Chương XXX ❖ 1 ❖
Từ sáng đến giờ, máy bay địch hoạt động ít. Bầu trời yên tĩnh.
Mấy anh chiến sĩ trắc thủ ra-đa ngồi trong buồng máy nghe rõ tiếng cuốc kêu từ những thửa ruộng dưới chân đồi vọng lên. Các anh chàng có cặp mắt điện tử nhìn được những chiếc máy bay ẩn náu sau màn mây ở cuối chân trời này, lại là những chàng cận thị. Họ không thấy được gì ngoài cái màn hiện sóng hình tròn trong buồng máy. Đôi lúc họ thêm nhiệm vụ của người chiến sĩ trinh sát đứng trên một quả đồi cao với cái ống nhòm. Tầm nhìn của anh chàng này tuy không xa lắm, nhưng anh ta có thể nhìn được mọi vật với hình thù trọn vẹn của nó chứ không phải chỉ là những chấm nhấp nháy trên màn huỳnh quang.
Anh ta có thể nhìn thấy những cánh buồm nâu, những mỏm núi lô nhô trên vịnh. Anh ta cũng có thể nhìn rõ mấy cô thủy sản buổi sáng lúi húi lấy mẫu trên đầm hay cười ngặt nghẽo bên khẩu súng máy ngoài bờ sông.
Một anh trắc thủ mắt sáng long lanh, miệng rộng, nói:
- Chiều hôm qua mình ra sông, gặp mấy cô thủy sản đang tập bơi...
- Cậu ra sông làm gì? - Một người nói chen ngang.
Anh mồm rộng:
- Làm gì à...? Cái đó không bận gì đến cậu!
- Nghề lính ra-đa là nghề bắt mục tiêu, việc gì phải hỏi điều đó! - Anh thứ ba thích nghe chuyện giải thích - Có một cô thủy sản rất hay.
Hồi tớ học ở Cao đẳng mỹ thuật chưa bao giờ thấy một "mô-đen" nào hay như thế. Giá mà tớ chưa khoác áo lính ra-đa thì tớ xin cô ta cho phép được vẽ ngay.
Anh nói chen ngang:
- Mình biết cô ấy rối, cái cô ở nhà cố Quảng, tham mưu trưởng tiểu đoàn ngày nào chả vào đấy!
Anh chàng mổm rộng:
- Trật tự! Tớ kể tiếp chuyện chiếu hôm qua cho mà nghe... Thấy các cô ấy đang vận động cho nóng người để xuống sông, tớ hỏi: "Trời lạnh thế này mà các chị cũng bơi à?" Cái cô ở nhà cố Quảng đáp:
"Nghề chúng tôi là nghề sông nước các anh ạ, phải rèn luyện để nếu sóng có lật thuyền thì đừng làm mồi cho cá?" Mình nghĩ, cá chẳng làm gì được cô đâu, cứ thấy cái lông mày của cô thì cá sông, cá biển cũng đều phải chết. Mình nói:
- Tôi với các chị cũng là đồng nghiệp.
- Đồng chí chứ, không phải đồng nghiệp đâu!
- Đồng nghiệp hẳn hoi, trăm phần trăm.
- Các anh là chiến sĩ cao xạ, chúng tôi thì làm công tác thủy sản.
- Thế mà lại đúng là đồng nghiệp. Tôi xin phép các chị tôi giải thích. Tôi biết công việc của các chị hàng ngày là đi thu mẫu, lấy mẫu thủy sinh, thủy hóa để đem về phòng thí nghiệm nghiên cứu, phân tích, có phải không?
- Chắc trước kia anh cũng học về sinh vật?
- Tôi chỉ học về sinh vật khi còn ở phổ thông.
- Tôi chưa hiểu tại sao anh lại nói công việc của các anh giống công việc phân loại mẫu của chúng tôi?
- Rất giống nhau. Nghề chúng tôi cũng là nghề nghiên cứu sinh vật. Hàng ngày, chúng tôi cũng phải phát hiện, phải phân loại. Chỉ có điều là các chị thì nghiên cứu về những sinh vật phù du, các loài tôm cá, còn chúng tồi thì chỉ nghiên cứu riêng một chuyên đề: loài đom đóm. Đom đóm của chúng tôi là một loài bọ nguy hiểm, sức tàn phá của nó rất ghê gớm! Và làm nghề nghiên cứu đom đóm này chúng tôi cũng phải làm quen với sóng gió như các chị.
- Anh nói khó hiểu quá?
Mình bèn chỉ cho người đẹp cái ra-đa pháo ở trên đồi:
- Các chị hãy xem cái vợt bắt đom đóm của chúng tôi kia kìa. Chúng tôi phải bắt đom đóm cả ban đêm và ban ngày trên màn huỳnh quang để nghiên cứu. Chúng cũng là những sinh vật đấy. Chúng còn tự coi là những sinh vật thượng đẳng kia... Vậy chị đã đồng ý coi lính ra-đa chúng tôi là đồng nghiệp chưa?"
Cô ấy cười ngất một hồi, rồi nói:
- Đồng nghiệp thì không thể nhận được. Nhưng có thể nhận các anh là người trong gia đình vì chồng tôi cũng là lính trong Quân chủng Phòng không và Không quân, lính lái máy bay.
- Chuyện của cậu bao giờ mở đầu cũng hay, nhưng kết thúc thì dở òm - Anh trắc thủ thích nghe chuyện nhận xét - Ấy chớ... - Anh chàng nói chen ngang giơ tay làm bộ như ngăn người vừa bình phẩm - chúng ta phải biết tôn trọng những giờ phút đau khổ của người khác.
Anh mồm rộng không chịu thua:
- Người đau khổ nhất ở đây chưa chắc đã là mình. Ấy là chưa kể rộng ra cả tiểu đoàn. Mình mà tung cái tin này ra thì khối ông...
Chuông điện thoại réo lên ngắt lòi anh.
Đồng chí trắc thủ số 1, người miệng rộng vừa kể chuyện vội chụp lấy cái ống nghe. Tiểu đoàn thông báo tất cả các ra-đa pháo tập trung quét từ hướng Đông Nam đến Đông Bắc. Bên ngoài, tiếng kẻng báo động dồn dập nổi lên, tiếp theo là tiếng nổ bình bịch của chiếc máy phát điện.
Sợi tơ vàng xuất hiện trên màn hiện sóng hình tròn. Nó giống như những tia sáng từ một ngọn đèn cực mạnh được hội tụ bằng một thấu kính. Luồng ánh sáng vàng đó quét đi quét lại trên cái bầu trời thu nhỏ là màn huỳnh quang. Những chấm sáng trắng bắt đầu nhấp nháy.
Anh trắc thủ chưa tìm thấy bóng dáng của chúng nó. Trên màn huỳnh quang chỉ có những sóng về cố định. Những chấm sáng không di động quen thuộc và hiền lành này, không phải là những con đom đóm dữ mà anh có nhiệm vụ phải tìm kiếm cho bằng được.
Ngoài trận địa, những khẩu pháo nghếch cao nòng quay đi quay lại. Lá ngụy trang chạm vào nhau rào rào. Vòm dây trời như mắt của một chú cá vàng lồi lên, cố tìm kiếm trong nước đục những con thủy trần nhỏ xíu.
Tiếng đại đội trưởng trong máy điện thoại:
- Góc... độ cao... sục sạo!
- Thấy chưa? - Đại đội trưởng lại lên tiếng hỏi như quát.
Anh trắc thủ miệng rộng nhíu đôi lông mày, nói líu ríu:
- Đang tiếp tục phát hiện.
- Không được để lọt.
-Rõ.
Luổng sáng vàng mảnh như sợi tơ lại quét trên màn hiện sóng những vòng ngược theo chiều kim đồng hồ một cách kiên nhẫn. Mắt anh trắc thủ vụt sáng. Anh vừa nhận thấy trong những đốm sáng chi chít một đốm sáng rất trong nhấp nháy đều đều.
- Nó đây rồi! - Anh kêu lên - Kẹp góc vào! Không được để lọt các cậu ơi.
Trắc thủ số 1 báo cáo:
- Mục tiêu bay vào, phương vị... cự ly...
Những chấm sáng lạ vụt biến. Không biết chúng chui vào đâu mất rồi! Luồng sáng vàng lại tiếp tục quét lúc vội vã, lúc từ từ.
Đầu dây đằng kia tiếng đại đội trưởng có vẻ sốt ruột:
- Báo cáo tiếp tục đi!
Anh trắc thủ ra-đa căng mắt nhìn màn huỳnh quang. Những con đom đóm nguy hiểm đã mất hút. Anh đành nói vào máy điện thoại?
- Báo cáo: Mất mục tiêu.
- Các cậu làm ăn thế nào đấy?
❖ 2 ❖Theo phương án tác chiến đã bàn với tiểu đoàn pháo cao xạ, khẩu thượng liên bắn máy bay của tổ tự vệ trực chiến trạm hải sản được bố trí hướng dọc theo dòng sông, đón lõng những máy bay địch từ phía biển vào.
Nghe tiếng kẻng báo động trên đổi Hảo vứt vội cuốn sách trên thành công sự, đứng vào bên giá súng. Nòng súng đã được hướng sẵn về phía một cái cây, không biết là cây gì, tán tròn như mâm xôi ở cách đó khoảng dăm trăm mét. Cô gái bật thước ngắm, điều chỉnh đầu ruồi chấm vào ngọn cây, tập trung tinh lực nhìn về phía chân trời mầy phủ kín, chờ một chấm đen hiện ra. Hảo nghe thấy trái tim mình đập mạnh.
Từ hôm bố trí ở đây các anh chị tự vệ cơ quan chưa có dịp nổ một phát súng nào. Không biết có phải vì những chiếc máy bay trinh sát Ư.2 đã nhòm thấy ta đưa về một tiểu đoàn pháo, nên bọn chỉ huy ra lệnh cho những tên giặc lái đổi đường bay vào đánh khu công nghiệp mới xây dựng tại Uông Bí? Trong giờ trực chiến, Hảo có những cảm giác khác nhau về khẩu súng của mình. Có lúc cô thấy nhờ nó mà đôi cánh tay bé nhỏ đã có một sức mạnh mới. Nó đang vươn dài. Nó sẽ thọc một lưỡi gươm sắc, mảnh như lá lúa vào đúng ức kẻ thù. Có lúc cô lại thấy khẩu súng của mình bé bỏng quá! Những viên đạn đồng như chiếc kẹo này dù có được đưa tới trúng đích, cũng chỉ gây được vài vết sây xát xoàng trên cái thân hình thép của con thú kỳ quái có sức mạnh ghê gớm. Và việc cô đang làm đây chỉ là một trò giải trí hay một thứ trang sức trong thời chiến.
Không có gì ở phía xa đó cả. Dù nếu chỉ là một con chim nhạn đang bay ở cuối trời, mình cũng nhận ra. Đôi mắt long lanh của cô gái bắt đầu rời khỏi cái vòm cây, rồi lướt trên những cánh buồm màu nâu, màu trắng no gió trên sông. Chắc là lại giống như mọi lần, chúng vào theo hướng khác. Lại sắp nghe thấy tiếng uỳnh uỳnh như tiếng mìn của những người thợ phá đá từ Uông Bí vọng về.
Hảo nói:
- Chúng mình cũng "ác" ra trò! Ra quân chưa thèm nổ một phát súng mà máy bay Mỹ đã phải lẩn.
- Thôi xin bà, bà đừng chủ quan mà Giôn-xơn đến xin bà cái hộ khẩu. - Lý đứng cảnh giới không quay lại, nói.
Phía đồi pháo, vòm dây trời vẫn quay đều. Cái cậu tán như khướu chiều hôm qua chắc là vẫn chưa bắt được những con đom đóm.
Hảo bất ngờ mỉm cười. Cô cảm thấy tự hài lòng về vai trò gái có chồng mình đã đóng từ hôm cơ quan chuyển về đây. Cô tin là nó đã tiết kiệm cho mình được khá nhiều thời giờ. Mà cũng chẳng phải là mình nói dối.
Bây giờ đó là chuyện thật rồi.
- Đông chí Hảo để mắt vào súng nhé? - Lý nhắc.
-Rõ.
Hảo xua các ý nghĩ tản mạn và quay về với cái tán cây giống như hình mâm xôi.
Bỗng có tiếng Lý thét:
- Mục tiêu! Vật chuẩn số 1. Máy bay địch bay thấp.
Một vật đen trùi trũi như vừa từ dưới lòng sông chui lên. Nó làm cho cái vòm cây mâm xôi màu xanh tối sầm lại và to hẳn ra. Không gian vẫn hoàn toàn yên tĩnh. Quái, sao không hề có tiếng động nào?
Cái bóng đen vừa hiện ra đó giống như một ảo ảnh. Nhưng không phải. Nó to lên rất nhanh. Nó lao về phía Hảo với vẻ cực kỳ hung dữ.
Một con cá mập biết bay? Nó dường như không thể nào nâng thân hình nặng nề lên khỏi các lùm cây ở ven sông. Cảm giác đó là một con cá dữ càng rõ khi cái khối đen to bè bay đến gần Hảo mà không gian vẫn không hề vẩn lên một tiếng rung nhẹ của động cơ.
Bất thần có những tiếng nổ như xé màng tai. Những đường lửa đỏ và sáng lao thẳng về phía con vật. Hảo biết là trận địa của bộ đội trên đồi cao đã nổ súng. Trước mặt mình, chính là máy bay địch! Cô ghì báng súng thượng liên vào vai và nghiến răng bóp cò. Lý vừa kêu lên một câu gì nhưng Hảo nghe không rõ. Mặc kệ cậu ta? Hảo vẫn siết chặt cò súng. Trước mắt Hảo lúc này chỉ còn con quái vật đang tiến lại.
Khẩu thượng liên rung lên phun những viên đạn về phía máy bay địch. Thấy những đốm lửa nhỏ tắt ngấm khi còn chưa bay tới con vật, Hảo biết mình bắn hơi sớm. Nhưng nó đang ập lại. Phải tiếp tục bắn.
Phải duy trì đường lửa mảnh như một lưỡi kiếm và đường như rất yếu ớt đó cho tới lúc con vật chạm vào nó. Nòng súng rung lên. Hảo cố ghì cái báng gỗ áp chặt vào vai. Đôi cánh tay cô cũng rung lên bần bật.
Khẩu súng muốn nhảy khỏi tay. Cô không biết mình có giữ được nó cho đến khi con vật tới gần không. Tiếng nổ ran trên đầu. Cô không nghe thấy khẩu súng của mình kêu nữa; và chỉ biết ghì chặt cò súng đến đau cả đầu ngón tay.
Cái bóng đen của con quái vật trườn qua mũi súng của Hảo. Một ý nghĩ vụt đến rất nhanh. Không ăn thua rồi, mình đã biết là khẩu súng này bé bỏng quá mà!
Chiếc máy bay địch chà trên trận địa của họ. Lúc bấy giờ Hảo mới nghe thấy tiếng rít ghê người của nó. Lá ngụy trang bay lả tả vào mặt cô. Trong giây phút, bầu trời tối sầm hẳn lại. Hảo bỗng nhắm nghiền đôi mắt.
Những tiếng rít cùng với luồng gió rợn người đã kéo qua. Hảo mở mắt thấy bụi cát vẩn lên quanh người. Những cành lau ở chung quanh còn đang rung lên vì cơn lốc. Có tiếng ồn ào từ trên đồi pháo và phía xóm cô ở vọng xuống. Không biết có chuyện gì vậy. Cô còn chưa hiểu tại sao thì lại thấy tiếng kẻng báo động máy bay khua dồn dập. Tiếng Lý gào to:
- Tiêu! Hướng 34. Một tốp, hai tốp máy bay địch?
Cô gái quay về hướng bên phải mình. Yến vội vã thay cho khẩu súng nóng bỏng một băng đạn mới. Từ chân trời, xuất hiện nhiều chấm đen. Máy bay địch tiến về phía họ như một đàn nhặng. Có những tiếng thét giật giọng trên đồi pháo. Các khẩu cao xạ đang vội vã quay nòng. Đội hình máy bay địch có vẻ ổn định. Lần này, chúng bay cao.
Chúng lừng lững tiến lại chậm chạp, nặng nề. Hảo giục Yến:
- Nhanh tay lên!
Yến đóng sập băng đạn:
- Xong.
Hảo quay nòng súng về hướng máy bay địch. Lần này, cô đã bình tĩnh hơn. Cô nhận thấy rõ ràng là nếu những chiếc máy bay kia không hạ độ cao thì mình sẽ không cẩn nổ súng. Tiếng động cơ ầm ầm rung chuyển không gian như những lời hăm dọa. Vẫn những tiếng thét trên đồi pháo. Sáu khẩu pháo không còn một cành lá ngụy trang nào đã vươn nòng cả về một hướng.
Một tốp máy bay địch bỗng rẽ ngang. Nó định tránh lưới lửa của bộ đội chăng? Nhưng không. Những chiếc máy bay đã chuyển đội hình bay theo hàng một và thắt vòng trên đầu họ.
- Nó đánh trận địa của bộ đội rồi! Các cậu cẩn thận!
Lý vừa nói vừa nhảy từ trên thành công sự xuống hố. Mình sẽ chờ nó, nếu nó lao xuống đầy thì mình sẽ bắn - Hảo nghĩ.
Các khẩu pháo trên đôi bắt đầu nhả đạn. Những đụn khói trắng nho nhỏ hiện ra liên tiếp trên bầu trời. Các khẩu pháo của bộ đội đang trút đạn về phía những chiếc máy bay lượn vòng trên trận địa.
Không gian rung chuyển ẩm ầm. Tiếng nổ và tiếng réo của những viên đạn ra nòng. Tiếng gầm của động cơ máy bay và tiếng rít của bom rơi.
Hôm nay, tất cả mới thực sự bắt đầu, cô gái nghĩ. Một đám khói xám có lẫn những ánh lửa vừa đùn lên trên cái xóm nhỏ của họ. Tiếp theo là một đám khói nữa. Đúng là hình của những chiếc nấm. Rồi một loạt tiếng nổ dậy đất. Khói xám phủ mờ những cảnh vật trước mặt cô.
Cả tiểu đoàn pháo cao xạ vẫn nổ súng. Những bông sen trông xinh xẻo nở đầy trời. Cô gái không còn phân biệt được những tiếng động ở chung quanh. Tất cả đều sôi réo lên như thác đổ.
Lý đập tay vào vai Hảo. Cô quay lại, thấy anh chỉ tay về phía bờ sông, miệng mấp máy điều gì. Hảo nhận thấy một chiếc máy bay địch đang chúc đầu lao xuống phía họ. Cô gái lập tức quay nòng súng về nó, và nghiến răng bóp cò.
❖ 3 ❖Khi những chiếc máy bay đã quay đầu chạy hết ra biển, họ nhìn nhau, rồi phá lên cười.
Hảo không biết mặt mũi mình lúc này ra sao, nhưng nhìn Lý và Yến thì thấy cả hai người đều đổi khác. Cái khăn trùm đầu của Yến đã bay đâu mất. ống quần của nó bị xé toạc lên gần đầu gối. Cả người Yến toàn màu đỏ như vừa chui ở trong đất ra. Lý cũng chẳng hơn gì.
Những quệt bùn đỏ trên trán, trên môi và đặc biệt là cái chấm đỏ ở đầu mũi làm cho cậu ta giống người được hóa trang để ra sân khấu trong một vai hề.
Thấy cồm cộm trên đầu, Hảo lùa ngón tay vào mái tóc những cục đất bám đầy. Cô giũ tóc, đất rơi lộp bộp. Bụi bay mù. Khẩu súng bị tiện mất một chân, chắc là vi một mảnh bom, nằm ép xuống công sự.
Bầu trời trên đỉnh đấu vừa hé ra giữa những đám mây một khoảng không gian sâu thẳm, như một cái giếng khơi. Sao mà bình yên thế?
Sao mà cái khoảng không tinh khiết ấy lại có thể đổ xuống đây những trận mưa sấm sét như vừa rồi? Và cũng thật là lạ, cả ba đứa đều còn nguyên vẹn. Hảo đã tưởng mình không thể nào thoát khỏi trận mưa thép và lửa đã đổ xuống đầu suốt mấy chục phút đồng hồ vừa qua.
Hảo nhảy lên thành công sự để nhìn xem những trái bom đã rơi xuống đâu. Một cái miệng phễu đỏ lòm chỉ cách họ không đầy mười mét. Những vầng đất to, nhỏ nằm lổn nhổn quanh công sự của họ.
Nếu trái bom rơi đúng chỗ mình đứng thì bây giờ...? Sẽ không có gì nữa! Mình cũng sẽ chỉ là một khoảng trống không trong lòng cái hố kia thôi... Nếu một tảng đất như thế kia rơi trúng đầu mình... Mình sẽ biết đến sự đau đớn và có thể là mình sẽ nằm lại vĩnh viễn trên mảnh đất này.
Hảo nhìn về phía xóm thấy những vẩn bụi vàng còn bốc lên. Cái xóm màu xanh mọi khi nhìn mát rượi, lúc này làm cặp mắt của cô bỏng rát. Địch ném bom vào xóm!
Không biết bà con thế nào, anh chị em cơ quan đang giờ làm việc có chịu ra hầm không? Một người đội mũ sắt, đeo khẩu súng trường, tay cầm một cành lá, đang chạy từ trên đồi xuống. Hảo nhận ra cái dáng cao gầy của anh trung đội trưởng tự vệ. Anh ấy cầm cành lá để làm gì nhỉ? Những quả bom này có nhắm vào một người đang chạy đầu, nó nhắm vào tất cả đàn bà, ông già, trẻ con trong cái ngôi làng đông đúc mình đang ở kia cơ mà?
Anh trung đội trưởng cũng đã nhìn thấy họ, anh vừa chạy vừa gào:
- Dưới ấy có ai việc gì không?
Lý làm loa tay gào to:
- Toàn tổ đều an toàn.
Anh trung đội trưởng giơ cao cành lá ngụy trang rung rung để thay một lời hoan nghênh. Anh vừa chạy vừa nói líu ríu một điều gì không ai nghe rõ.
Lý quay lại hỏi Hảo:
- Cô có nghe ông ấy nói cái gì không?
Hảo lắc đầu. Thấy Lý lại bắc loa tay, Hảo ngăn:
- Thôi đừng hỏi lại nữa. Anh ấy vừa chạy vừa nói không nghe thấy gì đâu.
Anh trung đội trưởng đã vượt qua những tràn ruộng, đến chỗ có những hố bom. Anh dừng lại, trèo lên miệng hố bom, đứng nhìn một lúc rồi mới tiếp tục chạy đến chỗ Hảo.
Anh nói trong hơi thở gấp:
- Đánh tốt lắm! Các đồng chí đã đẩy máy bay địch lên cao cho bộ đội làm bàn.
Hảo ngắt lời anh:
- Tình hình trên đó thế nào.
- Nhìn thấy bom rơi liên tục vào trận địa, tôi tưởng là bay cả tổ rồi - Trung đội trưởng vẫn không trả lời vào câu hỏi.
- Chỉ bay mất một cái cẳng thượng liên thôi - Lý nói.
Anh trung đội trưởng nhảy xuống công sự, nhắc khẩu thượng liên lên, ngắm cái chân bị bom tiện nhẵn nhụi, rồi chặc lưỡi nói:
- May quá! Mảnh đi thế này mà không ai việc gì!
Trung đội trưởng say sưa:
- Ít ra cũng có hai chiếc rơi. Một chiếc dân quân đang đi tìm. Còn một thằng cháy rất to nhưng nó lao kịp ra biển:
- Nó thả nhiều bom vào xóm không anh? - Yến lại hỏi.
- Hai quả, loại nhỏ hơn những quả ở dưới này.
- Không ai việc gì hả anh?
- Cô Loan bị thương - Anh trung đội trưởng hạ thấp giọng trả lời.
- Loan bị thương à? - Mấy người giật giọng cùng hỏi một lúc.
Trung đội trưởng gật đầu với vẻ ưu tư.
- Nó bị thương thế nào, nặng hay nhẹ?
Hảo hơi xẵng giọng. Một chuyện quan trong như vậy mà từ nãy đến giờ anh ấy mới nói! Mà lại thì thào như một điều gì phải giấu giếm.
Cặp mắt cô long lên nhìn anh.
- Cũng nặng đấy! Cả trạm đang tập trung ở nhà cô ấy, nên chỉ có tôi chạy xuống với các đồng chí.
- Sao anh không nói ngay?
- Thời chiến, thương vong là chuyện bình thường.
Hảo không thể chịu được nữa:
- Anh ở đây với tổ một lúc, tôi phải về xem cái Loan thế nào! Khổ
thân con bé!
- Chắc là người ta chở cô ấy đến bệnh viện rồi.
- Không - Hảo nói như quát - Tôi phải về với nó một lát.
- Về cũng được thôi, nhưng đừng có làm ồn...
❖ 4 ❖Hảo cắm đầu chạy. Cô không kịp xắn quần, cứ thế lội băng qua cái mương nước. Cô rất bực mình vì đôi dép cao su quai hơi rộng lại dính bùn, cứ muốn văng ra khỏi chân. Hảo dừng lại, tụt dép, cầm ở tay, rồi phóng lên đồi, mắt không rời cái xóm nhỏ.
Nghe tiếng người gọi tên mình, cô quay sang thấy đó là một anh lính cao xạ có nước da đồng hun, đang ngôi trên mâm pháo. Đến trận địa của bộ đội rồi mà mình không biết.
Hảo gật đầu chào anh rồi tiếp tục chạy. Có những câu nói đuổi theo nhưng cô nghe không rõ. Thương con Loan quá! Nó đang chuẩn bị cưới. Tin Loan bị thương làm lòng cô quặn đau như là kẻ thù đã xâm phạm vào chính hạnh phúc của bản thân mình. Đến đầu xóm, Hảo nghe có tiếng người la khóc. Như vậy, chắc không phải chỉ có mình Loan bị thương. Nhưng Hảo không kịp nhận ra tiếng khóc ấy ở nhà ai, cứ lao đầu chạy về nhà.
Loan nằm trên tấm phản gỗ đã được đặt áp xuống mặt đất. Đầu và một cẳng chân Loan cuộn toàn băng trắng. Trên bộ mặt nhợt nhạt, đôi mắt nhắm nghiền. Vành môi khô và trắng thỉnh thoảng rung lên hai hàm răng nghiến chặt chốc chốc lại phát ra những tiếng rên nho nhỏ. Anh y tá của trạm đang ngồi giữ cánh tay Loan để anh y sĩ tiểu đoàn cao xạ tiêm cho người bị nạn một ống thuốc hồi sức.
Nhìn chiếc nẹp buộc kẹp vào một cẳng chân Loan, cái cẳng chân đã to lên một cách kỳ dị, trông rất dễ sợ. Hảo thấy lòng thắt lại với ý nghĩ bạn mình sẽ bị mất một chân.
Chờ anh y sĩ tiêm cho Loan xong, Hảo hỏi anh nho nhỏ:
- Anh cho biết vết thương ở đầu cô ấy có nguy hiểm không?
- Vết thương ở đấu rất nhẹ.
Nghe tiếng Hảo, Loan mở mắt nhìn. Đôi môi cô mấp máy. Hảo bước vội lại bên tấm phản, ngồi thụp xuống. Cô hỏi bạn bằng một giọng như muốn khóc:
- Loan có đau lắm không?
- Minh mất một chân rồi... Mình chết thôi Hảo ạ.
Anh y sĩ nói sẵng giọng:
- Chị Loan này, chị phải tin ở lời tôi. Chân của chị không sao cả.
Chúng tôi đã buộc nẹp cẩn thận. Đến viện, người ta sẽ bó bột. Tôi đảm bảo với chị là bốn mươi nhăm ngày sau, chân chị sẽ lành...
Hảo cảm thấy lời anh nói chỉ là một sự an ủi. Đúng là con quái vật đã ngoạm mất của bạn mình một cẳng chân rồi. Khổ thân Loan quá, Loan ơi! Nhưng Hảo vẫn nói tiếp theo lời anh y sĩ một câu an ủi mà cô không tin là có tác dụng trong lúc này:
- Loan đừng nghĩ quẩn, chân Loan không việc gì đâu.
Cặp mắt của Loan nhắm nghiền. Loan dường như không nghe thấy gì và tiếp tục đeo đuổi những ý nghĩ riêng của mình. Những ý nghĩ ấy chắc là rất đau đớn không kém gì cái chân bị giập, máu vẫn rỉ ra những vòng băng trắng. Tất cả mọi sự cố gắng của Hảo chỉ là kìm giữ cho những giọt nước mắt khỏi trào ra.
Vành môi của Loan lại mấp máy.
- Hảo ơi!
Cô vội ghé lại gán đôi môi nhợt nhạt của bạn:
- Loan bảo gì mình?
Cặp mắt Loan mở ra, mệt nhọc nhưng tỉnh táo. Cô thì thầm với Hảo những câu đứt quãng:
- Sổ tiền gói cái ni-lông để dưới đáy va-li là của anh ấy... đưa cho mình để mua sắm và chuẩn bị... Hảo giữ hộ... Đừng cho anh ấy biết chuyện này!
- Được rồi. Mình nghe rõ rồi.
Có tiếng còi ô tô phía ngoài. Đồng chí trưởng trạm chạy vào.
- Chuẩn bị thôi, xe của bệnh viện tỉnh đến rồi.