← Quay lại trang sách

TÌNH THẾ CÀNG TRỞ NÊN PHỨC TẠP HƠN

Bỗng tiếng kêu than quen thuộc và kéo dài của người Ônkilôn thỉnh thoảng lại lắp lại, rền rĩ trong không khí. Tiếp đó có tiếng trống trận nổi lên. Hoảng sợ, các nhà du hành chạy ra khỏi căn nhà và trông thấy các chiến sĩ, những người đàn bà và trẻ con tụ tập quanh nhà Amnunđac. Hoàng hôn và sương mù đang tụ lại làm không thấy được họ đang làm gì, trong khi tiếng trống quái gở át mọi thứ tiếng khác. Họ toan đi đến gần những người Ônkilôn, nhưng thấy Annuia chạy về phía họ. Cô ta hổn hển nói nhanh:

- Đừng đi đến đây! Hãy quay trở về nhà chúng ta trong khi đàn bà đi vắng!

Cô ta chạy lên trước, các nhà du hành chạy theo sau. Vào đến nhà, Annuia nói với họ rằng các chiến sĩ được cử đi tìm họ từ sáng sớm đã thấy hồ linh thiêng biến mất, họ phát hiện thấy những vết chân của Gôriunôp và các bạn để lại trên lòng hồ cạn. Những vết chân trên bùn nhão phủ nền đá của hồ không thể không làm cho những người đi tìm đường có kinh nghiệm chú ý. Họ vội vàng quay trở lại và báo cho Amnunđac biết rằng ông phù thủy da trắng đã đến hồ linh thiêng và đã làm cho nước hồ cạn khô. Vì thế mà có những tiếng kêu than, trong khi tiếng trống truyền những tin ghê gớm này đến các trại khác.

- Các anh đã phạm sai lầm khi đến đây một mình mà không cùng đi với các chiến sĩ, - Gôrôkhôp lo ngại và nói bằng giọng trách móc. - Bây giờ, không đời nào họ tin rằng các anh không làm cho hồ cạn khô.

- Họ sẽ làm gì? - Oocđin hỏi.

- Họ cũng không biết làm thế nào nữa, - Annuia trả lời. - Họ khiếp sợ. Các chiến sĩ cũng thấy những khe nứt trên mặt đất. Người thủ lĩnh đã mời ông thầy cúng và đã ra lệnh hiến tế một con tuần lộc.

- Điều đó có nghĩa là sẽ có tế lễ và cầu xin quỷ thần vào buổi tối, - Gôriunôp nói. - Và không biết ông thầy cúng sẽ được quỷ thần khuyên bảo như thế nào. Có thể ông ta sẽ nói hiến tế chúng ta để cho quỷ thần bớt nổi giận.

- Người Ônkilôn không hiến tế bằng người, - Gôrôkhôp nói. – Vì lý do đó, chúng ta chẳng sợ gì cả. Tôi cho rằng ông thầy cũng sẽ bảo chúng ta phải rời vùng đất này càng sớm càng tốt.

- Đó không phải là đòn đau nhất ông ta có thể giáng xuống đầu chúng ta. Chúng ta có thể đi mặc dầu bây giờ không phải là lúc vượt qua biển trên băng vì nước biển còn mênh mông, - Gôriunôp nói.

- Phải, chưa đến đúng lúc, và tôi nghĩ rằng chúng ta không phải đi đâu cả, - Gôrôkhôp nói thêm. - Tôi sẽ nói chuyện với họ. Biết đâu tôi chả dàn xếp với họ được phần nào chăng.

Anh ta đi ra ngoài. Sau khi đợi một lát, Annuia chạy theo, vì Oocđin đã rỉ tai cô ta điều gì đó.

Lợi dụng lúc Gôrôkhôp và cánh đàn bà đi vắng, Gôriunôp nói cho Oocđin biết quyết định của anh ta và Côxtiacôp đối với Nhikita. Đến lượt mình, Oocđin nói với bạn rằng anh ta quả đã mắng Annuia vì cô ta đứng về phía các nhà du hành một cách quá lộ liễu và cãi nhau với những người đàn bà khác. Anh đã làm cho cô ta hiểu rằng vì quyền lợi của các nhà du hành, cô ta không được cãi cọ với những người trong cùng bộ lạc, nếu không, họ sẽ không tâm sự với cô ta nữa, Vì sự thù địch của những người Ônkilôn, nên các nhà du hành cần có một người nào đấy có thể tin cậy để biết được ý đồ của bộ lạc một cách sát sao.

Annuia đã khóc không phải vì bị mắng - cô biết vì sao mình bị mắng - mà khóc vì các nhà du hành sắp sửa ra đi. Cô vẫn do dự: sợi dây giằng buộc cô ta với bộ lạc vẫn còn mạnh mẽ và ý nghĩ đến một xứ sở xa lạ đang làm cô sợ hãi.

- Cô ấy sẽ nghĩ kỹ, - Oocđin kết luận, - và sẽ quen dần với ý nghĩ ấy rồi đến với chúng ta. Chúng tôi yêu nhau và sự chia lìa sẽ là điều đau khổ đối với chúng tôi.

- Nhưng tôi sợ Gôrôkhôp sẽ không đi, - Gôriunôp nói thêm. - Anh ta rất thích cuộc sống no nê và yên tĩnh như thế này.

- Được, nếu sự việc phát triển theo chiều hướng này thì tôi cho rằng sẽ chẳng có cuộc sống êm ấm nào đáng nói cả, - Oocđin nói.

- Anh cho rằng điều gì sẽ xảy ra?

- Anh có biết Annuia và tôi đã ở đâu không? Chúng tôi đến một trong những đồng cỏ có hồ ở gần đây. Ở đó, cứ nửa tiếng mặt hồ lại sủi bọt. Chúng tôi ngồi ở đấy đến hơn một tiếng đồng hồ mà chẳng thấy bọt hay hơi nước đâu cả.

- Thế à?

- So sánh điều đó với nhiều kẽ nứt trên mặt đất và với sự biến mất của hồ linh thiêng, ta dễ dàng rút ra kết luận là động đất đã biến đổi mạnh mẽ những điều kiện bên dưới thung lũng. Và tôi cảm thấy dường như đang ngồi trên một thùng thuốc nổ...

- Cũng như người Ônkilôn, - Côxtiacôp ngắt lời anh ta và cười. - Hồ này khô cạn, còn cái hồ khác thì ngừng sủi bọt. Vì thế chúng ta thấy không ấm, không lạnh. Tất cả những điều khác đang còn đó.

- Nếu tôi là anh thì tôi sẽ không cười sớm như vậy. Điều có thể xảy ra khác hẳn với suy nghĩ của chúng ta, - Oocđin nói tiếp, giọng nghiêm trang. - Khí hậu ấm và dễ chịu vô cùng của thung lũng ở giữa băng Bắc cực này tùy thuộc vào cái gì? Chỉ tùy thuộc vào sức nóng dưới đáy một núi lửa không còn hoạt động. Không có cái đó thì thung lũng này hoàn toàn bị chôn vùi bởi những tảng băng vững chắc được hình thành do tuyết tích dần lại.

- Ồ...! - Côxtiacôp kéo dài giọng, vẻ mặt nghiêm trang.

- Đúng! Vì động đất đã phá hỏng cơ cấu địa tầng, có nghĩa là đã bịt kín lối thoát hơi ấm từ lòng trái đất, có thể gây nên sự thay đổi dữ dội về khí hậu của thung lũng trong tương lai gần đây.

- Và kết liễu cuộc đời của mọi động vật, cây cỏ và con người, - Gôriunôp phụ họa.

- Phải, và sẽ kết liễu trong mùa đông tới. Chúng ta biết rằng ở đây mùa đông không gay gắt, thành thử động vật có thể tìm được thức ăn dưới tuyết.

- Nhưng phần lớn hơi nóng phả ra từ phía bắc thung lũng, chứ không phải từ những hồ sủi bọt. Chả lẽ không có gì thay đổi ở đây?

- Tôi ngờ vậy. Bởi vì đó là nơi chúng ta trải qua cuộc động đất đầu tiên. Có thể không phải tất cả những chỗ nứt đều tạo ra lối thoát cho nước sôi và hơi nước, bị chặn lại. Trong trường hợp này, khí hậu sẽ không thay đổi một cách triệt để. Nhưng ai có thể bảo đảm rằng trận động đất tiếp theo sẽ không hoàn tất công việc ấy?

- Các anh biết không? Tôi cho là chúng ta phải đến thung lũng Một nghìn làn khói một lần nữa và tìm xem cái gì đã xảy ra ở đây.

- Phải, điều đó có lẽ sẽ có lợi, nhưng tôi sợ Amnunđac sẽ không cho chúng ta đi.

- Tại sao?

- Bởi vì trận động đất thứ nhất xảy ra lúc chúng ta đang ở đấy. Với sự mê tín của họ, người Ônkilôn...

- Tôi hiểu. Nhưng chúng ta có thể đến đấy mà không nói với ai cả. Điều đó không làm cho sự việc xấu hơn bây giờ, vì chúng ta đã bị ghét bỏ.

- Nhưng có điều hơi đáng sợ là không có người hộ tống, chúng ta có thể gặp bọn Vampu, - Côxtiacôp nói.

- Hễ nghe thấy tiếng súng là chúng sẽ chạy. Vả lại, bầy chó sẽ luôn luôn báo cho chúng ta những sự nguy hiểm ban đêm cũng như ban ngày. Nếu chuyến đi nhẹ nhõm này, chúng ta có thể đi trong hai ngày và nghỉ đêm gần cái hồ xa nhất. Chúng ta không cần đi sâu vào thung lũng Một nghìn làn khói. Nếu hơi nước và nước sôi bốc lên, chúng ta sẽ trông thấy ngay.

- Rất đúng! - Gôriunôp nói. - Hôm sau chúng ta sẽ lên đường từ sáng sớm và không cho Gôrôkhôp và những người đàn bà cùng đi.

- Tôi muốn Annuia cùng đi với chúng ta.

- Để làm gì? Cô ta chỉ làm quẩn chân chúng ta thôi

- Không phải, cô ta đi bộ giỏi, ngoài ra nếu chúng ta đi một mình, chúng ta có thể làm cho người Ônkilôn nghi ngờ khi phải đi qua những trại của họ. Annuia sẽ là người hộ tống cho chúng ta.

- Một người đàn bà mà lại đi hộ tống cho ba người đàn ông ư? - Côxtiacôp cười.

- Phải, một người dẫn đường, một người theo dõi người Ônkilôn hoặc gọi thế nào cũng được, nếu anh muốn. Người Ônkilôn trong những trại ấy không biết mối quan hệ của chúng ta với Amnunđac đang căng thẳng. Hơn nữa, cô ta biết đường đến trại cực bắc vì cô ta ở thị tộc này và thực tế sẽ làm người hướng đạo, chúng ta sẽ khỏi mất nhiều thì giờ.

- Một lần nữa anh lại nói đúng! Được, bây giờ chúng ta quyết định: ngày mai sẽ ra đi lúc rạng sáng và nói với Annuia bí mật chuẩn bị ít thức ăn.

- Và đừng nói gì với Gôrôkhôp. Chúng ta hãy sửa soạn ba-lô và chuẩn bị súng ống trong khi không có ai ở đây.

Các nhà du hành vừa làm xong thì Annuia chạy vào, thở hổn hển.

- Nhikita nói với Amnunđac và các chiến sĩ một lúc lâu, - cô ta vội vàng nói. - Anh ta nói với họ rằng đất sẽ không rung chuyển hay nứt nữa, nước hồ linh thiêng sẽ đầy lại và mọi việc đều trở lại bình thường như cũ. Người Ônkilôn rất tức tối và muốn biết tại sao người da trắng lại làm như vậy. Họ nói: “Chúng ta cho họ mọi thứ: nhà cửa, thức ăn và vợ trẻ, nhưng họ không muốn đối xử tốt với chúng ta” - và những người đàn bà nói to: “Lấy sấm chớp của họ và đuổi họ về, không có họ chúng ta sống yên lành”. Rồi Nhikita lại nói, nhưng họ không nghe anh ta. Amnunđac đã quyết định họ phải chờ ông thầy cúng khấn thần linh và bảo họ phải làm gì.

- Nhikita đã dại mà hứa với họ rằng điều đó không bao giờ có thể xảy ra, - Gôriunôp nói.

- Và rút cuộc, sự việc sẽ do ông thầy cúng quyết định, không cần đến những lời hứa hẹn của Nhikita, - Côxtiacôp nói thêm.

- Tôi nghĩ rằng ông thầy cúng cũng chú ý đến nguyện vọng của quần chúng, - Oocđin nhận xét. - Lão là một lão già rất quỷ quyệt. Khi hắn thực hiện trôi chảy hành động của mình vào cái hôm chúng ta đến, chắc các anh nhớ hắn nhân danh quỷ thần mà nói rằng những điều rủi ro có thể không xảy ra trong khi người da trắng sống với người Ônkilôn. Hắn để một lối thoát cho mình và chứng tỏ mình đúng.

Gôrôkhôp bước vào và nói:

- Tôi đã làm cho họ yên tâm, nhưng ban đầu họ rất giận dữ, đặc biệt là đám đàn bà: “Đuổi chúng (tức chúng ta) đi!”. Họ hét lên: “Chúng ta đã cho họ một chỗ để sống, cho họ thức ăn, tất cả đồ dùng cùng những cô gái đẹp nhất, nhưng hãy xem họ đang làm gì cho chúng ta!”. Họ lên tiếng, lại lên tiếng! Vất vả lắm Amnunđac mới dẹp yên được họ bằng cách mời thầy cúng; ông ta bảo ông thầy cúng cũng sẽ đến và quyết định họ phải làm gì đối với người da trắng. Ông thầy cúng vừa đến và tôi bị đuổi ra.

- Chúng ta hy vọng chúng ta sẽ có mặt lúc làm lễ, - Gôriunôp nói.

- Điều này không phải bàn nữa, - Gôrôkhôp trả lời. - Ngay giây phút ông thầy cúng đến và trông thấy tôi, ông ta bảo Amnunđac là ông ta không muốn cho người da trắng nào có mặt.

- Nói một cách khác, phiên tòa sẽ xét xử trong lúc vắng mặt người bị cáo, - Côxtiacôp cười gằn. - Nhưng cánh đàn bà có thể đi được không?

- Họ đã ở đấy. Họ sẽ nói lại với chúng ta những gì ông thầy cúng sẽ nói.

Có lẽ Gôrôkhôp đã không chú ý đến Annuia, khi anh ta đi vào nhà, Nhân lúc anh không để ý đến, cô ta đã chạy ra ngoài khi nghe anh nói ông thầy cúng đã đến.

- Các anh có biết ở ngoài trời lạnh như thế nào không? - Gôrôkhôp nói thêm, Anh ta ngồi xuống cạnh bếp lửa và đưa tay lên hơ. - Tôi bị rét cứng khi tôi nói. Có một màn sương mù dày đặc và trời lạnh đến nỗi tôi có cảm tưởng mình trở về Cadatrie.

Oocđin và Gôriunôp nháy mắt cho nhau và đi ra ngoài. Một làn khí lạnh từ lâu họ chưa thấy bao quanh họ. Nhiệt độ có lẽ gần 0 o và bóng tối dày đặc đến nỗi người ta không trông thấy gì cả. Ánh sáng từ bếp lửa lọt qua ống khói hầu như không thấy được qua màn sương mù dày đặc nằm lơ lửng trong không trung.

Từ căn nhà của thủ lĩnh vọng ra tiếng trống và tiếng nói của ông thầy cúng.

Đánh hơi thấy chủ đến, bầy chó chạy tới và sủa, hy vọng sẽ được vào nhà.

- Ồ, chúng cũng không chịu được rét, - Oocđin nói. - Không sao, hãy làm quen dần đi và chẳng bao lâu chúng mày sẽ sớm quay về với xứ sở lạnh lẽo của chúng mày.

- Nhưng ngày mai chúng ta có đi về phương bắc hay không? - Gôriunôp hỏi.

- Trước hết chúng ta phải tìm hiểu xem thần linh sẽ nói với ông thầy cúng thế nào. Chúng ta có thể phải chuồn khỏi đây ngay nhân lúc có sương mù.

- Không chắc chúng ta tìm được đường lúc ban đêm.

- Thế đàn chó dùng để làm gì? Chúng sẽ chỉ đường cho chúng ta, - Oocđin trả lời và vuốt ve con Cơrôt đang dụi mõm vào chân anh ta.

Khi họ về ngôi nhà trát bùn, Gôrôkhôp đang trùm chăn và chuẩn bị ngủ vì không biết làm gì. Gôriunôp và Oocđin đợi đến lúc anh ta bắt đầu ngáy rồi mới thảo luận với Côxtiacôp về khả năng chạy trốn ngay đêm nay. Sau đó, họ chuẩn bị một ít đồ đạc cần phải mang theo. Rồi họ ngồi bên bếp lửa và bồn chồn chờ cánh đàn bà về.

Cuối cùng, Annuia xuất hiện, cô ngồi xuống cạnh ngọn lửa, nhìn chằm chằm vào ngọn lửa và nói giọng đầy nước mắt:

- Ông thầy cúng nói rằng có thể có nhiều khó khăn đến với người Ônkilôn: sương giá, nước, lửa. Lời tiên tri của tổ tiên chúng ta là đúng. Người da trắng đến và những điều bất hạnh cũng bắt đầu. Người da trắng sẽ đi, nhưng rủi ro vẫn còn. Nếu họ có thể ngăn được thì mời họ đến. Chúng ta sẽ cầu nguyện và hiến tế. Ông ta nói lắp bắp không mạch lạc. Ông ta phải thử ba lần mới khấn được. Bây giờ thì ông ta nằm như chết và người Ônkilôn đang chờ đợi, hy vọng ông ta sẽ nói điều gì để trấn an họ.

Nhưng các nhà du hành lấy làm hài lòng về kết quả của lời tiên đoán. Ít nhất họ không bị trực tiếp kết tội là kẻ đã gây ra tai họa và không có lệnh bắt họ ngăn hoặc đuổi họ ra khỏi Vùng đất Xannhicôp. Nếu không có việc gì xảy ra trong vài tuần hoặc vài tháng tới thì người Ônkilôn sẽ quên nỗi sợ hãi và các nhà du hành có thể bình yên chờ ra đi khi thời cơ thuận lợi.

- Annuia, - Oocđin nói - sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ đến thung lũng Một nghìn làn khói và anh muốn em cùng đi với anh, nhưng em đừng nói với người khác nhé.

- Tại sao các anh lại đến cái chỗ ma quái ấy làm gì?

- Để xem cái gì đang xảy ra ở đây và tìm xem những sự rủi ro của người Ônkilôn có sớm chấm dứt không?

- Các anh phát hiện được bằng cách nào? Ông thầy cúng không biết mà các anh lại biết ư?

- Em sẽ đi cùng với các anh và nhìn tận mắt. Anh sẽ giải thích mọi việc cho em. Chúng ta sẽ đi qua trại của thị tộc em. Em có biết con đường nào gần nhất không?

- Có chứ. Em đi nhiều lần rồi.

- Và em có tìm thấy đường giữa màn sương mù không?

- Em sẽ cố tìm. Em sẽ làm mọi việc anh cần đến em.

- Được, bây giờ em ngủ đi, chúng ta sẽ dậy sớm.

Họ vừa mới đi ngủ được một lát thì bốn người đàn bà đã hiện ra.

Ngôi nhà trát bùn vắng tanh vắng ngắt và trong một khoảnh khắc họ hoảng sợ khi nghĩ rằng người da trắng đã bí mật trốn đi, nhưng họ thấy ngay những người da trắng đang ngủ và sau khi ngồi sưởi ấm bên cạnh ngọn lửa, họ lên giường và thì thào nói chuyện với nhau. Các nhà du hành sau đó biết được rằng khi tỉnh dậy, ông thầy cúng nói: người da trắng không được đi, nếu không thì sẽ có những sự rủi ro hơn nhiều xảy ra. Chính vì vậy mà những người đàn bà trở về với họ.