Chương 166 .2: Hôn lễ
Vu Minh nhíu mày:
- Đâu đến mức ấy?
Hắn nhớ người ta mở két sắt toàn năm phút là xong.
- Người giúp đỡ mà tôi tìm là tốt nhất nơi này.
Vu Minh cầm điện thoại gọi cho Diệp Chiến:
- Mở két sắt XX của Đức cần bao lâu?
Hình như Diệp Chiến đang ăn gì đó, trả lời:
- Tôi có phải trộm đâu mà biết.
Vu Minh hỏi:
- Rồi, xin hỏi người không phải trộm, nếu anh mở két sắt đó cần bao lâu?
- Mười lăm phút.
Diệp Chiến trả lời.
- Anh đùa tôi hả? Những mười lăm phút, không phải trên tivi đều là vài phút liền xong sao?
- Đại ca à, loại két có bố trí còi báo động bên trong này rất khó làm, hơn nữa đều là chế tạo thủ công, vị trí còi báo động đều khác nhau. Tôi cần phải xác định vị trí của còi báo động trước, sau đó khoan phá còi báo động, rồi mới luồn dây vào bánh răng…
Vu Minh tán thưởng:
- Anh chuyên nghiệp thật đó.
Diệp Chiến cười đắc chí:
- Không xem tôi là ai!
- Trộm đồ chuyên nghiệp như vậy còn nói mình không phải trộm?
Vu Minh cúp máy, rồi nói với Mandy:
- Bạn của tôi nói chỉ cần mười lăm phút là xong. Tôi có thể bảo hắn gửi cách mở tới.
Mandy vui vẻ nói:
- Thế thì tốt quá. Nếu mà được thì anh chỉ cần bám cha xứ mười lăm phút. Theo hôn lễ tiêu chuẩn thì cha xứ sẽ xuất hiện từ ba tới năm phút.
Vu Minh cười:
- Yên tâm đi! Tôi nhớ các cha xứ thường hỏi: Có ai có ý kiến gì không. Đến lúc đó tôi sẽ dũng cảm đứng lên, sau đó dùng triết học bắt đầu thao thao bất tuyệt. Tôi sẽ nói từ nguồn gốc loài người luôn.
Mandy lắc đầu:
- Không được.
- Vì sao?
- Vì anh là chú rể.
- Oắt dờ heo?
Vu Minh choáng.
Mandy bất đắc dĩ nói:
- Tôi không mời diễn viên quần chúng, cho nên hôn lễ chỉ có chú rể và cô dâu.
- Không có vị khách nào?
- Đúng vậy.
Mandy nói:
- Một cặp đôi phản nghịch bỏ nhà đi, sau đó kết hôn ở một trấn nhỏ hẻo lánh, đây là toàn bộ kịch bản.
Vu Minh trầm tư:
- Không đúng, cô vốn có chỉ có hai người, nếu tôi không xuất hiện thì cô định diễn như nào?
Mandy buông tay:
- Chú rể đến muộn để bám trụ cha xứ thôi.
- Cô không cảm thấy cái lý do này quá kém ư?
Vu Minh khinh bỉ:
- Tôi chỉ cần tùy tiện sửa ra một bản cũng tốt hơn của cô rồi.
- Ví dụ?
- Ví dụ như cô dâu khổ sở chờ đợi mà chú rể không đến, cô dâu căm hận giơ súng định tự sát, cha xứ ngăn cản. Trong lúc tranh giành súng, cha xứ vô ý bị bắn trúng, đưa tới bệnh viện.
Vu Minh nói:
- Dựa theo cách của tôi là ta có hẳn hai ngày.
Mandy há hốc mồm, khó tin nói:
- Vu Minh, anh tính bắn cha xứ ngay tại nhà thờ?
- Sao vậy?
Vu Minh hỏi lại. Cô mang vũ khí, lại vào phòng người ta ăn trộm, thì hình như bắn cha xứ cũng không được coi là chuyện to tát gì chứ?
- Điều đó là không thể tha thứ được.
Mandy nói:
- Ở Washington có một vụ án thế này, có một cha xứ bị cướp giật, chỉ nửa giờ sau, hai kẻ cướp giật bị bang phái địa phương bắt. Ngay cả bang phái cũng không dám bất kính với nhà thờ, mà anh còn dám bắn cha xứ?
Vu Minh dè chừng hỏi:
- Thế cô định trộm đồ của cha xứ thì sao đây?
Mandy giải thích:
- Không, tôi là dựa theo yêu cầu của tòa thánh Vatican lấy lại thứ không phải là của cha xứ. Bản thân tôi thì vẫn rất kính trọng cha Loka.
Vu Minh phải nghĩ một lúc lâu mới thông:
- Chính là không thể làm tổn thương tới cha xứ, nhưng có thể tiến hành lấy trộm của cha xứ?
- Trộm lại thứ vốn thuộc về tòa thánh, không chỉ không được làm bị thương cha xứ, mà tôi cũng không thể lừa gạt cha xứ được.
Vu Minh hỏi:
- Tôi thì có thể?
- Tất nhiên rồi, anh đâu theo đạo đâu.
Đây là cái lý do gì? Vu Minh hỏi:
- Cô không thể bắn cha xứ, rồi tìm cha xứ sám hối?
Cái này với bỏ xuống dao mổ là cùng một nghĩa, tay không dao mổ có thể thành Phật? Vì thế đi giết một người rồi buông dao mổ ra là sẽ thành Phật.
Mandy cũng không biết nói gì để phản bác, suy nghĩ một hồi rồi nói:
- Tôi không thể đồng ý với biện pháp vô liêm sỉ như vậy.
Vu Minh nghĩ một lúc rồi nói:
- Vấn đề cuối cùng, cô dâu là ai?
- Tôi.
Mandy trả lời.
Vu Minh chỉ hỏi:
- Tôi có một yêu cầu.
- Ừm?
- Cô có thể bỏ súng ra được không?
Vu Minh hơi sợ.
Mandy cười:
- Yên tâm, tôi sẽ không nổ súng hay bắn ai trong nhà thờ đâu.
Những lời này là để an ủi mình ư?
Ba người tham dự, hai diễn viên, không kịch bản, không diễn viên quần cúng… Vu Minh phải nói là quỳ rạp xuống đất bái phục không thôi. Thượng đế cho bạn cái này, sẽ lấy đi của bạn cái khác. Mandy mặc dù có rất nhiều ưu điểm, nhưng rõ ràng là không biết cách bày bố. Nhưng có lẽ cũng là vì tín ngưỡng mới khiến cô ta bó tay bó chân. Vu Minh xoay người xuống giường, mặc lễ phục vào. Đêm nay ngủ khá là ngon.
Mandy vào phòng tắm thay quần áo. Vu Minh nhìn thoáng qua rồi hỏi:
- Cô xác định cô là cô dâu?
Nội y màu đen bó sát lấy cơ thể, bên ngoài mặc một chiếc áo cao bồi che tới rốn, quần bò và một đôi giầy, đây là trang bị của cô dâu.
- Không cần chú ý như vậy, người Mỹ đôi khi kết hôn tùy tiện lắm.
Mandy nhìn đồng hồ:
- Tôi định làm lúc mười giờ, chúng ta đi ăn sáng trước.
Quầy rượu bên dưới có cung cấp cà phê, sandwich, thịt hun khói, dăm bông… cho bữa sáng.
Ăn xong, Mandy lái xe tới nhà thờ:
- Này cộng sự, sau này thời gian xuất ngoại của anh càng lúc càng nhiều, tôi đề nghị anh thi giấy phép lái xe bản quốc tế.
- Ok.
Phi Miêu hậu cần hình như có đại lý giấy phép lái xe quốc tế.
Lúc tới nhà thờ là chín giờ. Lúc này nhà thờ đang cử hành hôn lễ. Mandy nói không sai, là hắn nghĩ nhiều. Trong nhà thờ chỉ có bốn người, cô dâu, chú rể và hai người bạn tốt của họ. Cha xứ xuất hiện, tay cầm một quyển kinh thánh, sau đó bắt đầu trình tự. Ba phút sau, cha xứ tuyên bố xong, cho cặp vợ chồng mới cưới một tờ giấy kết hôn được tôn giáo tán thành, sau đó đi về. Tờ giấy kết hôn này muốn có hiệu lực thì phải tới cơ quan về hôn nhân tiến hành đăng ký mới được.
Vu Minh ngồi không nhà thờ:
- Chỉ vậy thôi?
Mandy gật đầu, hỏi lại:
- Còn muốn thế nào nữa?
- Quá tùy tiện rồi thì phải?
- Cho nên tỉ lệ ly hôn ở Mỹ mới cao.
- Cô yên tâm.
Vu Minh nói:
- Bọn tôi sắp sửa vượt qua các cô rồi.
Ngày sánh kịp Anh vượt qua Mỹ đang trong tầm tay.
Chờ cặp vợ chồng kia đi rồi, Mandy cúi đầu lẩm bẩm:
- Con là kẻ mang trọng tội, đắc tội với Chúa Trời, mà lúc này vì Chúa Trời, từ nay về sau, từ đầu đến cuối…
Vu Minh khẽ hỏi:
- Mandy, chúng ta kết hôn thế này có được coi là kết hôn không?
- Cha xứ chỉ cho một tờ giấy kết hôn với ý kỷ niệm, dựa theo luật pháp Mỹ thì phải đăng ký. Ngoài ra anh không phải người Mỹ, không có phúc lợi xã hội, không thể nào kết hôn đơn giản như vậy được.
Vu Minh gật đầu. May quá, đừng có bỗng nhiên thành kết hôn thực. Mà hắn lại cảm thấy kỳ quái, nếu Mandy là con chiên ngoan đạo của đạo Thiên Chúa, vậy tại sao lại giả kết hôn trong nhà thờ của Thiên Chúa? Hơn nữa như lời nói thì như là đang thử gì đó? Mandy không nói, Vu Minh cũng không hỏi, dù sao không phải tín ngưỡng của mình, chẳng thiệt thòi đi đâu.
Mười giờ cuối cùng đã tới. Mandy và Vu Minh treo tai nghe liên lạc rồi đi tới trước bục. Cha xứ xuất hiện, gần như không dông dài gì nhiều mà bắt đầu luôn:
- Hỡi anh chị em yêu dấu: chúng ta họp nhau trước mặt Thiên Chúa để chứng kiến và chúc phước cho sự kết hợp đôi bạn này trong Hôn Nhân Thánh. Thiên Chúa đã thiết lập giao ước hôn nhân tự buổi sáng thế, và Chúa Cứu Thế Giê-su đã từng hiện diện và làm phép lạ tại tiệc cưới thành Ca-na, xứ Ga-li-lê, khiến hôn nhân thêm phần phước hạnh….
Sau đó bắt đầu chất vấn:
- Nếu trong vòng quý vị có ai nêu ra được lý do nào khiến đôi bạn này không thể kết hôn hợp pháp, thì xin hãy nói lên. Bằng không, từ rày về sau xin yên lặng.
Mèn ơi, dưới này ngay cả con chó con mèo còn không có, ông bảo ai nêu ý kiến đây?
Trong tai nghe vang lên:
- Đang phá giải hệ thống bảo vệ