Chương VII ❖ 1 ❖
Ánh sáng ập vào buồng lái. Vòm kính đục lờ lại trở nên trong suốt. Ra khỏi đám mây đen phủ cuối đường băng, Quỳnh hỏi những người bạn đồng đội đang bay sau anh:
- Thấy chưa?
- Thấy rồi!
Tiếng Huấn đáp chắc và gọn. Tiếng Vị trong trẻo. Rồi tiếng gấu con lí nhí.
- Tập hợp! - Quỳnh ra lệnh.
Ba người cho máy bay nhích lại gần biên đội trưởng.
Quỳnh nhìn sang hai bên. Anh em đã tự động dàn thành đội hình chiến đấu. Đã từ lâu, Quỳnh không bay với các đồng chí này. Từ đó đến nay, anh em đã tiến bộ nhiều. Anh cảm thấy giữa mọi người với mình có một sự gắn bó lạ thường. Cả bốn người đã họp lại thành một chiến lũy thép ở khoảng không. Sức mạnh mới mà anh cảm thấy lúc này là ở chỗ: Mọi người sẵn sàng hy sinh vì anh cũng như anh sẵn sàng hy sinh vì mỗi đồng chí đang quây quần quanh mình. Đội hình mũi tên nhọn của họ tiếp tục lao về phía trước.
- 801 nghe rõ không? - Tiếng gọi ở đài chỉ huy chậm rãi.
- 801 nghe rõ - Quỳnh đáp.
- Độ cao: X... mét.
- Độ cao X... mét - Quỳnh nhắc lại để đài chỉ huy biết là mình đã nhận rõ lệnh.
Mọi việc đang diễn ra đúng như anh chờ đợi. Ở nhà đã cho biên đội anh đi ở một độ cao trung bình, tương đối thấp so với biên đội bạn.
Như vậy có nghĩa là biên đội anh đã được chỉ định làm nhiệm vụ công kích chính.
Mặt đất lấp lánh. Những cánh đồng ruộng nước mênh mông hiện ra dưới đôi cánh. Ở phía trước, có một dải mù khô nhẹ và mỏng, ánh nắng mặt trời buổi sớm rọi vào nó tạo thành những hình tròn màu cầu vồng như những bông hoa. Sông Hồng là một dải sáng đục do ảnh hưởng của lớp mù buổi sáng. Không biết dưới đó đang có những cặp mắt nào đang nhìn mình. Những người bạn không quen biết có nhận thấy đội hình hùng dũng này là một đội hình chiến đấu không? Chúng tôi đi làm nhiệm vụ đây các bạn ạ! Chúng nó đang làm vẩn đục bầu trời của chúng ta, đang vấy lên khung cảnh đẹp đẽ thanh bình những đụn khói xám và những đám lửa. Chúng tôi đi tìm chúng nó đậy.
Phía biển Đông nhiều mây. Những mảnh “quy” cao, thấp khác nhau hạn chế tầm nhìn. Kẻ địch vẫn thường ở phía đó đến. Trên cao vẫn là mây, rải rác, nhiều tầng. Không phải lo gì trên đó vì đã có biên đội bạn.
Một dải núi nhấp nhô đen sẫm hiện ra trước mắt. Hòa Bình kia rồi!
Có lẽ hôm nay mình làm nhiệm vụ đánh chặn quân địch tiến vào Hà Nội? Chúng định đụng chạm đến Thủ đô rồi sao? Ý nghĩ đó làm cho Quỳnh bỗng thấy lòng đau nhói. Quỳnh ngó sang bên trái. Huấn bay rất gần anh, nhìn rõ cả hàng râu quai nón xanh xanh. Huấn cũng đang đưa mắt nhìn biên đội trưởng. Cậu ta cũng cùng một ý nghĩ với mình chăng?
Đã bước vào cửa ngõ của cuộc chiến đấu rồi. Đầu óc Quỳnh căng lên. Cảnh vật trước mắt dường như trong hẳn lại. Không gian vắng lặng, yên tĩnh. Trên Biển Đông chỉ còn những đám mây quy nho nhỏ.
Người lái gọi đó là những món tóc "phi-dê". Tất cả đều đứng im. Không có gì cả ngoài tiếng máy quay đều đều. Quỳnh tin chắc là không một thằng địch nào lẩn quất sau những đám mây kia, thoát khỏi cái nhìn của anh. Hay là chúng lại chuồn rồi?
- 801 nghe rõ không? - Giọng nói từ đài chỉ huy bỗng trở nên khẩn trương.
- 801 nghe rõ.
- Mây đen bên trái 60 ki-lô-mét.
- Mây đen bên trái 60 ki-lô-mét - Quỳnh nhắc lại. Anh ra lệnh cho biên đội:
- Hai, ba, bốn! Mây đen bên trái 60 ki-lô-mét. Tăng cường sục sạo, mở hết cửa dầu.
Tiếng động cơ máy bay rộ lên.
Chắc vào khoảng bốn mươi ki-lô-mét sẽ nhìn thấy địch, Quỳnh nghĩ. Anh ra lệnh tiếp:
- Tất cả "ăn kẹo". Làm xong báo cáo.
Gần như cùng một lúc, mọi người báo cáo đã lên đạn xong.
Vẫn chưa thấy chúng đâu. Thằng địch đầu tiên mà mình trông thấy sẽ hiện ra như thế nào, Quỳnh tự hỏi. Anh chờ nhận ra những chấm đen di động trên nền trời.
- Số 4, chú ý gián cách không được lớn! - Quỳnh nhắc Phương vì thấy anh bay hơi xa.
-Rõ.
Tiếng trả lời của Gấu con, nghe sao mà buồn cười.
- Mây đen 20 ki-lô-mét! - Tiếng của đài chỉ huy lúc này trở lại chậm rãi.
- Mây đen 15 ki-lô-mét!
Sao mình vẫn chưa nhìn thấy chúng nhỉ? Thế này là thế nào?
Quỳnh nói như hơi gắt:
- Tất cả tăng cường sục sạo!
Lệnh ở đài chỉ huy:
- Vòng trái! Vòng trái 10 độ. Tất cả chú ý! Bỏ thùng dầu phụ!
Quỳnh cho máy bay nghiêng cánh làm theo lệnh. Các bạn đồng đội bám theo anh.
Lệnh ở đài chi huy:
- Tiếp tục vòng trái! Địch bên phải 15 độ - Lần đầu ở nhà không dùng mật ngữ.
Chắc chúng đây rồi! Tuy vậy, Quỳnh vẫn chưa nhìn thấy địch đâu.
Lệnh ở đài chỉ huy:
- Tất cả chú ý! Động tác nhanh!
- Rõ! - Quỳnh đáp lại, và anh ra lệnh tiếp: "Chú ý bám sát!"
Tại sao mình vẫn chưa nhìn thấy địch? Hai thái dương anh nóng bừng bừng.
- Thấy mây đen rồi! Bên phải 10 độ - Tiếng khàn khàn của Gấu con.
- Mục tiêu!
- Mây đen!
- Máy bay địch!
Quỳnh, Huấn, Vị reo lên gần như cùng một lúc.
❖ 2 ❖Cảm giác đầu tiên của Quỳnh khi nhìn thấy những chiếc máy bay địch là sự ghê tởm. Nó giống như lúc anh bắt gặp một con chuột cống rất to đang đùa nghịch trên tấm chăn bông sạch sẽ của mình.
Chúng không giống với những mô hình Quỳnh thường nhìn hàng ngày. Không phải đó là những chiếc máy bay. Đó là những con thú rất lạ mắt vừa sổng ra khỏi rừng.
Quỳnh ra lệnh:
- Chú ý phía sau!
- Rõ - Giọng Gấu con nho nhỏ, rất bình tĩnh.
Quỳnh thét to:
- Đánh hai chiếc đi đầu! Tất cả bám sát tôi!
Quỳnh tăng cửa dầu, bay thẳng về phía địch. Anh đưa dần mục tiêu vào vòng ngắm. Đôi mắt anh căng ra. Chợt anh thấy một vệt sáng lao vút trong khoảng không. Huấn đã nổ súng rồi. Quỳnh vội thét:
- Không được bắn xa! Vào gần nữa!
Địch cũng đã nhìn thấy ta. Chúng bắt đầu bay theo những đường gấp khúc.
Máy bay ta mở hết tốc độ, lượn theo địch như trẻ con chơi trò rồng rắn. Chợt Quỳnh nghe tiếng Phương lí nhí:
- Báo cáo: bốn chiếc phía sau!
Mặc kệ nó, Quỳnh nghĩ. Vị và Phương sẽ đối phó. Mình phải tiêu diệt thằng địch ở phía trước. Một chiếc chấm đen đã lọt vào vòng ngắm. Anh cố thít chặt lấy nó trong tám cái chấm sáng. Con thú rừng đã to lắm rồi. Quỳnh thét:
- Bắn!
Cùng lúc với tiếng hô, tay phải Quỳnh xiết chặt cò súng. Thân máy bay anh rung rung. Nghe tiếng súng nổ xa xa. Một luống đạn rất sáng bay vụt về phía trước máy bay địch. Mình bắn trượt mất rồi!
Nhưng ngay lúc đó anh thấy có một luồng đạn khác bọc lấy con thú rừng. Chắc là loạt đạn của Huấn.
Thằng địch chúi xuống. Quỳnh lập tức đẩy cần lái tiếp tục lao theo nó, cố đặt nó trở lại vào trong vòng ngắm. Anh biết là đồng tử của mình đang mở rất to. Lần này thì nó không thể nào thoát được Quỳnh siết cò bắn loạt đạn thứ hai. Những chớp sáng biến mất khi bay tới mục tiêu. Chiếc máy bay địch lật ngửa phơi bụng trông như một con cá heo. Nó còn cố xoay trở lại tư thế bình thường nhưng toàn thân nó đã rung lên trước mắt anh. Một luống khói đen tỏa ra. Quỳnh nghe nhiều tiếng ồn ào:
- Cháy rồi!
- Rơi rồi!
Chiếc máy bay địch lúc lắc lao xuống, kéo theo một luồng khói đen, luống khói đen đổi nhanh sang màu trắng xanh có lẫn ánh lừa đỏ khé. Máy bay địch rơi trong khoảng không như một chiếc lá bàng.
Thấy Huẫn vẫn say mồi lao theo bắn bồi thêm, Quỳnh vội nói:
- Nó rơi rồi. Tiết kiệm đạn!
Quỳnh bỗng nhận thấy một chiếc máy bay khác của địch đang vòng về phía sau lưng đội bay. Anh quát:
- Số 2, theo tôi!
Anh gạt mạnh cần lái sang bên, quay ngoắt trở lại để chặn đầu.
- Báo cáo: phía sau có địch!
- Bên phải có địch!
Quỳnh chưa nhận ra tiếng của ai thì lại nghe tiếng khàn khàn của Gấu con:
- Bên trái có địch!
Mình lọt vào giữa vòng vây của chúng rồi chăng? Quỳnh nghĩ.
- Không sao hết! Bình tĩnh!
Nói xong, anh nhận ra đó không phải là câu nói của người chỉ huy. Tình hình đã trở lên phức tạp. Mọi người đang chờ cách giải quyết.
Chợt anh thấy bóng một chiếc máy bay vừa lao qua trên đầu mình.
Đoán là máy bay của ta. Quỳnh hỏi:
- Ai đó?
- Số 3.
Đó là Vị. Vị vừa thấy một tốp máy bay địch tiến vào phía sườn bên trái của biên đội trưởng vòng lại đối đầu với chúng.
- Số 2 có trông thấy số 1 không? - Quỳnh hỏi Huấn.
- Ở phía trái có một tốp địch! - Huấn trả lời rất gấp. Huấn cũng vừa nhìn thấy những tên địch mà Vị đã phát hiện.
- Cản nó lại! Bình tĩnh!
Sao mình cứ nói bình tình mãi? Mình mất bình tĩnh rồi? Quỳnh tự trách mình. Anh nhìn sang trái thấy hai con én trắng của ta đang lao về phía tốp máy bay địch. Anh đoán đó là Vị và Huấn. Chợt anh nghe thấy tiếng khàn khàn, líu ríu của Phương:
- Đằng sau số 1 có địch!
Tốt lắm, Phương đã tự động bám đuôi để bảo vệ cho mình.
Quỳnh lập tức ra lệnh:
- Số 4, theo tôi!
Quỳnh bay vọt lên cao để thu ngắn cự ly giữa mình và Phương.
- Số 4, bám sát tôi chút nữa!
Quỳnh đã nhìn thấy thằng địch vừa định bám đuôi mình. Đồng thời anh cũng nhận ra không phải là biên đội anh lọt vào giữa vòng vây của kẻ thù, mà chính là chúng nhìn thấy máy bay ta nên đã tìm cách lao nhanh từ phía đất liền ra biển.
Thằng địch này là một chiếc F.8 của hải quân, chắc đang còn mê mải trong vòng chiến, chưa biết các đồng bọn của nó đã bắt đầu chuồn.
Quỳnh lập tức lao về phía nó.
Tên địch biết đã lộ mặt, vội vàng cơ động. Sau hai lần cắt bán kính, Quỳnh bắt được máy bay địch trong vòng ngắm.
Quỳnh bấm cò súng hai lần, nhưng máy bay của địch vẫn cứ bay.
Tại sao thế? Quỳnh nghiến răng bóp một loạt đạn thứ ba. Vừa khi đó thằng địch ngoặt trở lại. Những viên đạn của anh bay vút vào khoảng không. Luồng khí lưu do máy bay địch gây ra làm máy bay của anh tròng trành.
- Côn Sơn! Côn Sơn!
Tiếng của đài chỉ huy vang lên xa xa. Đó là lệnh quay về. Nhưng phải cố tiêu diệt thằng này. Quỳnh lại đẩy gấp cần lái để đuổi theo.
Chắc đạn không còn nhiều. Phải tiết kiệm những viên đạn cuối cùng.
Anh mở hết cửa dầu lao theo tên địch.
Chợt Quỳnh nhận thấy chiếc F.8 tự nhiên to phình ra như một con gà đang đứng bỗng xù lông cánh. Nó đứng chắn ngay trước mũi máy bay của anh. Quỳnh vội kéo mạnh cẩn máy bay lên cao và giảm tốc độ.
Nhìn xuống, tên địch đã ở dưới sâu. Anh thấy rõ cái đầu thằng Mỹ đang lúc lắc, nghiêng ngó. Nó vừa dùng một động tác xảo quyệt mở hết cánh cản làm cho máy bay chậm hẳn, để tìm cách lủi lại phía sau Quỳnh. Nhưng Quỳnh đã đối phó kịp và hiện thời nó chưa nhận ra anh ở đâu.
Trong khi nhìn thấy thằng địch, Quỳnh đồng thời thấy cả màu xanh mênh mông, xao động, mát rười rượi và những ngấn trắng của sóng. Mình đã lao ra biển rồi! Biển!
Anh bỗng cảm thấy có một cái gì rất thân thuộc, rất gắn bó với mình đang ở trước mắt. Cảm giác đó chỉ lóe lên như một ánh chớp rồi tắt ngay đi vì cái đầu thằng Mỹ còn đang lúc lắc. Tên địch đã quay lưng về phía anh.
Quỳnh lập tức bắn theo nó một loạt đạn dài.
Chiếc F.8 phụt ra một luồng lửa đỏ lừ. Máy bay của anh dường như vừa dừng lại. Nó đã thôi không rung nữa. Anh biết là mình đã bắn hết đạn. Và không phải máy bay anh vừa dừng lại mà chính là vì thằng địch vừa dùng một tốc độ rất lớn bỏ tụt chiếc máy bay của anh lại phía sau. Nó chúc xuống vào lần vào một táng mù ở trên mặt biển.
Côn Sơn! Côn Sơn! Lần này không phải là tiếng của đài chỉ huy mà là giọng nói khàn khàn của Phương. Quỳnh ngó về sau. Phương vẫn bám sát trên đầu anh. Từ nãy đến giờ cậu ấy không bắn một phát súng nào. Mình hỏng quá! Cậu ấy dành phần cho mình mà mình đã để trật.
❖ 3 ❖Khắp bổn phía, trời và biển như cùng hòa làm một.
Trời màu xanh. Biển cũng màu xanh. Tròi nhiều mây. Biển cũng nhiều mây. Biển chỉ khác ở màu xanh sẫm hơn và những gợn trắng rất nhỏ của sóng. Không thấy dấu vết đâu là đất liền. Kim dầu nhảy rất nhanh. Nhiên liệu của Quỳnh không còn nhiều vì máy bay của anh đã hoạt động với tốc độ lớn trong suốt cuộc chiến đấu. Chiếc la bàn của Quỳnh đã bị trục trặc, không chính xác nữa. Quỳnh bảo Phương:
- Xác định hướng bay đi?
Phương quay mũi máy bay về đất liền. Khi hướng bay của hai người đã ổn định, Phương lùi về phía sau biên đội trưởng.
Một lát sau, họ bắt gặp dòng sông Hồng đổ ra cửa biển. Đất mẹ đây rồi! Những cánh buồm như những cánh bướm rất nhỏ đậu ở cửa sông. Quỳnh nghiêng cánh để đồng bào nhìn thấy hình cờ đỏ sao vàng bên thân máy bay. Không biết có ai dưới đó nhận ra lời chào của mình không.
Kim la bàn của Quỳnh ổn định trở lại. Nhưng nó không còn nhiều tác dụng. Vì thấy dòng sông này rồi thì dù không có nó, Quỳnh vẫn cứ bay về tới nhà. Khó khăn bây giờ là nếu có máy bay địch đuổi theo thì xử trí ra sao. Đạn của anh đã hết. Dầu cũng không còn nhiều. Anh hỏi Phương:
- Nhiên liệu thế nào?
- Đủ dùng.
Dường như đoán được điều phân vân của biên đội trưởng, Phương nói:
- 801 tranh thủ về trước hạ cánh.
Quỳnh biết Phương lùi lại về phía sau để yểm hộ cho mình. Một sợi dây vô hình đã siết chặt anh với người bạn đồng đội. Anh nghe tiếng Vị, rồi tiếng Huấn xin hạ cánh xuống sân bay. Toàn đội anh đã làm tròn nhiệm vụ. Họ đã mang về ít ra là hai ngôi sao đỏ đầu tiên cho toàn đoàn.
Chúng nó cũng chỉ là như vậy thôi... Những tên ăn cướp bao giờ cũng là kẻ ham sống. Trong những phút đầu tiên, chúng bị bất ngờ.
Nhưng không phải là suốt trận đánh chúng đã bị bất ngờ. Ta đã biết được một phần sức mạnh của chúng. Lòng anh tràn ngập một niềm vui.
Những con đường có đôi hàng cây hiện ra dưới cánh bay, đẹp như những dải lụa thêu viền. Những mỏm núi Tam Đảo rõ dần phía trước.
Anh đã nhìn thấy con đường số 3 lượn vòng vèo và đường băng của sân bay nằm trắng toát trên tấm thảm xanh của đồng ruộng và những bãi cỏ.
Quỳnh ngó lại phía sau, không thấy Phương đâu. Gấu con đã tụt lại quá xa. Nhưng anh không thể trùng trình vì dầu của anh đã sắp hết.
Quỳnh xin phép đài chỉ huy sân bay hạ cánh.
Một chuyện bất ngờ đã đến với Gấu con trên đường về.
Vừa qua cửa sông Hồng một lúc, Gẫu con bỗng nhận ra bốn chấm đen trên nền trời mây ở sau lưng mình.
Máy bay địch hiện lên mỗi lúc một rõ. Như vậy là tốc độ của chúng rất lớn. Phải có một quyết định thật nhanh chóng để đối phó. Có nên báo cho Quỳnh biết không? Nếu báo cho Quỳnh biết thế nào anh cũng quay trở lại. Nhưng nhiên liệu của Quỳnh đã cạn. Chỉ sau một hai đợt quay vòng với địch, chắc chắn anh phải rời máy bay bằng cách nhảy dù.
Mình sẽ im lặng để biên đội trưởng yên tâm về trước. Nhưng mình thì không thể tiếp tục bay về, vì kẻ địch nhanh hơn. Chúng sẽ bắt kịp anh ngay. Cả anh và sau đó là Quỳnh sẽ làm mồi ngon cho những phát tên lửa. Nhưng quay lại, anh sẽ phải một mình đương đầu với bốn tên địch Một khó khăn lớn nữa: đạn của Gấu con đã hết. Anh đã hết đạn từ khá sớm sau khi quần nhau một chặp với sáu chiếc máy bay địch. Và từ nãy đến giờ, bám sau Quỳnh, Gấu con đã xác định mình chỉ làm nhiệm vụ cảnh giới. Dầu của anh cũng chẳng còn nhiều, không cho phép anh kéo co dằng dai với chúng. Gấu con nhận thấy mình chỉ còn có một cách đối phó cuối cùng... Gấu con đẩy cần lái cho máy bay ngoặt gấp, quay đầu lao về phía địch với một tốc độ khá nhanh.
Chỉ có một điều đáng tiếc là ngày hôm nay mình đã bắn rất kém.
Mình đã đổ đi bao nhiêu đạn. Bây giờ thì nhất định mình sẽ hạ được một thằng. Mình sẽ lao thẳng vào tên đi đầu. Nó sẽ phải bỏ xác tại đây.
Còn mình thì chỉ trở về với đất mẹ. Đất mẹ đang dang rộng đôi cánh tay hiền hòa dưới kia để đón mình. Mình sẽ phạm vào cái điều mà chính ủy sớm nay đã dặn là không nên: "một hòa". Trong tình thế này, mình không thể làm khác. Các đồng chí thông cảm với Gấu con nhé!
Những chiếc máy bay địch to lên rất nhanh.
Chúng đã thấy một chiếc máy bay của ta đơn độc quay về phía chúng.
Mình sẽ cắm đúng vào cái miệng cá mập của nó. Đừng có trệch một chút nhé! Bọn Mỹ sẽ biết không quân ta còn có cả đòn trừng phạt này.
Kẻ địch dường như đã nhận ra ngón đòn quyết liệt đó khi chiếc Mic bé nhỏ đơn độc lao thẳng về phía chúng không hề đổi hướng.
Mình sẽ làm một quả pháo chui tọt vào cái ô cửa đen ngòm như miệng ống khói kia. Mọi việc chỉ diễn ra trong chớp mắt.
Phương bỗng nhận thấy những đường nét cân đối của chiếc máy bay địch trước mắt mình bỗng méo xệch hẳn đi. Tại làm sao thế?
Chúng đổi hướng? Đúng là chúng đổi hướng bay rồi! Chúng định quây lấy minh ư? Không. Tất cả bọn chúng đã quay đầu ra biển.
Bọn chúng bỏ cuộc rồi! Giữa mình với chúng vẫn là "không - không"