← Quay lại trang sách

Chương XXIX ❖ 1 ❖

Đồng chí văn thư từ ngoài đi vào chuyển cho Quỳnh một phong thư. có dấu của Ban Thống Nhất. Thư từ miền Nam gửi ra. Quỳnh nghĩ chắc là thư của chị mình. Nhưng khi nhìn trên phong bì, anh thấy ghi tên đứa em út. Chị anh không nhắc gì đến nó trong lá thư lần trước.

Quỳnh nghĩ hay em mình đã hy sinh, trong lá thư đầu tiên gửi ra Bắc chị không muốn nói đến chuyện buồn này. Bữa trước, viết thư vào, Quỳnh đã hỏi tin em.

Bây giờ nếu gặp nó thì mình sẽ khó nhận ra. Ngày mình đi nó mới lên bảy. Thế là từng ấy năm rồi, nó vẫn sống! Bom đạn của chúng vẫn không thể tiêu diệt được tất cả. Có cuộc chiến tranh nào tiêu hủy được hết con người! Nhưng phải xem nó đã sống ra sao...

Tay anh run run khi bóc lá thư. Anh đang gặp lại một người thân mà anh đã có ý nghĩ là không còn nữa.

Chú em viết:

"Anh có biết tại sao trong thư trước chị Trà không nhắc đến thằng Trường không?... Vì bữa đó chị tưởng là em không còn nữa! Em

đi với bộ đội giải phóng vào Quảng Ngãi, rồi em không về. Chị Trà tưởng em nếu không chết thì cũng bị bắt. Chị và các cháu khóc em hết cả nước mắt. Khi biên thư cho anh là lúc chị rất đau buồn nên chị đã giục anh chóng trở về. Đêm đó, em bị thương khi đánh vào thành Quảng Ngãi. Chúng em đã mở được chín lớp rào và dùng quả bộc phá cuối cùng phá tung cổng thành đồn bảo an tỉnh. Em bị hất văng vào thành và ngất lịm. Tỉnh dậy, em thấy mình nằm trong nhà một đồng bào. Khi đi em chỉ mặc độc một chiếc quần đùi trên người. Bà con ôm em bị thương từ trận địa về, che giấu, chữa bệnh, nuôi nấng em. Đến lúc em lành lặn, bà con lại may quần áo mới, sắm sửa cho em nhiều thứ và đưa em trở vế với đồng đội.

Em học hết lớp bảy ở thị xã thì theo anh chị ra vùng tự do, rồi em vào bộ đội Giải phóng. Em đã chiến đấu từ khi trên mảnh đất này bà con cô bác và các đồng đội của em chỉ có hai bàn tay trắng, hai bàn chân không, đến ngày nay đã có cả một cơ đồ. Những đêm đen, chúng em bắc đoạn tre dài làm thang leo vào hàng rào ấp chiến lược "ba núi hai sông". Anh có hiểu như vậy là chi không? Đó là tên gọi mỹ miều của Mỹ Diệm để chỉ ba lớp rào cao và hai chiến hào rộng. Những ngày mùa khô chói chang ánh nắng trên vùng giải phóng, cuối bể đầu nguồn, em đã cầm khẩu súng cùng với đồng đội xông vào những trận sống mái, cuối cùng chôn vùi cái thây ma chiến tranh đặc biệt vào những ngày tháng Năm, tháng Sáu năm 1965. Và cứ thế cho đến bây giờ. Một cuộc chiến đấu không có đêm đi ngày nghỉ, cũng không có đêm nghỉ ngày đi, người ta nói mỗi năm chỉ có một mùa khô nhưng chúng em có cả bốn mùa tiến công liên tục.

Rồi tới những năm quân Mỹ vô. Anh có biết chúng tung những gì vào tỉnh Quảng Ngãi bé nhỏ này không? Một chiến đoàn cơ động O-ra-gơn, lữ đoàn Rồng Xanh, lữ đoàn Bồ câu trắng Nam Triều Tiên, hơn ba trung đoàn lính ngụy... vẫn chưa hết! Còn hàng trăm đại đội bảo an, biệt chính, dân vệ, nghĩa quân và trên ba ngàn tên cán bộ bình định đầu trâu mặt ngựa... Chúng kéo tất cả về các làng xã của chúng ta.

Chúng dồn sức với quy mô gần ba sư đoàn để mở cuộc tiến công hai gọng kìm "tìm diệt và bình định". Chúng hủy diệt bằng những trận mưa bom, pháo, các xóm làng. Chúng tưới những trận mưa chất độc hóa học trên các cánh đồng Tư Nghĩa, Nghĩa Hành, Sơn Hà dọc hai bờ

sông Khe, sông Vệ, sông Trà. Chúng mở những trận càn đẫm máu tàn sát hàng ngàn bà con của anh em chúng ta, hàng ngàn, hàng vạn ngôi nhà đã trở thành đống tro tàn... Vậy mà bà con và chúng em đã đứng vững suốt hai mùa khô và giờ đây cuộc đọ sức Đông Xuân thứ ba lại sắp bắt đầu. Chúng em lại chuẩn bị súng đạn, vòng lá ngụy trang để

ra đi...

Anil ơi! Em muốn nói với anh nhiều lắm! Em muốn nói với anh về

nỗi xúc động của em mỗi lần đặt chân trên bờ ruộng đất pha cát làng ta ở đất Quảng Nam. Cái bờ ruộng đất mềm mềm, mỗi bước chân em đi cứ nhún nhảy đung đưa, làm em nhớ đến tiếng ru "à ơi..." của mẹ

ngày nào. Những lúc đó, em đã nhớ đến anh, nhớ ngày anh mặc bộ

quần áo xi-ta về làng, mang cho em những cục đường phổi, những miếng kẹo gương, anh dạy em những bài hát mà em chưa kịp thuộc thì anh đã ra đi. Cũng vì nhớ đến anh mà em đã trở thành người chiến sĩ

Giải phóng. Em mong có dịp gặp lại anh trên mỗi chặng đường chiến đấu... Chắc anh còn chưa biết rằng em cũng đã ra miền Bắc. Nhưng em chỉ mới đến tỉnh Quảng Bình. Em đã học ở trường quân chính tại đó sáu tháng rồi lại quay về chiến đấu... Đi đâu em củng hỏi tên anh. Em đã gặp không biết bao nhiêu người mà sao không có người nào biết anh. Em cứ nghĩ hay là anh đã hy sinh rồi! Vì phải đâu chỉ có miền Nam chiến đấu?... Em không ngờ đến ngày nay lại được tin anh. Anh hắng ngày vẫn cưỡi chiếc máy bay phản lực chiến đấu với giặc Mỹ trên bầu trời... Nghĩ đến có một người anh như vậy là em thấy sung sướng, vinh dự và tự hào. Em đã nhiều lần nghe các anh ở Bắc vào kể chuyện chiến đấu của máy bay ta. Bao giờ anh bay vào đây anh nhé! Anh hãy làm nổ tan xác một thằng B.52 ngay trên tỉnh nhà!... Anh hãy bay tới yểm hộ cho chúng em trong mùa Đông Xuân này... Bà con cô bác và chúng em rất mong anh...".

❖ 2 ❖

- Thư Đồ Sơn đấy à?

Quỳnh ngẩng đầu lên thấy Bút đang đứng nhìn mình.

- Thư của cậu em từ Quảng Ngãi gửi ra.

- Hôm nọ nhận được thư chị, hôm nay lại được thêm cả thư em... Đọc cho xong đi!

Mình đợi.

- Tôi đọc xong rồi.

Quỳnh gấp lá thư đặt trên bàn.

Bút kéo ghế ngồi, rồi hỏi:

- Anh làm thế nào mà chữa bệnh cho người khác tài vậy? Cậu Vấn sáng nay đi trực, trước khi về lại nhảy lên máy bay bay như sấm!

- Tôi ra lệnh cho cậu ấy hôm nay có đau đầu cũng phải đi trực.

- Chỉ có vậy mà lành bệnh?

- Chưa chắc đã khỏi hẳn.

- Nhưng lần này dứt cơn rối, chúng mình sẽ bồi thêm.

- Các anh giúp cho... Tôi không chịu được cái trò này.

Bút ngồi im ngắm Quỳnh một lát, rồi nói:

- Mắt hôm nay bớt đỏ rồi.

- Mắt tôi có làm sao! Cậu bác sĩ cứ bắt phải nghỉ... Anh nên nói với các nhà chuyên môn bơn bớt cái trò săn sóc quá đáng này đi!

- Không được đâu! Mình đã bị phê bình mấy lần là không tôn trọng chuyên môn...

Quỳnh phân vân không hiểu đồng chí chính ủy định nói với mình chuyện gì.

Bút lại mỉm cười:

- Hôm nay tôi xuống phổ biến với anh một ý kiến của cấp trên...

- Thì anh là cấp trên.

- Không... cấp trên của chúng tôi: Anh phải đi nghỉ "tự do" ít ngày. Muốn đi đầu, tùy...

Quỳnh đã biết chuyện này qua lời tham mưu trưởng hôm trước. Anh ngồi im lặng nghe chính ủy nói tiếp.

- Bọn tôi trao đổi với nhau cũng tự nhận thấy là chưa quan tâm đầy đủ đến cán bộ...

Thời gian qua, tuy có bận thật, nhưng nếu chú ý thì vẫn thu xếp được để anh đi giải quyết cho xong chuyện gia đình... Lần này anh có thể đi Đồ Sơn, đi luôn cả Nam Định, gia đình có ý kiến thế nào, trung đoàn sẽ xin theo, ý kiến của chúng tôi là tranh thủ ngay dịp này...

Thời gian này địch đánh không căng lắm, nhiều cơ quan đã trở về Hà Nội.

Vấn đề chính ủy nêu lên đi xa hơn điều mong đợi của Quỳnh. Anh ngập ngừng:

- Thực ra, bọn chúng tôi cũng chưa có yêu cầu phải tổ chức ngay.

- Chúng tôi biết.. Anh và cô ấy đều ngại đơn vị đang bận tác chiến. Còn chuyện tìm hiểu nhau, như vậy là đủ quá. Ở đoàn bay này toàn là "đánh nhanh giải quyết nhanh". Dứt khoát đi! Lần này tổ chức ở Hà Nội. Các phòng cưới lại mở đàng hoàng rồi. Nhờ Thùy giúp đỡ thêm một tay.

Quỳnh còn nấn ná để chờ tới lúc cuộc chiến tranh phá hoại này tạm yên. Anh không muốn chồng thêm một trách nhiệm nữa lên vai người yêu, mặc dù trong lần gặp trước, Hảo đã đấu tranh nhiều với anh về ý nghĩ đó.

- Anh cho tôi suy nghĩ thêm một chút.

- Còn điều gì phải suy nghĩ nữa? Cả anh Khang và anh Luân đều nhắc chúng tôi.

Đối với tổ chức không có gì phiền...

- Anh cho hỏi: bao giờ Đông về?

- Một vài ngày nữa thôi! Anh chuẩn bị xong, Đông về là vừa.

- Anh cho đợi đến khi Đông về. Tôi muốn trao đổi với vợ chồng Đông trước khi tổ chức...

❖ 3 ❖

Từ ngày trường học chuyển về nơi sơ tán, lớp của cô giáo Thùy phải phân nhỏ vì không có địa điểm rộng. Lúc đầu, lớp học ở đình làng, đến thời kỳ địch đánh gắt, cả thầy và trò phải chui vào một căn nhà hầm nửa chìm nửa nổi, tối um um. Vì lớp học chia nhỏ, sổ giờ dạy của Thùy tăng gần gấp đôi. Về tới nhà, ngoài việc chăm con nhỏ, giặt giũ nấu nướng, cô lại còn phải chấm bài, quan hệ với nhà chủ, với địa phương, giúp đỡ những học sinh không có người lớn trong gia đình đi theo. Chung Thủy chưa đủ tuổi tới trường, đã phải làm nhiều việc trong nhà. Nó vẫn còn là một đứa bé, lại rất ham học. Thùy phải dành thời giờ dạy con tập đọc và tập viết. Cô làm việc gần như từ lúc thức giấc cho tới khi chợp mắt. Nhưng rồi cô lại nghĩ, cũng may mà bận bịu, công việc đã giúp cho mình quên bớt đi cái lo lúc nào cũng canh cánh bên lòng.

Mấy ngày nay, lúc nào Thùy cũng mong chồng. Đông viết thư báo tin anh từ Vĩnh Linh ra, đã có mặt tại sân bay, sẽ sớm về thăm nhà. Hễ nghe tiếng còi xe, Thùy lại giục Chung Thủy chạy ra cổng ngó xem có phải bố về. Đang giờ dạy học, một anh bộ đội đi ngang Thùy cũng đưa mắt nhìn xem có phải đó là Đông.

Nhận được thư anh rồi, cô vẫn không hết lo. Anh đã thoát được những chặng đường lửa Khu Tư, nhưng về tới sân bay, anh lại tiếp tục đi trực. Có cái gì bảo đảm chắc chắn anh sẽ trở về.

Tính cả tin của cô đã thay đổi từ sau lần Đông chết hụt. Cô không còn tin vào lời nói kể cả thái độ của chồng, vì biết anh lúc nào cũng cố tránh làm cô lo lắng.

Trước kia, Đông vế tới nhà là cô nói cười vui vẻ cho tới lúc anh ra đi. Nhưng bây giờ, cô bắt đầu thấy sợ mỗi lần anh làm cho mình vui nhiều. Anh lại cố che giấu một cái gì đang đe dọa hạnh phúc của cô mà chỉ riêng anh biết!... Khi chia tay anh, tim cô thắt lại, tưởng như anh sẽ đi mãi mãi. Một câu hỏi lại hiện ra: nếu thiếu anh, cuộc đời của mình sẽ ra sao...?

Thùy tranh thủ dạy Chung Thủy viết tập; con bé bận làm việc nhà nhiều, học chả được bao nhiêu. Có tiếng ai đẩy cánh cổng. Hai mẹ con ngẩng đầu nhìn ra, Đông đang đi vào. Một tay anh xách hai chiếc hũ sành, một tay sách chiếc túi du lịch.

- Bố về kia rồi!

Chung Thủy reo lên. Nó tung bút, chạy vụt ra ôm chầm lấy bố.

Thủy cũng bước vội theo đỡ cái túi cho Đông. Chiếc túi nặng trĩu, ở đơn vị bay, Đông có tiếng là người thu vén. Đường, sữa ai bỏ là Đông mua. Đông tích những cái kẹo ăn tráng miệng sau từng bữa cơm.

Đông còn giấu giếm cả những thứ thuốc bổ mà đơn vị phát cho người lái dùng để bồi dưỡng sức khỏe. Gần đây, mỗi lần anh mang về nhiều thứ, cô rất lo. Phải chăng anh ấy đang nghĩ, mình mang mọi thứ chơ vợ con lần cuối cùng?

- Sao hôm nay anh mới về?

- Còn phải chờ mấy ông thu xếp, ông Quỳnh, ông Tú...

- Anh về đến Hà Nội, có báo động là em lại lo.

- Từ hôm nay khỏi lo. Đêm qua Giôn-xơn đã tuyên bố ngừng ném bom từ vĩ tuyến hai mươi trở ra. Chuẩn bị quay về Hà Nội.

- Thực không?

- Ai nói đùa chuyện đó!

Đông bước vào nhà, đặt hai cái hũ xuống, nhìn thằng con trai nằm trên giường. Chung Thủy ôm chặt lấy chân bố, không cho anh bước đi. Đông nhìn vợ, nhìn con gái.

- Hai mẹ con đều gày nhom... Chỉ có thằng cu là khá.

- Nó tu em suốt đêm, lại lo... không ngủ được.

Thùy chạy lại bế bổng thằng bé đang ngủ ngon trên giường. Ban nãy, phải khó khăn lắm mới lừa được nó nằm yên để dạy Chung Thủy học. Bây giờ thì nó có thức giấc cũng không sao. Cô hôn chùn chụt vào hai má bụ bẫm của thằng bé, rồi ghì nó vào lòng, làm như chính cô mới là người lâu ngày được gặp lại nó.

Đông đã vạch một kế hoạch chu đáo cho chuyến đi. Tiện xe đưa Tú về Quân chủng họp, Đông về nhà trước bàn bạc với Thùy. Buổi chiều, Tú quay về trung đoàn, sáng mai, xe lại đưa Quỳnh xuống.

Ngày kia, hai người cùng đi Hải Phòng. Đằng nào cũng phải có người của đơn vị xuống nói chuyện với trạm nuôi cá, Đông nhận làm việc đó.

Anh muốn mình có mặt vì cảm thấy Quỳnh không hiểu tại sao còn chưa thật quyết tâm. chỉ cần một buổi, anh sẽ giải quyết xong với cả hai người và cơ quan của Hảo.

Bút muốn tổ chức lễ cưới tại Hà Nội, là điểm trung tâm cho hai cơ quan và gia đình Hảo.

Sáng nay, ngồi trên xe, Đông nảy ra ý kiến mới. Anh thấy nên tổ chức tại sân bay hoặc gia đình Hảo. Nếu hai người muốn tổ chức tại trung đoàn, đơn vị chỉ cần sửa soạn một buổi sẽ xong phòng cưới và nơi cho họ hưởng tuần trăng mật. Đoàn bay đã quen với loại công việc này. Quỳnh và Hảo sẽ không bận bịu gì. Bạn bè của Quỳnh tập trung cả ở đây...

Nhưng Đông lại thấy nên tổ chức tại Nam Định. Đông biết Quỳnh xa quê hương đã lâu nên rất thèm không khí gia đình. Cậu ấy chưa được về Nam Định bao giờ. Đây là một dịp để Quỳnh gắn bó với gia đình nhà vợ. Còn gì sướng bằng, sau khi cưới, có thêm sự chăm sóc của bà mẹ và cô em gái... Mẹ Hảo là người làm công tác xã hội ở địa phương, chắc sẽ không gặp nhiều khó khăn trong việc tổ chức lễ thành hôn cho con. Bà cụ còn vui sướng nữa là khác... Chỉ con chuyện những người thay mặt đơn vị và cơ quan của Hảo phải đi xa hơn một chút?... Cũng không sao vì không còn máy bay địch quẫy nhiễu dọc đường...

Đông nghĩ đến lúc sau ngày cưới, cặp vợ chồng dẫn nhau đi nhận họ hàng. Chúng nó sẽ có một số ngày hạnh phúc trọn vẹn...

Tú tán thành ý kiến đó. Đông chắc khi đem bàn với Hảo và Quỳnh, cả hai người đều phải chịu là hay.

Đông đang định nói chuyện đó với vợ thì Thùy hỏi:

- Anh mang về cái hũ gì?

- Lương khô chiến lược. Một hủ nước mắm ngon Nghệ An, một hũ mắm cá Quảng Bình. Khi thiếu thức ăn, em chỉ cần cho chút mỡ chưng lên, ăn với rau sống, ngon quên chết!

- Anh đi chiến trường, đem những thứ này về, không sợ các anh ấy nói!

- Mình phải lo cho cả vợ con, phải đâu như mấy anh không vợ! Anh nào nói, mặc!

Mình mua chớ có ăn cướp của ai đấu!

Chung Thủy lại sán đến bên bố:

- Bố ơi!... Bố có thích ăn rau muối không?

- Rất thích!

- Con đi kiếm rau về nấu cho bố ăn nhé?

Đông nhìn con, mặt nó đen nhẻm như một đứa bé ở nông thôn. Thùy mỉm cười:

- Anh ạ, Chung Thủy kiếm rau láo nháo rất tài.

- Nhưng bữa nay, bố về, con phải ở nhà chơi với bố.

- Không... Con đi kiếm rau về nấu canh cho bố ăn.

- Để đến ngày mai, hai bố con cùng đi. Bố sẽ thi với con vì bố kiếm rau cũng rất tài.

- Không... con đi bây giờ...

Con bé chạy vụt đi.

- Tại ban nãy anh nói là canh rau muối rất ngon! - Thùy nói.

Đông cảm thấy thương con vô cùng. Anh nghĩ đến bát canh nấu bằng những thứ rau do bàn tay bé nhỏ của đứa con gái kiếm về...

- Thôi, bữa chiều ăn cơm vỏi canh rau của Chung Thủy, còn bữa sớm mai, em phải chuẩn bị một con gà... Có khách!

- Ai đấy?

- Thằng Quỳnh.

- Anh Quỳnh chắc tha hồ mà nóng ruột... Anh ấy có những ba lá thư của Hảo gửi ở đây.

- Chiều mai anh phải đi với hắn.

- Đi đâu?

- Xuống Đồ Sơn... Lần này vế tổ chức cho bọn hắn luôn. Thằng ấy lại ăn may! Lớ ngớ mò về đúng lúc địch ngừng ném bom ở mấy tỉnh ngoài này... Em sẽ phải ôm con về Nam Định mấy ngày với hai đứa chúng nó.

Đông bỗng nhận thấy nét mặt vợ đổi khác. Cô ngước mắt nhìn chồng rồi lại nhìn xuống.

- Tội nghiệp cho hai người!... - Thùy nói.

- Em nói chi? - Đông trợn mắt hỏi.

- Hảo đi công tác rồi! Nó lại đi điều tra...

- Ở tận đấu? - Đông hỏi dồn.

- Khu Tư... Có ai bắt nó đi! Chắc nó thấy anh Quỳnh đi nên nó cũng đòi đi.

Đông ngôi thần mặt, rồi nói:

- Đánh điện cho cô ấy về!

- Chuyện đâu dễ thế!... Anh Quỳnh còn ở Hà Nội bao lâu?

- Một hai tuần... Quỳnh cũng sắp phải đi vào trong.

- Làm sao biết được chỗ ở của cô ấy! Hảo đang công tác lưu động. Có nhận được điện nó cũng không về. Nó đi với đoàn. Thư vừa gửi về nó nói đang ở Diễn Châu...

Đông hết cả hào hứng. Kế hoạch anh chuẩn bị suốt mấy ngày nay đã thành mây khói.

Lần này hoãn thì chưa biết tới lúc nào mới tổ chức được. Chiến tranh phá hoại tạm ngừng ở những tỉnh phía ngoài thì nó sẽ tăng thêm cường độ ở các tỉnh phía trong. Bom đạn sẽ dồn vào trong đó. Quỳnh và anh rồi sẽ còn rối bận hơn...

- Anh nói bao giờ thì được trở về Hà Nội? - Thùy hỏi - Chắc cũng phải chờ thêm ít ngày nữa cho thật yên - Đông lơ đãng trả lời.

- Nếu anh Quỳnh đi thì anh cũng đi chứ!

Đông ngập ngừng:

- Chưa biết anh có đi hay là cứ ở ngoài này.

- Cô biết một lần nữa anh lại nói dối mình.

❖ 4 ❖

Quỳnh ngồi trên bờ ao sau nhà đọc những lá thư Thùy vừa chuyển. Anh đã hiểu vì sao khi anh trở về đơn vị không có thư nào của Hảo. Một lá thư cô viết khi lên đường vào Khu Tư, đoàn công tác dừng lại vài ngày ở Hà Nội để chuẩn bị thêm những thứ cần thiết.

Một lá thư gửi từ huyện Quảng Xương tỉnh Thanh Hóa. Một lá thư từ huyện Diễn Châu tỉnh Nghệ An.

Cô lại say sưa lao vào một đợt công tác điều tra mới. Cô nói nếu chiến tranh cứ tiếp diễn như bây giờ thì những người làm công tác nghiên cứu chưa thể làm được gì hơn, họ sẽ phải làm tiếp nhiều công việc khi hòa bình. Cô đang đi tìm hiểu về rau câu, một loài thực vật cấp thấp chưa phân hóa thành thần cây và lá rễ, có diệp lục, màu hồng, mọc ở các cánh đồng nước mặn ven biển. Cô nói đó là thứ mà nhân dân vẫn dùng làm nộm ăn, nhưng mọi người chưa thấy hết những giá trị khoa học và kinh tế lớn của nó. Như vậy là cô vẫn loanh quanh ở vùng ven bờ mà chưa trở lại được với biển cả. Đợt công tác nếu tiến hành thuận lợi sẽ kéo dài khoảng nửa năm. Cô nói cô không thể ngồi yên trong lúc mọi người đều đi. Cô sẽ gặp anh tại tuyến lửa vào đúng ngày đất nước im tiếng súng. Cô đã được nhìn những đoàn người, phần lớn là trai trẻ, đông nườm nượp, như nước chảy về phía nam trên dọc đường. Nhiều lúc cô muốn đi theo chân họ. Và ngày toàn thắng đã hiện lên như vừng đông ở chân trời... Cô hy vọng gặp lại anh trước khi những lá thư này tới tay anh.

Những lá thư được viết trong những ngày tổng tiến công sôi nổi. Trận đánh mùa xuân chưa kết thúc. Sẽ còn những trận đánh nối tiếp trong năm nay... Nhưng có điều em chưa biết là chiến tranh vẫn chưa đi đến giai đoạn chót. Cuộc chiến đấu sẽ còn lâu dài...

Bây giờ anh sẽ đuổi theo em tới chiến trường. Và biết đâu lại chả đúng như điều em mong đợi, chúng ta sẽ gặp nhau ở đó. Nhưng không phải vào một ngày im tiếng súng mà giữa những trận mưa bom đạn ác liệt.

Tối qua, Tú ở Quân chủng trở về nói anh được nghỉ mười ngày. Đông sẽ cùng với Tú trở lại Khu Tư trước. Theo đề nghị của trung đoàn bay, Đông sắp được để bạt làm tham mưu trưởng trung đoàn. Đông phải đi sớm chuẩn bị triển khai chiến đấu. Mười ngày... Quỳnh nhận thấy tổ chức đã quá ưu đãi đối với mình. Hoa, Đễ... tổ chức lễ cưới tối hôm trước thì sáng hôm sau đã mặc quẩn áo bay đi trực chiến. Nhưng ngay khi đó anh có một linh cảm, chuyện cưới xin chưa diễn ra trong dịp này, nó vẫn chưa đúng lúc, vì anh lại sắp đi. Nhận những lá thư từ tay Thùy, anh rất lo, vì lần gặp trước cô đã trách anh để kéo dài chuyện này. Nhưng khi đọc những lá thư đầy hào hứng của cô trong chuyến đi công tác đầu tiên tại tuyến lửa, anh lại cảm thấy cô đang đồng tình với mình. Anh càng thấy yêu thương cô và tự bảo sẽ không ngần ngại đi tìm cô ngay khi đến tuyến lửa.

Không ai nỡ hẹp hòi với mình trong khi chính cô ấy cũng có mặt ở chiến trường...

Chung Thủy chạy tới:

- Bố mẹ cháu bảo mời chú vào ăn cơm.

Thùy đã nhận thấy vẻ không vui của chồng từ khi biết chuyện Hảo đã đi công tác Khu Tư. Không khí này càng nặng thêm từ khi Quỳnh về. Đáng lẽ bữa cơm hôm nay phải là bữa cơm rất vui khi chồng cô và Quỳnh đều mới từ tuyến lửa về. Đông hình như cũng không tìm ra cách phá vỡ không khí này.

Thùy đợt ngột hỏi Quỳnh:

- Anh Quỳnh đã mất cắp bao giờ chưa?

- Mình tha lấy của người khác thì thôi chứ ai lấy cắp được của mình!

Thùy bỗng cười ngặt nghẽo trong khi Đông nét mặt lầm lỳ. Quỳnh nhìn Thùy không hiểu tại sao.

Hết trận cười, Thùy nói:

- Mỗi lần em nhắc đế phòng kẻ cắp, anh Đông đều nói đúng như anh. Tối qua móc túi định lấy tiến lương đưa em thì túi sạch trơn...

Thùy lại cười rồi nói tiếp:

- May mà không mất giấy tờ, chứ không thì khi về đơn vị còn được ngồi kiểm điểm.

- Chúng rất tài cậu ạ... - Đông nói - Mình chỉ tạt vào cửa hàng bách hóa chừng năm phút, mua cho cô Thùy một cái bút, không thấy ai đụng vào người mình, đến tối tìm đến tiên mới biết là bị mất cắp.

Quỳnh ngơ ngác:

- Sao lại sinh ra ăn cắp nhỉ?

- Không chỉ ăn cắp mà còn nhiều chuyện khác...

Thùy vừa sắp cơm vừa nói tiếp:

- Các anh cố đánh giặc cho xong sớm đi, hòa bình rồi còn vô khối việc phải làm.

Các anh là người ở trên mây không biết mấy việc đời!...

Quỳnh nói:

- Hòa bình rồi, chuyển cậu Đông sang ngành công an để nó trị hết lưu manh.

Thùy nhận thấy đã tới lúc mời mọi người ngồi vào mâm.

Cô múc đầy một bát nước dùng gà đưa Quỳnh:

- Anh ăn bát canh đặc biệt này trước đi!

Có lẽ cô ấy sợ mình nghẹn không nuốt được cơm, Quỳnh nghĩ.

- Tôi sẽ ăn không kém bát nào! Chờ đến khi Hảo về Hà Nội, vợ chồng tôi sẽ tổ chức lễ cưới ngay tại nhà cô.

- Vợ chồng rồi thì còn việc gì phải tổ chức lễ cưới nữa!

Thùy tủm tỉm nhìn anh, rồi hỏi:

- Anh thấy nước canh có ngon không?

- Ngọt quá! Có vị tôm he.

- Anh tinh đấy! - Thùy cười - Tôm biển của Hảo đem về, em nấu cho anh ăn để coi như anh gặp nó tại nhà em.

- Bát cơm nào Quỳnh cũng chan canh. Anh cảm thấy như bát canh này do chính tay cô nấu ra, và cô đang ngồi trước mặt nhìn mình như bữa ăn của hai người năm trước ở đấtQuảng Yên.