VƯỢT QUA BIỂN BĂNG
Cơn giông giam hãm những nhà du hành suốt ba ngày liền đã ngớt. Từ sáng sớm, mặt trời rực rỡ của mùa xuân đã ló ra tươi tắn và tỏa ánh sáng lấp lánh trên tuyết của miền Biển băng vô tận chạy dài từ mũi phía bắc của đảo Côtening về phía tây, phía bắc và phía đông. Mỗi người phải đeo kính bảo hộ để khỏi bị mù một cách đau đớn, tuyết rã về mùa xuân thường làm nhiều người ở Bắc cực đau mắt. Hàng năm vào lúc này, mặt trời xuống thấp, và hàng triệu bông tuyết trên băng rã ra, đặc biệt là sau lúc tuyết rơi chúng lấp lánh như hàng chục cái gương soi. Mắt bị ánh sáng rực rỡ làm cháy bỏng và rức buốt, không ngủ được, không nhìn thấy gì mấy ngày liền. Dùng kính đen cũng không đủ, nếu không che kín được mắt. Những người dân ở đây dùng một bìa cứng nhỏ có một khe hẹp đủ để cho luồng ánh sáng tối thiểu lọt qua nhưng cũng chẳng ăn thua gì, mắt vẫn bị hỏng.
Trong khi Gôrôkhôp và Nhikiphôrôp đang quét sạch tuyết trên cỗ xe, xếp lại dây cương cho ngay ngắn và sắp xếp đồ đạc thì ba người bạn đi lên đỉnh một ngọn đồi đằng sau mũi đất để khảo sát và tìm con đường tốt nhất để vượt biển, Buổi sáng hôm nay, trời trong cho nên họ có thể thấy mọi vật rõ ràng.
Từng cánh đồng phủ tuyết; ở đây những trận bão tuyết không ngừng gầm rú trong suốt mùa đông. Dọc theo cánh đồng băng có những gò băng rộng, trắng và không bằng phẳng dăng hàng, những gò băng này có những tảng băng giống hình đá cuội bám vào. Chúng không phủ tuyết và tỏa ánh sáng màu xanh nhạt. Một vài tảng lấp lánh như một cái gương phản chiếu ánh mặt trời. Tuyết lỗ chỗ những chấm đen. Đây không phải là những lỗ nước trên băng mà ở đây băng không bị phủ tuyết. Chỉ ở xa xa khoảng bốn mươi cây số có một dải sương mù trắng là là bay về biển, kéo dài dọc theo phía chân trời, thành thử khó đi qua. Khi bầu trời bị che phủ, nước không có băng có thể nhận ra do những điểm đen phản ánh lên những đám mây xám nhạt.
Một đám sương mù che khuất tuyết nằm ở phía ngoài vũng nước không đóng băng, nhưng ở chân trời về phương bắc, có một cái gì đen sẫm hiện lên bên trên đám sương mù ấy.
- Có thể là đảo Bennet, - Oocđin kêu lên. - Anh ta là người đầu tiên thấy đảo,
Gôriunôp và Côxtiacôp nhìn theo hướng đã chỉ và Gôriunôp lập tức dùng địa bàn xác định phương hướng của chấm đen.
- Không, không phải đâu, - anh ta nói. - Đảo Bennet còn ở xa về phương đông và đứng ở đảo Côtennưi thì không thấy được vì nó ở xa quá. Nếu đó không phải là một ảo ảnh thì chúng ta đang thấy Vùng đất Xannhicôp bởi vì chính Tôn bảo rằng nó ở ngay phía ấy.
Hai người lấy ống nhòm, còn người thứ ba lấy ra một kính thiên văn nhỏ do Sencơ tặng “để đi tìm Vùng đất Xannhicôp”. Những đống đen sẫm khi thì khuất sau sương mù trên đám nước không có băng, khi thì hiện ra. Tuy nhiên, họ đều phát hiện đó là một dãy núi sẫm, khá nhọn, trên đó là những bãi tuyết trắng lộ rõ thành từng phần. Dãy này chạy dài một khoảng ở cả hai phía rồi dốc đứng và chạy xa tắp. Theo đường chim bay, ít ra nó ở xa một trăm hai mươi hoặc một trăm ba mươi cây số.
- Đúng là vùng đất rồi. Phải, nó rất cao và núi non lởm chởm. Tại sao toàn bộ vùng đất lại không nằm dưới tuyết?
- Chắc là vì các sườn của nó quá dốc, nên không giữ được tuyết.
- Nhưng nếu sườn của chúng dốc thì tôi không hiểu tại sao vịt, ngỗng, người Ônkilôn có thể sống ở đây được?
- Có thể có thung lũng trong các dãy núi.
- Trong trường hợp nào thì cũng không phải là một ảo ảnh, chính là vùng đất Xannhicôp, - Gôriunôp tuyên bố. - Nó nằm đúng nơi Tôn và chính Xannhicôp thấy nó. Ảo ảnh thì không bao giờ có thể xuất hiện ở cùng một chỗ được. Những ảo ảnh xuất hiện trên vũng nước không đóng băng và vũng nước thì có thể chuyển sang một chỗ khác cũng như những ảo ảnh thay đổi hình thù.
Kính thiên văn tốt hơn ống nhòm, Côxtiacôp dùng nó báo rằng anh ta có thấy hai dãy núi, dãy trước hầu như hoàn toàn trắng và thấp hơn dãy sau, dãy này đen và lởm chởm.
- Tôi quả quyết rằng có một thung lũng giữa những rặng núi ấy và cả một thung lũng rất rộng là đằng khác.
- Và những người Ônkilôn sống hoàn toàn lẻ loi ở đây, - Oocđin nhận xét.
- Và ở đây, chúng ta đang muốn quấy nhiễu đời sống yên lành của họ, - Côxtiacôp nói thêm. – Khó mà tưởng tượng ra một dân tộc đã bị cắt lìa ra khỏi thế giới từ hàng thế kỷ nay.
Tiếng chó sủa ăng ẳng và tiếng gầm gừ của chúng ở dưới chân đồi, cắt đứt câu chuyện của họ và làm cho họ nhớ rằng đã đến lúc phải lên đường. Nếu không có bão tuyết hoặc băng giá lạnh thấu xương thì bầy chó hăng hái chờ hiệu lệnh lên đường và tỏ niềm vui sướng theo cách biểu hiện riêng của chúng khi thấy rằng mọi việc đã xong. Gôriunôp dùng địa bàn điều chỉnh lại hướng đến vùng đất bí mật rồi cùng với hai người bạn đi xuống lều.
- Hôm nay có thể thấy vùng đất nào? - Gôrôkhôp hỏi khi các bạn lại gần,
- Rất rõ, không có thể nghi ngờ gì nữa, - Gôriunôp nói.
- Tôi phải xem đã. Tôi sẽ đi khi các bạn uống chè. Tôi chỉ thấy nó một lần và nhìn thấy rất mờ.
Lấy ống nhòm ở các nhà du hành, cả hai người thợ săn trèo lên đồi. Những con chó thấy một vài người đến lều, còn một số người khác đi lên đồi thì nằm yên lặng trên tuyết.
Gôrôkhôp và Nhikiphôrôp xuống đồi và chắc rằng Vùng đất Xannhicôp có thể thấy rõ ràng và đúng vào chỗ mà họ đã thấy hôm trước.
Phút chốc đoàn người từ mũi đất đi vào biển băng và hướng thẳng về phương bắc. Những con chó được nghỉ ngơi trong ba ngày nên đi rất nhanh, mặc dầu xe còn chở nặng thêm một số củi dùng cho một tuần lễ. Có thể đi qua biển trong ba ngày nhưng bao giờ cũng có nguy cơ về một trận bão tuyết nữa và nó sẽ ghìm họ lại. Khó qua được một đêm trên băng giá lạnh lẽo nếu không pha trà được hoặc có thức ăn nóng.
Họ tiến rất nhanh khi qua những vùng bằng phẳng và đi chậm lại khi gặp những gò băng. Đến tối, sau khi đi được khoảng 40 cây số họ dừng lại nghỉ đêm trong một bãi rộng giữa các gò băng, họ tìm một chỗ bằng phẳng và kín gió. Họ nhanh chóng dựng lều, đốt lửa nấu ăn tối và ngồi một tiếng đồng hồ quanh đống lửa. Ngọn lửa hắt ánh đỏ lên tấm gương tuyết. Mặt trời đang xuống ở phía tây; ở phương nam trăng đang lên, khi thì ló ra khỏi những đám mây nhẹ, khi thì biến mất. Ở phương bắc, bắc cực quang lấp lánh những vòng cung và những cột màu vàng. Khi trăng khuất sau đám mây thì nó hiện lên rất rõ.
Trước khi đi ngủ, Gôriunôp trèo lên đỉnh một gò băng để nhìn bao quát chân trời. Trăng lấp ló trên bầu trời, và bình nguyên tuyết phủ cùng với các gò và các tảng băng lấp lánh một màu xanh êm dịu. Một ngọn gió lạnh thổi từ phương nam đến. Ở chân trời, những đám mây đen hiện ra và trên nền mây, bóng mờ mờ của đảo Côtennưi thấp thoáng.
Sáng hôm sau thời tiết xấu. Gió từ phương nam thổi đến càng mạnh. Gôrôkhôp và Nhikiphorôp đoán là có bão tuyết và thúc chó chạy nhanh, nhưng băng trở nên rất gồ ghề, lại có một vành đai gò băng rộng hầu như cứ mỗi cây số lại xuất hiện, nên họ đi chậm hơn ngày hôm trước. Từ sáng hôm ấy họ thấy rõ một vệt đen sẫm trên bầu trời mây phủ chứng tỏ có một vùng nước không đóng băng dài và rộng. Đến chiều họ càng đến gần và nghe được tiếng sóng vỗ. Cuối cùng, sau khi vượt qua một gò băng cao, họ thấy biển cả cách nửa cây số đầy những tảng băng nổi và có những ngọn sóng đang sủi bọt. Biển kéo dài đến tận phía bắc, dường như đến tận chân trời. Các nhà du hành định vượt qua biển cả trong ngày hôm sau, nếu không có bão tuyết ghìm chân họ lại.
Do đó, họ quyết định đi lên rìa băng để có thể thả nhanh xuồng xuống được và chất nó cũng tiện hơn. Gió thổi từ phương nam đến nên ở đây không có nguy cơ biển phá vỡ băng. Họ nghỉ đêm giữa những đám băng vỡ trên gò băng cuối cùng, cách biển khoảng một trăm năm mươi bước. Họ chọn một nơi bằng phẳng, ở đó khó khăn lắm mới có thể cắm trại, để các cỗ xe và chó. Ở phía nam và phía tây nơi này được những tảng băng dốc thoai thoải bảo vệ. Nói chung những tảng băng này đã chứa chấp họ, điều đó chứng tỏ rằng cơn gió bắc cuối cùng đã làm cho các đồng băng chạm vào nhau rất mạnh.
Trong chỗ trú ẩn, với một ngọn lửa nhỏ ở lối ra vào, người ta cảm thấy trong lều ấm áp và dễ chịu. Tuy nhiên, suốt đêm gió thổi càng mạnh và một cơn bão tuyết nổi lên. Dưới ánh sáng của ngọn lửa bập bùng, trên bầu trời tối sẫm, cách lều khoảng chừng năm đến sáu mét, họ có thể thấy những bông tuyết bay thành dòng uốn khúc phủ lên với vẻ xúc động, hết luồng này đến luồng khác. Bị gió dồn, những tảng băng nổi rung chuyển và thỉnh thoảng người ta nghe những tiếng nổ rền như tiếng súng ngoài tiếng gió gào và rên rỉ.
- Điều ấy có nghĩa là thế nào? - Côxtiacôp hoảng hốt kêu lên khi nghe tiếng súng nổ rền lần đầu tiên.
- Đó là băng rạn nứt, - Gôriunôp trả lời.
- Phải, băng đang rạn nứt, - Gôrôkhôp khẳng định, giọng bình tĩnh,
- Nhưng liệu chỗ trú ẩn của chúng ta có an toàn không?
- Chừng nào gió không đổi chiều và vẫn thổi từ phương nam đến, bởi vì sau đó, sóng sẽ vỗ mạnh vào rìa băng của chúng ta, xốc nó lên và làm cho nó vỡ ra. Nhưng chúng ta sẽ an toàn khi có một ngọn gió nam.
- Tuy nhiên ở đây vẫn khủng khiếp lắm, Matvây Ivanovich ạ. - Nhikiphôrop nói, - Dù anh nói thế nào mặc lòng, nên nhớ rằng chúng ta đang ngồi ở đây một cách bình yên, hút thuốc lá và nói chuyện phiếm và chỉ có khoảng hai thước băng giữ chúng ta lại trên một cái vực thẳm không cùng. Dẫu sao ở đây, giữa các hòn đảo, vẫn vui hơn nhiều vì nó nằm giữa quần đảo. Biển không sâu và có đất liền kề ngay tại đây.
- Có khác gì đâu, nếu biển ở dưới chân chúng ta sâu bao nhiêu: hai mươi hoặc một trăm thước? - Oocđin cười. - Nếu băng tan thì nhất định là chúng ta sẽ về chầu diêm vương cả thôi.
- Mặc, ở đây đáng sợ hơn nhiều, bởi vì không thấy biển mà cũng chẳng thấy đất liền ở đâu cả.
- Nếu vậy, hãy chui vào cái áo lông xù của anh và đi ngủ cho được việc. Có lẽ anh sẽ được toại nguyện, Gôrôkhôp pha trò.
- Chúng ta hãy đi ngủ và đến sáng mai, ban ngày, chúng ta sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.
Đêm ấy họ ngủ nhưng rất lo âu. Vì nằm trên băng cho nên họ nghe thấy càng rõ khi gần, khi xa tiếng rạn nứt của băng. Những con chó cũng vậy, trái với lệ thường, chúng cũng không ngủ yên giấc và thỉnh thoảng một con lại sủa và rít lên hoặc gầm gừ, Gôrôkhôp thức dậy nhiều lần và nhìn ra ngoài căn lều để xem gió có dổi chiều hay không. Sáng ra mọi người đã thức dậy, anh nói để các bạn yên lòng:
- Ở ngoài trời không thấy gì cả, gió vẫn thổi mạnh như trước nên các bạn không cần dậy.
Họ nằm trong các túi ngủ suốt buổi sáng, cho đến khi bụng đói, họ mới ra ngoài. Một ngọn lửa đang cháy và nồi bắt đầu sôi, Gôrôkhôp và Nhikiphôrôp cho chó ăn. Bầy chó đang túm tụm với nhau giữa hai đống băng lơ lửng, ở đây thực ra không có gió. Tính chất của cơn bão tuyết bắt đầu thay đổi. Trong năm hoặc mười phút, bão đã biến mất, bầu trời lại sáng ra, sau đó bão lại bắt đầu gầm rú mạnh hơn. Trong lúc bão ngớt, Gôrôkhôp trèo lên đỉnh gò băng cao, nhìn xung quanh và huýt sáo gọi các bạn:
- Này, các bạn nhìn xem: chúng ta đang trôi dạt, nước tràn khắp nơi.
Hoảng sợ, những người kia cũng trèo lên gò băng theo Gôrôkhôp và thấy rằng ở phương nam, từ chỗ họ đã vượt qua băng ngày hôm trước, có một dải nước đen sẫm mờ mờ hiện ra sau màn tuyết, ở phương bắc cũng vậy, trong khi phía đông và phía tây, có nhiều gò băng, nhưng họ không thể thấy những gò băng ấy tận cùng ở đâu. Họ không có hy vọng nhìn lâu bởi vì một ngọn gió mới lại nổi lên phủ mọi vật trong tuyết và đẩy họ xuống. Họ buộc phải quay về lều. Gôriunôp nói:
- Theo chỗ tôi thấy thì vùng băng của chúng ta đang bám một cách lỏng lẻo vào phần còn lại của cánh đồng băng và khi băng rạn nứt thì gió xé nó ra và ném nó ra biển.
- Nhưng về phương nào?
- Dĩ nhiên là về phương bắc theo hướng gió.
- Nhưng nếu có một dòng nước trong phần này của biển thì nó có thể đưa chúng ta đi xa đến tận hướng đông hay hướng tây.
- Điều đó rất có thể xảy ra. Như vậy thì chúng ta phải làm gì?
- Chẳng làm gì cả. Trong thời tiết này, rất nguy hiểm khi đi trên một chiếc xuồng. Chúng ta cần phải đợi cho đến khi bão ngừng.
- Nhưng nếu băng lại tan ra nữa thì sao?
- Bởi vì từ trước đến nay nó không tan ra thì chúng ta hy vọng rằng nó vẫn giữ được ít nhất là cho đến khi nó va phải một cánh đồng băng khác hoặc vùng băng chính.
- Trong khi chúng ta đang chờ đợi thì tốt hơn hết là chuẩn bị sẵn xuồng và xếp mọi thứ lên.
- Đúng thế, - Gôrôkhôp nói.
Sau bữa ăn sáng, họ khuân các đồ đạc trên xe trượt tuyết xuống và lắp ghép xuồng rồi họ xếp hành lý và xe trượt tuyết lên xuồng, chỉ để lại căn lều và các túi ngủ. Những cái này có thể gói ghém tức khắc khi có dấu hiệu nguy hiểm đầu tiên. Thỉnh thoảng, khi lặng gió, họ trèo lên gò băng, nhưng không thấy gì thay đổi vì trước mặt, biển chạy dài đến phía bắc và phía nam, và trên cả hai phía khoảng một trăm thước, băng ngăn cách họ.
Như vậy là một ngày đã trôi qua. Bão tuyết vẫn gầm lên. Sau bữa cơm chiều, họ ngồi quanh ngọn lửa đang lụi dần một lúc lâu, đầu óc căng thẳng vì hoảng sợ. Thỉnh thoáng hình như băng ở dưới chân họ lại rung chuyển. Tuy nhiên từ sáng không còn dấu hiệu nào chứng tỏ băng đang rạn nứt. Rõ ràng là cánh đồng băng của họ khá vững chắc. Đêm đến, để sẵn sàng đối phó với mọi bất trắc, họ thay phiên nhau ngồi trực. Gió bắt đầu yếu dần và thỉnh thoảng mảnh trăng lu lại hiện lên trong sương tuyết mịt mùng.
Oocđin, người ngồi trực cuối cùng, chợp ngủ cho đến sáng và thức dậy khi ánh mặt trời rọi lên mặt. Anh ta ngạc nhiên khi thấy mặt trời đã nhô lên và một bầu trời mờ xanh ở trên đầu. Cơn giông đã đi qua, có một ngọn gió nhè nhẹ nổi lên thỉnh thoảng lại ngừng thổi. Tuyết rơi lấp lánh làm chói cả mắt.
Trèo nhanh lên đỉnh gò, anh ta thấy mặt biển xanh trải rộng về phương nam đến tận chân trời, với những làn sóng lăn tăn; ở phương tây cánh đồng băng đã tận cùng khoảng nửa cây số; ở phương đông còn gần hơn. Ở phương bắc hoàn toàn gần luồng nước, trông thấy cả những mép tảng băng trôi từ từ lại gần. Oocđin vội đánh thức mọi người dậy. Mọi người tập hợp trên gò băng.
- Nếu không nhờ mặt trời lên để định hướng ngay được cho chúng ta thì tôi đã nghĩ rằng biển ở về phía bắc chúng ta như trước, - Côxtiacôp phấn khởi nói.
- Chúng ta thật vô cùng may mắn, - Gôriunôp nói.
- Đáng lẽ đi trên một chiếc xuồng, và bận bịu vì xem xuồng có thể chở được bao nhiêu thì chúng ta lại ngủ một cách bình yên trong một cái lều trong khi giông tố đưa chúng ta vượt qua biển.
- Dường như là chúng ta đi phà qua sông, - Gôrôkhôp nói thêm,
- Và không mất tiền nữa, - Nhikiphôrôp cười, - theo giấy thông hành của chúng ta.
- Con mẹ bão tuyết đã cho chúng ta một mẻ hoảng sợ và nó làm vậy để tránh cho chúng ta khỏi bị sai lầm, Côxtiacôp nói.
- Anh có nghĩ rằng nó sẽ đưa chúng ta đi đến tận bờ vùng đất hay rốt cuộc chúng ta sẽ phải hạ thủy xuồng của ta không? - Oocđin hỏi.
- Chúng ta hãy hy vọng rằng nó sẽ đưa chúng ta đi đến bờ. Bây giờ nó cách không xa, một ngọn gió nổi lên nên gò băng của chúng ta trôi nhanh.
- Bây giờ thì chúng ta hãy ăn sáng và chuẩn bị đi tiếp, - Gôriunôp gợi ý.
Chỉ có một ngọn gió nhẹ đẩy đi, nên cánh đồng băng, nơi đã dùng làm một cái nhà thật tốt cho đoàn người trôi đi chầm chậm. Các nhà du hành đã ăn sáng xong. Họ lấy xuồng riêng ra, chất đầy các xe trượt tuyết và trèo lên đỉnh gò băng để chờ khi nhà của họ vấp phải rìa băng và đứng lại. Gần một giờ, họ mới cảm thấy sự va chạm, thấy băng dọc theo đường tiếp xúc xô vào nhau và dựng lên thành một gò băng. Nhưng sức ép nhẹ, chỉ có một dãy băng vỡ thấp xuất hiện và phà dừng lại.
- Đến rồi! - Gôrôkhôp kêu lên.
Dùng rìu và thuổng để mở một con đường, các nhà du hành đưa xe trượt tuyết đến điểm tiếp xúc và chọn nơi bằng phẳng nhất để vượt đồng băng đứng yên một cách nhanh chóng.
Làm ra vẻ nghiêm nghị, nhưng kỳ thực để riễu cợt, Nhikiphôrôp cúi rạp mình trước cánh đồng băng và nói to:
- Cảm ơn cậu đã cho chúng tớ đi qua. Thật ra, cậu đã cho chúng tớ đi ngựa.
Cho là cái đồng băng không thể đưa họ đi xa được, Gôriunôp dẫn đoàn thám hiểm đi về phía bắc, dự tính nhìn thấy được Vùng đất Xannhicôp từ đỉnh của một gò băng lớn hơn và từ đây định hướng đi. Lúc đầu đường đi rất khó, hết gò băng này lại đến gò băng kia và đến lúc ăn trưa họ mới đi được không đầy mười cây số. Các gò băng đã che khuất mắt nhìn. Cuối cùng, vào lúc đúng trưa họ đến một vùng bằng phẳng hơn và qua làn sương mù, họ thấy những đỉnh núi nhọn của vùng đất bí mật in hình lên nền trời, nhưng họ vẫn còn cách nó rất xa.
- Hôm nay chúng ta đã đi được ba ngày mà hình như chúng ta vẫn không thấy được Vùng đất Xannhicôp rõ hơn, - Gôrôkhôp nói bằng một giọng lạ lùng làm cho Gôriunôp đang đứng gần anh ta phải chú ý.
- Nhikita, hình như cậu có cái gì bực tức thì phải?
- Rất đúng, - anh ta nói. - Tôi đang ngờ vực đây. Băng đã đưa chúng ta đi một cách kỳ lạ qua biển. Đó là điềm gở. Và tôi cũng nghĩ rằng chúng ta thấy không phải vùng đất mà là một ảo ảnh. Bao giờ nó cũng đứng trước mặt chúng ta như một ngọn hải đăng ở xa, luôn cám dỗ chúng ta. Chúng ta sẽ đi quá xa rồi không thể quay về được.
- Anh tưởng tượng đấy thôi, - Gôriunôp cười. - Anh sẽ thấy, trong một hai ngày, chúng ta sẽ đứng cách vùng đất chỉ một con sào thôi.
- Theo tôi nghĩ thì nếu ngày mai chúng ta không thấy nó, tốt hơn là chúng ta quay về kẻo đã quá muộn.
Gôriunôp không trả lời và đi về hướng vùng đất. Nó ở phía đông-bắc. Rõ ràng là gió, hoặc dòng nước đã đưa phà của họ đi khá xa về phía tây, cho nên họ cũng phải đổi hướng đi. Tuyết càng bằng phẳng thì họ lại càng đi nhanh hơn và đến chiều, họ đã đi được ba mươi cây số nữa. Ngay trước khi mặt trời lặn, chân trời hoàn toàn sáng rõ và các nhà du hành không cần dùng ống nhòm cũng thấy một dãy núi đen nhọn hoắt nhô lên trên vòm cung do băng tạo thành. Gôrôkhôp hình như cũng cảm thấy nguôi nguôi.
Họ đi như thế trong hai ngày sau, nhưng những đám mây sà xuống thấp ngăn không cho họ thấy vùng đất và đang che khuất nó. Cuối cùng, đến ngày thứ ba, ngay sau khi họ nghỉ lại để ăn trưa, không còn gò băng nào ngăn họ lại, và bình nguyên tuyết phủ và dầy lên những mảng băng thấp, bắt đầu cao lên rõ rệt. Bầy chó liền chạy chậm hơn.
- Tôi muốn biết có vùng đất nào dưới chân chúng ta không, - Oocđin nói.
- Đúng rồi, có, - Nhikiphôrôp trả lời. - Chúng ta đang đi lên đồi. Cứ trông bầy chó đang làm gì thì biết rõ,
Ngay khi đó, những đám mây trước mặt họ biến mất trong khoảnh khắc và họ thấy cái gì giống như một bức tường trắng cao cách một vài cây số.
- Từ trước đến nay, chúng ta không thấy gì trên vùng đất ngoài tuyết ra,- Côxtiacôp càu nhàu. - Núi đã biến đâu mất rồi.
- Anh sốt ruột quá, chúng ta sẽ thấy các ngọn núi khi chúng ta đi qua bức tường trắng này. Bây giờ có một vật gì dứt khoát không phải là tuyết, - Gôriunôp nói, - chỉ tay sang bên phải vào một vật màu đen cách đấy một trăm bước.
Ba người cùng hướng tới chỗ Gôriunôp chỉ. Oocđin lấy ở thắt lưng ra một cái búa, sẵn sàng bổ vào tảng đá vì đó chính là cái mà họ thấy đang nhô ra trên đống băng tuyết. Mặt tảng đá đã bị những hoa tuyết do bão cuốn đi bào mòn nên trơn và phẳng. Nhưng lách mũi búa vào một cái khe nhỏ, có thể đẽo ra được một hòn đá. Oocđin quan sát cẩn thận và báo tin:
- Tôi cho đó là đá ba-dan.
- Giống như tôi đã đoán, - Gôriunôp nhận xét. - Hòn đá của núi lửa này rõ ràng được tung vào quần đảo Bắc Băng Dương và chứng tỏ đã có một thời những lượng khổng lồ của phún thạch đã được tung lên ở đây.
- Ồ, lúc ấy ở đây nóng lắm! Không giống như bây giờ! - Côxtiacôp thêm vào với giọng tiếc rẻ.
Hòn đá ba-dan được mang đến cho Gôrôkhôp, anh ta ở lại gần các chiếc xe trượt tuyết cùng với Nhikiphôrôp. Có thể không có chứng cứ nào tốt hơn để chứng tỏ rằng có vùng đất dưới chân họ. Vùng đất bí mật Xannhicôp. Ở đó có lẽ không có người nào từng đặt chân lên.
Đi ngược dần lên sườn đồi trong khoảng hai giờ, đoàn người đến chân bức tường trắng cũng là một vách đá, có điều là dốc cao hơn, như một vật chắn ngang. Nó trải rộng trên cả hai phía xa tắp, xuyên qua màn sương mù mỏng phủ lên nó. Cho nên họ không thể lên cao theo đường thẳng mà phải lên theo đường chếch. Bị bão nén xuống, tuyết rắn đến nỗi không bị lún dưới những càng trượt nặng nề của các cỗ xe trượt tuyết.