Chương 13 Hai lá di thư trong hộp chống ẩm ở Bạch Cung
Cha, mẹ:
Đầu tiên cho phép con nói lời xin lỗi.
Con xin lỗi. Con đi trước một bước. Nếu cha mẹ đọc được lá thư này thì có nghĩa là con đã chết. Viết xong lá thư này, con sẽ giao cho người giết rắn nhà bên. Ông ấy đã nhận lời giúp con bảo quản kỹ lá thư. Nếu con gặ p chuyện, ông ấy nhất định sẽ giao thư cho cha mẹ. Con đương nhiên hy vọng sẽ không có chuyện gì. Nhưng con có dự cảm.
Cha ơi, con xin lỗi. Con biết vì con, cha đã đút lót rất nhiều tiền, tận dụng mọi mối quan hệ để đưa con ra. Bây giờ con ra rồi, nhưng hai ông chủ hiệu sách còn ở trong đó. Con sẽ tìm bạn bè quen biết, xem có thể làm lớn chuyện này không. Làm lớn chuyện rồi thì hai người họ hẳn có thể ra được.
Mẹ ơi, con xin lỗi. Xin lỗi. Xin lỗi mẹ. Con thật sự có lỗi với mẹ. Anh trai tuy không giỏi học hành bằng con, nhưng anh ấy rất có đầu óc kinh doanh, sau này chắc chắn sẽ làm mẹ tự hào.
Ở trong đó con bị hành hạ rất tàn ác. Họ rất ghê gớm, không cho con ngủ, đánh con không để lại rõ vết thương bên ngoài, nhằm buộc con tự khai. Nhưng phòng con trống không, họ vốn chẳng tìm thấy gì cả. Không có chứng cứ trực tiếp, họ đành thả con ra trước. Nhưng con biết, chuyện không đơn giản như thế.
Số sách đó của con, người hàng xóm giết rắn đã giúp con giấu đi trước cả rồi. Ông ấy nói, không thể tiết lộ với con giấu ở đâu, sau này có dịp sẽ trả lại cho con. Nếu con có mệnh hệ nào, xin cha mẹ giúp con nói với ông ấy, số sách đó cứ xử lý đi, để tránh liên lụy đến người khác. Xin cha mẹ giúp con nói lời cảm ơn. Thật sự phải cảm ơn ông ấy.
Con không sợ chết. Con chỉ sợ mất tự do.
Con tuyệt đối sẽ không khóc, cho dù con biết mình có thể sẽ chết bất cứ lúc nào.
Con lo cho hai ông chủ hiệu sách. Cha mẹ ơi, nếu có cách, cha mẹ hãy giúp họ nhé. Xin bớt đau buồn.
Con trai Cây Cau
Anh Sơn:
Tôi đương nhiên mong rằng anh không bao giờ phải nhận lá thư này.
Họ đã thả tôi ra, anh chắc chắn cũng đã nghe nói. Nhưng tôi biết rõ, họ không thể nào cứ thế mà buông tay. Hiện giờ tôi không thể đi gặp anh, chúng ta rõ ràng sống trong cùng một dãy nhà, nhưng tôi không thể liên lụy anh. May thay, may mà anh không sao, may mà họ không điều tra ra anh.
Họ quy định, sau khi tôi ra ngoài, nói chuyện với ai, đi chỗ nào, ăn món gì, đọc sách gì đều phải ghi chép tỉ mỉ, đều phải báo lại. Vì vậy tôi thật sự không thể đi tìm anh. Tôi xin lỗi.
Tôi sẽ nghĩ cách giao lá thư này cho người giết rắn. Nếu tôi xảy ra bất cứ chuyện gì, ông ấy sẽ giao thư cho anh.
Người tôi lưu luyến nhất chính là anh.
Những ngày ở trong tháp nước đó là thời gian vui vẻ nhất đời tôi.
Con trai út của anh bị ngã, gặp ác mộng, đói bụng, chắc chắn sẽ khóc to. Thấy nó khóc lóc, tôi bèn dỗ: Đừng khóc, đừng khóc, ngoan nào.
Anh Sơn, tôi cũng muốn nói với anh thế này: Đừng khóc, đừng khóc, đừng khóc.
Tôi không khóc. Thật đấy, tôi không khóc. Thế nên, anh Sơn à, đừng khóc nhé.
Cây Cau