Chương VI ❖ 1 ❖
Đồng chí bộ đội có tuổi ngồi bên trong cửa sổ ngước mắt nhìn Hảo rồi hỏi:
- Chị tới dự đám cưới?
Không biết hôm nay ở đầy có đám cưới ai, Hảo lúng túng nói:
- Không ạ.
Và cô đưa tấm chứng minh thư cho bác. Trong lúc bác xem giấy tờ của Hảo, cô nhìn về phía con đường dốc dẫn xuống khu nhà chiêu đãi ở chân đồi, có hai cô gái mặc quân phục đang chạy lên như đuổi nhau vừa cười vừa nói líu ríu. Đúng là hai cô văn công. Chẳng cần phải họ lên sân khấu mình mới nhận ra. Hảo cảm thấy ghen với họ. Mình yêu mến các anh ấy không thể nào kém họ, nhưng mình đến đây như một người xa lạ, còn họ thì là người nhà. Giá mà mình được chạy theo những bước chân của họ để vào ra tất cả các khu vực nghiêm cấm mà mình khao khát được biết này.
- Chị gặp ai? - bác thường trực đã xem giấy tờ xong hỏi Hảo.
- Thưa bác, cháu xin gặp anh Quỳnh.
Bác thường trực nhìn Hảo rồi kêu lên:
- Chết chưa? Thế mà tôi không nhận ra. Nhưng khuyết điểm là tại chị. Tại chị ít lên thăm anh Quỳnh quá đấy mà!
- Cháu ở xa ạ.
- Chị lên hôm nay rất vui. Tối nay có đám cưới của anh Hoa và chị Lan.
Hảo có nghe Quỳnh và Trọng nói đến Hoa nhưng cô chưa gặp anh bao giờ.
Hảo đang đi theo bác thường trực xuống chỗ nghỉ thì nghe tiếng người gọi to:
-Hảo!
Cô quay lại, thấy Đông đứng với một cô gái mặc áo nâu người mảnh dẻ - Anh Đông!
Hảo mừng rỡ reo lên và chạy lại nắm lấy tay anh. Từ năm ngoái đến giờ, Hảo mới gặp lại anh. Đông giới thiệu:
- Cô Diệu Lan, vợ sắp cưới tối nay của anh Hoa.
- Anh không bắt nạt được tôi đâu...
Diệu Lan nói với Đông rồi quay lại, mỉm cười chào Hảo:
- Được nghe các anh ấy nhắc đến tên chị từ lâu".
Hảo nhận thấy cặp mắt Diệu Lan nhìn mình rất chăm chú và cái miệng rộng của cô khi cười nom thật tươi tắn, duyên dáng. Người này thì đúng là ở đoàn bay không ai bắt nạt được, cô nghĩ.
Họ cùng đi theo Hảo đến chỗ nghỉ. Trao chìa khóa cho Hảo xong.
Bác thường trực nói với Đông:
- Anh về báo hộ với anh Quỳnh, tôi không phải gọi điện vào đại đội nữa.
- Chả phải báo, anh Quỳnh và cô Hảo đã có máy thu phát riêng với nhau.
Bác thường trực nhắc lại:
- Anh giúp hộ nhé!
- Cụ cứ yên tâm, tôi làm liên lạc cho hai người đã có thâm niên rồi.
Đông bảo Hảo:
- Cứ yên trí ở đây, gần tối nó mới về. ông Quỳnh và ông Hoa, hai ông dạo này đều bận, tôi sẽ tiếp cô... Tôi thì thư thả.
Hảo cảm thấy có cái gì khang khác trong câu nói của Đông. Cô chưa hiểu tại sao thì Diệu Lan nói:
- Anh lên chức mà lại bất mãn! Anh Hoa mà được như anh thì chúng tôi phải ăn mừng.
- Tôi cũng đang định viết thư báo tin cho vợ tôi ăn mừng. - Anh quay lại phía Hảo, nói tiếp - Tôi trở thành lính văn phòng rồi cô Hảo ạ.
Đông đã chuyển lên đoàn làm chủ nhiệm xạ kích. Các chủ nhiệm xạ kích, dẫn đường cũng như chủ nhiệm kỹ thuật của đoàn bay trong khi đi sâu vào công tác chuyên môn của mình, vẫn tham gia chiến đấu.
Nhưng Đông hiểu mình được giao nhiệm vụ mới vì chưa thông tư tưởng chiến thuật. Như vậy là nay mai anh sẽ ít được đánh.
Hảo chưa hiểu ra sao, nhưng biết đây là chuyện riêng trong đoàn bay nên cô không hỏi lại.
Diệu Lan từ nãy đến giờ vẫn không rời mắt khỏi Hảo. Cô thèm vẻ đẹp khỏe mạnh, tươi trẻ của người con gái này. Cô chưa hiểu vì sao ở đây người ta hay nhắc đến Hảo. Diệu Lan nói:
- Tối nay mời chị ra dự với chúng tôi. Cả anh Hoa và tôi cũng không ngờ chị tới. Nghe nói chị ở tận Quảng Ninh.
- Em cũng không ngờ lên đây đúng vào dịp này - Hảo đã nhận thấy Diệu Lan phải hơn mình vài bốn tuổi - Tối nay em sẽ xin ra...
- Anh Trọng bữa trước lên đường có nhờ tôi chuyển lời chào chị.
- Anh ấy đi rồi? - Cô gái kêu lên - Em đã tưởng là anh ấy không đi nữa...
- Vâng. Anh ấy đi rồi.
❖ 2 ❖Hảo đã được phân công một đề tài mới mà trạm đã có lần hứa sẽ dành cho cô: Nghiên cứu cá rô phi vùng nước lợ. Đề tài này có tính chất tương đối lâu dài. Muốn làm xong công trình phải mất vài năm.
Nhưng Tổng cục vừa chỉ thị cần nghiên cứu vấn đề này một cách khẩn trương. Hoạt động đánh phá ngày càng mạnh của máy bay Mỹ cùng với việc chúng áp sát các tàu chiến vào bờ biển nước ta đã đe dọa những tàu, thuyền đánh cá. Công việc đánh cá trên biển bắt đầu phải trả bằng máu. Sản lượng cá biển thấp hơn trước. Tổng cục có chủ trương lấy cá sông bù cho số cá biển bị hụt và chắc sẽ còn bị hụt hơn nữa cùng với đà phát triển của chiến tranh.
Nhưng mấy tháng nay, công việc của Hảo chỉ đạt được ít kết quả.
Hội nghị báo cáo công tác điều tra nguồn lợi hải sản vùng biển Quảng Ninh thành công đã làm cho một số cán bộ trẻ được chú ý. Trong số đó, Hảo nổi bật lên vì cô còn là một chiến sĩ tự vệ đã chiến đấu với bọn cướp trời Mỹ. Các cuộc hội nghị dân quân tự vệ, thanh niên, phụ nữ, công đoàn... của huyện, của tỉnh đều mời Hảo đến dự và báo cáo. Cô cứ luôn luôn bỏ dở công việc vì những cuộc họp.
Đối với những cuộc họp này, lúc đầu, cô gái cũng háo hức, sung sướng vì coi đó là một phần thưởng. Nhưng được ít lảu, thì cô thấy ngại nó quá. Đi luôn rất trở ngại cho công tác chuyên môn. Mỗi lần về, thấy thời gian đã trôi qua nhiều mà công việc vẫn còn man mác. Một lẽ khác, mới báo cáo một đôi lần ở hội nghị thì còn cảm thấy hào hứng, nhưng sau nhiều lần cứ nói đi nói lại vẫn từng ấy chuyện thì cô bắt đầu chán và ngượng. Sự xấu hổ của cô càng tăng khi cô bỗng nhận thấy trong hội nghị không phải chỉ có những người mới nghe mình báo cáo lần đầu. Còn một điều làm cô rất khổ tâm là những lời bóng gió, châm chọc. Có lần, một người chuyển cho Hảo một phong thư, cái địa chỉ người gửi để rành rành trên góc phong bì, nhưng cô ta vẫn cứ nói:
"Đồng chí Hảo có giấy triệu tập đi hội nghị"... Cô muốn đưa tất cả ra cuộc họp thanh niên hay công đoàn. Nhưng khi Hảo hỏi đồng chí tổ trưởng thì anh góp ý kiến: "bận tâm làm gì những chuyện ấy cho nó già người đi. Nếu cô cứ bực mình như vậy thì cô sẽ bực suốt đời. Hãy làm như không nghe thấy là hơn...". Anh khuyên cô không nên làm to chuyện với một vài người có tính hay ghen ghét. Anh cũng hứa sẽ nói chuyện riêng với họ. Nghĩ đi nghĩ lại, Hảo nghe lời anh. Sau đó, lời ong tiếng ve cũng bớt. Nhưng khi họ nói ít thì lời nói lại càng sâu cay hơn.
Cô hiểu rằng những chuyện này chỉ qua đi khi mà mình không còn được "ưu đãi" gì hơn những người khác. Cô bắt đầu lấy lý do công tác chuyên môn khéo léo từ chối việc đi báo cáo tại các cuộc họp.
Nhưng lần này, cô lại phải đi dự hội nghị thanh niên "ba sẵn sàng" do Tổng cục tổ chức vì trong giấy triệu tập, cấp trên đã chỉ đích danh cô. Một lần nữa, Hảo phải kể lại các công việc mình đã làm. Bản báo cáo được hoan nghênh nhiệt liệt. Rời diễn đàn, cô không cảm thấy vui. Khi mình được thêm nhiều người yêu mến thì cũng có thêm người ghen ghét. Cô không biết những điều tiếng gì đang đợi chờ mình khi cô trở về trạm...
Hết cuộc họp, cô tranh thủ lên thăm anh. Lần này, cô không bỡ ngỡ, hồi hộp, như một năm trước. Hôm nay cô đã là của anh, anh đã là của cô. Cô đang trở về với gia đình, dù rằng cái gia đình này vẫn còn hết sức mới mẻ. Cô chỉ còn lại một nỗi lo lắng duy nhất. Đó không phải là cái lo của riêng cuộc đi thăm này. Cái lo này sẽ đeo đuổi cô trong suốt cuộc chiến tranh và cô đã cố làm quen với nó. Đó là không hiểu có chuyện chẳng may nào đã đến với anh sau cái ngày anh đã gửi cho cô lá thư cuối cùng...
Hảo nhẹ nhõm cả người khi bác thường trực không nói với cô là anh đi công tác. Chẳng còn mấy giờ nữa anh sẽ đến gặp mình. Cô sẽ gục đầu vào ngực anh và sẽ nói với anh rằng: "Em nhớ anh quá! Em đang cần đến sự giúp đỡ của anh. Thời gian vừa qua em đã có những giờ phút yếu đuối khi phải đương đầu trước những điều mới mẻ trong cuộc sống. Anh đừng coi những chuyện em sắp nói là chuyện tầm thường. Anh chớ so sánh nó với những gì đang diễn ra ở đầy. Vì những chuyện đó đang làm vẩn đục bầu không khí mà em thở hít hàng ngày.
Chúng có thể đến lúc nào đó đầu độc tâm hồn em...".
Hảo đi chơi với Đông vòng quanh khu đồi của nhà chiêu đãi.
Đông kể cho cô nghe nhiều chuyện ở sân bay, chuyện Quỳnh bắn rơi hai chiếc máy bay địch bay đêm, chuyện vợ chồng Hoa - Diệu Lan, anh không giấu là trước đây đã tưởng Diệu Lan có cảm tình với Quỳnh. Hảo chợt nhớ lại cặp mắt của chị ấy khi nhìn mình. Và cô cũng tin không phải Đông đã lầm. Nhưng cả đến chuyện đó nữa cùng bao nhiêu chuyện khác cũng không đọng lại lâu trong đầu óc cô. Tâm trí cô chỉ còn tập trung vào một điều. Anh sắp đến với cô. Cô thấy anh đang tới mỗi lúc một gần với nụ cười rạng rỡ. Cô nghe bước chân anh vang lên đều đều trên đồi sỏi. Cùng đi với tiếng nhịp bước chân rất rõ ràng, chắc chắn, còn có khúc nhạc dạo báo giờ. Khúc nhạc dạo vẫn đổ hồi hết đợt nọ đến đợt kia, như những con sóng nối nhau dồn vào bờ, khiến cho cô mỗi lúc một bồi hồi với ý nghĩ tín hiệu báo giờ sắp điểm.
- Hảo này, coi!
Đông trỏ cho Hảo những đường hào mới đào quanh đồi, nói tiếp:
- Nếu máy bay đến thì phải theo đường này mà chạy cho xa ra cánh đồng. Nhà chiêu đãi nằm ở giữa đồi pháo và doanh trại không an toàn. Nay mai sẽ phải chuyển.
- Vâng.
Hảo đáp một cách lơ đãng. Anh Đông nhắc cho mình biết tình hình sân bay đang khẩn trương. Nhưng điều đó có nghĩa gì với mình trong lúc này. Mình đã phải xa anh ấy thêm mấy tháng. Và anh ấy đang đến với mình kia rồi...
- Cô làm sao thế? Đi đường xa mệt à?
- Vâng... Em hơi mệt.
❖ 3 ❖Chập tối, Quỳnh hấp tấp bước vào căn phòng của Hảo với hai người lạ. Thoáng nhìn vẻ mặt linh lợi và thân hình vững chắc của họ, Hảo cũng đoán được họ là những người lái máy bay. Cô biết Quỳnh mới về được một lúc. Khi chiếc xe ca sơn màu ngụy trang đưa những người lái từ đường băng về doanh trại cách đây hơn nửa giờ, đã có người chỉ cho Hảo. Nếu Đông báo tin cho Quỳnh ngay, anh cũng còn phải tắm táp và ăn cơm chiều. Không biết anh có bỏ bát cơm nào vì mình, Hảo nghĩ.
- Sao em lại lên bất chợt? - Qùnh hỏi cô.
- Em đi họp rồi rẽ sang. Cơ quan Tổng cục sơ tán cách đây vài chục ki-lô-mét.
Quỳnh chỉ người mặt vuông, nước da đen cháy, nói:
- Đây là anh Hoa.
Hảo chào anh. Anh ấy không giống cái tên của mình chút nào.
Quỳnh quay lại phía người trẻ hơn, cao lớn, có nước da trắng xanh, cặp mắt đen và một hàng ria phơn phớt trên môi:
- Đây là anh Hùng mới đi học về được ít lâu.
Trong khi Hùng đứng im lặng thì Hoa nhoẻn miệng cười:
- Tôi rất hân hạnh được đón chị trong ngày vui của chúng tôi. Cô Lan cho tôi biết là đã mời chị và chị đã nhận lời. Tôi đến đón chị sang phòng cưới. Chị bớt cho chúng tôi nửa giờ thôi. Đám cưới thời chiến chị ạ...
Hoa nói tiếp:
- Tôi làm thí điểm cho anh Quỳnh rút kinh nghiệm.
Quỳnh chạm tay vào người Hoa như muốn nói "Thôi đi cậu" và quay lại bảo Hảo:
- Sắp đến giờ rồi, ta đi em.
Hảo bước theo Quỳnh. Nhiều người cũng đang đi đến phòng cưới.
Họ kín đáo nhìn Hảo. Cô hơi ngượng ngùng nhưng cảm thấy sung sướng vì mình đã trở thành một người con trong cái gia đình mới này.
Quỳnh ghé sang hỏi nhỏ cô:
- Em khỏe chứ?
- Em khỏe.
Cô biết không thể nói gì với anh được nhiều hơn trong lúc này.
Và cô bắt đầu quan sát chung quanh bằng cặp mắt tò mò. Lần đầu, cô được dự một đám cưới ở đơn vị bộ đội, và đặc biệt là lại ở một đoàn bay.
Trong căn phòng rộng có ba dãy bàn trải vải xanh da trời, trên đặt trà nước, bánh kẹo. Tấm màn màu huyết dụ chăng kín một góc nhà. Hình trang trí là hai khuông nhạc, thay vào các nốt nhạc là những hình người đang nhảy múa cùng với hình những chiếc máy bay.
Người đến đã khá đông.
Quỳnh và Hùng dẫn Hảo về một góc bàn chưa có ai ngồi ở phía cuối. Người dự đám cưới hấu hết là bộ đội. Mấy cô gái cùng đi với cô dâu cũng là bộ đội. Người ngoài chỉ có một số các bác và các chị tới trạm thăm người nhà, như Hảo. Họ ngồi lọt giữa các anh bộ đội mặc quần xanh, áo màu lá cây, cấp hiệu màu bạc lẫp lánh trên ve áo.
Khách vẫn tiếp tục đến. Nhìn những chiếc mũ bạc màu và bộ quần áo của họ, thấy họ không có vẻ là những người đi dự đám cưới.
Quỳnh cho cô biết đó là các cán bộ ở những đơn vị thợ máy chỉ rời đường băng khi mặt trời lặn. Họ phải đến ngay đây, nếu về đơn vị mới quay ra thì không kịp. Hảo nhìn thấy Đông đang ngồi nói chuyện một cách rất sôi nổi với một người cao lớn, mặt trẻ măng. Có lẽ anh không nhận thấy cô trong đám đông. Tú ngồi ở dãy bàn trong cùng, gật đầu chào Hảo. Ít phút sau, anh đi với Bút đến chỗ cô ngồi. Anh hỏi bằng một giọng thân mật:
- Chị có định ở chơi với chúng tôi lâu không?
Bút nói tiếp:
- Không lâu thì cũng phải cỗ ở lấy vài ngày.
- Em chỉ ở được một hai hôm - Hảo đáp.
Có người gọi Bút ở phía trên, Bút nói vội:
- Bắt đầu rồi. Ngày mai tôi sẽ ra thăm chị nhé!
Cho đến lúc này, Hảo vẫn chưa có cảm giác rõ rệt là mình đang dự một đám cưới. Chung quanh cô người ta vẫn rì rẩm về chuyện công việc, những chuyện mà Hảo nghe không hiểu lắm.
Mọi người bảo nhau im lặng. Bút đã xuất hiện trước tấm màn màu huyết dụ. Anh xoa hai bàn tay vào nhau vẻ trịnh trọng. Bút tuyên bố cuộc liên hoan ngày vui mừng của hai đồng chí Hoa và Diệu Lan bắt đầu. Anh giới thiệu những người thay mặt hai họ. Phía Diệu Lan, có ông bố. Phía Hoa, có ông chú thay mặt cho bà mẹ Hoa bị yếu không thể đi xa trong thời chiến.
Một trong những người dự đám cưới lên tiếng:
- Chú rể thì chúng tôi biết rồi, nhưng cô dâu là ai, đề nghị giới thiệu cho chúng tôi biết mặt.
Lan ngồi ngay bên cạnh người vừa nói, quay sang lườm anh, mặt đỏ lên. Bút nói:
- Cô dâu cũng như chú rể đối với chúng ta đều quen thuộc.
Nhưng đề nghị hai đồng chí Hoa và Lan đứng lên để chào khách.
Hoa nhanh nhẹn đứng dậy. Lan lúng túng đứng lên theo. Người đã yêu cầu giới thiệu cô lại nói tiếp:
- À, đồng chí Lan này thì chúng tôi biết từ lâu rồi.
Tiếng cười ầm cả gian phòng.
Đồng chí chính ủy bước ra. Anh đứng với vẻ trang nghiêm chờ căn phòng trở lại im lặng. Anh nói:
- Hôm nay là ngày vui của hai đồng chí Hoa và Diệu Lan. Ngày vui tổ chức thời chiến. Hai gia đình và đơn vị thống nhất ủy nhiệm cho tôi phát biểu với cô dâu và chú rể. Hai đồng chí khác nhau về công tác.
Một người lái máy bay, một người làm nghệ thuật. Nhưng giống nhau ở chỗ đều là chiến sĩ. Đồng chí Diệu Lan vừa đi phục vụ ở tuyến lửa về.
Tôi cũng xin lộ với hai họ và các đồng chí một điều bí mật. Đoàn đã bố trí cho đồng chí Hoa nghỉ hôm nay, nhưng đồng chí đã kiên quyết xin được trực ban chính. Đồng chí Hoa muốn kiếm một chiếc "ép" mang về làm quà cho đồng chí Lan để đánh dấu ngày vui hôm nay...
Tiếng vỗ tay nổ ran ngắt lời anh.
Chính ủy nói tiếp:
- Nhưng hôm nay, đoàn chưa tạo được điều kiện cho đống chí Hoa xuất kích. Chắc đồng chí Lan cũng bằng lòng cho đồng chí Hoa chậm quà mừng một đôi ngày. Cuộc đọ sức trực tiếp của dân tộc ta với đế quốc Mỹ đã thực sự bắt đầu, và sẽ còn lâu dài. Vì lâu dài nên chúng ta tiến hành xây dựng hạnh phúc như bình thường. Nói rằng bình thường nhưng vì có chiến tranh nên cũng có chỗ khác thường. Cả hai đồng chí đều hiểu rõ điều này. Tôi không có gì để dặn dò thêm. Tôi chỉ xin thay mặt hai họ và đơn vị chúc cô dâu và chú rể hòa hợp, vui vẻ, hạnh phúc.
Diệu Lan và Hoa cùng nhau đi một vòng qua các bàn chào khách.
Họ dừng lại bên Hảo và Quỳnh. Hảo nói:
- Em xin chúc mừng hạnh phúc của anh chị.
- Xin cảm ơn chị - Diệu Lan nói.
Hoa nói tiếp:
- Chúng tôi cũng "xin" nóng lòng chờ đợi để được chúc mừng hạnh phúc của anh chị.
Câu nói của Hoa đến với cô như một thứ men rượu.
Cho đến lúc cuộc liên hoan giải tán, Hảo vẫn không cảm thấy rõ ràng mình vừa dự một đám cưới. Cùng với cái tin Trọng đã đi xa mà Diệu Lan cho biết, cuộc liên hoan này giống như một cuộc liên hoan đưa tiễn người lên đường trong thời chiến. Hảo có cảm giác mình vừa ngồi ở một sân ga. Cô gặp bao nhiêu người xa lạ. Họ đến nhanh để rồi ra đi cũng nhanh. Hảo và Quỳnh ngồi ở phía trong nên hai người ra khỏi phòng cưới sau cùng. Cô nhìn căn phòng vắng vẻ với những dãy bàn bỏ trống. Mọi người đã lên đường cả rồi. Ngoài kia, những con tàu tốc hành đã mở máy đưa họ về mọi ngả, nơi cuộc chiến đấu đang chờ đợi họ. Cô nhớ lại buổi mình và Thùy đưa tiễn Đông trên sân ga Hàng cỏ. Cô cầm lấy bàn tay Quỳnh, nắm chặt để thấy rõ là đang đi bên anh.
Nhưng cô lại vội buông ngay tay anh. Cô sợ mấy người đang dứng thu dọn nhìn thấy cử chỉ đó của mình.
❖ 4 ❖Hảo sang buồng Diệu Lan thấy chị đang ngôi thêu một chiếc khăn tay. Hình mẫu là một bông hoa rất đẹp. Nhưng nhìn đường thêu, Hảo nhận thấy Lan thêu khá vụng về. Cô toan bảo chị để mình thêu giúp. Nhưng cô chợt nghĩ ý nghĩa bông hoa này không phải là nó xấu hay đẹp mà ở chỗ ai đã thêu ra nó. Cô nói:
- Chị tìm được cái mẫu rất đẹp.
- Mẫu đẹp nhưng người thêu vụng.
Hảo ngồi nhìn Diệu Lan mặc chiếc áo len ngắn tay màu lam, thấy chị khác hẳn hôm trước, rực rỡ hẳn lên. Đôi má chị đỏ hồng. Ánh nắng vàng rải trên quả đồi trước mặt, thứ ánh nắng khi ta đứng ngoài trời thì nó làm cho làn da ta cháy bỏng, nhưng ta ngồi ở trong nhà thì lại thấy nó chỉ là một thứ màu sắc giả tạo, chứ không phải là nó từ mặt trời đem hơi ấm đến. Không phải là nắng hanh đã làm cho chị ấy hồng hào lên đâu, chính là tình yêu và hạnh phúc đang sưởi ấm chị ấy.
- Nhà chiêu đãi này sắp chuyển đi rồi - Lan bỗng nói.
Hảo hỏi lại:
- Tại sao thế chị?
- Trưa nay địch vừa đánh Hà Nội. Ban nãy các anh trong đoàn gọi điện ra nói phải chuẩn bị di chuyển thật gấp. Ngày mai, mình cũng về đoàn thôi.
- Sao chị về vội thế? - Hảo hỏi lại chiếu lệ.
- Ngày mai anh Hoa đi trực rồi. Nếu mình đi cùng đoàn lên đây phục vụ thì khác, nhưng mình ở lại chờ đợi thế này chỉ làm vướng víu các anh ấy. Đợt chiến đấu lần này sẽ ra trò đây...
Hảo toan hỏi chị có lo không, nhưng cô kịp kìm lại. Cô thấy hiện lên trước mắt mình bông hoa hồng của hạnh phúc đang xòe những cánh nhỏ mềm mại, mỏng manh đương đầu một cách bình tĩnh và bướng bỉnh trước luồng gió đen dữ dội của chiến tranh... Dù sao chị ấy cũng may mắn hơn mình. Chị ấy đã có hạnh phúc thực sự. Còn mình thì vẫn rất xa nó... Anh ấy hay nói đến mai sau. Anh ấy nói không nghĩ nhiều đến tương lai thì không thể làm tốt những nhiệm vụ hiện tại.
Mình hiểu điều đó. Nhưng không hiểu tại sao anh ấy rất ít nghĩ đến những chuyện bây giờ trừ nhiệm vụ chiến đấu của anh ấy...
- Mai em cũng về chị ạ - Hảo bỗng nói.
- Sao vội về thế? - Lan nhắc lại câu Hảo đã nói với chị ban nãy.
- Em cũng không muốn làm vướng víu anh ấy.
- Đã bàn bạc... định tổ chức vào thời gian nào chưa?
- Chưa... chúng em chưa ai nghĩ đến chuyện ấy.
Diệu Lan ngừng thêu, ngước đôi mắt linh lợi nhìn Hảo, giọng thân mật:
- Minh hỏi thật nhé... Hảo có sợ các anh ấy hy sinh không?
Hảo nghiêm nét mặt đáp:
- Em không sợ.
Diệu Lan lại cúi xuống chiếc khăn thêu. Không biết giữa hai người còn vướng víu chuyện gì nhỉ, chị tự hỏi mình.
❖ 5 ❖Đông ngồi vào bàn định viết thư cho vợ thì nghe tiếng Quỳnh hỏi ngoài cửa:
- Làm chi đó?
- Việc vặt thôi! - Đông vừa trả lời: vừa bỏ chiếc bút xuống bàn - Cậu còn luẩn quẩn làm chi ở đây không ra đó với hắn?
Quỳnh bước vào, kéo chiếc ghế ngồi bên bạn. Một bên mép anh giật giật. Đông nhìn bạn chăm chăm làm Quỳnh lúng túng. Nhưng chỉ một lát sau, Quỳnh bỗng nhoẻn miệng cười. Nụ cười đã xóa đi trên mặt anh những nét không tự nhiên. Anh hỏi Đông bằng một giọng thân mật:
- Cậu nói chi với Hảo để cô đó thắc mắc?
- Thắc mắc cái gì? - Đông hỏi lại cộc lốc.
- Cũng không hẳn là thắc mắc. Cô ấy nói anh Đông bảo bấy giờ trở thành lính văn phòng, tha hồ rỗi rãi... Cô ấy nhận xét thái độ cậu có vẻ khang khác.
- Rứa thì có chi cần phải hỏi lại! Cậu biết hết cả rồi.
Quỳnh lại lúng túng. Thực ra thì anh hiểu rất rõ tâm trạng hiện giờ của bạn. Đối với những người khác, chuyển từ đại đội bay lên đoàn là chuyện bình thường. Nhưng riêng Đông, phải rời khỏi đại đội bay là một điều cay đắng. Quỳnh muốn tới để góp với bạn một lời khuyên.
Nhưng từ khi mở đầu câu chuyện anh đã luôn luôn bị Đông chặn lại.
Cách đây không lâu, nhiều người đã nghĩ Đông sắp về công tác ở đại đội 2. Quỳnh cũng bị bất ngờ khi thấy người được điều về đại đội 2 lại chính là mình. Giá như mọi khi, anh dễ dàng góp ý kiến với bạn bất cứ chuyện gì. Nhưng lần này anh cảm thấy khó khăn.
Đông bỗng dịu giọng:
- Cậu định nói chi với mình thì nói đi?
Quỳnh ngẩng đầu lên nhìn bạn, giọng chân thành:
- Mình không bằng lòng thái độ của cậu.
Thấy bạn không phản ứng ngay, Quỳnh nói tiếp:
- Mình không muốn nói quanh để động viên cậu. Mình cũng nghĩ rằng cậu được điều lên đoàn không phải là chuyện bình thường. Đoàn buộc phải đưa cậu đi khỏi đại đội bay vì đoàn nhận thấy cậu ở đại đội bay hiện giờ không có lợi.
- Mình sợ địch làm ảnh hưởng đến tinh thần anh em ư?
Đông hỏi lại bằng một giọng hơi căng, nhưng lần này Quỳnh cũng không chịu rút lui:
- Cậu còn chủ quan lắm! Cậu thừa dũng cảm. Nhưng cậu không có gan đi vào cái mới.
Đông vằn mắt lên:
- Chính cậu cũng nói mình như vậy! Cậu biết rõ không ai học bay như mình! Người ta học bằng mồ hôi. Còn mình thì học bằng mật xanh, mật vàng, học bằng máu của mình. Bố mình trước đây đã sống một cuộc đời trâu ngựa, cuộc đời "người ngựa" nói đúng nghĩa đen của nó?
Bây giờ Đảng chắp cánh cho mình. Mình đã làm người, mình sẽ không chịu cái nhục thua kém người khác! Mình không chịu lùi sau các cậu trong chiến đấu đâu!
- Không ai nghi ngờ tất cả các điều cậu vừa nói. Nhưng mình vẫn cứ thấy là cậu rất chủ quan. Cậu được lựa chọn để trao một thứ vũ khí mới, nhưng cậu không hoàn toàn tin vào nó, trong khi đã có người chứng minh rõ những khả năng của nó. Cậu đòi trở lại Míc 17. Cậu đề nghị xin máy bay khác. Người ta đã bắn rơi máy bay bằng tên lửa nhưng cậu vẫn khăng khăng nói tên lửa là không dùng được!
Đông ngồi lặng thinh. Quỳnh lại nói:
- Nhất là cậu không chú ý gìn giữ trước mặt anh em. Chắc cậu không biết là anh em trẻ có một số người không tán thành ý kiến của cậu nhưng đã không nói ra... Mình rất mong chỉ sau một thời gian ngắn, cậu lại trở về đại đội bay, về ngay đại đội 2. Mặc dù hiện nay mình thấy cậu có những cái sai nhưng mình vẫn tin rằng khi cậu về đó cậu sẽ làm tốt hơn mình.
Đông vẫn không đáp lời bạn. Đôi mắt anh vừa rồi cháy bỏng đã dần dần dịu lại. Quỳnh đứng lên mỉm cười:
- Thôi, mình ra ngoài đó một lát. Cậu biết sớm mai Hảo về chưa?
- Biết rồi.
Quỳnh đi ra.
Đông ngồi im lặng. Anh quay đầu ra cửa nhìn theo bóng Quỳnh đi vội vã trên con đường nằm giữa những thửa ruộng chạy về phía nhà chiêu đãi. Đông bỗng thở dài. Anh cầm bút lên, nghĩ thế nào lại đặt bút xuống. Đông ngồi thừ người như vậy rất lâu.