← Quay lại trang sách

Chương VII -

Âm thanh đầu tiên mà chúng ta nghe được là một tiếng vang dội đi dội lại nhiều lần, và được khuyếch đại thêm gấp bội, và đó là tiếng vang do tiếng hét của Stavros thốt ra trên đất Mỹ.

Tại quê nhà, cả gia đình Topouzoglou, trong vùng Anatolia đang tụ họp quanh ông Isaac. Cả gia đình đã reo lên đồng loạt. Rồi với bản tính thận trọng cổ truyền, ông Isaac ra hiệu:

“Xxxxiii!”

Ông nhìn quanh quất xem có người nào gần đó không, rồi lại thốt khẽ: “Xxxxiii!” Và bằng giọng thì thầm: “Và đây tờ bạc năm chục Mỹ Kim.”

Bà Vasso thì thầm: “Bao nhiêu? Năm chục Mỹ Kim?”

Ông Isaac: “Đổi ra tiền Thổ Nhĩ Kỳ thì được…được…” Ông đành chịu thua, không thể tín được. “Làm cách nào nó có thể kiếm được nhiều tiền mau như vậy?” Rồi như để trả lời cho câu hỏi của ông: “Mỹ. Mỹ. Mỹ mà!”

Bà Vasso: “Đọc lại lần nữa đi. Đoạn cuối thôi.”

Ông Isaac: “Trên vài phương diện, ở đây cũng không khác gì mấy với quê ta…”

Bà Vasso: “Xxxxiii, nhỏ thôi.”

Ông Isaac: “Không có ai cả.”

Bà Vasso: “Biết đâu đấy. Tiếp đi.”

Ông Isaac đọc lại, bằng một giọng hồi hộp: “Ở đây cũng không khác gì mấy với quê ta…”. Ông đặt lá thư xuống. “Làm sao hắn có thể quên tình trạng ở đây mau như vậy được.” Rồi ông tiếp: Nhưng con xin thưa với cha mẹ một điều. Ở đây ai cũng có được một cơ hội mới, một dịp may mới. Bất cứ ai có thể sang đây đều có thể bắt đầu lập sự nghiệp. Vậy cha mẹ hãy sẵn sang. Cha mẹ và các em sẽ sang đây hết. Con đang cố gắng làm việc để thực hiện điều đó. Để đem cả nhà ta sang đây, từng người một.”

Tám cậu trai đánh giầy đang đánh giày trong hiệu đánh giày của ông Agnostis ở Nữu Ước. Khách hàng đứng chờ, Stavros cầm mảnh vảo đánh giày vẫy làm hiệu cho một khách hàng ngồi xuống. Stavros vẫn đội chiếc mũ rơm của chàng. Khi ông khách rời chỗ ngồi, Stavros khôn khéo đứng lên chào, làm cho ông khách không thể nào không để ý đến, và cũng không thể nào không tặng chàng tiền hoa hồng.

Ông khách: “Cho cậu đó, Joe.”

Stavros cầm đồng xu, tung lên không, dội nó khỏi mu bàn tay, bắt lấy nó, mân mê, rồi nhét vào túi. Rồi chàng cất tiếng hát.

Stavros: “Mời. Mời ông. Đến phiên ông. Mời. Còn nhiều người chờ.”

Trong vùng Anatolia, cả gia đình đang cúi mình trên bức tường trước nhà. Cả nhà nhìn ra đường, nhìn về một phía.

Đột nhiên, trên con đường trước mặt nàh một toán kỵ binh Thổ Nhĩ Kỳ phi ngựa nước kiệu làm bụi đường bay mù mịt. Trong một chốc, không có tiếng động nào khác ngoài tiếng vó ngựa khua trên đường.

Tất cả gia đình đứng đó: ông Isaac, bà Vasso, bốn con trai, ba con gái, cả những bà cô, và ông chú già. Họ nhìn đoàn kỵ binh chạy qua. Rồi giữa mọi người trong gia đình, một nụ cười kín đáo lan khắp mọi khuôn mặt. Bởi vì mọi người đều chia sẻ với nhau một niềm hy vọng, một bí mật mà không một ai trên trần gian này có. Và trong óc tưởng tượng của họ, họ cùng nghe được lời mời gọi mỗi lúc một gần, mỗi lúc một lớn, cảu Stavros: “Mời. Lại đây đi. Sang đây đi. Đến phiên ông. Đến phiên anh. Đến phiên…Còn nhiều người chờ.”

Và chúng ta có thể nhìn thấy những khuôn mặt đợi chờ của họ.

Và sau lưng, xa xa dáng ngọn núi Aergius, ngọn núi sừng sững với đỉnh núi phủ tuyết nổi bật trên nền trời.

HẾT