Chương 06
Thú thực là tôi chỉ mới được đi máy bay một lần trong đời. Đó là khi mẹ bỏ đi và bố quyết định chuyển từ San Francisco đến New York. Trong chuyến bay đó, tôi chỉ nhớ là có một chiếc TV bé xíu để xem hoạt hình, một ô cửa sổ nhỏ để ngắm mây, một khay thức ăn đựng thịt gà hay gì đó trông như trò xếp hình Tetris, và phiên bản mới của trò Sonic the Hedgehog 2 được cài vào điện thoại để tôi có thể chơi điện tử bất cứ khi nào cảm thấy lo lắng.
Tôi nghĩ chuyến bay thứ hai trong đời này sẽ rất khác với lần đầu.
Điều đầu tiên tôi làm sau khi cúp máy với Hideo là chạy như bay xuống sành và gõ cửa phòng lão Alsole. Nhìn vẻ mặt ngẩn ngơ của lão là tôi biết ngay rằng mình không bị lừa gì hết.
Tiền thuê nhà của tôi đã được trả đến tận cuối năm sau.
Tôi ngẩn ngơ gói ghém đồ đạc. Tôi không có vali nên phải nhồi nhét quần áo hết vào ba lô. Đầu tôi rối như tơ vò khi nghĩ về Hideo. Anh ấy cần tôi làm gì? Nếu phải bay đến tận Tokyo thì chắc chắn là chuyện quan trọng đây. Hideo đã từng thuê một vài tin tặc để vá lỗi trong Warcross, nhưng họ đều có nhiều kinh nghiệm và có lẽ không có tiền án tiền sự. Sẽ ra sao nếu anh đã nổi điên và đang chờ tôi đến Nhật để trừng phạt? Nghe hơi kì… Nhưng mà suy cho cùng, đích thần Hideo Tanaka bảo tôi khăn gói quả mướp đến Tokyo cũng kì cục mà. Suy nghĩ này làm tôi ấm lòng và háo hức với công việc bí ẩn mà Hideo muốn giao cho mình.
Keira dõi theo khi tôi loanh quanh trong phòng. “Khi nào thì cậu về?” cô ấy hỏi, dù đã nghe toàn bộ cuộc gọi.
Tôi nhồi thêm một chiếc áo phông vào ba lô. “Không biết nữa.” Tôi trả lời. “Chắc là sớm thôi.” Tôi thầm mong đó không phải sự thật.
“Nhỡ đâu là mấy trò chơi khăm thì sao?” cô ấy hỏi, giọng có chút bối rối. “Kiểu mấy trò chơi khăm ở trên mạng ấy.”
Tôi dừng lại nhìn Keira. “Ý cậu là gì cơ?”
“Ý tớ là lỡ như có ai đó đã gọi và lừa cậu thì sao?”
Rất có thể là như vậy. Một tin tặc nào đó nghĩ thế là vui, liền bẻ khóa hệ thống bảo mật kém, giả giọng Hideo và đánh lừa tôi. Hắn ta chắc hẳn đang ngồi cười ngặt nghẽo.
Nhưng tiền thuê nhà của chúng tôi đã được thanh toán hết. Có kẻ lừa đảo nào lại muốn tốn kém như thế?
Tôi chỉ có thể nhũn vai. “Để xem có thể tiến bao xa vậy. Đằng nào tớ cũng chả có gì để mất.”
Tôi chạy về phía giường để lấy nốt mấy món cuối cùng: đồ trang trí Giáng Sinh và bức tranh của bố. Tôi mang theo cả hai và cực kỳ cẩn thận lúc cầm bức tranh. Nhìn qua thì nó chỉ có màu xanh lục, xanh lam và những dải màu vàng pha trộn vào nhau. Nhưng khi nhìn từ xa, bức tranh như có hình bố đang nắm tay tôi đi dưới một hàng cây vào một tối ấm áp ở công viên Trung tâm New York. Tôi ngắm thêm một lúc rồi cẩn thận cất nó vào hành lí như một lá bùa may mắn.
Một giờ sau, tôi đã sẵn sàng. Tôi đeo ba lô và ván trượt, rồi bước ra khỏi căn hộ. Tôi quay lại nhìn Keira, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ rằng tôi sẽ không bao giờ quay lại đây nữa. Có thể đây là lần cuối cùng tôi nhìn thấy cô ấy. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm, thầm mong cô ấy sẽ ổn và có thể tự vực dậy bản thân trong khi sống ở đây miễn phí đến tận cuối năm sau.
“Này!” Tôi nói, không biết phải tạm biệt ra sao. “Quán ăn tối ở góc phố chắc sẽ tuyển người mới đấy. Nếu cần, cậu cứ tới đó nhé.”
“Ừ.” Cô ấy cười. “Cảm ơn.”
“Chúc cậu may mắn nhé.”
Cô ấy lặng lẽ gật đầu, như thể cũng biết chúng tôi sẽ không còn gặp lại nhau. “Cậu cũng thế nhé!” cô ấy trả lời.
Sau đó, tôi đóng cửa và không quay đầu lại.
Khi bước ra cửa chính của tòa nhà, tôi bị bủa vây bởi toàn là những ánh đèn máy ảnh chớp liên tục, làm tôi lóa hết cả mắt. Tôi nheo nheo, giơ tay lên che. vây quanh tôi là những tiếng huyên náo “Cô Chen, cô Chen! Emika!”. Tôi đang tự hỏi thế quái nào những người này có thể nhận ra mình, nhưng rồi nhớ ra màu tóc cầu vồng của mình giống hệt những tấm ảnh được đăng trên mạng.
Một người cao lớn xuất hiện ở bậc thềm, đẩy hết cánh nhà báo sang một bên. “Xin mời cô.” Anh ta thân thiện nói khi giúp tôi cầm ba lô và ván trượt, và dang tay ra trước mặt tạo một lối đi xuống bậc thang. Khi một nhà báo cố chen vào, anh ta gầm gừ rồi đẩy hắn đi. Tôi dè dặt đi theo sau vệ sĩ mới của mình, phớt lờ những câu hỏi đang vang lên từ mọi phía.
Chúng tôi cuối cùng cũng tới chỗ chiếc xe đời mới đẹp nhất mà tôi từng nhìn thấy. Tôi ngờ rằng đây là lần đầu tiên một chiếc xe xịn sò thế này xuất hiện ở đây. vệ sĩ cất đồ của tôi vào cốp. Một bên cửa ôtô tự động mở ra, chờ tôi ngồi vào trong rồi mới đóng lại. Mọi thứ bỗng im bặt. Tôi nhẹ nhõm khi chẳng còn nghe thấy tiếng ồn bên ngoài nữa. Bên trong xa hoa đến nỗi tôi cảm thấy mình đang lạc lõng ở đây. Không gian lan tỏa mùi hương sạch sẽ, có cả một tủ đá chứa sâm panh nữa. Nhìn qua cửa sổ, tôi có thề thấy những kí hiệu ảo đánh dấu các con phố và tòa nhà. Dòng chữ Randall Avenue ảo màu trắng nằm dọc trên con phố chúng tôi đang đi qua. Tòa chung cư Green Hills, Tiệm giặt Laundr-O-Matic, Quán Món Tàu đều có chữ ảo. Chiếc xe này được tích hợp NeuroLink.
Đèn trong xe sáng lên. Một giọng nói vang lên. “Xin chào cô Chen.” Tôi giật mình.
“Xin chào.” Tôi đáp, không rõ nên nhìn vào đâu.
“Cô muốn chọn không khí trong xe chứ?” Giọng nói tiếp tục. “Một bầu không khí nhẹ nhàng chăng?”
Tôi nhìn ra phía đấm nhà báo vẫn đang hò hét vào cửa sổ xe. “Nhẹ nhàng cũng được, thưa anh… ô tô.”
“Fred.” Chiếc xe nói.
“Fred,” tôi đáp lời, cố gắng vượt qua cảm giác kỳ quặc khi nói chuyện với một chai sâm panh trong xô đá.
Cửa sổ đột ngột chuyển hết từ hình ảnh các nhà báo bên ngoài sang một bức tranh phong cành tuyệt đẹp với thảm cỏ dài bay trong gió, những dãy núi đá trắng nằm dọc theo đường chân trời, biển trong xanh với bọt nước trắng xóa, hoàng hôn nhuộm mây màu cam hồng. Tiếng chim hải âu đang gọi nhau và tiếng kêu vang của đại dương ảo lấn át tạp âm huyên náo bên ngoài.
“Tôi là George,” người vệ sĩ nói khi xe bắt đầu chạy. “Cô chắc đã có một buổi sáng tất bật rồi.”
“Vâng,” tôi trả lời. “Thế anh có biết tại sao chúng ta lại ra sân bay không?”
“Anh Tanaka chỉ nói là phải hộ tống cô ra chỗ phi cơ an toàn.”
Tôi tiếp tục ngắm nhìn cảnh biển ảo mà chúng tôi đang đi qua. Chỉ thị từ Hideo. Có lẽ đây không phải là một trò đùa rồi. Nửa tiếng sau, khung cảnh yên bình trên cửa sổ mờ dần và thế giới thực xuất hiện trở lại khi chúng tôi đến sân bay. Thay vì đi vào đường bình thường giống như các phương tiện khác, chúng tôi rẽ vào một con đường nhỏ dẫn ra đường băng mở rộng phía sau sân bay. Tại đây, xe đi vào một gara riêng nằm cạnh một dãy phi cơ.
Tôi bước ra khỏi chiếc xe tối tăm và phải nheo mắt lại ngay lập tức vì ánh sáng bên ngoài. Tôi thấy một chiếc phi cơ có in chữ Henka Games, nó to gần bằng một chiếc máy bay thương mại nhưng thon gọn và đẹp hơn, mũi máy bay được thiết kế tinh xảo, nhọn hoắt, khác biệt so với những chiếc phi cơ khác. Các tấm bọc thân máy bay nhìn rất khác lạ, trông gần như trong suốt, cửa chính đã mở và một chiếc cầu thang dẫn xuống đường băng được trải thảm đỏ. Đây là chiếc mấy bay Hideo sử dụng mỗi khi phải đi lại.
“Đi phía này, cô Chen,” George cúi đầu nói. Tôi định đi ra phía sau xe để lấy ba lô, nhưng anh ấy ngăn tôi lại. “Cô không cần xách đồ trong chuyến đi này đâu.” Anh ấy cười. Tôi tay không đứng đó ngẩn ngơ, trong khi George lấy đồ và dẫn tôi ra chỗ máy bay.
Tôi bước lên cầu thang, ở phía trên, hai tiếp viên mặc đồng phục đẹp hoàn hảo đang nở nụ cười rạng rỡ và cúi chào tôi. “Anh Tanaka gửi lời chào mừng cô lên chuyến bay.” Một người nói với tôi. Tôi gật đầu, không biết nên đáp lại ra sao. Liệu Hideo có liên tục cập nhật vị trí của tôi không nhỉ? Anh ấy có biết tôi đã lên máy bay của mình? Tôi mải suy nghĩ nên không để ý đến tiếp viên vẫn đang nói, cho đến khi tôi nhìn vào phía bên trong phi cơ.
Giờ thì tôi đã hiểu vì sao phía bên ngoài thân máy bay nhìn gần như trong suốt. Bên trong máy bay được ốp những tấm kính để có thể nhìn thấy sân bay, đường băng và bầu trời. Khi nhìn kỹ hơn, tôi còn thấy logo của Henka Games được chạm khắc tinh xào trên bề mặt. Những dải đèn được gắn ở viền các tấm kính. Tôi mới chỉ được thấy nội thất của loại mấy bay lắp ghế ngồi san sát nhau, nhưng máy bay này có hẳn một chiếc ghế bành bằng da ở cuối khoang, mỗi bên lắp một chiếc giường, một phòng tắm đủ tiện nghi có vòi sen, một bộ ghế dài mềm gần phía trước. Phía trên chiếc bàn ngăn cách ghế là một ly sâm panh và một đĩa hoa quả tươi. Tôi đơ người một lúc, tự nhiên thấy không thoải mái khi đứng giữa chốn xa hoa này. George đặt đồ đạc của tôi vào chiếc tủ phía sau máy bay, rồi gật đầu nhẹ và cười với tôi: “Chúc cô lên đường vui vẻ. Hãy tận hưởng chuyến bay nhé.” Anh ta nói. Trước khi tôi kịp hỏi xem ý anh ta là gì thì George đã quay lưng và đi xuống chỗ chiếc xe.
Trong lúc đội ngũ tiếp viên đóng cửa máy bay, một người bảo tôi hãy tự nhiên như ở nhà. Tôi đi đến chiếc ghế dài, cần trọng ngồi lên lớp da mềm mại và kiềm tra tay vịn. Những tấm kính này có thay đổi giống như cửa kính trên xe ô tô không nhỉ? Tôi định hỏi người tiếp viên đang đến chỗ tôi, nhưng bị ngắt lời khi anh ấy đưa cho tôi chiếc kính. Tôi ngay lập tức nhận ra đây là chiếc kính Warcross thuộc phiên bản đang được bán trên thị trường, nó hiện đại hơn chiếc kính cũ tôi đang sử dụng rất nhiều.
“Chúc cô vui vẻ và có một trải nghiệm hoàn hảo trên chuyến bay.” Người tiếp viên cười với tôi.
“Cảm ơn.” Tôi nhận lấy chiếc kính, trầm trồ về chiếc quai đeo bằng vàng ròng. Ngón tay tôi dừng ở phía trên một logo tinh xảo: Alexander McQueen thiết kế cho Henka Games . Đây là phiên bản giới hạn hạng sang đấy. Nếu được thấy chiếc kính này, hẳn là bố sẽ nín thở vì sung sướng.
Tôi đeo kính lên vừa lúc máy bay bắt đầu di chuyển. Mắt tôi hướng lên những tấm kính ốp bên hông và phía trên đầu. Tôi có thề nhìn xuyên qua chúng và thấy đường băng, thậm chí là bánh đáp trước. Nếu nhìn thật kỹ, tôi sẽ thấy mấy cái ghế máy bay đang lơ lửng trên mặt đất, như không có gì ngăn cách giữa bên trong và ngoài máy bay vậy. Mặt đất lướt qua càng lúc càng nhanh. Dù trên đầu là bầu trời trong xanh, tôi lại có cảm giác như sắp sửa trải qua một chuyến bay sinh tử.
Phi cơ rời đường băng và tôi hơi ngả ra sau ghế. Nhìn qua những tấm kính, tôi có thể thấy thế giới bên ngoài như đang rơi xuống, cứ như thế, tôi bay lên trời.
Tôi không nhận ra mình đang siết chặt thành ghế cho đến khi người tiếp viên đến chạm vào vai mình. Tôi ngước lên và thấy nụ cười dịu dàng của anh ta. “Đừng lo lắng nhé, thưa cô.” Anh ta nói trên nền tiếng động cơ. “Đây là chiếc máy bay siêu thanh tối tân nhất thế giới. Bay từ đây đến Tokyo chỉ mất chưa đến 10 tiếng thôi ạ.” Anh cúi đầu nhìn xuống phía tay vịn và làm tôi nhìn theo. Các khớp ngón tay của tôi đã chuyển màu trắng bệch rồi. Tôi cẩn trọng thở phào và thả lỏng ngón tay ra.
“Tôi hiểu.” Tôi đáp.
Khi bay lên cao hơn, toàn bộ thế giới bên dưới biến mất trong màn mây dày đặc. Những tấm kính bây giờ đã chuyển đục, chỉ còn lại hai đường kính sọc ngang trong suốt để nhìn ra bên ngoài.
Người tiếp viên mời tôi đeo kính lên. Tôi làm theo và ngay lập tức nhận ra một vài sự khác biệt với chiếc kính cũ. Chiếc này nhẹ hơn, vừa vặn hơn với khuôn mặt tôi. Khi tôi đeo kính lên, thế giới xung quanh bị tối đi. Còn khi tôi đeo tai nghe vào thì có một giọng phụ nữ cất lên.
“Chào bạn.” Chiếc kính chuyển hoàn toàn sang màu đen, che phủ mọi thứ xung quanh. “Xin hãy nhìn sang bên trái.”
Tôi làm theo và nhìn thấy một quả cầu màu đỏ xuất hiện bên phía trái đang lơ lửng trong không gian màu đen. Một tiếng ting vui tai vang lên.
“Xác nhận. Xin hãy nhìn sang bên phải.”
Quả cầu đỏ tan biến. Tôi làm theo và thấy một quả cầu xanh đang lơ lửng. Một tiếng ting khác.
“Xác nhận. Xin hãy nhìn lên trên.”
Quả cầu xanh cũng biến mất. Tôi nhìn lên trên và thấy một quả cầu màu vàng. Ting.
“Xác nhận. Hãy nhìn về phía trước.”
Trong bóng tối, một quả cầu xám xuất hiện theo sau là một hình lập phương, hình kim tự tháp và một hình trụ. Tiếng ting lại kêu. Dọc thái dương tôi ngứa râm ran.
“Hãy chạm ngón trỏ và ngón cái vào nhau, ở cả hai bàn tay.”
Tôi làm theo và hệ thống chạy một loạt các bài kiểm tra chuyển động của tôi. “Cảm ơn, bạn đã được hiệu chỉnh.”
Chiếc kính mới có hệ thống tốt hơn hẳn cái cũ. Với sự hiệu chỉnh đơn giản này, kính có thể đọc được biến đổi của não để đồng bộ mọi thứ trong hệ thống Warcross. Tôi không chắc là bản bẻ khóa của tôi có còn hiệu lực hay không nữa.
Chiếc kính sáng lên và có thể nhìn rõ trở lại, nên tôi lại nhìn thấy nội thất trên máy bay. Lần này, một tầng ảnh thực tế ảo xuất hiện trước tầm nhìn của tôi, ghi tên của các tiếp viên bay lơ lửng trên đầu họ. Sau đó một dòng chữ trắng trong suốt xuất hiện ở chính giữa tầm nhìn.
Chào mừng tới phi cơ riêng của Henka Games +1.000 điểm. Điểm hằng ngày: +1.000 Cấp độ 24 | Điểm: 1580
Sau đó dòng chữ biến mất, rồi một màn hình video ảo xuất hiện và chiếu hình một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi trước một cái bàn dài.
Anh ấy quay về phía tôi và cười. Tôi đã xem anh ấy trả lời phỏng vấn quá nhiều nên cũng nhận ra ngay. Đó chính là Kenn Edon, giám đốc sáng tạo của Warcross và cũng là người thân cận nhất của Hideo. Anh ấy đang ngồi cùng Hội đồng Warcross, những người sẽ chọn ra các đội tuyển và màn đấu ảo trong giải đấu hằng năm. Anh ấy ngả người ra sau, đưa tay vuốt mái tóc vàng và cười với tôi. “Cô Chen!” Anh ấy reo lên. Tôi rụt rè vẫy tay đáp lại.
Anh liếc mắt về phía sau. “Cô ấy xuất hiện rồi này. Muốn nói gì không?”
Tôi nhận ra anh ấy đang nói chuyện với Hideo và tim tôi hoảng hốt như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực khi nghĩ rằng Hideo có thể thấy tôi ngay lúc này.
Giọng nói không thể nhầm lẫn của Hideo vang lên từ đâu đó phía sau Kenn. “Không phải bây giờ.” Anh ấy đáp. “Nhắn cô ấy là tớ gửi lời hỏi thăm.”
Khoảnh khắc hốt hoảng của tôi chuyển thành một nhát đâm thất vọng trong lòng. Tôi không nên quá bất ngờ, bởi anh chắc hẳn rất bận. Kenn quay lại và gật đầu với tôi, tỏ ra tiếc nuối. “Thứ lỗi cho cậu ấy nhé.” Kenn nói. “Dù cậu ấy tỏ ra hơi khó gần nhưng tôi cam đoan là cậu ấy rất mong được gặp cô. Khi tập trung làm việc thì Hideo sẽ không bao giờ xao nhãng cả. Cậu ấy muốn cảm ơn cô đã tới đây gấp như vậy.”
Nghe có vẻ như Kenn đã quen với việc xin lỗi hộ sếp mình. Hideo đang nghiên cứu cái gì nhỉ? Được rồi, tôi đang cố gắng nghĩ xem công nghệ thực tế ảo mới nào đang được triển khai ở trụ sở chính của họ. ví dụ như việc Kenn đang không đeo kính. Tôi có thể nghe thấy tiếng trả lời của Hideo mặc dù Kenn không đăng nhập vào hệ thống và cũng không đeo kính, hay là việc tôi có thể nhìn thấy Kenn đang nói chuyện trực tiếp như thế này, nên rõ ràng đó là một công nghệ mới. “Tôi không phiền đâu ạ.” Tôi trả lời, mắt liếc nhìn xung quanh máy bay.
Nụ cười của Kenn nở rộng. “Tôi không thể giải thích chi tiết lí do vì sao cô lại phải đến đây. Điều đó là do chỉ thị của Hideo. Cậu ấy đang mong được gặp cô.” Một cảm giác ấm áp tràn qua tôi. “Nhưng cậu ấy có yêu cầu tôi phải nói một vài việc để cô chuẩn bị.”
Tôi rướn người ra phía trước. “Vâng?”
“Chúng tôi có một đội ngũ sẵn sàng để đưa cô đến khách sạn ngay khi cô tới nơi.” Anh ấy giơ hai tay lên. “Một vài người hâm mộ mới của cô sẽ tụ tập ở sân bay để chào đón cô. Nhưng đừng lo! Sự an toàn của cô là quan trọng nhất.”
Tôi chớp mắt. Tôi đã nhìn thấy hàng loạt bài báo xuất hiện sáng nay và có một đám nhà báo tụ tập trước cửa chung cư. Nhưng ở Tokyo cũng vậy ư? “Cảm ơn.” Tôi nói.
Kenn gõ ngón tay trên bàn. Tôi nghe thấy tiếng đó. “Khi cô đến nơi, cô sẽ nghỉ một đêm. Sáng hôm sau cô sẽ đến trụ sở Henka Games để gặp Hideo. Cậu ấy sẽ nói cho cô tất cả những gì cô cần biết về vòng sơ tuyển.”
Từ cuối cùng của Kenn làm tôi đóng băng. Đó là một suy nghĩ điên rổ đến nỗi ban đầu tôi không biết phải phản ứng như thế nào. “Khoan.” Tôi nói. “Chờ đã. Anh vừa nói là… vòng sơ tuyển Wardraft?”
“Sơ tuyển để xác định người chơi thi đấu trong giải vô địch Warcross chính thức.” Anh ấy nháy mắt, như thể đang đợi tôi bắt nhịp. “Phải, ý tôi là vậy đấy. Xin chúc mừng.”