Chương 05
Tiếng chuông điện thoại làm chúng tôi giật thót. Dòng chữ hiện lên màn hình: số lạ.
Cả hai đứa trợn tròn mắt, lo sợ. “Cậu định nhấc máy không?” Keira hỏi. Tôi nhìn điện thoại, lắc đầu lia lịa, vẫn cố thủ tại chỗ. Sau một hồi chuông dài như vô tận, cuối cùng nó cũng ngừng.
Ngay lập tức, điện thoại đổ chuông tiếp. Lại là số lạ.
Tôi dựng tóc gáy, vội tắt chuông, ném điện thoại lên sô pha để không phải nhìn thấy nó nữa, rồi ngồi co ro trên ghế và cố gắng tránh ánh mắt lo lắng của Keira.
Người gọi chắc chắn là cảnh sát. Nếu tôi cứ cố tình không nghe máy, liệu họ có đến bắt tôi không? Liệu hằng Henka Games có kiện tôi không? Nhất là ngay sau khi tôi vừa can thiệp vào một trận đấu có nửa tì người xem, được tài trợ hàng trăm triệu đô la. Liệu hãng có treo phần thưởng để những tay thợ săn khác truy lùng tôi không? có khi họ đang gửi tin nhắn báo động ngay lúc này, và khắp nơi trong thành phố, hội thợ săn đã phi lên xe gắn máy hoặc nhảy vào taxi, hùng hổ truy lùng tôi. Nghĩ tới đó, tôi ấn chặt hai bàn tay run rẩy lên đùi.
Tôi trốn được mà. Nhất định tôi phải trốn, không còn cách nào khác. Tôi sẽ bắt chuyến tàu sớm nhất và biến khỏi thành phố, đợi đến lúc chuyện lắng xuống. Nhưng khoan đã, điều đó thật bất khả thi. Tôi sẽ trốn đi đâu được bây giờ? Đi đâu được với chỉ vỏn vẹn 13 đô la trong túi cơ chứ? Và nếu bị tóm, tội của tôi sẽ càng thêm nặng. Nghĩ đến đó, tôi nhăn mặt. có khi ở yên đây là an toàn nhất.
Keira lò dò đi tới chỗ cái điện thoại đang nằm lăn lóc trên ghế. “Điện thoại vẫn reo kìa, Emi.” “Thế thì cậu đừng có nhìn nó nữa,” tôi quạu, giọng đắng chát, dù tôi không hề muốn như vậy.
Cô ấy vung tay. “Rồi, thế nào cũng được. Tùy cậu thôi.” Keira không nói gì nữa, quay ngoắt, đi về chỗ nằm. Tôi nhắm nghiền mắt, ôm đầu dựa vào bàn. Căn phòng chìm vào im lặng. Mặc dù không thể nghe thấy tiếng điện thoại nữa, nhưng bằng một cách nào đó, tôi vẫn có thể cảm nhận được từng hồi chuông đang rung lên. Sẽ có người tới đập cửa phòng chúng tôi bất cứ lúc nào.
Mọi cánh cửa khóa đều có chìa để mở. Nhưng lần này, chuyện coi như xong rồi. Tôi không biết đã ngồi như vậy trong bao lâu, quay cuồng với những suy nghĩ và kế hoạch cho đến khi tất cả lẫn lộn vào nhau, khiến cho tôi kiệt sức, gà gật, rồi thiếp đi lúc nào không hay, cho tới khi một âm thanh phá vỡ bóng tối tĩnh lặng.
Ting.
Ting.
Ting.
Tôi uể oải mở mắt. Chuông báo thức kêu sao? Những tia nắng xuyên qua tấm mành trên cửa sổ. Trong phút chốc, vẻ đẹp này làm tôi choáng ngợp. Nói đúng hơn, vì chúng mà tôi biết mình đã dậy muộn. Một cảm giác nặng nề trào dâng trong tôi. Tôi đã ngủ gục ngay trên bàn ăn.
Tôi nghển cổ lên. Toàn bộ cơ thể tôi ê ẩm, còn tay thì bị chuột rút và tê dại vì tôi đã gối đầu lên tay cả đêm. Tôi ngơ ngác nhìn xung quanh. Những chuyện xảy ra tối qua ùa về. Khi Keira đi ngủ, tôi ngồi ở bàn, gác đầu lên tay, tự hỏi tại sao mình lại ngu ngốc đến độ bị năm trăm triệu người phát giác, có lẽ đó chỉ là ác mộng thôi. Mặc dù không nhớ được gì, tôi vẫn thấy mệt muốn chết, còn tim vẫn đập thùm thụp trong lồng ngực.
Cuộc gọi nhỡ. Vẫn là số lạ. Tim tôi thắt lại, mắt nhìn về phía chiếc điện thoại vẫn đang nằm trên sô pha. Tôi đã ngủ được vài tiếng mà vẫn chưa có ai đến tìm.
Giấc ngủ làm dịu đi vài phần nỗi sợ hãi và cũ sốc khi đứng giữa trận đấu mở màn đêm qua. có lẽ sẽ chẳng có gì nghiêm trọng xảy ra cả đâu. có khi chuyện tối qua chỉ là mơ thôi.
Ting.
Tôi quay về phía tiếng tin báo. Nó phát ra từ điện thoại. Tôi chợt nhớ ra hôm nay là Thứ Tư, và tôi đã bị muộn ca làm ở nhà hàng. Điện thoại vẫn báo tin nhắn đến, chắc là từ ông chủ. Giờ tôi chỉ còn lo chuyện mất việc - công việc kiếm ra tiền duy nhất tôi có.
Tôi nhảy khỏi ghế. Keira cựa quậy trong góc phòng cô ấy, lấp ló sau tấm bình phong các tông. Tôi lao vào nhà tắm, nhét bàn chải vào mồm, cuống quít chạy ra khỏi phòng trong lúc đang chải mái tóc cầu vồng. Tôi vẫn mặc bộ quần áo từ tối qua. Đành vậy thôi. Không còn thời gian để thay nữa rồi.
Tôi âm thầm tự rủa mình khi đánh răng xong. Tôi sẽ bị đuổi việc vì đã lỡ mất ca làm. Tôi cúi đầu, dựa vào bồn rửa, vật lộn với sức nặng của những âu lo mà thế giới đang dồn lên tôi.
Ting.
Ting! Ting!
“Ôi trời ạ…” tôi gầm gừ. Khi điện thoại kêu thêm hai tiếng, tôi quyết định không lờ nó nữa và nhanh chóng ra khỏi phòng tắm. “Tôi đang tới đây.” Tôi lẩm bẩm như thể ông chủ của tôi có thể nghe thây.
Tôi cầm lấy điện thoại, nhìn chằm chằm vào đống tin nhắn mới.
84 tin nhắn từ một số điện thoại đã bị chặn đều có chung một nội dung.
[Cô Emika Chen, xin hãy gọi lại vào số 212-555-0165 ngay lập tức.]
Một cảm giác bất an dâng lên trong tôi. “Emi.”
Keira đã ra khỏi giường và đang nhìn qua tấm màn chớp. Giờ tôi mới nghe thấy tiếng ồn vọng lên từ dưới phố.
“Emi, đến đây xem này.” Keira nói.
Tôi rón rén tiến đến chỗ cô ấy. Những vệt sáng mỏng cắt xuyên qua tấm rèm, vẽ lên trên cánh tay tôi những vệt màu vàng. Môi Keira bặm lại như không hiểu chuyện gì. Tôi kéo hai tấm mành và nhìn ra ngoài.
Một nhóm người đang chen lấn ở lối vào khu chung cư, tay đều cầm máy ảnh cỡ lớn. Tôi thấy những chữ cái được in bên cạnh mic của họ — đó là mấy kênh truyền hình địa phương.
Tôi chột dạ. “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Keira quay về phía tôi, vụng về lấy chiếc điện thoại từ túi ra. Cô ấy gõ gõ, tìm kiếm gì đó. Tôi nín thở, lắng nghe tiếng xì xào bên ngoài. Keira đọc kết quả tìm kiếm trên điện thoại. Mặt cô nàng bỗng biến sắc, mắt mở to. “Emi!” cô ấy nói, “Cậu nổi tiếng rồi.”
Tôi nhìn thấy hàng loạt bài báo đều đăng chung một tấm hình: tôi, với mái tóc màu cầu vồng, đang đứng giữa trận mở màn của giải đấu Warcross, Asher thì đang quay ra nhìn tôi kinh hãi. Keira rê ngón tay trượt xuống, xem thêm hàng loạt bài báo khác ở phía dưới, những hàng tít lẫn vào nhau.
Khán giả lọt vào trong trận mở màn Warcross.
Warcross Bị Bẻ Khóa!
TIN TẶC TẠM THỜI LÀM GIÁN ĐOẠN TRẬN MỞ MÀN WARCROSS
Emika Chen là ai?
Miệng tôi khô khốc khi thấy tên mình. Tôi thật quá ngu ngốc khi nghĩ rằng chẳng có ai quan tâm đến vài giây lên hình của mình vào tối qua. Thế mà tôi đã bị lộ danh tính. Không chỉ có vậy, mỗi nơi một chút, danh tính của tôi bị phân mảnh và bị rải khắp nơi trên mạng. Đã quá muộn để chạy trốn rồi. Tôi như đóng băng trong lúc Keira tiếp tục tìm kiếm tin tức, biểu cảm của cô ấy càng lúc càng đầy vẻ khó tin.
“Chắc không phải họ nói về tớ đâu”, tôi lắp bắp. “Không thể như vậy được. Chắc là tớ đang ngủ mơ.”
“Cậu không hề ngủ mơ đâu.” Keira lại giơ điện thoại lên, tôi thấy tên mình chi chít trên các trang tin tức. “Cậu là chủ đề được bàn tán nhiều nhất thế giới đấy.”
Điện thoại của tôi trên bàn ăn lại đổ chuông. Chúng tôi cùng nhìn về hướng đó.
“Keira, giúp tớ tra cứu số điện thoại này đi.” cô ấy đi theo tôi ra bàn ăn, tôi cầm điện thoại lên và quét qua một lượt những tin nhắn giống nhau, đọc số: “212-555-0156”
Keira gõ vào thanh tìm kiếm. Một giây sau, cô ấy nuốt khan và nhìn tôi. “Đấy là số điện thoại của trụ sở Henka Games tại Manhattan.”
Tôi sởn gai ốc. Nỗi sợ chạy xuống cột sống và dọc theo cánh tay tôi. Hãng Henka đã gửi cho tôi 80 tin nhắn. Keira và tôi nhìn nhau một hồi lâu, để mặc cho cho sự náo loạn ngoài kia át hết cảm giác im lặng trong căn phòng. “Chắc là luật sư của họ rồi.” Tôi thì thầm, choáng váng. Hàng loạt suy nghĩ chợt hiện lên trong đầu: còi xe cành sát, còng tay, phòng xử án, phòng thầm vấn. Những điều này đã quá quen thuộc với tôi. “Keira… Họ sẽ kiện tớ.”
“Cậu nên gọi cho họ đi.” Keira trả lời. “Chờ đợi thêm cũng chẳng ích gì đâu.”
Cô ấy nói đúng. Tôi do dự giây lát rồi cuối cùng cũng cầm điện thoại lên. Tay tôi run đến mức không thể quay số. Keira khoanh tay, đi đi lại lại trước mặt tôi.
“Bật loa ngoài đi.” cô ấy nói thêm. Tôi làm theo và để điện thoại ra giữa hai đứa.
Tôi chờ đợi một tin nhắn trả lời tự động chung chung từ đầu dây bên kia, đại loại như “Cảm ơn bạn đã gọi điện thoại đến Henka Games, để nghe tiếng Anh vui lòng bấm phím 1” — lời chào điển hình từ điện thoại của một công ty. Nhưng thay vào đó, có một người phụ nữ nhấc máy ngay khi chuông mới chỉ reo được một hồi.
“Cô Emika Chen phải không ạ?” cô ấy nói.
Lời chào thân mật của cô ấy khiến tôi giật mình và trả lời lắp bắp. “Xin chào. Đây. Ý tôi là, tôi. Ý tôi là, vâng tôi đây.” Tôi nhăn mặt. Sao tôi lại ngạc nhiên cơ chứ? Rõ ràng là họ biết số điện thoại của tôi, vì họ đã nhắn cho tôi gần trăm tin nhắn cơ mà. Chắc hẳn họ đã chuyển cuộc gọi của tôi tới nhân viên hỗ trợ trực tiếp ngay khi tôi liên lạc. Họ đang chờ đợi điều đó.
“Thật tuyệt, anh Hideo Tanaka đang chờ cuộc gọi của cô. Xin hãy giữ máy.”
Keira hít sâu và dừng bước, cô ấy nhìn vào tôi với đôi mắt mở to. Tôi cũng nhìn lại chằm chằm, nhưng chỉ có thể để ý đến tiếng nhạc chờ điện thoại. Tôi như mất trí. “Cô ta vừa nói là…?”
Chúng tôi giật mình khi tiếng nhạc tắt đột ngột. Một giọng nam vang lên. Đó là giọng nói tôi có thề nhận ra ở bất cứ đâu, giọng nói tôi đã nghe từ vô số những buổi phỏng vấn, phim tài liệu… giọng nói của một người mà tôi chưa bao giờ dám mơ được tiếp chuyện.
“Cô Chen phải không?” Hideo Tanaka nói.
Anh ấy có chất giọng Anh, do được theo học tại một trường quốc tế ở Anh Quốc, tôi tự nhủ, và sau đó học tại Đại học Oxford. Giọng anh ấy gần gũi và tinh tế, mang trong đó uy quyền của người điều hành một tập đoàn lớn. Tôi chỉ có thể đứng đó, tay cầm điện thoại và nhìn chằm chằm vào Keira như thể cô ấy không ở đó.
Keira múa may điên cuồng, ra dấu nhắc tôi trả lời. “Vâng, tôi đây,” tôi đáp lại.
“Rất hân hạnh.” Hideo nói, và chiếc điện thoại run rẩy trong bàn tay tôi. Keira thấy thương hại nên giúp tôi đỡ lấy nó. Tôi đoán tiếp theo Hideo sẽ nói về vụ đột nhập của tôi, vì vậy tôi lập tức lắp bắp một vài lời xin lỗi như thể làm thế có thể cứu vớt được mình.
“Anh Tanaka, về chuyện hôm qua, nghe này, tôi rất, rất xin lỗi vì những gì đã xảy ra… đó chỉ là tai nạn thôi, tôi thề đấy… Ý tôi là, kính của tôi đã khá cũ và bị lỗi rất nhiều.” Tôi nhăn nhó. “À ý tôi không phải là hàng của anh sản xuất tệ hay gì đâu, không phải vậy đâu!… Chỉ là…”
“Phải rồi. Cô có đang bận gì không?”
Tôi có bận không ư? Hideo Tanaka ở đầu dây bên kia, hỏi tôi bây giờ có bận gì không á? Hai con ngươi của Keira giãn to, trông như sắp rơi khỏi hốc mắt. Đừng nói gì ngu ngốc, Emika. Bình tĩnh nào. “À thì, thực ra tôi đã muộn giờ ca làm ở nhà hàng…”
Keira vỗ vào trán tỏ vẻ thất vọng. Tôi với hai tay tới chỗ cô ấy, đầy vẻ hoảng hốt.
“Tôi xin lỗi vì đã xen ngang vào lịch trình của cô…” Hideo nói, như thể câu trả lời của tôi là tự nhiên nhất trên đời vậy, “…nhưng cô có sẵn lòng nghỉ làm hôm nay để đến Tokyo không?”
Tai tôi như ù đi. “Cái gì cơ? Tokyo… Nhật Bản sao?”
“Đúng vậy.”
Tôi ngượng tái mặt, may mà anh ấy không thể thấy khuôn mặt đỏ bừng của tôi lúc này. Tôi tưởng anh ấy nói gì cơ chứ… Tokyo ở New Jersey chắc? “Ngay bây giờ sao?”
Giọng anh ấy có pha chút thích thú. “Phải, ngay bây giờ.” Đầu tôi quay mòng mòng. “Tôi muốn lắm, nhưng tôi và bạn cùng phòng thực ra đang sắp sửa bị trục xuất khỏi căn hộ chung cư vào ngày mai, thế nên…”
“Khoản nợ của cô đã được xử lý rồi.”
Keira và tôi nhìn nhau. “Tôi xin lỗi, cái gì cơ? Được xử lý rồi sao?” tôi thì thầm.
“Đúng vậy.”
Các phép tính toán chạy liên tục trong đầu tôi. Tiền thuê nhà, hóa đơn, tiền nợ. 1.150 đô, 3.450 đô, 6.000 đô. Khoản nợ của cô đã được xử lý rồi. Chỉ đơn giản vậy thôi, những con số biến mất, không một dấu vết. Làm sao có thể như vậy chứ? Nếu bây giờ tôi đến hỏi Alsole, liệu lão ta có xua tay và nói rằng chúng tôi có thể đi được rồi không?
Tại sao Hideo Tanaka lại làm vậy? Tôi đột nhiên thấy đầu nhẹ bẫng, ý thức như đang trôi tuột khỏi cơ thể. Đừng ngất chứ. “Làm gì có chuyện dễ dàng như thế được.” Tôi nghe thấy giọng mình thảng thốt. “Đó là số tiền rất lớn.”
“Tôi xin đảm bảo rằng điều đó rất đơn giản, cô Chen?”
“Vâng, tôi xin lỗi… vâng, tôi vẫn đang nghe đây.”
“Tốt rồi. Có một chiếc xe đang đợi ở bên ngoài căn hộ của cô, sẵn sàng đưa cô đến sân bay Quốc tế John F. Kennedy. Cô có thể mang theo bất cứ thứ gì. cô cứ chuẩn bị xong là có thể khởi hành.”
“Một chiếc xe? Nhưng, chờ đã, chuyến bay cất cánh khi nào? Hãng hàng không nào? Mất bao lâu thì tôi phải…”
“Đó là chuyên cơ riêng của tôi.” Anh ấy nói, không mảy may bận tâm. “Khi nào cô có mặt thì nó mới cất cánh.”
Chuyên cơ riêng của anh ấy.
“Chờ đã, nhưng… đồ đạc của tôi. Tôi sẽ phải ở đó bao lâu?” Tôi nhìn Keira. Cô ấy trắng bệch, có vẻ như vẫn đang cố để hiểu rằng khoản nợ của chúng tôi đã được xóa bỏ chỉ trong chớp mắt.
“Nếu cô muốn đóng gói và chuyển bất kì đồ đạc nào của cô đến Tokyo, thì chỉ cần nói một câu và mọi thứ sẽ được giải quyết trong hôm nay. Trong khi đó, cô sẽ có mọi thứ cô cần ở đây.”
“Khoan đã.” Tôi lắc đầu. Chuyển đồ của tôi sang đó sao? Anh ấy muốn tôi ở đó bao lâu chứ? Tôi nhíu mày. “Tôi cần một giây suy nghĩ. Tôi đang không hiểu.” Cảm xúc của tôi tuôn trào, giải phóng một dòng suy nghĩ. “Tất cả những chuyện này là sao? Chiếc xe, khoản nợ của tôi, phi cơ… Tokyo ư?” Tôi lắp bắp. “Hôm qua, tôi đã làm gián đoạn trận đấu lớn nhất trong năm. Ai đó phải tức giận, đúng ra anh phải tức giận mới đúng chứ. Tôi đến Tokyo để làm gì mới được?” Tôi hít một hơi thật sâu. “Anh muốn gì ở tôi?”
Đầu dây bên kia im lặng. Đột nhiên tôi nhận ra mình đã quá lời với một trong những người quyền lực nhất thế giới — với thần tượng của tôi, người mà tôi đã dõi theo và tìm hiểu, đã phát cuồng suốt hàng năm trời, người đã thay đổi cuộc đời tôi. Keira ngồi phía đối diện, chăm chú nhìn điện thoại như thể cô ấy mường tượng ra được biểu cảm của Hideo từ đó. Tôi nuốt khan, chợt thấy sợ hãi trong một khoảnh khắc. “Tôi muốn mời cô làm việc,” Hideo trả lời. “Cô có muốn nghe cụ thể hơn không?”