← Quay lại trang sách

Chương 26 .

Ta hiểu rồi! - Ông d’Aquin thốt lên. Chuyện này còn nghiêm trọng hơn ta tưởng! Hai án mạng như thế cũng chưa đủ đối với bà ta. Bà ta còn âm mưu thêm một vụ thứ ba nữa!

Viên ngự y chắc mới thức dậy không lâu. Ông còn mặc chiếc áo ngủ mà ông vội vàng bỏ vào trong quần. Không đội tóc giả, tóc tai bù xù như đêm đầu tiên Marion gặp ông, ông đang ngồi tại bàn làm việc, hai tay ôm đầu.

Cô gái nhỏ chờ đợi, nôn nóng muốn biết kết luận của ông.

- Xem nào, - ông nói tiếp. - Thần Camarde tượng trưng cho cái chết, mà ta nhắc cháu rằng ngài de Montespan là một người Gascon. Rõ ràng dã tâm của bà hầu tước dành cho chồng đã được khẳng định! Bộ xương người, đó là cô La Vallière tội nghiệp, ái nương trước đây. Hoàng thượng đã than thở về sự gầy ốm của cô rất lâu trước khi cô giam mình trong Dòng Kín Carmel. Tấm vải voan khâu chung quanh cô hẳn có nghĩa là bà de Montespan muốn nhìn thấy cô tàn đời trong Dòng Kín.

- Còn chàng thân mềm?

- Ta sợ đó chính là hoàng thái tử. Ở tuổi mười ba, đó là một chàng trai mập mạp điềm tĩnh, ít nói và suốt ngày nhồi nhét kẹo bánh. Chủ yếu là món mứt cọng rau diếp ngào đường. Bà hầu tước muốn thành hôn với nhà vua nhưng không tính dừng lại ở đó. Bà ta chắc hy vọng rằng một trong những con trai của bà sẽ ngồi lên ngai vàng nước Pháp. Muốn vậy hoàng thái tử phải biến đi! Hoàng hậu, thái tử và hầu tước de Montespan, như vậy là ba vụ sát nhân! Đủ số rồi đó!

- Những lọn tóc vàng như vậy là để chỉ hoàng hậu, - Marion xen vào.

- Rất đúng! Điều làm ta lo ngại, đó chính là bữa tiệc cuối cùng mà ta đang đề cập...

Sau một hồi suy nghĩ rất lung, vị lương y thốt lên:

- Và nếu đó là bữa tiệc dự kiến đêm nay, sau buổi diễn kịch? Ta không tìm thấy lời giải thích nào khác!

Marion ớn lạnh. Cái linh cảm khẩn cấp mà cô đã nhận được hai lần như vậy là có cơ sở!

- Chúng ta phải hành động thật mau! - Ông d’Aquin nói mau khi đứng dậy.

Ông đi vào phòng trong, thay vội quần áo và trở lại, một cái hộp nhỏ bằng kim loại trong tay.

- Cháu ngồi xuống đây, - ông nói với Marion trong lúc đẩy một cái ghế vào sát bàn làm việc. - Ta thu thập được một số độc dược mà bọn phù thủy thường đặc biệt thích sử dụng. Cháu hãy ngửi chúng và, nếu một trong số đó có mặt trong chất bột dành cho hoàng hậu, cháu có thể sẽ nhận ra.

- Cháu sẽ nhận ra nó ngay, chắc chắn, thưa ông.

Marion hài lòng vì đã không dùng chất bả của mình và tuần tự hít từng cái lọ nhỏ bằng thủy tinh mà vị lương y đưa cho cô.

Chiếc áp chót làm cô bật ngửa cổ ra sau.

- Đúng là chất này! Không thể lầm được. Nhiều thành phần khác mà cháu không biết đã được thêm vào. Nhưng cái mùi ghê tởm này, cháu nhận ra nó ngay tức khắc!

Ông d’Aquin đóng cái lọ lại và cất nó cùng những cái khác vào hộp.

- Đây là một độc dược chậm. Một chế phẩm quỷ quái, không để cho nạn nhân chút cơ may nào. Một chút đầu tăm của nó đủ để giết ngay tức khắc một trẻ sơ sinh, trong lúc người lớn sẽ héo hắt dần trong vòng một tuần trước khi tắt thở. Đó chỉ là vấn đề tỷ lệ giữa tầm vóc của nạn nhân với số lượng độc dược nuốt vào. Ta sẽ đi báo ngay cho hoàng thượng. Nhưng trước hết, ta sẽ dẫn cháu về khu phục vụ. Từ hôm qua, trong lâu đài, tất cả những ai gọi là người quay thịt hay phụ bếp đều làm ở đó để chuẩn bị cho bữa đại tiệc. Cháu được giao nhiệm vụ ngửi tất cả những món dành riêng cho bàn của hoàng thượng.

Marion sững sờ. Kể từ giây phút này, mạng sống của hoàng hậu nước Pháp nằm trong tay cô.