← Quay lại trang sách

CUỘC PHIÊU LƯU CỦA NHIKITA

Hôm các bạn ra đi, Gôrôkhôp thức dậy rất muộn; tiếng nói chuyện của cánh đàn bà làm anh ta bừng tỉnh.

- Annuia đâu rồi? Cô ta chắc đã chạy trốn đến với chồng lúc ban đêm. Cô ta đã không vâng lời thủ lĩnh.

- Đưa nó về đây, - giọng Amnunđac vang lên.

- Cầm tóc ả mà kéo nếu ả không muốn về, - một người đàn bà nói thêm.

Đến đây, Gôrôkhôp sực nhớ lại rằng các bạn của anh ta đã định đi đêm qua và anh cảm thấy lòng nặng trĩu. Anh ta vội vàng mặc quần áo muốn chạy về xem họ đi chưa. Nhưng trước khi anh ta mặc xong thì Annuen và hai người đàn bà khác được cử đi tìm Annuia quay về, họ nói giọng thất vọng:

- Nhà vắng tanh. Annuia và các ông phù thủy da trắng đã biến mất. Chỉ có một con chó vẫn còn ở đấy.

- Các cô đã nhìn kỹ chưa? - Gôrôkhôp hỏi. - Chắc là họ đang ngủ trong chăn.

- Chúng tôi định vào, nhưng con chó gầm gừ. Chúng tôi gọi to, chẳng ai trả lời, có lẽ họ đã chết.

- Để tôi đi xem sao, - Gôrôkhôp nói và đi ra cửa.

- Đưa Annuia về đây, - anh ta nghe thấy giọng thủ lĩnh vang to phía sau.

Trên đường đến ngôi nhà trát bùn. Gôrôkhôp không còn nghi ngờ gì nữa: các bạn anh ta đã đi. Nhưng anh ta hy vọng biết được một vài điều có thể giúp anh ta giải thích rõ tại sao họ lại rời bỏ người Ônkilôn. Dù sao anh ta cũng cần có thời gian để suy nghĩ cách nói với Amnunđac để tình cảnh của anh ta không bị xấu đi. Tại ngôi nhà trát bùn con Pêxơtơrutca vẫy đuôi mừng rỡ khi thấy anh. Những người ra đi đã nhốt nó để nó không theo con Cơrốt mà họ mang đi. Gôrôkhôp thấy ngay một tờ giấy ghim vào cột nhà. Anh đọc từng chữ hai ba lần, ghi nhớ những lời lẽ viết trong giấy và quay về nhà Amnunđac.

- Annuia đâu? - Annuen hỏi, chạy ngay đến chỗ anh ta.

- Khoan, để tôi nói. Những người da trắng đã đi về căn cứ của họ lấy quần áo ấm. Có tuyết trên mặt đất và trời lạnh, tất cả quần áo ấm của họ đều ở đấy. Họ hứa mang quần áo ấm cho tôi. Họ sẽ trở về ngày mai, lúc mặt trời gần lặn.

- Tại sao anh biết được điều này khi họ đã đi, - Amnunđac hỏi.

- Họ viết trên tờ giấy này. Họ để lại cho tôi một bức thư, ông đọc đi, - Gôrôkhôp nói, cố nhịn cười và đưa tờ giấy cho người thủ lĩnh.

Amnunđac xoay tờ giấy trong tay, thấy một vài dấu đen đen, ông ta nói:

- Tôi sẽ đưa cái này cho ông thầy cúng. Ông ta sẽ biết là anh có nói thật hay không?

- Nhưng tại sao Annuia lại đi? Tất cả quần áo ấm của cô ta đều ở đây, - Annuen ghen tỵ cứ khăng khăng không chịu nghe.

- Bởi vì cô ta yêu chồng hơn cô, - Gôrôkhôp làm cô ta cụt hứng.

- Ông thủ lĩnh cấm em yêu chồng và em phải tuân lệnh ông ta.

- Đúng vậy, nhưng Annuia không vâng lệnh, vì cô ta yêu anh ta hơn.

- Nó chỉ là vợ hai, nó bám lấy anh ta...

- Thôi, thôi! - Amnunđac không cho cô ta nói nữa. Ông ta vẫn cầm tờ giấy trong tay và không biết làm thế nào. Cho các chiến sĩ rượt theo các nhà du hành hay tin lời Gôrôkhôp và chờ. Một trong những người khách lạ đang ở đây, nằm trong tay ông ta, hình như những người kia không bỏ bạn lại một mình.

Bỗng ông ta có ý nghĩ là những ông phù thủy da trắng có thể đến hồ linh thiêng để làm cho nước hồ khô cạn như họ đã từng làm một mình trước đây không có mặt Gôrôkhôp.

Ông ta mặc quần áo và đi ra ngoài, gọi ba chiến sĩ đi ra theo và ra lệnh cho họ đến hồ linh thiêng xem các nhà du hành có ở đấy không. Trở vào nhà, ông ta nói với Gôrôkhôp:

- Anh ở trong nhà tôi cho đến khi những người kia trở về.

Đến trưa, các chiến sĩ trở về và họ nói với Amnunđac, giọng lo ngại:

- Những người da trắng không ở hồ linh thiêng nhưng họ đã đi qua đấy. Chúng tôi thấy dấu chân họ, ba dấu lớn, một dấu nhỏ trên mặt tuyết.

- Vậy thì hoặc là anh nói dối chúng tôi hoặc trong thư họ đã nói dối anh, - Amnunđac nói với Gôrôkhôp một cách giận dữ, sau đó ông ta quay về phía các chiến sĩ và hỏi: - Hồ linh thiêng lại khô cạn phải không?

- Không, thưa thủ lĩnh, hồ không cạn. Nó sâu hơn trước. Nước tràn lên bờ và chúng tôi không thể lại gần hòn đá hiến tế.

Amnunđac nhăn mày, ông ta không thể nói nước hồ tràn ngập là triệu chứng lành hay dữ. Bao giờ cũng thế, khi ông ta cảm thấy khó khăn để quyết định một điều gì thì ông ta tin rằng ông thầy cúng sẽ giúp ông ta.

- Bảo với ông thầy cúng những gì các anh đã thấy. Khoan đã! Làm sao các anh biết đó là dấu chân của những người da trắng? Các anh có thấy dấu giầy của họ không?

- Đúng ra là dấu chân gấu, - người chiến sĩ lớn tuổi trả lời. - Nhưng chúng tôi tin rằng những ông phù thủy da trắng đã biến thành gấu để chúng tôi không thể nói là họ đi đâu.

Gôrôkhôp bật cười. Người Ônkilôn ngạc nhiên nhìn anh ta, còn Amnunđac thì giận dữ hỏi anh ta:

- Tại sao anh lại cười?

Người thợ săn Iacut hiểu rằng tình thế sẽ bất lợi khi người Ônkilôn bắt đầu nghi ngờ quyền lực của bạn mình, nên trả lời:

- Tôi thấy tức cười bởi vì họ đã biến cả Annuia thành gấu, chỉ có ba người, nhưng các chiến sĩ thấy những bốn dấu chân.

- Đúng, và dấu chân thứ tư bé hơn và rõ ràng là chân đàn bà, - một chiến sĩ nói.

- Thôi được. Đến nhà ông thầy cúng, - Amnunđac quyết định.

Những người được giao nhiệm vụ đã quay về và nói rằng ông thầy cúng trước hết sẽ đến hồ linh thiêng và sau đó đến nhà thủ lĩnh để làm lễ, ông ta muốn người Ônkilôn chuẩn bị một con tuần lộc hiến tế.

Gôrôkhôp bị các chiến sĩ do Amnunđac chỉ định kèm rất chặt. Anh ta đang nằm trên tấm da tuần lộc và suy nghĩ xem có nên ở lại với người Ônkilôn không. Nếu có sự biến nào xảy ra thì họ sẽ đổ lỗi cho anh ta hoặc cho việc các bạn anh ra đi.

Thậm chí họ có thể yêu cầu anh ta làm những việc mà anh ta không làm được và đe dọa anh ta. Khó mà tưởng tượng được những người này có thể nghĩ ra điều gì.

Có lẽ anh ta cũng cần phải đi chăng, bạn anh ta hứa chờ trong hai ngày, có điều bây giờ anh ta đã thực sự là tù binh rồi nên khó lòng đi thoát. Vả lại, khó mà đoán được ông thầy cúng nói gì sau buổi lễ ban chiều. Gôrôkhôp buồn bã và chỉ mình vợ anh ta là Racu đến ngồi cạnh anh thỏ thẻ trò chuyện, làm cho anh ta khuây khỏa.

Ông thầy cúng đến nơi đúng vào lúc hoàng hôn xuống. Nói chuyện thì thầm với Amnunđac xong, ông ta ngồi bên đống lửa để hơ bàn tay xương xẩu của mình. Ông ta nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, môi mấp máy điều gì không rõ. Lát sau, ông ta ngẩng đầu lên và nói:

- Đã đến lúc rồi đây.

- Các bà hãy đưa bọn trẻ con đến nhà người da trắng. Nhà ấy vắng người. Các bà ở lại đây cho đến khi được lệnh, - ông thủ lĩnh ra lệnh.

Một mối lo xâm chiếm lòng Gôrôkhôp. Lần trước, những người đàn bà cũng bị đưa ra khỏi nhà trong khi hành lễ và buổi lễ kết thúc bằng một cuộc hiến tế đẫm máu vào ban đêm bên hồ linh thiêng. Mãi hôm nay vợ anh ta mới tình cờ thổ lộ với anh hết mọi điều. Thật là ghê rợn khi nghĩ đến việc ông thầy cúng quyết định một lễ hiến tế bằng người để giữ được nước hồ linh thiêng lại trong hồ, và anh ta, Gôrôkhôp, sẽ được chọn làm vật hy sinh. Mồ hôi lạnh vã ra trên trán, anh ta cảm thấy tim ngừng đập.

- Anh cùng về nhà với người đàn bà, - Amnunđac nói với anh ta. - Các bà phải để ý xem anh ta đi đâu. Các bà phải chịu trách nhiệm về anh ta.

Điều này phần nào làm cho Gôrôkhôp yên tâm. Nếu họ muốn hiến tế anh ta cho thần linh của họ, - anh ta lập luận, - họ sẽ không để cho anh ra khỏi nhà một mình với những người đàn bà.

Nếu anh ta biết rằng sau khi anh ra đi, Amnunđac ra lệnh cho hai chiến sĩ đứng canh ngoài cửa ngôi nhà trát bùn, thì anh ta sẽ không yên lặng được như vậy.

Những người đàn bà bước vào ngôi nhà trát bùn vắng vẻ họ cười nói huyên thuyên, họ đốt một ngọn lửa và ngồi quanh. Gôrôkhôp nằm trên giường, đưa tay với lấy khấu súng mà anh ta luôn luôn để cạnh tường. Nhưng chẳng có súng nào cả. Ai lấy đi rồi? Chắc chắn không phải các bạn của anh ta. Không, họ không bao giờ dám nghĩ đến việc lấy thứ vũ khí đầy hiệu nghiệm của anh ta. Nhưng nếu họ đã lấy thì sao họ không lấy luôn cả đạn nữa. Anh ta lục soát trong ba-lô và thấy đầy một bao đạn. Rõ ràng là theo lệnh của ông thủ lĩnh, các chiến sĩ đã vào nhà lúc nào đó trong ngày, và đã lấy đi cây gậy phóng sấm chớp khủng khiếp, làm cho anh ta không còn phương tiện tự vệ. Tình thế thật bi đát, anh ta dám chắc người Ônkilôn đang làm điều xấu.

Anh ta gọi Racu đến và trong khi những người đàn bà khác vui vẻ nói chuyện với nhau, anh ta hỏi khéo cô ta về ý định của những người trong bộ lạc. Nhưng cô ta không thể nói điều gì xác thực và chỉ lắp lại những điều mà những người đàn bà đã nói về sức mạnh và ảnh hưởng xấu xa của những ông phù thủy da trắng.

Bỗng Gôrôkhôp nhớ lại rằng khi những nhà du hành đến thăm căn cứ của họ lần cuối cùng, họ mang về một khẩu súng mới và không dùng đến, họ muốn đem biếu Amnunđac trước khi ra đi. Họ có để lại không? Nếu họ để lại thì thật là may! Gôriunôp đã tháo rời nó ra và bọc nó lại để ở đầu giường, người Ônkilôn không thể đoán được rằng cái gói này cũng là một cái gậy phóng chớp. Lúc này Gôrôkhôp muốn biết chắc rằng khẩu súng có ở tại chỗ không, bởi vì sau buổi lễ, anh ta có thể cần đến nó để tự bảo vệ. Anh ta để Racu nhập bọn với những người đàn bà khác và chờ một vài phút rồi bước đến giường Gôriunôp - bảo rằng đó là chỗ danh dự và chỗ này thú hơn chỗ nằm của anh ta. Anh ta nằm xuống và thận trọng thọc sâu vào bên dưới lớp da ở đầu giường. Những ngón tay của anh ta chạm phải cái bọc; nó nằm dưới một lớp cỏ khô. Nhưng làm thế nào để mở nó ra mà không làm cho cánh đàn bà nghi ngờ? Giá mà anh ta đánh lạc được sự chú ý của họ. Nhưng tại sao không làm mọi việc trước mắt họ như thể đó là một trò chơi và gây ấn tượng đối với họ? Làm như thế có lẽ là hay nhất. Và họ sẽ trông thấy giấy, những mảnh gỗ và kim loại biến thành một cái gậy ghê sợ như thế nào.

Lôi cái gói ra ngoài chỗ cất giấu, Gôrôkhôp ngồi lên thành giường và bảo anh ta sẽ biến “cái gậy của bọn ăn thịt người thành một cái gậy có thể phóng ra chớp và sấm”. Một số người đàn bà kêu lên “Ôi! đừng làm như vậy”. Nhưng sự tò mò của nhiều người đã thắng. Gôrôkhôp mở gói đồ ra, gói này đã được đóng bao trong một hiệu ở thủ đô. Mở dây, anh ta đưa những thứ đó cho cánh đàn bà, những người trước đây chưa bao giờ trông thấy những thứ này. Rồi chúng được truyền từ tay này sang tay khác để được quan sát kỹ. Rồi Gôrôkhôp mở những tờ giấy bọc lớn ra; những tờ này cũng mới lạ đối với những người đàn bà: những “miếng da mỏng, vàng” làm họ rất mê, khi một trong những tờ giấy ấy hơ vào lửa thì bốc cháy làm họ sợ hãi và ngạc nhiên kêu lên bởi vì chưa bao giờ họ thấy da lại cháy như vậy. Trong khi tất cả những con mắt đang tập trung vào tờ giấy cháy sáng, Gôrôkhôp vội vàng ghép khẩu súng lại. Nó là một khẩu súng hai nòng, một nòng bắn đạn súng trường. Anh ta vác lên vai và kêu lên:

- Đây này, cái gậy đã làm xong.

Những người đàn bà ngồi gần anh ta nhất vội giật mình lùi lại và hét lên. Họ tưởng rằng chớp lửa sẽ từ cái gậy bóng loáng này phụt vào đầu họ. Nhưng Gôrôkhôp cười và nói:

- Đừng sợ. Sét chỉ đánh những kẻ nào muốn hại tôi, còn các bà, các chị đều tốt.

Trò ảo thuật của Gôrôkhôp đã gây một ấn tượng sâu sắc. Một vài người đàn bà biết rằng cái gậy phóng chớp giết người của ông phù thủy “nửa trắng nửa đen” này - người Ônkilôn thường gọi Gôrôkhôp như vậy vì nước da anh ta ngăm đen - đã bị lấy đi hôm ấy làm cho anh ta không tự vệ được. Và bây giờ, ngay trước mắt họ, anh ta đã biến một cây gậy thường thành một cây gậy phóng chớp. Chắc chắn họ sẽ đem chuyện kháo với cánh đàn ông.

Gôrôkhôp đặt bao đạn để với súng vào túi của mình với ý định nạp đạn khi cần. Bây giờ vì đã có vũ khí, anh ta yên tâm và trở lại vui nhộn như trước. Giơ súng lên, anh ta bảo:

- Nào, bây giờ các bà hãy nhảy như các bà ở trong nhà chúng tôi. Tôi cho các bà những cái dây và những tấm da này, các bà thì hãy nhảy múa khi ông thầy cúng đang khấn quỷ thần trong nhà thủ lĩnh.

Các bà thấy cần phải theo lệnh ông phù thủy, đặc biệt từ lúc anh ta có cái gậy phóng chớp trong tay. Tuy nhiên, bao giờ họ cũng nhảy một cách hết sức nhiệt tình trong suốt đêm đông dài dằng dặc. Bây giờ đã là mùa đông, tuyết đã phủ trên mặt đất. Người nào chưa cởi quần áo khi bước vào ngôi nhà trát bùn thì bây giờ cởi quần áo ra. Những người đàn bà bắt đầu nhảy quanh ngọn lửa bập bùng. Gôrôkhop nửa nằm nửa ngồi trên chiếc giường, súng trong tay, mồm ngậm tẩu thuốc xem họ nhảy.

Nhưng lần này cánh đàn bà không nhảy cho đến lúc mệt lả. Một chiến sĩ đi vào và nói rằng lễ đã xong, những người đàn bà có thể quay về nhà.

- Racu ở lại đây, - Gôrôkhôp tuyên bố. - Racu, em có nghe anh nói không?

- Amnunđac nói rằng ông cũng phải về bên nhà, - người chiến sĩ nói.

- Bảo với Amnunđac rằng tôi sẽ ngủ tại nhà riêng của tôi, Racu sẽ ở với tôi, - Gôrôkhôp nói, giọng cả quyết.

- Amnunđac ra lệnh... – người chiến sĩ lại nói.

- Tôi không phải là người Ônkilôn và không phải tuân lệnh Amnunđac, - Gôrôkhôp cắt lời anh ta. - Ông ta không thể ra lệnh cho tôi. Racu, em đến đây.

Những người đàn bà khác đều đã mặc quần áo và thì thào nói chuyện. Họ ngạc nhiên nhìn nhau, người chiến sĩ cũng rất đỗi ngạc nhiên. Trước đây chưa bao giờ một ông phù thủy da trắng lại có những lời lẽ như thế. Bao giờ họ cũng tìm cách làm vui lòng thủ lĩnh, mặc dầu họ vẫn ám hại người Ônkilôn, mang đến cho họ những điều rủi ro. Và ở đây, mặc dầu chỉ có một mình, ông phù thủy “nửa trắng nửa đen” này lại ăn nói bừa bãi như vậy. Racu không biết làm thế nào: đi theo những người đàn bà hay ở lại với Gôrôkhôp.

- Racu, anh đang nói với em đấy, đừng mặc quần áo và đến đây với anh, - Gôrôkhôp quát lên. Giọng nói cương quyết của anh ta có hiệu lực. Racu mới bắt đầu mặc quần, nàng đến bên cạnh anh ta, tay giữ quần,

- Ngồi xuống đây, chúng ta sẽ ăn tối khi họ ra khỏi nhà.

Những người đàn bà bế trẻ con lần lượt ra khỏi ngôi nhà trát bùn. Người chiến sĩ lưỡng lự một hai phút và đi ra ngoài. Racu ngồi xuống và nói:

- Amnunđac sẽ rất giận và sẽ trừng phạt em về tội ở lại đây.

- Đừng sợ, ông ta không dám làm gì em đâu. Em sẽ thấy, bây giờ em hãy đi đun nước đi.

Sự bình tĩnh của người đi săn làm cho Racu vững dạ và cô ta quay về với việc nấu ăn của mình. Họ ăn bữa tối một cách bình yên và sắp sửa đi ngủ thì cửa mở. Bốn chiến sĩ vũ khí đầy đủ bước vào. Người chiến sĩ cao tuổi nói:

- Amnunđac nói rằng nếu không muốn làm khách nhà ông ta thì ông có thể ở lại đây, nhưng ông ta ra lệnh cho chúng tôi đến bảo vệ ông. Chúng tôi sẽ ngủ ở đây. Ở đây có nhiều chỗ nghỉ.

- Lão già cáo thật, hắn tìm cách gỡ bí, - Gôrôkhôp thầm nghĩ và nói to:

- Amnunđac làm như vậy là khôn! Hai người có thể ngủ ở đây, - anh ta chỉ cái giường của Oocđin. - Và hai người ngủ ở kia, - anh ta chỉ vào cái góc mình nằm trước. -Τôi sẽ chiếm cái chỗ danh dự này cho đến khi những người da trắng khác trở về.

Ba chiến sĩ để nguyên quần áo nằm xuống, người thứ tư ngồi xổm bên bếp lửa.

- Họ đến đây để xem anh có bí mật lẻn đi như những người da trắng khác không, - Racu thì thào, giọng sợ hãi.

- Ngốc lắm em ạ, họ đến đây để giúp đỡ anh chống bọn Vampu, gấu và ma quỷ dưới đất, - Gôrôkhôp nói một cách bình tĩnh. Tất nhiên anh ta biết Amnunđac muốn gì. Khi nằm xuống, anh ta cẩn thận đặt khẩu súng sát vào mé tường rồi lắp một viên đạn to vào nòng súng, còn nòng súng bên kia thì lắp đạn nhỏ. Anh để con Pêxơtơrutca nằm dưới chân mình, anh ta biết rằng nó sẽ không để ai đến gần chủ nó.

Suốt đêm không có gì xảy ra. Các chiến sĩ thay phiên ngồi bên đống lửa giữ cho lửa cháy. Anh ta ngồi dựa vào cột ngủ gật, tay cầm giáo. Gôrôkhôp ngủ say, nhưng Racu suốt đêm không ngủ. Cô ta lo ngày mai không biết Amnunđac sẽ làm gì đây.

Buổi sáng, các chiến sĩ ra đi, nhưng Annuen và hai người đàn bà khác đến thay chỗ họ. Gôrôkhôp vẫn còn ngủ, nhưng Racu đã tỉnh dậy và hỏi quỷ thần đã để lộ cho ông thầy cúng biết những gì và người thủ lĩnh đã có thái độ như thế nào khi Gôrôkhôp từ chối và cô ta không vâng lệnh. Nhưng những người đàn bà rõ ràng đã được dặn trước, họ nói:

- Chúng tôi không biết quỷ thần nói gì. Amnunđac nghe người chiến sĩ nói xong rồi cho người đến nhà cô, ông ta chẳng nói gì về cô cả.

Nghe nói, Racu thấy lòng nhẹ nhõm, nhưng Gôrôkhôp đã thức dậy và nghe họ nói với cô ta, nên không yên lòng. Điều quan trọng đối với anh ta là muốn biết ông thầy cúng đã gọi hồn như thế nào. Trong ngày hôm ấy, anh ta loanh quanh trong nhà và ngoài trời và một vài lần cho Racu đến nhà thủ lĩnh xem có moi được tin gì không, nhưng chẳng có kết quả gì. Lần đầu, Racu đến, cô ta run như cầy sấy, cô ta nghĩ rằng Amnunđac sẽ bảo những người đàn bà túm lấy cô, lột hết quần áo và đánh đập. Đó là hình phạt thường ngày khi họ cãi cọ, lười biếng hoặc không vâng lời. Nhưng Amnunđac không để ý khi cô ta bước vào nhà.

Tối hôm ấy, thủ lĩnh đến nhà Gôrôkhôp. Ngồi bên bếp lửa, ông ta nói:

- Ông không muốn đến chỗ tôi, nên tôi phải đến chỗ ông. Đêm qua ông bảo tôi rằng những người da trắng hôm nay sẽ về. Bây giờ đã đến đêm rồi, nhưng họ vẫn chưa về, Ông sẽ bảo như thế nào về việc này?

Gôrôkhôp đã phải suy nghĩ suốt ngày để trả lời câu hỏi này, anh ta bình tĩnh nói:

- Trên mặt đất có tuyết, khó lòng đi được. Họ không có giầy trượt tuyết, nên họ về chậm. Đêm nay họ sẽ về hoặc đến sáng mai.

- Tại sao họ không mượn giầy trượt tuyết của người Ônkilôn? - Amnunđac hỏi, đoạn nghĩ một lát, ông ta nói thêm: - Tôi sẽ chờ đến sáng mai. Nếu lúc đó, họ không đến thì tôi sẽ cho các chiến sĩ đi tìm họ và giúp đỡ họ khi có chuyện gì xảy ra.

Ông ta ngồi với Gôrôkhôp một lúc nữa, than phiền là tuyết không tan và mùa đông đã bắt đầu đến sớm hơn thường lệ một tháng. Người Ônkilôn đều lo lắng, ông ta nói rồi đứng dậy và đi ra. Vợ các nhà du hành đã đi cũng chuẩn bị ra theo. Họ đã ở trong nhà này suốt ngày. Khi bước ra họ nói:

- Racu, đến lấy phần sữa và bánh của chị đi.

Racu lấy một cái bình và đi theo họ, nhưng cô ta không trở về. Bốn chiến sĩ lại xuất hiện và chuẩn bị ngủ lại trong ngôi nhà trát bùn. Gôrôkhôp ngồi mãi đến khuya, chờ Racu. Cuối cùng anh ta cho rằng người Ônkilôn đã giữ Racu lại. Suốt ngày anh ta suy nghĩ rất kỹ về tình thế của mình và thấy rất nguy ngập. Anh ta hiểu rằng anh ta không thể một mình chọi với Amnunđac lâu được và anh ta sẽ bị họ dùng vũ lực hoặc mưu mẹo để tước súng rồi để cho ông thầy cúng muốn làm gì thì làm. Anh ta vẫn kịp chạy theo các bạn. Họ đã hứa chờ anh ta trong hai ngày. Như vậy có nghĩa là chậm nhất chiều hôm sau anh phải đuổi kịp họ. Anh ta quyết định phải tẩu thoát đêm nay.