← Quay lại trang sách

Chương 14 Cảnh sát triệt phá băng đảng hai tên tội phạm đồng tính

Ông chủ béo và ông chủ gầy đã bị bắt. Mọi người đều đang tìm Cây Cau.

Một người cao kều như thế có thể trốn vào đâu được? Không ở vườn khế. Không ở đầm nuôi cá. Không ở rừng tre. Cảnh sát lục soát khắp các nhà, vẫn không tìm thấy Cây Cau. Họ phán đoán đã để lộ tin tức, Cây Cau đã rời Vĩnh Tĩnh từ sớm rồi.

Trên báo xuất hiện mẩu tin ngắn: “Cảnh sát triệt phá băng đảng hai tên tội phạm đồng tính, ông chủ Minh Nhật thư cục ở Vĩnh Tĩnh Chương Hóa núp bóng hiệu sách để quay phim tình dục dâm loạn, tung ra bán, gây hại thuần phong mỹ tục.”

Lực lượng cảnh sát hình như đã rút, những người lạ mặt ít hẳn, vùng đất nhỏ yên bình trở lại đôi chút, hoa cúc nở thắm, lá trầu xanh tươi.

Trần Thiên Sơn biến mất.

A Thiền tìm khắp nơi không thấy A Sơn đâu. Trong nhà có cả núi trầu cau chờ xuất hàng, không có A Sơn phụ trách điều phối xe tải, loạn cào cào, chẳng ai biết số sách tính thế nào.

Ở tầng hầm của người giết rắn, A Thiền thấy một đống sách to. Bà không đọc được, nhưng trí nhớ của bà rất nhạy bén, thứ từng thấy nhất định không quên, đây đều là những cuốn sách bà nhìn thấy trong phòng Cây Cau lúc trước. Bà gặng hỏi người giết rắn, bà hoàn toàn không muốn biết Cây Cau chết rấp ở xó nào, tốt nhất là vĩnh viễn biến mất. Nhưng bà phải biết A Sơn ở đâu.

Người giết rắn không nói A Sơn ở đâu. Nhưng ông ta biết Cây Cau ở đâu.

“A Thiền a, đi hỏi đi. Thục Mỹ, Thục Lệ, Thục Thanh, Tổ Khiết, Xảo My. Tôi đã dặn bọn chúng luân phiên đưa cơm.”

Năm chị em gái luân phiên đưa cơm, ban đêm con gái đi trên đường quê quá nổi bật, nên phải chọn ban ngày, mặc quần áo mờ nhạt, dáng vẻ thoải mái, vẻ mặt không được tỏ ra căng thẳng. Thời gian đưa cơm không được theo quy luật quá, nếu không rất dễ bị nhìn ra. Cơm canh đưa đi phải lựa những món không mùi, kẻo mùi thơm tiết lộ hành tung. Có lúc hành động riêng lẻ, có lúc chị em hợp sức, một người canh chừng, một người đi đưa cơm. Có lúc chạy xe đạp, có lúc chạy xe máy, có lúc cuốc bộ, nhất định phải đi thong thả. Năm chị em gái thông thuộc vùng đất nhỏ như lòng bàn tay, biết rõ mọi đường ngang lối tắt ẩn khuất, biết cách đi vòng để đến vườn khế.

Cây Cau trốn trên tháp nước màu bạc ở vườn khế. Sân thượng các nhà ở quê đều có tháp nước to màu bạc hình trụ tròn. Nhiều ruộng đồng để tưới tiêu cũng sẽ bắc giá cao, trên đỉnh đặt tháp nước màu bạc. Cây Cau nấp ngay trong tháp nước màu bạc ở vườn khế.

Có hôm, Thục Lệ đi cùng Thục Thanh, trước tiên ra chợ Lớn mua thức ăn, tiếp theo vòng tới Thành Cước Ma cúng bái, rồi đến xưởng nước tương Phương Cống Cống ăn cơm với bà ngoại. Hai cô lẻn ra từ phía sau xưởng nước tương, đi đường mòn đến vườn khế. Thục Lệ thoăn thoắt leo lên tháp nước, ném vào bên trong những thứ đã chuẩn bị sẵn như giấy vệ sinh, cơm hộp, quần áo sạch và tin bài cắt từ báo của mấy hôm đó.

Thục Lệ suýt nữa thì ngã khỏi tháp nước.

Cô nhìn thấy cha.

Cha ở bên trong.

Mấy hôm đó, năm chị em gái phải chuẩn bị hai phần cơm hộp.

Trong tháp nước, Cây Cau và A Sơn thì thầm trò chuyện. Tê tay tê chân, thường thấy ngạt thở. Tay hai người nắm chặt.

Đêm khuya, hai người xác định trên trời không trăng, dưới đất u tối, mới dám leo ra khỏi tháp nước để đi vệ sinh, thư giãn gân cốt.

Cây Cau giơ tay chỉ về phía đông, chỉ về phía dãy núi ở miền Trung đảo. Cây Cau nói: “Anh Sơn này, chúng mình phải nghĩ cách đến đó, trên núi có rất nhiều chỗ trốn được. Họ tuyệt đối không tìm thấy chúng mình đâu.”

A Sơn gật đầu.

Hai người đọc mấy mẩu tin cắt từ báo, nhìn lên trời chửi thầm. Ông chủ béo và ông chủ gầy dành dụm bấy lâu, muốn ra nước ngoài du học. Bây giờ tất cả đều tan tành.

Ngày mai đi luôn.

Ve mùa hè trên cây kêu ran, như thể đang cảnh báo gì đó.

Hôm ấy, năm chị em gái dẫn theo em trai út đến vườn khế, xin cha cùng mấy đứa về nhà.

Thục Lệ leo lên tháp nước, khẽ gõ vào tháp, nói: “Cha ơi, mẹ bảo... xin cha cùng chúng con về nhà trước. Sổ sách ở nhà rối tinh rối mù, chỉ có cha biết thôi.”

Cây Cau và A Sơn đều nghe hiểu. Điều này chứng tỏ họ đã biết, họ sắp tới rồi.

Cây Cau nói: “Anh Sơn, xin anh đi trước đi. Hai ta cùng bị bắt thì hai gia đình đều sẽ tan nát. Một mình tôi bị bắt dễ ứng phó hơn. Yên tâm, tôi sẽ trở ra. Tôi nhất định sẽ sống sót trở ra.”

Năm chị em gái nhà họ Trần còn nhớ nét mặt của cha khi leo ra khỏi tháp nước.

Ánh mắt cha dán chặt vào tháp nước. Trước khi leo xuống, cha nhìn vào trong tháp nước, nói mấy câu. Tiếng ve ồn quá, năm chị em gái và em trai út đều không nghe thấy cha nói gì.

A Sơn đi xuống, bế thằng út lên. Thằng út tựa đầu lên vai cha, ngó thấy trên đỉnh tháp nước màu bạc ở vườn khế ló ra một cái đầu. Nó cảm thấy mắt cha chảy mồ hôi mãi.

Sau khi về đến nhà, A Sơn tắm rửa, ngồi xuống chỉnh lý sổ sách, giải quyết ổn thỏa việc điều phối chở hàng mấy hôm đó, gọi rất nhiều cuộc điện thoại, xác nhận lương tháng của mỗi tài xế đều vào tài khoản.

Nóng quá, kê cái bàn tròn gấp ra hiên, cả nhà ngồi xuống ăn cơm tối, A Thiền đã nấu cả bàn thức ăn thịnh soạn. Chẳng phải ngày quan trọng gì, thịnh soạn quá, cứ như cúng quỷ thần vậy. Rằm tháng Bảy còn chưa đến mà. Nhưng sắp rồi, qua mấy ngày nữa Quỷ Môn Quan sẽ mở.

Cả nhà lặng lẽ ăn cơm, thằng út khóc, la hét ầm ĩ đòi đi tìm anh Cây Cau.

Người hàng xóm đạp xe ngang qua bảo: “Bắt được rồi, nghe nói bắt được rồi.”

A Thiền bỗng cảm thấy bát đũa trong tay nặng trình trịch, không thể cầm chắc được, cơm sao mà cứng ngắc, chẳng khác nào hòn đá trong miệng. Bà đặt bát đũa xuống, cúi đầu nhìn, cảm thấy dưới chân đầm đìa máu.

Sau đó, Cây Cau được thả ra. Mấy ngày sau, nông dân ruộng cúc phát hiện ra thi thể Cây Cau ở kênh nước bên cạnh.

Bảo đăng mẩu tin: “Sinh viên giỏi của Đại học quốc lập Đài Loan sợ tội tự sát.”

Rất nhiều năm sau, thằng út nhà họ Trần tìm thấy thi thể chị năm mình ở cùng một địa điểm.

Trên tay người giết rắn có hai lá thư.

Ông ta y hẹn giao thư. Có điều, ông ta giao cả hai lá thư cho ông Vương.