Chương XIV ❖ 1 ❖
Nhiệm vụ mới của trạm hải sản đã rõ. Trạm sẽ nghiên cứu nuôi cá ở vùng nước lợ.
Thị xã Quảng Yên êm đềm không còn là nơi thích hợp với họ. Họ cần một nơi ở cửa sông, có nhiều đầm nước lợ. Mấy cán bộ được phân công đi tìm địa điểm mới. Nhiều cuộc tranh cãi nổ ra trong cơ quan. Có những người đỏ mày, quay mặt với nhau. Chỉ riêng việc chọn địa điểm và di chuyển cơ quan đã mất tròn một quý. Cơ quan vẫn ăn ở theo nếp thời chiến: nhờ vào dân.
Nơi làm việc mới của Hảo là một xóm nhỏ nằm ở ven biển, không xa con đường 14 chạy từ Hải Phòng ra khu bãi biển nghỉ mát Đồ Sơn. Vùng này có nhiều đầm nuôi cá nước lợ nằm kế tiếp nhau, khá thuận lợi cho những người làm công tác nghiên cứu khi còn chưa có điều kiện tạo ra những khu đầm riêng của trạm.
Tổ chuyên môn họp, Hảo được phân công một đề tài mới: "Tìm hiểu thành phần cá trong đầm nước lợ". Hảo không ngại loại công tác này. Cô đã làm những công việc còn phức tạp hơn trong thời kỳ đi điều tra. Nhưng cô hiểu là muốn làm tốt, sẽ phải bỏ ra nhiều công phu và khá vất vả. Mình sẽ đặt một kế hoạch thu mẫu thật chu đáo và sẽ cố gắng không để sót.
Sang tới phần sinh hoạt. Anh tổ trưởng quay nhìn cô, rồi nhoẻn miệng cười. Cô chột dạ. Chắc anh ấy lại sắp đùn cho mình một việc khó khăn?... Anh nói:
- Về công việc quản lý thì tôi nghĩ trong chúng ta đây, không có ai làm được, ngoài đồng chí Hảo.
- Ối! - Hảo kêu lên.
Các cậu trong tổ hùa theo:
- Đúng quá rồi!
- Chọn mặt gửi vàng đấy, đồng chí ạ.
Hảo nói:
- Tôi đi thu mẫu suốt ngày, thời giờ đâu mà mua bán, nẫu nướng, lại còn sổ sách nữa!
Lý chặn luôn:
- Mỗi người đều một việc rồi. Đầy là chức năng thiêng liêng của phụ nữ. Cả tổ chỉ có mình bà là nữ, bà không nhận thì còn ai!
Từ ngày Loan bị thương chuyển về viện công tác, trong tổ đúng là chỉ còn mình Hảo là nữ. Sống với nam giới cũng thoải mái vì họ không chú ý những chuyện lặt vặt, và chỉ có một cô gái, nên họ cũng chiều chuộng. Nhưng nhiều trường hợp như thế này, Hảo ở vào thế thiểu số tuyệt đối.
Cô cãi:
- Điều anh nói lạc hậu quá! Đó là luận điệu lừa bịp để kìm hãm người phụ nữ mãi mãi làm nô lệ cho đàn ông các anh. Bây giờ phụ nữ được giải phóng rồi. Trong bộ đội bao nhiêu đồng chí quản lý, anh nuôi giỏi, có ai là phụ nữ đâu! Một ngày tôi cũng phải làm tám giờ chuyên môn như các anh.
Tổ trưởng dàn hòa:
- Chả lẽ bây giờ có mấy anh chị em lại mỗi người một bếp ăn riêng. Cần chúng tôi làm gì, đồng chí cứ phân công. Hàng ngày, tổ sẽ có trực nhật giúp đồng chí nấu nướng.
Chúng tôi cần có bàn tay chỉ huy, sắp xếp khéo léo của một người chủ gia đình.
Hảo phì cười:
- Các anh bắt tôi hầu nhưng gọi tôi là chỉ huy!
- Thế là đồng chí ấy nhận rồi!
Mấy cậu vỗ tay làm như vấn đề đã kết luận.
Cậu thổ nhưỡng, giọng ngọt như mía lùi:
- Cần thông cảm với cô Hảo, việc này cô ấy cũng chưa quen...
- Anh nói tiếp đi... - Hảo nhìn anh ta bằng cặp mắt ngờ vực.
-... Nhưng cô cũng cần tập dần đi thì vừa, không nay mai về với "người ta" người ta lại bảo con gái trạm này đoảng!
Tất cả cười rộ lên.
Đúng là mình cũng phải nhận thôi, Hảo nghĩ. Cô rao giá:
- Vốn dĩ mình không khéo chi tiêu nên nếu cứ buộc mình phải nhận, thì có ngày mình cho tổ ăn muối.
Thấy cô đã nhận lời, mọi người vỗ tay ẩm ĩ.
Lý nói:
- Bạn cứ cho chúng tôi hàng tháng một vài phút "huy hoàng" rồi tắt hẳn cũng được.
Hảo biết những anh chàng ở đây vốn dễ tính. Trút được việc họ mừng quá, đưa điều kiện nào ra mà họ chẳng tán thành.
- Hàng tháng, các anh phải nộp tiền ăn cho đủ. Tôi không có vốn riêng để bù tạm cho các anh đâu!
Khi vấn đề ngã ngũ hẳn rồi, Lý nói với vẻ mặt tỉnh bơ:
- Báo cáo đồng chí quản lý: đồng chí Bính mới về công tác ở tổ ta, không biết ăn cá.
Hảo ngẩn người:
- Không biết ăn cá sao lại về trạm nuôi cá công tác? Ở đồng biển không ăn cá thì ăn gì? Đồng chí phải tập ăn cho quen, ăn cá tốt hơn ăn thịt đấy đồng chí ạ.
Bính nói, giọng hiền lành:
- Báo cáo đồng chí, tôi biết ăn cá và rất thích ăn cá, nhưng ăn vào thì mẩn khắp người không làm gì được. Tôi bị dị ứng cá. Tùy điếu kiện chợ búa, đồng chí chiếu cố cho được phần nào hay phần ấy. Thiếu thức ăn phải ăn rau, ăn muối tôi không dám kêu ca.
- Nghe anh ta nói mà thương hại. Lại thêm một khó khăn mới này.
❖ 2 ❖Hàng ngày, Hảo đi tới các đầm ở vùng chung quanh. Cô cẩn đặt những thùng "phoóc-môn" của trạm tại các cơ sở của hợp tác xã, xin cá mẫu ngâm vào đó làm công việc phân tích thành phần.
Những bác xã viên phần đông là có tuổi, vui vẻ khi thấy một cô gái xinh đẹp lội bùn ra chòi thăm mình. Các bác đều là người địa phương đã làm quen với nghề này từ hồi để chỏm.
Họ không ngạc nhiên với đề nghị của cô. Hình ảnh cô học sinh lội bùn xin cá làm mẫu, đã quen thuộc với bà con ở các đầm. Hảo biết các bác lầm mình với mấy cô học sinh ở trường trung cấp thủy sản thỉnh thoảng cũng xuống đây làm công việc này. Cô không tự ái, trái lại còn cảm thấy vui vui. Sự lầm lẫn này cũng giống như một lần Hảo đi qua trường Đại học Thủy sản, mấy cậu sinh viên năm thứ nhất, thứ hai, mặt non choẹt gặp cô, tưởng cô là người ở thành phố ra chơi bãi biển Đỗ Sơn, đã buông lời trêu ghẹo.
Cô nghiêm sắc mặt đối đáp với họ. Nhưng khi đi xa rồi, cô tủm tỉm cười một mình. Mấy cậu này không nhận ra mình vào lứa tuổi chị thì mình cũng chưa "già"! Gần đây cô đã nghĩ đến chuyện tuổi trẻ của mình đang trôi mau.
Những thùng "phoóc-môn" của trạm đã được các bác xã viên tiếp nhận dễ dàng.
Hảo tìm hiểu tình hình sản lượng tôm trong các đầm, và tập tính các loài cá.
Một hôm, cô hỏi một bác xã viên:
- Tôm thường đẻ vào tháng nào hở bác?
- Tôm có đẻ bao giờ đâu!
Cô ngạc nhiên hỏi tiếp:
- Không đẻ sao hàng năm nó lại phát triển được?
- Chúng tôi đánh bắt tôm cả đời, không bao giờ thấy tôm rảo có trứng trong đầm...
Tôm là do đất sinh ra cô ạ.
Suýt nữa cô phì cười. Nhưng khi cô hỏi về cách thu hoạch tôm, các bác lại tỏ ra nắm rất vững những tập tính sinh hoạt của nó. Chỉ có điều là các bác diễn tả những tri thức của mình bằng những từ ngữ của địa phương, mang màu sắc nghề nghiệp: "Ngày thì tôm "ẩn vùi" dưới bùn, chập tối nó "dậy lên", "đi ăn"... "Thu" độ vài "con nước" thì phải mang "đăng đó" giặt sạch, phơi phóng cho nó thơm tho..."
Sự hiểu biết và cách nói năng hoạt bát của bác xã viên gặp ngày hôm nay làm cho Hảo hơi ngạc nhiên.
Ngồi trên chiếc chòi nhỏ giữa đầm, bác khoát tay trỏ vùng nước bạc mênh mông ở chung quanh:
- Trước hết, phải nói với cô về lai lịch của những đầm nuôi tôm cá nước lợ ở đây.
Dựa vào quy luật lên xuống của thủy triều, những người dân ven biển chuyên sống bằng tôm cá, lúc đầu đã khoanh những diện tích nhỏ trên bãi triều. Mỗi khi thủy triều lên, bãi ngập nước. Khi thủy triều xuống, một khối lượng nước ở lại trong diện tích đã được khoanh vùng. Người ta bắt đầu xẻ bờ, chắn lưới, rồi cho tháo nước, và thu được những loài tôm, cá do thủy triều đưa vào còn nằm lại khi nước rút. Dần dần, người ta khoanh vùng tại đây những diện tích rộng hơn và đắp bờ cao hơn. Đó là những hình thức sơ khai của nghề nước lợ. Riêng cái đầm mà cô và tôi đang ở đây, trước kia là của một nhà tư sản.
Tôi là người làm thuê của gia đình này từ ngày còn trẻ. Đến ngày có phong trào hợp tác hóa nông nghiệp, đầm do hợp tác xã quản lý. Đầm đã được củng cố và mở rộng trong những năm qua. Cái cống xi-măng cô nhìn thấy kia, ngày trước là cống bằng đất. Những ngày đông tháng giá, kể cả đêm ba mươi Tết, hai vợ chồng tôi đã phải lội xuống cái cống đất ngập bùn, rét buốt đến tận xương để tháo nước...
Qua cầu chuyện của bác, Hảo biết thêm một điều cho công tác nghiên cứu: quan trọng nhất là con nước giống đầu xuân.
Trước khi cô ra về, bác xã viên đã nói với một giọng lịch thiệp:
- Tôi sẵn sàng làm những gì mà các anh, các chị ở trạm yêu cầu. Các anh, các chị làm công việc này không phải chỉ để lo cho đời này mà còn lo cả cho con cháu đời sau...
Cô ngạc nhiên nhìn bác. Năm trước, đã có mấy anh bộ đội bảo công tác của Hảo là cồng việc của "hòa bình". Bây giờ, bác già này lại nói đó là công việc của đời này và đời sau. Cô cũng rất biết điều đó. Nhưng tại sao nó lại được nói ra từ một bác xã viên ở đấm nước lợ này? Bác đã có một kiểu suy nghĩ thật "lãng mạn".
Khi ra về, hỏi thăm bà con, Hảo mới biết bác là chiến sĩ thi đua của thành phố Hải Phòng.
Đồng chí trưởng trạm đứng ở đầu nhà, nhìn cô quần áo còn bê bết bùn, hỏi:
- Những đầm ở đây có nhiều tôm cá không?
Hảo đáp:
- Ngày thường không có bao nhiêu, nhưng đến con nước thì đánh bắt được khá nhiều. Quan trọng nhất là con nước giống đầu xuân.
Tự nhiên, cô thấy thủ trưởng của mình cười ngặt nghẽo. Rồi anh nói:
- Cô có vẻ dân nước lợ lắm rồi!
- Cô đã hiểu mình vừa dùng từ "con nước" để nói về những ngày mực thủy triều lên cao. Ngôn ngữ của người dân địa phương đã xâm nhập vào lời ăn tiếng nói của mình....
❖ 3 ❖Cô nhớ có lần đã nói với anh là tàu chiến và máy bay của đế quốc Mỹ đang đẩy lùi dần công tác nghiên cứu của mình vào bờ.
Đúng là hôm nay cô đang làm công tác trên bờ biển. Nhưng qua một số tài liệu đã đọc được, cô hiểu vùng giáp ranh giữa lục địa và đại dương này, theo quy luật chung, bao giờ cũng tạo ra những năng suất sinh học cao nhất. Cô đã nghĩ mình có dành cả nhiều năm trong cuộc đời công tác để nghiên cứu cho ra những đặc điểm của vùng này, chưa chắc mình đã hoàn thành.
Những bãi sú vẹt mênh mông bắt đầu hấp dẫn cô. Nó sẽ làm cho mình điêu đứng vì những bí hiểm của nó. Đồng chí viện trưởng lần vừa xuống đây, đã nói: "Mọi nghiên cứu đều phải tìm ra quy luật của sinh vật ở một miền nhiệt đới gió mùa". "Miền nhiệt đới gió mùa" chỉ từng ấy chữ thôi, nhưng nó đem lại không biết bao nhiêu cái khó khăn cho những người làm công tác có dính đến sinh vật như mình.
Cái gì là đặc trưng của Việt Nam ở khu vực nước lợ này? Có nước nào có nhiều sông ngòi mang nặng phù sa như nước mình?... Bao nhiêu câu hỏi của cô còn chưa được giải đáp.
Cả tuần này, Hảo ở đầm Hải Phong. Ngày mai trạm họp. Hảo ngôi kỳ cọ những bình thủy tinh đựng mẫu. Mấy bác xã viên đi qua. Một bác nói:
- Tưởng cô kỹ sư làm gì chứ chỉ có rửa bình như vậy thì bà con chúng tôi củng làm được!
Hảo phì cười.
Một bác khác nói:
- Ở đầm bên, hôm nay bắt đầu đánh cá đấy!
- Sáng nay à bác? - Hảo vội hỏi.
- Cả ngày. Cô có đi không?
- Có ạ. Cháu sẽ đi theo các bác ngay.
Cô vội cất các bình mẫu, đi cùng những bác xã viên sang đầm bên. Cô phải tận dụng tất cả những lần kéo lưới như thế này để lấy cá mẫu và tính thành phần các loài cá theo tỷ lệ.
Bùn bắn tứ tung cả lên quần áo, mặt mũi, đầu tóc. Ghét nhất là mấy con quỷ rô phi cứ giãy đành đạch, vây trên lưng nó giương lên như lông nhím, lỡ tay chạm phải là buốt tới tim. Hết buổi thu mẫu, hai bàn tay của cô đầy vết gai đâm.
Hảo lại nhớ đến vai trò quản lý của mình. Những ngày cô đi vắng, việc ăn uống của tổ được trao tạm cho Lý, chắc nhiều bữa anh em nuốt không trôi. Cái công việc này khi Hảo ở nhà đã choán khá nhiều thời giờ. Cô đã phải lập ra bao nhiêu thứ sổ sách: sổ chấm cơm, sổ thu chi, sổ gạo, sổ báo cơm... Chúng còn nhiều hơn cả những sổ nghiên cứu sinh học cá của Hảo.
Buổi chiếu về trạm, Hảo mang cho tổ một xâu cá rô phi rất to.
Đi ngang nhà Tuyến, Hảo ngó vào. Tuyến quay ra, nhìn thấy Hảo lại quay vội vào bình mẫu như đang dở việc. Một cô sinh viên mới ra trường cùng làm việc với Tuyến, ló đầu ra cửa sổ, vui vẻ nói:
- Chúc mừng chị Hảo nhé!
Hảo tưởng cô gái mừng mình mua được xâu cá to:
- - May phúc lại vớ được hôm đầm đánh cá thì trạm họp...
❖ 4 ❖Hảo còn ở ngoài hàng rào đã nghe thấy tiếng chào của mấy cậu trong tổ:
- Chào cô chủ đã về!
- Chào nữ anh hùng...
Hảo bước vào sân, đã thấy Lý đứng đó, cúi đầu tỏ vẻ cung kính:
- Xin chào vợ của người anh hùng.
- Thôi đừng nịnh nữa! Tôi mang thức ăn về cho các bác đây rồi. - Hảo vừa nói vừa giơ lên cho mọi người xem xâu cá rô phi to còn tươi rói.
Những người ngồi trong nhà lập tức hoan hô ầm ĩ.
Cậu thổ nhưỡng nói:
- Khoa học phải kết hợp chặt chẽ với đời sống chứ!
Lý níu lấy tay Hảo, giả vờ thì thầm:
- Bà đừng đưa ra cá nguyên vẹn thế này, tài vụ họ sẽ bắt chúng tôi trả tiền trăm phần trăm, ăn mất ngon. Bà quay ngay ra ngoài giếng, tôi đưa con dao ra, bà mổ hết, rồi đem vào cho tài vụ, coi như đầy là đối tượng nghiên cứu khoa học, hắn sẽ trừ tiền mình 30 phần trăm, ăn mới thích.
Rồi cậu ta kể công:
- Hôm nọ không có bà, làm về tỷ lệ giữa vỏ và thịt cua, tôi đã kiếm cho cả tổ một bữa cua ăn tơi bời. Hôm nay, bà cũng phải học tập kinh nghiệm của tôi!
Tổ trưởng tán thêm:
- Hôm nào cô Hảo đề ra: phải làm một bộ xương cá vược. Cô xuống đầm chọn con cá vược nào to nhất, loại mươi đô-la, đem về đây. Ta sẽ nhường xương cho khoa học, còn thịt thì dành cho đời sống!
Lý vẫn níu tay Hảo không chịu buông ra. Hảo phải kêu lên:
- Các bạn tầm thường hóa khoa học đến mức ấy kia à!... Có buông ra cho tôi đi làm cá không thì đến mười hai giờ khuya chưa chắc đã có cơm ăn...
Mỗi lần về cơ quan như về nhà. Hảo vui hẳn lên, quên cả mỏi mệt suốt ngày lội đầm thu mẫu, cô lao vào bếp làm cá rồi rán và nấu riêu.
Bữa cơm tối ăn muộn, nhưng ngon miệng và rất vui. Cả tổ kê bàn ngoài sân, ngói ăn dưới ánh trăng. Mới đầu, các chàng trai khen cá rô phi dầm nước lợ thịt béo và xương rất mềm. Nhưng sau đó, họ lại giỏ trò tán ra.
- Đúng là con gái thành Nam, cơm dẻo canh ngọt thật, anh nào phúc bằng cái đình mới vớ được...
- Cô Hảo mà nấu riêu cá thì yến cũng không ngon bằng.
- Đó là điều chắc hơn cua gạch. - Một cậu nữa phụ họa.
Hảo chỉ cười. Cô biết các cậu này rất quỷ quái. Món canh riêu mình nấu cũng ngon, nhưng làm gì tới mức như vậy. Họ tâng bốc tài năng mình lên để sau này đến phiên trực nấu nướng, có cá là lại đùn cho mình làm.
Hảo ngồi chỉ thương anh chàng không ăn được cá. Hảo về muộn không kịp mua gì cho anh ăn riêng. Nhưng anh chàng mặc dù chỉ ăn cơm chan với nước mắm, suốt bữa cũng chẳng chịu thua ai một câu tán nào.
Lại Lý lên tiếng:
- Tôi nghĩ như bà Hảo này, chả nên đi công tác làm quái gì! Phụ nữ các bà sinh ra là để chăm sóc gia đình, cơm nước ngày hai bữa, trông nom con cái...
- Như vậy thì chỉ có ở nhà để hầu các anh và con các anh chứ gì!
- - Nếu bà chưa biết, thì tôi xin nói bà nghe... Ngay ở cả những nước xã hội chủ nghĩa, một số phụ nữ sau khi tốt nghiệp đại học rồi, không đi làm mà ở nhà trông nom gia đình, nuôi nấng con cái. Chủ nghĩa xã hội vẫn dành cho những người như vậy một phúc lợi cao... Tôi nói chuyện này là vì tôi coi trọng công tác của người phụ nữ trong gia đình. Tôi thấy đó là một việc khó khăn, vất vả và thiêng liêng, mà chỉ những người phụ nữ vì có thiên bẩm nên mới làm được việc đó... Tôi lấy làm buồn vì bà đánh giá rất thấp điều tôi đã nói.
❖ 5 ❖"Mấy hôm nay em suốt ngày lội bùn làm việc trên đầm lấy. Lúc này là 10 giờ đêm rồi em mới được nghỉ ngơi. Người em đau như dần. Đáng lẽ em phải đi nằm ngay bây giờ, nhưng em sẽ không tài nào ngủ được nếu sau mấy ngày liền đi công tác về nhà, em không có những giờ phút chuyện trò với anh...
Trong bữa ăn cơm tối nay, một cậu ở cơ quan đã nêu lên vấn đề người phụ nữ không nhất thiết phải tham gia công tác, chỉ cần trông nom chu đáo mọi việc trong gia đình là đã hoàn thành một nhiệm vụ khó khăn và thiêng liêng đối với xã hội rồi. Cậu này đã đi học nước ngoài về. Cậu ấy nói ở một số nước xã hội chủ nghĩa cũng có những người làm như vậy, mà vẫn được xã hội tôn trọng... Em đã phản đối ý kiến đó. Em nghĩ em không tài nào sống nổi với cái cảnh suốt năm tháng gò bó trong bốn bức tường, chăm nom một đàn con...
Lúc này ngồi tâm sự với anh, em lại nghĩ khác. Em chỉ có thể nói riêng với anh điều này mà không thể nói với một ai khác đâu! Em đang khao khát được làm công việc mang lại điều hạnh phúc nhất trên đời đối với người phụ nữ, là làm vợ... Suốt mấy tháng nay, em mê mải với một công tác mới mà em được trạm phân công. Công tác này cuốn hút phần lớn tâm trí của em. Nếu anh không giận thì em có thể nói rằng có những lúc nó đã làm em xao lãng với anh... Nhưng nếu tối nay, có một phép lạ nào đưa em tới gặp anh, thì em sẽ không mảy may nói đến những công việc em đã làm...
Em sẽ mang một bộ quần áo mềm sạch sẽ đến cho anh thay bộ quần áo bay dày cộp đầy bụi đỏ đất trung du. Em sẽ đi nấu nước cho anh rửa mặt mũi và ngâm đôi chân suốt ngày bị bó trong đôi giày bay cao cổ...
Rồi em chỉ muốn hỏi anh điều này: những ngày qua anh có nhớ, thương em nhiều không? Em có thường đến trong những giấc mơ của anh không...?
Em không thích nghe anh nói bất kỳ chuyện gì khác trong lúc này, dù là... - em nói anh đừng giận, đừng mắng em cơ - dù là anh kể chuyện ngày hôm nay anh vừa hạ được một Con ma hay một Thần sấm...
Em rõ ràng là vợ của anh rồi. Đêm nay, em sẽ nằm bên trong hay bên ngoài đây?
Em có thói quen ngủ một mình. Em không thích ngủ chung giường dù là với một đứa trẻ, như bé Chung Thủy. Mùa rét, em ghét trùm chăn kín đầu. Em thích nằm vùng vẫy trên giường một cách thoải mái. Nhưng tối nay, em sẽ nằm nghiêng, em muốn để tai lên ngực anh, nghe nhịp đập của trái tim anh, nghe trái tim anh nói với em những lời yêu thương..."
❖ 6 ❖Sáng nay, khi đi ngang nhà Tuyến, Hảo nghe rõ Tuyến nói với ai bên trong:
- Bầy giờ thì cô ấy tha hồ mà vênh!...
Có chuyện gì giữa cô ấy với ai thế nhỉ, cô tự hỏi.
Hảo quay lại rủ Tuyến cùng đi họp, nhân thể xem những ngày qua ở cơ quan có chuyện gì. Cô nhận thấy thái độ Tuyến lúng túng. Tuyến cố giấu vẻ lạnh nhạt, nhưng cách nói năng của cô ta mất hẳn vẻ tự nhiên. Trước đây, Hảo có đôi lần va chạm với Tuyến trong công việc chung. Nhưng từ khi về địa điểm mới, cô đã chú ý giữ gìn không để xảy ra chuyện gì giữa hai người. Đi cùng với Tuyến sang nhà họp, cô vẫn phân vân.
Đồng chí trưởng trạm đi vào, tươi cười bước lại bắt tay Hảo và hỏi:
- Mấy bữa nay, có nhận được thư của anh ấy không?
- Em nhận được thư từ tháng trước.
Hảo đã biết thời gian này Quỳnh đang ở Khu Tư.
- Tôi thành thật chúc mừng cô.
- Chúc mừng em... chuyện gì cơ?
Nhìn vẻ ngơ ngác của Hảo, đồng chí trưởng trạm hỏi:
- Thế cô chưa biết chuyện gì mới à?... Mấy ngày hôm nay cô có đọc báo không?
- Không ạ - Hảo nghĩ hay là anh lại vừa lập một chiến công mới ở Khu Tư - Em ở ngoài đầm, có báo chí gì đâu!
Cô kỹ sư mới ra trường ngồi gần đó, sốt sắng hỏi:
- Chị Hảo vẫn chưa biết gì à?... Em lấy báo cho chị xem nhé!
Cô gái vội vã chạy đi.
Hảo rất hồi hộp, tuy biết đây sẽ là một tin vui.
Mọi người xung quanh dường như muốn dành cho Hảo sự vui sướng khi cô xem tờ báo. Một vài người đến gần, chờ xem phản ứng của cô. Riêng Tuyến vẫn ngôi với thái độ lạnh nhạt. Rồi Hảo nghe Tuyến nói nhỏ với người nào ngồi bên: "Chắc biết rồi chứ còn g ì! Ở hợp tác xã nào lại không có báo hàng ngày".
Hảo đang vui bỗng cảm thấy người lạnh hẳn đi. Có một chuyện gì đó mà Tuyến coi là Hảo đã biết nhưng Hảo đóng kịch để làm mọi người phải bận tâm đến mình. Hảo chợt hiểu thái độ của Tuyến từ hôm qua đến giờ. Suýt nữa thì cô quay lại trừng mắt nếu không nghe thấy người ngồi bên Tuyến nói: "Cái điệu bộ ngẩn ngơ thế kia thì chưa biết thật!"
Cô kỹ sư trẻ hấp tấp cầm tới hai xếp báo: Nhân dân và Quân đội nhân dân.
- Chỉ cần thoáng nhìn tờ báo, Hảo đã hiểu ngay: Lễ tuyên dương Anh hùng quân đội vừa họp tại Hà Nội. Có tên anh trong đó.