa.

“Chị hai, chờ lát nữa trời sáng, em muốn đi viếng cha.”

Trời mưa rồi. Cuối cùng cũng mưa rồi. Giọt mưa theo gió tạt vào ban công, Thục Lệ và Thiên Hoành cảm nhận được sợi mưa trên mặt, song cả hai đều không muốn đứng dậy đóng cửa sổ.

Thục Lệ không nói, thành viên thứ tư của hội đọc sách, là cha.