Chương VIII ❖ 1 ❖
Cuối năm 1966, theo lời cung của giặc lái bị bắt thì Mỹ có nhiều thay đổi trong thủ đoạn đánh phá. Tháng Bẩy năm đó, trước sự xuất hiện của tên lửa phòng không trên miền Bắc Việt Nam, bộ chỉ huy Mỹ ở Thái Bình Dương đã ra lệnh cho phi công bay thật thấp để hạn chế sự thiệt hại. Bay thấp, ra-đa đối phương khó phát hiện, tên lửa phòng không khó bắn và không quân Bắc Việt Nam quen đánh ở độ cao trung bình cũng sẽ khó ngăn chặn. Vào thời kỳ này, riêng cuộc chiến đấu của Không quân ta gặp nhiều khó khăn. Những người lái máy bay Mic 21 sử dụng vũ khí chưa thành thạo và đang còn mày mò tìm cách đánh.
Anh em lái máy bay Mic 17 muốn xuống thấp để tiếp tục quần nhau với địch, phải có những cố gắng mới về mặt kỹ thuật.
Tháng Mười năm 1966, Washington gửi cho bộ chỉ huy Mỹ ở Thái Bình Dương một bảng thống kê những máy bay Mỹ bị bắn rơi trên miền Bắc. Những con số ở trong đó đã nêu lên những vấn đề mới: Tám mươi nhăm phần trăm máy bay Mỹ bị bắn rơi khi bay ở độ cao một ngàn năm trăm mét trở xuống. Những máy bay bay cao trên ba ngàn năm trăm mét thường bị rơi vì tên lửa.
Không quân Bắc Việt Nam ngày càng hoạt động mạnh hơn và những máy bay Mic 17 bắt đầu đánh tốt cả ở độ cao thấp. Riêng các máy bay Mic 21 chưa phải là một mối lo ngại lớn. Qua những trận đánh có thể thấy người lái chưa được huấn luyện quá ba trăm giờ bay.
Địch đã đi đến những kết luận mới, quy định độ cao hoạt động của các máy bay đi đánh phá trên miền Bắc là từ hai ngàn một trăm đến ba ngàn rưởi mét, coi đây là độ cao thích hợp nhất, hạn chế được cả những súng cỡ nhỏ rất nguy hiểm đồng thời hạn chế được cả tẩm hiệu quả của tên lửa. Phi công Mỹ được lệnh thay đổi hướng bay và độ cao một cách linh hoạt, lợi dụng những dãy núi, những nơi ít có hỏa lực phòng không, không được quần nhau với máy bay Mic 17 ở những độ cao không có lợi, phải dùng tốc độ lớn hơn để vượt qua những máy bay này trên đường tới mục tiêu hoặc rút lui, và chỉ đánh khi thật có lợi, phải dùng những thủ đoạn thích hợp để chế áp lại tên lửa, cao xạ và không quân của ta....
Ném thêm hàng chục vạn quân Mỹ và rất nhiều vũ khí, dụng cụ chiến tranh vào miền Nam Việt Nam, tất nhiên Nhà Trắng và Lầu Năm Góc càng phải đẩy mạnh sức ép đối với miền Bắc. Mỹ dọa đem quần chiếm đóng khu phi quân sự và cho quân đổ bộ lên phía bắc vĩ tuyến mười bảy. Đầu tháng Chạp năm 1966, Mỹ công khai xóa bỏ cái ranh giới tự ấn định là mười dặm quanh tâm của Hà Nội, dùng những đội hình máy bay lớn đánh vào Thủ đô ta...
Sau khi nghe đồng chí sĩ quan quân báo đi họp trên Quân chủng về báo cáo lại tình hình, trung đoàn trưởng Luân ngồi một mình trước tập sơ đồ các đường bay. Từ tháng Sáu, anh đã quy định mỗi người lái đi đánh về, đều phải đăng ký lại những đường bay của mình. Ngoài những hội nghị rút kinh nghiệm, những chỉ thị mà anh nhận được từ cấp trên, thì tập sơ đồ này và những buổi chuyện trò với anh em lái và các cán bộ cơ quan chỉ huy đã giúp cho anh nhìn rõ nhiều mắc míu của đơn vị. Anh rất coi trọng những cuộc nói chuyện riêng.
Có nhiều người thường ngại đưa ra trước hội nghị những ý kiến chưa thật hoàn chỉnh. Nhưng chính là những ý kiến chưa thành hình hẳn này, đôi lúc lại làm nảy nở ra trong óc Luân những vấn đề mới mẻ, những cách giải quyết hay.
Qua một buổi nói chuyện với Nhự sau bữa cơm khi anh ở bệnh viện về, Luân đã hiểu rõ vì sao Nhự bị bắn rơi. Lần trước, Nhự đã bắn địch ở cự ly xa nên tên lửa không trúng mục tiêu. Hôm đó, Nhự tiến vào với tốc độ lớn có ý định sẽ nổ súng ở một cự ly gần hơn. Anh tập trung cặp mắt vào việc dùng ra-đa. Nhưng anh chưa kịp bấm cò thì máy bay của anh đã vọt qua máy bay địch. Chỉ trong nháy mắt, anh đã trở thành mục tiêu cho chính con mồi của mình. Và anh bị bắn rơi.
Từ những trận đánh của Tú và của Nhự, Luân đã có thể rút ra một nguyên tắc cho việc xạ kích là phải kết hợp dùng ra-đa với mắt thường ở cự ly thích hợp.
Cuộc nói chuyện với Hùng, người lái trẻ, ít ngày gần đây cũng làm cho Luân phải suy nghĩ. Trong trận đánh với Tú, Hùng đã có cơ hội bắn địch. Nhưng anh không làm việc đó vì nghĩ mình chỉ có nhiệm vụ yểm trợ cho biên đội trưởng. Như vậy có nên đặt nhiệm vụ cho số 2 là phải chú ý tranh thủ tiêu diệt địch không? Trường hợp này sẽ còn diễn ra trong tương lai...
Sau trận đánh của Tú - Hùng, đoàn Sao Vàng đã quyết định không trực bằng máy bay cũ nữa để những người lái đang chuyển loại tập trung dứt điểm xong những bài bay cơ bản. Từ ngày địch mở đầu đợt tấn công mới này vào Thủ đô đoàn Sao Vàng đã đánh khá tốt. Những người lái máy bay mới đã giành thêm được một khoảng thời gian, tuy vẫn là eo hẹp, để nâng cao trình độ bay. Người chỉ huy của họ cũng đã rút được một số kinh nghiệm cẩn thiết. Trong vòng không đầy nửa tháng, trên một chục máy bay địch đã bị bắn rơi.
Nhưng hai ngày hôm nay, các máy bay của ta không cất cánh dược vì mỗi lần mở ra-đa dẫn đường, màn huỳnh quang như có trận mưa tuyết. Địch đã sử dụng một loại nhiễu tích cực mới. Một đội hình máy bay lớn của địch gắn loại máy phát nhiễu này, có khả năng tạo một lớp sương dày trên màn hiện sóng ra-đa của ta.
Có tiếng gõ cửa.
- Mời vào - Trung đoàn trưởng nói.
Đông bước vào giơ tay chào.
Luân hỏi:
- Có gì đấy anh bạn?
- Tôi muốn báo cáo anh, các đồng chí quân giới nói có thể cải tiến cách bắn rốc-két, mỗi lần phóng chỉ ra mười quả. Ban chỉ huy có đồng ý cho anh em làm hay không?
Đây là một sáng kiến của Đông. Máy bay Mic 21 có trang bị rốc-két để đánh mục tiêu mặt đất. Có lần Đông đã đề nghị với trung đoàn: có thể dùng rốc-két thay súng để thực hiện đánh gần với máy bay địch.
Nhưng thiết kế phóng rốc-két của bạn chỉ có hai nấc. Một là phóng mỗi lần hai quả. Hai là phóng cả loạt ba mươi hai quả. Dùng hai quả để hạ một máy bay địch là không chắc ăn. Nhưng nếu bắn một lúc cả ba mươi hai quả thì lại quá lãng phí, không còn đạn để tiếp tục bắn những chiếc khác, cũng không còn đạn để bảo vệ mình. Đông đã nêu vấn đề này với Cư, và đề nghị nghiên cứu cách cải tiến sao cho mỗi lần phóng rốc-két chỉ đi mười quả. Như vậy sau ba lần phóng vào máy bay địch, người lái vẫn còn hai quả để phòng thân. Và Cư mới báo cáo với anh có thể đáp ứng yêu cầu này nếu chuyển một số mạch điện.
- Ý kiến của chủ nhiệm xạ kích thế nào?
- Tôi thấy rất cần thiết. Phải có người mang tên lửa, người mang rốc-két để bảo đảm đánh địch ở cả cự ly xa và cự ly gần.
- Anh em nói có thể làm tốt?
-Dạ.
- Cho anh em làm thử xem.
Đông hỏi lại anh:
- Tại sao hai hôm nay, đoàn không cho anh em xuất kích. Đài vừa đưa tin nó ném bom khu Hoàn Kiếm, khu Đống Đa, cháy ba trăm nhà dân ở Phúc Tân, sập một trạm y tế. Nhiều nơi ở ngoại thành cũng bị đánh. Trường hữu nghị Việt Nam - Ba Lan bị trúng bom lần thứ hai.
Luân sầm mặt, ngồi im lặng. Rồi anh nói:
- Tại sao...? Cậu biết rồi...
- Tôi biết. Nhưng tôi nghĩ không nhiễu nào che được mắt người lái. Cứ dẫn anh em đến khu vực có địch, anh em sẽ tự tìm lấy chúng mà đánh.
Trung đoàn trưởng chăm chú lắng nghe, rồi nói:
- Đảng ủy họp tối nay sẽ nghiên cứu ý kiến của cậu.
❖ 2 ❖Sở chỉ huy đông đặc người.
Tư lệnh trưởng xuống đoàn bay sáng sớm hôm nay cùng với tham mưu trưởng Quân chủng. Ông sốt ruột vì việc mấy ngày liền đoàn Sao Vàng không cho máy bay cất cánh. Nhưng sau khi nghe báo cáo quyết tâm mới của đảng ủy trung đoàn, ông có vẻ vui.
- Lần này xuống thấy các đồng chí có nhiều tiến bộ. Tôi thích nhất là các đồng chí đã trao hết các máy bay Mic 17 cho đoàn Sao Mai.
Chính ủy nói:
- Xin báo cáo với đồng chí: người lái máy bay Mic 17 cuối cùng của đoàn chúng tôi đã chuyển loại xong hồi đầu tháng.
-Ai?
- Đồng chí trung đoàn trưởng.
Trung đoàn trưởng nói như để phân bua:
- Tôi chuyển loại chậm hơn các đồng chí khác, một phần vì bận, một phần vì bị ban giám khảo làm khó khăn quá!
Tư lệnh trưởng quay sang hỏi chính ủy:
- Tại sao vậy?
- Vì chúng tôi không thấy đồng chí ấy học vào lúc nào. Suốt ngày đồng chí ấy ở sở chỉ huy. Tưởng đồng chí ấy xin sát hạch để cầu may nên vì lý do an toàn, chúng tôi đã yêu cầu các giáo viên cứ sát hạch toàn bộ và cho điểm không nể nang.
- Kết quả?
- Đồng chí ấy được toàn điểm 5.
Trưởng ban tác huấn vào báo cáo máy bay địch vừa trinh sát.
Trung đoàn trưởng xoa tay nói với người cán bộ:
- Đồng chí cho một ấm trà đặc. Ta cứ đàng hoàng.
Anh cán bộ đưa chiếc ấm ra ngoài, thay trà mới đem vào. Trung đoàn trưởng vẻ mặt suy nghĩ, lần lượt rót nước vào những chiếc chén để trên bàn. Bỗng anh quay về phía tư lệnh trưởng:
- Có vấn đề này, xin ý kiến của anh Tâm. Hôm nay tại sở chỉ huy có cả bộ tư lệnh Quân chủng, chúng tôi muốn anh chỉ thị rõ ai sẽ chỉ huy trận đánh này?
- Tất nhiên là đồng chí - Tư lệnh trưởng nói ngay.
- Như vậy tôi đề nghị trong lúc trận đánh diễn biến, nếu khi nào cấp trên nói đó là mệnh lệnh, tôi có nhiệm vụ chấp hành ngay. Còn các ý kiến khác thì tôi sẽ coi là những gợi ý để tham khảo.
Tư lệnh trưởng nhìn Luân bằng cặp mắt sắc lạnh. Anh chàng này đang mặc cả với mình. Cuối cùng ông nói:
- Nếu làm ăn tốt, sẽ không gợi ý gì cả.
Luân hơi mỉm cười.
Chính ủy đưa bao thuốc lá mời tư lệnh trưởng:
- Đảng ủy chúng tôi đã quyết định phải đánh một trận thật chắc để rút kinh nghiệm. Nếu đánh tốt được trận này thì sẽ mở ra nhiều khả năng mới để đối phó với địch trong tương lai.
Nét mặt của Luân trở nên trầm ngâm. Hôm nay, trung đoàn sẽ thử đánh theo phương án tác chiến mới. Anh đã bàn bạc và thống nhất ý kiến với từng người lái. Tối qua, bắt đầu cuộc họp đảng ủy trung đoàn, chính ủy Khang đã có ý kiến không nên dao động mỗi lần kẻ địch thay đổi thủ đoạn. Khi anh trình bày phương án trước đảng ủy, Khang rất ủng hộ. Nhưng Khang nhấn mạnh vào chỗ cần đánh chắc thắng. Và bây giờ Khang lại nhắc ý kiến đó... Đánh chắc là đánh theo đúng phương án, đánh đúng lúc, tiêu diệt được địch, và rút đúng lúc, máy bay ta trở về an toàn. Nhưng như vậy không có nghĩa là khi còn thời cơ diệt địch thì lại vội rút sớm để cho an toàn, đúng hơn là cho đỡ trách nhiệm, mà bỏ việc tiếp tục tiêu diệt địch. Những tình huống phức tạp trong một trận đánh ở trên không diễn ra rất nhanh chóng. Và sau đó, người ta không dễ gì đo lường lại tất cả một cách hoàn toàn chính xác... Đây là trách nhiệm của người chỉ huy. Người chỉ huy có trách nhiệm về mọi việc mình làm, Luân nghĩ.
Luân nhìn đống hồ. Mười lăm phút đã trôi qua. Trên bàn tiêu đồ, chưa có thêm những nét chì xanh. Bảng dự báo khí tượng treo trên tường, khu vực dự kiến đánh địch, mây bốn phần mười. Vẫn còn ở khí tượng đơn giản. Cuối cùng, đôi mắt tinh anh của Luân dừng lại ở hàng chữ phấn ghi danh sách những biên đội trực chiến hôm nay. Từng người lái với cách đánh và cá tính riêng biệt của họ hiện ra trước mắt anh. Tất cả các chiến sĩ với bộ quần áo bay màu lá cây bó sát người, với chiếc mũ bay màu trắng thân thuộc, đang nhìn anh với vẻ trang nghiêm và tự tin. Họ đều như nói với anh: Chúng tôi sẵn sàng đợi lệnh....
❖ 3 ❖Quỳnh dẫn biên đội bay dọc sườn núi Tam Đảo, chợt nhìn thấy bốn chiếc Thần sấm ở phía dưới. Chúng đang tiến về phía sân bay. Anh lệnh cho biên đội vòng phải, ném thùng dầu phụ, lựa đường bay bám theo địch.
Đang rút ngắn khoảng cách giữa ta và địch, Quỳnh nhận thấy mình sắp đi vào vùng hoả lực của sân bay. Hai ngày nay, đoàn Sao Vàng không xuất kích được, Quân chủng đã điều thêm đến đây một lực lượng phòng không khá mạnh, trong đó có một tiểu đoàn tên lửa.
Quỳnh báo cáo gấp với sở chỉ huy:
- 31 gọi Hoa Lư! Xin phép công kích địch trên sân.
Ở nhà dường như có một giây lưỡng lự. Sau đó, đồng chí dẫn đường truyền lại lệnh của sở chỉ huy:
- Không đánh địch trên sân, chọn tốp khác có lợi.
Quỳnh đành ra lệnh cho biên đội:
- Vòng phải gấp, 320 độ!
- 290 độ!
- 270 độ!
Ra khỏi một đám mây mỏng, Quỳnh thấy dòng sông Hồng lấp lánh ánh mặt trời dưới cánh bay. Anh đồng thời nhìn thấy bốn chiếc F.105 vừa rối trườn qua dưới bụng mình. Anh chau mày. Những con mồi ngon đã lọt qua. Chúng đã tới khu vực sân bay. Cũng ngay lúc ấy, Quỳnh nhận thấy những vệt khói dài như hai sợi dây thòng lọng vừa được tung ra giữa trời. Hai quả tên lửa đã từ mặt đất phóng lên đang lao theo những chiếc máy bay địch.
Chợt anh nghe tiếng Hùng báo cáo gấp:
- Bên phải tám chiếc! Xin phép công kích.
Quỳnh nhìn sang phải. Máy bay địch đã ở rất gần.
Anh ra lệnh:
- 33 công kích! 31 yểm hộ.
Anh vòng nhẹ sang trái, lùi về phía sau bảo vệ cho Hùng.
Máy bay Hùng lao về phía tốp thứ nhất trong đội hình tám chiếc của địch, nhanh như tên bắn. Hùng bắn liền hai loạt rốc két. Anh bắn không trúng. Từ máy bay địch rơi lả tả những trái bom và những chiếc thùng dầu phụ. Những chiếc cường kích này đã nhận ra chúng bị công kích, đang trút bỏ gánh nặng để đối phó. Tốp máy bay địch lập tức lượn vòng sang phải. Nhưng không phải chúng quay lại để đối phó, chúng bay thẳng. Hùng mở tăng lực đuổi theo. Quỳnh vẫn bám theo số 2 của mình.
- 31 chú ý! Phía sau, còn địch - Sở chỉ huy lên tiếng.
Thấy khoảng cách giữa ta và địch trước mắt còn xa, Quỳnh ra lệnh cho Hùng vòng trái quay trở lại. Anh nhận thấy Nhự và Quý vẫn theo sát mình. Tuy chưa bắn rơi địch, nhưng anh cảm thấy phấn chấn vì đội hình chiến đấu của biên đội rất chặt chẽ. Hùng đã trở về vị trí của số 2, theo sau biên đội trưởng.
Quỳnh lại nhìn thấy những chiếc máy bay địch vừa ở trong một đám mây chui ra. Chúng khá đông. Anh hô:
- Bên trái tám chiếc! Theo tôi!
Quỳnh lập tức vòng trái, bám theo tốp đi sau cùng. Nhưng kẻ địch cũng đã nhận ra ta. Những chiếc Thần sấm đổi đường bay, vòng sang phải. Máy bay của Quỳnh đã có tốc độ lớn, anh lựa đường bay lao theo tên địch đi đầu tốp thứ hai.
Cự ly giữa máy bay Quỳnh và máy bay địch nhanh chóng rút ngắn. Chiếc máy bay địch to xù ra trong máy ngắm. Tên lửa kêu tốt, giục giã. Quỳnh bóp cò. Quả tên lửa nổ bùng sau đuôi máy bay địch.
- Ngoặt phải gấp! - Tiếng Hùng thét phía sau.
Quỳnh biết có địch bám đuôi mình, vội ngoặt sang phải. Anh vừa bay vòng lại thì một khối thép màu xám mốc từ phía dưới vọt lên qua ngay dưới bụng. Lại một khối thép màu bạc lao tiếp theo. Một máy bay ta đang đuổi theo tên địch vừa định cắn trộm anh. Từ mũi tên bạc xinh xẻo phun ra hai loạt rốc-két. Chiếc máy bay địch lập tức bốc lửa chúi đầu xuống.
- Cháy rồi!
Quỳnh nhận ra tiếng của Hùng. Cùng lúc, anh nhìn thấy trên triền núi xanh phía dưới một đám lửa và không xa đó, một chiếc dù đỏ đang lững lờ rơi xuống. Bây giờ anh mới biết phát tên lửa ban nãy của mình, đã đạt hiệu quả tốt. Anh báo cáo:
- Hai bọ cạp chết cháy. Một dù đỏ.
Một số máy bay địch trút bom tháo chạy. Quỳnh vòng trái đưa mắt quan sát tình hình. Anh nhìn thấy đôi bay Nhự, Quý đang lượn vòng trên đầu mình. Từ nãy đến giờ, họ vẫn ở trên cao, yểm hộ cho anh và Hùng công kích địch.
Quỳnh định ra lệnh tập hợp biên đội quay về thì nghe tiếng Nhự báo cáo:
- Hướng 270 độ, bốn máy bay địch!
Biên đội anh đang sa vào đúng giữa một đàn nhặng.
❖ 4 ❖Không khí sở chỉ huy bừng bừng hẳn lên khi thấy trong vòng không đầy hai phút, hai chiếc máy bay địch đã bị bắn rơi.
Đồng chí sĩ quan dẫn đường mặt đỏ bừng, đưa chiếc ống nói cầm trong tay lên miệng; anh muốn thông báo điều gì cho biên đội đang chiến đấu. Một bàn tay bỗng chụp lên chiếc ống nói, ấn nó xuống mặt bàn. Anh nhìn đồng chí trung đoàn trưởng. Cặp mắt của trung đoàn trưởng đã quay xuống bàn tiêu đồ.
Chính ủy Khang nhấp nhổm định đứng dậy. Trận đánh đã hơi kéo dài. Phải nói là kết quả đạt được đã vượt ra ngoài sự chờ đợi đối với một trận đánh nhằm rút kinh nghiệm. Kết quả đó chỉ vẹn tròn nếu cả biên đội Quỳnh trở về an toàn. Phương châm của đảng ủy đề ra là đánh chắc. Anh đã nói kỹ điều này với đồng chí dẫn đường. Anh đoán đồng chí sĩ quan định ra lệnh cho biên đội Quỳnh trở về. Nhưng không hiểu tại sao trung đoàn trưởng đã ngăn lại. vẻ mặt Luân tỏ ra bình tĩnh một cách có chủ định, gan góc. Đồng chí đó sẽ chịu trách nhiệm nếu để xảy ra sơ suất vì kéo dài trận đánh. Cặp mắt của chính ủy chuyển sang đồng chí dẫn đường. Người sĩ quan cũng vừa nhìn chính ủy. Hai người đọc được ý nghĩ của nhau. Đồng chí dẫn đường lại nhấc chiếc ống nói định đưa lên miệng. Lẩn thứ hai bàn tay của trung đoàn trưởng chặn lấy chiếc ống nói.
Chính Luân lúc đó cũng dang ở trong một trạng thái rất căng thẳng. Bây giờ anh chỉ cần trả lại chiếc ống nói cho đồng chí dẫn đường sử dụng, đầu óc anh sẽ trút được cái khối vô hình nặng ngàn cân này, và mọi việc sẽ tiếp tục diễn ra vui vẻ. Nhưng anh đã nhận thấy như vậy mình sẽ không làm hết trách nhiệm của người chỉ huy.
Trận đánh đang diễn biến trước mắt anh nói lên rằng kẻ địch đã bị bất ngờ. Hai ngày qua, những đội hình máy bay lớn của địch sử dụng loại nhiễu mới vào miền Bắc đánh phá, không phải đối phó với Không quân ta. Chắc chúng tin rằng nếu ngày hôm nay chúng tiếp tục bịt màn huỳnh quang ra-đa của ta, thì máy bay ta cũng sẽ không cất cánh được. Những máy bay tiêm kích của ta bất thần lao vào giữa đàn cường kích dày đặc, đã làm chúng bị rối loạn. Đội hình của địch bị phá vỡ. Những máy phát nhiễu không còn che kín được màn hiện sóng. Và hình thù của những tên cướp trời lại bị phơi bày trước cặp mắt thần của các chiến sĩ ra-đa. Trận đánh đang phát triển thuận lợi cho ta.
Nhìn những đường chì xanh trên bản đổ, trung đoàn trưởng tin chắc các chiến sĩ lái của mình còn thời cơ tiêu diệt thêm địch.
Chính ủy đã lại đứng đằng sau người sĩ quan dẫn đường. Bàn tay của trung đoàn trưởng vẫn chặn trên chiếc ống nói. Bây giờ thì anh không chịu rời nó nữa. Từ chiếc tai nghe đặt trước mặt trung đoàn trưởng vang lên giọng nói Nghệ An của Nhự:
- Bốn bọ cạp bay vào. Xin phép công kích.
Tiếng Quỳnh ra lệnh:
- 35 công kích! 37 yểm hộ.
Sở chỉ huy trở lại những giây phút im lặng.
- Uống bia rồi! - Tiếng nói rè rè của Nhự.
- Bắn rất tốt! - Tiếng Quỳnh reo.
Sau đó là tiếng báo cáo của Quý thanh thanh như tiếng con gái:
- Thêm một dù đỏ nữa!
Luân mỉm cười. Anh rời bàn tay khỏi chiếc ống nói, bảo đồng chí sĩ quan dẫn đường một cách không vội vàng:
- Cho lệnh anh em về.
Anh nghĩ rằng trận đánh diễn ra không xa sân bay, người lái không thiếu nhiên liệu và họ còn một vài phát tên lửa. Nhưng anh cũng nhận thấy ngoài chính ủy Khang, đồng chí cấp trên của mình ngồi tại sở chỉ huy dường như cũng đã có vẻ sốt ruột.
Sĩ quan dẫn đường như được giải phóng, lập tức đưa chiếc ống nói mạ kển sáng loáng lên miệng:
- Hoa Lư gọi 31!
- Nghe rõ. Báo cáo Hoa Lư: Diệt ba bọ cạp.
- Liên hoan! Liên hoan...
Tư lệnh trưởng im lặng đứng dậy. Trong suốt trận đánh ông chỉ nói có hai tiếng "Không được" khi Luân tỏ vẻ lưỡng lự trước đề nghị của người lái xin quay về chiến đấu tại khu vực sân bay. Ông tới bên cạnh Luân chìa tay, bắt tay anh. Ông nói:
- Anh có thể lau mồ hôi trán được rồi đấy!
Những tiếng cười sảng khoái bấy giờ mới bật lên.