← Quay lại trang sách

Chương 15 Khởi điểm của gió là ở đâu?

Mưa tạnh rồi. Trời sáng rồi.

Thục Mỹ nấu một nồi cháo to, rán trứng, xào cải bắp, đậu hũ kỵ, nướng xúc xích. Thục Thanh thay bộ đồ rộng rãi chị cả đưa cho, xõa tóc để mặt mộc, ngồi xổm dưới đất ăn cháo, lâu lắm rồi cô không thấy tự tại thế này. Cô cầm bánh quy trên bàn lên, cắn một miếng, cau mày hỏi: “Mọi người có từng nghĩ vì sao không? Cha theo nhà họ Vương sang đại lục bán bánh quy, người ta xây Bạch Cung, xây cao ốc, có cả máy bay riêng, trong khi nhà chúng ta đến cuối cùng chỉ còn lại căn nhà xập xệ này.”

“Bởi vì ông Vương cái gì cũng biết.” Cha cô trả lời như vậy, tiện thể định giúp cô thổi nguội bát cháo nóng bỏng trên tay.

Thục Thanh đương nhiên không nhìn thấy cha, cũng không nghe thấy.

Leo lên Trường Thành làm hảo hán, họ nhanh chóng giành được ưu thế thương mại. Mùa hè biến động đó, A Sơn nói không làm nữa, không đầu tư nữa. Ông Vương giận tím mặt, ông ta đã bỏ ra bao nhiêu tiền, lo lót khắp nơi mới có cục diện hôm nay, mặc kệ đám thanh niên bên ngoài đó, người làm ăn nghĩ đến tiền là được.

“Ông Vương, thôi đi, tôi không làm nữa, tôi xin rút. Lần này mà xảy ra chuyện thì còn thảm hơn chúng tôi năm đó nữa.”

“Thảm hả? Anh nói thảm với tôi ư? Người chết là con anh hay con tôi? Sang đây làm ăn, còn ở đó vờ vịt thanh cao với tôi, bấy nhiêu em xinh xẻo đều không dụng đến. Anh đừng tưởng tôi chẳng biết gì hết, anh gái không chơi, vợ mình không chơi, lại chơi con trai tôi.”

A Sơn không trở lại Bắc Kinh nữa.

Thục Lệ ngồi xổm dưới đất sấy tóc, ánh nắng ban mai khiến tóc bạc của cô không chốn ẩn thân. Thục Mỹ cũng ngồi xổm xuống, nhìn khe nứt trên sàn nhà đá mài, bát cháo trên tay bốc khói nghi ngút. Ba chị em gái nhìn nhau, lôi thôi lếch thếch, Quỷ Môn Quan hôm qua đã mở rồi, bây giờ cùng ra ngoài trong bộ dạng này, trong y hệt ba ma nữ.

Thục Mỹ nói với em trai út: “Ăn no rồi chúng ta đi viếng cha.”

Thiên Hoành ăn rất ngon miệng, húp năm bát cháo nóng, nhồm nhoàm nhai đậu hũ kỵ, miệng dính đầy dầu mỡ. Đêm qua cuối cùng gã cũng nghe thấy tiếng mưa rồi, nghe một hồi bỗng thấy bụng đói cồn cào.

Ra đến bên ngoài, vạn vật ướt rượt, mọi thứ đều óng ánh lấp lánh. Cơn mưa to đêm qua gột đi khói bụi trên cây, lá xanh sáng bóng, đất có mùi bùn tươi mát, chim líu lo chào buổi sáng. Mặt trời từ từ nhô lên, áng mây vàng rực, Thiên Hoành nhìn Bạch Cung từ xa, nhìn thêm vài lần vẫn cảm thấy hoang đường.

Trên đường gặp nhiều người Thiên Hoành không quen, các chị nhắc: “Gọi dì đi!”, “Đây là bà dì!”, “Ông cậu, em quên rồi à?”, “Mau gọi bác cả!” Trong đầu gã hoàn toàn không có hồ sơ của những gương mặt ấy. Những gương mặt ấy hòa nhã mỉm cười, vỗ vỗ vai gã, hỏi gã: “Về bao lâu?” Gã chỉ biết cười lắc đầu, rồi gật đầu. Sao những người gặp trên đường đều mang gương mặt già nua vậy?

Ngang qua rừng tre, mấy chị em đều lập tức chắp tay vái. Thật ra họ chẳng biết vì sao phải vái rừng tre, đây là điều mẹ dặn dò từ bé, đã trở thành phản xạ cố hữu trong người họ, mỗi lần ngang qua vạt rừng tre này nhất định phải vái.

Ngang qua xưởng nước tương Phương Cống Cống, họ ngẩng đầu nhìn chân dung xã trưởng Trần Thiên Nhất loang lổ trên tường. Xưởng nước tương đóng cửa từ lúc nào? Họ đều không nhớ nổi. Lần gần nhất được ăn nước tương Phương Cống Cống là bao giờ. Họ cũng quên mất rồi.

“Chị cả, chị dẫn đi đường này là mua đường lắm đấy!”

“Cái gì cơ, hèn gì em thấy xa lắc.”

“Nhảm nhí, mấy đứa bọn em sống ở Đài Bắc, sống ở nước ngoài, im miệng hết cho chị. Chỉ có chị vẫn là người Vĩnh Tĩnh, đi theo chị.”

“Nói bậy, ban nãy rõ ràng nên rẽ phải mà! Đi tiếp thế này, sẩm tối cũng chưa đến!”

“Em muốn tự đi!”

“Em không nhớ bên này trong thế này đấy. Con đường này trước kia thông về bên đây... A! Em muốn tự đi!”

“Được, thi xem ai nhanh hơn!”

Trần Thiên Hoành không biết nên theo người chị nào, gã quyết định tự đi. Thật ra gã biết rõ hơn ai hết, đi thế nào là nhanh nhất.

Gã là người đầu tiên đến vườn khế. Các chị thở hổn hển, lục tục đến nơi, lập tức bắt đầu đấu võ mồm. Các chị nói, tro cốt của cha rải ở vườn khế.

Thắp hương, bày hoa quả lên đĩa. Họ hướng về vườn khế cúng tế. Tháp nước màu bạc đã biến mất, chỉ trơ lại cái giá sắt gỉ sét trống không.

Gạt lá rụng ra, xếp vàng mã trên mặt đất, châm lửa đốt. Lửa rực cháy, chị cả Thục Mỹ chắp hai tay trước ngực, hướng về vườn khế khấn: “Thưa cha, Thiên Hoành về thăm cha. Xin cha phù hộ cho em ấy bình an thuận lợi.”

Thiên Hoành cũng chắp tay khấn: “Thưa cha, con về rồi ạ. Xin cha phù hộ cho chị cả, chị hai, chị ba, chị tư.” Gã muốn khóc, phải cố nén lại. T ơi, tôi về rồi.

Có tiếng xe dần dần đến gần.

Một chiếc SUV đỏ tía từ từ chạy đến vườn khế. Thục Thanh nhìn từ xa đã biết đó là mẫu xe nào của hãng Porsche Đức, người chồng phát thanh viên của cô chạy xe đó. Đột nhiên nhớ tới phát thanh viên, Thục Thanh giật nẩy mình, cả đêm qua cô không nhớ tới chồng. Cô nhìn chị cả Thục Mỹ, chị hai Thục Lệ bên cạnh, cố nhớ lại gương mặt chồng họ, cũng cố nhớ lại gương mặt chồng mình, nhưng đều không nhớ ra.

Chiếc SUV từ từ tiến lại, cả thân xe sơn màu đỏ tía tươi sáng, hai bên treo nhiều đèn LED nhấp nháy bảy màu. Mui xe la liệt đồ trang trí, rồng, phụng, rắn, hổ, hà mã, hươu cao cổ, tê tê, diều hâu, toàn bộ đều phết sơn vàng, đu đưa trên dưới trái phải, giống như đang khiêu vũ. Phía trước xe có biển LED chạy chữ: “Hoàng Bào Đại Đế, cứu rỗi chúng sinh! Phổ độ chúng sinh!” Dấu chấm than liên tục nhấp nháy. Xe dừng lại trước mặt họ, tất cả động vật trên mui xe đều đứng hình. Chiếc xe này quả thực quá diêm dúa, hơn nữa không ngừng hấp thu màu sắc xung quanh, đi đến đâu, vạn vật thảy đều ảm đạm, chỉ để tôn nó lên.

Cửa sổ xe hạ xuống, là Hoàng Bào Đại Đế trên ti vi, đeo kính râm nở nụ cười phô hàm răng trắng lóa quá mức. Đối với chị em họ, ông ta không phải Hoàng Bào Đại Đế, mà là người hàng xóm, mở tiệm cho thuê băng VHS ở tầng một, sở thích là giết rắn.

Thục Lệ nhớ ra rồi. Khi ngồi tàu cao tốc, cô nhìn thấy một ngôi miếu đỏ tía màu sắc tươi sáng, diện tích rất rộng, mái đề “Hoàng Bào Đại Đế”. Thục Mỹ cũng nhớ ra, gần đây rất nhiều bạn bè xung quanh đều bắt đầu tin Hoàng Bào Đại Đế, chị nghe nói, Hoàng Bào Đại Đế có thể khiến mấy trăm mấy ngàn con rắn hổ mang ngoan ngoãn nghe lời, pháp lực vô biên, chữa trị ung thư, giải trừ đau đớn, bảo đảm đẻ con trai.

Bên cạnh Hoàng Bào Đại Đế, là mẹ họ.

A Thiền đã lâu lắm rồi không về vùng đất quỷ tha ma bắt này, bà từng thề sẽ không bao giờ về nữa. Nhưng hôm qua, có người từ vùng đất quỷ tha ma bắt gọi điện thoại đến ngôi miếu bên đường tàu cao tốc, nói nhìn thấy con trai út của A Thiền về rồi. A Thiền cũng đeo kính râm, bước xuống xe, đầu tóc bạc phơ, sắc mặt hồng hào, mặc chiếc đầm màu cánh sen lộng lẫy, đeo giắt nhiều đồ trang sức vàng ròng. Ba cô con gái và cậu con trai út của bà đều kinh hãi ra mặt, như thể gặp ma vậy. Bà nghĩ bụng, làm gì thế, tháng cô hồn gặp phải ma, hồn xiêu phách lạc, cần gọi vía chắc? Từ bé đến lớn, mỗi lần ăn không ngon, ngủ không yên, thi cử thành tích không tốt, chúng sẽ đến nhờ bà gọi vía. Bà chỉ cần chiếc áo chúng mặc thường ngày và bát sứ tròn đựng đầy gạo trắng, là có thể bắt đầu nghi thức gọi vía mọi lúc mọi nơi. Đây là do mẹ A Thiền dạy bà, lấy áo bọc bát đựng gạo, buộc chặt kẻo gạo chạy mất, rà lên rà xuống ba lần trước ngực người hoảng hồn, sau lưng cũng và ba lần, đoạn kề bát lên trán, miệng niệm thần chú: “Thiên Công, Thiên Bá, Địa Mẫu, Địa Bà, gọi vía, gọi trời, gọi đất, mắt díp lại, ngủ cho say, không tổn không hại, trời cao, đất rộng, vật xấu đi, vận tốt đến.” Cuối cùng về dải tai con, nghi thức hoàn thành. Mở bát gạo ra, A Thiền nhìn đường vân và hướng đi của gạo là có thể thấy rõ kiếp trước kiếp này. Con trẻ phải mặc chiếc áo gói gạo đó mà ngủ, bảo đảm cả đêm yên giấc.

Hiện giờ bà được tôn làm tiên cô trong miếu, gọi vía một lần sẽ nhận phong bì dày cộp, lịch hẹn trên mạng đã xếp đến năm sau, nhiều nhân vật nổi tiếng trong giới chính trị lẫn giới kinh doanh sẵn sàng vung tiền để được chen ngang.

Mấy cô con gái hoàn toàn không thốt nên lời, vừa rồi cãi om sòm không ngớt, giờ trên miệng có đường chỉ khâu. A Thiền nghĩ sao ba đứa con gái lại già đi như thế, ăn mặc xuềnh xoàng, mặt mày tái mét, còn già hơn bà nữa. A Thiền cảm thấy bà vận sức hà hơi về phía ba đứa con gái, thì chúng sẽ hóa thành tro, chờ bị gió thổi tan tác.

Thằng út Thiên Hoành biểu cảm phức tạp nhất, nhìn A Thiền, nước mắt rưng rưng chực tuôn rơi.

Trong miệng ba cô con gái và con trai út đột nhiên đều dậy lên vị chua ngọt, như thể vừa mới uống một ngụm to canh khế.

Một cơn gió mạnh ập đến, làm kinh động chim én trên cây. Thiên Hoành nhìn lên trời, a, không phải chim én, kiểu bay lượn đó không phải chim én, mà là dơi.

Khởi điểm của gió là ở đâu? Biển phương xa? Hay núi phương xa? Gió thổi tới Vĩnh Tĩnh hôm nay xuất phát từ biển Baltic, xuất phát từ hộp chống ẩm trong Bạch Cung, xuất phát từ ngọn cây trong vườn khế. Gió từng tầng từng lớp, mang theo lời nói. Lời của gió thổi vào tai A Thiền, muốn bà truyền đạt. Bà muốn nói, năm xưa báo cảnh sát, không phải vì thằng út. Là vì bà biết A Sơn cùng Cây Cau.

Bà muốn nói, người hàng xóm, người giết rắn, hay Hoàng Bào Đại Đế, thật ra là Mắt Kính mà bà quen ở xưởng nước tương Phương Cống Cống trước khi kết hôn.

Bà muốn nói, ăn no chưa? Các con ăn no cả chưa? Trước kia, mẹ sợ nhất là các con đói bụng.

Nhưng điều gió muốn bà nói không phải là những chuyện này.

Hai dòng lệ của con trai út trào ra khỏi hốc mắt.

Gió lại đến, rót vào tai bà.

Bà nghe thấy rồi. Rất rõ.

Gió muốn bà nói với con trai út: “Đừng khóc.” Gió đến từ biển Baltic, gió đến từ di thư ở Bạch Cung, gió đến từ vườn khế, đều lặp đi lặp lại, đừng khóc, đừng khóc, đừng khóc nhé.

Khoang bụng A Thiền cuộn sóng.

Cổ họng A Thiền động đất.

A Thiền mở miệng.