← Quay lại trang sách

Chương 04

Chiếc kính của tôi đã cũ và khá lỗi thời, nhưng nó vẫn hoạt động tốt. Tôi đeo kính lên, nhét tai nghe vào, nó khá vừa vặn và chặn hết được âm thanh của các phương tiện giao thông và cả tiếng bước chân vọng xuống từ tầng trên. Khu chung cư tầm thường cùng bao lo âu giờ chỉ còn là bóng đêm tĩnh lặng. Tôi thở hắt, thấy nhẹ nhõm khi được thoát khỏi thế giới thực một lúc. Quang cảnh trước mắt bây giờ tràn ngập màu xanh neon, còn tôi đang đứng trên đỉnh đồi, nhìn xuống ánh đèn của thành phố Tokyo ảo mà như thật. Thứ duy nhất giúp tôi phân biệt được mình đang ở trong thế giới giả lập là một cái khung trong suốt đang lơ lửng ngay trước mặt.

Chào mừng bạn trở lại, [vô danh] Cấp độ 2M | M30 điểm

Và rồi hai dòng chữ biến mất. Dĩ nhiên, [vô danh] không phải là tên của tôi, mà trong tài khoản đã bẻ khóa, tôi có thể lang thang khắp nơi như một người chơi vô danh.

Những người chơi khác đi ngang qua sẽ chỉ thấy tôi như một tài khoản có tên người dùng ngẫu nhiên.

Ở phía sau, tôi thấy phòng chờ đầy những biểu tượng cách điệu của logo Warcross. Thường thì phòng này sẽ có hai cửa: vào chơi, hoặc vào xem người khác chơi. Hôm nay, có thêm cửa thứ ba với hai dòng chữ lơ lửng bên trên:

Lễ khai mạc Warcross Trực tiếp

Trong đời thực, tôi gõ lên mặt bàn. Khi chiếc kính nhận biết được cử động ngón tay tôi, một bàn phím ảo tự trượt ra. Tôi tìm tài khoản của Keira trong danh mục người chơi. Gần như ngay lập tức, tôi tìm thấy cô ấy, gửi yêu cầu kết nối, một vài giây sau cô ấy chấp nhận lời mời và xuất hiện bên cạnh tôi. Giống như tôi (và hầu hết người chơi khác), cô ấy thiết kế ảnh đại diện như một phiên bản lý tưởng của bản thân ngoài đời thực, trang bị thêm một vài món đồ trang trí rất ngầu: một chiếc áo giáp lấp lánh và một cặp sừng.

“Vào thôi,” cô ấy nói.

Tôi tiến lên trước, với tay ra mở cánh cửa thứ ba. Ánh sáng ngập tràn. Tôi nheo mắt, và như thường lệ, tim tôi đập nhanh đầy phấn khích cứ mỗi khi nghe tiếng hô hào vô hình của người xem lấn át hết mọi thứ. Trong tai nghe vang lên tiếng nhạc. Lúc này, tôi đang đứng trên một hòn đảo nổi giữa hàng triệu hòn đảo khác, phía dưới là thung lũng đẹp nhất mà tôi từng thấy.

Một dài đồng bằng xanh rì bỗng chuyển mình thành một con phá màu lam ngọc, với những vách đá dựng đứng cao chót vót cùng những tảng đá to, dốc, trơn nhẵn và phủ cỏ xanh rì bao quanh. Bên vách đá, thác nước dội xuống ầm ầm từ trên cao. Khi nhìn kỹ, tôi chợt nhận ra những tàng đá đó thực chất là tượng khổng lồ tạc hình những nhà cựu vô địch của giải đấu. Những tia nắng nhảy nhót khắp thung lũng, vẽ lên đồng bằng phía dưới những vệt nắng không thể bị che khuất sau những hòn đảo nổi nơi chúng tôi đang đứng. Ngay bên dưới chúng tôi, chim bay hàng đàn, cất tiếng gáy vang gọi bầy. Xa xa, ẩn hiện trong làn sương mờ là những tháp canh của một toà lâu đài trên vách đá. Xa hơn nữa nơi đường chân trời, có những sinh vật to lớn, kì vĩ trông giống như cá đuối, vốn là loài chỉ sống dưới đáy đại dương, đang lướt trong không trung, ở đó, bầu trời đen kịt, chốc chốc những tia chớp lại rẽ xuyên qua đám mây. Tôi rùng mình như thể cảm nhận được luồng điện trong không gian.

Kể cả nhạc nền được chọn cho cấp độ này cũng vô cùng hào hùng, với các nhạc cụ bộ dây của dàn hòa tấu và tiếng trổng chắc nịch. Tim tôi dâng tràn cảm xúc.

Nổi lên trên mọi âm thanh là một giọng nói lớn vang khắp thế giới. “Chào mừng đến với trận đấu của Lễ khai mạc Warcross.”

Một tiếng ting nhỏ vang lên, rồi một bong bóng trong suốt xuất hiện ở giữa tầm nhìn của tôi.

Đã đăng nhập vào Lễ khai mạc! +150 điểm. Điểm hằng ngày: +150 Cấp độ 24 | 580 điểm

Và rồi nó biến mất. Phần thưởng của tôi cho việc xem ván chơi mở màn là 150 điểm, vốn là điểm giúp tôi lên cấp, nhưng điều đó là không thể vì đây là tài khoản tôi bẻ khoá. Tiếc thật. Nếu chơi như những người khác thì có khi tôi đang ở khoảng cấp 90 rồi. Nhưng tôi vẫn chỉ đang ở cấp 24 mà thôi.

“Lúc nào họ cũng đẩy được mức độ hoành tráng lên nhỉ?” giọng nói của Keira khiến tôi chớp mắt. Cô ấy như bị mọi thứ nơi đây làm choáng ngợp.

Tôi cười, hít sâu và dang tay ra, rồi nhảy khỏi hòn đảo nổi. Tôi bay vút xuống.

Tôi thấy bụng mình như thót lên một cái trong lúc bộ não tin rằng tôi đang ở độ cao hàng trăm mét trên không trung. Tôi reo vang khi bay qua đồng bằng, âm nhạc làm tôi hưng phấn quá đi thôi, có một số hạn chế cho thí sinh thi đấu chính thức, tuỳ vào thế giới nơi trận đấu diễn ra. Một số địa điểm cho phép họ bay xung quanh hoặc bơi dưới nước, còn một số khác đòi hỏi người chơi phải tuân theo trọng lực ảo, nhưng khán giả thì có thể tự do đi lại kiều gì cũng được. Chỉ có điều, khán giả bị cấm tuyệt đối không được chỉnh sửa thế giới hoặc làm phiền các tuyển thủ. Họ cũng không thể thấy chúng tôi mà chỉ nghe được tiếng reo hò cổ vũ và la ó, cùng hiệu lệnh của trọng tài.

Tôi bay thẳng lên phía những hòn đảo nổi như một con ma, điều chỉnh góc để bay được cao nhất có thể. Sau đó tôi quay người lại và lao xuống dưới như thiên thạch. Tôi dừng lại trên một hòn đảo, đúng lúc tiếng hò reo cổ vũ của khán giả hòa cùng tiếng bình luận viên phát ra từ tai nghe của tôi, như thể tôi đang nghe radio vậy.

“Trận mở màn chuẩn bị bắt đầu!” một bình luận viên reo lên. “Chúng ta ở đây để chiêm ngưỡng màn trình diễn của các ngôi sao trước khi mùa giải thực sự khởi tranh, ở phía xa là Đội Alpha, dẫn đầu bởi Asher Wing! và phía bên này chúng ta có Đội Beta cùng đội trưởng Penn Wachowski!”

Các tuyển thủ lần lượt xuất hiện trên những hòn đảo nổi ở hai phía đối nghịch. Tôi bay xa khỏi chỗ Keira và lại gần đó để xem cho rõ.

Theo quy định, với nhân vật đại diện dành riêng cho những thí sinh Warcross chuyên nghiệp, thì ảnh ảo của họ phải trông giống đời thật, không được tùy chỉnh quá nhiều như người chơi bình thường, và mọi thành viên trong đội đều phải mặc chung một màu. Màu của Đội Alpha là xanh biển. Kia là Jena với mái tóc vàng, thân hình mảnh khảnh vừa vặn trong bộ giáp Warcross màu xanh, cấp độ của cô nàng thể hiện qua kết cấu vảy rồng của bộ giáp, cô ấy mới 18 tuổi, bằng tuổi tôi, đến từ Ireland, và là một trong số những thí sinh trẻ tuổi nhất, cô nàng hất tóc qua vai và đặt tay lên hông. Hai miếng giáp cánh tay bằng bạc và những con dao găm trên đùi cô ấy lấp lánh dưới ánh mặt trời. Khán giả hò hét tán dương.

Đứng trên hòn đảo gần đó là Max. Max tốt nghiệp đại học Harvard và là con trai của một triệu phú. Hệ thi đấu của anh trong Warcross là Đấu Sĩ, với mục tiêu dùng sức mạnh cơ bắp hạ gục những đối thủ khác thay vì đi săn Bảo Vật. Ở tuổi 28, anh là thí sinh lớn tuổi nhất mùa giải năm nay. Giáp vai của anh ta to lớn và nặng nề, sáng bóng đến độ phản chiếu cả bầu trời và tương phản mạnh mẽ với nước da ngăm ngăm.

Còn kia là đội trưởng Asher, người đứng xa tôi nhất. Ban đầu anh ấy nổi tiếng vì là em trai của Daniel Batu Wing, một diễn viên kiêm người đóng thế, nhưng giờ đây Asher đã nổi tiếng theo cách của riêng mình nhờ Warcross. Anh ấy có mái tóc dày màu nâu vàng nhạt, đôi mắt ánh lên màu xanh tinh nghịch như hồ nước ảo phía dưới. Những miếng giáp vai bằng thép và dây đai da chạy dọc theo bắp tay và hông anh ấy tôn lên vẻ hoàn thiện của bộ giáp phục màu ngọc bích thầm.

Anh ấy khoanh tay trước ngực, nở nụ cười ranh mãnh và gọi với về phía đội kia, ra điều thách thức. Hành động đó làm khán giả phát cuồng. Khi chỉnh kính để nhìn rõ khán giả ở phía sân vận động Tokyo Dome, tôi thấy họ đang gào thét tên anh ấy, khua que phát sáng loạn xạ. “CƯỚI EM ĐI!” một biểu ngữ của người hâm mộ viết rõ to. Asher nói gì đó với đồng đội qua đường truyền thông tin mật. Phía trên đầu anh ấy là một viên ngọc to, lấp lánh đang lơ lửng - Bảo Vật của đội Alpha.

Người dẫn chương trình bắt đầu những thủ tục trước trận đấu với một loạt điều lệ về tinh thần thể thao và lối chơi đáng kính. Trong lúc cô ấy đang đọc, tôi nhìn về phía đội Beta. Đương nhiên, theo qui tắc màu áo thi đấu của trận mở màn giải đấu, họ đang diện những bộ giáp màu đỏ. Bảo Vật màu đỏ lấp lánh trên đầu Penn, đội trưởng của Đội Beta. Anh ta và Asher nhìn nhau cười khẩy, làm cho tiếng hét từ khán giả lại cao vút thêm một quãng tám.

Người dẫn chương trình đã kết thúc bài phát biểu với một lời nhắc nhở về luật chơi hiện hành để những khán giả mới có thề nắm bắt được. “Hai đội hãy nhớ, mục tiêu duy nhất của các bạn là cướp Bảo vật của đối thủ trước!”

Mỗi thí sinh đều giơ nắm tay phải lên và đập vào ngực hai lần - một phản ứng tiêu chuẩn thể hiện sự chấp thuận luật chơi. Có một giây im lặng giữa hai đội, như thể mọi thứ đột nhiên đóng băng.

“Trận đấu bắt đầu!” người dẫn chương trình hô vang. Đám đông cùng hò reo: “Chuẩn bị! Chiến đấu!”

Tiếng gầm của những khán giả vô hình làm rung chuyển thế giới, và mây trời bắt đầu trôi nhanh hơn. cơn bão đen kịt phía chân trời đang lao đến chỗ chúng tôi với một tốc độ đáng sợ. cứ mỗi giây trôi qua, sấm sét lại càng tiến gần. ở mọi màn chơi Warcross, trò chơi càng kéo dài thì càng khó hơn.

Cùng lúc đó, nhiều viên ngọc đủ màu sắc xuất hiện, bay lơ lửng trên những hòn đảo. Ngọc giúp người chơi tăng sức mạnh chiến đấu, như tạm thời tăng tốc, bay trong một khoảng thời gian ngắn, khiên chống lại đòn đánh của đối thủ và nhiều năng lực khác. Trong một trận đấu có hàng tá phép bổ trợ như thế này, và những sức mạnh mới được bổ sung liên tục, ngoài ra còn rất nhiều phép bổ trợ cấp thấp (kiểu như giúp bạn nhảy cao hơn một chút). Tôi nhìn thấy ba phép đang lơ lửng trên những hòn đảo gần chỗ tôi. Những phép bổ trợ cấp cao (như khả năng bay suốt trận đấu) rất hiếm và khó để chiếm được, có một vài phép quan trọng đến mức có lúc mà một phe phải cử một thành viên đi cả trận để lượm chúng về.

Những phép bổ trợ này rất đáng tiền trong cộng đồng Warcross. Trong một trận đấu thường, người chơi có thể lưu trữ trong kho đồ những phép còn tồn để dùng dần, bán hoặc trao đổi chúng với những người chơi khác. Những phép bổ trợ giá trị có thể được bán với giá hàng ngàn ngân phiếu.

Warcross được lập trình rất bài bản nên tôi chưa bao giờ thử ăn trộm một phép bổ trợ, nhưng mới đây tôi đã tìm ra lỗ hổng có thể giúp đoạt phép từ một tài khoản khác ngay khi người đó chuẩn bị sử dụng nó.

Tôi nhìn quanh, tự hỏi nếu trộm một vài phép bổ trợ trong tầm với rồi bán lại thì sẽ thu được bao nhiêu tiền. Nhưng mà chẳng cái nào có giá cả. Cái chỉ đáng 50 ngân phiếu, cái thì chỉ được 30, không đáng để mạo hiểm bẻ khóa trong một trận đấu mở màn lớn nhất từ trước đến nay, và hoàn toàn không đáng đánh liều để bị ăn một gạch nữa vào tiền án tiền sự của tôi.

“Asher đã bắt đầu hành động!” giọng một bình luận viên vang lên bên tai tôi. “Anh ấy đang chỉ đạo Jena. Một pha lấy phép bổ trợ.”

Rõ ràng Asher đã nhìn ra được cái gì đó trước những người khác. Anh ấy nhìn Jena, rồi ra dấu về phía một viên ngọc đang lơ lửng trên một hòn đá nổi lên ở góc cuối hồ nước. Cô ấy không do dự, lập tức nhảy từ đảo này sang đảo khác để lao đến chỗ hòn đá, để lại sau lưng những hòn đảo vỡ vụn.

“Asher đã thấy gì đói” một bình luận viên phấn khích xen vào. “Anh ấy đang rất táo bạo khi cử một đồng đội di chuyển ra xa như thế.”

Ngay lúc đó, Asher và Đấu sĩ Max của đội anh ấy nhào lên phía trước. Đội kia cũng đã nhập cuộc săn và đang lao về phía họ. Mỗi khi người chơi nhảy từ đảo này sang đảo khác thì đảo cũ sẽ biến mất, nên họ phải quyết đường đi nước bước một cách khôn khéo. Asher và Max cùng di chuyển một hướng, họ đang ngắm vào Penn và định tấn công anh ta từ hai phía.

Tôi nghển cổ ra hướng vật thể đang lơ lửng phía xa, phóng to hình ảnh để xem phép bổ trợ nào đã lọt vào mắt Asher. Đó là một viên ngọc cẩm thạch đỏ, cứ như vừa được nhúng vào máu tươi.

“Bất Đắc Kỳ Tử!” một bình luận viên reo lên làm tôi giật nảy mình.

Một phép bổ trợ hiếm. Bất Đắc Kỳ Tử có thể khiến một người chơi bất kỳ bị đóng băng cho đến hết trận và không thể hỗ trợ đồng đội mình được. Tôi chưa từng nhìn thấy năng lực này trong lúc chơi một trận đấu thường và mới chỉ thấy nó đôi lần trong các trận đấu giải.

Nó chắc hẳn phải đáng giá ít nhất năm ngàn, hoặc thậm chí mười lăm ngàn đô la.

Max, dù mang thân hình to lớn, vẫn nhanh chân hơn Asher. Anh ta tiếp cận được Penn trước, lao tới Bảo vật màu đỏ trên đầu Penn. Penn cúi người kịp lúc. Hòn đảo họ đang đứng nứt dần và không thể đỡ họ được lâu nữa. Penn định nhảy sang hòn đảo ngay bên cạnh anh ta, nhưng Max đã kịp khóa chặt cánh tay Penn trước khi anh ta kịp nhảy đi, rồi gầm lên và lôi ngược Penn lại. Penn rơi xuống. Anh ta bám được một góc hòn đảo trước khi rớt xuống hồ nước phía dưới. Giờ thì Penn đang cheo leo, tạm thời bất lực và choáng váng. Khán giả hò hét khi thanh máu của Penn tụt xuống sau đòn đánh của Max.

Penn Wachowski | Đội Beta Máu: -35%

Asher nhập cuộc. Anh ấy nhảy khỏi đảo của mình, khiến nó vụn vỡ và rơi xuống hòn đảo Penn đang bám, khiến nó chao đảo sau cú va chạm. Asher cúi xuống tóm cổ Penn trước khi anh ta định thận lại từ cú đánh lúc trước, rồi ném mạnh anh ta xuống, làm mặt đất nứt toác. Một ánh sáng xanh chói lóa toả ra từ cú đánh của Asher.

Penn Wachowski | Đội Beta Máu: -92% | CẢNH BÁO!

Khán giả vô hình gào thét trong khi một bình luận viên hô hào: “Penn sắp gục rồi! Nếu anh ấy không bảo vệ được Bảo Vật của đội, Asher sẽ sớm kết thúc trận đấu này…”

Penn thả một tay và sử dụng chiêu Tia Chớp trước khi Asher kịp giáng đòn trí mạng. Một tia sáng lóe lên và nuốt trọn lấy Asher ngay lập tức. Anh ta giơ tay lên che chắn trong vô vọng, nhưng đã quá trễ, phép Tia Chớp đã làm anh ấy bị mù trong năm giây. Thanh máu của Asher giảm 20%. Penn lao xuống định cướp Bảo vật của Asher. Ngay lập tức, Max đã chộp lấy Bảo vật của đội để bảo vệ nó, vì thê’ nó đang lơ lửng trên đầu anh ta.

Đám đông không ngừng la ó, gào thét cổ vũ. Tôi cũng hùa theo, nhưng luôn để mắt tới đến phép Bất Đắc Kỳ Tử.

Đừng làm thế.

“Một nỗ lực tuyệt vời của Beta! Penn hẳn là đã tập luyện chiêu thức phòng thủ rất nhiều!” một bình luận viên hét lên trên nền âm thanh ồn ào. Trong lúc anh ta nói, cơn bão đã tiến tới chỗ chúng tôi và mặt trời đã biến mất. “Chúng ta đã mất dấu Kento được một lúc rồi, nhưng có vẻ là anh đang tuổi theo Jena. cả hai vẫn đang tìm cách tiếp cận phép Bất Đắc Kỳ Tử!”

Gió tạt vào chúng tôi, làm những hòn đào nổi rung chuyển trên không trung. Mưa nặng hạt khiến chúng trở nên trơn trượt và rất khó đứng vững.

Tôi nhìn về phía Jena và Kento. Giờ họ trông như hai đốm sáng nhỏ đang nhanh chóng áp sát viên ngọc sức mạnh lơ lửng trên tảng đá. Tôi nhảy khỏi mấy hòn đảo và phóng theo hướng của họ. Chẳng mấy chốc, tôi đã đến gần viên ngọc “Bất Đắc Kỳ Tử” đỏ như máu, đứng nhìn Jena và Kento đang lao tới.

Tôi dồn hết sự chú ý vào viên ngọc. Theo lý thuyết, nếu Jena hoặc Kento đoạt được Bất Đắc Kỳ Tử, tôi có thể bẻ khóa tài khoản của họ, trộm phép bổ trợ và đem đi bán.

Mười lăm ngàn đô la.

Đầu óc tôi quay cuồng vì phấn khích. Liệu tôi có thành công được không nhì? Tôi chưa bao giờ đột nhập vào một trận đấu thường, huống chi là trận đấu giải chính thức. Chưa từng luôn. Tôi còn không biết liệu mình có thể truy cập vào tài khoản của họ như trong các ván đấu thường hay không. Rất có thể tôi sẽ không bẻ khóa được.

Nếu họ phất giác và tôi bị bắt, tôi sẽ bị kết án như người trưởng thành.

Như bố tôi ấy, nếu ông không phạm pháp, có khi giờ ông vẫn còn bên tôi. Điều đó không hề làm cuộc đời tôi dễ chịu hơn chút nào.

Tôi đứng yên, cảm giác giằng xé làm cổ họng khô rát.

Thế nếu như phi vụ này thành công thì sao? Chỉ là một phép bổ trợ trong trò chơi thôi mà; tôi đâu có làm hại ai. Tôi chưa bao giờ thử bẻ khóa Warcross trong một sân vận động như thế này, nhưng nếu thành công thì sao? Tôi có thể bán lại nó với giá hàng ngàn đô la. Tôi sẽ có đủ tiền và trả nợ cho Alsole, thanh toán hết nợ nần. Việc đó có thể cứu sống tôi. và tôi sẽ không bao giờ tái phạm nữa.

Sự cám dỗ khiến tôi khó chịu, tôi tự hỏi liệu đây có phải cảm giác của bổ tôi mỗi lần ông đăng nhập trực tuyến để chơi bạc thêm một lần nữa.

Chỉ một lần nữa thôi. Nốt lần này thôi.

Jena với tới chỗ phép bổ trợ trước, cô ấy chỉ kịp gạt nó khỏi vách đá trước khi bị Kento huých vào người.

Nếu tôi không đưa ra quyết định luôn thì sẽ không kịp.

Theo bản năng, tôi di chuyển. Tay tôi gõ điên cuồng vào mặt phím ảo. Tôi mở danh mục người chơi và truy lùng hồ sơ của Jena. Trong khi đó, Jena đá Kento ra và uốn người phi xuống con phá. Một tiếng sấm gầm lên.

Tên của Jena giờ đã xuất hiện trên thanh tìm kiếm. Tôi chỉ còn vài giây để hành động. Đừng làm vậy. Nhưng tôi đã thực hiện thao tác rồi. Kho đồ ảo của Jena xuất hiện. Tôi cuộn chuột xuống tới khi nhìn thấy viên ngọc Bất Đắc Kỳ Tử trong tài khoản của cô ấy, sáng lấp lánh màu đỏ tươi.

Điểm yếu duy nhất tôi từng tìm thấy trong hệ thống bảo mật của Warcross là một lỗi rất nhỏ lúc người chơi chuẩn bị sử dụng vật phẩm. Khi được chuyển từ tài khoản vào trận đấu và được sử dụng, trong một tích tắc rất ngắn, món trang bị có thể bị trộm mất.

Ngón tay tôi run rầy. Trước mắt tôi, Jena đang với lấy phép Bất Đắc Kỳ Tử. Trong kho đồ của cô ấy, một ánh sáng màu vàng loé lên. Đây là cơ hội duy nhất. Tôi hít vào, đợi đã — đừng làm vậy — và rồi viết một câu lệnh ngay khi trang bị rời khỏi tay Jena.

Một dòng điện xuyên qua cơ thể tôi. Tôi bị đóng băng. Thực tế, tất cả những người chơi đều bị đóng băng.

Sau đó tôi nhận thấy Asher đang nhìn thẳng vào tôi, như thể anh ấy nhìn thấy tôi vậy.

Tôi chớp mắt. Không thể nào. Tôi là khán giả mà. Nhưng Jena cũng nhìn tôi. Ai cũng tròn mắt kinh ngạc. Đó là khi tôi nhận ra Bất Đắc Kỳ Tử đã chính thức thuộc về tài khoản của mình. Tôi đã nhìn thấy nó trong kho đồ.

Tôi đã làm được. Tôi đã bẻ khóa thành công rồi!

Thế nhưng không hiểu sao tôi lại lọt vào giữa trận thế này. Có nhẽ nào là do tôi chôm phép bổ trợ?

Tiếng còi của trọng tài vang lên quanh chỗ chúng tôi. Tiếng cổ vũ của khán giả giờ đã chuyển thành những tiếng xì xào kinh ngạc. Tôi đứng hình, trong phút chốc không biết phải làm gì. Một cách điên cuồng, tôi gõ một câu lệnh khác, cổ gắng quay trở về giao diện của khán giả, nhưng vô ích.

Tất cả mọi người — người chơi, người dẫn chương trình, hàng triệu khán giả — đều nhìn thấy tôi.

“Cô là ai thế?” Asher nói với tôi. Tôi nhìn anh ấy, người tê cứng.

Một luồng ánh sáng màu đỏ nhắn chìm toàn bộ khung cảnh, và một giọng nói vang lên. “Tạm dừng. Hệ thống trục trặc.”

Màn hình của tôi chợt đen kịt. Tôi bị văng khỏi trận đấu và trở lại phòng chờ với khung cảnh nhìn ra thành phố Tokyo ảo. Những cánh cửa trong phòng chờ biến mất. Phép bổ trợ Bất Đắc Kỳ Tử vẫn đang lấp lánh trong kho đồ của tôi.

Nhưng khi tôi định cầm lấy thì nó biến mất. Họ đã xóa nó khỏi kho đồ rồi.

Tôi tháo kính ra, dựa vào ghế và dáo dác nhìn quanh căn hộ. Mắt tôi dừng lại ở chỗ Keira đang ngồi chéo tôi. Cô ấy cũng tháo kính và nhìn chằm chằm vào tôi đầy kinh ngạc y như Jena trước đó.

“Emi, cậu đã làm chuyện gì thế này?” Keira thì thầm với tôi.

“Tớ…” tôi lắp bắp rồi khựng lại. Hành động đột nhập vào tài khoản của Jena đã làm tôi lộ danh tính. Tôi đã bị lật tẩy. Tôi cúi xuống bàn, tim đập thình thịch.

Keira nghiêng người ra phía trước “Tớ có thể nhìn thấy cậu trong trận đấu.” cô ấy nói. “Emi… Asher đã nói chuyện với cậu. Anh ấy đã nhìn thấy cậu. Tất cả bọn họ đều thấy cậu.” Cô ấy khua tay, đầy kinh ngạc. “Cậu đã làm trò chơi bị trục trặc!”

Cô ấy không hề biết tôi đã tự rước cái họa này vào thân, mà chỉ nghĩ là tôi vô tình làm vậy. Ẩn sâu dưới nỗi sự hãi đang dâng cao là cả một đại dương hối hận. Tôi không biết hãng Henka Games sẽ làm gì khi họ bắt được một kẻ bẻ khóa trò chơi, nhưng chắc chắn họ sẽ cấm cửa tôi luôn. Thậm chí, tôi sẽ phải ra hầu tòa vì việc này. “Tớ xin lỗi.” Tôi trả lời trong choáng váng. “Có thể họ… họ sẽ bỏ qua thôi…”

Giọng tôi lí nhí. Keira thở dài và ngả ra ghế. Chúng tôi im lặng hồi lâu. Sau khi chúng tôi được đắm chìm trong Warcross, sự tĩnh lặng trong căn hộ giờ thật quá sức chịu đựng.

“Cậu thông minh lắm, Emi.” Keira cuối cùng cũng cất tiếng nói, mắt nhìn mắt. “Nhưng tớ nghĩ lần này cậu sai rồi.”

Vừa ngay đúng lúc đó, điện thoại của tôi đổ chuông.