← Quay lại trang sách

Chương XVIII ❖ 1 ❖

Hết đợt công tác điều tra dưới xã, Hảo trở về trạm.

Mấy cô bạn đang ngồi họp phân đoàn thanh niên, thấy Hảo xách túi bước vào, ríu rít cả lên:

- Núi đá rời biển vào đất liền.

- Chị Hảo cầm tinh con ngựa, càng đi nhiều càng đẹp.

- Lần này thì trạm nhất định nhốt ngựa bất kham vào chuồng!

Phân đoàn trưởng chạy ra, chìa tay bắt tay Hảo:

- Chào đội trưởng dân quân đầu tóc. Đồng chí về lại mở các cuộc đấu tranh thì bọn con trai chúng tôi phải liệu đường mà bán xới!

Hảo nắm chặt bàn tay gầy gò của anh ta, rồi nói:

- Anh chị em trong nhà cả mà! Mình mới về đến cửa đã tập trung bao nhiêu mũi nhọn vào mình. Các anh chả tiến bộ chút nào! Tôi về sẽ tiếp tục đấu tranh với các anh.

- Chưa tiếp tục được đâu! Đồng chí phụ trách trạm nói hễ thấy cô lò dò đi vào cửa là phải mời cô đến gặp ngay.

- Có chuyện gì mà ghê thế? Thì cũng phải cho tôi thở, cho tôi giũ bụi đường xa một lát chứ!

- Hảo có thư đấy nhé! Lát nữa gặp mình - Loan vừa nói với Hảo vừa tủm tỉm cười.

Phân đoàn trưởng chuyển sang vẻ mặt nghiêm trọng:

- Mình không nói đùa đâu. Cô có một bức điện vừa gửi tới trạm sáng sớm nay. Anh ấy đang giữ.

Hảo biến sắc mặt. Hảo chưa bao giờ nhận được một bức điện.

Cuộc đời của cô gái trong những năm qua đều đặn, phẳng lặng, bình yên quá, không có trường hợp nào phải cần đến phương tiện thông tin khẩn cấp này. Tin lành hay tin dữ? Mình chẳng làm gì có tin lành đến nỗi phải báo bằng một bức điện. Chỉ có thể là tin không lành thôi. Tin về Quỳnh? Vô lý! Quan hệ giữa mình và anh Quỳnh chưa đến mức có gì cần đơn vị phải báo tin cho mình. Chỉ có thế là tin gia đình thôi.

Nam Định vừa rồi mới bị ném bom...

Hảo vứt vội chiếc túi ở đầu giường rồi chạy ra trạm gặp đồng chí phụ trách. Vừa nhìn thấy Hảo, anh tươi cười nói ngay:

- May quá! Tôi định chờ đến chiều không thấy cô về thì phải đánh điện cho cô.

Anh chuyển cho Hảo một tờ giấy màu xanh. Hảo bóc bức điện, trống ngực đập dồn. Một dòng chữ vắn tắt: "Cậu sắp đi công tác xa.

Con xin phép về thăm nhà ngay trước khi cậu đi'. Đọc xong bức điện Hảo mới hoàn hồn. Như vậy là bố dượng của Hảo sắp đi, chắc là đi chiến trường. Vì nếu chỉ đi công tác bình thường, không khi nào ông lại điện cho Hảo về.

Hảo chuyển bức điện cho đồng chí phụ trách trạm đang ngồi im lặng theo đổi từng thay đổi nhỏ trên khuôn mặt cô. Xem xong, anh vui vẻ nói:

- Thời chiến, mỗi lần nhận được bức điện cứ chết khiếp. Chắc là đi làm nhiệm vụ vinh quang, như vậy ông nhà hẳn là còn trẻ.

- Cậu tôi mới ngoài bốn mươi...

Hảo không muốn nói thêm đó chỉ là bố dượng của mình.

- Về Nam Định à? Đi một tuần có đủ không?

- Xin đồng chí thế thôi.

- Cô có thể đi ngay. Đi về rồi bàn công việc sau. Tôi cũng đã nghe đồng chí trưởng đoàn báo cáo một phần về công tác của cô rồi.

Hảo thấy mình cần có mặt ở nhà trong dịp bố dượng sắp đi xa, vì bố đã điện gọi mình về, hơn nữa, còn vì mẹ và các em. Vì người đi xa, mà còn vì cả những người ở lại. Hảo cũng đang muốn có dịp qua Hà Nội để hỏi thăm tin tức của Quỳnh và Đông. Câu chuyện người lái của ta nhảy dù từ hôm nọ đến giờ vẫn làm cô lo lắng.

Hảo quay về nhà. Cuộc họp phân đoàn thanh niên vẫn chưa xong.

Một cô ở trạm đang bị anh chị em "cạo" về quan điểm luyến ái. Hảo lấy vội quần áo đi tắm giặt, thấp thỏm không hiểu lá thư Loan vừa nói là của ai. Của mấy cô bạn ở Thanh Hóa, Quảng Bình, Hà Nội, của Thùy, hay của Quỳnh?

Khi Hảo ôm thau quần áo ướt về sân thì thấy mọi người đã giải tán. Mình cũng đừng nên tỏ cho Loan biết là mình đang nóng ruột. Hảo dềnh dàng vừa giũ, vừa phơi, vừa vuốt từng chiếc quần áo cho thẳng, ở đây chẳng kiếm đâu ra bàn là. Nắng này chỉ tối là khô. Sáng mai sẽ có bộ quần áo sạch mặc đi đường. Loan ở trong nhà gọi ra:

- Hảo vào mà lấy thư của "đơn vị" này!

Cô biết chắc là thư của Quỳnh, vì Quỳnh gửi thư cho Hảo tương đối đều, còn Đông thì giục và trách Hảo không gửi thư cho mình chứ anh chưa lần nào viết thư cho Hảo. May ra, lá thư này sẽ làm cho mình bớt lo.

Phong thư màu trắng in hình một cái Tháp Rùa. Từ ngày đó, Quỳnh vẫn gửi cho Hảo một loại phong bì này. Khi xem ngày đề ở cuối thư, Hảo hơi thất vọng vì thư này Quỳnh gửi từ trước cái ngày đã bắt đầu gây cho cô sự lo lắng. Quỳnh kể lại một buổi trực chiến ở sân bay theo yêu cầu của Hảo trong lá thư trước. Anh viết chỉ vài chục dòng, nhưng Hảo đã hình dung được cả khung cảnh và những con người ở chung quanh anh. Cô thấy đường băng buổi trưa bốc hơi phản chiếu ánh mặt trời hiện lên ở xa giống hệt như một con sông, thấy những đám cỏ may màu tím biếc cạnh đường băng rung rinh trước mỗi làn gió. Thư này, Quỳnh đã viết cho Hảo giữa một buổi trực chiến. Những trận chiến đấu sẽ xảy ra vào lúc nào không phải tùy ở mình. "Cuộc sống sẽ giảm đi rất nhiều y nghĩa nếu con người không còn khát vọng, say sưa, không còn những khó khăn để mỗi lần vượt qua được mình lại thấy mình lớn hơn một chút. Đáng sợ nhất là một cuộc sống nghèo nàn về mặt tinh thần".

Anh viết là đọc những lá thư của Hảo mình như theo dõi được từng bước chân của cô, và nhận xét Hảo còn có nhiều năng khiếu về văn học.

Lời khen đó nên dành cho anh ấy thì đúng hơn, cô gái nghĩ.

Chính anh ấy mới là người biết diễn đạt một cách hay và súc tích mọi ý nghĩ của mình.

Quỳnh nói cuộc chiến đấu rồi mai đây chắc sẽ quyết liệt hơn nhiêu. Và "Người ra đi bao giờ củng nhẹ nhàng hơn người ở lại..!'. Hảo bỗng nghĩ đến mẹ. Mình cần phải có mặt ở nhà không thì mẹ sẽ rất buồn. Anh ấy nói đúng. Những bức thư ngắn ngủi của Quỳnh lần nào cũng như dừng lại ở nửa chừng. Còn có cái gì anh ấy chưa nói ra được với mình. Cái đó mình và anh ấy đều đã biết. Nhưng tại sao anh ấy lại không nói? Chẳng lẽ anh ấy cũng như mình, không vượt qua được ngưỡng cửa của một sự thường tình? Mình chưa hiểu được đâu... Lần này mình sẽ tìm hiểu xem sao. Mình cần phải dẹp sự tự ái ra một bên.

Mình sẽ tự quyết định lấy hạnh phúc của mình...

❖ 2 ❖

Thùy ở sân bay về được hai hôm thì đến trường. Chị phải dạy bù lại số giờ các bạn đã dạy giúp trong khoảng thời gian đi vắng. Chưa một ai biết gì về cái chuyện lớn lao đã xảy ra với chị. Chỉ có một người bạn nhìn cặp mắt thiếu ngủ và vẻ mệt mỏi của Thùy, hỏi: "Cậu lại nghén phải không? Lông mày dựng ngược lên rồi!".

Sáng hôm ấy, giữa giờ giảng bài, chị chợt nhìn thấy một chiếc xe com-măng-ca dừng lại trước cổng. Học sinh thấy cô giáo đang nói bỗng im bặt, đánh rơi viên phấn trong tay. Thùy rời chiếc bảng đen, bước vội ra cửa. Bút đã hứa trước khi Thùy về, nếu có tin gì sẽ lập tức báo ngay, dù là tin dữ. Các anh ấy về tìm mình... Thùy không dám nghĩ nữa. Chị đứng dừng ở cửa ngó ra. Anh Bút kia rồi! Mình đoán không sai. Bút vừa mở cửa xe bước xuống đã nhìn thấy chị, giơ tay chào. Anh ấy đang cười với mình. Sao anh ấy lại cười? Bút không đi về phía chị mà lùi lại một bước, rồi trỏ tay vào trong xe. Một người nhỏ bé bước ra. Có thể thế được chăng? Chị không tin ở mắt mình. Có thể là anh ấy? Nhưng đúng rồi! Đúng là anh ấy. Đông mặc một bộ quân phục mới, chân dận đôi ủng đỏ trông lạ hẳn, xăm xăm bước về phía chị. Mặt anh thản nhiên như không. Nhưng chị nhận thấy nước da của anh xanh tái. Chính cái sắc mặt xanh xao đó của anh đã bứt Thùy ra khỏi sự bâng khuâng như giữa một cơn mê. Chị biết là chồng mình vừa trải qua một thử thách rất quyết liệt. Và anh đã trở về. Chị quay lại nói với học sinh:

- Cô xin lỗi các em. Cô có chút việc bận, các em tạm nghỉ tại chỗ mười phút, đừng ồn ào làm ảnh hưởng đến các lớp khác.

Rồi Thùy bước vội ra đón chồng. Đông nói giọng trang nghiêm:

- Anh đi công tác đã về. Bây giờ anh phải về ngay đơn vị báo cáo.

Các anh ấy bảo qua đây gặp em để em yên tâm.

Thùy đứng lặng nhìn anh không nói được nên lời. Đông ghé lại sát gần chị thì thào:

- Anh cấm khóc. Buồn hay vui cũng không được khóc. Học sinh của em đang ngó đầu cả ra nhìn em và anh kia kìa?

- Anh nhảy dù à? - Thùy gắng gượng nói.

- Sao lại nhảy dù? Em muốn anh vứt máy bay đi ư...! Lúc khác sẽ kể chuyện này. Em và con có khỏe không?

- Con khỏe. Còn em, anh trông em thì rõ. Trán anh làm sao thế này? - Chị lo lắng trỏ vào cái vết tím trên trán của chồng.

- Anh đụng đầu phải cái cột nhà. Đồng bào ở nhà sàn tối quá!

Từ hôm qua đến giờ, kể cả Bút hỏi, Đông đều trả lời như vậy.

- Em đừng lên sân bay nữa nhé! Chờ ở nhà, anh lên đó một vài hôm sẽ quay về.

Đông nói rồi hấp tấp ra xe. Lẩn này, anh đúng hẹn với chị. Ba ngày sau, Đông quay về Hà Nội với gia đình một ngày, rồi vào viện 108 kiểm tra sức khoẻ và điều trị sau lần hạ cánh bắt buộc.

❖ 3 ❖

Tối nay, Thùy mang sách ra định soạn bài giảng ngày mai, chợt nhớ câu chuyện Đông kể ban chiều về cô hộ lý, một trong những chuyện bịa của anh, cô lại cười rũ. Chung Thủy không hiểu gì cũng cười theo như nắc nẻ. Giữa lúc ấy, Hảo bước vào. Cô nhìn hai mẹ con Thùy, hỏi:

- Mình cứ tưởng là có anh Đông ở nhà.

- Cậu đã về đó ư! Anh Đông cũng ở Hà Nội nhưng đang nằm viện.

- Sao mà phải nằm viện?

- Đau lưng.

- Trên ấy có chuyện gì không?

- Có chuyện anh Đông đó?

Hảo đã bớt lo.

- Chuyện như thế nào mà hai mẹ con nhà mày lại vui vẻ thế?

- Cậu về cách đây hơn một tuần lễ thì không như thế này đâu!

- Sao? Tại sao anh Quỳnh viết thư cho mình không nói gì cả? - Hảo hỏi khéo để biết tin Quỳnh.

- Anh Quỳnh gửi thư cho cậu hôm nào?

- Ngày 20 tháng trước.

- Hôm đó thì chưa có chuyện anh Đông.

Hảo nhẹ nhõm cả người. Cô đặt chiếc túi du lịch xuống ghế hỏi tiếp:

- Thế anh Đông làm sao?

Thùy kể lại chuyện Đông đi chiến đấu, mất tích ba ngày, rồi nói:

- Cậu không thể tưởng tượng được những ngày qua của mình đâu!

Hảo nắm tay bạn:

- Mình chúc mừng cậu. - Cô cố tìm lời an ủi: “Mình cứ có ý nghĩ: những người như anh Đông không bao giờ chết được đâu!” Thùy ngôi im lặng nhìn Hảo hồi lâu rồi nói:

- Mình đã nhiều lúc định trao đổi hoặc viết thư cho cậu về chuyện anh Quỳnh.

Hảo chăm chú lắng nghe.

- Trước kia, anh Đông và mình đã có ý định... Hảo biết rồi. Mình biết có nhiều người muốn đặt vấn đề với Hảo. Tất nhiên là bao giờ mình cũng đứng về phía anh Quỳnh. Nhưng tình hình đã khác, chiến tranh đã nổ ra. Vì đây là vấn để hạnh phúc lâu dài của Hảo nên mình càng phải suy nghĩ...

- Thế như cậu với anh Đông hiện nay thì sao?

- Mình không ao ước bất kỳ một số phận nào khác. Nhưng đó là hoàn cảnh của riêng mình.

- Cậu muốn chỉ mình cậu làm anh hùng thôi ư!

Thùy ngước mắt nhìn Hảo, hơi sững sờ. Rồi chị lại mỉm cười dịu dàng:

- Cậu hay nói đau người khác.

- Đáng lẽ mình nói một câu đau hơn, nhưng mình còn thương cái lòng tốt của cậu. Điều mình muốn cậu giúp bây giờ là cậu hãy thử nhận xét xem anh Quỳnh đối với mình như thế nào?

- Thế nào...? Mình cũng không thật rõ đâu. Lần vừa rồi lên sân bay, mình định hỏi anh Quỳnh cho rõ thì xảy chuyện anh Đông. Nhưng theo nhận xét của mình thì anh Quỳnh đã là "tù binh" của cậu từ lâu rồi. Không nói đùa đâu!

- Cũng đã đến lúc mình phải nói thực với cậu... Cậu đã cân nhắc hộ mình vì thấy cuộc kháng chiến mới bắt đầu. Nhưng mình thì lại thấy hình như chính chiến tranh đã làm cho mình và anh ấy gần nhau hơn.

Thùy ngước mắt lắng nghe bạn rồi mỉm cười, cặp mắt long lanh:

- Người rất vui sẽ là anh Quỳnh và anh Đông... Tại sao cậu lại về bất chợt? Cậu hẹn Tết mới về kia mà?

- Dượng mình sắp đi chiến trường. Mình về Nam Định để tiễn chân. Mình ghé qua Hà Nội thôi.

- Bây giờ thì mình phải giao hẹn: Cậu muốn làm gì thì làm, tắm táp, đọc sách hay nghỉ ngơi trong hai tiếng để mình soạn bài giảng ngày mai, sau đó hai đứa sẽ tiếp tục nói chuyện đến nửa đêm, hay hết đêm tùy cậu...

- Cậu sẽ thức với mình đến mười một giờ thôi. Mai cậu còn phải lên lớp mà.

❖ 4 ❖

Hảo ngồi đọc một cuốn sách, nhưng giở bảy tám trang rồi mà không biết trong viết những gì. Cô vừa nảy ra ý nghĩ là sẽ lên sân thăm Quỳnh. Nên đi ngay bây giờ hay sau khi về Nam Định lên? Lên như vậy có gì phiền phức không, nhất đối với đơn vị, có vi phạm vào những quy định bí mật quân sự không? Nên bàn chuyện này vói Thùy không? Hay là chỉ nên hỏi ý kiến Đông trong buổi vào thăm sáng mai?

Tú, đại đội trưởng của Quỳnh và Đông, đã có lần gợi ý mình lên thăm sân bay. Nếu mình bỏ qua dịp này thì sẽ phải chờ chưa biết đến bao giờ. Trong chiến tranh, có những chuyện không thể lường trước được.

- Chào chị Hảo.

Ngẩng đầu lên, Hảo nhìn thấy một anh bộ đội đứng ở cửa. Anh trạc ngoài ba mươi tuổi, mang quân hiệu có cành tùng màu đỏ của bộ binh, chiếc áo sơ mi mùa hè giắt lòa xòa che gần kín cả thắt lưng. Trên khuôn mặt nhẹ nhõm, núp dưới đôi hàng lông mày khá rậm là một cặp mắt vừa sắc sảo, vừa trầm lặng.

- Chào anh - Hảo đáp lại hơi lúng túng vì không hiểu đã gặp anh ở đâu.

Thùy ngồi ở bàn làm việc, quay ra, khẽ reo lên:

- Anh Trọng!

Trọng nói:

- Ngày mai tôi lên sân bay, xin hỏi chị... À, xin hỏi cả hai chị có điều gì cần "sai phái" không?...

Từ một tháng nay, Trọng say mê trong cái môi trường mới lạ.

Những người chiến sĩ lái máy bay này đối với anh có phần nào rất là thân thuộc. Đó là những con người của cuộc kháng chiến lần thứ nhất.

Những năm xưa, họ đã cùng anh đội mũ nan, đeo bao gạo leo đèo, đã từng chia với anh mẩu cơm vắt, ngụm nước ống giang bên bờ chiến hào. Anh dễ dàng tim thấy ở họ những nét quen thuộc trong lời ăn tiếng nói, trong dáng dấp, trong công việc hàng ngày. Nhưng không phải chỉ có như vậy. Ở họ còn có thêm khá nhiều những sự đổi mới mà anh phải mất công tìm hiểu. Cuộc chiến đấu của họ đã chuyển từ mặt đất lên tầng không. Những cán bộ, chiến sĩ này hàng ngày phải hết sức cố gắng trau dồi mình. Những hiểu biết mới không chỉ giúp cho người chiến sĩ điều khiển được chiếc máy bay chiến đấu phản lực tung hoành trên tầng cao mà còn mở rộng tâm hồn, mở rộng những suy nghĩ, những ước mơ. Những con người sinh ra trong sự bần cùng đó ngày nay không chỉ nói chuyện với Trọng về mọi nỗi khổ đau mình đã từng chịu đựng trong xã hội cũ, họ còn trao đổi với anh về khoa học, về sinh ngữ, vế các cuốn tiểu thuyết hay dở. Trọng nhìn thấy họ chơi đàn, soạn nhạc, làm thơ, viết nhật ký, viết những bức thư rất hay...

Trọng đã thu thập được nhiều chuyện về đời sống tình cảm của họ. Bản, tổ trưởng đảng ở đại đội 2, người có bộ tóc thưa và dài, cái lưng gù gù, đã lấy vợ trước ngày anh đi tập kết một tuần. Hồi đó, anh còn là chiến sĩ liên lạc tại một đại đội bộ binh ở vùng đồng bằng sông Cửu Long. Anh thường được đại đội trưởng đưa về nhà chơi. Đại đội trưởng có một cô em gái. Bản và cô gái tỏ ra quấn quít nhau. Trước ngày đơn vị ra Bắc, đại đội trưởng rủ Bản về nhà. Ông già sinh ra đại đội trưởng hỏi Bản: "Mày ưng con nhỏ phải không?" Bản đáp: "Thưa phải", ông già nói: "Giờ tao bằng lòng gả hắn cho mày, mày ưng không?" Bản đáp: "Con ưng lắm chớ?". Ông cụ tổ chức một bữa rượu mời bà con trong họ tới. Hai người thành vợ chồng. Họ ăn ở với nhau được ba ngày. Sau đó, Bản và đồng chí đại đội trưởng ra Bắc. Từ bấy đến nay, hàng năm, cứ đến ngày thành hôn, Bản lại viết cho vợ một lá thư, thư đó Bản gửi cho người anh vợ, nhờ anh có đường liên lạc nào chuyển vô Nam. Suốt chín năm ròng, chỉ có thư đi, không có thư về.

Nhưng Bản vẫn giữ trọn vẹn mối tình chung thủy với người con gái mà anh chưa đủ thời giờ để quen hơi bén tiếng. Bản mới ba mươi tuổi nhưng anh sống như một cụ già khắc khổ. Thấy các cô gái, anh không hề nghiêng ngó. Anh rất ít tham gia vào những cuộc bàn tán, đùa cợt có dính dáng đến phụ nữ. Gần đây, Bản vừa nhận được một phần thưởng xứng đáng với công chờ đợi của mình. Anh tiếp được thư vợ.

Một tấm ảnh khuôn hình trái tim kèm với lá thư. Vợ anh đứng trong đó trước cây dừa. Chị cho biết là đã viết cho anh nhiều thư và mới nhận được một lá thư đầu tiên của anh (lá thư này Bàn viết cách đó hai năm, và lá thư chị viết cho anh thì đã được gửi đi từ trước đó một năm). Vợ Bản đã trở thành một cán bộ huyện của Mặt trận Giải phóng. Trả lời điều Bản viết trong thư là nên tìm cách ra với anh, chị viết: "Nước có bao giờ lại chảy ngược hả anh! Em để lại bà con cô bác mà đi sao cho đặng! Em chờ ngày anh trở về với em". Anh ngắm ảnh vợ rối nói: "Cô ấy như thế này nhỉ?". Khi Trọng ngỏ ý muốn được xem chiếc ảnh, Bản rút trong túi ngực ra một cái bao bằng mi ca. Anh đưa Trọng một chiếc ảnh nhỏ bằng hai ngón tay, miệng nở một nụ cười rất tươi, nói: Cô ấy già rồi!...

Trọng đã chú ý nhiều đến điều thường được gọi là: cái hậu phương của người lính. Anh biết những gì đang thúc đẩy người lính chiến đấu không phải chỉ là những cái anh đã thấy tại đây. Trọng đã được xem rất nhiều lá thư của những người vợ gửi cho chồng. Tất cả đều đầy tình thương và nỗi nhớ. Tất cả đều thúc giục chồng gắng lập chiến công.

Tất cả đều nói trái tim mình sẽ mãi mãi thuộc về chồng mình. Những bức thư đó không giống nhau về hình thức, về cách viết, về lời lẽ nhưng gần như cùng có một nội dung.

Trọng cũng được nghe chuyện về một số cô gái giữa những ngày cuộc chiến đấu trên cao đang diễn ra quyết liệt này đã dành cho các chiến sĩ lái máy bay những tình cảm nồng cháy. Một trong những cô gái đó đang ngồi trước mặt anh...

Hảo vẫn chịu chưa nhớ ra là đã gặp anh bộ đội này ở đâu, vì sao anh biết cả chuyện của mình.

Thùy đứng dậy, ra ngồi ở bàn nước tiếp khách. Chị nói:

- Cảm ơn anh. Anh Đông về bệnh viện ở dưới này rồi!

- Ồ... Thế mà tôi không biết. Như vậy thì hôm về tôi lại mới vào thăm anh Đông được, vì ngày mai tiện một chuyến xe của cơ quan, phải đi sớm.

- Nhưng... có lẽ cô Hảo sẽ có việc phải phiền anh.

Hảo, mặt còn đang ngây ra, vẫn đứng nhìn anh bộ đội. Trọng tự giới thiệu:

- Tôi là Trọng, bạn thân của cả anh Đông và anh Quỳnh.

- Em đã gặp anh ở đâu? - Hảo hỏi.

- Nếu tôi không nhớ lầm thì tôi đã gặp chị năm ngoái trên một chuyến tàu tại Hải Phòng.

- Em nhớ rồi, hôm mông 5 tháng 8.

- Chắc chị còn chưa hiểu vi sao tối biết tên chị... Vì anh Quỳnh có nói nhiều với tôi về chị. Khi thấy chị ở đây, tôi nghĩ ngay chị chính là người anh Quỳnh vẫn thường nói. May mà tôi không lầm.

Thùy quay sang Hảo:

- Anh Trọng còn biết nhiều chuyện của anh Quỳnh hơn cả mình.

Rồi Thùy nói với cả hai người:

- Tôi đề nghị anh Trọng và cô Hảo nói chuyện với nhau. Tôi xin phép làm việc, soạn bài xong, sẽ xin cùng tham gia.

Trọng nhìn quanh, rối bàn với Hảo:

- Hay là ta ra hàng hiên ngồi để chị Thùy làm việc yên tĩnh.

Trọng xách hai chiếc ghế tre cùng Hảo đi ra.

Hai người ngồi dưới hàng hiên của khu nhà tập thể vắng vẻ.

Trọng kín đáo quan sát cô gái mà anh đã chú ý từ khi gặp lần đầu.

Quỳnh đã đưa Trọng xem những lá thư Hảo gửi cho anh. Cô gái chưa hề nói rằng cô yêu anh. Nhưng tình cảm của cô đối với Quỳnh không còn là một điều phải ngờ vực. Tại sao cô ấy chưa nói ra? Chỉ vì cô còn đợi Quỳnh đi một bước trước. Trọng hiểu là Quỳnh đang cố nén mọi tình cảm của mình, vì anh muốn đi vào cuộc chiến đấu ngày càng ác liệt một cách thanh thản. Và Trọng biết anh làm việc đó không dễ dàng. Kể ra thì theo Trọng nghĩ, ý định của Quỳnh có thể đổi khác nếu họ được gặp nhau. Việc ấy đối với hai người đều đang rất khó. Quỳnh không thể rời nhà trực chiến và Hảo thì đang bận công tác ở một nơi khá xa...

Một vệt ánh sáng vàng xuất hiện trên bầu trời bắt đầu bàng bạc ánh trăng. Vệt sáng vàng đó giống như một cây gậy vừa gạt ngang trên tấm bản đồ màu xanh có những chấm sao. Chiếc gậy biến về phía chân trời rồi nó lại hiện ra và quay ngược trở lại. Từ những phía khác, có những chiếc gậy mới xuất hiện. Những vệt sáng dài thẳng tắp đan nhau trên bầu trời.

Trọng nói:

- Nay mai chúng nó sẽ đánh đêm nhiều hơn. Các đồng chí pháo cao xạ đang chuẩn bị bảo vệ vùng trời của thủ đô.

- Rồi đây em lại càng hiếm có dịp về Hà Nội. Chiến tranh sẽ mỗi ngày một ác liệt phải không anh?

- Chắc chắn là sẽ như thế... Tôi thấy đây là một điều mà chị và anh Quỳnh cũng cần suy nghĩ.

- Em và Thùy cũng vừa trao đổi với nhau. Tuy mới gặp anh lần đầu, nhưng em biết anh đã hiểu nhiều về chuyện của anh Quỳnh và em... Anh hãy khuyên em nên như thế nào?

- Tôi cũng có thể góp ý kiến riêng của mình... - Trọng lưỡng lự rồi nói tiếp - Nhưng chị có thực cần ở tôi một lời khuyên không?

Hảo im lặng. Trong thâm tâm cô đúng là: không.

- Tôi tin rằng chị có thể tự mình quyết định lấy - Trọng nói.

Cô gái mân mê cái đuôi tóc rất dày buông lơi trước ngực. Rồi như chợt nghĩ ra mình làm như vậy để làm gì, cô hất nhẹ nó về phía sau:

- Em muốn hỏi anh... em có nên lên thăm anh Quỳnh không? Lên trên ấy có điều gì trở ngại không?

- Tôi thấy rất nên. Chị có thể gặp anh Quỳnh được vì đơn vị đã tổ chức nơi tiếp đón những người trong gia đình lên thăm.

- Nhưng... em chưa được coi là một người trong gia đình.

- Các đồng chí trong đơn vị không nghĩ thế. Có thể là chị chưa biết rõ điều này: Anh em lái không có gì giấu nhau. Khó khăn, nguy hiểm, vui buồn đều chia sẻ với nhau. Tôi tin chắc là anh Quỳnh và các anh ở đơn vị đều mong chị lên. Ngày mai tôi đi trước, sẽ báo cho anh Quỳnh chuẩn bị đón chị.

- Anh đừng nên nói vội. Biết đâu em lại thay đổi ý kiến.

- Tôi tin là một người như chị không dễ mỗi lúc thay đổi ý kiến.