Chương 07
Một tháng trước khi giải đấu thường niên bắt đầu, có một sự kiện khác cũng được rất nhiều người đón xem là Wardraft. Đây là giai đoạn để những đội thi đấu chính thức lựa chọn ra thành viên mới trong mùa giải. Tất nhiên, ai cũng biết những người chơi ở mùa giải cũ sẽ được chọn lại, ví dụ như Asher và Jena, thế nhưng năm nào cũng có rất nhiều những người chơi đặc cách được lựa chọn vào vòng này. Họ là những người chơi không chuyên được đề cử vì kỹ năng quá xuất sắc. Một vài trong số đó đã vượt lên để trở thành những người chơi thường xuyên được chọn.
Năm nay, tôi sẽ tham gia với tư cách một thí sinh đặc cách như thế.
Vô lý thật. Tôi là một người chơi Warcross vào loại khá, nhưng tôi không có thời gian và tiền bạc cho việc cày cấp độ để có thể leo hạng. Thực tế, tôi là một thí sinh đặc cách duy nhất trong vòng đấu sơ tuyến mà không có xếp hạng quốc tế. Mà lại còn có tiền án tiền sự nữa chứ.
Tôi cố gắng ngủ trên máy bay. Mặc dù nằm trên một chiếc giường xa hoa, rộng rãi, thoải mái nhất từng thấy, tôi vẫn trằn trọc. Sau cùng, tôi không cố ngủ nữa mà rút điện thoại ra, bật trò Sonic the Hedgehog 2 và bắt đầu một màn chơi mới. Tiếng nhạc thân quen của Emerald Hill Zone nổi lên. Khi tôi điều khiển nhân vật chạy trên một con đường đã quá đỗi quen thuộc, tôi cảm thấy bớt căng thẳng, tim đập chậm lại một chút khi sự chú tâm dành cho lo toan trong ngày được dành để tấn công một con robot 16 bit.
Tôi muốn mời cô làm việc. Đó là điều Hideo đã nói, một thoả thuận mà anh ấy sẽ trao đổi thêm với tôi khi gặp trực tiếp. Đó hẳn không phải là những gì anh ấy thường nói với những người chơi đặc cách khác trong mùa giải.
Giờ đầu óc tôi lại vẩn vơ những câu chuyện mình từng nghe về Hideo. Không ai từng thấy anh ấy mặc gì khác ngoài một chiếc áo sơ mi cổ cồn và quần âu, hay một bộ vest. Mỗi nụ cười của anh ấy đều hiếm hoi và vô cùng đáng nhớ. Một nhân viên đã nói trên tạp chí rằng bạn có thề được nhận vào Henka Games nếu như bạn có thể chịu đựng được ánh nhìn xuyên thấu đầy dò xét của Hideo khi đang thuyết trình trước mặt anh. Tôi đã từng xem các chương trình phát sóng trực tiếp, khi các nhà báo đang luống cuống đặt câu hỏi trước mặt Hideo trong khi anh bình tĩnh và lịch sự chờ đợi họ.
Tôi tưởng tượng xem cuộc gặp mặt của chúng tôi sẽ ra sao. Rất có thể anh ấy sẽ liếc tôi một cái rồi tống cổ tôi về New York mà không nói một lời.
Chiếc đồng hồ lơ lửng trên trần nơi đầu giường báo bốn giờ sáng khi máy bay đang ở giữa Thái Bình Dương, có thể tôi sẽ không ngủ được nữa, vì những suy nghĩ lúc này cứ quay mòng mòng trong đầu. Một vài tiếng nữa, chúng tôi sẽ hạ cánh ở Tokyo, và sau đó tôi sẽ nói chuyện với Hideo. Tôi có thể sẽ được thi đấu Warcross một cách chính thức. Suy nghĩ ấy cứ đảo qua đảo lại trong đầu tôi. Chuyện này có thật không vậy? Đêm qua, tôi đã bẻ khóa vào lễ khai mạc Warcross và cố gắng trộm đồ để bấn lấy tiền. Hôm nay, tôi bay đến Tokyo trên một chuyên cơ riêng - một chuyến đi đổi đời. Bố sẽ nghĩ gì nhỉ?
Bố.
Tôi truy cập vào tài khoản và mở ra một danh mục có những dòng chữ trắng trong suốt. Tôi với lên để chạm vào một mục đang lơ lửng.
Thế Giới Ký ức
Khi tôi bấm chọn, bảng danh mục hiện ra các mục phụ. Mục nào mà tôi nhìn quá một giây thì sẽ chiếu luôn một đoạn xem trước của Ký ức lưu trữ ở đó. Có những Ký ức ghi lại khoảnh khắc Keira và tôi đang ăn mừng đêm đầu tiên ở căn hộ mà chúng tôi đã thuê, và cả khi tôi đang cầm tấm séc đầu tiên - phần thưởng của cuộc đi săn đầu tiên. Rồi đến những Chia sẻ Yêu thích của tôi - những Ký ức được tạo bởi những người khác mà ai cũng có thể tận hưởng - ví dụ như thế thân vào Frankie Dena khi cô ấy đang trình diễn tại trận Super Bowl, hoặc thử nhìn thế giới qua con mắt của một cậu bé đang được bầy cún con vây quanh - một Ký ức được chia sẻ hàng tỉ lần.
Cuối cùng, tôi đi đến mục quý báu nhất của mình - những Ký ức cũ nhất, được tôi lưu trữ trong mục Yêu Thích. Đó là những đoạn phim cũ mà tôi đã quay trên điện thoại, và khi có công nghệ NeuroLink, tôi đã tải chúng lên tài khoản của mình. Những đoạn phim về bố. Tôi lướt một lượt rồi mở một cái lên. Đó là hôm sinh nhật tôi mười tuổi, bố đang che mắt tôi. Mặc dù đây là một đoạn video cũ và nhiễu, nhưng qua cặp kính thì nó như đang được chiếu trên một màn hình khổng lồ vậy. Tôi cảm nhận được sự mong mỏi của mình ngày hôm đó, cảm nhận được niềm vui sướng khi bố tôi mở hai lòng bàn tay ra và hé lộ một bức tranh vẽ hai bố con đang đi dạo qua một thế giới đầy màu sắc, một nơi trông như công viên Trung tâm vào lúc chạng vạng. Tôi nhảy chồm chồm, xoay bức tranh và tót lên một chiếc ghế để giơ nó thật cao. Bố tôi cười và dang tay để đỡ cho tôi nhảy xuống. Đoạn phim chạy hết rồi tự động chuyển sang những Ký ức tiếp theo trong mục lưu trữ. Bố tôi đang mặc một chiếc áo choàng màu đen cùng khăn quàng đỏ, ông đang dẫn tôi đi xuống hội trường lớn của Bảo tàng Nghệ thuật Hiện đại. Bố đang dạy tôi cách vẽ tranh. Hai bố con đang chọn hoa mẫu đơn ở Flower District khi mưa đang rơi rả rích bên ngoài. Hai bố con đang hét lên “Chúc mừng năm mới!” trên một mái nhà nhìn ra Quảng trường Thời Đại.
Những Ký ức cứ chiếu đi chiếu lại cho đến khi tôi còn không nhận ra là nó đã tua lại từ đầu. Tôi dần chìm vào giấc ngủ, vây quanh bởi những bóng ma.
Trong giấc mơ, tôi trở lại hồi học cấp ba, nhìn nhận lại xem điều gì đã dẫn đến tội trạng của mình.
Annie Partridge là một cô bé kì cục nhút nhát cùng trường, một đứa nhóc với đôi mắt dịu dàng luôn kín tiếng và hay ăn trưa một mình trong góc thư viện. Thỉnh thoảng tôi gặp bạn ấy ở đó. Tôi không chơi thân với bạn ấy, chính xác là như vậy, nhưng chúng tôi khá thân thiện với nhau. Chúng tôi có tán gẫu vài lần về các sở thích chung như Harry Potter, Warcross, Liên minh Huyền thoại và máy vi tính. Vài lần khác, tôi thấy bạn ấy đang nhặt sách từ dưới đất lên sau khi bị ai đó cố tình hất tung, khi bạn ấy đang dựa vào tủ đồ để thủ thế trước mấy đứa hay trét kẹo cao su lên tóc bạn ấy, hay khi vấp ngã lúc ra khỏi phòng vệ sinh nữ với một vết nứt trên kính.
Một thằng nhóc làm việc chung bài tập nhóm với Annie đã cố tình chụp trộm lúc bạn ấy đang tắm ngay trong chính căn nhà tưởng như rất an toàn và riêng tư của mình, sáng hôm sau, bức ảnh khỏa thân của Annie đã bị gửi cho tất cả học sinh trong trường, chia sẻ trên diễn đàn trao đổi bài tập về nhà và bị đăng lên mạng. Theo sau đó là những lời chế nhạo. Bức ảnh được in ra và bị vẽ lên một cách độc ác. Thậm chí, cả những lời đe doạ tính mạng cũng đã xuất hiện.
Annie bỏ học một tuần sau đó.
Vào ngày bạn ấy nghỉ học, tôi đã tìm được dữ liệu về tất cả học sinh (và một vài giáo viên), những người chia sẻ bức ảnh. Hệ thống quản trị trường học ư? Thật là nực cười khi bẻ khóa một chiếc máy tính để bàn có mật khẩu là “matkhau”. Từ đây, tôi bẻ khóa từng chiếc điện thoại một. Tôi tải về tất cả những thông tin cá nhân trên chúng: dữ liệu về thẻ tín dụng của bố mẹ, số An sinh xã hội, số điện thoại, tất cả những bức thư điện tử và tin nhắn thù ghét mà bọn họ đã gửi nặc danh đến Annie và tất nhiên, cả những bức ảnh cá nhân của họ, đặc biệt là tất cả thông tin của thằng đã chụp bức ảnh gốc. Sau đó, tôi đăng tất cả lên mạng với tiêu đề: “Troll trong ngục tối.”
Bạn thử tưởng tượng xem ngày hôm sau mọi thứ hỗn loạn thế nào. Học sinh khóc lóc, cha mẹ nổi điên, cuộc họp phụ huynh toàn trường, những đoạn tin vắn trên báo địa phương. Sau đó cảnh sát đến, tôi bị đuổi học và phải hầu tòa.
Truy cập hệ thống máy tính không được cấp quyền, cố ý để lộ thông tin nhạy cảm. Hành vi liều lĩnh. Bốn tháng trong trại giáo dưỡng thanh thiếu niên, cấm đụng vào máy tính trong hai năm. Một dấu đỏ vĩnh viễn trong hồ sơ, không màng tuổi tác do hình thức nghiêm trọng của tội.
Có lẽ tôi đã sai, và có lẽ một ngày nào đó nhìn lại tôi sẽ hối hận vì đã tức giận như vậy. Tôi vẫn không hoàn toàn hiểu rõ tại sao tôi lại quăng mình vào lửa vì chuyện đó nữa. Nhưng thỉnh thoảng, người ta dí bạn xuống đất trong giờ giải lao chì vì họ nghĩ hình dáng đôi mắt của bạn trông thật hài hước. Họ xô ngã bạn vì họ thấy một cơ thể yếu ớt, hoặc một màu da khác họ, hay chỉ vì một cái tên khác lạ. Họ nghĩ rằng bạn sẽ không dám đánh trả, rằng bạn sẽ chỉ cúi gằm xuống và bỏ chạy, và thỉnh thoảng, để bảo vệ bản thân, để tránh xa bạo lực, bạn buộc phải chạy.
Nhưng thỉnh thoảng, bạn đứng ở đúng lúc đúng chỗ, và nắm trong tay thứ vũ khí cần để đánh trả. Vì vậy, tôi đã chọn cách phản kháng. Tôi phản đòn tới tấp, mạnh và đầy giận dữ. Tôi chiến đấu bằng ngôn ngữ của dây nối và mạch điện, một thứ ngôn ngữ có thể khiến người khác phải quỳ rạp.
Và dẫu chuyện tồi tệ đến vậy, tôi vẫn không nuối tiếc việc mình đã làm.
Khi máy bay hạ cánh, tôi đã thành một mớ hỗn độn vì kiệt sức. Tôi mặc chiếc áo phông nhàu nát, cầm chiếc ba lô đựng một số đồ cá nhân và đi theo tiếp viên xuống thang nối. Tôi nhìn thấy các dòng chữ tiếng Nhật trên các lối ra bãi đỗ máy bay. Tôi không thể hiểu chúng, nhưng tôi cũng không cần phải hiểu vì tôi có thể thấy bản dịch ảo sang tiếng Anh ở phía trên: Chào mừng đến sân bay Haneda! Nhận hành lý. Các chuyến nối quốc tế.
Một người đàn ông trong bộ vest đen đang chờ tôi dưới cầu thang. Không giống như ở New York, tôi có thể thấy tên anh ta - Jiro Yamada - đang lơ lửng trên đầu. Anh ấy cười, cúi đầu chào tôi và nhìn ra phía sau như đang chờ thêm hành lý. Khi thấy không còn vali nào, anh ấy cầm lấy ba lô, ván trượt và chào mừng tôi tới Tokyo.
Tôi mất vài giây để nhận ra Jiro đang nói với tôi bằng tiếng Nhật. Điều đó thật ra không quan trọng vì ở dưới khuôn mặt anh ấy, tôi có thể nhìn thấy phụ đề tiếng Anh dưới dạng dòng chữ trắng trong suốt. “Xin chào, cô Chen.” Dòng chữ hiển thị. “Cô đã xong thủ tục nhập cảnh. Đi thôi.”
Lúc theo anh ấy ra xe đang đợi sẵn, tôi nhìn quanh. Không có tay nhà báo nào đang đợi tôi ở đây. Tôi thấy nhẹ nhõm, ngồi vào trong xe và được đưa tôi đến lối ra. Chiếc xe này giống hệt với cái đã đưa tôi đến sân bay ở New York. Giống như lần trước, cửa sổ xe hiện lên một khung cảnh yên tĩnh (lần này là một khu rừng mát mẻ, yên ắng).
Đây là nơi đám đông đứng đợi. Khi chúng tôi ra đến cổng ra, một đám người vội vã tiến tới gần quầy bán vé và chĩa máy ảnh vào mặt chúng tôi. Tôi chỉ có thể nhìn thấy họ qua cửa sổ trước. Tôi co rúm lại thật sâu xuống ghế.
Jiro hạ cửa kính xuống một chút, quát cho đám phóng viên tránh ra khỏi lối đi. Khi họ đã lùi ra, chiếc xe vọt về phía trước, lốp xe khẽ rít lên khi chúng tôi ngoặt vào con đường dẫn tới xa lộ.
“Anh có thể tắt khung cảnh ở cửa sổ đi được không?” Tôi hỏi Jiro. “Tôi chưa nhìn thấy Tokyo bao giờ.”
Chiếc xe thay Jiro trả lời: “Tất nhiên rồi, cô Chen.”
Tất nhiên rồi, cô Chen. Tôi không nghĩ mình có thể quen với cách gọi đó. Cánh rừng trên cửa sổ biến mất, để lại lớp kính trong suốt. Tôi nhìn một cách kinh ngạc thành phố chúng tôi đang tiến đến.
Tôi đã nhìn thấy Tokyo trên TV, trên mạng và ở sân chơi Màn Đêm Tokyo trong Warcross. Tôi mong ước được đến đây một lần. Thậm chí, tôi đã từng mơ thấy nó.
Nhưng bây giờ tôi đã thực sự ở đây. Trông nó đẹp hơn những gì tôi đã thấy qua phương tiện truyền hình nhiều.
Những tòa nhà chọc trời lẩn vào mây chiều. Các đường cao tốc xếp chồng lên nhau, chìm trong ánh đèn đỏ và vàng của những chiếc xe đang chạy qua. Đường ray tàu cao tốc chạy qua bầu trời và biến mất vào lòng đất. Quảng cáo chiếu trên những màn hình ở độ cao 18 tầng. Nơi đâu cũng thật rực rỡ, như kính vạn hoa của màu sắc và âm thanh. Tôi không biết phải nhìn vào đâu trước tiên nữa. Khi chúng tôi đến gần trung tâm Tokyo, đường phố đông đúc dần, đến độ một biển người đang làm tắc nghẽn lối đi bộ. So với cảnh tượng này, Quảng trường Thời đại trông thật hẻo lánh. Tôi không nhận ra miệng mình đang há hốc cho đến khi Jiro nhìn tôi và cười khúc khích.
“Tôi đã nhìn thấy biểu cảm đó nhiều lần rồi.” Anh ấy nói (đúng hơn là phụ đề tiếng Anh cho tôi biết anh ấy đang nói vậy).
Tôi nuốt khan, ngậm miệng lại xấu hổ vì bị anh ấy bắt gặp. “Đây có phải trung tâm thành phố Tokyo không?”
“Tokyo quá lớn để có một quận trung tâm. có hàng chục phường và mỗi phường đều có những đặc điểm riêng. Bây giờ chúng ta sẽ đi vào khu Shibuya.” Anh ấy ngừng lại để cười. “Tôi nghĩ cô nên đeo kính lên.”
Tôi lại đeo kính lên, chạm vào gọng để bật chế độ hình ảnh rõ nét. Tôi giật mình trước những thứ mình nhìn thấy.
Không giống như tại NewYork hay những nơi khác ở Mỹ, thực tế ảo đã được tích hợp hoàn toàn tại Tokyo. Mỗi một tòa nhà cao tầng đều có tên ảo màu neon lơ lửng bên trên. Toàn bộ mặt bên các tòa nhà là những quảng cáo sống động đầy màu sắc. Những người mẫu ảo đứng bên ngoài cửa hàng quần áo, đang xoay tròn để khoe được nhiều đường nét của bộ trang phục. Tôi nhận ra một người mẫu ảo là nhân vật trong phần mới nhất của tựa game Final Fantasy, một cô gái với mái tóc xanh sáng đang vẫy chào tôi và khoe chiếc ví hiệu Louis Vuitton. Một nút ảo “Mua Ngay” đang lơ lửng bên trên đầy mời gọi.
Bầu trời tràn ngập các con tàu ảo, những quả cầu sặc sỡ, một số đang chiếu tin tức, số khác thì phát quảng cáo, một số khác nữa thì chỉ đơn giản xuất hiện ở đó vì chúng đẹp. Trên đường đi, tôi thấy một dòng chữ mờ mờ ở giữa tầm nhìn báo cho chúng tôi biết xe còn cách trung tâm quận Shibuya bao nhiêu cây số, cũng như nhiệt độ và dự báo thời tiết của khu vực.
Đường phố đầy những người trẻ trong những trang phục thiết kế cầu kì: váy ren khổng lồ, những chiếc ô điệu đà, bốt cao mười phân, lông mi dài hàng dặm và những chiếc mặt nạ phát sáng. Trên đầu một số người chơi Warcross hiển thị cấp độ, trái tim, ngôi sao và những chiếc cúp họ giành được. Một số khác còn có cả vật nuôi ảo chạy theo, cún ảo màu tím sáng hay hổ ảo bạc và lấp lánh. Có người thì lại thích đeo đầy đủ phụ kiện nhân vật như tai mèo ảo, miếng dán, người thì đeo cánh thiên thần trên lưng, đổi màu tóc và mắt của mình.
“Vì giờ đã vào mùa giải thi đấu chính thức, nên cô sẽ còn nhìn thấy cảnh tượng này thường xuyên đấy.” Jiro giải thích. Anh ấy hất đầu về phía một người trên phố với Cấp độ 80 và 3.410.393 triệu điểm trên đầu, đang cười khi những người khác đập tay và chúc mừng cô ấy đã lên hạng cao. Một con chim ưng ảo với cái đuôi lửa rực cháy đang bay quanh phía trên cô ấy. “Ở đây, hầu như tất cả những gì cô làm sẽ giúp cô kiếm được điểm để thăng cấp trong NeuroLink. Đi học, đi làm, nấu cơm,… cấp độ có thể mang lại cho cô những phần thưởng trong thế giới thực, bất cứ thứ gì từ việc nổi tiếng trong lớp, được phục vụ tốt hơn ở nhà hàng, thậm chí có ưu thế khi cạnh tranh với những người khác trong khi phỏng vấn xin việc.”
Tôi gật đầu trong lúc nhìn ngắm mọi thứ trong kinh ngạc. Tôi từng nghe rất nhiều về chuyện Warcross đã thay đổi đời sống ở những nơi khác trên thế giới ra sao. Vừa lúc đó, một bong bóng trong suốt xuất hiện ở giữa tầm nhìn của tôi cùng một tiếng ting vui tai.
Lần đầu đến Tokyo! + 350 điểm. Điểm hằng ngày: +350 Bạn đã thăng cấp!
Cấp độ của tôi nhảy từ 24 sang 25. Tôi như thấy có một luồng điện phấn khích chạy dọc cơ thể.
Nửa giờ sau, chúng tôi rẽ vào một con phố yên tĩnh dốc lên phía một ngọn đồi và dừng trước cửa khách sạn gần đỉnh đồi. “Khách Sạn Tháp Crystal” - tên khách sạn bay lơ lửng trên mái. Tôi chưa từng đến Nhật, nhưng tôi có thể nhận ra đây là một khu dân cư thượng lưu, với vỉa hè sạch hoàn hảo và những hàng cây anh đào chưa nở trồng đều tăm tắp. Khách sạn này cao ít nhất 20 tầng, được thiết kế bắt mắt, sang trọng với hình cá koi ảo đang bơi lội trên các mặt của tòa nhà.
Jiro cầm ba lô trong lúc tôi chạy ra khỏi xe. Các cạnh cửa kính sáng lên khi chúng tôi đến gần. Hai người tiếp viên cúi chào khi chúng tôi bước vào, làm tôi phải cúi đầu chào lại một cách lúng túng.
“Xin chào mừng đến Tokyo, cô Chen.” Lễ tân nói với tôi khi chúng tôi đi đến bàn tiếp tân. Sakura Morimoto, bộ phận Lễ Tân, cấp độ 39 - dòng chữ hiện trên đầu cô ấy cho tôi biết những thông tin này. Sakura cúi đầu chào tôi. “Xin chào, xin cảm ơn.” tôi trả lời.
“Anh Tanaka đã yêu cầu đặt phòng tốt nhất cho cô.” cô ấy hướng tay về phía thang máy: “Xin mời đi lối này.”
Chúng tôi đi theo vào thang máy, rồi cô ấy ấn nút đi lên tầng cao nhất. Tim tôi lại đập mạnh. Hideo đã trực tiếp đặt phòng cho tôi. Tôi thậm chí không thể nhớ lần cuối cùng mình ở trong một khách sạn thực sự là khi nào, chắc là từ tận lúc bố phải xoay sở để được mời đến Tuần lễ Thời trang New York, và cả hai bố con phải ở trong một khách sạn nhỏ cũ kĩ vì tôi đã bị một vài công ty người mẫu chú ý. Nhưng lần ấy không hề giống lần này chút nào.
Khi chúng tôi lên đến tầng thượng, lễ tân hướng dẫn chúng tôi đến căn phòng duy nhất trong dãy hành lang này. Cô ấy đưa cho tôi chiếc thẻ chìa khóa. “Xin hãy tự nhiên.” cô cười, mở cửa và dẫn tôi vào.
Đó là một căn hộ áp mái sang trọng. Chúng tôi bước vào không gian rộng lớn hơn vài lần so với bất cứ những nơi nào tôi từng sống. Trên bàn tiếp khách là một giỏ hoa quả tươi và đồ ăn vặt vị trà xanh, có một phòng ngủ và một phòng khách với cửa kính vòm kéo dài từ sàn đến trần nhà, từ đây tôi có thể ngắm nhìn thành phố Tokyo lấp lánh. Với cặp kính mới của tôi, tôi có thể thấy tên các đường phố, tòa nhà ảo nhấp nháy khi đi quanh phòng. Các biểu tượng như trái tim, ngôi sao, biểu tượng Thích tụ thành từng cụm khắp nơi trong thành phố, giúp thu hút sự chú ý về những khu vực được nhiều người đánh dấu địa điểm, cửa hàng và nơi gặp gỡ bạn bè ưa thích. Tôi bước về phía cửa sổ cho đến khi đá chân vào kính, rồi cứ thế ngắm nhìn thành phố trong sự bỡ ngỡ. Thành phố Tokyo ảo của Warcross là một cảnh tượng đáng chiêm ngưỡng, nhưng đây là cảnh thật, và việc biết nó là thật cũng khiến tôi như bị mê sảng.
Một bong bóng trong suốt lại xuất hiện:
Ở Phòng áp mái 1 tại Khách sạn Tháp Crystal. +150 điểm. Điểm hằng ngày: +500 Cấp độ 25 | 1580 điểm
“Còn tuyệt vời hơn những gì tôi tưởng tượng đấy,” tôi nói.
Người lễ tân cười, mặc dù câu tôi vừa nói chắc hẳn nghe khá ngốc nghếch đối với cô ấy. “Cảm ơn, cô Chen.” Cô ấy nói và cúi đầu lần nữa: “Nếu cô cần gì trong khi nghỉ ngơi tại đây xin hãy cho tôi biết và tôi sẽ giúp cô xử lí.”
Sau khi cô ấy đóng cửa, tôi lại đi ngắm nhìn một lượt khắp phòng. Dạ dày của tôi gầm gừ như thể đang phản ứng lại để nhắc nhở rằng tôi nên ăn một bữa đàng hoàng.
Tôi đi về phía bàn tiếp khách, phía trên là một dòng chữ ảo “Bữa tối trong phòng” đang lơ lửng. Khi tôi chạm vào dòng chữ đó, những chiếc đĩa thức ăn ảo bất ngờ nổi lên và bay xung quanh tôi. Có hàng trăm lựa chọn: bánh kẹp phô mai chảy, mì Ý với sốt và thịt viên, sushi hấp, nồi mì hấp với nước dùng phong phú, gà rán giòn với cơm, bánh bao thịt heo và bánh bao chiên, thịt hầm với rau, bánh mochi mềm mại với nhân đậu đỏ ngọt… thực đơn cứ như là vô tận vậy.
Đầu tôi quay cuồng khi chọn xong gà rán và bánh bao hấp. Trong khi chờ đợi đồ ăn, tôi mất 10 phút để cố gắng tìm cách sử dụng nhà vệ sinh và 10 phút nữa để bật và tắt đèn bằng cách vẫy tay phía trước. Sau đó, thức ăn tới liền và thậm chí còn ngon hơn trong hình ảo nữa. Tôi chưa bao giờ có một bữa ăn tuyệt hảo như vậy - tôi thậm chí còn không nhớ lần cuối cùng tôi không phải ăn đồ hộp là khi nào.
Khi đã no căng, tôi quăng mình lên giường, thở một tiếng mãn nguyện. Chiếc giường rất thoải mái, đủ để tôi có thể chìm sâu vào nó cho đến khi cảm thấy như mình đang nằm trên một đám mây. Chiếc đệm của tôi ở trong căn phòng cũ đã được thanh lý miễn phí trên vỉa hè, một tấm đệm lò xo cũ có tiếng kêu lên khó chịu mỗi khi tôi cựa quậy lúc nằm. Bây giờ, tôi ở đây, ở trong căn hộ áp mái rộng lớn mà chính Hideo đã đặt trước cho tôi.
Tâm trạng hài lòng của tôi chợt dao động và bỗng nhiên tôi cảm thấy lạc lõng. Một cô gái như tôi không nên chạm vào những bộ khăn trải giường sang trọng, ăn những món đắt đỏ hay ngủ trong một căn phòng lớn hơn cả những ngôi nhà cũ. Tôi hướng mắt về góc căn phòng để tìm kiếm chiếc đệm nằm trên sàn, dáng hình của Keira đang ngọ nguậy dưới tấm chăn trên ghế bành, cô ấy sẽ nhìn tôi với đôi mắt mở to. “Cậu có tin nổi không?” cô ấy hẳn sẽ nói vậy.
Tôi rất muốn nói chuyện với cô ấy, với bất kì ai đó cũng được. Nhưng Keira không ở đây. Không có gì thân thuộc với tôi ở đây cả, trừ chính bản thân mình.
Mười giờ sáng mai. Tôi còn không có trang phục đúng lễ nghi, không có đồ mặc phỏng vấn, không có áo quần tử tế. Tôi hẳn sẽ trông giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi ngoài đường lúc bước vào Henka Games mất. Đây là cách mà tôi sẽ gặp chàng trai trẻ nổi tiếng nhất thế giới.
Sẽ ra sao nếu như Hideo nhận ra anh ấy đã mắc một sai lầm lớn?