← Quay lại trang sách

Chương XI ❖ 1 ❖

Tú về đơn vị được vài ngày thì thấy đau ở sống lưng. Bác sĩ yêu cầu anh phải đi bệnh viện. Ngoài chỗ đau đó, quân y trung đoàn còn thấy sức khỏe của anh cần được kiểm tra mọi mặt sau lần hạ cánh bắt buộc.

Mấy ngày sau, không có thêm một trận đánh nào. Rút kinh nghiệm hai cuộc chiến đấu đầu tiên, cách đánh của ta có thay đổi.

Địch đã biết không thể coi thường những chiếc Mic bé nhỏ, cũng đề phòng hơn. Trong thời gian này, hình như chúng tìm cách tránh những cuộc giao chiến với máy bay ta. Chúng còn phải tính toán trước khi leo thêm những nấc thang mới.

Tú cố sơ kết xong trận đánh của biên đội. Hai máy bay cường kích F105 đã bị bắn rơi. Trận đánh của biên đội Tú đã góp phần bẻ gãy một đợt tiến công lớn của địch vào cầu Hàm Rồng. Máy bay địch vì sợ hỏa lực của các đơn vị cao xạ bố trí ở nhưng mỏm núi phía nam cầu, nên đã chuyển hướng tiến công từ phía bắc xuống, không ngờ lại vấp phải máy bay ta ở hướng này. Vì bị đánh bất thần ngày hôm trước, nên hôm đó địch đã huy động tới ba mươi lăm chiếc Thần sấm mang tên lửa đi làm nhiệm vụ yểm hộ cho ba mươi lăm chiếc khác mang bom đánh cầu. Nhưng máy bay của ta đã lọt qua hàng rào cảnh giới, đánh vào những tên mang bom, tung hoành giữa máy bay địch đông như ruồi, làm cho những chiếc tên lửa “hễ bắn là trúng” mất tác dụng.

Ngay tối hôm đó, viên trung tướng chỉ huy không quân Mỹ ở Sài Gòn đã buộc phải thú nhận là hai chiếc F105 đã bị máy bay Mic của ta bắn rơi, và không hiểu vì sao những tên lửa đã bay ngang máy bay của ta mà lại không nổ. Đối với ta, thành công của trận đánh này nói lên không quân của ta mặc dầu non trẻ, với những máy bay tốc độ không lớn lắm có thể đương đầu với mọi loài máy bay hiện đại, khổng lồ, siêu âm, trang bị tên lửa của không lực Hoa Kỳ. Cuộc chiến đấu chắc chắn sẽ còn ác liệt hơn nhiều. Nhưng chúng ta đã biết sức mình, biết những gì có thể làm được.

Một tuần sau trận đánh, Tú về Hà Nội vào bệnh viện. Anh được đưa đi kiểm tra ở các khoa. Sức khỏe của anh vẫn tốt. Riêng cái cột sống đau là vì một số đốt xương hơi bị dồn do máy bay tiếp đất mạnh.

Bây giờ phải kéo ra cho nó trở lại bình thường. Việc điều trị không khó khăn nhưng đòi hỏi thời gian.

Hàng ngày, Tú phải nằm nhiều giờ trên chiếc giường có kê một tấm ván dốc. Hai cánh tay anh móc vào hai vòng dây buộc ở đầu giường. Chính anh phải tự mình kéo cho các đốt xương sống giãn ra.

Việc làm tuy giản đơn, không mệt nhọc gì mà cũng gian khổ. Về đây, đôi má anh đầy đặn lại, người trắng ra. Anh lên cần nhanh. Nhưng anh phải bất động trong khi bao nhiêu người bệnh khác đi dạo thoải mái trên những đường cây có những đốm nắng hè nhảy nhót, ran ran tiếng ve kêu. Nằm như thế, muốn xem quyển sách cũng không được vì đôi cánh tay anh bị treo. Và sự gian khổ lại chính là ở chỗ nếu không luôn luôn đấu tranh với mình, anh có thể bất cứ lúc nào bỏ cái giường đấy, ra ngoài vườn cây đi tung tăng một lúc mà không dễ bị bác sĩ phát hiện.

Ngoài những giờ nằm kéo co với mình, vì phải giữ bí mật, nên Tú ít gần các bệnh nhân khác. Tú chỉ nói chuyện với mấy đồng chí cán bộ hình như biết anh là chiến sĩ lái máy bay, nhưng khi chuyện trò không bao giờ đả động đến công tác của anh. Tú đến thư viện mượn một vài cuốn sách mới. Đôi lúc, anh ngồi trao đổi với chị giữ thư viện về giá trị tư tưởng và nghệ thuật của một cuốn tiểu thuyết hay một tập thơ. Từ nhiều năm nay, Tú rất chăm đọc sách. Với anh, sách đã trở thành một nhu cầu. Chị giữ thư viện ngạc nhiên vì sự hiểu biết về văn học của anh. Chị đã bỏ hàng giờ ra để tranh luận với anh về chủ để tư tưởng tác phẩm "Thuốc" của Lỗ Tấn, hoặc về tính nhân đạo trong một cuốn tiểu thuyết của Lép Tôn-xtôi.

Trong những giờ rỗi rãi kéo dài ngược hẳn với những giờ phút rất khẩn trương, quyết liệt ở đơn vị, Tú nằm suy nghĩ liên miên.

Anh thường kiểm điểm lại mình. Có đồng chí sau khi xem địa hình bãi cát nơi Tú cho máy bay hạ cánh bắt buộc đã nhận xét Tú làm như vậy là mạo hiểm, vì hệ sổ an toàn tại đây rất thấp. Lúc đó, điều chi phối mình chính là tình cảm đối với chiếc máy bay, mình không thể rời bỏ nó như một người mẹ không thể đang tay vứt đi đứa con thơ của mình. Lần sau, nếu lại gặp trường hợp như thế, mình sẽ phải thận trọng hơn, mình sẽ chờ cho tốc độ của máy bay giảm hơn chút nữa rồi hãy tiếp đất. Còn việc bỏ máy bay khi nó còn nguyên vẹn, khi nó vừa đi chiến đấu với mình về là một ý nghĩ mà ngay cả lúc này anh cũng không tài nào chịu nổi.

Tú nghĩ về cái sống cái chết.

Trong những giờ phút ấy, từ khi hai chiếc pháo hiệu xanh lơ lửng trên trời báo hiệu cất cánh đến lúc anh tiếp đất an toàn: anh không hề nghĩ đến nó, kể cả lúc những vệt sáng xanh lét của những chiếc tên lửa bắt đầu lóe lên từ máy bay địch. Đúng hơn là mình không có thời gian để nghĩ đến nó, mình chỉ nghĩ phải làm mọi cách để bắn hạ địch, phải tránh được mọi đòn đánh trả của nó. Cả cuộc chiến đấu là một cuộc thi gan với địch. Và trong chuyện này, anh có một sự tự ái rất lớn: Mình có thể thua kém địch về số giờ bay, nhưng không thể thua chúng về lòng dũng cảm. Nếu cái chết đến với mình vào lúc đó, thì nó sẽ đến một cách nhẹ nhàng, vào lúc mình không nghĩ tới nó...

Thời gian qua, mình đã không kịp nghĩ đến sự lựa chọn giữa cái sống và cái chết. Nó đã đến với mình nhiều lần trong chiến tranh, và mình đã biết cách giải quyết đúng. Nhưng dù thế, so với mười năm trước, những mối dây ràng buộc mình với cuộc sống cũng đã trở nên phức tạp hơn nhiêu. Ngày đó, tất cả những gì là của riêng chỉ nằm trong một cái ba lô. Ngày nay, mình đã có vợ, có con, có cả một gia đình. Cuộc đời càng đẹp, càng nhiều hứa hẹn thì nó lại càng ràng buộc mình thêm... Nhưng mình vẫn tin là sẽ biết cách lựa chọn, biết cách giải quyết đúng. Hôm nào trao đổi về đời anh Nguyễn Văn Trỗi tại diễn đàn của đại đội, nhiều đồng chí đã nói: "Nếu ở vào trường hợp của anh Trỗi, tôi cũng sẽ làm như anh". Cái chết của anh chính là cái chết để mà sống mãi... Nếu mình sẵn sàng hy sinh trong chiến đấu thì mình cũng chỉ lựa chọn cái điều mà hầu hết đồng bào ta đã từ lâu lựa chọn.

Nhưng rồi cuối cùng, Tú vẫn bảo mình đừng có bao giờ chủ quan với vấn đề này.

❖ 2 ❖

Cả gia đình tới thăm Tú vào một buổi chiều.

Ông cụ xách theo một cái bị đựng đầy chuối và chanh những thứ hàng ngày ở bệnh viện Tú không sao tiêu thụ hết.

Tin chiến thắng của không quân ta được đài phát thanh truyền đi đang còn vang dội trong lòng mỗi người, nhất là những ai có người thân ở binh chủng này như chị, thì chị nhận được thư của Tú từ bệnh viện gửi về. Chị đã tự bảo mình phải thật bình tĩnh. Chị không hiểu mấy về công việc của chồng làm. Nhưng chị cũng thừa biết là không có tai nạn bình thường đối với người lái máy bay, nhất là máy bay phản lực chiến đấu. Không... anh ấy vẫn không sao. Nhưng cái tấm ván dốc trên giường kia làm chị lo lắng. Việc đầu tiên chị làm ngay là ẵm con lại trao cho chồng. Liệu anh ấy có bế được con không?

Tú giơ tay đón con. Bé Kim Anh không theo. Nguyệt cố giúi con vào tay chồng, thử xem anh ấy ẵm nó ra thế nào. Nhưng đứa bé giãy ra. Mặc dầu cả mẹ và bà ra sức chuẩn bị tư tưởng cho nó lên đây để gặp bố, nhưng trước mắt nó lúc này là một người đàn ông lạ mặt, mặc bộ đồ trắng của bệnh viện cũng lạ mắt với nó. Nó chỉ mới được gặp bố có một lần. Bố nó là một chú bộ đội kia mà!

Dỗ dành con không được, Nguyệt bực vì con, nhưng lại sợ nó khóc to, chị phải ôm lấy con.

Bà cụ lặng lẽ ngồi xuống bên giường. Cụ nắn vai Tú, rồi vuốt những đốt sống lưng của anh. Dường như không thấy gì khác, cụ hỏi:

- Có đi lại được không?

Tú cười, đáp:

- Con vẫn bình thường, có sao đâu. Các bác sĩ đề phòng thôi.

Con vào đầy lại còn khỏe ra nữa.

Bà cụ vẫn chăm chăm nhìn tấm ván đặt trên giường, ông cụ thì đứng bên cái tủ nhỏ của bệnh viện, nơi cụ vừa đặt các thứ quà đem theo cho con, nhìn Tú bằng cặp mắt tìm hiểu, gan góc của một con người đã chịu đựng nhiều thử thách.

Tú đứng dậy, ra buồng ngoài, mượn thêm mấy cái ghế. Cả nhà theo dõi chăm chú từng cử động nhỏ của anh như theo dõi một đứa bé đang chập chững tập đi.

Thấy Tú cắp hai tay hai chiếc ghế khung bằng sắt đi vào nhẹ nhàng, mọi người trong gia đình anh mới thật yên tâm. Bà cụ cười, nói:

- Anh làm tôi cứ hết cả hồn..

- Con đã viết rõ trong thư là con không việc gì mà?

- Tin thế nào được các anh.

Nguyệt cười mà nước mắt muốn chảy. Đôi gò má chị đỏ hồng nở nang ra. Chị tỏ vẻ đồng tình với lời nói của mẹ chồng.

- Chứ sao mà lại phải nằm như vầy? - Mẹ anh hỏi.

- Con tập nhảy cao. Bãi tập ít cát quá. Nhảy xuống đất mạnh nên sống lưng bị đau. Nằm thế này một thời gian cho nó giãn ra.

Tú vừa trả lời vừa nghĩ bụng mẹ mình đã nói đúng: không tin được vào lời nói của mình trong trường hợp này. Anh không thể nói thật vì đơn vị đã quyết định còn giữ bí mật những người lái đã chiến đấu trong các trận vừa qua.

Nguyệt đưa bố mẹ chồng ra nghỉ tại nhà tạm trú của bệnh viện, chị quay vào đúng giờ Tú đã hẹn sau bữa cơm chiều.

Tú dẫn vợ đi thong thả trên con đường nhựa đầy những cánh hoa phượng đỏ, chạy giữa bệnh viện, dưới hai hàng cây cao. ở phòng đón thương binh bệnh binh, mấy cô hộ lý mặc áo "lui" trắng, ngó đầu ra.

Thì ra đồng chí phi công này đã có vợ. Cũng xinh đấy chứ! Đến hăm bốn, hăm nhăm chưa? Người thon thả thế chắc chưa có con. Ai lại đi thăm chồng mà chỉ mặc một chiếc sơ mi bằng vải xanh công nhân, hai vai đã bạc trắng... Những tiếng thì thào đuổi theo họ.

Bệnh nhân đi chơi mát buổi chiều, kín đáo nhìn cặp vợ chồng. Đôi người quen khẽ gật đầu chào Tú và Nguyệt rồi đi. Ai cũng biết không nên xâm phạm vào cái giờ phút gặp gỡ hiếm hoi này.

Đến nhà hội trường, Tú rẽ về con đường chạy dọc theo bờ sông.

Ở đây, vắng người hơn. Dưới hàng cây, có đặt rải rác những chiếc ghế đá. Nguyệt hỏi chồng:

- Anh nhận được thư của em từ hôm nào?

- Đầu tháng trước.

- Tại sao anh viết thư cho em chậm thế?

- Anh định... xong việc thì sẽ viết thư cho em.

- Việc gì hả anh?

- À... Kế hoạch luyện tập của đơn vị ấy mà! Dạo vừa rồi anh bận quá!

- Anh vừa đi chiến đấu về phải không?

- Không... Anh cũng có tham gia bảo đảm sơ sơ thôi.

- “Tham gia bảo đảm” là như thế nào?

- Em không biết chứ... mỗi một trận đánh của một biên đội bay chỉ mấy người thôi, nhưng phải có bao nhiêu người phục vụ vào đó. Có người chỉ huy, có người dẫn đường, người theo dõi thời tiết, người làm công tác thông tin, người phải chăm lo cho máy bay tốt, không hỏng hóc... Những việc như vậy là công tác bảo đảm... Bây giờ anh muốn em nói chuyện công tác của em ở nhà máy cho anh nghe...

Nguyệt biết anh muốn lảng chuyện, chị nói:

- Em đã biết vi sao anh phải giấu em... Đi thế này anh có bị đau không?

- Anh đã nói với mẹ là những đốt xương sống của anh bị dồn, anh phải nằm nhiều để cho nó dãn ra. Anh tập nhảy cao mà!

- Anh lại nói thế rồi!

Giọng nói của chị như có nước mắt. Chị ôm lấy lưng chồng và như dìu anh ra chiếc ghế đá bên đường.

❖ 3 ❖

Nghe tiếng chân người bước vào phòng, Tú nhìn ra thì thấy chính ủy trung đoàn. Tú định tháo dây ngồi dậy thì Khang xua tay:

- Cứ nằm im. Mình vừa hứa với bác sĩ trước khi vào thăm cậu là sẽ hết sức giữ đúng nội quy.

Chính ủy đặt mũ trên mặt cái tủ con, nhấc một chiếc ghế lại ngồi cạnh giường Tú, giọng thân mật:

- Khá chưa?

- Có lẽ sắp khỏi anh ạ.

- Hỏi thế thôi, chứ mình nắm vững bệnh của cậu rồi. Đã khỏi thế nào? Chữa cho kiên trì cũng phải mất một tháng.

- Chết? Một tháng cơ anh? - Tú kêu lên.

- Biết cậu ở một mình buồn, nên mình đưa một người bạn về cho cậu..

- Ai đấy, anh?

- Cậu Đông.

- Đông làm sao?

- Đông trực ban suốt từ hôm lỡ cơ hội làm bàn đến giờ. Bắt nghỉ cũng không nghe. Cứ đòi đánh được một trận rồi mới nghỉ. Hôm qua báo động nhiều, ngồi cả ngày dưới cánh máy bay thành cậu ta cảm nắng. Quân y đơn vị nói nhân dịp này bắt cậu ấy đi luôn vì cậu Đông có cái a-mi-đan đáng lẽ phải cắt từ lâu.

- Dạo này ở đơn vị chắc là bấn lắm?

- Bấn thì cố nhiên là bấn rồi. Nhưng lúc nào có việc lúc ấy. Cậu cứ yên tâm điều trị cho tốt, về nhà là làm ăn được luôn.

- Đông đâu rồi, anh?

- Cậu ấy còn đang ở phòng đón tiếp thương bệnh binh. Mình rẽ vào đây trước. Hai anh em kéo bộ từ bến xe đến đây. Một cái xe con phải trực chiến đấu. Một cái nữa thì bị hỏng đang còn chữa. Sáng hôm nay, phải đi ô tô hàng về. Mình sợ cậu ấy mệt, bàn hay là hai thằng cùng cất sao, cất quân hàm, làm một chuyến xích lô cho chóng. Cậu Đông không nghe.

Có tiếng lanh lảnh của một chị hộ lý ngoài cửa:

- Anh Tú ra mà đón bạn nào!

Đồng chí hộ lý ôm một bó chăn màn và quần áo bước vào. Đông theo sau, mặt không giấu được vẻ bất mãn.

Chính ủy nhanh nhảu:

- Cảm ơn các đồng chí quân y đã bố trí cho hai anh em cậu ấy nằm một buồng. Bây giờ Đông ở đây với Tú, mình phải đi. Cố điều trị cho tốt rồi cùng đưa nhau về.

- Tôi không chờ được anh Tú đâu! - Đông cãi.

- Có thể là cậu về sớm hơn. Nhưng cậu phải cắt cái a- mi-đan, không thì về đến đơn vị là phải quay lại bệnh viện!

Đồng chí hộ lý vừa trải vải giường vừa nói:

- Chúng tôi phục vụ ra làm sao mà đồng chí vừa tới nơi đã nghĩ ngay đến chuyện về?

Chính ủy cười:

- Đấy, thấy chưa? Đồng chí Tú ở đây bao lâu không sao, cậu vừa vào đã bị phê bình rồi... Nhớ kỹ là về phải có giấy ra viện. Không được phá quấy nhé! Thôi mình đi.

Tú lại định ngồi dậy, nhưng chính ủy đã nắm lấy bàn tay anh đang treo ở móc, rung rung để chào anh và giữ anh nằm tại chỗ.

Đồng chí hộ lý chuẩn bị xong, đến nắm tay Đông, kéo lại giường:

- Đồng chí nằm nghỉ ngơi đã. Bây giờ đồng chí phải phục tùng chúng tôi.

Tú nhìn chị hộ lý, biết chắc là chị đã không đoán đúng tuổi của Đông. Đông quát to:

- Phục tùng!

Rồi anh nhảy lên nằm ngay ngắn trên giường. Chị hộ lý bật cười, vui vẻ đi ra.

Đông quay sang nói với Tú:

- Tôi tức ông Phổ lắm. Ông ấy thừa cơ tôi nhức đầu một lúc mà bắt tôi vào viện.

- Thừa cơ thế nào? Thế là đã nhân nhượng với cậu nhiều. Đáng lẽ cậu còn phải đi trước mình. Thôi hai thằng nằm vui chán.

- Tôi yêu cầu sáng mai cắt a-mi-đan luôn.

- Cậu chẳng hiểu gì về phương pháp điều trị. Còn phải kiểm tra sức khỏe, ít nhất cũng phải thử máu đã chứ!

Đông ngớ mặt ra.

- Chiều nay mình đấu với cậu mấy séc bóng bàn.

Tú nói thế cho Đông vui, chứ anh vẫn bị cấm những động tác mạnh.

- Ờ nhỉ! Nhưng tôi bỏ quên vũ khí ở nhà rồi!

Đông muốn nói tới chiếc vợt một mặt mút, một mặt gỗ đã được anh khía thêm những hình ô trám bằng dao.

- Khó gì! Sẽ nhắn lên đơn vị có ai xuống thì đem hộ. Bây giờ thì có vũ khí nào đánh vũ khí ấy... Địch hoạt động dạo này ra sao?

- Ngày nào R.F cũng quần ngang quần dọc trên trời. Nó dùng nhiều nhiễu, ta chưa trị được. Giá có máy bay mới thì nó chết. Còn bọn oanh tạc và tiêm kích địch vẫn hoạt động xa sân bay. Hễ mình lên là nó lẩn. Bao nhiêu lần xuất kích mà vẫn không được đánh.

- Phải tính cách gì để đưa chúng nó vào tròng - Tú nói.

- Tôi có nêu ra một số biện pháp nhưng không thấy trên trả lời.

Tú biết Đông thường có nhiều ý kiến táo bạo, nhưng anh nói:

- Hàng chục đề nghị đưa lên, trên cũng phải có thời gian nghiên cứu đã chứ?

- Anh Tú này, ở nhà anh em đã bình công cả đơn vị xong.

-Thế à?

- Anh em đề nghị tặng anh danh hiệu Anh hùng.

- Ối chao! Tặng mình danh hiệu Anh hùng! Mình còn xa hai chữ ấy lắm! Mấy hôm nằm đây, mình tự kiểm điểm thấy vô khối khuyết điểm.

- Nói cho cùng thì bao giờ hết khuyết điểm được. Chỉ có không làm thì mới không có gì sai. Tôi rất tán thành tặng anh danh hiệu Anh hùng.

- Không... Không thể được đâu! Mình sẽ không dám nhận bởi vì mình chưa xứng đáng.

❖ 4 ❖

Quả nhiên người ra viện trước là Đông. Một mặt, Đông hết sức tuân theo mọi chỉ thị về điều trị của bác sĩ. Một mặt, anh đòi về sôi sùng sục. Sau mười ngày, Đông nhận được giấy ra viện. Còn Tú thì vẫn không thấy ai nhắc nhở gì đến ngày về của mình. Anh biết mình không thể làm sôi lên như Đông vì Đông vừa đi khỏi thì viện cho chuyển Tuân sang nằm cùng buồng với anh. Tuân ở đại đội 2, có triệu chứng rõi loạn tiến đình. Tuân cũng bị bắt về đây và có lẽ sẽ phải điều trị khá lâu. Dẫu sao mình cũng phải làm gương cho anh em, Tú nghĩ.

Đông đi sáng sớm, thì đến nửa buổi, một cô gái khỏe mạnh, đôi gò má đỏ au, bước vào cửa buồng của Tú.

- Chào các anh.

Cô gái nhìn hai người bằng cặp mắt có hàng mi dài và đen nhánh, đuôi mắt cũng rất dài, rồi nhìn lại số buồng và nói:

- Các anh cho tôi hỏi thảm: ở đây có ai là anh Đông không?

- Anh Đông về rồi cô ạ - Tú nói.

- Anh ấy về thẳng đơn vị ư? Tôi vừa ở nhà anh Đông tối hôm qua, không thấy anh Đông về.

- Đông mới đi sáng nay thôi. Hôm nay và ngày mai. Đông còn ở nhà. Ngày kia, anh Đông mới phải trở về đơn vị.

- Thế ư các anh - Cô gái tỏ vẻ mừng rỡ - Biết thế trước khi vào đầy, tôi tạt qua nhà Thùy.

Cô gái định quay ra nhưng rói cô đứng lại vẻ lưỡng lự.

- Chắc anh cũng là người cùng đơn vị với anh Đông? - Cô gái hỏi.

- Không riêng tôi, mà cả hai chúng tôi.

Tú vừa đáp vừa chỉ sang Tuân đang ngồi với cặp mắt "cảnh giới"

quen thuộc của số 4. Tú nói tiếp:

- Mời cô ngồi nghỉ chân cái đã.

Anh nhấc chiếc ghế dựa, đặt gần cửa ra vào. Cô gái nói cảm ơn nho nhỏ, dựng chiếc nón bên tường, rối mỉm cười ngồi xuống ghế, trở nên bạo dạn.

Cái cười tươi và cởi mở với đôi hàm răng hạt lựu của cô dường như để điều hòa đôi mắt sắc sảo và vầng trán hơi dô bướng bỉnh gợi cho người ta phải có một thái độ dè dặt.

- Tôi là Tú, còn đồng chí ngồi đây là Tuân, đều là bạn thân của Đông. Cô là người nhà anh Đông hay chị Thùy? - Tú hỏi một cách khéo léo.

- Tôi là Hảo, bạn thân của Thùy.

- À cô Hảo? - Tú khẽ reo lên. - Anh Đông và anh Quỳnh có nói chuyện với chúng tôi nhiều về cô.

Màu đỏ trên đôi gò má của cô gái lan tới tận những chân lông mày. Tú nhận thấy điều đó, anh nói tiếp:

- Chắc là cô mới ở Quảng Ninh về?

- Tôi về được hai hôm nay.

- Cô còn ở Hà Nội lầu không?

- Tôi chỉ ở vài ngày. Cũng sắp phải đi rồi.

- Hôm nay cô về nhà Thùy thể nào cũng gặp Đông. Tiếc rằng anh Quỳnh không có mặt tại Hà Nội vào dịp này. Quỳnh mong gặp cô lắm.

- Em gặp anh Quỳnh cách đây một năm rồi - Cô gái đổi cách xưng hô - Từ đó đến nay, chưa có dịp gặp lại. Anh Quỳnh có được khỏe không anh?

- Quỳnh khỏe lắm, bền bỉ không ai bằng. Chính vì Quỳnh khỏe nên không về đây để cùng được gặp cô vói chúng tôi.

Cô gái nói với một vẻ buồn buồn:

- Em cũng biết dạo này các anh bận lắm. Lần này về, được gặp các anh và anh Đông cũng là may.

Cô gái vừa nói chuyện vừa chăm chú nhìn hai người như để cố tìm ra những nét thân thuộc. Ngồi một lát, cô nói:

- Em phải về, đi quanh một lúc, rồi đến chỗ anh Đông, không Thùy mong. Hai anh cho em gửi lời thăm anh Quỳnh và các anh ở trên đó.

Cô gái cầm chiếc nón và cái túi trong đựng mấy cuốn sách, đứng dậy. Tú nói:

- Không dám giữ cô lâu. Bao giờ cô có dịp lên thăm anh Quỳnh thì chúng tôi sẽ lại được gặp.

Cô gái chìa tay bắt tay hai người rất chặt.

- Chúc các anh lập được nhiều chiến công mới.

Nói xong, cô gái quay đi rất nhanh, dường như không muốn cho hai người chiến sĩ lái máy bay phải lúng túng về lời chúc mừng vừa rồi của mình.

- Cậu Quỳnh được vợ chồng Đông giới thiệu cho cô này thật là hay. - Tú nói.

- Sao Quỳnh nói với tôi chỉ mới là bạn quen thôi?

- Cũng đúng, chỉ là bạn mới quen. Nhưng cậu không thấy thái độ của cô ấy khi nhắc đến Quỳnh à? Còn thằng Quỳnh thì đã bị cô ấy bỏ vào trong cái túi xách của cô ấy từ lâu rồi.

Tú phá ra cười vì cái điều anh vừa buột miệng nói ra.