← Quay lại trang sách

Chương XXI ❖ 1 ❖

Những người lái không còn ở dãy nhà một tầng Hảo đã tới lần trước. Người ta trỏ Hảo đi theo hành lang dài tới cầu thang rồi lên tầng gác của bệnh viện. Dọc đường, Hảo gặp chiếc xe đẩy, trên có người nằm bất động. Cô trố mắt nhìn, tưởng như người đó chính là anh. Chỉ còn ít giây phút nữa, số phận mình sẽ được định đoạt, cô luôn nhắc mình phải trấn tĩnh.

Bước lên khỏi cầu thang gác. Hảo đứng nhìn quanh, định tìm người hỏi thăm nơi các chiến sĩ không quân điều trị. Một người mặc quần áo bệnh nhân bước tới.

Người anh cao lớn, bước đi vững chãi, nếu không có bộ quần áo trắng của bệnh viện, không ai bảo anh là bệnh nhân. Người đó đứng sững lại trước mặt cô, chăm chú nhìn cô bằng cặp mắt sáng, rồi buột miệng:

- Chị Hảo!

Hảo lúng túng nhìn cặp mắt, nhìn những chân râu xanh quanh đôi môi đỏ tươi, chưa nhận ra đã gặp anh ở đâu.

- Chào anh ạ...

- Chị vừa ở Hải Phòng lên?

- Vâng, tôi mới xuống tàu được một lát.

- Đi đường có vất vả không chị?

- Cũng may không gặp báo động, chỉ có hai lần phải chuyển tàu...' Hảo vừa trả lời vừa cố nhớ ra tên anh. Cô biết chắc đã gặp anh ở đoàn bay. Nhưng cô nghĩ không ra.

- Anh Quỳnh vừa ăn sáng với chúng tôi xong, không hiểu lại thơ thẩn đi đâu...

Cô thở phào, trút tất cả những nỗi lo lắng nén căng lồng ngực từ khi nhận được bức điện. Nét mặt cô tươi lên. Dường như niềm vui của cô đã chuyển sang người đang cùng đứng nói chuyện. Nét mặt anh cũng linh hoạt hẳn lên:

- Tôi đưa chị đi tìm anh Quỳnh... Anh ấy hay ra ngồi ở dãy ghế đá nhìn ra bờ sông.

Hảo đi theo anh. Cô không biết nói gì vì cô hoàn toàn không nghĩ ra mình đã gặp anh trong trường hợp nào. Anh cũng im lặng, luôn luôn đưa mắt tlm kiếm khắp nơi, như muốn nhanh chóng hoàn thành công việc anh đã hứa với cô. Những người đi đường kín đ áo nhìn họ. Chác họ lầm tưởng hai người là một cặp vợ chồng.

Nỗi lo đã trút được, nhưng Hảo lại cảm thấy bồi hồi. Đúng một năm rồi, cô mới sắp gặp lại anh...

Quỳnh đang ngồi một mình trên chiếc ghế đá ở cuối con đường đất chạy dọc theo hàng rào của bệnh viện.

Hảo rảo bước. Nếu không có người cán bộ đi cùng thì cô đã chạy vội đến với anh.

Đi một quãng, cô nhìn sang bên, không thấy anh cán bộ đâu. Cô ngoái đầu lại. Người dẫn đường đã dừng bước, đứng ngó theo. Hảo nói với:

- Cảm ơn anh nhé?

- Chào chị.

- Anh hơi mỉm cười đáp lại rồi quay đi. Hảo chỉ chờ có vậy để lao người chạy đến với anh.

❖ 2 ❖

Anh từ vùng trời xa xôi đã trở về với cô yên lành, nguyên vẹn, và đang đứng đó nhin cô với nụ cười yêu thương.

Cô muốn ôm lấy anh, áp đầu vào lồng ngực anh để nói những ngày sống xa anh, cô đã có những giờ phút lo lắng, khổ sở đến như thế nào. Nhưng rồi cô nghĩ ngay từ tất cả những ô cửa sổ, những hàng ghế đá kia, có bao nhiêu cặp mắt đang theo dõi mình. Cô đứng dừng lại. Và không hiểu sao, cô bỗng nhìn anh bằng cặp mắt oán trách.

Quỳnh mừng rỡ:

- Anh tưởng còn phải một, hai ngày nữa em mới về được. Anh chỉ lo cho em khi đi đường.

Cô chỉ đứng nhìn anh.

- Lại đây em!

Anh dẫn Hảo về cái ghế anh đã ngồi ban nãy.

- Em ngồi xuống đây.

Anh chưa chú ý là từ khi gặp anh, cô vẫn lặng thinh.

Cô đặt cái túi, có thêm mấy cân cam đã trở thành nặng trĩu, xuống đầu ghế rồi ngồi sát bên anh.

- Anh vừa nhận được thư của dượng, em ạ... Anh Trọng gặp dượng. Bây giờ anh lại có thêm cả một gia đình ở trong kia. Trước đây, anh tưởng không còn ai... Em làm sao thế? Em đi đường mệt?... Cả đêm qua em không được ngủ phải không!

Anh nhẹ nhàng cầm lấy tay cô và nắm chặt thay cho một câu nói xót xa. Cử chỉ đó của anh làm cô mềm lòng. Bấy giờ cô mới lên tiếng:

- Em oán anh lắm!

Quỳnh ngơ ngác và lo lắng nhìn cô.

- Tại sao suốt một năm trời, anh cấm em không được lên thăm anh?

- À...! Mặc dù đã viết trong thư cho em, nhưng em chưa thể hiểu được trong năm qua ở trên đó bận rộn như thế nào! Không chỉ bận rộn đâu em ạ. Mỗi ngày lại có thêm một vấn đề mới buộc các anh phải lo.

Lắm lúc lo thắt ruột thắt gan... Em lên trên đó làm sao được! Nếu anh chưa về đây thì anh cũng chưa thể để em lên đó...

Cô nhìn anh và chợt hiểu tất cả những điều anh vừa nói. Nước da anh xanh sám, anh đã gầy đi nhiều. Chỉ ánh mắt và nụ cười là còn nguyên vẹn. Cô đặt tay lên xương vai anh và càng thấy rõ là mình đã không lầm. Johnson làm khổ anh nhiều quá!...

- Bức điện của anh làm em suýt chết!

- Sao vậy...? Quỳnh nhìn cô - Em đi đường gặp máy bay ư?

- Còn đáng sợ hơn máy bay Mỹ một vạn lần... Nay mai em xin vào phía nam công tác, để anh ở ngoài này khi anh nhận được một bức điện như thế này thì anh sẽ biết.

Anh chợt hiểu sự dại dột của mình qua việc đánh bức điện không rõ ràng. Từ trước đến nay, anh vẫn tự bảo sẽ không làm bất cứ điều gì để cô lo lắng. Những ngày qua, anh tưởng mình vừa báo với cô một tin mừng, ngờ đâu lại mang đến cho cô một mối lo.

Cô ngôi bóc cam, tách từng múi và bắt anh phải ăn. Cô cảm thấy ghen với những người phục vụ hai bữa mang đến cho anh những món ăn ngon lành, ghen với những cô hộ lý hàng ngày đến bên giường theo dõi sức khỏe của anh. Sao minh lại không được làm những việc đó, những việc chăm lo cho cuộc sống hàng ngày, của anh?

Chợt nhớ đến người đã dẫn mình đi tìm anh ban sáng. Cô hỏi:

- Cái anh đưa em tới gặp anh là ai vậy?

- Hùng... Anh tưởng em biết rồi.

- Em đã biết anh ấy ở cùng đơn vị với anh, nhưng em chịu không nhớ ra trường hợp em gặp anh ấy.

- Trước bữa cưới của Hoa và Diệu Lan... Anh đã đưa Hùng tới giới thiệu với em.

Vậy mà mình quên khuấy mất. Mình đã có vẻ thiếu lịch sự với anh Hùng, cô nghĩ. Khóe mắt cô bỗng lóe lên một ánh nghịch ngợm:

- Nghe nói chị Diệu Lan trước kia yêu anh phải không?

- Bậy! Chuyện ở đâu vậy?

Cô vẫn không muốn ngừng trêu anh vì nhận thấy khi chối cãi về chuyện này, anh có một vẻ mặt rất buồn cười.

- Đêm qua, em ngồi trên tàu tình cờ nghe mấy anh ở Quân chủng nói chuyện như vậy. Các ông ấy gọi chị Diệu Lan là "thím Diệu", thoạt mới nghe em không hiểu là ai.

- Mấy anh chàng tếu!

- Chị Diệu Lan khi chưa lấy anh Hoa mà yêu anh là quyền của chị ấy. Nhưng còn anh... em muốn hỏi anh có cảm tinh gì với chị ấy không?

- Em vẫn chưa tin anh ư?

- Nhưng lúc đó em đã về với anh đâu!...

Cô gái biết mình đang tiêu phí số thời giờ hiếm hoi bằng những chuyện đùa bỡn. Nhưng cô vẫn cảm thấy vui thích vì mình đang dùng đến cái quyền được "tra hỏi", và làm anh lúng túng, chối cãi bằng những câu hỏi oái oăm bất ngờ. Cuối cùng, cô phá lên cười.

Cô đã không đụng đến những lời người ta nhận xét về cô. Vì chuyện đó chỉ làm vẩn đục những giờ hạnh phúc của họ.

Những bệnh nhân đi dạo mát đã bắt đầu quay về. Quỳnh nói:

- Sắp đến giờ bác sĩ đi thăm bệnh nhân.

Cô ngẩn người ra. Giờ gặp anh sáng nay đã hết.

Quỳnh đưa cô một chiếc chìa khóa:

- Anh Đông gửi em. Thùy đi vắng, nhưng em cứ tới nhà mà ở. Có hầm ngay sau nhà. Em phải đạp xe cho nhanh để khỏi gặp báo động giữa đường.

- Chiều, em lại vào. Còn ở đây ngày nào, hai buổi em phải vào với anh.

Quỳnh đưa cô ra cổng và đứng ngó theo.

Chị giữ xe đạp nói với cô:

- Trông anh ấy khỏe mạnh đấy chứ! Lúc nãy cô làm tôi tưởng anh ấy thế nào rồi!

Hảo tươi cười cảm ơn chị. Cô đang muốn vui với tất cả mọi người.

Hảo có quá nhiều thời giờ rảnh rỗi ở Hà Nội. Mỗi ngày hai buổi, cô tới bệnh viện thăm Quỳnh và chỉ ở lại với anh được tổng cộng vài giờ. Như vậy mà cô cũng đã cảm thấy nhiều người chung quanh nhìn cô bằng cặp mắt như muốn hỏi: "Cô này làm ăn gì mà cứ vào thăm luôn xoành xoạch!". Cô đã phải tránh lên gác và dặn Quỳnh vào những giờ hẹn thì ra ngồi ở ghế đá chờ cô. Mọi người đều đang phải hy sinh.

Chỉ một chút hạnh phúc nho nhỏ của mình cũng làm vướng mắt họ.

Ngoài ra, sau hai bữa đến cửa hàng mậu dịch ăn cơm, trở về cô không biết làm gì. Không ngủ được vì những tiếng thông báo máy bay địch, những hồi còi báo động liên miên và những trận oanh tạc. Máy bay địch đang cố dứt điểm hai mục tiêu chính ở Thủ đô là nhà máy điện và cầu Long Biên nối liến hai bờ sông Hồng. Nhưng lực lượng pháo và tên lửa bảo vệ Thủ đô vẫn tiếp tục đẩy lùi chúng. Nhiều lần, chúng phải trút bom từ xa. Những máy bay lọt vào Hà Nội thường ném rớt bom ra vùng chung quanh mục tiêu. Cô đã mấy lần được chứng kiến trong giờ báo động từng cặp hai chiếc máy bay cánh én lượn trên vùng trời, như đôi cánh tay ôm chặt lấy cái cầu và khu vực nhà máy điện. Nhưng những trận không chiến đã không diễn ra ở dây.

- Chiều nay, Hảo đạp xe tới nơi Thùy sơ tán. Cô ra Cầu Giấy, đi về phía Sơn Tây.

Hai hàng cây được trống vào mỗi mùa xuân theo lời kêu gọi của Bác Hồ, đã xanh rợp con đường. Đi một quãng, lại gặp những trận địa pháo và trận địa tên lửa. Những chiếc xe kéo tên lửa dài nghễu nghện, phủ bạt kín mít, nằm kềnh càng ở bên đường, dưới lùm cây. Đây là vành đai phía bắc bảo vệ Thủ đô.

Vùng chung quanh Hà Nội tấp nập hơn xưa. Người dân Hà Nội khi giãn ra, khi thu nhỏ lại để tránh những đòn của kẻ địch từ trên trời giáng xuống. Một thời kỳ địch đánh ở vùng ven.

Vùng ven trống vắng hẳn đi. Người và xe cộ thu vào trong thành phố. Dạo này, địch đánh thành phố. Thành phố lại vắng đi. Mọi người dãn ra vùng ven. Các cơ quan tiếp tục làm việc.

Các lớp học tiếp tục mở trong những căn nhà hầm ở vùng nông thôn. Xe cộ náu mình dưới tấm thảm màu xanh của cây cối. Mọi guồng máy vẫn tiếp tục quay không phải một cách bình thường mà còn hối hả hơn.

Bề ngoài, các xóm làng vẫn vậy. Những rặng tre xanh uốn câu. Những mái chùa cổ kính phủ mầu thời gian. Bao quanh là cánh đồng. Nhưng bên trong đã nhộn nhịp hẳn lên. Vì mỗi mái nhà đều nhận thêm một phần san sẻ của Thủ đô, những cơ quan, trường học, bệnh viện, những gia đình sơ tán.

Hảo hỏi thăm vào nhà bác hội trưởng phụ nữ xã, nơi Thùy ở nhờ. Nhớ nó quá. Nhớ cái miệng cười và cái má lúm đồng tiền.

Nhớ cái tính dễ tin người của cô.

Tìm được nhà, cô hớn hở bước vào.

Nhà vắng vẻ. Trên cái giường đôi ở góc nhà Chung Thủy đang ngồi chơi với em. Thủy mặc áo dệt kim, quần đen, giống như con một gia đình nông dân. Nó không lớn mấy nhưng bộ mặt già dặn hẳn lên, ra vẻ một người chị.

Chung Thủy reo:

- Cô Hảo!

- Mẹ đâu rồi?

- Mẹ cháu ra giếng giặt tã lót cho em - Bác chủ nhà đâu?

- Bác đi làm đồng.

Hảo mở túi đưa cho Thủy gói kẹo, rối ôm lấy thằng bé. Nó bụ bẫm lạ thường. Cái đầu nhỏ, tóc thưa và dựng đứng. Đôi mắt tròn giống bố. Nó mới bảy tháng vẫn còn bú mẹ. Nó thế này, nó tu mày ngày mấy bữa thì chắc mày chỉ còn bằng con ve.

Thằng bé nhìn cô nhoẻn miệng cười. Nó thèm bế. Cô đã đến tuổi làm mẹ. Cô hôn hít làn da mềm, thơm mùi sữa của nó.

Trẻ con có cái đẹp của thiên thần. Bao giờ mình sẽ có một chú bé như thế này?... Nếu nó là con mình, mình sẽ còn thương yêu nó gấp mười...

Thùy ôm một chậu tã lót bước vào. Nó gầy và già đi thật.

Khi nó cười, cái lúm đồng tiền trên má chỉ còn là một vết nhăn.

- Lên bao giờ thế?

- Mới lên.

Hảo không muốn nói với bạn mình đã có mặt ở Hà Nội ba ngày rồi.

- Gặp anh Quỳnh chưa?

- Rồi.

May mà Thùy không hỏi thêm.

Hảo đưa gói tép khô cho Thùy:

- Quà của cô đây.

Thùy ngửi mùi thơm có vị biển của cái gói, nhoẻn miệng cười.

- Nhất cô rồi? Tối nay cho cô ăn moi rang với khế. Mẹ cháu vẫn thèm của chua...

Đôi bạn gái quấn lấy nhau suốt từ đó đến đêm. Thùy làm cơm, Hảo ngồi bên. Thùy chấm bài, Hảo nhận đọc hộ một nửa.

Tối đi ngủ, bốn người lớn, nhỏ nằm chung một cái giường đôi.

Họ rì rầm nói chuyện đến rất khuya.

Hảo muốn thăm dò một điều ở người bạn gái: Thùy đã nghe gì về chuyện cưới xin của mình. Suốt mấy ngày nay, trong các buổi nói chuyện, Quỳnh chưa hề đả động đến vấn đề đó. Cô tin rằng anh Đông đã bàn chuyện này với Thùy. Hảo vẫn chưa quên trong chuyện tình duyên của mình, anh Đông đã đóng vai trò ông mối. Thùy kể trăm thứ chuyện, từ chuyện khi sinh thằng Sơn đau mất mấy ngày, chuyện chiếc đuôi tên lửa rơi vào cạnh trường, cả học sinh và cô giáo cứ tưởng quả bom mẹ chứa bom bi bên trong, đến chuyện phải mua ba hào một mớ rau muống, bé Chung Thủy theo các bạn đi mò ruộng bắt cua...

Cuối cùng, Thùy mới hỏi một câu lửng lơ:

- Bao giờ thì tổ chức đấy?

- Chưa định bao giờ.

Hảo trả lời một cách không rõ ràng để xem Thùy có hỏi gì thêm. Thùy nằm im. Rồi nó lại nói những chuyện đâu đâu khiến Hảo chẳng buồn nghe nữa. Cô nàng không tế nhị chút nào! Nó chẳng biết chút gì về tâm lý con người...

- Hảo ngủ rồi đấy à? - Thùy hỏi - Chưa.

Bỗng nhiên, cô nghe Thùy thở dài.

Rồi Thùy nói:

- Mình lo cho anh Đông lắm!... Từ hồi anh Đông nhảy dù đến giờ, mỗi lần anh ấy về nhà, mình cứ có cảm giác như anh ấy về thăm mình lần cuối cùng, anh ấy sẽ không trở lại nữa.

Anh ấy càng săn sóc mình, càng thương yêu thằng Sơn, mình càng sợ... Gần đây, anh Đông không nói gì với mình về chuyện chiến đấu trên sân bay.

Hảo thấy tim mình thắt lại. Thương hại nó quá! Nó cũng như mình. Nó chỉ vui gượng. Nhưng bây giờ nó không thể giấu mình nó đang rất lo.

- Cậu biết anh Quý không?

- Có khi mình gặp rồi mà không nhớ.

- Cậu biết anh Mẫn không?... Anh Mẫn cùng với anh Bản đã đánh nhau với mấy chục chiếc máy bay địch trên đỉnh sân bay, hôm đó anh Quỳnh chỉ huy...

- Mình không biết chuyện ấy... Sao cậu hỏi mình hết tên người này đến người khác?

Thùy im lặng một lát rồi nói:

- Anh Quý và anh Mẫn hy sinh rồi!

Cô cảm thấy bàng hoàng. Cô nghĩ ngay hai người này ở trong số những người lái, ai cũng dễ thương, mà cô đã gặp trong đám cưới của Hoa.

- Còn những anh khác nữa, nhưng cậu không biết đâu...

Cô bắt đầu hiểu về những bận rộn, khó khăn mà anh đã nói với cô...

- Mình bảo thực cậu nhé!...

- Cậu nói đi!

- Đừng tổ chức vội... Chờ yên yên đã. Chiến tranh mãi rồi cũng phải có ngày hòa bình...

Thì ra nó thương mình. Hảo chợt nghĩ đến mẹ... Mẹ tha thứ cho con. Con đã ít nghĩ đến mẹ. Con về Hà Nội mà cũng không nghĩ đến chuyện về thăm mẹ... Mẹ cũng lo cho con như người bạn tốt bụng này. Nhưng mẹ đã không ngăn cản con. Vì thế mà con càng thương mẹ, thương cả dượng con. Chắc dượng cũng lo cho con như mẹ. Nhưng dượng vẫn mừng cho hạnh phúc của con...