← Quay lại trang sách

Chương 08

Tôi mặc một chiếc quần rách, lộ cả hai đầu gối, chiếc áo phông cũ ưa thích có in logo hãng SEGA, khoác bên ngoài là áo sơ mi kẻ sọc đỏ đã phai màu sau nhiều lần giặt, cùng đôi bót sờn rách mà tôi đi hằng ngày.

Bố hẳn sẽ khiếp đảm khi nhìn thấy bộ dạng của tôi bây giờ.

Mặc dù chiếc giường rất thoải mái, nhưng tôi vẫn trằn trọc cả đêm. Tôi thức dậy vào lúc rạng đông với đôi mắt lờ đờ mất phương hướng và trong đầu thì chất đầy suy nghĩ. Hậu quả là giờ mắt tôi sưng húp, còn làn da thì sạm đi.

Tôi đã ủi thật kỹ chiếc áo nỉ tới hai lần, nhưng phần cổ áo nhìn vẫn rất cũ và nhàu nát. Tôi xắn tay áo lên đến cùi chỏ và cố gắng kéo cho phẳng phiu hết mức có thể. Tôi nhìn vào gương, cố gắng giả vờ rằng nó là một chiếc blazer gọn ghẽ. Điều duy nhất tôi thích là sáng nay, mái tóc có vẻ khá hợp tấc với tôi. Nó dày, thẳng, những lọn tóc màu cầu vồng rực lên trong ánh sáng buổi sớm. Nhưng tôi không có đồ trang điểm để che đi những quầng thâm quanh mắt, và với vỏn vẹn 13 đô la trong túi, tôi cũng chẳng thể ra ngoài tìm mua kem dưỡng và kem che khuyết điểm, cả chiếc áo phông và áo khoác nỉ mỏng đều sờn cũ một cách vô vọng, đối lập với mọi thứ đồ đạc mới toanh và sáng bóng trong căn hộ áp mái này. Phần đế của chiếc bốt trái đã tuột ra trông thấy, còn những vết rách trên quần bò lại to đến mức đáng ngạc nhiên. Tôi nhớ chúng nhỏ hơn kia mà!

Các studio sản xuất trò chơi điện tử thường không có yêu cầu trang phục nghiêm ngặt, nhưng kể cà vậy thì chắc chắn họ vẫn phải có một vài quy tắc khi gặp mặt các sếp lớn chứ!

Chính xác là gặp vị chủ nhân tối cao của của cả một ngành công nghiệp đấy.

Một tiếng ting dễ chịu vang lên, và cùng ánh sáng đột ngột toả ra từ phía gần đầu giường, tôi biết ngay có cuộc gọi đến. Tôi nhắn nhẹ vào đó để nhận cuộc gọi, và rồi một giây sau, giọng của Sakura Morimoto vang lên từ một chiếc loa ẩn đâu đó trong phòng, vì tôi không thể nhìn thấy ảnh ảo qua điện đàm, nên cô ấy chuyển sang nói tiếng Anh. “Chúc cô một buổi sáng tốt lành, cô Chen. Xe của cô đang đợi phía dưới, sẵn sàng phục vụ bất cứ lúc nào cô chuẩn bị xong.”

“Tôi xong rồi.” Tôi chẳng có chút niềm tin vào chính những lời mình vừa thốt ra. “Vậy hẹn gặp cô sau nhé,” Sakura đáp.

Jiro và chiếc xe tối qua đang đợi ở bên ngoài. Lòng tôi nhen lên chút hi vọng rằng anh ta sẽ đưa ra một vài lời kiểu như nhận xét về quần áo của tôi, hoặc ít nhất tỏ thái độ qua đôi lông mày nhướn cao. Nhưng thay vào đó, anh ta ấm áp cất giọng chào khi tôi tới gần và giúp tôi lên xe. Trên đường đi, cửa sổ chiếu hình một cánh đồng hoa hướng dương và mặt trời mọc. Bộ đồ của Jiro là một chiếc vest đen hoàn hảo với áo sơ mi trắng, trông có vẻ như sản phẩm của một hãng thời trang cao cấp. Vệ sĩ còn mặc đẹp thế này thì không biết Hideo sẽ ăn mặc ra sao nhỉ? Tôi chỉ biết túm lấy cổ tay áo, cố gắng bằng một cách kỳ diệu nào đó biến bộ đồ tôi đang mặc thành trang phục thật đẹp bằng cách cố vuốt thằng nó ra.

Trong đầu tôi hiện lên biểu cảm gương mặt bố nếu ông trông thấy tôi lúc này. Ông sẽ nín thở và nhăn nhó, nói mấy câu đại loại như “Không thể chấp nhận được”, ông sẽ kéo tay tôi và lập tức lôi tôi đến cửa hàng quần áo gần nhất, bất chấp khoản nợ thẻ tín dụng.

Những suy nghĩ đó khiến tôi kéo tay áo thật mạnh, nên tôi cố gắng không để tâm đến chúng nữa.

Xe dừng ở phía trước một chiếc cổng màu trắng. Tôi tò mò lắng nghe người vệ sĩ nói gì đó với một cái máy trông giống như máy tự động làm nhiệm vụ lễ tân. Từ khóe mắt, tôi nhận ra logo hãng Henka Games phía bên kia của cánh cổng. Chúng tôi đi tiếp vào trong, đỗ xe ở một điềm gần lối đi bộ phía trước. Jiro đi vòng sang phía tôi để giúp tôi ra khỏi xe. “Chúng ta đến nơi rồi.” Anh ấy mỉm cười, người cúi gập.

Anh ấy dẫn tôi đi qua một loạt những tấm cửa kính trượt lớn, rồi bước vào một sảnh chờ lớn nhất tôi từng thấy trong 18 năm cuộc đời.

Ánh sáng từ giếng trời với trần bằng kính tràn vào nơi chúng tôi đang đứng, vốn ở giữa một không gian mở được trang trí bằng cây leo dọc theo cột nhà. Nước chảy xuống từ những đài phun dọc theo bức tường. Những cụm ban công uốn cong theo phần không gian bên trong toà nhà. Logo Henka Games được khắc mờ trên một trong mấy bức tường trắng. Những lá cờ đầy màu sắc của các đội thi đấu rủ xuống từ trần nhà như để cổ vũ mùa giải đang diễn ra. Tôi dừng lại một chút để chiêm ngưỡng cảnh tượng choáng ngợp, và nếu có NeuroLink lúc này, hẳn tôi sẽ thấy hình động của các thành viên mỗi đội.

Chào mừng đến với Henka Games! +2.500 điểm. Điểm hằng ngày: 2.500 Bạn đã thăng cấp! Cấp độ 26 | 3180 điểm

“Mời đi lối này,” người vệ sĩ nói và dẫn tôi đi.

Chúng tôi đi về phía có một loạt những trụ kính trong suốt, nơi một người phụ nữ đang đứng đợi với nụ cười nở trên môi. cô ấy gài một chiếc ghim vàng trên áo vest mỏng phẳng phiu để tôn vinh mùa giải hiện tại, còn dưới cánh tay kẹp một tập đựng tài liệu, cô ấy cười rạng rỡ với tôi, mặc dù trong một khoảnh khắc, tôi có để ý thấy cô liếc nhìn bộ trang phục của tôi. cô ấy không nói gì về nó, nhưng thế cũng đủ khiến tôi đỏ mặt.

“Xin chào mừng cô Chen.” cô ấy nhẹ nhàng cúi đầu chào tôi. Người vệ sĩ lúc này đã cúi người tạm biệt. “Anh Tanaka đang rất mong được gặp cô.”

Tôi nuốt khan khi cúi đầu chào lại. Anh ấy sẽ không còn mong đợi gì nữa đâu, một khi anh ấy nhìn thấy đống hổ lốn này trên người tôi. “Tôi cũng vậy,” tôi lắp bắp.

“Có một vài điều cô cần tuân thủ,” cô ấy tiếp tục. “Thứ nhất: Không được chụp hình trong cuộc gặp mặt. Thứ hai: Cô sẽ cần phải ký một thỏa thuận bảo mật những thông tin trong cuộc gặp mặt.” cô ấy đưa cho tôi tờ phiếu kẹp trong tập tài liệu.

Không chụp ảnh. Không phát tán thông tin cho công chúng. Không có gì bất ngờ cả. “Được thôi,” tôi trả lời, đọc một lượt tờ phiếu và kí vào góc bên dưới.

“Và thứ ba: Tôi phải yêu cầu cô không bao giờ được hỏi anh Tanaka bất kỳ câu hỏi nào về gia đình anh ấy hoặc những chuyện cá nhân của họ. Đây là chính sách áp dụng cho toàn công ty, và là chính sách mà anh Tanaka duy trì rất nghiêm ngặt.”

Tôi nhìn cô ấy. Đây là một đề nghị kì quái hơn hai điều trước, nhưng tôi vẫn gật đầu. “Không hỏi gia đình. Đã rõ.”

Cửa thang máy mở ra. Người phụ nữ vẫy tôi vào, rồi khoanh tay trước ngực trong lúc chúng tôi đi lên. Tôi quan sát không gian rộng rãi của studio, ánh nhìn nấn ná trên những lá cờ khổng lồ khi thang máy phóng vút lên trên. Bố tôi hẳn sẽ rất ấn tượng khi được ở đây, ở bên trong kiệt tác kiến trúc này.

Chúng tôi đi tiếp đến tầng cao nhất. Một vài nhân viên đi ngang qua chúng tôi, họ đều mặc áo phông Warcross và quần jeans. Cảnh tượng đó trấn an tôi nhiều lắm. Một trong số họ liếc về hướng này, nhìn biểu cảm thì có vẻ như anh chàng này đã nhận ra tôi và muốn đến nói chuyện, nhưng rồi cảm thấy ngại và từ bỏ ý định. Tôi nhận ra rằng tất cả những người đang làm việc ở đây hẳn đã xem trận đấu mở màn và đã nhìn thấy tôi lộ diện. Tôi bắt gặp ánh mắt của những nhân viên khác. Từ phía dưới sảnh chờ, họ đang tò mò nghển cổ lên nhìn chúng tôi.

Người phụ nữ dẫn tôi ra lối hành lang mở và đi đến một sành chờ nhỏ hơn, nơi có một loạt cửa kính trượt khác. Cửa kính hoàn toàn trong suốt nên tôi có thể nhìn thấy một phần của căn phòng phía bên kia cùng với những bức tranh lớn về thế giới Warcross treo trên tường và một chiếc bàn họp dài. Chân tôi bắt đầu tê chồn, một nỗi sợ chạy dọc sống lưng. Tôi chỉ còn cách cuộc gặp mặt một vài phút nữa thôi. Đột nhiên tôi cảm thấy dường như mình không muốn ở đây chút nào.

“Xin chờ một chút.” Người phụ nữ nói khi chúng tôi tiến đến cánh cửa. cô ấn nhẹ ngón tay vào một máy vân tay gắn trên tường, cửa mở ra và bước vào trong. Từ chỗ tôi đứng, tôi thấy cô ấy cúi chào và hỏi gì đó bằng tiếng Nhật. Tất cả những gì tôi có thể nghe hiểu được là Tanaka-sama và Chen-san .

Một giọng nói điềm tĩnh đáp lời cô ấy từ nơi nào đó ở phía xa trong phòng.

Người phụ nữ trở ra chỗ tôi và mở cửa kéo. “Mời vào,” cô ấy nhìn tôi, gật đầu khi tôi bước vào. “Chúc cô có một buổi gặp mặt thành công.” và rồi cô ấy quay trở lại lối hành lang chúng tôi vừa đi qua và biến mất.

Tôi đang đứng giữa một căn phòng nhìn ra thành phố Tokyo lộng lẫy. Ở phía bên kia căn phòng, một vài người đang ngồi quanh bàn họp: hai người phụ nữ, một người mặc sơ mi và chân váy công sở, người kia mặc chiếc áo phông Warcross, áo khoác mỏng và quần bò. Một chàng trai với mái tóc vàng kim ngồi giữa họ đang khua tay tranh luận. Tôi nhận ra đó là Kenn, người đã nói chuyện với tôi trên chuyên cơ. Hai người phụ nữ phản biện anh ấy, chỉ ra cái gì đó liên quan tới một màn đấu của Giải vô địch Warcross.

Tôi nhìn họ, rồi ánh mắt bỗng hướng về phía người cuối cùng trong căn phòng.

Anh đang ngồi đó trên một chiếc ghế dài màu xám tinh xào ngay cạnh bàn họp. Ba người kia đang vô thức ngồi quay mặt về phía anh ấy, rõ ràng đang đợi quyết định cuối cùng. Anh mặc một chiếc áo sơ mi cổ cồn trắng được đặt may riêng, vừa vặn đến hoàn hào, tay áo xắn lên đến khuỷu, không cài hai cúc áo trên, một chiếc quần âu màu đen cùng đôi giày Oxford đỏ đun. Món đồ liên quan đến trò chơi duy nhất mà anh ấy đang đeo trên mình là một cặp khuy măng sét đơn giản, màu bạc lấp lánh trong ánh sáng mặt trời, cả hai đều được cắt theo hình logo của Warcross. Đôi mắt anh ấy sâu thẳm sau cặp mi dài. Mái tóc dài và đen, ngoại trừ một vệt nhuộm màu bạc đầy thu hút.

Hideo Tanaka, bằng xương bằng thịt.

Sau hàng năm trời ngưỡng mộ anh ấy từ xa, tôi cũng không rõ mình mong đợi điều gì nữa. Tôi thoáng chút giật mình khi được nhìn thấy anh ấy mà không cần đến thiết bị điện tử hay phải nhìn qua bìa tạp chí, giống như lần đầu tiên tôi được nhìn thấy anh ấy một cách rõ nét.

Anh ngước lên nhìn tôi.

“Cô Chen.” Anh đứng lên khỏi ghế trong một tư thế lịch lãm. Anh đến gần, cúi đầu chào và đưa tay ra. Tuy anh rất cao, nhưng động tác lại nhẹ nhàng, uyển chuyển, khuôn mặt ánh lên nét nghiêm nghị. Khiếm khuyết duy nhất là những khớp đốt ngón tay thâm tím, có những vết sẹo còn mới, nổi bật trên đôi bàn tay tao nhã như thể anh ấy đã đánh nhau vậy. Tôi chợt nhận ra mình đang há hốc miệng chăm chú nhìn, may mà kịp dừng lại để đưa tay ra. Ì ạch như một con bò. Mặc dù trông bộ dạng tôi không khác mọi người, nhưng tôi cảm thấy mình quá bẩn thỉu và lôi thôi khi so sánh thứ đồ mình đang mặc với phong cách hoàn hảo của anh ấy.

“Xin chào anh Tanaka.” Tôi không biết phải nói gì khác.

“Cứ gọi tôi là Hideo.” Chất giọng Anh tinh tế, mượt mà cất lên. Anh ấy bắt tay tôi một lần, sau đó nhìn về phía những người còn lại. “Nhà tổ chức sản xuất chính của giải vô địch, cô Leanna Samuels.” Anh buông tay tôi để hướng về phía người phụ nữ mặc váy.

Cô ấy mỉm cười, điều chỉnh cặp kính của mình. “Rất vui được gặp cô, cô Chen.”

Hideo gật đầu với người phụ nữ áo phông: “Phó tướng của tôi, cô Mari Nakamura, giám đốc điều hành.”

Bây giờ tôi mới nhận ra cô ấy - người đã đưa ra hàng loạt những thông báo liên quan đến Warcross. Cô ấy khẽ cúi đầu chào tôi. “Rất hân hạnh được gặp cô, cô Chen.” Cô ấy mỉm cười. Tôi cũng cúi đầu chào lại một cách trân trọng nhất có thề.

“Chắc là cô cũng đã nói chuyện với giám đốc sáng tạo của chúng tôi.” Hideo ngừng lại, nghiêng đầu về phía Kenn. “Một trong những bạn học cũ của tôi ở trường Oxford.”

“Nhưng chúng tớ chưa gặp nhau trực tiếp đâu. Emika nhỉ?” Kenn đứng dậy và bước đến chỗ tôi. Anh ấy bắt tay tôi khá mạnh bạo. Không giống như Hideo, biểu cảm của Kenn rất ấm áp, đù để sưởi ấm căn phòng trong mùa đông giá rét. “Chào mừng đến với Tokyo. cô khiến chúng tôi ngạc nhiên lắm đấy!” Anh ấy liếc nhìn Hideo một lần và cười to hơn. “Không phải hôm nào cậu ấy cũng bắt ai đó phải bay nửa vòng trái đất để đến phỏng vấn đâu.”

Hideo nhíu mày với bạn mình. “Tớ cũng đã bắt cậu bay nửa vòng thế giới để gia nhập công ty mà.”

Kenn cười phá lên. “Đó là một năm về trước, tớ đang bảo không phải là ngày nào cũng vậy mà,” rồi anh ấy quay ra cười với tôi.

“Cảm ơn.” Đầu tôi quay cuồng khi phải chào hỏi bốn nhà sáng lập huyền thoại trong vỏn vẹn 10 giây.

Giấm đốc điều hành Mari quay sang Hideo và hỏi anh ấy điều gì đó bằng tiếng Nhật.

“Cứ làm tiếp mà không có tôi.” Hideo trả lời bằng tiếng Anh. Anh ấy nhìn tôi. Tôi nhận ra anh không hề mỉm cười từ khi tôi bước vào, có lẽ do thấy tôi ăn mặc nhếch nhác quá. “Cô Chen và tôi sẽ nói chuyện riêng.”

Nói chuyện riêng. Chỉ hai chúng tôi. Tôi cảm thấy má mình nóng lên. Hideo dường như không nhận ra, thay vào đó anh chỉ gật đầu ra hiệu cho tôi đi theo anh ra khỏi phòng. Những người khác lại tiếp tục cuộc họp, và chỉ có Kenn đáp lại ánh mắt của tôi khi tôi ngoái lại nhìn họ.

“Cậu ấy không cố ý đáng sợ thế đâu!” Kenn gọi với theo một cách vui vẻ khi cánh cửa đóng lại.

“Đây là lần đầu tiên cô đến Nhật Bản phải không?” Hideo nói khi chúng tôi đi xuống hành lang đến chỗ giếng trời chính.

Tôi gật đầu. “Đẹp lắm ạ.” Tại sao tất cả những gì tôi nói tự đứng nghe ngốc nghếch vậy nhỉ?

Càng ngày càng nhiều nhân viên đi chậm lại để nhìn khi chúng tôi đi qua. “Cảm ơn cô đã đồng ý tới đây,” anh nói.

“Cảm ơn anh mới phải.” Tôi trả lời. “Tôi đã luôn dõi theo anh từ lúc anh bắt đầu gây dựng sự nghiệp, và khi anh lần đầu đạt được thành tựu lớn. Được gặp anh là niềm vinh dự của tôi.”

Hideo gật đầu một cách hờ hững. Tôi nhận ra anh ấy khá mệt mỏi khi phải nghe điều đó từ tất cả những người anh ấy từng gặp. “Tôi xin lỗi vì đã làm gián đoạn những việc cô đã sắp xếp tuần này, nhưng tôi hy vọng cô đã có một chuyến đi vui vẻ.”

Anh ấy có nghiêm túc không? “Anh quá lời rồi ạ.” Tôi trả lời. “Cảm ơn, anh Tanaka, à ừm, Hideo, vì đã trả nợ cho tôi. Đáng ra anh không cần phải làm thế.”

Hideo xua tay. “Không cần phải cảm ơn tôi đâu. Hãy coi đó như là một khoản trả trước. Thật tình mà nói, tôi khá bất ngờ khi biết cô đang nợ nần đấy. Tôi nghĩ rất nhiều công ty công nghệ giờ đã nhận ra tài năng của cô rồi mà.”

Nghe Hideo nói chuyện thanh toán khoản nợ dễ dàng đến thế, tôi thấy nhức nhối như có mũi kim đâm thấu da thịt. Sáu ngàn đô la với tôi là một núi tiền, nhưng sẽ chẳng đáng là bao khi bạn là một tỉ phú. “Lý lịch của tôi có chút ‘vết tích’.” Tôi gắng không tỏ ra khó chịu. “Ý tôi là tiền án tiền sự. Không có gì quá nghiêm trọng đâu, chỉ là tôi bị cấm dùng máy tính trong hai năm.” Tôi quyết định không đề cập đến cái chết của bố và thời gian ở trại trẻ mồ côi.

Tôi khá bất ngờ khi Hideo không hỏi thêm gì. “Tôi đã thuê rất nhiều tin tặc, nhiều tới mức đủ để biết ai là người giỏi ngay khi tôi gặp họ. Sớm hay muộn gì người ta cũng sẽ khám phá ra cô thôi.” Anh ấy nhìn tôi. “Và dù sao cô cũng đã đến đây rồi.”

Anh ấy dẫn tôi rẽ qua một góc và đi đến một cánh cửa trượt khác. Chúng tôi bước vào một căn phòng trống với những ô cửa sổ kéo dài từ trần xuống sàn. Một bức tranh tường sáng rực một góc phòng: đó là một vòng xoáy đầy màu sắc thể hiện hình ảnh cách điệu của các cấp độ trong trò chơi. Cánh cửa trượt khép lại, và chỉ còn hai chúng tôi trong phòng.

Hideo quay ra với tôi. “Tôi biết cô thấy người ta nói về mình khắp nơi trên mạng,” anh ấy nói. “Nhưng cô có đoán được lí do vì sao mình lại được mời tới đây không?”

Tôi thì nghĩ là do nhầm lẫn, nhưng thay vào đó tôi trả lời: “Trên chuyến bay, anh Edon đã nói tôi sẽ tham gia vào vòng sơ tuyển Wardraft.”

Hideo gật đầu. “Đúng vậy, trừ khi cô không muốn.”

“Thế nghĩa là anh muốn tôi tham gia thi đấu mùa giải Warcross năm nay đúng không?”

“Đúng vậy.”

Tôi hít một hơi sâu. Được nghe điều này từ chính Hideo, người tạo ra Warcross, khiến tôi càng tin đó là sự thật. “Tại sao vậy?” tôi nói. “Ý tôi là, tôi chơi cũng khá giỏi, nhưng chưa bao giờ được xếp hạng quốc tế hay bất cứ điều gì tương tự. Hay là anh muốn đưa tôi vào để tăng tỉ lệ người xem? Kiểu như một chiêu tiếp thị?”

“Cô có thực sự biết mình đã làm điều gì khi lẻn vào trận mở màn không?”

“Tôi đã phá hỏng trận đấu lớn nhất của năm?” Tôi mạo hiểm phán đoán.

“Cô đã bẻ khóa được một bức tường bảo vệ mà hầu như chưa bao giờ có điểm yếu.”

“Tôi rất xin lỗi. Tôi chưa từng thử bẻ khóa cái đó bao giờ.”

“Tôi tưởng cô nói lần đó là vô tình chứ?”

Anh ấy nhìn xoáy vào tôi. Bây giờ anh đang chế nhạo tôi vì lời xin lỗi lắp bắp trong cuộc điện thoại đầu tiên giữa chúng tôi. “Tôi chưa bao giờ vô tình thử bẻ khóa cái đó.” Tôi nhắc lại.

“Tôi không nói những điều này do bực mình về chuyện cô đột nhập vào hệ thống.” Anh nhướn lông mày. “Mặc dù tôi cũng không muốn cô lặp lại việc đó. Tôi nói ra vì tôi cần cô giúp đỡ.”

Một cái gì đó ở câu nói trước của Hideo kích thích sự chú ý của tôi. “Anh nói là tường lửa bảo vệ gần như chưa bao giờ bị phá vỡ. Vậy ai đã làm chuyện đó trước tôi kia chứ?”

Hideo bước tới sô pha, ngồi tựa lưng xuống. Anh ra hiệu cho tôi ngồi phía đối diện. “Đó là lý do tại sao tôi cần cô giúp.”

Chỉ sau giây lát, tôi đã hiểu ra vấn đề. “Anh đang muốn bắt ai đó. Và cách hay nhất để tóm kẻ này là có tôi tham gia vào trò chơi của năm nay. “

Hideo nghiêng đầu về phía tôi. “Tôi nghe nói cô là một thợ săn tiền thưởng.”

“Vâng.” Tôi trả lời. “Bắt những con nợ cờ bạc trong Warcross và bất kỳ loại tội phạm nào mà cảnh sát không có thời gian truy bắt.”

“Vậy cô hẳn đã quen với thế giới ngầm nảy sinh từ hồi chiếc kính đầu tiên của tôi ra mắt thị trường.”

Tôi gật đầu. “Tất nhiên.”

Một thế giới ngầm luôn luôn phát triển thịnh vượng bên dưới mạng Internet thông thường. Đó là một phần của thế giới trực tuyến mà bạn không thể thấy, cũng không thể mò ra chúng qua bất cứ công cụ tìm kiếm nào. Bạn còn không thể truy cập vào đó trừ khi bạn biết mình đang làm gì. Web tối là nơi đám tin tặc tụ tập, giao dịch ma túy, mãi dâm và thuê sát thủ. Chúng ngày càng phát triển song song với sự phổ biến của Warcross và NeuroLink. có một thế giới ngầm như vậy tồn tại trong thực tế ảo, ngoại trừ việc nó có tên là Hắc Giới - một nơi nguy hiểm mà tôi thường hay lảng vảng để lùng bắt những tên tội phạm thích truy cập vào đó.

“Cô thấy thoải mái khi truy cập Hắc Giới sao?” Hideo hỏi.

Tôi cau mày với thái độ bề trên này. “Nếu tôi không thoải mái, tôi sẽ không thể bắt được tin tặc, đúng không?”

Hideo không phản ứng gì với lời mỉa mai của tôi. “Cô là một trong số nhiều thợ săn tiền thưởng tôi thuê để làm việc này.” Anh tiến về phía bàn cà phê ngăn cách chúng tôi và nhặt một chiếc hộp nhỏ màu đen nằm trên chồng tạp chí và đưa cho tôi. “Cái này dành cho cô. Những người khác cũng sẽ nhận được chúng. “

Những tay săn tiền thưởng khác. Giống như những cuộc đi săn trước đây, tôi sẽ cạnh tranh với họ. Tôi chần chừ, sau đó nhận lấy chiếc hộp từ anh ấy. Nó nhẹ như không khí. Tôi liếc nhìn Hideo trước khi mở hộp. Bên trong là một hộp nhựa nhỏ với hai khoang hình tròn. Tôi mở một bên ra.

“Kính áp tròng,” tôi nói, nhìn chằm chằm vào miếng kính tròn mỏng đang nổi trong dung dịch ngâm.

“Bản thử nghiệm. Chúng tôi sẽ công bố chúng cuối tuần sau.”

Tôi nhìn Hideo dò đoán. “Thế hệ tiếp theo của NeuroLink?”

Môi anh ấy nhếch lên như đang cười, nụ cười đầu tiên mà tôi thấy kể từ khi gặp mặt. “Đúng vậy.”

Tôi nhìn xuống cặp kính. Trông nó giống như những chiếc kính áp tròng bình thường, ngoại trừ đường viền có những dòng chữ bé xíu, màu đục, lặp đi lặp lại: Henka Games . Đó là điểm khác biệt duy nhất của chúng so với kính áp tròng thông thường. Khi tôi dịch chuyển một chút, các thấu kính lấp lánh dưới ánh sáng, có vẻ như bề mặt của chúng được phủ một lưới vi mạch. Trong một giây, tôi quên rằng mình đang khó chịu với câu trả lời của Hideo. Thay vào đó, tôi thấy như mình đang quay trở lại lúc ở trại trẻ mồ côi, lần đầu tiên nghe về phát minh chắn động của anh ấy trên đài phát thanh. “Làm thế nào…” Tôi nói, giọng tôi khàn đặc trong sự phấn khích. “Sao anh có thể chế ra nó được cơ chứ? Cung cấp năng lượng cho nó thế nào chứ? Cắm vào tường để sạc làm sao được!”

“Cơ thể con người tạo ra ít nhất một trăm oát điện mỗi ngày.” Hideo đáp. “Một chiếc smartphone trung bình cần từ hai đến bảy oát là đầy pin. Những chiếc kính này chỉ cần cần ít hơn một oát.”

Tôi nhìn anh chằm chằm. “Anh đang nói rằng tự cơ thề chúng ta có thể sinh năng lượng để sạc cặp kính này?”

Anh ấy gật đầu. “Tròng kính đặt lên bề mặt cầu mắt một lớp phim mỏng có độ dày bằng một nguyên tử. Tấm phim này sẽ hoạt động như một ổng dẫn truyền giữa cơ thể và kính.”

“Sử dụng cơ thể làm nguồn sạc,” tôi nói. Có rất nhiều bộ phim đã thực hiện ý tưởng này, và tôi thì đang ở đây, cầm trong tay thiết bị không tưởng ấy. “Tôi cứ nghĩ đó chỉ là khoa học viễn tưởng chứ.” “Mọi thứ đều là khoa học viễn tưởng cho đến khi ai đó biến nó thành khoa học thực tiễn.” Hideo nói. Ánh mắt anh rực đam mê, như một tia sáng soi tỏ biểu cảm trên cả gương mặt. Tôi nhận ra nó ngay lập tức: đúng khuôn mặt ấy rồi, biểu cảm hệt như lần đầu tôi nhìn thấy anh trên TV. Đây chính là Hideo đã cuốn hút tôi.

Anh ra hiệu về phía cánh cửa cuối văn phòng. “Hãy đeo thử đi.” Tôi cầm lấy kính và đi thẳng tới cánh cửa dẫn đến một phòng tắm. Tôi rửa tay và cầm một mắt kính lên. Phải mất hàng chục lần thử tôi mới xoay sở đeo được cà hai bên mắt kính trong lúc chớp ra mấy giọt nước mắt. Lạnh như băng vậy.

Khi trở lại ghế sô pha, tôi quan sát căn phòng. Trông có vẻ chẳng khác gì. Nhưng sau đó tôi nhận thấy bức tranh màu sắc phía sau Hideo chuyển động, như thể hình vẽ có sự sống, những màu sắc xoáy vào nhau trong một màn trình diễn ngoạn mục.

Càng nhìn tôi càng khám phá thêm ra nhiều thứ. Những tầng lớp thực tế ảo được giải phóng khỏi giới hạn của kính đeo thông thường. Một màn chơi Warcross cũ được chiếu trên một bức tường trắng khác trong phòng. Trần nhà không còn nữa, mà thay vào đó là một bầu trời đêm xanh thẳm cùng với Dải Ngân hà lấp lánh.

Các hành tinh - Sao Hỏa, Sao Mộc, Sao Thổ - được phóng đại và sặc sỡ hẳn lên, lơ lửng như những hòn ngọc trong vũ trụ. Quanh phòng, các đồ vật đều có nhãn lơ lửng trên đầu. Chữ “Chậu cây” lơ lửng trên đầu một cây xanh, cùng với đó là dòng: Tưới nước | +1, gợi ý rằng tôi sẽ được cộng một điểm nếu như tôi tưới cái cây đó. Trên cái ghế là chữ “Sô pha”, còn “Hideo Tanaka | Cấp độ ∞” thì hiện ở trên đầu Hideo. Có thể chữ “Emika Chen | Cấp độ 26” cũng đang ở trên đầu tôi.

Một vài chữ mờ mờ xuất hiện trong tầm nhìn của tôi.

Chơi Warcross

Hideo đứng dậy và tới ngồi cạnh tôi, nhờ đó tôi nhận ra anh ấy cũng đang đeo kính áp tròng. Qua cặp kính của mình, tôi nhìn thấy một tấm ánh sáng mờ mờ đang lấp lóe trên đồng tử của Hideo. “Hãy tham gia một trận đấu Warcross cùng với tôi.” Anh ấy nói. Một nút bấm lơ lửng xuất hiện ở giữa hai chúng tôi. “Và tôi sẽ tiết lộ kẻ mà tôi đang muốn truy bắt.”

Tôi hít sâu và nhìn vào núm bấm đó vài giây. Chiếc kính nhận biết được cái nhìn của tôi và chợt không gian xung quanh - văn phòng, sô pha, cả bức tường đều chìm dần vào bóng tối và biến mất.

Khi không gian xuất hiện trở lại, cả hai chúng tôi đang đứng trong một khoảng không trắng và sạch trơn, với những bức tường trắng trải dài vô tận. Tôi nhận đây là một trong các thế giới dành cho người chơi mới trong Warcross: Màn chơi Cọ Màu. Khi bạn vươn tay ra và quét bàn tay dọc bức tường, một dải màu cầu vồng sẽ xuất hiện trên bề mặt. Tôi uốn cong ngón chân và đi bộ trong tưởng tượng, cùng với hai tín hiệu đó, nhân vật đại diện của tôi đi về phía trước. Trong lúc đi bộ, tôi lơ đãng đưa tay quệt dọc bức tường, ngắm nhìn những vệt màu tôi tạo ra.

Hideo dẫn tôi đi đến một góc của thế giới ảo này rồi dừng lại. Tôi thả lỏng ngón chân và dừng theo. Anh ấy nhìn tôi. “Đây là nơi đầu tiên mà chúng tôi nhận ra có điều không ổn”. Anh ấy đưa tay quét lên tường để lại những vệt sáng màu xanh và vàng. Sau đó, anh ấy chọc ngón tay vào bề mặt và đẩy mạnh.

Bức tường mở ra theo hiệu lệnh của cú chạm tay. Đằng sau đó là một thế giới của những vệt sáng tối xếp theo các hình dạng tỉ mỉ. Đó chính là những dòng mã lệnh đã lập trình nên thế giới này, và đây là một phần nhỏ về giao diện lập trình ứng dụng trong trò chơi. Hideo bước vào phía trong bức tường, ra dấu cho tôi đi theo. Tôi lưỡng lự một giây trước khi rời khỏi thế giới tô vẽ của những bức tường trắng và bước vào thế giới tối tăm của những dòng mã lệnh ấy.

Trong này, những luồng sáng tạo ra vệt ánh xanh mờ trên da. Những thứ tôi được thấy tạo ra một cảm giác phấn khích chạy dọc cơ thể, tôi lia mắt qua các cột, cố phân tích và nhớ được càng nhiều chi tiết càng tốt. Hideo bước lên vài bước và dừng lại trước một phân đoạn mã.

Bản năng của tôi trỗi dậy, tôi thả lỏng mắt, tiếp nhận toàn bộ dòng mã đang hiển thị trước mặt. Ngay lập tức tôi nhìn ra được vấn đề. Những người không có kinh nghiệm phân tích nền tảng của NeuroLink rất dễ bỏ qua chi tiết này vì nó quá khó phát hiện. Nhưng nó nằm đó, một phần mã lệnh trông có vẻ như đã bị phá, dòng mã đó rối rắm và lệch lạc so với những quy luật xung quanh nó. Nó khác hẳn sự hỗn loạn có tổ chức của những dòng mã đang xoay quanh chúng tôi.

Hideo gật đầu vẻ hài lòng khi nhận ra tôi đã phát hiện ra đoạn mã lỗi và tiến tới. “Cô có thấy những gì hắn ta đã làm không?”

Anh ấy không chỉ đang nói cho tôi biết điều đã xảy ra, mà còn đang kiểm tra khả năng của tôi nữa. Tôi nhìn chăm chăm vào dòng mã và trả lời như tự động: “Nó đã được chỉnh đường đi để thu thập dữ liệu.”

Hideo gật đầu, chạm tay vào phần lỗi. Nó nháy sáng trước khi trở lại vào vị trí cũ, một cách có trật tự như chưa từng có chuyện gì xảy ra. “Chúng tôi đã vá nó rồi. Tôi chỉ cho cô xem đoạn ghi chép về lúc chúng tôi mới tìm ra nó lần đầu tiên. Kẻ này không để lại dấu vết gì, và từ sau đó hắn cũng đã cẩn thận hơn gấp mười lần nhằm che dấu tung tích. Chúng tôi gọi hắn là Zero, vì đó tên mặc định trong hồ sơ truy cập. Đó là dấu vết duy nhất hắn để lại.” Hideo nhìn tôi. “Tôi khá ấn tượng khi thấy cô có thể nhìn ra nó đấy.”

Có phải anh ấy nghĩ tôi là Zero? Tôi nhìn thẳng vào anh ấy. Anh ấy đưa tôi đến đây, hỏi tôi những câu hỏi như: Có phải lần đầu đến Nhật Bản? Liệu tôi có biết tôi đã gây ra điều gì? - tất cả chỉ để điều tra xem tôi có phải là nghi phạm anh ấy đang tìm kiếm?

Tôi lớn tiếng với anh. “Nếu anh muốn biết tôi có phải là Zero hay không thì cứ nói thẳng đi.”

Hideo nhìn tôi một cách nghi ngờ. “Xong rồi cô sẽ thừa nhận à?”

“Tôi sẽ rất cảm kích sự thẳng thắn của anh thay vì trò chơi mèo vờn chuột này.”

Cái nhìn của Hideo dường như có thể đâm xuyên qua tâm hồn tôi. “Cô đã bẻ khoá để lẻn vào trận khai mạc cơ mà. Tôi có nên xin lỗi vì đã nghi ngờ cô không? “

Tôi há hốc miệng rồi ngậm lại. “Cũng đúng,” tôi thừa nhận. “Nhưng tôi không làm chuyện này.” Anh ấy bình tĩnh nhìn ra chỗ khác. “Tôi biết. Tôi không đưa cô đến đây để ép cô thú tội.”

Tôi câm nín.

Thế giới xung quanh chợt thay đổi. Chúng tôi ra khỏi cả thế giới của lập trình và màn chơi Cọ Màu. Giờ thì chúng tôi đang đứng trên một hòn đảo nổi, quây quanh là hàng trăm hòn đảo khác, nhìn ra một hồ nước trong vắt. Đây chính là thế giới được sử dụng trong trận mở màn mà tôi đã đột nhập.

Hideo đưa tay ra kéo như thể anh ấy đang xoay vần thế giới bằng ngón tay, và nó bị cuốn xuống dưới chân chúng tôi. Tôi nuốt nước bọt thật mạnh. Phiên bản trong tài khoản anh ấy đang sử dụng rõ ràng khác so với tài khoản của tôi, nó cho anh ấy những khả năng mà tôi không hề có. Thật kì cục khi ở trong trò chơi với người sáng lập của nó và nhìn anh ấy chơi đùa như một vị thần. Hideo dừng lại ở một phía của dãy núi, lại đưa tay ra và đẩy. Một lần nữa, chúng tôi đi vào một không gian khác của những dòng mã lệnh và ánh sáng. Lần này, phần mã bị phá hoại khó tìm ra hơn. Tôi giảm bớt sự tập trung và để tiềm thức trỗi dậy nhằm tìm kiếm chỗ sai lệch trong quy luật. Tôi mất vài phút xoay qua xoay lại nhưng cuối cùng tôi cũng tìm ra đoạn mã bị lỗi. “Ở đây,” tôi chỉ tay vào đó. “vẫn bằng cách cũ. Dù Zero có là ai, hắn ta đã bày ra cấp độ này để thu thập số liệu thống kê về từng khán giả đang theo dõi trận đấu.” Tôi nhìn kỹ hơn. “Chờ đã, ở đây cũng có. Hắn suýt nữa đã vô hiệu hóa cả màn chơi, đúng không? Chính chỗ này đây, hắn nhận ra dòng mã ở đây khá yếu.”

Hideo chưa đáp lại. Tôi rời mắt khỏi dòng mã và quay ra nhìn thấy anh ấy đang dò xét mình. “Sao thế?” tôi nói.

“Sao cô tìm được nó?” Hideo hỏi.

“Tìm cái gì? Dòng mã bị phá ấy hả?” tôi nhún vai. “Tôi chỉ… nhận ra nó thôi.”

“Cô không hiểu ý tôi rồi.” Anh ấy đút tay vào túi quần. “Kỹ thuật viên giỏi nhất của tôi đã mất hẳn một tuần để tìm ra nó.”

“Vậy chắc anh cần tìm một kỹ sư giỏi hơn rồi.”

Tôi không thể kiểm soát tinh thần phản kháng của mình khi ở bên Hideo. Thái độ lạnh lùng cao ngạo ấy làm tôi khó chịu. Nhưng anh chỉ nhìn tôi một cách trầm tư. “Và cô sẽ sửa nó như thế nào?”

Sự chú ý của tôi quay về dòng mã bị xâm phạm. “Bố từng dạy tôi cách thu thập tất cả mọi thông tin liền một lúc,” tôi thì thầm khi quét bàn tay lên dòng mã. “Anh không cần phải quan sát tỉ mỉ từng phần. Chỉ cần nhìn toàn thể cấu trúc để tìm ra điểm yếu trong đó.” Tôi với tay ra chỗ dòng mã, kéo về và thả nó đi. Sau đó tôi thay thế nó bằng một lệnh đơn hiệu quả. Những phần còn lại tự động ráp vào xung quanh nó.

“Đúng rồi, tốt hơn rồi,” tôi nói, tay chống nạnh.

Khi tôi nhìn Hideo, anh ấy đang im lặng phân tích cách thay đổi mã lệnh của tôi. có thể tôi đã vượt qua bài kiểm tra của anh ấy.

“Khá đấy.” Anh ấy nói sau vài giây.

Khá. Khá? Tôi cau mày. “Tại sao lại có người hứng thú với việc thu thập những dữ liệu này và phá rối trò chơi?

“Tôi cũng chẳng đoán được hơn gì cô.”

“Anh đang lo hắn sẽ phá rối trò chơi một lần nữa.”

“Tôi lo hắn ta sẽ còn gây ra nhiều hậu quả hơn cơ. Tôi không chịu hoãn các trận đấu chỉ để miễn cương nhún nhường các mối đe dọa của tin tặc, nhưng sự an toàn của khắn già là điều tôi không muốn đánh đổi.” Hideo nhìn sang bên cạnh. Thế giới ảo lại biến mất và đột nhiên chúng tôi trở lại văn phòng của anh ấy. Tôi giật mình vì sự thay đổi đột ngột. Sẽ phải mất một thời gian để làm quen với cặp kính áp tròng này. “Với mức độ nổi tiếng của cô lúc này, tôi nghĩ phương án tốt nhất là giấu cô ở ngoài chỗ sáng, nên đã đưa cô vào một đội thi đấu. Bằng cách đó, cô sẽ có cơ hội tiếp xúc trực tiếp với những người chơi khác.”

“Sao anh lại muốn tôi tiếp cận họ?”

“Hình thức tấn công khiến tôi nghi ngờ Zero nằm trong số họ.” Một trong số những người chơi chuyên nghiệp, có vài cái tên lướt qua tâm trí tôi. “Vậy tôi và các thợ săn khác sẽ thi đấu vì cái gì? Phẩn thưởng là gì?”

“Các thợ săn đều sẽ thấy một số tiền đang chờ xử lý trong tài khoản ngân hàng của mình. Đó là thù lao.” Hideo rướn ra phía trước, đặt khuỷu tay lên đầu gối. “Nếu cô từ chối lời đề nghị hoặc thấy nó quá sức, tôi sẽ cho đưa cô về New York. Hãy cứ coi như đây là một kì nghỉ trước khi trở về với cuộc sống thường ngày. Tôi dù sao cũng sẽ trả thêm một khoản tiền vì cô đã tham gia, cụ thể là việc tìm ra lỗ hổng an ninh trong trò chơi. Cứ thư thư mà suy nghĩ nhé.”

Một khoản tiền vì tôi đã tham gia. Cứ như thể Hideo đang cho tôi một khoản tiền thương hại, một lối thoát dễ dàng nếu tôi không dám nhận lấy thách thức mà phần thưởng này đem lại. Tôi tưởng tượng ra việc lên chuyến bay trở về New York, quay về cuộc sống thường nhật trong khi các thợ săn khác truy tìm Zero. Một cảm giác thôi thúc cứ dồn dập chảy trong cơ thể tôi. Đó có thể là câu đố lớn nhất tôi từng có cơ hội giải mã. Lần này, tôi nhất định sẽ chiến thắng.

“Tôi đã quyết. Tôi sẽ tham gia.”

Hideo gật đầu. “Hướng dẫn cho vòng sơ tuyển Wardraft sẽ được gửi cho cô sớm, cùng với đó là lời mời tham dự buổi tiệc khai mạc. Trong lúc chờ đợi, hãy lên một danh sách mọi thứ cô cần. Quyền truy cập mã lập trình, tài khoản, bất cứ thứ gì.” Anh ấy đứng dậy. “Đưa tay cô đây.”

Tôi thận trọng nhìn anh ấy rồi đưa tay về phía trước. Anh cầm lấy tay tôi, ngửa lòng bàn tay lên.

Tay anh đặt hờ lên tay tôi, cách nhau khoảng một inch cho đến khi một tấm thẻ hình chữ nhật màu đen xuất hiện, trông như một chiếc thẻ tín dụng. Anh ấy ấn nhẹ ngón tay xuống và kí tên lên nó. cảm giác da thịt chạm nhau khiến tôi như ngừng thở.

Chiếc thẻ tín dụng hiện màu xanh, chấp nhận chữ kí của Hideo và biến mất.

“Đây là một khoản chi phí khi cô ở đây.” anh nói. “Không giới hạn. Không cần hỏi ý kiến, cứ quét lòng bàn tay bất cứ khi nào cô cần mua đồ, và khoản tiền sẽ được thanh toán trực tiếp qua thẻ. Hủy thẻ bằng cách kí tên cô lên bàn tay.” Anh ấy nhìn tôi. “Và hãy giữ kín điều này. Công chúng không được phép biết về cuộc săn.”

Tôi sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để được nhận một chiếc thẻ như thế này vào những đợt khó khăn khi trước. Tôi rụt tay lại, cảm nhận chữ kí của anh ấy vẫn đang hẳn trên bàn tay tôi. “Đương nhiên rồi.”

Hideo đưa tay ra, gương mặt anh đanh lại. “Vậy thì tôi rất mong chờ cuộc gặp tiếp theo của chúng ta,” anh ấy nói, giọng điệu hoàn toàn không có chút thật lòng. Tôi lại liếc nhìn lần nữa khi nhìn vào những khớp ngón bầm tím của Hideo trước khi bắt tay anh.

Những khoảnh khắc cuối cùng của cuộc gặp khá là mơ hồ. Hideo quay trở lại phòng họp mà không ngoái lại. Tôi được hộ tống xuống tiền sảnh của công ty, nơi tôi kí thêm một số giấy tờ trước khi đi đến chỗ chiếc xe đang đợi. Khi đã yên vị trên xe, tôi thở hắt ra một hơi dài mà tôi đã vô thức kìm nén. Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực, còn bàn tay thì vẫn run rầy từ sau cuộc gặp gỡ. Ngay khi chiếc xe rời khỏi tòa nhà, tôi thò tay xuống túi quần, vớ lấy chiếc điện thoại và truy cập vào tài khoản ngân hàng, sáng nay tôi chỉ còn lại 13 đô la. Khoản tiền mà Hideo đã dùng để lôi kéo tôi là bao nhiêu đây?

Cuối cùng, trang tài khoản đã hiện lên màn hình. Tôi nhìn chằm chằm vào con số trong sự câm lặng ngỡ ngàng.

Khoản đặt cọc đang xử lí: 10.000.000 đô la