Chương 166 .1: Hôn lễ
Mandy nhìn Lý Phục bước ra khỏi tòa nhà kia, nói:
- Vì sao nghi ngờ thì tôi không nói, nhưng tôi tin bản kinh thánh viết tay kia bị ông ta giấy trong hầm ngầm dưới lòng đất ở sau nhà thờ của ông ta. Tôi đã lên kế hoạch rồi, muốn lẻn vào nhà thờ thì cần một người giúp đỡ. Người giúp đỡ ban đầu của tôi có năng lực biểu diễn tầm tường, anh đến rồi thì tôi có sự lựa chọn tốt hơn.
- Cần biểu diễn?
Vu Minh hỏi.
- Đúng vậy, tôi cần anh bám lấy cha Loka.
Mandy nói:
- Chúng ta hợp tác thì ăn ý hơn.
- Ok.
Vu Minh gật đầu.
Lý Phục lên xe nói:
- Tôi tự mình nhìn “đồ” tiến vào phòng thí nghiệm, nhìn bọn họ nghiệm thu. Yên tâm chưa?
- Yên tâm rồi.
Vu Minh ngượng ngùng cười, hắn vốn quá nhạy cảm.
- Nhưng cần hai ngày.
Lý Phục nói:
- Bọn họ đang giải quyết một vụ cảnh báo tập kích khủng bố.
- Không sau đâu, vừa lúc tôi và Mandy có chuyện cần làm.
Vu Minh có lỗi nhìn Lý Phục. Lý Phục thì không sao, bởi anh ta đoán rằng có lẽ Mandy là người của Hiệp hội Thám tử kia. Vu Minh nói:
- Cho nên anh được nghỉ.
- Vậy phải cảm ơn cậu rồi.
Lý Phục mở cửa xe:
- Chơi vui vẻ chút. Sáng ngày kia nhớ gọi tôi.
- Ok.
Lý Phục đóng cửa xe lại. Many giơ tay chào Lý Phục, sau đó lái xe tới sân bay. Ở cùng Mandy là một chuyện rất thoải mái, mà nói chuyện với mỹ nữ bao giờ cũng là chuyện thoải mái cả. Mandy là một cô gái hào phóng, nhiệt tình, lúc cười không hề che giấu, lúc lắng nghe chắc chắn không bao giờ là có lệ, không cần Vu Minh phải nghiền ngẫm hao tổn tâm trí.
- Lợi hại, bốn ủy thác lận.
Vu Minh bội phục, hắn mới hoàn thành một cái ủy thác Kiếm sắt mà thôi.
Mandy nhìn Vu Minh:
- Lại khách khí rồi. Tôi làm xong bốn ủy thác, vẫn là Bạc. Mà anh chỉ với một ủy thác Kiếm sắt đã nhảy lên Vàng. Ủy ban chủ tịch rất công chính, cho nên tôi tin rằng anh đạt được thành tích khiến bọn họ tin phục.
Vu Minh nói:
- Vậy chúng ta đổi đi, tôi mới có được hai mươi nghìn đô la đây.
- Ha ha, tiền không thành vấn đề. Anh xem, có điều tra viên nào trong tổ chức mà thiếu tiền không?
Mandy mở ngăn kéo nhỏ trên xe, ném cho Vu Minh một hộp xì gà:
- Nghe nói anh sắp tới nên tiện tay lấy một hộp từ nhà.
Vu Minh nhận lấy, là xì gà thượng đẳng. Vu Minh hỏi:
- Cô sống cùng bố mẹ à?
- Bố mẹ tôi ly hôn rồi, mẹ tôi xây tổ ấm mới ở Úc. Nếu thời gian cho phép, tôi cố gắng cứ mỗi tuần đều rút thời gian tới Washing tơn với bố.
Mandy nói:
- Bản thân tôi thì ở New York. Đây là xe của bố tôi.
Vu Minh hỏi:
- Vậy ủy thác kia là gì? Giờ nói được rồi.
- Không.
Mandy cười thần bí, nói:
- Tôi sợ anh hối hận.
Vu Minh lập tức nghĩ tới chuyện “hiến cúc”, nhưng lập tức loại trừ khả năng này, làm gì tới mức ấy. Vu Minh đoán:
- Chẳng lẽ cô định để tôi đi sám hối với cha xứ Loka đó để kéo dài thời gian?
- Anh đoán đúng phân nửa rồi đó.
Mandy lấy chiếc mũ cao bồi ra đậy lên mặt Vu Minh:
- Đi đường mệt mỏi, mấy ngày nay anh không ngủ ngon, tôi thấy anh cứ nghỉ ngơi trước đi.
Vu Minh cũng không từ chối, ngủ gật trên xe, rất nhanh liền tới sân bay. Có rất nhiều chuyến bay trong nước Mỹ, hai người đăng ký, sau nửa giờ bay, hai người đã tới Los Angeles. Xem đồng hồ thì đã là bảy giờ tối, Vu Minh và Mandy ăn tối qua loa. Mandy có sẵn xe ở sân bay, hai người lái xe suốt đêm tới trấn nhỏ kia.
Trấn kia không lớn, chỉ có chừng bốn trăm gia đình, có một đồn cảnh sát với bốn cảnh sát. Nhưng vì đây là nơi gần biên giới Mexico cho nên cục di dân và cảnh sát liên bang rất coi trọng tình hình trị an của trấ này, cảnh sát thành phố không ngừng phái xe tuần tra trên những con đường lớn.
Mandy thuê một căn phòng không lớn, mà lại chỉ có một giường. Cô ta để hành lý xuống, hỏi:
- Đói không?
- Không.
Vu Minh nhìn căn phòng này, chỉ có hai mươi mét vuông, cũng không có sô pha gì.
Dường như biết Vu Minh nghĩ gì, Mandy cười nói:
- Anh sẽ ngủ cùng tôi.
Vu Minh nuốt nước miếng.
- Ha ha.
Mandy đi tới bên tường rồi kéo xuống một cái giường, rất chân thành nói:
- Nếu anh cần thì tôi có thể tìm một cô cho anh.
F***, ta hận cái giường này.
Mandy đi tắm trước, mà phòng tắm lại không có cửa. Vu Minh nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng ngó vào trong, sau rèm vải là một cô gái với dáng người yểu đệu đang tắm. Vu Minh thưởng thức một lát, phát hiện làm thế này người chịu tội là mình nên lại đi tới trước cửa sổ, đây cửa sổ ra, hưởng thụ cảm giác mát mẻ một lát.
Mandy dường như tính khiêu chiến giới hạn của Vu Minh, bọc khăn tắm chân trần đi ra phòng rồi nói:
- Chàng cao bồi, đi tắm thôi.
Vu Minh cầm một bộ áo lót từ trong túi du lịch của mình, nói:
- Mandy, tôi đột nhiên nhận ra giúp bạn bè cũng không phải chuyện vui sướng gì.
Kỳ quái, Vu Minh thầm nói: Hôm nay Mandy làm sao vậy?
Mandy gật đầu:
- Xin lỗi, là lỗi của tôi. Kỳ thật tôi rất tò mò, vì sao anh không nhìn trộm?
Vu Minh trả lời thành thực:
- Vì tôi đánh không lại cô.
- Ha ha.
Mandy cười to:
- Anh là người thành thật nhất mà tôi từng gặp đó Vu Minh.
Lại có người khen ngợi mình như vậy đó, Vu Minh toát mồ hôi hột, hắn vào tắm rửa, dùng nước lạnh. Lúc đi ra thì Mandy đã thay bộ quần áo có phần bảo thủ hơn. Cô ta mở một rương ra, Vu Minh ngó đầu nhìn, bên trong toàn là vũ khí cả. Mandy quăng cho Vu Minh một khẩu súng:
- Cho anh này.
Vu Minh luống ca luống cuống nhận lấy:
- Tôi không cần súng.
- Vu Minh, nơi đây là trấn nhỏ vùng biên giới, thường xuyên sẽ xảy ra một vài chuyện.
Mandy kéo ống quần rồi nhét một cây súng vào vỏ súng ở trên chân:
- Ngoài ra, nơi này là Mỹ. Nước Mỹ cho phép có súng hợp pháp, anh có thể cầm để phòng thân.
- Tôi không cần đâu.
Vu Minh để khẩu súng lục ở trên tủ đầu giường.
Mandy cười, cầm lấy súng rồi giơ lên:
- Anh có biết súng có công dụng gì không?
- Gì?
Vu Minh nghi hoặc.
Mandy giơ súng nhắm thẳng vào Vu Minh, quát:
- Cởi quần áo, trói mình vào giường.
- …
Vu Minh không nói gì.
- Thấy chưa, kỳ thực anh có thể chiếm lấy tôi rồi.
Mandy thu súng, mở tủ áo ra lấy một bộ lễ phục cho nam hoàn toàn mới, nói:
- Thử xem vừa người không?
Vu Minh bỏ chiếc khăn lau tóc ra, trực tiếp mặc lên, hoạt động vài cái rồi nói:
- Hơi lớn chút, sắp tham gia tiệc tùng gì sao?
- Không, tham gia hôn lễ.
Mandy nói:
- Sáng mai sẽ tiến hành hôn lễ, nhiệm vụ của anh là bám trụ cha xứ, bởi vì tôi không chắc là cần bao nhiêu thời gian.
Vu Minh hỏi:
- Đại khái là cần bao lâu?
- Ít nhất là một giờ.
Mandy trả lời.
Vu Minh hốt:
- Một giờ á?
Tên trộm này phải chuyên nghiệp tới cỡ nào thì mới cần tới hẳn một giờ.
Mandy nói:
- Chỗ ở của cha xứ là ở sau nhà thờ, đồ được giấu trong tầng hầm. Chỗ ở của ông ta có cài đặt hệ thống bảo vệ rất tân tiến, lại nối thẳng tới đồn cảnh sát. Sau khi vào nhà chúng ta phải tìm tầng hầm, sau đó phải mở khóa tầng hầm nữa. Ba tháng trước, cha Loka đặt chế một két sắt loại XX của Đức. Nếu cha Loka đặt bản kinh thánh vào trong két đó thì muốn mở nó ra cần ít nhất là bốn mươi phút.